CHƯƠNG 23
Mỗi sáng, Amanda đều thực hiện một chế độ tập thể dục nghiêm ngặt, thói quen từ thời còn là vận động viên bơi lội. Buổi sáng sau ngày bố cô tóm tắt cho cô các thông tin về vụ Pope, Amanda đang dở bài tập chống đẩy thì chuông điện thoại reo. Cô đẩy thêm ba nhịp nữa rồi vớ lấy ống nghe ở hồi chuông thứ tư.
“Cảm ơn vì đã đợi tới sáu giờ ba mươi mới gọi,” cô nói ngay khi Martha Brice xưng tên.
“Tôi nghĩ cô là người dậy sớm,” Brice đáp, phớt lờ giọng mỉa mai của Amanda.
“Marsh đang ở thành phố này,” Brice nói tiếp.
“Tốt. Tôi muốn gặp anh ta càng sớm càng tốt.”
“Phi cơ riêng của tôi sẽ hạ cánh xuống Portland vào sáng mai. Jennifer sẽ gọi tới văn phòng cô để báo giờ giấc cụ thể.”
“Được. Phải giữ anh ta tránh xa mọi mối liên lạc nếu tôi không bảo làm khác đi. Không họp báo, không tiết lộ thông tin. Tôi sẽ cố gắng nói chuyện với bên công tố quận để thu xếp cho anh ta ra đầu thú tại phiên điều trần bảo chứng. Nhưng tôi biết Karl Burdett khá rõ. Nếu biết Marsh đang ở New York, anh ta sẽ làm tới cùng và khiến cảnh sát bắt Marsh.”
“Marsh sẽ hoàn toàn được cô lập cho tới khi cô bảo.”
“Tốt lắm. Hẹn gặp bà vào ngày mai.”
+
+ +
Amanda đi tắm, ăn sáng và thay bộ đồ công sở nghiêm chỉnh nhất của mình trước khi lái xe tới Hillsboro. Văn phòng của Karl Burdett nằm ở phần xây thêm của khu nhà tòa án sau vụ Pope. Amanda đã gọi điện trước và thư kí của Burdett dẫn cô vào ngay.
Các bức tường văn phòng của viên công tố quận trang trí theo đúng khuôn mẫu. Những văn bằng từ các trường bắt buộc và trường luật, phù hiệu hội viên của Câu lạc bộ Elks và quán bar của quận, cộng thêm ảnh Burdett chụp cùng tất cả những nhân vật chính trị ông từng gặp từ cấp cán bộ lập pháp của bang trở lên và những nhân vật giải trí nổi tiếng bất kể thứ hạng. Amanda đã từng xem những bức ảnh này, nhưng hôm nay, mắt cô dán chặt vào một bức chụp Burdett và Tony Rose mặc đồ đi săn, đang tựa vào khẩu súng săn và mỗi người đứng một bên một con hươu sừng sáu nhánh. Tony Rose là nhân vật nổi tiếng và là người ủng hộ quan trọng cho đảng của Burdett. Nhưng Rose cũng là nhân chứng chủ chốt chống lại Sally Pope.
Amanda dĩ nhiên không hề ngạc nhiên khi thấy Burdett là thợ săn. Đầu mối là những cái đầu thú đang chằm chằm nhìn xuống cô trên tường văn phòng. Mấy thứ chiến tích đó chẳng làm cô thấy phiền. Nhiều người dân Oregon, trong đó có cả bố cô, vẫn thường đi săn. Frank từng mang cô theo cùng khi cô đủ lớn để bắn được súng. Amanda chưa bao giờ thích giết mấy con hươu và thường viện cớ bận tập bơi để rút lui mỗi khi nỗi chán ghét trò săn bắn lấn át niềm vui thích được có thời gian ở bên bố trong những khu rừng tuyệt đẹp của bang Oregon.
Karl Burdett đang ngồi tại bàn làm việc, ngả lưng về phía sau vẻ vô tư lự. Ông cất lời chào Amanda và cô quay lại, rời mắt khỏi những thứ đồ trang trí treo trên tường. Tại thời điểm vụ xét xử Sally, viên công tố quận là một thanh niên trẻ tuổi, kiêu ngạo và mới được bầu vào một vị trí được xem như bàn đạp để tiến cao hơn. Nếu như ông có thể đưa Sally Pope tới khu xà lim tử tù thì hẳn là Pope cha đã dùng mọi ảnh hưởng của mình để biến giấc mơ của Burdett thành sự thực. Nhưng Pope cha đã thản nhiên gạt bỏ vai trò của mình trong vụ kiện thất bại và đổ lỗi cho Burdett về việc Sally được tha bổng. Kể từ sau vụ xét xử, Pope cha đã giữ Burdett ở nguyên vị trí để có thể dằn vặt ông, đẩy cuộc chạy đua tới chức tổng chưởng lí hay một ghế trong Quốc hội ra ngoài tầm với của ông.
Burdett càng có tuổi càng xuống sắc. Anh chàng Karl Burdett ba mươi hai tuổi khi trước trông gọn gàng và khỏe mạnh với làn da khỏe khoắn và mái tóc hung phủ kín đầu. Karl Burdett ở tuổi bốn mươi tư trông yếu ớt, da vàng bủng, chỏm tóc phía trước đầu mỏng dính lốm đốm bạc. Nếu Pope cha đổ lỗi một cách vô lí cho Burdett vì đã thua trong vụ Pope thì Burdett lại xem Frank Jaffe là nguyên nhân gây ra mọi vận rủi đã đeo bám ông từ sau thất bại đó. Con gái Frank là sự nhắc nhở về nỗi sỉ nhục của ông và nụ cười trên mặt ông cũng giả tạo như lời chào đón nồng nhiệt của ông.
“Sao tôi vinh hạnh có được chuyến thăm này vậy, Amanda? Cô đã rất bí ẩn trên điện thoại đấy.”
“Tôi có quà Giáng sinh sớm cho ông đây, Karl.”
“Thế ư?”
“Charlie Marsh muốn quay về Oregon để đối mặt với tội danh anh ta đã bị cáo buộc.”
Amanda có thể thấy viên công tố quận phải vận hết sức kiềm chế để không nhảy dựng lên. Thay vào đó, ông khoan thai ngả người về phía trước.
“Sao cô biết?” Burdett hỏi, không thể giấu được thoáng run rẩy trong giọng nói.
“Tôi là luật sư của anh ta.”
“Anh ta đang ở đâu?” Burdett hỏi tiếp.
“Tôi không thể nói được.”
“Hắn là kẻ đào tẩu. Cô phải cho tôi biết.”
“Thực tế thì nếu có biết anh ta ở đâu tôi cũng không phải nói, theo quy định về việc giữ bí mật giữa luật sư và thân chủ, nhưng chúng ta đâu cần dính vào cuộc tranh cãi vô bổ này. Charlie muốn quay lại Oregon và ông muốn anh ta quay lại. Nếu ông hứa để anh ta ra đầu thú tại phiên điều trần bảo chứng thì anh ta sẽ có mặt ở Oregon rất sớm thôi.”
Burdett ghét phải để một người nhà Jaffe ra điều kiện với mình nhưng ông biết có thể lấy lại được sự ưu ái của Pope cha và cứu vãn được sự nghiệp nếu kết tội được Charlie Marsh.
“Ông mất cái gì chứ?” Amanda thúc giục. “Nếu tôi nói với Marsh rằng ông sẽ tống anh ta vào tù ngay khi anh ta đặt chân tới Oregon, anh ta có thể thay đổi ý định quay về. Và anh ta sẽ bị câu lưu nếu quan tòa phản đối việc bảo lãnh.”
“Cô nói đúng. Tôi đồng ý với việc tự nguyện đầu thú. Vậy sẽ là lúc nào?
“Tôi cũng chưa biết nhưng sớm thôi. Tôi sẽ gọi điện cho ông trong tuần này để sắp xếp thời gian điều trần.”
“Được, được,” Burdett nói. “Tôi sẽ đợi tin của cô.”
Tôi cá là ông sẽ làm thế, Amanda nghĩ khi bắt tay ông ta và bước ra khỏi cửa.