CHƯƠNG 30
Gary Hass ngồi trên chiếc ghế xếp bằng kim loại và nhìn ra ngoài cửa sổ căn phòng áp mái bỏ không ở tòa tháp Space Needle trong khi đợi Ivan Mikhailov tỉnh lại. Thật là một đêm mùa hè tuyệt đẹp và biểu tượng của thành phố Seatle rực rỡ ánh đèn đứng sừng sững giữa bầu trời đây sao, nhưng Gary không nghĩ về vẻ đẹp của khoảnh khắc này. Hắn đang mơ màng về cuộc thảm sát nếu tòa tháp Space Needle bị đánh sập bởi một loạt vụ nổ được sắp đặt cẩn thận.
Tên buôn ma túy người Nga rên rỉ. Gary thở dài, khó chịu vì cơn mơ bị ngắt quãng. Mikhailov bị lột trần và bị trói bằng băng dính vào một chiếc ghế gỗ không mấy êm trong một tư thế mà tất cả những chỗ Gary có thể muốn làm cho hắn đau đều phơi bày ra. Gary kiên nhẫn chờ đợi trong khi Mikhailov dần tỉnh táo và từ từ nhận ra tình trạng gay go của mình.
“Chào,” Gary nói. “Mày thấy thế nào?”
Mikhailov giương mắt ra nhìn với vẻ mụ mị mất một lúc trước khi nét mặt hắn sắt lại với ánh nhìn lạnh lẽo.
“Mày có biết tao là ai không hả?” hắn hỏi bằng một giọng hẳn sẽ làm cho Gary sởn gáy nếu vị trí của hai người hoán đổi cho nhau, nhưng lúc này Gary chỉ thấy thú vị khi chứng kiến gã người Nga trần như nhộng và bất lực.
“Mày là Bob Smith ở Omaha, Nebraska, phải không?”
Mikhailov há hốc mồm ngạc nhiên nhìn Gary. Rồi hắn gào lên, “Không phải, đồ ngốc. Tao là Ivan Mikhailov và mày phải thả tao ra ngay lập tức, nếu không tao sẽ cắt mày ra từng mảnh và ném cho chó của tao ăn.”
“Ồ, chết tiệt,” Gary nói. “Xin lỗi, thưa ngài. Tôi cứ tưởng ngài là Bob Smith ở Omaha. Trời ơi, đúng là nhầm lẫn rồi.”
“Phải, mày đã nhầm, nhưng mày vẫn có thể giữ cái mạng nếu thả tao ra ngay lập tức,” Mikhailov nói với vẻ ra lệnh trịch thượng.
Gary cười nhăn nhở. “Thực ra, Ivan ạ, tao chỉ đùa mày thôi. Tao biết mày là ai khi tao giết mấy người của mày và gí súng điện vào mày ở gara. Mày là Ivan Kinh hoàng, một thằng bán ma túy hung hăng đã xâm phạm vào lãnh thổ của Julio Dominguez và hạ gục mấy tay bán ma túy của hắn. Tao nói đúng chứ?”
“Mày sẽ không thấy hài hước lúc tao lột da mày khi còn sống đâu.”
“Mày sẽ làm thế trước hay sau khi quẳng tao cho chó ăn hả?”
Gã người Nga bắt đầu giãy giụa cố thoát khỏi dây trói. Gary nhìn một lúc trước khi bước về phía tù nhân của mình và tát vào mặt gã mấy cái. Mấy cái tát không làm Mikhailov đau nhưng lại khiến hắn thấy bị sỉ nhục và cái cung cách thoải mái khi Gary tát hắn càng nhấn mạnh sự bất lực của hắn.
“Dừng lại đi Ivan. Làm vậy không thích hợp đâu. Thêm nữa, mày lại không thể chú ý đến những điều tao phải nói với mày nếu cứ co rúm và vặn vẹo như vậy.”
“Mày muốn tiền không?”
“Ồ, ai mà không muốn chứ? Nhưng nếu mày nghĩ đến tiền chuộc hay hối lộ thì mấy thứ đó không có trong đầu tao đâu. Julio đã trả tao tiền rồi.”
“Tao sẽ trả mày gấp đôi.”
“Tao chắc là mày sẽ làm vậy nhưng nếu nhận hối lộ, tao lại không được tra tấn mày, mà tao thì làm vụ này vừa vì tiền vừa vì vui thích nữa. Ý tao là nếu không thích thú với công việc của mình thì nên tìm việc khác, phải không?”
Gary nhìn mặt gã người Nga. Mồ hôi bất chợt ướt đẫm trên trán tên tù nhân và cái cách hai con ngươi của hắn đảo tới đảo lui như thể tìm đường thoát cho Gary thấy cuối cùng Mikhailov đã hiểu chuyện.
“Xem nào Ivan, mày đang làm ảnh hưởng tới lợi nhuận của Julio và chúng tao không thể để thế. Trước khi mày xuất hiện, mọi chuyện của Julio đều diễn ra tốt đẹp. Hắn có một tay cung cấp ở Columbia luôn hài lòng với hắn, một ngôi nhà hoành tráng và cả tá gái đẹp, đấy là chưa nói tới cái tivi to nhất tao từng thấy. Nếu mắt mày vẫn còn nguyên sau khi tao kết thúc mọi chuyện với mày thì tao sẽ dẫn mày tới đó xem một trận đấu. Nhưng tiếc là Julio lại muốn tao đảm bảo rằng hắn không phải ngừng xem kênh HBO vì mấy trò bịp bợm của mày làm ảnh hưởng tới việc kinh doanh của hắn.”
Gary đi vòng ra sau Mikhailov và quấn băng dính quanh mồm hắn. Gã người Nga bắt đầu la hét nhưng những tiếng thét bị bóp nghẹt gần như không nghe thấy được.
“Đó là lí do vì sao tao bịt miệng mày, Ivan ạ,” Gary nói. “Tao biết trước là mày sẽ đánh thức hàng xóm và khác với mày, tao lại rất quan tâm tới người khác.”
+
+ +
Gary mệt lử sau khi chơi đùa với gã người Nga trong mấy giờ liền. Cái gã được tiếng là gan lì cuối cùng không gan lì cho lắm và không còn là một thử thách trong suốt màn dạo đầu của Gary. Lẽ ra Gary đã giết hắn để hắn khỏi thút thít rên rỉ nữa nhưng ]ulio muốn đối thủ của mình phải chịu đựng nên hắn đành kiên trì làm nốt, không hứng thú lắm nhưng cũng là để xứng với số tiền công được trả.
Sau khi dọn dẹp, Gary gọi một cú điện thoại nặc danh tới số 911 để báo cảnh sát. Julio muốn vụ giết người này phải được công khai để không ai còn dám thử bước chân vào lãnh thổ của hắn và hắn không thể dọa ai nếu chẳng kẻ nào biết chuyện gì đã xảy ra với Ivan.
Gary thấy mệt và không hài lòng cho lắm với buổi tối nay khi hắn khóa cửa căn phòng khách sạn xập xệ. Sơn tường bong tróc, đệm giường lõm xuống, cửa sổ duy nhất nhìn ra một đường ống thông gió và phần ốp sứ trên bồn rửa đã sứt mẻ cả. Căn phòng trông thật thảm hại nhưng nó nằm ở một khách sạn chẳng ai thèm chú ý đến, còn hắn sẽ rời đi vào sáng mai.
Sau khi tắm táp trong buồng tắm chật chội, hắn bật tivi lên để xem giới truyền thông đã biết về cái công trình đích thân hắn ra tay hay chưa. Gary hoàn toàn tỉnh táo trong vòng mấy giây khi câu chuyện được quan tâm nhất đang phát đi trên bản tin muộn. Charlie Marsh đã quay về nước Mỹ và chỉ ở cách Seattle vài giờ đồng hồ nếu đi theo đường quốc lộ 5. Chính là gã Charlie Marsh đã chuồn mất mà không trả tiền Gary vì đã sử dụng cuộc đời của hắn, là kẻ đã nhởn nhơ tắm nắng ở một bãi biển châu Phi nào đó, nhấm nháp cocktail pina coladas trong khi Gary phải xoay xở kiếm sống bằng việc giải quyết những rắc rối của người khác.
Gary bước về phía cửa sổ và nhìn xuống đường ống thông hơi sau nhiều năm đã tích tụ bao nhiêu rác rưởi. Chẳng khó khăn gì để hắn hình dung ra thân hình gãy nát của Charlie sẽ mục rữa trong đường ống kia.