← Quay lại trang sách

NGÀY THỨ 4 -

"THẤY CHƯA! ANH VIẾT TỐT THẾ NÀY CƠ MÀ! Phần mở đầu cũng viết đúng những gì tôi muốn. Mạch truyện triển khai nhanh, lời thoại hay, sự xuất hiện của Kim In Hae cũng khá chất! Kim In Hae chính là Kim Yeong Hoe mà, đúng không ạ? Đặc biệt, cảnh giảng đường ở trang 3, rất tốt vì mang đến cảm giác căng thẳng khác lạ giữa nhân vật chính và Kim In Hae! Không phải Robert Towne mà là William Goldman! Không biết thầy có nghĩ, bài giảng đang bỏ qua xu thế gần đây không ạ? Chà! Chẳng phải đây là câu anh Kim Yeong Hoe từng nói sao? Hay do biên kịch tự viết ra ạ? Nói chung, nhân vật rất đặc biệt. Lời thoại đáp qua đáp lại cũng vô cùng thú vị. Một năm chắc chắn có một vài đứa như cậu. Chẳng có chút kiến thức cơ bản nào, chỉ khoe mẽ hào nhoáng bề ngoài. Đã đọc kịch Hy Lạp của Sophocles, thơ học, đọc Shakespeare chưa? He he he. Cái này là lời anh từng nói với tôi mà? Biên kịch Yoo rít một hơi thuốc rồi nhả khói lên mặt, nếu chỉ làm nghệ thuật thì không cần nghe bài giảng của tôi. Nghệ thuật chỉ cần làm một mình là đủ rồi. Đây là trường học! Nơi học kiến thức cơ bản! Kim In Hae bước ra khỏi giảng đường và bỗng quay lại, em thì đến đây vì muốn viết một tác phẩm giống như tác phẩm đầu tay của thầy “Tôi muốn được sống”. Một tác phẩm không bị trói buộc bởi ngữ pháp và thường thức. Em muốn học cái đó ạ. À! Hóa ra là vậy... Hóa ra Kim Yeong Hoe đã nói như vậy.”

Young Rak nhìn bản in của “Kẻ cắp sách” và lẩm bẩm một mình hồi lâu. 4 trang chữ, hắn tỉ mỉ kiểm tra và bình luận từng lời thoại, đoạn dẫn.

Thật may mắn. Thú thật là tôi đã rất căng thẳng vì không biết Young Rak phản ứng như thế nào. Hắn khen hết lời, đến mức bắn cả nước bọt ra ngoài, giúp tôi phần nào có thể an tâm, thở phào nhẹ nhõm. Phù, chân phải còn nguyên vẹn, ít nhất là tạm thời.

“Bây giờ thì chắc anh có thể viết trơn tru hơn rồi ạ.”

Young Rak nói với vẻ mặt đầy thỏa mãn.

“Có được uống thêm cốc cà phê nào không?”

“Trời, đương nhiên là được chứ. Chỉ cần công việc suôn sẻ, bao nhiêu cũng được ạ. Nếu hết cà phê, anh cứ nhấn chuông nhé. Tôi sẽ mang đến loại cà phê phin hảo hạng nhất có nguồn gốc từ Ethiopia.”

“Cảm ơn...”

Young Rak cười, tôi cũng cười lại đáp lễ. Khi đó, tôi chợt nhận ra, nụ cười của mình thật gượng gạo và cứng nhắc. Còn khóe miệng run run như bị co giật. Tại sao không chứ? Đến tận lúc đó, tôi vẫn sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.