NGÀY THỨ 2 -
ÁNH NẮNG GAY GẮT CHIẾU VÀO ĐÔI MẮT ĐANG LIM DIM NGỦ KHIẾN TÔI CHOÀNG TỈNH GIẤC. Hóa ra, Young Rak đã mở toang rèm che cửa sổ. Có lẽ do đây là lần đầu tiên tiếp xúc với ánh nắng từ sau khi bị bắt cóc, nên tôi thấy chói mắt đến mức đau nhức.
“Không lẽ anh cho rằng đây chỉ là một giấc mơ? Dù nó không có thật đi chăng nữa thì cũng còn lâu lắm mới đến đoạn kết, biên kịch à.”
Young Rak đứng trước cửa sổ đón ánh nắng mặt trời và nói. Khi đôi mắt đã thích nghi với ánh sáng, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy khung cảnh tuyết phủ đầy các ngọn núi. Có lẽ, ngôi biệt thự tư này nằm đâu đó dưới chân núi chăng? Nếu vậy thì cậu ta không nói dối rồi. Young Rak tiến đến gần tôi rồi ngồi xuống ngay chỗ tấm sắt hình tròn nối với dây xích trói cổ tay trái của tôi. Nhìn kỹ lại thì thấy ở giữa tấm sắt hình tròn có gắn một trục quay trông giống cái tay cầm, khi Young Rak quay trục đó, tôi cảm thấy dây xích lỏng hơn. Young Rak quay trục theo hướng kim đồng hồ và nới lỏng dây xích trói tứ chi tôi từ cổ tay phải, chân phải, đến chân trái ra khoảng 50 cm. Hóa ra, phần thừa khoảng 50 cm của đoạn dây xích này được cuộn bên trong tấm sắt tròn.
Giờ đây, tôi đã có thể ngồi khoanh hai chân. Do nằm quá lâu, nên chỉ cần nâng người dậy đôi chút, toàn thân đã kêu răng rắc.
Young Rak bê chiếc bàn gấp ra, mở hết chân bàn rồi đặt xuống trước mặt tôi.
“Quào! Tuy không ăn gì mấy mà đi nhiều đấy nhỉ.”
Young Rak cầm chai nhựa đựng nước tiểu của tôi ra ngoài. Tôi nghe thấy tiếng bước chân bình bịch xuống cầu thang vang lên sau cánh cửa bị đóng. Dựa vào phỏng đoán số bậc thang và thời gian di chuyển thì hình như đây là tầng hai.
Một lúc sau, khi quay trở lại phòng, Young Rak bê theo khay cơm kim loại hay được sử dụng ở nhà ăn trường học. Trên khay có cơm với canh và rong biển.
“Trong khoảng thời gian làm việc cho biên kịch, hình như chỉ có khả năng nấu ăn là khá lên.”
Khi Young Rak để khay cơm xuống chiếc bàn gấp, tôi liền nắm chặt lấy cổ tay cậu ta.
“Young Rak à, đừng như thế này. Cậu vốn là người hiền lành cơ mà.”
Tôi nói, giọng điệu van nài, cầu xin.
“Sao anh lại thế này? Tôi không mở dây cho anh để làm thế đâu.”
Young Rak giật tay ra rồi cáu kỉnh chà lau phần cổ tay bị tôi chạm vào. Cậu ta tỏ rõ sắc mặt khó chịu như vừa tiếp xúc với bệnh nhân truyền nhiễm.
“Anh đã nói như vậy mà. Nhân vật phải có sự thay đổi. Nhân vật giữ nguyên từ đầu đến cuối là nhân vật chết. Anh thấy sao về sự thay đổi thành nhân vật khác của tôi? Anh từng chửi mắng tôi rất nhiều, rằng thằng này hiền quá nên mãi vẫn không viết nổi cảnh giết người còn gì.”
“Đúng vậy... Tôi đã làm cậu buồn nhiều rồi, đúng không? Suốt ngày nói nghỉ viết đi. Đối xử tệ bạc với cậu. Đúng không? Nhưng cậu phải biết, vì tôi muốn cậu chăm chỉ và nỗ lực viết nhiều hơn nữa! Những lời nói đó chỉ để kích thích cậu làm tốt hơn thôi, cái thằng này... Tôi nói thật đấy...”
Young Rak tỏ vẻ chán ngán, nghiêng đầu thở dài.
“Young Rak à. Chúng ta nói chuyện thoải mái với nhau nhé? Cậu muốn tiền ư? Cần bao nhiêu? Cứ nói, tôi sẽ đưa cho cậu. Bao nhiêu thì được?”
“Con mẹ nó, thật là...”
Young Rak rốt cuộc không thể nghe nổi nữa, đột nhiên hét lên.
“Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa hả? Là tôi làm thế này không phải vì tiền!”
Tôi kinh ngạc, giật nảy mình. Chưa bao giờ tôi thấy dáng vẻ Young Rak nổi giận, hét lên đến thế này. Young Rak hít thở đều và lấy lại sự bình tĩnh.
“Được rồi. Tôi nói rõ với anh rồi, toàn bộ chuyện này không “chỉ” vì tiền. Chắc chắn anh sẽ biết tôi muốn gì thôi. Thế nên trước tiên, ăn cơm đi. Nhé?”
Từng lời nói ra đều có sức uy hiếp nặng nề, khiến tôi không thể từ chối.
Tôi nhìn xuống khay, có cơm trắng, cá cơm, kim chi, xúc xích và canh tương. Rồi tôi bỗng nhớ lại lúc tôi, Ji Yang và cả Young Rak sống chung, cùng làm việc với nhau. Khi ấy, chúng tôi cũng từng ăn cơm với những món thế này. Đôi khi, còn có cả thịt hoặc cá, và rong biển. Những ngày chán ngấy đồ ăn ngoài, tha thiết bữa ăn gia đình, không nồng nặc vị bột ngọt thì Young Rak, Ji Yang, hoặc cả hai sẽ cùng đi chợ mua thức ăn về nấu. Những ký ức về khung cảnh vừa nấu ăn vừa cười khúc khích, rồi cùng nhau ăn cơm, uống kèm rượu vang ẩn hiện mơ hồ trong tâm trí. Tôi nhớ, mình gần như chưa bao giờ khen Young Rak viết tốt, nhưng lại ca tụng tài nấu ăn của cậu ta rất nhiều.
Khi nhìn đồ ăn trên bàn, bụng tôi phát ra tiếng ùng ục, có vẻ không phù hợp lắm với hoàn cảnh bây giờ. Nghe âm thanh sục sôi đó, Young Rak cười và nói.
“Anh rất thích đồ ăn tôi nấu còn gì? Ăn cơm đi. Nhịn đói từ tận hôm qua đến giờ rồi.”
Tôi liếc nhìn cậu ta, rồi cầm thìa và đũa lên. Young Rak vẫn nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt đó làm tôi khó chịu. Đây chẳng khác gì khủng bố người khác bằng ánh nhìn cả, nhất là khi người ta đang làm những hành động bản năng như ăn uống hoặc đi vệ sinh. Rõ ràng, cậu ta đang muốn ngầm thể hiện rằng tất cả những hoạt động sinh lý của tôi đều nằm trong tầm kiểm soát. Nhìn vào bữa ăn trước mặt, tôi vừa thấy nhục nhã, vừa sợ hãi trước Young Rak.
Thế nhưng, trớ trêu thay, nước bọt trong miệng tôi cứ túa ra. Rốt cuộc, làm sao mà nhịn nổi nữa, tôi xúc một thìa cơm cho vào miệng. Cảm giác gì thế này? Tôi cảm nhận được từng hạt cơm như tan ra ngay khi vừa chạm vào lưỡi. Mọi xấu hổ và kinh hoàng lúc trước không là cái thá gì, sao lại có loại cơm nào vừa ngọt vừa ngon giống kem vậy chứ? Từ khi sinh ra đến giờ, tôi chưa từng ăn bữa cơm nào ngon như thế này cả!
Chỉ trong nháy mắt, khay cơm sạch bong. Không còn thừa lại một hạt cơm hay giọt canh nào. Đến mức, tôi nghĩ, liệu ăn nhanh thế này có bị đầy bụng không nhỉ? Tôi uống nước ừng ực, như thể ống nước tắc nghẽn lâu ngày vừa được khơi thông, ợ ờ! Tôi ợ một hơi to. Young Rak luôn theo dõi tôi và tủm tỉm cười. Cậu ta giờ giống như chủ trại chăn nuôi súc vật vậy. Chẳng phải thế sao? Trên mặt cậu ta hiện rõ biểu cảm hài lòng của người chủ khi thấy con chó, con lợn của mình ăn ngon lành.
“Nếu đã ăn xong rồi thì hút một điếu thuốc chứ?”
Young Rak chìa ra trước mặt tôi điếu Dunhill màu xanh. Dunhill ư? Chẳng phải loại thuốc lá tôi hay hút sao? Nó cũng là loại thuốc Young Rak mua về khi tôi sai cậu ta mua mấy món đồ linh tinh trong lúc họp. Cái tên này không hề hút thuốc. Cậu ta đã chuẩn bị nó cho tôi. Khi chìa ra điếu thuốc, khuôn mặt tủm tỉm cười đó như thể muốn nói rằng “tôi chăm lo cho anh đến mức này cơ mà”.
Tôi ngậm đầu lọc thuốc, Young Rak bật lửa châm cho tôi. Tôi rít một hơi thật sâu, phổi ngập tràn khói thuốc. Có lẽ do đã lâu không hút, nên tôi thấy hơi chóng mặt.
“Bây giờ, chúng ta bắt đầu nói chuyện chứ nhỉ?”
Tôi vừa hút hết điếu thuốc, Young Rak chợt mở lời.
“Điều tôi muốn từ anh rất đơn giản. Chính là anh hãy ở đây và làm việc giống thường ngày vẫn hay làm.”
Làm... làm việc giống thường ngày vẫn làm..? Ở tại đây... sao? Rốt cuộc, cậu ta đang nói cái gì vậy chứ...?
Như thể đã đoán được phản ứng của tôi nên Young Rak giải thích thêm. “Anh hãy viết “kịch bản” ở tại đây đi. Tôi đã chuẩn bị hết tất cả những thứ cần thiết cho anh làm việc. Từ laptop cùng loại với máy anh từng dùng, thuốc lá Dunhill hộp màu xanh, hạt cà phê Vera từ Ethiopia, đến cả đĩa CD “Bitches Brew” của Miles Davis!”
Trông Young Rak phấn khởi như người dẫn chương trình kênh Home shopping vậy. Một cấu trúc đáng giật mình! Không còn điều kiện nào nữa cả. Hãy viết kịch bản ngay bây giờ! Ý cậu ta chính xác là như vậy. Trái ngược với sự vui vẻ của Young Rak, không rõ vì sao, nỗi bất an cứ lớn dần trong tôi.
“Viết kịch bản... ngay tại đây... cậu nói gì vậy?”
Tôi hỏi nhẹ nhàng nhất có thể, để tránh chọc tức cậu ta.
“Hôm qua, tôi đã nói với anh rồi còn gì. Tôi sẽ trả lại đúng những gì Ji Yang đã chịu đựng. Lần này, đến lượt biên kịch viết theo từng bình luận của tôi. Biết đâu được, nó sẽ hay hơn thì sao? Mỗi ngày, tôi sẽ kiểm tra số lượng những gì anh viết, rồi chỉ ra những chỗ cần sửa chữa. Chúng ta cứ làm vậy, cho đến khi anh viết xong một quyển sách thì sẽ được tự do. Nhưng trước khi hoàn tất cuốn sách, anh không thể rời khỏi đây dù chỉ một bước. Giống như những lời anh từng nói trước đây, đã viết thì phải viết ra những kịch bản đáng tiền. Đúng rồi, tiền. Quan trọng lắm chứ. Có tiền thì mới mua sữa cho In Gyeong của tôi được. Nuôi con rồi mới thấy, quá nhiều việc cần đến tiền.”
Cậu ta nở nụ cười thỏa mãn, như thể cuốn sách đã thành công mỹ mãn vậy.
“Giống như quyển sách mà tôi và Ji Yang cùng viết ra, rồi cuối cùng tên anh được đề trên bìa sách, thì cuốn này cũng tương tự nhé. Tác giả Cho, Young, Rak! Chà... Rất hay phải không? Tôi sẽ bán quyển sách đó rồi bắt đầu một cuộc sống mới!”
Gương mặt Young Rak lộ vẻ xúc động, như vừa giành được giải kịch bản xuất sắc nhất tại lễ trao thưởng. Và chẳng mấy chốc, những lời lẽ đầy vẻ đáng ngờ vang lên bên tai tôi.
“À! Còn một người nữa cũng phải chịu oan ức giống chúng tôi mà nhỉ? Không, nói oan ức là vẫn còn rất nhẹ đó. Một cậu bạn rất tội nghiệp, rất đáng thương... Kim, Yeong, Hoe.”
Young Rak ném tập giấy A4 lên chiếc bàn nhỏ. Trang đầu tiên của tập giấy có dòng tiêu đề “Andante Cantabile” với hàng chữ viết bằng bút chì “Đêm trắng” ngay bên dưới. Nét chữ thân thuộc, đương nhiên, chính là bút tích của tôi.
Choáng váng. Hoang mang. Thật sự ngỡ ngàng. Làm sao cậu ta lại có thứ này...?
“Anh còn nhớ chứ? Ngày tôi đến lấy đồ giúp Ji Yang đấy. Cái ngày tôi lần đầu tiên chào hỏi người vợ hiện tại của anh. Chính lúc đó. Trong khi tìm đồ của Ji Yang trong phòng đọc sách, tôi đã nhìn thấy nó, ngay cạnh quyển sách của Gillian Flynn mà Ji Yang cho anh mượn. Thế là, tôi đã lấy trộm nó. Nhưng chính nhờ tôi đã lấy nó đi, nên giờ đây, anh mới có cơ hội trả giá cho tội lỗi của mình. Thời gian qua, chắc anh sống bất an lắm nhỉ? Tôi đoán, chắc đêm nào anh cũng gặp ác mộng, đến ngủ cũng không thể giang tay thoải mái được, đúng không? Tôi bảo đảm với anh, chỉ cần hoàn thành dự án này, anh sẽ ngủ thật bình yên. Tôi tin anh sẽ viết được một kịch bản hay như “Đêm trắng”. À, phải gọi là “Andante Cantabile” chứ nhỉ. Anh nhất định phải viết cho tôi. Nếu không, tuyệt đối không được rời khỏi đây.”
Mỗi lời cậu ta nói ra như từng nhát dao găm vào tôi vậy.
“Rốt cuộc thì phải viết... cái gì?”
“Một câu hỏi rất hay. Điều khó nhất và khổ sở nhất trong viết lách luôn là việc lựa chọn chủ đề, phải không? Để tiến hành việc này nhanh chóng, tôi đã quyết định nội dung rồi. Thế này nhé, một biên kịch bị rơi vào khủng hoảng phong độ, đã giết một biên kịch khác. Và rồi... ăn cắp sách của anh ta!”
Young Rak chỉ tay vào từng chữ cái như đang đếm và nói lại một lần nữa. “Một. Biên. Kịch. Bị. Rơi. Vào. Khủng. Hoảng. Phong. Độ. Đã. Giết. Một. Biên. Kịch. Khác. Và. Rồi. Ăn. Cắp. Cuốn. Sách. Của. Người. Chết, Ơ? Hơn hai mươi chữ cái rồi. Ôi, thật là, không được vượt quá hai mươi chữ. Biên kịch đã dặn là không cần đếm xỉa gì đến mấy cái tác phẩm có bản tóm tắt dài quá hai mươi chữ.
Một lần nữa, cậu ta chỉ tay vào từng chữ và nói.
“Một; biên; kịch; rơi; vào; khủng; hoảng; phong; độ; nên; giết; người; rồi; ăn; cắp; nguyên; tác; của; người; chết!”
Young Rak sung sướng như vừa phát hiện ra điều gì đó vĩ đại.
“Được chưa ạ? Đúng hai mươi chữ! Quá hoàn hảo! Đúng không ạ? về thể loại, nó thuộc dòng phim giật gân, nhưng không phải kiểu điển hình, mà có đôi nét giống tiểu thuyết tội phạm. Nói vậy có dễ hiểu không ạ? Một câu chuyện chứa cả sự khổ sở, đố kỵ, ghen tuông của người sáng tác và câu chuyện sát nhân giống như “Thần đồng âm nhạc”! Thêm vào đó, chút phảng phất của Ripley trong “Trưa tím”, khi một nhân vật đánh vật trong cô độc để biến cuộc đời người khác thành của mình! Đích thực là một nhân vật đầy tính nghệ thuật. Đại khái, anh hình dung ra được đúng không? Tiêu đề là “Kẻ cắp sách”! Nghe thật sang trọng nhỉ? Dù có chút ăn theo “Bức thư bị đánh cắp” của Edgar Allan Poe, nhưng cũng không sao mà? Đúng không ạ? Vì viết câu chuyện của chính mình, nên chắc anh không gặp khó khăn gì đâu nhỉ? Nếu nhanh thì chắc không mất quá một tháng. Một tháng gì chứ? Nửa tháng? Nửa tháng không được ạ? Không phải ư? Anh nói xem nào.”
Khi Young Rak kết thúc câu chuyện độc thoại của mình, cũng là lúc toàn thân tôi run rẩy hoảng hốt.
“Cậu... điên rồi...”
Young Rak đã tính toán đến phản ứng này của tôi, hắn điều chỉnh hơi thở, thay đổi cả giọng nói.
“Vậy một biên kịch như anh thì sao? Ăn cắp tác phẩm của học trò. Cướp cả vợ của hắn. Làm một học trò khác mang bầu rồi vứt bỏ. Anh nghĩ đầu óc mình bình thường sao?”
Ánh mắt cậu ta cương quyết, không chút dao động, giọng nói trầm, nhưng uy lực và vô cùng điềm tĩnh. Tôi chẳng thể thốt lên lời nào. Ngẫm kỹ, ở khía cạnh nào đó, tôi thực sự là một thằng điên, cuồng loạn hơn cả Young Rak lúc này.
“Tôi sẽ viết câu chuyện của biên kịch. Thế giới này vốn đã tràn ngập nhiều thứ gây sốc, nên chắc chắn, nó sẽ rất ăn khách đấy.”
“…..”
“Nào, bắt đầu thôi. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Trước hết...”
Young Rak đặt máy tính lên bàn và bật nguồn. Màn hình Windows hiện lên cùng với âm thanh báo khởi động máy tính.
“Và thuốc lá, cà phê...”
Young Rak bước gấp gáp, lần lượt đặt hộp Dunhill và một ly Yirgacheffe lên bàn.
“Nếu cần thêm gì, anh chỉ việc nhấn chuông, lúc nào cũng được.”
Young Rak cười nhạt và đặt lên góc bàn một cái chuông không dây hình bán cầu thường thấy trong các quán ăn.
“Tôi nên tránh mặt thì tốt hơn, đúng không? Nếu đứng nhìn, chắc anh thấy bất tiện lắm. Chúc anh làm việc tốt, đến giờ ăn tiếp theo, tôi sẽ quay lại.”
Young Rak ra khỏi phòng. Tôi ngồi đờ đẫn một hồi lâu. Trên màn hình laptop, chương trình Hangul đang hoạt động, con trỏ chuột trên trang văn bản trống nhấp nháy không ngừng, như hối thúc tôi bắt tay vào viết. Dường như, cả tôi và con trỏ đều đang nhìn nhau đến vô tận. Trỏ chuột nhấp nháy, nhấp nháy, nhấp nháy. Mắt tôi chớp, chớp, chớp.
Như bị thôi miên, tôi lạc vào không gian bốn chiều. Nên tôi cần phải viết kịch bản để quay về thế giới thực tại ba chiều. Chết tiệt, một cảnh dàn xếp lố bịch! Trong tình huống này, kẻ nào viết ra được kịch bản thì mới là thằng đầu óc không bình thường.
Chợt, có điều gì đó lóe lên, tôi đóng màn hình văn bản và săm soi màn hình nền. Biểu tượng Internet Explorer! Tôi lập tức nháy đúp, cửa sổ trang web hiện lên với dòng chữ “không thể hiển thị trang web trên Internet Explorer”. Khốn kiếp! Cũng đúng thôi. Tôi bị đần nên mới hy vọng vào thứ đó.
Tôi lại ngồi thẫn thờ, tự dưng nghĩ đến vợ, đến con. Không biết mấy cái mụn nước trên chân thằng bé do dị ứng với bỉm đã đỡ chưa... À đúng rồi, còn phải sớm đặt tên để làm khai sinh nữa. Jang Bo Yoon giờ này đang làm gì, ở đâu? Đã nguôi giận chưa? Có biết mình đã mất tích và bị bắt cóc không? Liệu cô ấy có tìm mình không? Hay đã báo với cảnh sát? Còn cả tên cảnh sát gọi mình đến trình diện để điều tra vụ án Jung Nam Hoon nữa. Không lẽ lúc đó mình không xuất hiện, hắn cũng không nghi ngờ mình bỏ trốn sao?
Liệu có thể chạy trốn khỏi nơi chết tiệt này không? Nếu ra khỏi đây thì mình phải giải thích toàn bộ câu chuyện như thế nào? Mọi bí mật bấy lâu sẽ bị phơi bày. Có cách nào biến cốt truyện rối rắm, phức tạp này thành cái kết viên mãn? Nếu thần thánh cho kẻ biên kịch cơ hội sử dụng “Deus ex machina” (quyền năng) và ngài mở lòng từ bi thì tôi muốn sử dụng nó ngay lúc này. Tất cả những suy nghĩ lan man cứ quẩn quanh trong đầu. Giấc ngủ ập đến lúc nào không hay, thế là tôi gục đầu ngay trên bàn phím laptop. Có vẻ, trong lúc ngủ, đầu tôi cử động mãi không yên, nên đoạn đầu tiên của trang đầu kịch bản bắt đầu thế này.
Fnaheaaaassssaaadssroty2398rfhasdđkj
hhhhhhhdhhhhhdddddddkjh
fhshhhhdhhhhhhhhghaqfbiqy
Young Rak sẽ không hài lòng với kịch bản có mở đầu như vậy đâu. Cực kỳ tức giận nữa là đằng khác.