CHƯƠNG 25
Vợ Herb Cross là kế toán viên công chứng trong một công ty kế toán quốc gia, chi nhánh Portland. Khi cô được thăng chức lên một vị trí tại trụ sở chính của hãng tại Atlanta, Herb đã xin từ chức trong tiếc nuối. Sự tiếc nuối đến từ cả hai phía. Sau khi Herb ra đi, Frank đã dùng vài điều tra viên khác nhưng không ai đạt yêu cầu. Và rồi Amanda kể cho Frank về Kate Ross.
Kate có bằng về khoa học máy tính của trường Caltech và từng được Sở Cảnh sát Portland tuyển dụng để điều tra về tội phạm máy tính. Sau vài năm gõ bàn phím kiếm sống, Kate xin được thuyên chuyển. Trong khi làm việc tại Ban Phòng chống Ma túy và Tệ nạn, cô dính vào một vụ nổ súng tại một cửa hàng nhỏ làm mấy thường dân và người cung cấp tin thiệt mạng. Sở cảnh sát đã biến cô thành kẻ giơ đầu chịu báng và cô bị chuyển khỏi ngành.
Kĩ năng máy tính cộng với thâm niên trong ngành cảnh sát giúp Kate có được vị trí điều tra viên tại công ty luật lớn nhất bang Oregon. Khi Daniel Ames, một phụ tá luật sư mới vào nghề trong công ty bị cáo buộc giết người, Kate đã đề nghị Amanda đại diện cho anh ta. Sau khi hai người phụ nữ giúp Daniel xóa tội, hãng Jaffe, Katz đã thuê Kate làm điều tra viên và thuê Daniel làm phụ tá luật, còn Kate và Daniel bắt đầu sống chung với nhau.
Kate cao khoảng một mét bảy mươi tư, da sẫm màu, đôi mắt to màu nâu và mái tóc xoăn dài màu đen khiến cô trông hơi giống dân Trung Đông. Cô thường mặc quần jeans và áo sơ mi cắt may, khoe thân hình khỏe khoắn của mình. Khi Amanda trở về từ cuộc gặp với Karl Burdett, cô thò đầu vào văn phòng của Kate. Cô điều tra viên đang để chân lên bàn và mải mê với một bản báo cáo của cảnh sát.
“Liệu cậu có hứng thú làm một vụ thế kỉ không?” Amanda hỏi vẻ tình cờ.
Kate ngẩng lên, khuôn mặt không có biểu hiện gì. “Mình phải bỏ qua thôi, Amanda ạ.” Cô giơ bản báo cáo cảnh sát lên. “Mình đã lấy mạng mình ra đảm bảo sẽ giúp một nhân viên bảo hiểm nghiện rượu tránh khỏi bị buộc tội lái xe trong tình trạng dùng chất kích thích lần thứ tư và mình sẽ không ngơi nghỉ cho tới khi thấy anh ta trở lại trên đường quốc lộ, đe dọa mạng sống của mọi công dân ở bang Oregon này.”
“Ồ, mình ghét phải can thiệp vào công việc của cậu nhưng mình sẽ lấy quyền hạn ra để đòi cậu ưu tiên cho vụ này.”
“Được, nếu cậu đã nài. Nhưng cậu phải điều đình với Ernie đã. Anh ta là khách hàng thường xuyên và đã giới thiệu rất nhiều bạn bè nghiện rượu cho công ty đấy.”
“Mình sẽ nói chuyện với anh ta.”
Kate bỏ chân xuống sàn nhà và xoay ghế về phía Amanda. “Vậy cậu muốn mình tham gia vụ nào vậy?”
Amanda kể cho Kate về cuộc gặp với Martha Brice tại sân bay và cuộc điện thoại mới đây của bà tổng biên tập. Kate biết Charlie Marsh qua cuốn sách của anh ta nhưng chỉ nhớ mang máng về vụ xử Sally Pope, vì thế, Amanda thông tin đầy đủ cho cô về vụ án cũ này.
“Sáng mai mình sẽ bay đi New York gặp Marsh,” Amanda nói. “Trong khi mình đi, mình muốn cậu xem qua hồ sơ và bắt đầu chuẩn bị cho phiên xét xử. Burdett đã buộc tội Sally theo giả thuyết chủ mưu, vì thế, để kết tội bà ta, ông ta buộc phải chứng minh Marsh đã giết nghị sĩ Pope. Điều đó có nghĩa là ông ta sẽ cho gọi nhiều nhân chứng cũ mà ông ta đã sử dụng trong vụ Pope. Hãy xem liệu cậu có chuẩn bị xong hồ sơ cho phiên xử lúc mình về không nhé.”
+
+ +
Ngay khi Kate kết thúc công việc về vụ lái xe trong khi say rượu, cô cầm một tách cà phê và chiếc laptop vào phòng họp. Cô thở dài khi nhìn đống tài liệu cao ngất ngưởng trên chiếc bàn dài. Rồi cô bật laptop lên và bắt tay vào việc.
Kate dành vài tiếng gõ vào máy tính một bản tóm tắt các báo cáo của cảnh sát, phòng thí nghiệm, báo cáo khám nghiệm tử thi, lời khai của nhân chứng và phần làm chứng trước tòa. Rồi cô chia các tài liệu đã được phân loại vào các mục khác nhau. Khi đã xong xuôi, cô quay lại với các báo cáo và lập một danh mục báo cáo theo các thời điểm khác nhau của sự việc.
Có một mục liên quan tới phần làm chứng về hung khí. Khẩu Magnum 357 báng ốp ngà voi lần đầu được nhắc tới trong lời khai của Mickey Keys, anh ta nói đã nhìn thấy khẩu súng lần đầu tại Texas khi Charlie được tặng nó. Anh ta khai với cảnh sát rằng Charlie đã nghịch khẩu súng trong phòng khách sạn nhưng chưa bao giờ mang súng bên ngoài vì đang trong thời gian thử thách. Gã đại diện tác giả này cũng nói rằng Delmar Epps, vệ sĩ riêng của Charlie, rất thích mang vũ khí ở nơi công cộng trong thời gian bảo vệ Charlie. Keys nhớ là đã trông thấy Epps với khẩu súng trên chiếc limo trên đường tới Câu lạc bộ Westmont.
Trong bản tường trình của Tony Rose về vụ va chạm với Charlie tại buổi hội thảo ở Dunthorpe, Rose khai với cảnh sát rằng Epps đã thoáng để lộ khẩu súng khi thô bạo với anh ta. Anh ta nhớ được vì báng súng rất ấn tượng.
Khi Kate đặt bản tường trình của Rose lên trên cùng đống tài liệu liên quan tới buổi hội thảo tại Dunthorpe, cô chú ý tới một bức ảnh. Cô lôi tấm ảnh từ giữa đống tài liệu ra và chăm chú xem. Bức ảnh chụp Charlie và đoàn tùy tùng của anh ta khi họ sắp bước vào dinh thự Dunthorpe. Kate thấy vui mừng khi tìm thấy bức ảnh, bởi nó cho cô thấy được gương mặt của những người mà cô đang đọc về họ.
Charlie có làn da rám nắng rất đẹp và trông giống nhân vật anh chàng nhà nghèo do John Travolta thủ vai trong phim Cơn sốt đêm thứ bảy với áo jacket trắng, quần trắng và sơ mi lụa đen. Anh ta đeo dây chuyền vàng rất đẹp và đồng hồ hiệu Rolex. Nụ cười của anh ta ấm áp và trông anh ta có vẻ thoải mái và tự chủ. Đứng bên phải Charlie là Mickey Keys đang cười toe toét. Keys mặc áo vest kiểu blazer màu xanh nước biển, quần nâu và áo thể thao màu lục để mở khuy ở cổ cực kì hợp với mái tóc đỏ được cắt rất thời trang của anh ta.
Ngay sau Charlie là một người đàn ông da màu to lớn, đầu cạo trọc mà Kate cho là Delmar Epps. Phía bên trái Charlie là một cô gái đang ngước nhìn lên anh ta với đôi mắt đầy vẻ âu yếm. Cô ta có vài thứ trông thật kì quặc. Đầu cô ta cũng không có tóc y như anh chàng vệ sĩ của vị guru kia và trong khi tất của mọi người trong phái đoàn của Charlie vận những bộ đồ đắt tiền và thời thượng thì cô gái này mặc chiếc váy liền giản dị và áo choàng. Trong mắt Kate, cô gái có vẻ lạc lõng, giống như một cô nàng gypsy lạc vào một câu lạc bộ đêm toàn những ngôi sao điện ảnh đang tiệc tùng.
Một suy nghĩ chợt đến với Kate. Epps đã khai trước tòa là để khẩu Magnum 357 trong xe limo khi bước ra lối vào Câu lạc bộ Westmont trong cái đêm xảy ra vụ nổ súng, nhưng không ai chứng thực lời khẳng định đó. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Epps có mang theo súng khi rời khỏi chiếc limo nhưng đã nói dối để không ai nghĩ rằng anh ta bắn phát đạn chí tử đó? Nếu Epps mang theo khẩu súng khi rời khỏi xe thì làm thế nào Marsh lấy được nó?
Kate nghiên cứu bức ảnh chụp hung khí. Rồi cô vào mạng và tìm ra rằng khẩu Ruger nặng khoảng một kilôgam. Khẩu súng này cũng có nòng dài hơn mười lăm xentimét, như vậy nó khá là vướng víu khó cầm. Epps đã đánh nhau với nhân viên bảo vệ câu lạc bộ ngay trước khi súng nổ. Kate nhớ là một nhân chứng khai rằng Epps hạ gục một nhân viên bảo vệ bằng một cú đá karate vào đầu. Cú tung chân đó có thể khiến khẩu súng rơi ra nếu thứ vũ khí nặng và khá cồng kềnh đó được giắt ở hông Epps, và bất cứ ai trong đám đông xung quanh vụ đánh nhau cũng có thể nhặt được nó.
Kate tìm thấy vài tấm ảnh khác chụp cả khu vực bên cạnh vòng xoay quay đầu xe nơi Epps đã đánh nhau và khu vực ở giữa vòng xoay với cửa hàng bán đồ thể thao, nơi thân chủ của họ đã đứng. Hai vị trí không xa nhau lắm. Nếu khẩu súng rơi ra và được đá về phía Marsh, anh ta có thể chạy tới nhặt lấy nó.
Kate cố nhớ xem ai đã đứng đó cùng Marsh. Werner Rollins đã khai là anh ta đứng cùng Marsh và Gary Hass sau khi hạ được một nhân viên bảo vệ. Epps thì nói anh ta đã lùi về sau để bảo vệ Marsh. Rollins cũng khai rằng anh ta đã thấy Marsh bắn phát súng giết chết Arnold Pope con.
Nếu Epps và Rollins phải nói dối cảnh sát để đạt được thỏa thuận gì đó thì bất kì ai đứng cùng Marsh khi ấy đều có thể là người bắn phát súng đó.