CHƯƠNG 32
Amanda đã đặt trước phòng nghỉ cho Charlie và Dennis tại một khách sạn nhỏ sang trọng ở ngoại ô thành phố Portland. Levy nói liên hồi trong suốt chuyến đi tới khách sạn nhưng Charlie thì hầu như không thốt ra một lời nào. Amanda cho rằng sự im lặng đó là do anh bị chấn động bởi vụ ám sát nhưng thực ra Charlie đang nghĩ về Nathan Tuazama.
Charlie thấy mệt bã người khi Amanda dừng xe ở khách sạn. Levy mời mọi người vào quán bar uống chút gì đó nhưng phải nghe tay phóng viên này ba hoa xích thố về bản thân quả là quá sức chịu đựng của Charlie và Amanda. Amanda từ chối cho cả hai bằng cách bảo rằng cô cần thảo luận với thân chủ vài vấn đề.
Khi thang máy dừng ở tầng Charlie ở, cả hai bước dọc hành lang dẫn tới phòng anh. Charlie chuẩn bị nhét thẻ khóa phòng vào khe ổ khóa thì thấy cánh cửa chỉ khép hờ. Miệng anh trở nên khô khốc và nhịp mạch đập tăng vọt. Lẽ ra anh phải bỏ chạy nhưng đầu óc anh không còn suy nghĩ mạch lạc được và anh đẩy cửa mở ra.
Căn phòng như thể vừa có cơn bão Katrina tràn qua. Chiếc đệm bị lôi xuống đất và có một con dao ở giữa giường. Ruột nhồi đệm lẫn lộn với các thứ lôi ra từ trong các ngăn kéo và quần áo của Charlie nằm vương vãi khắp trên sàn. Chiếc tivi đã bị phá hỏng còn máy điều hòa nhiệt độ thì bị tháo rời khỏi tường và đập vỡ thành từng mảnh.
Amanda gọi cho bộ phận lễ tân và bảo họ báo cảnh sát. Sau khi gác máy, cô quay sang Charlie.
“Được rồi, Charlie, chuyện gì đang xảy ra vậy và nó có liên quan gì tới cái hộp mà tôi mới giấu vào két an toàn vừa mở ở ngân hàng không đấy?”
“Có thể là có,” Charlie trả lời bằng một giọng căng thẳng.
“Tôi đang gặp nguy hiểm vì đã giúp anh ư?”
Trước khi Charlie kịp trả lời thì điện thoại di động của Amanda đổ chuông. Cô lấy điện thoại trong túi ra và thấy màn hình hiển thị tên người gọi là Mike Green. Amanda cáo lỗi và đi ra hành lang.
“Anh vừa nghe về vụ nổ súng ở tòa án. Em có sao không?” Mike hỏi.
Amanda có thể nghe thấy sự quan tâm trong giọng nói của anh. Đây chẳng phải lần đầu tiên Amanda đối mặt với tử thần. Mike từng ở bên cô ngay sau vụ thoát chết trong đường tơ kẽ tóc khỏi tên giết người hàng loạt được báo chí mệnh danh là Bác sĩ phẫu thuật và không lâu sau khi cô sống sót trong vụ đột nhập của đám sát thủ chuyên nghiệp trong thời gian cô đại diện cho Jon Dupre. Amanda thấy mừng vì anh đã gọi. Biết rằng Mike quan tâm tới mình khiến cô trấn tĩnh lại như vừa được uống một tách trà hoa cúc.
“Em ổn. Cũng có choáng váng sau phát súng nhưng không bị thương chút nào.”
“Em muốn anh qua chỗ em tối nay không? Anh có thể mang đồ ăn Trung Quốc đến nhé.”
“Em nghĩ đó là ý tuyệt hay. À, em đang dở một việc. Em sẽ gọi lại khi giải quyết xong và mình sẽ bàn về tối nay nhé.”
Amanda ngắt điện thoại đúng lúc người quản lí và nhân viên bảo vệ của khách sạn bước ra từ thang máy. Sau khi nhìn lướt qua một lượt, viên quản lí bảo Charlie rằng anh có thể chuyển sang phòng khác. Không lâu sau, các nhân viên sở cảnh sát Portland bước vào. Trong lúc họ hỏi han Amanda thì có tiếng gõ cửa. Charlie quay lại. Người đàn ông đang đứng bên ngưỡng cửa trông thật quen. Khi thấy Charlie có vẻ khó nhận ra mình, anh ta dang tay sang hai bên như thể tư thế ấy có thể giúp Charlie giải quyết vấn đề ấy.
“Tôi đây, Charlie,” người đàn ông nói. “Mickey Keys, đại diện của anh đây.”
+
+ +
Charlie chăm chú nhìn người từng là đồng phạm và đại diện của anh trong khi đưa Keys ra phía cuối hành lang để được riêng tư. Trông Keys gầy, không phải theo kiểu gọn gàng khỏe mạnh mà là kiểu ốm đói của người không được ăn uống đầy đủ vì không có tiền mua thức ăn. Cổ áo sơ mi của anh ta đã sờn còn áo khoác cũng bị mài mòn đến nhẵn bóng ở khuỷu tay. Trên mặt Keys có những nếp nhăn mà mười hai năm trước chưa hề xuất hiện. Nước da anh ta xanh xao nhợt nhạt và dưới mắt đã có những quầng thâm.
“Anh làm gì ở đây vậy?” Charlie hỏi.
“Ý anh là gì hả Charlie?” Keys vừa nói vừa nở một nụ cười căng thẳng khiến anh ta trông thật tuyệt vọng. “Tôi là đại diện của anh, người quản lí công việc cho anh. Ngay khi nghe tin anh đã quay về Mỹ, tôi đáp ngay chuyến bay đầu tiên tới đây. Tôi cho là anh cần ai đó để sắp xếp các buổi xuất hiện trước công chúng và quản lí các hợp đồng của anh. Anh biết đấy, giống như trước đây.”
“Tôi đã có hợp đồng cho một cuốn sách mới. Nếu tôi không phải vào xà lim tử tù, nhà xuất bản của tôi sẽ lo mọi việc.”
“Anh không thể loại tôi ra như thế Charlie. Chúng ta cũng đã kí hợp đồng,” Mickey vừa nói vừa lôi từ trong túi áo khoác ra một tập giấy nhàu nhĩ đầy vết ố bẩn. “Đây là một bản hợp đồng, phòng khi anh đã đánh mất bản của anh. Nó nói rõ tôi là đại diện của anh.”
“Thỏa thuận của chúng ta đã kết thúc khi anh thỏa hiệp với FBI.”
Keys đẩy tập giấy về phía Charlie. “Không có điều khoản nào trong hợp đồng này nói rằng anh có thể chấm dứt thỏa thuận. Tôi vẫn được hưởng năm mươi phần trăm mọi thứ.”
Charlie giơ tay lên, từ chối chạm vào bản hợp đồng. “Anh sẽ không được xu nào cả. Anh đã bán đứng tôi.”
“Tôi buộc phải làm vậy. Họ sẽ khiến tôi nếm đủ mùi khổ sở nếu như tôi không khai nhận về vụ gian lận tài chính của Inner Light và bộ sách thứ hai của anh. Lúc đó, anh đang ở Batanga, được bảo vệ an toàn. Còn tôi rơi vào thế kẹt, phải tự mình xoay xở.”
“Quan hệ làm ăn cần có lòng tin, Mickey ạ. Làm sao tôi có thể tin anh sau những gì anh đã làm?”
“Việc tôi đã làm là ba năm ngồi trong nhà tù liên bang trong khi anh tí tởn với gái trên một bãi biển nhiệt đới.”
“Này anh bạn. Rất tiếc là anh phải vào tù nhưng Batanga cũng chẳng phải chốn ăn chơi nhảy múa. Tôi sẽ đánh đổi vị trí của tôi cho anh ngay tức khắc nếu biết được mình dấn thân vào chuyện gì. Thế anh nghĩ vì lí do gì mà tôi ở đây để đón nhận án tử hình hả?”
Keys rũ bỏ tư thế căng thẳng và chùng vai xuống.
“Nghe này Charlie, tôi sẽ nói thẳng với anh hết. Tôi tuyệt vọng rồi. FBI đã lấy đi mọi thứ. Tôi đã phải làm nhân viên bán hàng qua điện thoại vì chẳng ai thèm thuê một kẻ từng ở tù. Tôi sống trong một phòng khách sạn đầy gián. Anh vẫn còn tiền trong tài khoản ngân hàng ở Thụy Sĩ và cả những khoản mới kiếm được. Còn tôi đã phải trả lại toàn bộ tiền của mình để thỏa thuận bào chữa trước tòa. Tôi chẳng còn gì cả.”
“Tôi có thể đưa anh ít tiền nếu đó là lí do anh đến đây.”
Keys đỏ mặt lên. “Tôi không xin bố thí. Tôi muốn quay lại cuộc chơi. Tôi muốn được là người chơi một lần nữa.”
“Thế thì tôi không giúp gi được anh cả.”
“Tôi sẽ thuê luật sư. Tôi sẽ kiện và sẽ thắng.”
“Anh muốn làm gì thì cứ làm,” Charlie nói trước khi quay về với đống hỗn độn trong phòng.
Keys dựa vào tường. Rồi anh ta gượng đứng thẳng lên, bắt đầu đi về phía thang máy, đầu cúi xuống vẻ thất bại thảm hại.
“Anh Keys.”
Mickey ngẩng lên và thấy luật sư của Charlie đứng trước mặt.
“Tôi nói chuyện với anh được không?” Amanda hỏi.
“Chúng ta sẽ nói chuyện tại tòa khi tôi kiện thân chủ của cô tội phá vỡ hợp đồng,” Keys đáp, cố ra vẻ ta đây khó thương lượng như hồi còn chưa lụn bại.
“Tôi không biết gì về những khúc mắc trong công việc của anh với anh Marsh. Tôi là luật sư bào chữa của anh ấy.”
“Vậy cô muốn gì?”
“Anh đã có mặt tại Westmont khi nghị sĩ Pope bị bắn đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Anh có sẵn lòng nói chuyện với điều tra viên của tôi không?”
“Về chuyện gì?”
“Về bất kì điều gì anh đã chứng kiến có thể giúp chúng tôi hiểu được chuyện gì đã xảy ra.”
Keys trông có vẻ ngờ vực. “Cô muốn tôi giúp tên khốn vô ơn ấy sau những gì hắn vừa làm với tôi à?”
“Chúng tôi chỉ muốn nghe câu chuyện của anh về những gì đã xảy ra.”
“Câu chuyện của tôi hả, hừm.” Keys ngừng nói và Amanda có thể thấy rõ những suy tính đang quay cuồng trong đầu anh ta. “Được, hãy nói về chuyện này. Ngay bây giờ thì trí nhớ của tôi hơi mờ mịt. Nhưng tôi có thể nhớ ra rõ hơn nếu tình trạng tài chính sáng sủa hơn. Vì thế, tại sao cô không nói chuyện với Charlie đã nhỉ? Khi cô quay lại gặp tôi - tùy tin tức cô mang tới - tôi sẽ quyết định nói chuyện với điều tra viên của cô hay với bên công tố quận.”