PHẦN II NGÀY THỨ 1-
YOUNG RAK NGỒI TRÊN GHẾ GỖ, ĐANG ÔM THỨ GÌ ĐÓ ĐƯỢC QUẤN GỌN GÀNG TRONG MỘT CHIẾC KHĂN VÀO LÒNG.
“Cậu... là cậu sao...? Người gửi tờ giấy nhắn cho tôi?”
Tôi gắng gượng ngồi dậy. Keng! Thứ âm thanh chói tai vừa vang lên, tôi cũng chợt ngã khuỵu xuống đất.
Cả cổ tay và cổ chân tôi đều bị khóa chặt trong những chiếc còng sắt hoen gỉ, được mắc vào các sợi dây xích. Mỗi sợi được cố định bằng tấm sắt hình tròn đóng xuống sàn ở các góc của một hình vuông. Nếu bạn khó liên tưởng, hãy nghĩ đến bức tranh tỷ lệ cơ thể người của Leonardo da Vinci.
Nhìn lại mình, tôi thấy bộ quần áo bốc mùi khai kia đã được thay ra bằng trang phục cotton đơn giản. Có lẽ, Young Rak đã làm giúp, khi tôi đang hôn mê bất tỉnh.
“Sau buổi lễ trao giải, tôi nghĩ biên kịch sẽ đến gặp tôi, nhưng không. Một tác giả giỏi đến mức thắng các giải thưởng danh giá như anh thì đáng lẽ phải giải đáp được ngay điều bí ẩn đó chứ.”
Young Rak diễn vẻ mặt thất vọng khi nói đến trí tưởng tượng nghèo nàn của tôi.
Khi tỉnh dậy ở căn phòng xa lạ này, tôi không cảm thấy kinh hoàng hay sợ hãi, mà thật ra là “hoang mang”. Tôi hoàn toàn không thể hiểu chút nào cái tình huống phi thực tế rằng mình đang bị trói lại bằng dây xích, giống như người ta đang chăn nuôi động vật vậy. Hơn nữa, lại càng khó chấp nhận thủ phạm chính là Cho Young Rak, người lúc nào cũng yếu ớt và luôn bị tôi trách mắng. Suy đi nghĩ lại, tôi vẫn không tài nào hiểu nổi rốt cuộc tại sao tên này lại bắt cóc tôi, rồi giờ ngồi đây với vẻ mặt thản nhiên đến vậy.
Young Rak đứng dậy và đi về phía tôi, nhưng không bước vào phạm vi tôi có thể cử động. Tôi đoán đây chắc chắn là lần đầu tiên cậu ta bắt cóc, giam giữ một ai đó. Vì vậy, cậu ta luôn thận trọng hơn một chút và dường như đang đề phòng những tình huống bất ngờ có thể xảy đến. Thành ra, cậu ta chỉ đứng nhìn tôi nằm dưới đất. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn Young Rak từ góc độ thấp thế này. Có lẽ vì vậy, khuôn mặt của cậu ta trông lạ lẫm như người tôi mới gặp lần đầu. Cho đến khi ngẩng lên, nhìn vào khuôn mặt cậu ta, tôi mới cảm thấy nỗi sợ hãi và kinh hoảng ập tới. Young Rak nhìn tôi chằm chằm, rồi chuyển ánh nhìn xuống bọc chăn đang ôm trên tay.
“In Gyeong à. Hãy chào hỏi đi con. Đây là biên kịch Seo Dong Yoon.”
Tôi nghe tiếng bập bẹ nho nhỏ, như thể đang trả lời câu nói của Young Rak vậy. Hóa ra, thứ Young Rak đang ôm chính là một đứa bé. Tôi nghĩ, không biết nó đã đầy một tuổi hay chưa.
“Đây là con gái của tôi, Cho In Gyeong. Mẹ bé là Choi Ji Yang.”
Mẹ... Choi Ji Yang...? Nếu vậy thì...
“Đúng rồi. Máu mủ ruột rà thì bé là con gái của biên kịch đấy. Máu mủ!”
Young Rak nhấn mạnh thêm một lần nữa câu “máu mủ”. Cậu ta hạ thấp người, nghiêng đứa bé để tôi có thể ngắm nhìn gương mặt đang được quấn trong tấm chăn. Con bé nhìn tôi rồi bật cười khanh khách.
“Rất đáng yêu, đúng không? Mọi người đều nói In Gyeong rất giống tôi. Biên kịch cũng thấy thế, phải không?”
Giọng dịu nhẹ, Young Rak nở một nụ cười mãn nguyện của người ba khi nhìn In Gyeong. Chưa bao giờ tôi ngờ được, một “nụ cười của ba” đôi khi có thể làm ai đó giật mình thảng thốt.
“Ji Yang thì sao...?”
Tôi hỏi.
Nụ cười hạnh phúc của người làm ba đang nở trên khuôn mặt Young Rak chợt vụt tắt. Một lần nữa, vẻ cứng nhắc, căng thẳng như ban nãy đã quay trở lại.
“Đến tận bây giờ, anh mới tò mò về Ji Yang sao?”
“…..”
“Ji Yang đã chết ngay sau khi sinh In Gyeong. Ngay cả khi trước đó, bác sĩ đã nói nếu không bỏ đứa bé thì người mẹ có thể gặp nguy hiểm, cô ấy cũng nhất quyết giữ lại con mình.”
Young Rak khe khẽ ru In Gyeong và trầm mặc nói tiếp.
“Ji Yang... rất yêu anh, cũng rất kính trọng anh, nên đã quyết tâm để con của anh được chào đời, dẫu tôi phản đối thế nào đi nữa. Trước khi vào phòng phẫu thuật, cô ấy đã gọi điện cho anh. Cô ấy bảo nhất định phải nghe được giọng nói của anh... Anh còn nhớ chứ? Cuộc điện thoại khi đó ấy. Tôi đã ngăn Ji Yang gọi điện. Vô ích cả thôi mà.”
Từng đợt ký ức tràn về tựa những con sóng xô bờ, tôi nhớ, giọng Ji Yang lạc đi khi nghẹn ngào nói lời xin lỗi và nhớ nhung mình.
“Thật ra, tôi biết anh đã kết hôn. Nhưng tôi không đành lòng nói với Ji Yang. Lúc đó, cô ấy đã sắp sinh rồi. Sau khi tắt máy, gương mặt Ji Yang ướt đẫm nước mắt, rồi bác sĩ đưa cô ấy vào phòng phẫu thuật. Đó chính là hình ảnh và ký ức cuối cùng của tôi về Ji Yang.”
Khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc sống của người này, đôi khi lại là giây phút bi thảm nhất trong đời người khác. Chính sự bi thảm ấy đã dẫn đến cái chết.
Tôi không thể nhìn thẳng vào mắt Young Rak. Tôi cứ ngây người, nhìn chằm chằm cái bóng đèn huỳnh quang trên trần nhà. Bên trong vỏ nhựa bọc ngoài cái đèn, xác con bướm đêm đã nhạt nhòa.
“Tôi xin lỗi.”
Âm thanh lầm bầm phát ra từ miệng tôi. Young Rak khẽ nhếch miệng cười chế giễu.
“Anh nói xin lỗi ư? Xin lỗi vì điều gì? Anh có lỗi gì sao?”
“Chỉ là, xin lỗi vì tất cả mọi thứ. Tôi thật sự có lỗi với Ji Yang, và cả cậu nữa. Hãy tha thứ cho tôi.”
Young Rak cười khẩy, có vẻ, cậu ta cảm thấy những lời nói của tôi quá đỗi nực cười. Cậu ta dồn sức gằn từng câu, từng chữ trong cơn tức giận trào dâng.
“Rốt cuộc, anh biết mình có lỗi ở đâu không? Hay là không biết nhưng cứ xin lỗi trước đã? Phải vậy không? Nếu cảm thấy tội lỗi thì đáng lẽ đã phải đến xin lỗi từ sớm rồi chứ. Tại sao chờ đến lúc rơi vào hoàn cảnh khốn cùng này mới nói những lời đó?”
“Tôi sẽ bù đắp mọi thứ mà. Cả chi phí nuôi con lẫn trách nhiệm cả đời... Xin cậu đừng làm như thế này, làm ơn.”
Tôi bất giác cao giọng lúc nào không hay. Young Rak lắc đầu và nói.
“Vấn đề của biên kịch chính là chỗ đó đấy. Việc gì cũng chỉ có tiền, tiền, tiền. Nếu chỉ vì tiền thì tôi đã không bắt anh đến đây như thế này. Chẳng phải chỉ cần “thăm hỏi nhẹ nhàng” thì anh cũng sẽ đưa cho tôi sao?”
“Vậy... Cậu muốn gì?”
Giọng tôi run rẩy, tiếng được tiếng mất. Young Rak bật cười. Đúng lúc ấy, In Gyeong bật khóc.
“Đã đến giờ cho In Gyeong của bố đi ngủ rồi. Biên kịch cũng mệt rồi, đúng không? Nếu vậy thì ngủ đi, ngày mai, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp. Nghe quen không? Câu anh thường nói trong cuộc họp còn gì. Còn nữa. Không được hé lộ nhiều thông tin trong một lần. Giống như bóc hành tây vậy, phải tách từng lớp, từng lớp một. Như vậy mới đẩy sự hồi hộp lên cao trào được.”
Young Rak cười tủm tỉm, rồi quay lưng bước về phía cửa.
“Young Rak à, đợi đã...”
Keng! Tôi vừa với gọi cậu ta, vừa nâng người dậy nhưng toàn thân tôi lại bị dây xích sắt kéo ngược lại, ngã cả ra. Đúng là đầu óc còn mụ mị, quên mất tay chân còn đang bị xiềng xích.
“À, suýt thì quên.”
Young Rak cầm chai nhựa loại 1.5 lít bước đến rồi để xuống cạnh thắt lưng tôi.
“Tuy sẽ rất bất tiện nhưng anh nên tập làm quen đi. Cứ nằm sõng soài ra mà ngủ. Nếu có thói quen nằm nghiêng hoặc nằm sấp thì sẽ hơi khó khăn đấy. Còn nếu cần đi tiểu thì biết cái chai này để làm gì rồi chứ nhỉ? Chắc anh nhắm chuẩn vào chai được mà ha? Còn đi nặng thì..., trước tiên, hôm nay hãy cố nhịn đi. À, nói cho anh biết thêm, tòa biệt thự này là đất sở hữu cá nhân, nên xung quanh khu này không có ai đâu. Hơn nữa, cửa sổ có đến hai lớp cách âm hoàn hảo, nên đừng nghĩ những thứ vô ích. Chắc anh không muốn bị gây mê và bịt miệng nữa đâu nhỉ?”
Nói hết những điều cần thiết, cậu ta bước ra khỏi phòng. Tôi khẩn thiết hét lên với Young Rak.
“Young Rak à! Tên kia, cậu biết mình đang làm cái trò gì không hả? Cậu sẽ bị bắt giam đó! Bắt cóc, giam cầm! Tù chung thân đó biết không? Thả tôi ra ngay. Và tôi sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thật đấy, tôi hứa!... Cái thằng kia!”
Young Rak đứng cạnh khung cửa, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh.
“Tôi đã thề khi hỏa táng Ji Yang rằng sẽ trả lại cho anh không thiếu bất kỳ thứ gì cô ấy từng chịu đựng.”
“Cái gì...? Cậu nói sao?”
Young Rak không nói thêm một lời nào, đóng cửa đi ra ngoài.
“Young Rak! Quay lại đây, thằng kia! Young Rak! Young Rak!”
Tôi hét lớn, dồn toàn bộ sinh lực và hy vọng của mình hướng về bóng dáng đang đi xa dần. Rầm! Thứ duy nhất còn rơi lại đằng sau cánh cửa là sự lặng im và vô tình của cậu ta.
“Quay lại đây ngay! Thằng kia! Cho Young Rak! Cho Young Rak, thằng điên này! Tôi bảo cậu quay lại đây cơ mà!”
Tôi liên tục gào thét, cảm giác cổ họng bắt đầu tanh mùi máu vì đã khản đi từ nãy đến giờ. Thế nhưng, cánh cửa vẫn im lìm.
Tôi không thể ngồi yên thế này được, nên bèn cử động tứ chi và thử cố hết sức kéo còng sắt ra. Leng keng, leng keng! Tiếng kim loại va vào nhau, vang lên ầm ĩ trong phòng, nghe có phần đinh tai, rợn người.
Thế nhưng, không thay đổi được gì. Ngoại trừ cổ tay và cổ chân bị còng sắt cứa rách da, nhuốm máu. Còng sắt, dây xích, tấm sắt hình tròn và sàn bê tông, mọi thứ đang giam cầm tôi đều cực kỳ kiên cố, đến mức tôi không dám dùng sức để thử làm gì đó nữa.
Một nơi yên tĩnh và đầy đủ dụng cụ khống chế người thế này đã chứng tỏ cậu ta chuẩn bị kế hoạch bắt cóc tôi rất chu toàn và từ lâu rồi.
Con mẹ nó... Thằng chó đó... Miệng tôi không ngừng mắng nhiếc. Tôi thô bạo hít sâu một hơi và nhìn quanh căn phòng. Kích thước của nó bằng phòng đọc sách của tôi. Giấy dán tường không có gì nổi bật, nội thất thì giống như nhà nghỉ dạng căn hộ dành cho các nhóm học sinh đến du lịch. Điểm khác thường duy nhất chính là sàn nhà bê tông không được lát gạch. Trong phòng, trừ chiếc bàn gấp nhỏ được dựa vào tường ở một góc thì hoàn toàn trống trơn. Tôi càng cảm thấy sợ hãi hơn khi mình bị nhốt ở một nơi khá bình thường, không phải tầng hầm hay nhà kho ẩm thấp, tồi tàn thường thấy trên phim ảnh.
Trên trần nhà chỗ tôi nằm, có một đồ vật hình bán nguyệt màu đen gắn cạnh bóng đèn huỳnh quang. Máy quay CCTV. Ra là tên Young Rak này luôn theo dõi dáng vẻ điên cuồng, liên mồm mắng chửi một mình của tôi. Bây giờ, hắn đang nhìn vào màn hình quan sát với vẻ mặt gì đây? Có khi, hắn vừa nhìn dáng vẻ ban nãy của tôi, vừa cười sằng sặc đến ngã lăn xuống từ trên ghế cũng không biết chừng. Hoặc có thể, cậu ta đang nghiêm túc nghĩ rằng có nên đi vào tiêm thêm một mũi gây mê khác không.
Tôi nhìn chằm chằm vào ống kính máy quay CCTV, cảm thấy như mình và Young Rak đang nhìn vào mắt nhau. Tôi bất giác tỏ ra “khẩn thiết” nhất có thể từ lúc nào không hay, rồi nói thầm trong lòng rằng “Young Rak à... Chúng ta đã từng rất yêu quý nhau cơ mà, thằng khỉ này... đừng làm như vậy với tôi chứ...”
Hèn hạ ư? Nhất định không phải, mà đó là bản năng sinh tồn.