CHƯƠNG 16
Khu liên hợp Câu lạc bộ Westmont nằm vắt qua địa bàn hai quận. Phần lớn thành viên câu lạc bộ này sống ở quận Multnomah thuộc khu thành thị nhưng hầu hết hạ tầng cơ sở của câu lạc bộ, bao gồm cả tòa nhà chính, lại nằm ở quận Washington nơi có những khu dân cư xây dựng lộn xộn - ở đó người dân ngày đi làm ở các thành phố lớn, tối mới về ngủ - cùng những công ty công nghệ cao và những khu nông trại rộng lớn song song tồn tại không ăn nhập với nhau chút nào. Karl Burdett là một người đàn ông ba mươi hai tuổi khỏe mạnh với mái tóc hung và nụ cười tự tin. Viên công tố quận mới của quận Washington, một thành viên trung thành của phe bảo thủ, vừa thắng sít sao đối thủ thuộc phái ôn hòa trong cuộc bầu cử mùa thu năm ngoái. Người ủng hộ quan trọng nhất của anh chính là Arnold Pope cha và Burdett nhảy ngay vào xe ô tô khi được người đàn ông giàu nhất quận triệu đến.
Tất nhiên, Pope không tự mình gọi viên công tố quận tới. Cuộc gọi đến từ Derrick Barclay, trợ lí riêng của Pope, một gã bé nhỏ tự cao tự đại luôn khiến Burdett thấy khó chịu. Barclay không hề nói cho viên công tố quận biết vì sao ông chủ của hắn lại muốn gặp và không buồn tìm hiểu xem thời gian đó có thuận tiện hay không. Gã cho rằng - điều này cũng đúng thôi - Burdett sẽ hủy bất kì cuộc gặp nào trùng vào thời gian đó.
Mặc dù Barclay không nói lí do cuộc gặp nhưng Burdett biết vì sao Pope lại muốn nói chuyện với mình. Viên công tố quận đang phụ trách vụ truy tố kẻ đã giết Arnold Pope con, và Pope cha sắp sửa yêu cầu được tham gia vào quá trình tố tụng. Pope cha chẳng đời nào bị ngăn cản bởi ý tưởng xa xỉ cho rằng việc một cá nhân thao túng hệ thống pháp lí là hoàn toàn không đúng đắn.
Pope cha đã cho xây tòa dinh thự của mình bằng sa thạch Tenino màu ghi xám trên một đồi đất cao nhìn ra sông Columbia. Với mái lợp ngói đỏ và khu khuôn viên mang dáng dấp một công viên, tòa nhà trông vừa sang trọng vừa thân thiện, chẳng hề mang bất kì nét tính cách nào của chủ nhà. Khuôn viên tòa nhà được bao quanh bởi một bức tường phủ đầy cây thường xuân ngăn cách ngôi nhà khỏi giới hạ lưu. Burdett sử dụng hộp điện thoại gắn ngoài cổng và được phép vào sân. Derrick Barclay đang đợi anh ở cửa ra vào bằng gỗ sồi được chạm trổ cầu kì. Anh ta cao khoảng một mét bảy mươi sáu, nước da tai tái. Cặp môi Barclay lúc nào cũng mím lại, như thể muốn cả thế giới biết rằng mọi thứ mà anh ta phải đối mặt đều thật đáng chán.
“Ngài Pope sẽ gặp anh trong phòng làm việc,” anh ta nói với lối phát âm nhanh và rõ theo giọng Anh. Burdett toan trả lời “Tốt đấy” thì nhớ ra Barclay rất có ảnh hưởng đối với người ủng hộ tranh cử lớn nhất của mình.
Arnold Pope cha đang đi đi lại lại trên tấm thảm Ba Tư khi Barclay dẫn viên công tố quận vào một căn phòng trần cao với nhũng giá sách chạy dọc tường. Chiếc lò sưởi bằng đá chiếm một bên tường và một cửa sổ lắp kính chì nhìn ra ngoài vườn. Pope là một người đàn ông to lớn, người từng đầu tư số tiền kiếm được nhờ sản xuất gỗ vào một số công ty công nghệ cao mới hoạt động mà giờ đã trở thành những công ty hàng đầu.
“Anh đã tóm được hắn chưa?” Pope hỏi luôn chẳng thèm mào đầu.
“Chưa, thưa ngài, nhưng tất cả các cơ quan thi hành luật trong cả nước đều đang tìm kiếm Marsh. Hắn không trốn lâu được đâu.”
“Thế còn ả kia? Ả có bị bắt giam không?”
Lông mày Burdett nheo lại. “Ả nào cơ?”
Pope ngừng đi lại. “Cái ả đào mỏ mà con trai ta đã lấy làm vợ, kẻ phải chịu trách nhiệm về cái chết của nó.”
“Sally Pope ư?” Burdett hỏi lại, bối rối trước ý tưởng về việc vợ của Pope con liên quan gì đó tới vụ giết người. “Rất nhiều nhân chứng đáng tin cậy đã nhìn thấy cô ấy khi ngài nghị sĩ bị bắn. Nhưng không ai thấy cô ấy cầm súng cả.”
Pope ném ánh mắt giận dữ về phía viên công tố quận. “Làm ơn đừng giả bộ ngốc nữa, Karl. Anh biết thừa về những thứ “giúp đỡ và tiếp tay” và “chủ mưu”, hay là anh đã không chú tâm trong các giờ học về luật hình sự hả?”
Burdett đỏ bừng mặt. “Tôi biết là ông thất vọng nhưng ông đâu cần sỉ nhục tôi như vậy.”
“Ta sẽ còn làm hơn thế với anh nếu những kẻ giết con trai ta thoát khỏi lưới pháp luật.”
“Tôi không thể bắt giữ Sally được, ông Pope. Không có bằng chứng nào cho thấy cô ấy phạm tội giết người.”
“Vậy anh không nghe gì về mẩu giấy nhắn à?”
“Mẩu giấy nào?”
“Cái được tìm thấy trong văn phòng của con trai ta ở Washington DC đó.”
“Không, tôi không được nghe.”
“Anh biết về mấy tấm ảnh chứ?”
“Tất nhiên rồi. Chúng tôi đã thu thập chúng từ hiện trường.”
“Chúng được gửi cho Arnold cùng một mẩu giấy nhắn. Phụ tá của nó đã mang cái phong bì tới. Con trai ta để mẩu giấy lại trên bàn khi vội ra sân bay. Mẩu giấy đang ở trong tay FBI.”
Burdett chẳng buồn hỏi làm thế nào mà Pope cha lại biết được tiến trình điều tra của FBI về thứ mà chính anh - người đứng đầu cơ quan thi hành luật của quận và là người phụ trách điều tra vụ án mạng - lại không hề biết gì. Pope cha không chỉ tham gia vào các cuộc chạy đua chính trị ở địa phương. Chân rết của ông ta còn vươn tới giới chóp bu của bộ máy chính quyền Washington.
Pope nhấn nút trên mặt bàn và Barclay lập tức bước vào, mang theo một tờ fax. Pope hất đầu về phía viên công tố quận và Barclay đưa tờ giấy cho Burdett. Đó là bản sao của mẩu giấy nhắn với các chữ cái được cắt ra từ tạp chí và dán vào một tờ giấy. Trên đó viết: HỌ SẼ Ở CÙNG NHAU TẠI WESTMONT TỐI MAI TRONG BUỔI HỘI THẢO CỦA GURU.”
“Tôi không hiểu lời nhắn này ám chỉ Sally Pope ở chỗ nào,” Burdett nói sau khi nghiên cứu tờ fax. “Những bức ảnh cho thấy cô ấy có quan hệ sai trái với Marsh. Tại sao cô ấy lại gửi nó chứ?”
Pope mỉm cười nhưng nụ cười ấy không có vẻ gì hài hước cả. “Anh không biết rõ cô con dâu của ta rồi, Karl ạ. Cô ta mưu mô và ranh ma lắm. Cô ta biết trước anh sẽ nhìn mọi việc theo cách đó. Ai có thể ngờ chính cô ta tiết lộ cho chồng về vụ ngoại tình của mình cơ chứ?”
Nụ cười biến mất. “Nghĩ xem, Karl. Cô ta sử dụng mẩu giấy và những tấm hình để khiến cho Arnold điên lên, biết thừa rằng nó sẽ vội vàng quay về Oregon để gặp cô ta. Bọn chúng đã sắp đặt để nó bị giết. Và cô ta sắp đặt Marsh bị bắt thay cho mình.”
“Đó là một giả thuyết thú vị nhưng tôi không thể bắt giữ Sally nếu không có bằng chứng.”
Nụ cười của Pope xuất hiện trở lại. “Ô, có đủ bằng chứng về việc cô ta là chủ mưu trong vụ giết con trai ta. Còn hơn cả đủ ấy chứ. Bên FBI tìm thấy dấu vân tay trên tờ giấy. Đoán xem dấu vân tay đó thuộc về ai hả?”