← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 33

Buổi sáng sau vụ tấn công bằng súng, Amanda dậy muộn và mãi chín giờ mới đến văn phòng hãng luật Jaffe, Katz, Lehane và Brindisi. Khi cô mở cửa bước

ra khu vực lễ tân, Dennis Levy đang sôi nổi nói chuyện trên điện thoại di động. Anh ta cúp máy ngay khi thấy Amanda và nhảy khỏi ghế, suýt nữa thì va vào tách cà phê sữa cô đang cầm trên tay rồi dúi tờ Tin tức Thế giới vào tay cô.

“Cô nghĩ sao?” anh ta hỏi bằng giọng đầy tự hào.

“Chưa nghĩ được nhiều đến khi uống xong tách cà phê này,” Amanda vừa trả lời vừa lùi lại một bước để tránh tay phóng viên đang hết sức hào hứng.

“Xem này,” Levy vừa nói vừa trỏ vào dưới bức hình Charlie Marsh trên trang bìa cuốn tạp chí, chỗ có dòng chữ in hoa màu đỏ tươi GURU TRỞ LẠI. Tiếp theo dòng nhan đề bài báo là dòng để tên tác giả, DENNIS LEVY.

“Bài của tôi đấy,” Levy tuyên bố.

“Chúc mừng anh,” Amanda nói, thấy ấn tượng dù rằng thâm tâm không thích anh ta.

Levy mở cuốn tạp chí tới trang in bài của anh ta và chỉ cho Amanda xem một cột ở trang thứ hai. “Tôi đã bảo cô sẽ gây được nhiều sự chú ý của công luận nhờ chuyện này mà,” anh ta nói.

Amanda đọc cột báo đó. Đúng như cô nghĩ, cô được mô tả nổi bật và là luật sư Charlie đã chọn để bào chữa cho mình.

“Bà Brice đã gửi cho tôi tờ báo này từ đêm qua. Lúc đó nó vừa mới được in xong.”

Amanda cố nặn ra một nụ cười. “Có vẻ như anh đang trên đường tới đích rồi, Dennis nhỉ.”

“Vậy sáng nay chúng ta sẽ làm gì?”

“Tôi không chắc lắm,” Amanda nói dối. “Tôi còn các vụ khác nữa. Tại sao anh không đợi ở đây trong khi tôi nạp ít caffeine vào người và tìm hiểu lịch trình của mình? Vụ lộn xộn ở tòa án làm xáo trộn hết rồi.”

“Được thôi,” Dennis đáp.

Khi Amanda bước về phía văn phòng của Kate, cô tình cờ liếc nhanh qua vai. Levy đang cười y như mèo Cheshire* trong khi đọc lại bài báo của mình trên tạp chí. Cô không thể trách anh ta vì đã tự hào như thế.

Chú mèo trong truyện “Alice ở xứ sở diệu kì”, có nụ cười rộng ngoác hình trăng lưỡi liềm.

Amanda gõ gõ vào khung cửa phòng làm việc của Kate. “Mình gặp vấn đề,” cô nói với Kate. “Mình sắp đi hỏi chuyện Sally Pope và không muốn cậu em sinh đôi xấu xa của Jimmy Olsen* bám theo.”

Tên nhân vật phóng viên trong sê-ri truyện tranh “Siêu nhân”.

“Levy muốn xem qua hồ sơ vụ Pope. Mình sẽ sắp xếp để anh ta ngồi trong phòng họp và cậu cứ lẻn ra ngoài trong khi anh ta xem hồ sơ.”

“Cậu thật thông minh.”

“Đó là lí do vì sao mình kiếm được nhiều tiền.”

“Phải đảm bảo anh ta hiểu rằng cần để đống hồ sơ nguyên trạng như ban đầu. Mình còn chưa có thì giờ xem qua.”

“Chắc chắn rồi. Mình sẽ đưa anh ta theo khi tới gặp Ralph Day.”

“Ai vậy?”

“Anh ta là đối thủ của Pope con trong cuộc bỏ phiếu cuối cùng.”

“Đúng rồi. Như thế anh ta sẽ không quấy rầy mình nữa.”

+

+ +

Trong khi đợi nhân viên lễ tân mang cho mình một tách cà phê, Dennis nghiên cứu núi thông tin đang rải khắp mặt bàn trong phòng họp. Xem qua cái đống ấy là một công việc đáng nản nhưng Levy thích nghiên cứu. Anh tin rằng chính sự chú ý đến các chi tiết là cái làm cho anh vượt trội so với các phóng viên khác ở tờ Tin tức Thế giới.

Cuốn ghi chép về vụ xử của Kate giúp Dennis vật lộn với đống tài liệu dễ dàng hơn. Cô giải thích cho anh cách cô sắp xếp mọi thứ trong hồ sơ thành từng chồng theo các chủ đề khác nhau ở trên bàn. Thứ đầu tiên Levy xem là báo cáo pháp y và các bức ảnh, vì anh chưa từng viết bài báo nào về tội phạm và anh thầy tò mò. Anh xem lướt qua mọi thứ với phản ứng cảm xúc tối thiểu và điều đó khiến anh hài lòng về bản thân mình. Khi đã xem xong những tài liệu liên quan tới nguyên nhân tử vong, anh kéo một chồng hồ sơ khác về phía mình.

Một giờ sau, Dennis đã giải quyết xong một đống các báo cáo và đứng dậy. Trong khi vươn vai duỗi mình, anh nhận thấy có thứ gì đó dính vào đống tài liệu tập hợp lời khai của nhân chứng. Anh kéo nó ra và xem lướt. Khi sắp để nó lại chỗ cũ thì có thứ gì đó đập vào mắt anh. Dennis kéo nó lại gần hơn và xem xét. Rồi mắt anh mở lớn và tim anh bắt đầu đập rất nhanh.

+

+ +

“Này, làm việc cho nhà Jaffe thì thế nào nhỉ?” Dennis Levy hỏi khi cùng Kate lái xe tới văn phòng của Ralph Day. Anh chàng phóng viên nói liên hồi kì trận từ lúc ngồi vào xe của Kate và không thể ngồi yên một chỗ. Anh ta huyên thuyên và ngọ nguậy liên tục khiến Kate tức điên lên.

“Phần lớn thời gian là các công việc tuần tự giống nhau. Anh biết đấy, thẩm vấn nhân chứng, như hôm nay chẳng hạn. Rồi tìm kiếm trên internet.”

“Chắc cô rất hào hứng khi điều tra một vụ lớn như vụ của

Charlie.”

“Công việc cũng có lúc này lúc khác” Kate không trả lời thẳng vào câu hỏi, quyết định giữ kín các chi tiết của câu chuyện đau lòng mà cô đã dính vào khi sắp sửa tới làm việc cho hãng Jaffe, Katz, Lehane và Brindisi.

“Cô cho tôi biết đôi điều về Amanda được không? Những điều mọi người không biết để thêm chút gia vị cho bài của tôi ấy.”

“Ý anh là những thứ kiểu như chuyện tình của cô ấy với Brad Pitt hay ai là bố đứa con của cô ấy trong cuộc tình bí mật?” Kate đáp, mắt vẫn nhìn đường phía trước.

Tiếng cười của Levy có vẻ miễn cưỡng. “Chuyện đó hay đấy. Phải, những chuyện đó sẽ giúp báo bán chạy hơn.”

“Tôi e là Amanda không có nhiều bí mật và nếu có thì tốt hơn là để cô ấy tự kể.”

“Ồ, thôi nào. Phải có chuyện gì đó chứ.”

“Điều gì khiến anh nghĩ là tôi sẽ đưa chuyện về một người bạn tốt hả?”

“Vậy là có chuyện thật đúng không?” Dennis hào hứng nói. “Cô biết là tờ Tin tức Thế giới sẽ đền đáp cô xứng đáng mà. Cô đâu cần làm việc cả đời cho một công ty nhỏ xíu. Sự chú ý của công chúng mà tôi có thể mang lại cho cô nhất định sẽ giúp ích cho sự nghiệp của cô.”

Kate cố kiềm cơn giận. “Ý hay đấy,” cô nói đều đều. “Tôi chắc rằng mọi hãng luật lớn trên đất nước này đều vui mừng thuê được một điều tra viên độc lập sẵn lòng bán đứng mọi bí mật trong công ty mình. Tôi sẽ nhớ bổ sung vào bản sơ yếu lí lịch xin việc rằng tôi rất dễ bị mua chuộc.”

Dennis đỏ mặt lên khi nhận ra mình đã đi quá đà. “Tôi không có ý nói như vậy.”

“Tôi chắc là anh không có ý đó,” Kate nói, chẳng buồn che giấu sự khó chịu của mình.

“Này, tôi xin lỗi nếu chúng ta đã khởi đầu quá tệ. Tôi không biết mình đã nghĩ gì nữa. Bắt đầu lại nhé. Sao cô không cho tôi biết về nhân chứng mà chúng ta chuẩn bị hỏi chuyện nhỉ?”

“Chúng ta sẽ không hỏi chuyện ai cả, Dennis ạ. Nhớ các nguyên tắc cơ bản chứ? Anh chỉ lắng nghe và không được nói một lời trừ khi tôi bảo là được.”

“Phải, phải. Tôi hiểu. Đó chỉ là cách nói thôi mà.” “Tôi mừng vì chúng ta đã làm rõ chuyện đó. Ralph Day là đối thủ của Pope trong cuộc bầu cử. Pope đã đánh bại ông ta trong lần đầu ra tranh cử chức nghị sĩ nhưng Day đã giành chiến thắng sau khi Pope bị giết. Day cũng có mặt tại Câu lạc bộ Westmont vào tối hôm xảy ra án mạng.”

“Điều gì mà cô nghĩ là ông ta có thể kể cho chúng ta... à kể cho cô... lại giúp ích được cho vụ Charlie?”

“Tôi chưa nghĩ ra gì cả.”

“Còn tôi đã có vài ý khi xem qua đống tài liệu về vụ Pope .” “Ví dụ?”

“Chúng ta nên nói chuyện với Werner Rollins. Sau khi thỏa thuận với cảnh sát, Rollins đã khai là nhìn thấy Charlie bắn Pope nhưng hắn có thể bị gây áp lực để chỉ điểm Charlie. Mười hai năm đã trôi qua. Ai mà biết được giờ hắn sẽ nói gì. Nếu hắn rút lại lời khai thì điều đó sẽ giúp Charlie xóa tội.”

Kate chưa bao giờ cho rằng Levy là gã ngốc - chỉ đáng ghét thôi - và cô thấy ấn tượng với suy nghĩ sâu xa của anh ta.

“Đó là một ý hay, Dennis. Tôi đã cố tìm Rollins. Hắn có lẽ đang ở Denver. Tôi đã thuê một thám tử tư ở Colorado lần theo dấu vết của hắn.”

“Tuyệt quá! Này, nếu cô tìm thấy hắn thì tôi đi cùng được không?”

“Tôi phải hỏi ý kiến Amanda đã.”

“Ồ, tất nhiên rồi. Hãy nói tốt cho tôi nhé. Tôi rất cảm kích.” “Được rồi.”

+

+ +

Đại lí bảo hiểm của Ralph Day nằm trong một khu trung tâm mua sắm ở ngoại ô Hillsboro. Day bước vào phòng họp ngay sau khi viên thư kí báo cho ông. Ông là một người to lớn, lịch thiệp khoảng sáu mươi tuổi, hơi thừa cân và mái tóc bạc phủ kín đầu. Ông mặc bộ com-lê màu ghi sẫm kèm chiếc cà vạt rất truyền thống và trông ra vẻ một người bán bảo hiểm thành công. Khi mọi người đã yên vị trong văn phòng của ông, Kate giải thích sự tham gia của Dennis trong vụ án.

Viên cựu nghị sĩ không phản đối việc một phóng viên có mặt trong cuộc nói chuyện.

“Tôi đã đọc báo về vụ nổ súng ở tòa án,” Day nói. “Có ai bị thương không?”

“Chúng tôi gặp may. Tên bắn tỉa đã bắn trượt cả hai phát.”

“Tạ ơn Chúa vì điều đó,” Day ngừng lại. Trông ông có vẻ trầm ngâm. “Cô cho tôi biết tại sao Marsh lại quay về sau chừng ấy năm được không?”

“Đó là điều ai cũng muốn biết,” Kate đáp.

“Tôi nghĩ mọi người sẽ được biết chuyện đó trong phiên tòa. Vậy cô muốn hỏi tôi điều gì? Tôi không biết có thể giúp được gì cho cô. Mọi chuyện xảy ra đã lâu quá rồi.”

“Có lẽ tôi nên bắt đầu bằng câu hỏi về mối quan hệ của ông với Arnold Pope con quanh thời gian ông ta bị giết.”

“Cái đó thì dễ thôi. Tôi ghét sự ngang ngược của anh ta. Không, để tôi nói lại cho đúng. Tôi ghét sự ngang ngược của bố anh ta. Pope con chẳng có tí nào cái tính đó. Anh ta chỉ là con rối trong tay ông bố. Nhiều lúc tôi thấy thương cho anh ta. Anh ta không được tự quyết định điều gì và cũng không có cuộc đời riêng.”

“Ông có thể giải thích rõ hơn không?”

“Tất nhiên. Arnie con làm chính trị cũng giống như thành viên của một nhóm nhạc nam mà các công ty thu âm đã sắp đặt từ trước và ghép lại với nhau. Bố anh ta đã chuẩn bị cho anh ta trở thành tổng thống từ lúc anh ta chào đời.”

“Tôi đã điều tra đôi chút và thấy ông từng cho rằng nhờ có tiền của ông bố mà Pope con mới thắng trong cuộc tranh cử lần đầu tiên của ông.

“Chuyện đó là chắc chắn. Tôi đã gây được một khoản quỹ kha khá cho chiến dịch nhưng không thể đấu lại được. Tôi không chứng minh được nhưng tôi biết Pope cha đã vi phạm các quy định tài chính trong sổ sách ở mọi chiến dịch, ông ta rót tiền vào các chiến dịch thông qua bạn bè, nhân viên và các ủy ban Hành động Chính trị mà ông ta tạo ra với mấy tay bù nhìn. Hừm, tôi cũng đầu tư chút tiền vào bên truyền hình nhưng lúc nào bật tivi lên cũng thấy xuất hiện khuôn mặt tươi cười của Pope con trên nền lá quốc kì.”

“Liệu ông ta có thắng trong nhiệm kì thứ hai không nếu không bị sát hại?”

“Tôi đã rời đường đua khá xa nến có thể trả lời thật lòng. Pope con lẽ ra đã đánh bại tôi. Anh ta chẳng có thực chất nhưng các cử tri chẳng chú ý lắm tới cuộc đua của chúng tôi khó mà hiểu rõ điều đó. Dĩ nhiên, mọi người đều chú ý khi anh ấy bị giết và tôi đã được lên sóng truyền hình miễn phí nhiều lần.”

“Ông đã thắng cử, vậy có thể là dù thế nào ông cũng vẫn thắng.”

“Không, tôi không hề có cơ hội. Nếu Pope con không chết thì tôi chắc chắn thua, nhưng đảng của anh ta phải vội vàng thay người để chạy đua với tôi và người khá nhất mà họ tìm được là một ủy viên Hội đồng quận đã về hưu vốn không được ưa thích cho lắm. Pope cha không bao giờ tha thứ cho tôi vì đã giành được ghế của Arnie trong Quốc hội. Lần tranh cử tiếp theo, ông ta đã cố dùng tiền để hạ tôi một lần nữa. Tôi đã chuẩn bị tốt hơn và thắng trong lần tái tranh cử nhưng mọi sự rất gay go căng thẳng và cứ hai năm một lần, ông ta lại tấn công tôi cho tới khi loại được tôi sau nhiệm kì thứ ba.”

“Ông có nhớ thời gian làm ở Quốc hội không?” Kate hỏi với vẻ cảm thông.

“Có chứ, nhưng tôi vượt qua chuyện đó rồi. Cuộc sống đã đối đãi với tôi khá ổn cho đến giờ. Tôi đã giải quyết xong chuyện rút lui khỏi chính trường và để nó lại phía sau rồi.”

“Tôi biết là ông đã có mặt tại Câu lạc bộ Westmont vào buổi tối hôm Pope con bị giết.”

Day gật đầu.

“Ông còn nhớ gì về vụ đánh lộn và vụ nổ súng không?”

“Ồ, hơi khó. Lúc đó trời tối và mọi thứ đều hỗn loạn, và tôi không thể nhìn rõ những gì xảy ra.”

“Không sao. Ông cứ cho tôi biết điều ông thấy rõ nhất.”

“Được. Tôi đến chỗ câu lạc bộ không phải để nghe tay guru đó thuyết trình. Tôi không quan tâm tới những trò phát triển và hoàn thiện bản thân đó. Tôi chỉ đến để mọi người nhìn thấy mình, đó là một phần trong chiến lược vận động chính trị. Tôi đến Westmont đúng lúc đoàn của Marsh vừa đến và tôi đỗ xe trong bãi. Tôi gần đi đến lối vào phía trước thì vụ đánh lộn xảy ra.”

Day nhìn vào khoảng không một lát, trên mặt không có biểu hiện gì. Rồi ông bỗng tươi tỉnh lên.

“Tôi nhớ là có một người đàn ông da đen to lớn đánh nhau với một nhân viên bảo vệ. Mọi người phải tránh khỏi chỗ đó và tôi bị xô đẩy lùi xa khỏi đám đánh nhau. Rồi tôi nghe thấy một tiếng súng nổ. Khi quay lại, tôi thấy Pope con đang lảo đảo. Tôi nhớ là nhìn thấy Sally chạy về phía ông ta nhưng tôi không rõ những người khác đang làm gì vì lúc đó tôi chỉ tập trung nhìn Pope thôi.”

“Ông có thể nhớ ra ai trong đám đông nữa không, một nhân chứng đã nhìn thấy điều gì đó mà chúng tôi có thể hỏi chuyện.

Day nhíu trán khi cố nhớ lại cảnh tượng mười hai năm trước. Một lúc sau, ông đọc liền tù tì mấy cái tên mà Kate đã thấy trong các báo cáo của cảnh sát.

“Đó là tất cả những người bây giờ tôi còn nhớ được. Tôi sẽ nghĩ thêm chút nữa và nếu như...”

Day ngừng lại. “Ồ, tôi nhớ ra thêm một người nữa. Tony Rose đã có mặt tại đó.” “Ông nhìn thấy Rose ư?”

“Anh ta ở ngay rìa đám đông, gần như thẳng hàng với chỗ tôi đứng nhưng gần phía cửa hàng đồ thể thao.”

“Gần chỗ ông nhìn thấy người bảo vệ và người đàn ông da đen đánh lộn?”

“Đúng vậy. Anh ta có lẽ nhìn rõ vụ nổ súng hơn. Cô nên hỏi anh ta.”

“Chắc chắn tôi sẽ làm vậy.” Kate nói.

+

+ +

“Có vẻ cuộc hỏi chuyện này không thành công. Day không biết nhiều lắm.” Dennis nói.

“Phải, nhưng chúng ta không biết thế trước khi nói chuyện với ông ta,” Kate đáp, không cho Dennis biết về sự trái ngược giữa những gì Day kể và những điều Tony Rose nói với cô về vị trí của anh ta lúc Pope con bị bắn.

“Cô biết đấy, tôi rất ân hận vì cách cư xử của mình trên đường tới gặp Day,” Levy nói. “Tôi muốn đền bù cho cô.”

“Quên chuyện đó đi. Tôi đã quên rồi.”

“Không, nghiêm túc đấy, bữa tối nay thì sao? Cô có thể lựa chọn nhà hàng. Tôi mời. Hãy kiếm chỗ nào đắt và lãng mạn ấy.”

Kate quay đầu sang phía Levy vài giây và anh ta tặng cô một nụ cười đầy thèm muốn. Kate tự nhủ phải nhớ đòi Amanda trả chi phí thêm cho nhiệm vụ nguy hiểm.

“Cảm ơn Dennis, nhưng tôi đang sống chung với một người.”

“Anh ta đâu cần phải biết. Hãy bảo là cô có cuộc họp bàn công việc.”

“Dennis, tôi hỏi thẳng nhé, anh đang tán tỉnh tôi đấy à?”

Nụ cười của Levy từ thèm muốn chuyển thành láu cá. “Có thể.”

“Đừng thế.”

“Vào tầm này năm sau, tôi đảm bảo với cô tôi sẽ trở nên nổi tiếng và giàu có. Một lựa chọn tốt cho cô đấy chứ.”

“Dennis, tôi sẽ gắng tỏ ra tử tế và cũng sẽ gắng làm rõ mọi chuyện. Tôi đang có một mối quan hệ nghiêm túc và không phải với anh. Thêm nữa, sẽ không bao giờ là với anh cả. Anh có hiểu những điều tôi vừa nói không? Và trong khi anh đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, hãy nhớ rằng tôi có mang theo súng và biết dùng đấy.”