← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 9

Amanda không tài nào kìm giữ được tâm trạng phấn khích khi lái xe về văn phòng. Cô từng tham gia vài vụ án lớn được cả nước quan tâm, như vụ Cardoni - về tên giết người hàng loạt - và vụ Dupre liên quan tới việc một thượng nghị sĩ Mỹ bị giết. Nhưng thu hút được sự chú ý kiểu Tòa án bang và Charlie Marsh lại là một mức độ hoàn toàn khác. Cuộc sống của cô hẳn sẽ lộn tùng phèo lên, nhưng thế cũng đáng để có được cơ hội đi vào lịch sử.

Cũng còn có cả lí do cá nhân để nhận vụ này. Sẽ là một chuyện phi thường nếu cô có thể rửa sạch thanh danh của Marsh theo đúng cách mà bố cô đã làm với Sally Pope.

Amanda cho xe đậu vào bãi rồi đi xuyên qua làn hơi nóng cuồn cuộn trong không khí tới tòa nhà Stockman, một khu nhà văn phòng mười bốn tầng nằm ngay giữa trung tâm Portland. Hãng Jaffe, Katz, Lehane và Brindisi đã thuê toàn bộ tầng tám. Sau khi kiểm tra tin nhắn ở bàn lễ tân xong, Amanda liền tới văn phòng của bố cô.

Frank Jaffe là một người đàn ông to lớn ở độ tuổi cuối năm mươi với nước da hồng hào và mái tóc quăn mà sắc xám đang dần nhiều hơn đen. Mũi ông từng gãy hai lần trong các cuộc cãi lộn hồi trai trẻ và trông ông giống một tay anh chị hơn là tiến sĩ luật học. Văn phòng rộng rãi nằm ở góc tòa nhà của Frank được trang trí toàn đồ cổ. Choán gần hết phòng là chiếc bàn khổng lồ được ông mua trong một cuộc đấu giá ngay sau khi bắt đầu hành nghề. Nhiều năm trôi qua, chiếc bàn loang lổ những vệt cháy do tàn thuốc, những vết xước do kẹp giấy và cả những vệt ố của nước cà phê. Những vết tích ấy khó mà nhận ra được bởi những cuốn sách luật, những chồng giấy và hồ sơ đã che phủ gần hết mặt bàn.

Amanda báo hiệu mình đã đến bằng cách gõ nhẹ vào khung cửa. Frank nhìn lên từ tờ biên bản pháp lí ông đang soạn dở.

“Sao mà con cười hớn hở thế kia?” Frank hỏi.

Amanda gieo mình xuống một trong hai chiếc ghế dành cho khách đối diện với chỗ ngồi bên kia bàn của Frank.

“Thế bố nghĩ là tại sao con lại được trả thứ này?” Amanda hỏi và thảy tấm séc trả trước về phía Frank. Bố cô nhìn chằm chằm vào tờ séc trong giây lát. Rồi ông huýt sáo. Nụ cười của Amanda nở rộng hơn.

“Con trúng số đấy à?” bố cô hỏi.

“Đại loại vậy. Con vừa được thuê làm luật sư bào chữa trong một vụ án thế kỉ.”

“Đủ rồi đấy,” Frank nói, không thể nén được nụ cười. “Nói cho bố xem. Vụ nào mà lớn tới mức có thể đảm bảo khoản trả trước kiểu này?”

“Charlie Marsh đang về nước để ra tòa vì vụ giết Arnold Pope con.”

Frank thôi cười. “Con đang đùa đấy à?”

“Con hoàn toàn nghiêm túc. Anh ta đang trên đường từ châu Phi về Mỹ trong lúc chúng ta ngồi đây nói chuyện. Tờ Tin tức Thế giới sẽ sắp xếp cho anh ta ở New York tới khi con thu xếp xong vụ ra đầu thú.”

“Làm thế nào mà anh ta có tiền trả cho con?”

Amanda kể cho bố nghe về vụ hợp đồng xuất bản sách và mong muốn của Martha Brice về việc Tin tức Thế giới sẽ độc quyền tiếp cận các thông tin trong vụ án. Khi cô kết thúc câu chuyện, Frank cau mày.

“Bố không thích làm việc với cánh phóng viên.”

“Con cũng vậy, nhưng con có thể kiểm soát anh chàng đó và Brice đồng ý với những giới hạn con đặt ra.”

“Hoặc bà ta chỉ nói là bà ta đồng ý. Từ những gì con kể, bố thấy bà ta là típ người sẽ hứa hẹn cho con cả thế giới mà chẳng có lời nào là thật cả. Bà ta sẽ hi vọng là con không thể từ bỏ nửa triệu đô la một khi số tiền đó đã nằm trong tài khoản của con. Khi bà ta đã kéo con vào vụ đó rồi thì bà ta sẽ đi xa hơn.”

“Hay là cố đi xa hơn. Con đã nói rõ với bà ta rằng Charlie chứ không phải bà ta mới là thân chủ của con. Và con hi vọng bố biết rằng con có thể xử lí được vấn đề Martha Brice.”

“Bố biết thế nhưng mọi việc sẽ không dễ dàng, và con chưa từng bị dính vào những trò rùm beng của giới truyền thông như thứ mà con sắp sửa đối mặt đâu. Nó có thể khiến con choáng váng đến mê muội. Con chẳng từng thấy bao nhiêu luật sư hàng đầu đã biến mình thành tên ngốc ngay khi họ có cơ hội phát biểu trên đài truyền hình quốc gia rồi hay sao?”

“Cái đó thì đúng, nhưng bố quên mất rằng bên cạnh con còn có một vị cố vấn già thông thái sẽ dẫn dắt con trên chuyến hành trình theo con đường lát gạch vàng*. Con chắc là mình có thể tin tưởng rằng bố sẽ giội cho con một xô nước lạnh nếu con bắt đầu hành xử ngu ngốc.”

“Con đường lát gạch vàng” ám chỉ đường dẫn tới miền đất hứa của những ước mơ và hi vọng. Thành ngữ này xuất phát từ bộ phim chuyển thể từ truyện “Phù thủy xứ Oz”, trong đó nhân vật chính đã theo con đường lát gạch vàng để tới được nơi có thể biến mong ước của mình thành sự thực.

Frank mỉm cười. Ông đã có sẵn xô nước đó rồi, nhưng vốn biết rõ con gái mình, ông nghi ngờ rằng lại có lúc phải dùng đến nó.

“Con có hai đề nghị, bố ạ,” Amanda nói. “Bố có thể cho con đầy đủ thông tin về vụ Pope được không? Con đã đọc giấy tờ và chứng kiến một ít hồi bố làm vụ đó, và bố con ta cũng đã nói chuyện đôi chút nhưng đã mười hai năm rồi và con nên ôn lại.”

“Con muốn bố làm việc đó ngay bây giờ sao?”

“Bố ráng chút đi.”

“Bố không biết có làm được không nếu không xem xét lại. Nhìn này, bố còn phải làm xong cái biên bản này. Vì thế, tại sao chúng ta không đặt mang đến vài món và cùng nói chuyện trong phòng họp vào bữa trưa nhỉ? Bố sẽ bảo người lấy hồ sơ ở kho ra. Như vậy, bố cũng có thêm thời gian để suy nghĩ.”

“Được ạ.”

“Con nói là có hai đề nghị cơ mà. Đề nghị thứ hai là gì vậy?”

“Con cho rằng chúng ta có thể có vấn đề xung đột. Con chưa nói chuyện với đoàn luật sư nhưng con sẽ đại diện cho đồng bị can của người mà bố từng đại diện. Bà ấy không thể bị cáo buộc lần nữa nhưng con vẫn có thể thấy là có vấn đề. Vì thế, liệu bố có thể khiến Sally Pope kí một bản cam kết được không?”

“Chuyện đó không khó.” Frank nói, khuôn mặt ông không biểu lộ bất kì cảm xúc nào trước ý nghĩ về việc gặp gỡ Sally Pope.

Frank và Amanda nói chuyện thêm một lúc. Rồi Frank bảo con gái là ông cần quay lại với công việc của mình và Amanda đi về phòng làm việc của cô. Quả là Frank cần làm xong cái biên bản kia nhưng cái chính là ông muốn ở một mình để xem xét về khả năng sẽ phải gặp lại Sally Pope. Cô đã ra khỏi cuộc đời ông từ lâu rồi nhưng vẫn còn đó những vết sẹo.

Frank ngả người ra ghế và nhìn ra ngoài cửa sổ nơi những ngọn đồi xanh ngắt vươn cao phía trên khu trung tâm Portland. Bầu trời trong xanh điểm xuyết những đám mây trắng; một khung cảnh thanh bình trái ngược hoàn toàn với những cảm xúc sôi sục bên trong ông. Nghĩ về Sally Pope làm ông đau đớn, vì vậy, Frank chuyển sự chú ý sang Charlie Marsh. Thân chủ của ông có thể là Sally Pope đấy nhưng vụ án này luôn luôn là về Marsh và câu chuyện của Charlie khởi đầu từ vụ bạo loạn trong tù.