NGÀY THỨ 8 -
PHẦN "KHỞI” CỦA "KẺ CẮP SÁCH” ĐÃ HOÀN TẤT, TÔI BẮT ĐẦU CHUYỂN SANG PHẦN "THỪA” TRONG BỐN GIAI ĐOẠN KHỞI, THỪA, CHUYỂN, KẾT. Nói theo từ chuyên ngành trong phương pháp sáng tác là đã qua phần “tình huống cao trào”. Hay nó còn có tên gọi khác, đó là “bước ngoặt”. Đây là thời điểm xảy ra các tình tiết mang tính quyết định, lay chuyển toàn bộ mạch truyện. Trong “Kẻ cắp sách”, đó chính là cảnh nhân vật chính, biên kịch Yoo biết Kim In Hae bị giết từ thông tin của cảnh sát. Kể từ thời điểm đó, biên kịch Yoo bị tình nghi là hung thủ giết người và bắt đầu thực hiện một hành động bỉ ổi, đánh cắp kịch bản của Kim In Hae.
Tôi uống cà phê và liếc nhìn phản ứng của Young Rak lúc đọc bản in của ngày hôm nay. Đọc xong, Young Rak chăm chú suy nghĩ. Từ sau khi chấp bút, đây là lần đầu tiên tôi thấy phản ứng này của Young Rak. Khoảng lặng càng dài, càng khiến tôi như ngồi trên đống lửa. Đúng lúc tôi quá thấp thỏm, định mở lời hỏi “có gì chưa hài lòng à” thì cậu ta lên tiếng.
“Viết tốt quá ạ.”
“Thật à?”
Nhưng sao phản ứng lại thế này?
“Trừ một chỗ. Đêm In Hae chết, anh... à không, biên kịch Yoo chạy xe trong đêm mưa gió và đâm chết một con chó Shepherd. Chi tiết này có vẻ... nói thế nào nhỉ... hơi đường đột và ngớ ngẩn.”
Ừ. Thời điểm đấy, tôi cũng thấy vậy. Nhưng cái đó...
“Tôi chỉ viết theo sự thật thôi.”
Young Rak nhíu mày vì câu nói của tôi.
“Phim chỉ đeo bám sự thật thì chắc chắn sẽ chán ngắt. Chính anh đã nói vậy mà. Biên kịch không nhớ sao ạ? Tự dưng con chó đen xuất hiện thì quá lố bịch. Nó chẳng khác nào một biểu tượng xuất hiện trong bộ phim nghệ thuật đầy nhàm chán. Thông qua con chó đen, anh muốn biểu đạt điều gì?”
“Không phải biểu tượng, chỉ là sự thật như vậy thôi...”
“Vậy con chó đen rốt cuộc không là gì cả. Chẳng phải cái này, cũng không phải cái khác.”
Young Rak ngắt ngang lời tôi và chen vào. Nếu như trước, chắc chắn, tôi không bao giờ có thể hình dung cậu ta làm như vậy, nhưng bây giờ đã khác. Dù tâm trạng không thoải mái chút nào, nhưng tôi cũng không muốn phá hỏng tâm trạng của hắn.
“Vậy thì... Nên viết như thế nào?”
Young Rak mở lời, như thể vẫn luôn chờ đợi câu nói này của tôi.
“Tôi thấy nên đổi thành “sau khi Kim In Hae tranh cãi và ra khỏi quán thịt, biên kịch Yoo lén lút đuổi theo sau, giết chết cậu ta”. Câu chuyện sẽ rõ ràng hơn.”
Không gian như nặng nề hơn, mọi âm thanh bỗng im bặt. Trong khoảng lặng ấy, tôi nhìn Young Rak chằm chằm.
“Tôi không giết người!”
Bất giác, giọng tôi gắt hơn.
“Tôi nói biên kịch giết người bao giờ ạ? Tôi đang nói nhân vật chính, biên kịch Yoo giết chết Kim In Hae chứ. Nếu vậy, từ cảnh này, cảm giác căng thẳng trong câu chuyện sẽ tăng gấp bội. Nhân vật biên kịch Yoo cũng sẽ có sức sống hơn rất nhiều, không phải vậy sao? Chẳng phải, để truyền tải rõ tham vọng của nhân vật chính, mong muốn đánh cắp kịch bản tuyệt vời kia, thì hành động giết người sẽ là tình tiết hiệu quả nhất sao? Đúng vậy, phải nhìn trực diện! Ngày xưa, anh từng nói rất nhiều lần rằng tâm lý nhân vật phải được bộc lộ trực diện mà? Nhân vật chính, vào thời khắc quan trọng, bằng cách nào đó phải quyết định và hành động, có như vậy thì bộ phim mới mãnh liệt. Anh nhắc đi nhắc lại điều này đến rát cả tai còn gì?”
Dù không muốn thừa nhận, nhưng những lời nói này hoàn toàn không sai. Đúng đến mức không thể phản bác, tôi đành buông xuôi chấp nhận. Young Rak tiếp lời.
“Biên kịch, anh chỉ cần sửa là được. Đánh giá là việc của tôi.”
2 giờ 26 phút sáng, nếu như thông thường, giờ này, tôi đã ngủ ngon lành rồi, nhưng bây giờ vẫn tiếp tục viết. Sau cuộc họp, ý tưởng mới xuất hiện. Hơn nữa, câu chuyện được sắp xếp cẩn thận đến thời điểm này đã khiến những ký ức và cảm xúc của “ngày hôm đó” ùa về sống động như vừa xảy ra. Bao cơn buồn ngủ cũng bị đánh đuổi đi mất.
Tôi sẽ mãi không quên đêm nay, khi gán cho cảm giác sung sướng lúc mạch văn tuôn trào cái tên “khoái cảm”. Còn bây giờ, tôi cứ “thấp thỏm không yên”. Có lẽ, bạn sẽ thắc mắc nó là gì. Chính là “thứ cảm giác khác thường, như có điều gì đó sắp trào ra, trước khi con chữ được hình thành.” Rất lâu rồi, tôi mới lại cảm nhận được chất “phiêu” này, vì vậy, tôi quyết định phá vỡ thói quen hàng ngày, làm việc đến tận đêm muộn. Cuối cùng, mạch truyện đã đến đoạn này. Biên kịch Yoo đến gặp Kim In Hae ở Hong Dae nhằm lôi kéo cậu ta vào nhóm biên kịch của mình. Hai người uống rượu đến say mèm. Nhưng khác với toan tính của biên kịch Yoo, Kim In Hae không có ý định vào nhóm, dẫn đến tình cảnh biên kịch nóng lòng đưa ra một đề nghị đê hèn, dùng danh xưng “đồng tác giả” làm mồi nhử. Ngược lại, Kim In Hae tỏ ra thất vọng, rời khỏi quán thịt nướng. Ngoài đường, mưa lớn. Biên kịch Yoo đuổi theo Kim In Hae và níu kéo cậu ta một lần nữa. Nhớ chứ? Những lời thoại đó.
“Em thấy xấu hổ. Dù chẳng phải vạch áo vạch quần cho mọi người xem, nhưng vẫn thấy xấu hổ.”
“Thầy mua cơm, mua rượu rồi trả lương cho học trò, hứa sẽ hậu thuẫn họ thành biên kịch thì tất cả đều sung sướng đồng ý ạ? Có phải họ sẽ mang đến ý tưởng hay cho thầy? Lần nào thầy cũng làm thế này sao?”
“Tôi đã nói rồi mà! Tôi bắt đầu viết văn vì muốn trở thành người như thầy! Nhưng tại sao? Tại sao lại phá vỡ hình tượng, sao lại lộn xộn thế này? Rốt cuộc là tại sao?”
“Thật đáng tiếc, khi nhìn thấy sự thụt lùi của thầy. Đây không phải thầy mà? Đúng không?”
“Thầy... đã bán linh hồn của mình... Rốt cuộc, có được thứ mình muốn không?”
Hừm... Quả thực, nhớ lại thì đây cũng là những lời nghe chẳng lọt tai. Nếu có khiến người ta nảy ra ý định giết người, thì cũng chẳng oan uổng gì.
Chà! Kim In Hae buông lời khó nghe và độc địa dành cho biên kịch Yoo, rồi miệng cười chán nản, chân lê bước về phía cuối con ngõ. Biên kịch Yoo không thể chịu đựng thêm chút nào cảm giác bị sỉ nhục. Và tình huống diễn ra sau đó như thế nào? Các bạn cùng đón xem kịch bản nóng hổi vừa viết đêm nay!
#28 Con ngõ/đêm
Cần gạt nước ở kính xe nhanh chóng đẩy lùi dòng nước mưa đang trút như thác. Biên kịch Yoo lái xe với gương mặt đỏ bừng. Bóng dáng In Hae lập lòe bước đi trong màn mưa. Biên kịch Yoo đạp mạnh chân ga, tăng tốc bất ngờ.
In Hae quay lại, giật mình, ngỡ ngàng.
Nhưng không kịp tránh, rầm! Cậu ta va đập mạnh vào xe, bay lên không trung, rồi rơi xuống.
In Hae ngã xuống đất, nằm bất động rên rỉ.
Biên kịch Yoo xuống xe, đưa mắt nhìn ngó xung quanh. Trong ngõ tối, chẳng có bóng người, tiếng mưa rơi bì bõm.
In Hae, ánh mắt van nài, nhưng...
Biên kịch Yoo, đôi mắt vô tình, vung chiếc gậy đánh golf, vút thẳng vào đầu In Hae.
Thằng chó! Mày là cái gì, mày là cái gì mà đòi dạy đời tao? (biên kịch Yoo vung gậy, đập không ngừng)
Dù In Hae đã bất tỉnh, nhưng biên kịch Yoo vẫn luôn tay tấn công cho đến khi hả cơn giận. Rồi hắn điều chỉnh hơi thở và nhìn ngó xung quanh. Hắn gập chân In Hae lại, kéo lê, ném vào trong tấm bạt của công trình đang tạm xây dựng. Biên kịch Yoo lên xe.
Xe chạy xa dần, như không hề có chuyện gì xảy ra.
Thật kỳ diệu. Khi bắt đầu viết, mọi chi tiết, dù là nhỏ nhất cũng hiện lên thật rõ nét. Con ngõ đìu hiu, dòng nước mưa chảy dài trên mặt tôi, đôi mắt đen ướt đẫm không hiểu do nước mưa hay nước mắt của Kim Yeong Hoe, cả cái cảm giác xé tay khi đánh vào đầu cậu ta! Nó khiến tôi ngộ nhận rằng, phải chăng chính mình đã giết chết Kim Yeong Hoe như vậy.
Tôi rút một điếu Dunhill và châm lửa. Tôi rít hơi dài, đề làn khói luồn lách vào sâu bên trong. Bụng đang trống rỗng khiến tôi cảm thấy cay xè và nhạt miệng. Nhưng trong vô thức, tôi vẫn nhoẻn miệng cười. Đúng là điếu thuốc ngon nhất trần đời chỉ xuất hiện khi vừa hoàn thành một cảnh mãn nguyện.