← Quay lại trang sách

NGÀY THỨ 3 -

MỘT LẦN NỮA, TÔI LẠI NẰM TRONG TƯ THẾ SÕNG SOÀI, NHƯ LẦN ĐẦU TIÊN MỞ MẮT TẠI NƠI NÀY.

Nói đúng hơn là “bị đặt nằm” ở tư thế đó. Trong lúc tôi ngủ, Young Rak chỉnh chiều dài chiếc xích chân đã được nới lỏng về trạng trái ban đầu. Tiếng dây xích sắt kêu ken két và cảm giác cổ tay bị kéo theo nhịp âm thanh đó khiến tôi tỉnh giấc. Young Rak siết chặt hết mức để toàn bộ bốn dây xích chằng chịt khắp thân người tôi, sau đó nhìn lên màn hình máy tính. Hắn thở dài: “Bực bội quá. Tôi nghĩ đã cho anh đủ thời gian, nhưng sao đến một chữ cũng chưa viết nổi vậy? Có vẻ như biên kịch chưa định hình được tình huống hiện tại thì phải. Không phải chúng ta đang đi cắm trại vui vẻ thoải mái đâu ạ. Thật thất vọng. Bản thân tôi nghĩ mình đã đối xử đầy tôn trọng với biên kịch. Nếu anh cứ như thế này thì khó xử cho tôi quá. Tôi nói rồi, chúng ta không thể ở đây lâu được.”

Young Rak cúi lưng, nhặt khối gỗ dưới đất. Tôi không thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh bởi đang nằm trên nền đất. Phải mất vài giây sau, tôi mới nhận ra nó là một vật dụng thường dùng tại các công trường xây dựng, mà người ta thường gọi “búa tạ”. Có vẻ khá nặng. Young Rak kéo lê phần đầu búa tạ trên nền đất và bước về phía thân dưới của tôi.

“Young Rak à, chờ một chút... Young Rak à, Young Rak!”

Bản năng mách bảo chuyện chẳng lành, tôi khua khoắng chân tay, khiến những chiếc xích sắt va đập vào nhau, vang vọng khắp phòng.

“Tôi không muốn phải đến bước này đâu.”

Young Rak nhìn cẳng chân tôi, biểu cảm đầy thương xót. Rồi hai tay cầm chặt, hắn giơ cao chiếc búa tạ như người thợ rèn dồn hết sức lực vào khối sắt đã nung đỏ rực.

“Young Rak à! Chờ chút! Tôi sai....”

“A a a a a a!”

Chưa kịp dứt lời, chiếc búa tạ đã lao thẳng xuống chân trái, tôi thét thất thanh trong đau đớn quằn quại, cảm giác như mình đã ở ngưỡng cửa của sự sống và cái chết. Không rõ có phải do tôi đã cố gắng tránh né hết sức hay không, đầu chiếc búa hơi trượt, rơi xuống ngón chân thứ tư và ngón chân út.

“Anh nằm yên đi. Nằm yên coi nào. Đáng lẽ chỉ bị đòn một lần, giờ lại thành hai rồi.”

“Young Rak à... Làm ơn... Làm ơn...”

Nước mắt tôi giàn giụa.

Young Rak một lần nữa giơ cao cái búa tạ. Khoảnh khắc ngắn ngủi khi đầu chiếc búa tạ dừng ở vị trí cao nhất, vẻ mặt cậu ta thận trọng như một cung thủ đang kéo căng dây cung, rồi chợt thả người theo trọng lực cơ thể để chiếc búa tạ rớt xuống. Á á á á á....aaaaaaa!

Tiếng thét thất thanh như muốn nổ tung cả căn phòng. Chẳng còn cảm giác được rõ nó đã trúng vào đâu, vì toàn thân tôi sợ đến chết điếng người. Hình như đâu đó trên chân tôi đã tan nát. Tôi gắng gượng nhìn, thì ra là mu bàn chân. Ban nãy, ngay khi cái búa tạ vừa chạm vào nó, tôi nghe thấy tiếng xương trong cơ thể vỡ vụn thành từng mảnh. Thực sự vỡ tan tành, gần giống như tiếng cửa kính bị vỡ.

“Đã xong chân bên trái...”

Young Rak hít một hơi thật sâu rồi đánh mắt sang chân bên phải.

“Nào, tiếp tục nhé.”

“Hây!” Hắn hô to, lấy lại khí thế, rồi tiếp tục giơ chiếc búa lên không trung. Trước khi nó rơi xuống, khóe miệng hắn nở một nụ cười.

“Young Rak,... làm ơn...”

Dù biết chẳng có tác dụng, nhưng tôi vẫn liên tục gọi tên Young Rak trong từng cơn nấc nghẹn. Giờ đây, nước mắt, nước mũi trộn lẫn, che phủ cả gương mặt tôi. Khoảnh khắc cái búa tạ rơi xuống, tôi nhắm nghiền đôi mắt ướt đẫm.

Rầm!

Đầu búa rơi ngay xuống nền đất, cạnh chân phải. Âm thanh chói tai vừa vang lên, bụi từ sàn nhà và các đồ vật trong phòng bay mù mịt.

Ôi! Lạy Chúa, xin hãy thứ lỗi cho con. Từ nay, con sẽ không như vậy nữa, không còn tái phạm bất kỳ tội lỗi nào. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi đã thỉnh cầu Đức Chúa. Một kẻ cả đời không bao giờ bén mảng tới gần nhà thờ như tôi. Nhưng, cú đánh trượt này là nhỡ tay, hay chủ ý? Tôi khẽ hé đôi mắt đang nhắm nghiền sợ hãi. Young Rak đang đứng đó, nhìn tôi.

“Nếu còn tiếp tục như vậy, thì xác định cả đời anh phải ngồi xe lăn đấy.” Young Rak nói như đang ban ơn, còn tôi khóc tức tưởi không khác gì một đứa trẻ. Khó khăn lắm, tôi mới có thể trả lời từng chữ một.

“Hư hư hư hư, tôi biết rồi, hức hức. Young Rak à, cảm ơn, tôi không hức hức hức... như vậy nữa... hức hức hức... thật sự...”

Young Rak chậm rãi bước đến xem xét các vết thương, rồi nới lỏng còng sắt để tôi có thể ngồi dậy. Trong khi tay đang điều chỉnh còng, hắn nói.

“Lúc nào, anh cũng nói vậy còn gì. Không cần đợi đến khi có hứng rồi mới viết! Phải quyết liệt theo đuổi cảm hứng bằng tinh thần trách nhiệm ngay cả khi bị áp lực chứ! À, anh còn hay nói đùa vài câu nhạt nhẽo nữa, phải không? Cái gì mà anh chàng cảm hứng sẽ không xuất hiện khi chúng ta già đi đấy. He he he. Lúc đó nghe thì không buồn cười mà giờ chính miệng mình nói mới thấy hài hước ghê. Sao anh nói thì lưu loát, mà đến khi làm thì bê bết vậy hả? Cứ phải để tôi tạo ra “tình tiết gay cấn” thế này à? Tôi đã nói rồi, không có thời gian đợi biên kịch tìm được cảm hứng viết đâu ạ. Nếu tiến triển chậm, tôi dám dũng cảm dừng lại ngay. Như biên kịch từng làm trước đây vậy. Và chính cái lúc tôi dừng cuốn sách này, thì hãy nhớ khi đó, biên kịch chẳng còn ý nghĩa gì đối với tôi nữa. Hẹn gặp anh vào bữa ăn sau nhé.”

Young Rak vác chiếc búa tạ trên vai và bước về phía cửa. Rồi đột nhiên, cậu ta dừng chân lại như chợt nghĩ ra điều gì.

“À! Biên kịch, anh thấy ý này sao ạ?”

Hắn quay lại nói tiếp với vẻ mặt tươi cười.

“Anh có thể viết phần mở đầu bắt đầu từ đây. Ngay trong chính căn phòng này. Ngồi trước màn hình laptop trong một căn phòng kín, nơi tôi chẳng biết đó là đâu. Nhân vật chính xuất hiện với mái tóc rối bời, bộ râu lún phún chưa cạo, khuôn mặt thiểu não đáng thương! Giống hệt biên kịch lúc này. Trên màn hình laptop, con trỏ chuột nhấp nháy, nhấp nháy, nhấp nháy! Đôi mắt sung huyết của nhân vật chính cũng chớp chớp, chớp chớp, chớp chớp! Miêu tả cận cảnh luôn ạ! Một dạng flashforward*! Anh thấy sao ạ? Không tệ đúng không?”

← flashfoward: một kỹ thuật trong kể chuyện, thể hiện một cảnh ở thời điểm tương lai so với thời điểm câu chuyện diễn ra.

Young Rak nở nụ cười mãn nguyện, rồi tự lặp lại câu nói “Ồ! Quá xuất sắc, xuất sắc” rồi đóng cửa, bước ra ngoài.

Sau khi Young Rak bước ra ngoài, tôi vẫn nằm bất động trong tư thế sõng soài hồi lâu. Chân trái không hề xây xát da, nhưng sưng lớn đến mức không biết bản thân có chịu nổi nữa không. Các dây thần kinh ở chân trái hình như có ảnh hưởng tới cột sống, nó co giật bần bật như một con ếch bị gí điện. Tôi cũng đã thôi khóc tức tưởi. Nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi, từ lúc nào đã tưới đẫm gáy.

Khi ngừng khóc và gương mặt vằn vện những dòng nước mắt đã khô, trong đầu tôi cũng không còn những suy nghĩ lan man nữa. Cố chống hai khuỷu tay xuống đất, tôi dựng người dậy.

Những cơn đau nhức nhối chạy từ dây thần kinh chân trái lên đến đỉnh đầu, hành hạ mỗi khi tôi cử động. Vừa rên rỉ vừa ngồi dậy, tôi giữ tư thế chân trái duỗi thẳng vì đau, chân phải khoanh lại và đặt cái bàn gấp lên trên đùi.

Màn hình laptop vẫn giữ nguyên những dòng chữ lộn xộn hôm qua. Tôi đưa tay nhấn nút xóa sạch trang văn bản.

KẺ CẮP SÁCH

Tôi “căn chỉnh giữa dòng” và viết tiêu đề. Chẳng cần cổ vũ bản thân bằng mấy câu nói kiểu “vạn sự khởi đầu nan”. Giờ đây, tôi phải viết bằng mọi giá. Và bằng mọi giá, nó phải hay. Có hay thì mới sống được. Tôi đang sống cùng số phận với Sheherazade trong “Nghìn lẻ một đêm”. Nhưng tôi được an ủi đôi chút rằng mình ở trong tình cảnh lợi thế hơn so với Sheherazade. Bởi nhìn chung, câu chuyện đã được tóm gọn trong hai mươi chữ. Công việc bây giờ là triển khai nó thành một cuốn sách chân thực nhất.

Những ngón tay bắt đầu cử động trên bàn phím laptop, rồi dần di chuyển nhanh hơn, nhảy múa như những giọt nước mưa tung tóe trên mặt hồ.