← Quay lại trang sách

NGÀY THỨ 5 -

YOUNG RAK KÉO TẤM RÈM, ÁNH NẮNG XIÊN ĐỔ VÀO CĂN PHÒNG, NHUỘM VÀNG CẢ BẦU KHÔNG GIAN. Cảm tưởng như lâu lắm rồi tôi mới lại được thấy thứ ánh sáng tự nhiên này chạm vào da thịt mình, khiến tâm trạng tôi ấm áp hơn hẳn, sau bao ngày chỉ biết đến mỗi bóng đèn huỳnh quang. Tất cả lỗ chân lông đều mở ra đón ánh mặt trời, da tôi như đang quang hợp để tìm lại sự sống. Cả cái chân sưng vù, tím ngắt đau nhức mấy ngày nay cũng đột nhiên ngoan hiền, bình lặng trước bàn tay xoa dịu ấm áp của ánh nắng. Dần dần, hơi ấm ôm trọn đôi chân, tôi thử cử động các ngón chân, ánh nắng luồn qua từng kẽ chân, nhồn nhột mà dễ chịu.

Thấy tôi như vậy, Young Rak mở toang cả cái cửa sổ hai lớp ra, như để thể hiện lòng tốt. Hắn tin tôi sao? Nhỡ tôi hô lên “Cứu tôi với!” thì hắn sẽ làm gì? Có vẻ Young Rak đã đọc được ý nghĩ đó, hắn nhìn tôi với vẻ mặt thản nhiên như thách thức “thích kêu cứu thì cứ thử đi”. Nhưng tôi không mảy may định thực hiện suy nghĩ đó. Rõ ràng, ngoài kia không có lấy một ai. Và đương nhiên, hắn cũng chẳng dại gì chuốc lấy rủi ro do tôi làm loạn lên cả. Thêm nữa, phải khó khăn lắm mới đưa cục diện quan hệ với Young Rak về mức bình ổn, nên tôi hoàn toàn không muốn phá hoại nó. Nếu quan hệ với cậu ta tan vỡ, thì mu bàn chân của tôi cũng vỡ tan.

Trong tích tắc, không khí lạnh bên ngoài đã tràn khắp phòng. Tôi nhắm mắt và hít thở thật sâu, cảm nhận mùi hương cây cỏ của khu rừng phảng phất trong không khí. Giờ đây, tôi có thể nhìn thấy một chút cảnh vật ngoài kia, cả khu rừng bị phủ kín bởi tuyết trắng. Không khí lạnh lướt qua mũi, luồn sâu vào trong não, lượn một vòng qua khí quản rồi tràn xuống phổi. A! Cảm giác sảng khoái khiến tôi vô thức phát ra tiếng rên kỳ cục. Cũng may, tiếng chim hót líu lo từ xa vọng lại đã phần nào che lấp âm thanh kia.

Khoảnh khắc dễ chịu không kéo dài lâu, ánh nắng tràn qua cửa sổ chưa được một tiếng đồng hồ đã bắt đầu muốn rời đi. Tia sáng nghiêng dần rồi gập cong, bóng râm từ từ lan tỏa, thay thế phần ánh nắng rực rỡ ngự trị trên sàn nhà từ nãy giờ. Tôi duỗi chân, đuổi theo ánh nắng đang xa dần, nhưng thực sự là hành động vô ích. Young Rak đóng cửa sổ và kéo rèm che. Trong lúc mắt tôi đang thích ứng với bóng tối, ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy rồi rực sáng. Tôi mở máy tính và bấm vào file “Kẻ cắp sách”.

Tôi đọc kỹ phần truyện đã viết đến cảnh thứ 17. Dù kịch bản bắt đầu trong sự ép buộc và nỗi sợ hãi, nhưng ngược lại, tôi thấy nó không đến nỗi tệ. À không, tôi thật sự nghĩ nó là “một câu chuyện khá ổn”. Một biên kịch rơi vào khủng hoảng phong độ, ghen tỵ với học trò, cái chết của cậu ta, ăn cắp cuốn sách của cậu, yêu người phụ nữ của cậu, và sự đe dọa, nghi ngờ, sỉ nhục, của kẻ bắt cóc nào đó biết được sự thật.

Tại sao tôi lại không nghĩ đến những điều này sớm hơn nhỉ? Nhân vật cùng cấu trúc hòa quyện, tạo thành một câu chuyện mang đầy đủ cả yếu tố giật gân và những bất ngờ, đã được bày biện ngay xung quanh tôi mà.

Là do bệnh nghề nghiệp chăng? Trong tình huống cùng cực này, tôi vẫn cảm thấy sung sướng khi được viết. Thật đáng ngạc nhiên. Và còn một điều kỳ lạ nữa, là đã từ rất lâu rồi, tôi mới lại cảm nhận được sự sung sướng đến vậy.