← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 31

Kate lái xe đưa Dennis Levy tới buổi điều trần bảo chứng để Amanda có thể thảo luận về vụ xử với Charlie, nhưng Charlie không thấy hứng thú nói chuyện trong suốt hành trình tới toà án quận Washington. Phần lớn thời gian, anh chăm chú nhìn khung cảnh qua cửa sổ mở kính, mặc dù xe của Amanda đang mở máy điều hòa. Làn gió vuốt ve trên mặt và mùi không khí tươi mát là biểu tượng hiện hữu của tự do mà có thể anh sẽ bị tước đi chỉ sau một lát nữa, trong buổi sáng hôm nay nếu như Amanda không thể thuyết phục quan tòa cho bảo lãnh tại ngoại. Giữa khoảng thời gian ngôi tù thật sự với nhà tù tinh thần ở châu Phi, Charlie nhận ra anh chỉ được hưởng sự tự do thực sự rất ngắn ngủi trong mười lăm năm qua. Điều đó khiến anh băn khoăn về cuộc sống mà mình đã trải qua.

Amanda lo lắng về việc phải chen qua đám đông phóng viên ở tòa án nhưng Karl Burdett lại vô tình khiến sự chú ý bị lơi lỏng khi vênh vang phát biểu ngay lối vào trước cửa tòa án. Nhờ thế Amanda dễ dàng lén đưa Charlie vào qua lối cửa bên ít người đi lại. Lẽ ra cô sẽ thấy tức giận với viên công tố quận vì đã dùng giới truyền thông để định hướng cho bồi thẩm đoàn nhưng cô không thấy quá tự tin sau vụ việc tại sân bay ngày hôm qua.

Amanda ném một câu cụt lủn “miễn bình luận” vào đám phóng viên đang bám trụ bên ngoài cửa tòa án khi cô đẩy thân chủ của mình vào chỗ ngồi tương đối khuất ở bàn luật sư. Charlie cúi đầu xuống nên không nhìn thấy người đàn ông châu Phi dáng mảnh khảnh ngồi ở dãy cuối cùng trong khu vực khán giả cho tới khi anh quay người để nhìn Karl Burdett và một nữ công tố quận đẩy cửa phòng xử án bước vào. Charlie có một thôi thúc mãnh liệt là chạy ào vào phòng vệ sinh ngay giây phút hai mắt anh bắt gặp mắt của Nathan Tuazama. Rồi Burdett và phụ tá đi ngang qua giữa hai người.

Charlie nhanh chóng quay đi và rùng mình.

“Anh có ổn không?” Amanda hỏi khi thấy Charlie xám ngoét đi.

“Tôi chỉ căng thẳng thôi,” Charlie nói dối trong lúc hình dung đôi mắt của Tuazama đang khoan một đường từ lưng thấu vào tận tâm hồn của anh.

“Chào, Karl,” Amanda nói khi Burdett quăng cặp lên bàn công tố viên.

Burdett gật đầu nhưng không đáp lại lời chào của cô. Rồi ông ta quay lưng về phía Amanda và bắt đầu sắp xếp giấy tờ của mình. Amanda tự hỏi tại sao ông ta căng thẳng thế khi đang có lợi thế trong phiên điều trần bảo chứng này. Trước khi cô có thể giải được bài toán đó thì chấp hành viên của tòa án đã gõ chiếc búa, thẩm phán Marshall Berkowitz nhanh chóng ra khỏi phòng riêng để ngồi vào ghế quan tòa. Viên thẩm phán, với dáng người thấp và béo quá mức, vừa thở khò khè vừa lạch bạch bước tới vị trí của mình trên bục xử án.

“Xin chào,” ông nói với cả hai bên luật sư và công tố bằng giọng thân thiện. Nếu thẩm phán Berkowitz có bị áp lực trước đám đông các phóng viên trong phòng xử và sự chú ý của công chúng dành cho vụ án thì ông cũng không hề để lộ.

“Xin chào, thưa quý tòa,” Burdett nói và đứng lên hướng về phía quan tòa. “Giờ là lúc bắt đầu cuộc điều trần bảo chứng giữa một bên là văn phòng công tố quận và một bên là Charỉes Lee Marsh hay còn gọi là Guru Gabriel Sun. Đại diện cho phía công tố quận là Karl Burdett và Rebecca Cromartie. Bị cáo đã có mặt và được luật sư Amanda Jaffe đại diện.”

“Xin chào, thưa quý tòa,” Amanda nói. “Đầu tiên, xin tòa cho phép xóa bỏ cái tên Guru Gabriel Sun. Cái tên này đã được dùng nhiều năm trước đây để quảng bá cho cuốn sách cùng các buổi hội thảo của anh Marsh và đã không được sử dụng trong hơn một thập kỉ qua.”

“Nhưng đó là cách mọi người biết đến anh ta, thưa quý tòa.” Burdett phản bác. “Sẽ có những nhân chứng nhắc đến anh ta với tư cách là Gabriel Sun hoặc guru. Thêm nữa, cô Jaffe chưa hề thông báo với tôi nên tôi không chuẩn bị để tranh cãi về vấn đề này trong sáng nay.”

“Tôi thiên về hướng đồng tình với ông Burdett,” quan tòa nói với Amanda, “nhưng cô có thể trình một kiến nghị kèm theo các điều luật liên quan nếu còn băn khoăn.”

Amanda không băn khoăn lắm về cái tên khá hay ho đó trong bản cáo trạng. Điều khiến cô lo lắng là có khả năng một bồi thẩm viên nào đó nhớ được biệt hiệu của Charlie và cũng có thể nhớ ra rằng những tờ báo lá cải đã gọi thân chủ của cô là guru của quỷ Sa-tăng ngay khi anh bị buộc tội giết người. Nhưng cô quyết định sẽ tranh cãi về việc này vào hôm khác.

“Chúng ta hãy bàn đến chuyện bảo lãnh,” quan tòa nói.

“Tôi nghĩ là có thể giúp tòa tiết kiệm chút thì giờ,” Burdett đáp trước khi Amanda kịp nói lời nào. “Nếu anh Marsh giao nộp hộ chiếu, văn phòng công tố quận sẽ không phản đối việc bảo lãnh với điều kiện anh ta tự nguyện quay lại tham gia phiên tòa.”

Amanda ngỡ ngàng trước sự nhượng bộ của Burdett nhưng cô cũng ngạc nhiên khi nghe giọng ông ta. Viên công tố quận như có vẻ hối hận vì đã cho Charlie một cơ hội. Nếu ông ta thấy vậy thì sao còn đồng ý cho bảo lãnh?

“Điều này có vẻ như đã xử lí xong bản kiến nghị của cô rồi đấy, cô Jaffe,” thẩm phán Berkowitz nói.

“Đúng vậy, và tôi muốn cảm ơn ông Burdett vì sự thấu tình đạt lí này.”

Burdett không đáp lời Amanda. Thay vào đó, ông ta nói với quan tòa rằng Charlie cần lập căn cước can phạm, vì thế, có thể phải lấy dấu vân tay và chụp ảnh anh ta. Sau đó viên công tố quận đề nghị một khoản tiền bảo lãnh mà Charlie đáp ứng được. Amanda nhanh chóng đồng ý về số tiền và quan tòa yêu cầu viên thư lại thảo các giấy tờ cần thiết. Sau khi Amanda và Burdett thống nhất về ngày xét xử, viên công tố quận cùng phụ tá rời phòng xử án, theo sau là một đám phóng viên.

“Tôi được tự do ư?” Charlie hỏi, không chắc chắn lắm về những điều vừa diễn ra.

“Ngay sau khi chúng ta trả tiền bảo lãnh.”

Charlie cười tươi. Rồi nụ cười nhạt đi khi anh nhớ đến Nathan Tuazama. Anh lướt nhìn qua đám đông nhưng gã người Phi không còn trong phòng xử nữa.

“Có chuyện gì sao?” Amanda hỏi.

“Không, không. Tôi chỉ, à, hơi sốc khi mọi việc diễn ra nhanh đến vậy.”

“Tôi cũng thấy y như thế.”

“Mình cá là cậu không trông đợi mọi sự sẽ xảy ra thế này,” Kate nói khi cô và Dennis tiến lại gần Amanda và Charlie ở bàn dành cho luật sư.

“Không, không hề,” Amanda trả lời, vẫn hoang mang trước sự nhượng bộ của Burdett.

Một viên cảnh sát tiến lại đưa Charlie tới phòng tạm giam của tòa án để làm thủ tục lập danh chỉ bản.

“Kate, cậu đi cùng Charlie được không?”

“Không vấn đề gì.”

“Tôi sẽ tới phòng giam ngay sau khi trả tiền bảo lãnh,”

Amanda nói với thân chủ của mình. “Chớ có nói bất kì điều gì về vụ án của anh với bất cứ ai, hiểu chứ?”

“Không hé một lời.”

“Tốt. Hẹn gặp lại anh chừng một tiếng nữa.”

“Chắc là chuyện xảy ra không giống như cô nghĩ?” Dennis Levy nói.

“Không hề giống. Tôi cứ nghĩ là Burdett sẽ cố sống cố chết mà tranh luận để Charlie bị tống giam.”

“Cô nghĩ vì sao ông ta bỏ cuộc?”

“Ông ta không bỏ cuộc, Dennis ạ, và anh đừng có liều mà viết như vậy đấy. Tôi không muốn làm Karl thấy hận vì đã cho chúng ta một cơ hội bằng việc khiến ông ta giống một kẻ hèn nhát.”

‘Không, không, cô nói đúng. Tôi sẽ viết rằng đó là một bước nhượng bộ đầy cao thượng.”

“Tốt.”

“Vậy thì, tại sao ông ta bỏ cuộc?” Levy hỏi kèm theo nụ cười toe toét.

“Tôi không biết nữa. Giờ thì tôi phải xin phép. Tôi muốn Charlie ra khỏi phòng tạm giam càng sớm càng tốt.”

+

+ +

Năm mươi lăm phút sau, Amanda hộ tống Charlie ra khỏi phòng tạm giam và bước vào không gian đầy ánh mặt trời. Charlie ngừng bước giữa không khí mùa hè ấm áp để nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. Amanda nhận ra có một nhóm phóng viên tiến về phía họ. Kate đang đợi bên lề đường để lái xe đưa Amanda ra chỗ xe của cô. Amanda túm lấy khuỷu tay Charlie và đẩy anh về phía con đường. Khi họ gần ra đến nơi thì kính xe của Kate nổ tung.

Kate giơ một tay che ngang mặt. Charlie khựng lại. Amanda thúc vai vào lưng Charlie và đẩy anh ngã xuống vỉa hè ngay trước khi một viên đạn khác xẹt qua khoảng không đúng chỗ đầu anh lúc trước rồi bắn tung một mẩu bê tông trên mặt tiền tòa án.

Một phóng viên thét lên. Những người khác chạy tán loạn tìm chỗ nấp. Một người quay phim lia máy quay ra xung quanh và không màng nguy hiểm tìm kiếm kẻ bắn súng qua ống kính. Hai sĩ quan cảnh sát cúi rạp mình xuống trên lối ra vào tòa án, súng đã rút ra trên tay.

“Nằm xuống,” Amanda hét to khi đẩy thân chủ của mình xuống lưng chừng chiếc xe.

“Chuyện gì thế?” Charlie hỏi.

“Có kẻ bắn anh. Đừng nhúc nhích. Phát súng đến từ bên kia chiếc xe. Thân xe sẽ che khuất anh khỏi tầm nhìn.”

Dennis Levy co rúm người trên mặt đất phía sau chiếc ô tô của Kate. Kate bò qua đống mảnh kính vỡ trên ghế trước. Cô dừng lại đủ để rút súng ra trước khi đẩy tung cánh cửa bên ghế phụ phía trước và lăn xuống vỉa hè.

“Cậu ổn chứ?” Amanda hỏi.

“Ổn.”

Amanda nghe thấy tiếng còi. Kate quỳ một bên gối xuống và nhô người lên trên mui xe. Một chiếc xe cứu thương lao nhanh về phía họ và anh chàng quay phim đã cố xác định vị trí của kẻ bắn súng đang chỉ cho cảnh sát về hướng dãy nhà hai tầng cách đó vài tòa nhà. Khi Kate chắc chắn rằng họ đã an toàn, cô ra hiệu cho Amanda và giúp Charlie đứng lên.

“Cô đã cứu mạng tôi,” Charlie bảo Amanda.

“Hãng luật Jaffe, Katz, Lehanet và Bridisi luôn phục vụ khách hàng từ A đến Z,” cô nói đùa, cố giữ cho giọng được vui vẻ trong khi bản thân đang chống chọi lại cơn run rẩy ngày càng tăng khi nồng độ adrenaline giảm đi.

“Tôi sẽ cần lấy lời khai,” một cảnh sát nói với Charlie. Anh quay sang nhìn Amanda.

“Không sao,” cô nói. “Ở đây anh là nạn nhân. Anh có thấy kẻ đã bắn mình không?”

“Không. Lúc đó tôi đang nhìn cửa ô tô. Tôi sắp sửa vào xe thì cửa sổ nổ tung. Rồi cô đẩy tôi xuống đất.”

“Tôi e là không thể cung cấp thêm thông tin gì ngoài những điều anh Marsh vừa nói. Tôi không nhìn thấy gì cả. Ngay khi cửa sổ xe nổ tung, tôi đã đẩy anh ấy ngã xuống. Sau đó chiếc xe đã che khuất tầm nhìn của tôi.”

“Dù sao tôi cũng cần hai người vào trong để các thám tử lấy lời khai,” viên sĩ quan nói với Amanda.

“Được thôi. Ở ngoài này thế nào bọn tôi cũng bị cánh phóng viên truy lùng.” Amanda vừa nói xong thì Karl Burdett bước ra khỏi tòa án theo sau là mấy nhân viên của ông ta.

“Chuyện gì vậy?” ông ta hỏi Amanda.

“Một kẻ bắn tỉa đã nã đạn vào anh Marsh.” Burdett tái mặt đi. Amanda chỉ tay về hướng các cảnh sát đang tới. “Hắn có thể đang trốn ở một trong những tòa nhà kia.”

“Thật kinh khủng,” Burdett nói, có vẻ là với chính mình hơn là nói với Amanda. Trông ông có vẻ suy sụp khi bước tới hỏi chuyện một sĩ quan cảnh sát, để mặc Amanda lại trong nỗi hoang mang trước phản ứng của viên công tố, một phản ứng có vẻ gì đó không ổn, cho dù là với tình huống khó chịu mà cô vừa chứng kiến.