← Quay lại trang sách

PHẦN II Tiểu bang Oregonvà Sally Pope 1996-1997 CHƯƠNG 10

Vài phút trước khi Freddy Clayton Khùng bắt đầu những nỗ lực ngu ngốc để trốn khỏi nhà tù của bang, hắn đang cùng Charlie Marsh nghiên cứu vụ thỉnh cầu lệnh đình quyền giam giữ bên chiếc bàn trong một nhà kho bằng gỗ ọp ẹp, nơi lưu giữ những văn bản luật đáng tiếc là không đủ bộ của thư viện nhà tù. Đôi bạn tù cùng phòng này là bạn thân thiết và là cặp đôi vô cùng kì quặc. Cả hai đều mặc trang phục tù nhân giống hệt nhau với quần bò Levis và áo sơ mi bảo hộ lao động màu xanh da trời. Cả hai đều cao tầm dưới mét tám và đó cũng là điểm chung cuối cùng giữa họ.

Charlie tóc vàng và không có hình xăm nào. Freddy thì cạo trọc đầu và khi cởi trần trông người hắn cứ như phòng trưng bày nghệ thuật. Charlie đang trông đợi được phóng thích có điều kiện trong vài tuần nữa trong khi đang chịu án tù ba năm vì tội lừa đảo tín dụng. Freddy Khùng thì đang lãnh án tù hai mươi năm liên tục vì tội cố ý giết người và cướp có vũ trang. Lúc hắn mãn hạn tù thì cũng phải chống gậy mà đi rồi. Kể từ khi bị tống vào tù, Charlie cũng có tập tành thể thao chút đỉnh nhưng những cơ bắp được thêm vào trên khung người mảnh khảnh của anh thì khó mà nhận thấy được. Còn Freddy, trong suốt quãng thời gian ra tù vào tội của mình, đã tạo ra được một thân hình với những múi cơ cuồn cuộn, nổi rõ ở lưng, bụng, ngực và bắp tay nhờ theo đuổi một chế độ luyện tập gần như phát cuồng. Freddy Khùng vốn là một tên tâm thần sẵn rồi nên những nỗ lực đó cũng chẳng làm hắn điên thêm được.

Trong khi Freddy sống vì bạo lực thì Charlie lại theo chủ nghĩa hòa bình với những lí lẽ thực tế; anh là kẻ nhát gan bại trận trong hầu hết những cuộc đánh đấm từng dính vào. Trên thực tế, nếu không có Freddy, Charlie hẳn đã thành thằng nhóc bị tẩn nhiều nhất hồi học ở trường và là bạn tình của một gã nào đó trong tù. Nhưng hắn lớn lên ngay bên cạnh nhà Charlie và cả hai đã là đôi bạn thân thiết nhất từ hồi học tiểu học. Charlie giấu Freddy trong nhà mình mỗi khi ông bố say rượu của Freddy nổi cơn thịnh nộ, và cậu đã giúp Freddy - vốn không có đầu óc sáng láng cho lắm - làm bài tập ở trường ngay từ những ngày đầu đi học. Freddy trả ơn bằng cách tặng một trận thừa sống thiếu chết cho bất cứ kẻ nào dám đánh bạn hắn. Thật là điều đáng ngạc nhiên nhưng quả là Freddy - một kẻ tâm thần hoang tưởng thực sự - rất tin tưởng Charlie. Khi phát hiện ra Charlie cũng ở tù, Freddy đã đảm bảo tất cả các tù nhân khác biết rằng không được phép động vào bạn của hắn và đã thu xếp để được ở cùng phòng giam với Charlie.

Giống như hầu hết những kẻ mắc chứng rối loạn nhân cách chống xã hội khác, Freddy tin rằng mình rất thông minh và thường xuyên nảy ra những ý tưởng “thiên tài” để đảo ngược những lời buộc tội mà hắn đang mang. Những ý tưởng kiểu đó sẽ chẳng bao giờ đứng vững nếu đưa ra xem xét kĩ lưỡng, thế nhưng Freddy hiếm khi để những ý tưởng của mình có cơ hội được xem xét, bởi lẽ chẳng kẻ nào có gan tranh cãi với hắn cả. Dù sao thì tranh luận chỉ là vô ích, bởi một khi Freddy trở nên chán nản vì không thể hiểu nổi lí lẽ của kẻ chỉ trích hắn, hắn sẽ nện cho kẻ đó một trận nhừ đòn. Charlie không bao giờ thẳng thừng góp ý rằng những ý tưởng của bạn mình là ngu ngốc. Trong suốt những năm là bạn bè, Freddy chưa từng chạm vào Charlie lúc giận dữ, nhưng tốt hơn hết là tránh cho lành.

“Chẳng tìm thấy gì cả,” Charlie nói. Anh đang đọc về những vụ mà tòa đã đảo ngược các lời buộc tội vì lí do luật sư bào chữa thiếu năng lực.

“Tìm kĩ hơn đi. Thế nào cũng phải có chỗ nào đó nói về việc này trong sách.”

“Tôi không biết, Freddy,” Charlie thận trọng nói. “Tôi chỉ không hiểu sao Tòa án tối cao lại đảo ngược lời buộc tội cậu chỉ vì một gã hay đi tiểu.”

“Nghe này anh bạn, đã bao giờ cậu mót đến mức không chịu nổi chưa?”

“Thế cậu có nghĩ được gì không khi mót quá thể?”

“Quả là phân tâm thật.”

“Ý tôi là thế đấy. Cứ đến giờ nghỉ là tên khốn kiếp đó lại đi tiểu, mà các phiên xét xử thì dài lê thế. Làm thế nào tên khốn đó có thể tập trung vào vụ án của tôi khi mà hắn phải đi tiểu nhiều đến thế? Lúc tên khốn chỉ điểm Jermaine đang làm chứng chống lại tôi thì gã luật sư của tôi lại ngọ nguậy và liên tục rúm người lại tới mức tôi tưởng hắn sắp ngã khỏi cái ghế khốn kiếp ấy. Tôi cá là hắn chẳng hề để lọt vào tai một từ nào mà thằng khốn dối trá kia nói. Đó có phải là sự thiếu năng lực không hử?”

“À, đúng vậy, cũng giống như ngủ gật. Đã có vụ tòa cho rằng bị can không được bào chữa đầy đủ vì luật sư của anh ta ngủ gật trong phiên tòa.”

“Thấy chưa, giờ thì anh nghĩ ra rồi đấy.”

“Một lời biện hộ về chứng són tiểu chắc chắn sẽ là một ý tưởng đột phá.”

“Một cái gì cơ?”

“Chứng són tiểu. Nó có nghĩa là không thể kìm giữ được, cứ thế mà són ra quần. Điều đó có thể khiến Tòa án tối cao yêu cầu mọi luật sư đều phải đóng bỉm Depends.”

Frank mỉm cười. “Tôi thích điều đó đấy.”

Chính vào lúc đó, giám đốc trại giam Jeffrey Pulliams bước vào thư viện cùng với giám ngục Larry Merritt và ba người thủ thư đến từ hệ thống thư viện quận - Mabel Brooks, Ariel Pierce và Jackie Schwartz. Giám đốc Pulliams là một người lạc quan béo mập, hói đầu và luôn tin tưởng vào việc giáo dục cải tạo phạm nhân. Trong suốt thời gian làm việc trong tù, ông đã nỗ lực xây dựng các mối liến hệ giữa nhà tù với cộng đồng nhằm hỗ trợ những cựu tù nhân chuyển đổi từ đời sống trong tù sang đời sống có ích ngoài xã hội. Chuyến thăm này là một phần trong chương trình tiếp cận cộng đồng của Pulliams. Ông hi vọng các thủ thư sẽ không chỉ gửi sách tới nhà tù mà còn giúp thúc đẩy các khóa học đọc và viết mà ông đã đưa vào chương trình giáo dục trong tù.

Cái tên Freddy Clayton quá quen thuộc với viên giám đốc.

Cả hai từng chuyện trò riêng tư thân mật mỗi lần hắn được ra khỏi phòng biệt giam. Viên giám đốc tin tưởng vào sự tốt đẹp căn bản của con người và ông không bao giờ mất niềm tin vào bất kì người nào thuộc bổn phận giám sát của ông. Pulliams rất hài lòng khi thấy Freddy trong thư viện. Tất nhiên, Freddy Khùng chẳng hứng thú gì với vụ tiếp cận cộng đồng hay mở mang đầu óc. Mối quan tâm chính trong đời hắn là thoát khỏi nhà tù bằng bất kì phương thức nào. Hắn tin rằng sự có mặt tình cờ của ba người thủ thư sẽ giúp hắn đạt được mục đích nhanh hơn là theo đuổi việc thỉnh cầu tòa án ban hành lệnh đình quyền giam giữ.

“Thưa các quý cô,” Giám đốc Pulliams nói, “Xin giới thiệu

với các cô đây là Frederick Clayton và...?”

“Charles Marsh, thưa ngài,” Charlie nói khi thấy viên giám đốc chẳng hề biết anh là ai.

“Dĩ nhiên rồi, anh Marsh. Các quý cô đây là thủ thư và tôi đang đưa họ đi tham quan cơ sở vật chất của chúng ta. Anh có thể cho biết tầm quan trọng của thư viện đối với anh không?”

Charlie đứng dậy nhưng Freddy vẫn ngồi yên.

“Một thư viện được trang bị đầy đủ là hết sức cần thiết cho nhà tù,” Charlie nói. “Như các cô đã biết, tù nhân có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, trong khi nhàn cư vi bất thiện. Thư viện giúp chúng tôi tận dụng thời gian nhàn rỗi một cách có ích.”

Trong khi câu trả lời vớ vẩn của Charlie tâng bốc viên giám đốc lên tận mây xanh thì Freddy cúi xuống và lôi từ trong bít tất ra một con dao.

“Tôi không thể diễn đạt hay hơn thế, anh Marsh ạ,” viên giám đốc nói với một nụ cười rộng mở nhưng nó biến mất ngay khi Freddy túm lấy Jackie Schwartz và lôi cô ta ra khỏi nhóm người rồi ấn lưỡi dao sắc tự chế vào tĩnh mạch cổ của cô.

“Cậu đang làm cái gì thế?” Charlie hét lên.

“Tôi đang giúp mình thoát khỏi đây,” Freddy nói với cậu bạn. Rồi hắn quay sang viên giám ngục.

“Tao sẽ moi ruột con mụ này ra nếu mày không làm đúng như lời tao nói. Hiểu chưa thằng khốn?”

“Anh Clayton...” viên giám đốc nói.

“Câm cái miệng mày lại. Ở đây tao mới là người được nói. Đứa nào mở mồm là tao cắt cổ con này ngay. Giờ thì tất cả sang phòng chứa đồ.”

Freddy hất đầu về phía bức tường đằng xa có cánh cửa mở ra khu chứa đồ, nơi cất các thiết bị vệ sinh, sách thừa và đồ linh tinh khác.

Viên giám ngục bắt đầu lần tay tìm dùi cui.

“Tao thấy rồi đó,” Freddy nói, đẩy lưỡi dao về bên phải khoảng hai phân. Một dòng máu nhỏ chảy xuống cổ Jackie. Mabel Brooks bật kêu lên hổn hển.

“Câm miệng, con kia, còn mày, bỏ ngay cái gậy xuống và di chuyển đi. Lần sau mà còn làm trò thì con này sẽ chết và tao sẽ đâm nó tới khi có kẻ hạ được tao.”

Viên giám đốc đã từng đọc hồ sơ của Freddy Clayton mấy lần rồi và ông biết hắn sẽ giết người mà chẳng mảy may động tâm thương xót.

“Làm theo lời hắn đi,” Pulliams nói bằng giọng run run khi ông bắt đầu đi về phía phòng chứa đồ.

Các tù nhân khác đang ở trong thư viện đã nghe thấy vụ ồn ào và xúm đến khi Freddy dồn đám con tin của mình qua những giá sách.

“Đi chỗ khác đi,” Freddy ra lệnh. “Chúng mày không muốn ở đây đâu.

Đám tù nhân chẳng hề nghĩ đến việc ở lại. Charlie định đi theo chúng nhưng Freddy đã ngăn anh lại.

“Cậu thì không, Charlie. Tôi cần cậu đi cùng tôi, người anh em.”

Charlie thất vọng, chỉ còn vài tuần nữa là anh được ra tù. Thế mà giờ Freddy lại biến anh thành kẻ đồng phạm trong một vụ có thể khiến anh phải ngồi sau song sắt suốt đời.

Ngay khi các con tin đã vào phòng chứa đồ, Freddy nhìn xung quanh. Mắt hắn dừng lại ở một cuộn thừng to.

“Trói chúng lại, Charlie.”

“Có lẽ chúng ta nên...”

“Không, phải trói lại để chúng khỏi gây rắc rối.”

Freddy dùng con dao cắt vài đoạn thừng dài. Trong khi Charlie trói các con tin lại, Freddy vẫn dõi mắt quanh phòng Khi mọi người, trừ Jackie Schwartz, đã bị trói chặt và ngồi trên sàn, Freddy đẩy người phụ nữ đang run lẩy bẩy về phía Charlie và xem xét mấy thùng đựng sơn ở góc phòng. Bên cạnh đống thùng sơn là mấy hộp dung môi pha sơn trên nhãn có cảnh báo sản phẩm nguy hiểm và dễ cháy.

Freddy lục soát người viên giám đốc và tay giám ngục nhưng không thấy thứ hắn muốn tìm. Rồi hắn tập hợp mấy chiếc túi xách của đám phụ nữ lại và lục soát chúng. Hắn mỉm cười khi thấy một bao thuốc lá trong túi xách của Mabel Brooks và nụ cười của hắn ngoác rộng hơn khi phát hiện ra cả chiếc bật lửa.

“Đây chính là thứ ta cần.” Freddy nói. Hắn đi về chỗ để những phụ gia pha sơn và lấy một hộp dung môi mang tới đặt đối diện với bức tường nơi Charlie đã sắp mấy con tin thành một hàng.

“Đây là thứ đảm bảo của tôi,” Freddy bảo Charlie. Rồi hắn quay về phía các con tin. “Chúng mày sắp được tắm đấy. Tao mà thấy đứa nào định trốn thì...”

Freddy bật cái bật lửa lên. Mabel Brooks nhìn chằm chằm vào ngọn lửa nhỏ và bắt đầu khóc, còn Jackie Schwartz thì mặt trắng bệch vì sợ hãi.

Freddy mở cái hộp dung môi và đổ lên người cô. Rồi hắn chuyển sang các con tin khác. Khi hắn làm xong, Charlie kéo hắn sang một bên và thì thầm để các con tin không nghe thấy được.

“Freddy, chuyện này không hay đâu. Có lẽ cậu nên dừng lại thôi. Sẽ không có ai bị thương nặng cả. Có thể chúng ta thuyết phục được ông giám đốc cho qua mọi chuyện nếu cậu thả mọi người ra.”

“Giám đốc trại giam thì không bao giờ tha thứ và quên, phải không?” Freddy hỏi Pulliams. Viên giám đốc không trả lời.

“Tôi nghĩ là thế đấy. Không, Charlie ạ, chúng ta mắc kẹt ở đây lâu rồi. Hoặc là tự do, hoặc là chết.”

“Nhưng tôi sắp được tự do mà Freddy. Tôi sắp được tha rồi. Sao cậu không để tôi tránh xa chuyện này?”

“Không thể được, người anh em. Cậu biết là tôi không giỏi diễn đạt ý mình mà.”

“Cậu làm tốt mà. Cậu là người thông minh.”

“Không giống cậu, Charlie. Tôi không biết ăn nói. Tôi sẽ cần cậu nói hộ tôi.

Charlie liếc nhìn đám phụ nữ. Họ đang sợ hãi. Tay giám ngục cố hết sức để tỏ ra điềm tĩnh nhưng giám đốc Pulliams thì mồ hôi vã như tắm. Charlie thấy thương họ. Anh thấy thương cả mình và tức giận với Freddy vì đã lôi anh vào đống lộn xộn này.

Quan hệ giữa Charlie và Freddy rất phức tạp. Họ là bạn thân nhất nhưng Charlie lại không đồng tình với hầu hết những việc Freddy làm. Nếu không phải vì quan hệ thân thiết từ thời thơ ấu, hẳn là Charlie đã tránh thật xa Clayton. Dẫu vậy, không thể phủ nhận rằng nếu không có Freddy bảo vệ thì đã vài lần Charlie bị nện cho nhừ tử rồi, vì vậy, anh nợ Freddy chuyện đó. Nếu Freddy thả cho anh ra ngoài thương thuyết thì anh có thể thoát nhưng điều đó có nghĩa là các con tin có thể chết và cảnh sát đặc nhiệm sẽ ập vào, rồi Freddy cũng sẽ chết, trong thâm tâm, Charlie không hề muốn những chuyện đó xảy ra.

“Thôi được, người anh em. Tôi sẽ giúp cậu ra khỏi đây nhưng phải hứa với tôi là sẽ không làm ai bị thương đấy.”

“Nhưng nếu có ai đó lộn xộn thì tôi sẽ ra tay đấy.”

“Cũng đúng nhưng tôi sẽ rất khó thuyết phục người ta chấp nhận kế hoạch của cậu nếu tôi không thể đảm bảo với những người thương thuyết rằng tất cả các con tin đều không bị thương.”

Tôi hiểu ý cậu.

“Rất tốt. Vậy kế hoạch của cậu là gì nào?”

Đó là câu hỏi khó đối với Freddy bởi lẽ hắn hành động bộc phát thôi chứ không có chiến lược gì cả.

“À, chúng ta sẽ bảo lũ khốn ngoài kia thả chúng ta ra, nếu không chúng ta sẽ giết bọn khốn trong này.”

“Được, bước đầu là vậy, nhưng cậu muốn đi đâu khi thoát ra ngoài?”

Câu hỏi này lại càng khó hơn với Freddy. Ngoài nhà tù ra thì hắn chưa từng đi đây đi đó nhiều. Rồi hắn nhớ lại một chương trình truyền hình về một tình huống bắt cóc con tin.

“Một hòn đảo nhiệt đới, anh bạn ạ. Tôi muốn đến một hòn đảo nhiệt đới. Tôi muốn một cái máy bay và một triệu... à không, hai triệu đô la.”

Charlie gật đầu mấy cái. “Nghe có vẻ khả thi đấy,” anh nói dối.

Tiếng gõ ngập ngừng trên cửa phòng chứa đồ làm mọi người giật mình.

“Biến đi thằng khốn, nếu không tao sẽ cắt cổ mấy con mụ này,” Freddy gào lên.

“Là tôi, Jack Collins đây,” tiếng người thủ thư trả lời bằng giọng run run. Collins là một ông già bảy mươi tuổi với năm mươi hai năm làm chủ một hiệu sách cho tới khi ông bắn cô vợ mới cưới hai mươi tuổi và tình nhân của cô ta. “Họ bảo tôi nói chuyện với anh, Freddy.”

“Chúng muốn gì?” Freddy hỏi.

“Họ muốn anh thả mọi người ra. Họ sẽ không làm hại anh nếu mọi người đều ổn cả.”

“Nói với chúng tao sẽ không thả đứa nào ra cho tới khi mọi yêu cầu của tao được đáp ứng. Nếu chúng không làm như tao yêu cầu, cả lũ sẽ chết hết. Tao đã tưới dung môi pha sơn lên chúng. Nếu tao không có được thứ tao muốn thì ở đây sẽ có món thịt nướng barbecue truyền thống đấy.”

“Anh... anh muốn gì?”

“Charlie, người đại diện của tao biết rõ các yêu cầu đó. Ai ở ngoài đấy vậy?”

“Không ai cả. Chỉ có mình tôi thôi.”

“Tốt hơn là nên nói thật, nếu không chúng ta sẽ có món thủ thư rán giòn cho bữa tối đấy.”

“Đừng làm hại ai, Freddy. Được chứ? Chỉ có mình tôi trong thư viện thôi.”

“Tao sẽ cử Charlie ra ngoài. Cậu ấy sẽ cho chúng biết bọn tao muốn gì. Và tốt hơn là tao nên có được những thứ đó.”

+

+ +

“Freddy có điên không vậy?” Collins hỏi khi ông cùng Charlie đã đi xa khỏi căn phòng chứa đồ, đủ để Freddy không thể nghe thấy tiếng ông qua cánh cửa.

“Ông đang nói về tình trạng tinh thần hay kế hoạch của cậu ta vậy?” Charlie cay đắng đáp.

“Đó là một câu hỏi tu từ,” Collins nói. Ông biết rằng Freddy là một kẻ tâm thần và rằng Charlie hiểu “tu từ” nghĩa là gì.

“Tôi không biết tại sao Freddy lại làm cái trò quái quỷ này,” Charlie than thở. “Nhưng lắm lúc chính cậu ta cũng chẳng biết tại sao đâu.”

“Ồ, anh nên làm cái gì đó. McDermott phụ trách vụ này. Ông ta đã ra lệnh khóa mọi cánh cửa trong nhà tù và đội đặc nhiệm đang trên đường tới đây.”

Michael McDermott, phó giám đốc trại giam là một cán bộ nguyên tắc và mẫn cán, đã leo lên chức chỉ huy phó cao nhất ở đây từ một anh giám ngục quèn. McDermott luôn xem thường Pulliams và ghét các phạm nhân, ông ta không tin vào cái gọi là giáo dục cải tạo và coi việc ngồi tù là sự trừng phạt tội lỗi. Viên phó giám đốc trại giam luôn mong quay lại những ngày xưa cũ tốt đẹp khi mà roi vọt, xiềng xích và xà lim hơi nước còn thịnh hành.

McDermott đang đợi ngoài cửa thư viện, đung đưa khẩu súng ngắn với cánh tay vạm vỡ và nhìn xuống Charlie từ chiều cao gần hai mét. Mấy người lính gác mang vũ khí đứng sau ông ta nhưng không ai có vóc người to lớn đến như vậy. Trông McDermott như một con bò mộng với cái cổ dày, vai rộng cùng phần thân trên và đôi chân to chắc nịch như thân cây.

“Ai đây?” McDermott hỏi Collins.

“Thưa ông, đây là Charlie Marsh,” viên thủ thư trả lời, giọng run rẩy. “Anh ta ở cùng phòng giam với Clayton.”

“Được rồi, Marsh. Chuyện gì đang diễn ra vậy?”

“Thưa ông McDermott, tôi chỉ muốn nói rằng tôi không liên quan gì tới chuyện này, tôi sắp được ra tù...”

“Tôi có hỏi chuyện đời anh không hả Marsh?” McDermot nói bằng cái giọng mà nếu phát ra từ một con chó ngao thì hẳn sẽ là một tiếng gầm gừ khiến người ta ớn lạnh.

“Không, thưa ông. Tôi chỉ muốn ông hiểu rằng chuyện này hoàn toàn là ý tưởng của Freddy. Ông biết đấy, đôi khi Freddy suy nghĩ không được rành mạch cho lắm và đây là một trong những lần đó. Chúng tôi đang tìm hiểu về trát lệnh của tòa thì ông giám đốc Pulliams cùng ba người phụ nữ đến chỗ bàn chúng tôi. Điều tiếp theo tôi biết là Freddy có một con dao và đe dọa sẽ giết một người phụ nữ nếu ông giám đốc không làm như lời cậu ta bảo. Bây giờ, cả ông giám đốc, mấy người phụ nữ và một giám ngục đang bị trói trong phòng chứa đồ.

“Chúng ta hãy vào và tóm hắn ra,” một lính gác đầu húi cua, vóc dáng to lớn ngang ngửa McDermott nói.

“Với tất cả sự kính trọng, thưa ông, tôi cho rằng không nên làm vậy,” Charlie đáp. “Freddy đã tưới dung môi pha sơn lên mọi người. Nếu các ông tấn công vào phòng, cậu ta sẽ thiêu họ. Nhưng xin các ông hãy nghe tôi, tôi nghĩ có một cách để giải quyết chuyện này.”

“Nói đi,” McDermott ra lệnh.

“Freddy và tôi đã lớn lên cùng nhau. Chúng tôi thân thiết từ hồi học tiểu học. Tôi biết chính xác đầu óc cậu ta suy nghĩ thế nào. Sự để tâm của Freddy rất ngắn, cực kì ngắn. Cậu ta nghĩ ra những ý tưởng điên rồ và thực hiện ngay mà không thèm suy nghĩ, nhưng cậu ta cũng rất dễ chán. Các ông có thể cứu mọi người ra mà không làm ai bị thương nếu kiên nhẫn một chút.”

“Cậu có ý tưởng gì?”

“Freddy có mấy yêu cầu. Cậu ta muốn một chiếc máy bay để bay tới một hòn đảo nhiệt đới và hai triệu đô la.”

McDermott cất giọng cười khàn khàn. “Hắn lấy cái ý tưởng đó ở đâu ra thế, trên tivi chắc?”

“Có lẽ vậy, hoặc từ mấy bộ phim. Nhưng cậu ta khăng khăng như vậy và một khi Freddy khăng khăng chuyện gì thì không có cách nào làm cậu ấy thay đổi ý định cho tới khi cậu ấy tự thấy chán chuyện đó. Vì vậy, chúng ta phải khiến cậu ấy nghĩ rằng các ông đang cố gắng thỏa hiệp và để tôi cố thuyết phục cậu ấy. Tôi sẽ cố cứu mọi người ra được càng nhiều càng tốt và tôi cũng sẽ cố nói chuyện với Freddy ngay khi cậu ấy hết hứng thú với chuyện này.

Tôi không muốn ai bị thương. Freddy là bạn thân nhất của tôi. Cậu ấy đã lớn lên trong hoàn cảnh rất khó khăn và điều đó đã làm tổn hại nặng nề tinh thần của cậu ấy. Nhưng cậu ấy không được thông minh cho lắm. Nếu có thể, tôi muốn giữ cho Freddy, ông giám đốc, viên giám ngục và mấy người phụ nữ kia đều sống sót cả.”

“Cậu được gì trong chuyện này?” McDermott hỏi.

“Không gì cả. Tôi chỉ dính vào vụ gian lận tín dụng thôi. Tôi sắp được tha rồi. Tôi chỉ muốn mọi việc trở lại như cũ trước khi Freddy châm lửa thiêu mấy người kia.”

“Thôi được. Bảo Clayton rằng tôi đang cố gắng thu xếp máy bay và khoản tiền cho hắn.”

“Các con tin sẽ sớm cần đến thức ăn, và nước nữa.”

“Tôi sẽ xem xét xem có thể làm được gì,” McDermott nói. “Việc anh giúp chúng tôi là đúng đắn, Marsh ạ. Tôi luôn nhớ phạm nhân nào làm đúng.” Ông ta ngừng lại. “Và tôi đặc biệt nhớ những ai không làm như vậy.”

Phó giám đốc trại giam đợi tới khi Charlie quay trở lại bên trong thư viện. Sau đó, ông ta quay về phía người lính húi cua.

“Tìm hiểu xem đội đặc nhiệm đến chỗ nào rồi và hãy gọi thêm vài người tới đây.”

“Ông có định đợi Marsh thuyết phục bạn hắn không?”

“Tôi sẽ cho cậu ta chút thời gian nhưng không lâu được,”

McDermott đáp, hai con mắt sít vào nhau chiếu thẳng về phía cánh cửa phòng thư viện trong lúc những cảnh tượng khác nhau lướt qua trong đầu, cảnh nào cũng kết thúc với hình ảnh thân hình găm đầy đạn của Freddy Clayton bị kéo lê ra khỏi phòng chứa đồ ngay dưới gót giày ông ta.

+

+ +

Một phạm nhân hung dữ đang bắt giữ ba người phụ nữ yếu đuối không thể tự vệ và một giám đốc trại giam làm con tin là câu trả lời cho các tín đồ của kênh tin tức hai mươi tư trên hai mươi tư giờ, nhưng trong thư viện không có tivi cũng chẳng có radio nên Freddy không hề biết về vụ giới truyền thông đang túm tụm xung quanh nhà tù. Charlie thì biết về độ phủ sóng các tin tức vì McDermott đã đầu hàng trước những yêu cầu cho phép các phóng viên báo chí và truyền hình vào trong nhà tù. Ánh đèn máy quay lóe sáng mỗi khi Charlie bước ra khỏi cánh cửa phòng thư viện để nói chuyện với McDermott.

Trong hai ngày tiếp sau đó, Charlie cứ lê bước tới tới lui lui giữa phòng chứa đồ và sảnh ngoài thư viện trong khi lòng kiên nhẫn của Freddy dần dần suy giảm gần như chẳng còn gì. Sau này, mọi người mới vỡ lẽ cả viên phó giám đốc trại giam và tên Freddy Khùng đều có chung nỗi khổ sở vì phải chịu đựng cảnh án binh bất động. Charlie liên tục hết khuyên giải Freddy đừng có cắt cổ con tin lại quay sang thuyết phục McDermott chớ có cử cảnh sát vào bên trong. Một chuyến gia về cháy nổ cho McDermott biết rằng tính chất bắt lửa của dung môi pha sơn sẽ giảm dần theo thời gian, tăng cơ hội để đội đặc nhiệm có thể ngăn chặn thương vong nghiêm trọng nếu họ hành động đủ nhanh. Charlie biết được kế hoạch đó và dập tắt ý tưởng ấy bằng cách nói, với McDermott rằng Freddy tiếp tục đổ thêm dung môi lên người con tin mỗi khi hắn trở nên buồn chán.

Vụ lộn xộn lên tới đỉnh điểm vào ngày thứ ba. Không khí ngột ngạt trong phòng chứa đồ nồng nặc mùi mồ hôi, mùi sợ sệt và mùi dung môi pha sơn. Các con tin đều kiệt sức, kinh hãi và tuyệt vọng, còn sức chịu đựng của Freddy cũng đã đến ngưỡng cuối cùng. Mỗi lần chợp mắt của hắn không quá hai mươi phút từ lúc diễn ra vụ bắt cóc con tin và thần kinh hắn căng thẳng đến cực độ. Charlie nhìn Freddy đi đi lại lại trước mặt các con tin, một tay cầm con dao, tay kia cầm chiếc bật lửa. Freddy trở nên căng thẳng mỗi khi có tiếng ầm ì báo hiệu một chiếc trực thăng bay qua và thậm chí còn căng thẳng hơn khi mọi thứ đều yên tĩnh, mà theo hắn đó là thời gian tạm ngưng trước khi đội đặc nhiệm tấn công vào phòng.

“Chính là thế đấy, chính là thế đấy,” Freddy lẩm bẩm trong hơi thở. Mắt hắn vằn đỏ và hàm răng nghiến chặt lại khiến cho lớp da trên má căng ra.

“Bình tĩnh đi, Freddy,” Charlie nói, cố làm cho giọng mình có vẻ tin tưởng dù đã mệt lử.

“Lũ khốn kiếp đó đang tìm cách trì hoãn. Đội đặc nhiệm sẽ đến đây bất ki lúc nào. Tôi có thể ngửi thấy chúng.”

“Tôi không nghĩ thế. Tôi thực sự tin rằng họ đang tìm cách gom tiền.”

Freddy ngừng đi lại và nhìn chằm chằm vào Charlie.“Vớ vẩn.”

Thường thì Freddy sẽ hét lên và tỏ vẻ giận dữ, nhưng giờ thì hắn nói điềm tĩnh và thấp giọng xuống. Sự tự chủ của hắn làm Charlie thấy sợ.

“Chúng sẽ không cho máy bay đến. Chúng đang chơi cậu đấy. Đã đến lúc cho bọn khốn kiếp đó thấy là tôi nói nghiêm túc nếu không chúng sẽ không coi tôi ra gì. Một khi chuyện đó xảy ra, chắc chắn bọn đặc nhiệm sẽ đến.”

“Họ sẽ cho quân đội vào ngay nếu cậu gửi ra đó một cái xác. Cậu sẽ khiến họ không còn lựa chọn nào khác.”

Hai vai Freddy chùng xuống và Charlie biết rằng bạn mình đã không còn hi vọng gì về chuyện nằm dài trên bãi biển của một hòn đảo nhiệt đới.

“Tôi đếch thèm quan tâm nữa. Bọn đặc nhiệm vào đây, tôi sẽ chết. Ra ngoài đó, tôi cũng chết. Cậu không nghĩ là nếu hôm nay tôi sống sót thì rồi cũng sẽ có một tai nạn rơi vào đầu tôi ở một nơi nào đó và vào một lúc nào đó sao? Cho chúng một cái xác là cơ hội duy nhất của tôi.”

Freddy rời Charlie và quay ra xem xét các con tin. Hầu hết đều quá mệt mỏi và đói đến mức không biểu lộ cảm xúc gì. Larry Merritt là người duy nhất có gan nhìn vào mắt hắn. Freddy chỉ tay vào viên giám ngục.

“Tôi sẽ rạch cổ nó và cậu lôi xác nó ra. Bảo McDermott rằng cứ mỗi giờ sẽ có một con tin bị giết chừng nào máy bay và tiền chưa tới.”

“Không, Freddy. Đừng làm thế.”

“Tôi phải làm thôi, người anh em. Chẳng còn cách nào khác.”

“Cậu giết anh ta là cũng giết cả tôi luôn đấy. Họ sẽ ập vào đây, xả súng và sẽ chẳng có tù nhân nào sống sót ra được cả.”

“Cậu có thể nấp đằng sau chỗ kia,” Freddy nói, chỉ tay về phía chiếc bàn gãy chỉ còn ba chân nằm nghiêng hẳn một bên, một góc bàn chạm vào sàn nhà. “Rồi thì cậu ra đầu hàng. Cậu là người thông minh. Cậu có thể giải thích và thoát khỏi mọi chuyện. Còn tôi, tôi phải hành động thôi.”

Freddy dợm bước về phía người giám ngục. “Nói chúc ngủ ngon đi, thằng khốn.”

Freddy bắt đầu đâm dao xuống và Charlie lao mình vào chắn giữa người giám ngục với lưỡi dao của Freddy.

“Mẹ kiếp!” Freddy gào lên khi lưỡi dao cắm phập vào bả vai Charlie. Charlie ngã sóng soài trên người viên giám ngục đang kinh sợ tột độ. Freddy rút mạnh lưỡi dao ra khỏi lưng Charlie và Charlie lăn sang một bên để có thể nhìn thấy Freddy.

“Chết tiệt,” Charlie rên rỉ. “Cậu đã đâm tôi, Freddy.”

“Cậu làm cái quái gì thế?” người bạn đang sốc nặng của Charlie hỏi.

“Cứu mạng cậu đấy.”

Charlie gượng ngồi lên và thu hết can đảm, trong khi vẫn giữ nguyên vị trí chắn giữa Freddy và Merritt. Điều anh muốn nói quả là khó mà diễn đạt thành lời.

“Tôi yêu cậu, Freddy ạ.”

“Cái gì cơ?”

“Không phải theo nghĩa như vậy. Tôi không phải là kẻ đồng tính. Tôi yêu cậu như yêu một người anh trai. Chết tiệt, chúng ta là anh em mà. Dù không cùng cha hay cùng mẹ nhưng chúng ta còn thân thiết hơn cả anh em ruột ấy chứ. Cậu có nghe tôi nói không hả?”

Freddy trông có vẻ choáng váng. Ngoài mấy ả đàn bà đang trong cơn nồng nàn ân ái với hắn, những kẻ mà hắn biết chỉ quan tâm đến thuốc phiện hay tiền của hắn, chưa từng ai nói yêu hắn cả.

Charlie với tay ra sau lưng và cảm thấy máu rỉ ra từ vết thương. Anh nhăn mặt đau đớn.

“Cậu ổn đấy chứ?” Freddy hỏi với vẻ lo lắng thực sự.

“Không hề, bạn ạ. Tôi chẳng ổn chút nào. Cậu đã đâm tôi. Nhưng tôi sẽ để cậu giết tôi nếu điều đó cứu được mạng cậu. Đó là lí do vì sao tôi không thể để cậu giết tay giám ngục. Nếu anh ta chết, chắc chắn cậu cũng tiêu đời.”

“Cậu chết vì tôi ư?” Freddy nói, cố gắng hết sức để tập trung vào thực tế là Charlie sẵn sàng nhận một viên đạn thay cho mình.

“Để cứu cậu, đúng vậy. Chết tiệt, cậu đã cứu tôi bao nhiêu lần rồi? Tôi không thể đếm được. Giờ là lúc tôi trả ơn cậu.”

“Trời ơi, anh bạn, cậu chẳng nợ nần tôi cái gì sất. Cậu là bạn của tôi, Charlie ạ, người bạn duy nhất của tôi.”

Đôi mắt Freddy đong đầy nước mắt, điều chưa từng xảy ra kể từ khi hắn bắt đầu dựng lên tấm lá chắn sắt bao quanh

cảm xúc của mình để bảo vệ bản thân khỏi sự lạm dụng đồi bại của bố hắn.

“Không đâu, Freddy, cậu có rất nhiều bạn bè mà,” Charlie nói dối, bối rối trước sự biểu lộ tình cảm bất ngờ và chưa từng có ở Freddy.

“Cậu đang nói dối, người anh em ạ, nhưng tôi chẳng giận đâu. Tôi biết cậu chỉ muốn tôi thấy thoải mái, nhưng tôi không thoải mái được. Tôi biết nhiều người sợ tôi nhưng cậu là người duy nhất quan tâm. Cậu đã bảo vệ tôi khỏi lão già đó khi hắn làm cái điều kinh tởm ấy.”

Charlie cảm thấy một cơn đau và rên rỉ. Freddy quỳ xuống bên cạnh và nhìn vào vai anh. Phía lưng áo tù màu xanh đang chuyển sang màu đỏ. Freddy giúp Charlie cởi áo để làm thành một cái báng gạc bằng cách gập nó lại và dùng áo của mình buộc nó lên trên vết thương. Khi đỡ Charlie đứng lên, Freddy nhìn thấy một chai Cola một lít rỗng không nằm lăn lóc sát tường. Một đợt sóng cảm xúc trào lên trong hắn và hắn nhận ra mình phải làm gì. Rồi Freddy vòng tay qua người Charlie và ôm chặt bạn.

“Xin lỗi vì đã lôi cậu vào chuyện này,” Freddy vừa nói vừa buông bạn ra. “Tôi đã không suy nghĩ gì cả. Cậu có thể bị giết thế mà tôi chỉ nghĩ cho bản thân mình.”

“Này anh bạn...”

“Đừng nói gì cả, Charlie. Cứ để tôi nói. Cậu luôn nghĩ cho tôi còn tôi đúng là tên khốn ích kỉ. Đã đến lúc tôi làm gì đó cho cậu. Tôi sẽ thả mọi người ra. Cậu sẽ đưa chúng ra ngoài nhé. Bảo McDermott rằng tôi sẽ đầu hàng và sẽ chấp nhận mọi hậu quả. Tôi gây chuyện thì tôi chịu tội.”

“Tuyệt quá, Freddy. Cậu đang làm đúng đấy.”

“Đúng vậy anh bạn, tôi cũng tin là thế. Cởi trói cho chúng và đưa chúng ra đi.”

Charlie thấy mụ mị do vết thương nhưng anh biết là mình phải làm thật nhanh trước khi Freddy thay đổi ý định. Charlie dùng dao cắt dây trói cho mọi người. Rồi anh đưa dao lại cho Freddy và dẫn các con tin ra bên ngoài phòng chứa đồ.

“Charlie Marsh đây, thưa ông McDermott,” anh hét lên qua cánh cửa thư viện. “Tôi dẫn theo các con tin. Họ được tự do và không bị thương. Xin đừng bắn, chúng tôi đang ra.”

Cánh cửa mở và các con tin ùa ngay ra hành lang. Có người khóc thổn thức, số khác quá kiệt sức đến mức không bộc lộ nổi một cảm xúc nào.

“Ông McDermott, Freddy muốn đầu hàng. Nếu các ông vào đó, cậu ấy sẽ ngừng lại,” Charlie cố nói. Anh thấy choáng váng vì mất máu và cơn đau khiến anh không nghĩ được gì. Đột nhiên, Charlie loạng choạng và gục xuống đất ngay bên cạnh giám đốc Pulliams.

“Gọi bác sĩ đi,” viên giám đốc nói với McDermott. “Người này bị đâm khi cứu mạng Larry. Cậu ta là một anh hùng.”

Đội trưởng đội đặc nhiệm lập tức cử một nhân viên y tế tới chỗ Charlie. Rồi ông ta và McDermott cùng mấy thành viên của đội đặc nhiệm tiến vào trong thư viện. Một trinh sát dẫn mọi người đi qua các kệ sách tới khi họ thấy cánh cửa vào phòng chứa đồ. Người đội trưởng giơ tay ra hiệu để mọi người vào vị trí sao cho có được tầm bắn tốt.

“Anh Clayton, tôi là phó giám đốc trại giam McDermott. Chúng tôi rất biết ơn vì anh đã thả các con tin ra mà không làm hại họ. Anh hãy ra ngoài ngay và chúng tôi sẽ đưa anh về phòng giam. Tôi đảm bảo rằng...

Cánh cửa phòng chứa đồ bật mở và Freddy Clayton Khùng xuất hiện. Hắn để mình trần đến thắt lưng và thân hình vạm vỡ của hắn bóng loáng mồ hôi. Một tay hắn cầm con dao, tay kia cầm chai nước ngọt. Trong chai chứa đầy dung môi pha sơn. Một miếng giẻ được nhét vào cổ chai và nhúng vào chất lỏng bên trong. Một đầu giẻ được châm lửa.

“TỰ DO HAY LÀ CHẾT!” Freddy hét lên khi ba phát đạn từ đội đặc nhiệm găm vào ngực hắn.

Freddy loạng choạng một bước và trái bom xăng phát nổ, nhấn chìm hắn trong lửa.