CHƯƠNG 34
Mười hai năm trước, Sally Pope đã gây một ấn tượng sâu sắc với cô sinh viên đang theo dõi bố mình tham gia bào chữa trong vụ án lớn nhất đời ông từ khu vực khán giả trong phòng xử án quận Washington. Giới truyền thông đã mô tả Sally là người phụ nữ quyến rũ nguy hiểm chết người, và hiện thân của những hình ảnh tưởng tượng bí mật của đám nữ sinh luôn sống đúng mực và thành thật. Những người như Sally xuất hiện đầy trong phim truyền hình dài tập hay tiểu thuyết lãng mạn mà phụ nữ trẻ nghiêm túc vẫn đọc khi không ai trông thấy. Ngoại hình của cô khiến mọi người mê mẩn và thân hình của cô rất gợi tình, cô bí ẩn và có thể là một kẻ giết người.
Còn một điều khác nữa thu hút sự chú ý của Amanda đối với bà Pope. Con gái của Frank không thể không nhận thấy cách đôi mắt bố cô vô tình lướt nhìn thân chủ của ông và cách bàn tay Sally Pope vô tình đặt trên cánh tay bố cô khi họ ngả sát vào nhau để bàn bạc. Amanda sống cùng bố mùa hè năm đó. Sau khi vụ xử kết thúc, dễ thấy là bố cô hay vắng nhà ban đêm và thường lái xe về sáng sớm hôm sau.
Amanda có ý thức bảo vệ bố mình rất mạnh mẽ và cô không thấy thoải mái khi nghĩ ông có thể có một mối quan hệ nghiêm túc. Khả năng người phụ nữ mà ông đang hẹn hò có thể đã giết chồng càng làm tăng nỗi khiếp sợ cô cảm thấy mỗi khi Frank biến mất.
Amanda không bao giờ biết chắc bố cô có quan hệ tình ái với Sally Pope hay không và cô cũng chưa bao giờ đủ can đảm để hỏi thẳng ông. Amanda hầu như đã quên chuyện Sally khi quay trở lại với công cuộc học hành gian khổ ở trường và những đòi hỏi gắt gao của đội tuyển bơi, và cô thấy vô cùng nhẹ nhõm khi Sally chuyển đến châu Âu. Nhưng những cảm xúc cũ của Amanda lại sống dậy khi cáo buộc với Charlie Marsh được khơi lại.
Ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng trên đầu khi Amanda đỗ xe ở vòng xoay quay đầu xe trước nhà của Sally Pope. Cô vừa nheo mắt cho khỏi chói vừa vội vã đi vào bóng râm mái hiên trước nhà. Gina, trợ lí riêng cùa Sally Pope, dẫn Amanda vào phòng khách rộng rãi nhìn ra một vườn hoa muôn màu sắc qua hệ thống cửa thiết kế theo kiến trúc Pháp. Vài phút sau, Sally Pope bước vào.
“Ihật vui vì được gặp lại cô, Amanda,” Sally nói với nụ cười vui vẻ. Cô ta vận quần soóc nâu, đi xăng đan kết hợp với áo phông vàng, mái tóc vàng óng buộc túm cao phía sau.
Amanda có thể nhìn thấy những dấu hiệu của tuổi tác nhưng vẫn bị ấn tượng trước vẻ đẹp và phong thái tự chủ của cô ta.
“Tôi ngạc nhiên khi chị vẫn nhớ tôi,” Amanda nói khi hai người bắt tay nhau.
“Dĩ nhiên là tôi nhớ cô. Hồi đó, ngày nào cô cũng có mặt ở tòa án và Frank kể về cô suốt. Ông ấy rất tự hào về cô.”
Amanda đỏ bừng mặt và Sally chỉ tay về phía chiếc đi văng dài màu be. “Sao chúng ta không ngồi xuống đã nhỉ? Cô muốn uống cà phê hay trà ướp lạnh?”
“Trà ướp lạnh hay đấy,” Amanda nói.
Gina đã đợi sẵn ở một góc kín đáo gần cửa ra vào phòng khách. Cô rời đi ngay khi nghe thấy Amanda muốn uống gì.
“Tôi được biết cô đã cứu mạng Charlie,” Sally nói.
“Tôi chỉ đẩy anh ấy ngã xuống khi phát súng đầu tiên bắn ra.”
“Phản ứng rất nhanh đấy.”
Amanda nhún vai.
“Charlie không sao chứ?”
“Anh ấy hơi choáng váng nhưng không bị thương.”
“Thế thì tốt. Frank bảo cô muốn nói chuyện với tôi về vụ án của anh ta.”
“Vậy có được không?”
“Dĩ nhiên rồi, nhưng tôi không biết có thể giúp được gì.” “Hãy bắt đầu với chuyện chị và Charlie gặp nhau như thế nào.”
Sally cười: “Anh ta “giải cứu” tôi khỏi Tony Rose sau buổi hội thảo của anh ta tổ chức tại dinh thự Dunthorpe. Chuyện đó không thực sự cần thiết nhưng anh ta đã có một cử chỉ của bậc nam nhi. Thậm chí anh ta còn quai một cú vào mũi Tony.”
“Đó có phải là lúc mà Rose khai rằng chị đã yêu cầu anh ta giết chồng?”
Sally ngừng cười. “Không có một mẩu sự thật nào trong những gì gã khốn đó khai trước tòa.”
“Vậy chị nghĩ là tại sao anh ta lại nói như vậy?”
“Chẳng phải rõ ràng quá ư? Pope cha đã trả tiền để hắn khai láo. Cô nghĩ ai đầu tư vốn cho Mercury chứ?”
“Chị có thể chứng minh được chuyện đó không?”
Sally lắc đầu. “Pope cha như một quái thú trong truyền thuyết khi dính tới chuyện làm ăn kinh doanh. Cô tưởng đã phát hiện ra một phần dấu chân của nó trên tuyết nhưng cô không bao giờ thực sự nhìn thấy nó. Và rồi gió thổi tới, xóa sạch mọi dấu vết và cô chẳng còn thấy gì cả.”
“Nếu phía luật sư bào chữa cho gọi, chị có ra làm chứng rằng chị chưa bao giờ yêu cầu Charlie giết chồng mình không?” Amanda hỏi khi Gina quay trở lại với món trà ướp lạnh.
“Dĩ nhiên. Bằng chứng duy nhất mà Karl Burdett có là những tấm ảnh đó cùng mảnh giấy nhắn, và Frank đã chứng minh rằng tất cả là sự sắp đặt.”
“Nhưng chị và Charlie đã là tình nhân của nhau?” Amanda hỏi.
“Amanda ạ, có rất nhiều việc tôi đã làm mà không hề thấy tự hào, và ngủ lang là điều đầu tiên trong số đó. Trước khi kết hôn với Arnie, tôi làm chuyện đó vì tôi nghĩ rằng thân thể tôi là thứ duy nhất tôi có mà đem lại được lợi ích cho tôi. Sau khi kết hôn với Arnie, tôi ngủ với những người khác để khiến anh ấy phải chú ý tới mình. Charlie chỉ là một ánh lửa chợt lóe lên bên lề đường mà thôi. Chúng tôi không có gì nghiêm túc với nhau cả.”
“Chị đã thấy gì ở Westmont hôm đó?” Amanda hỏi.
“Tôi không trông thấy kẻ đã bắn Arnie, nếu đó là điều cô muốn biết.”
“Hãy cho tôi biết những gì chị còn nhớ.”
Sally nhắm mắt lại trong giây lát và Amanda hớp một ngụm trà mát lạnh.
“John Walsdorf, người quản lí câu lạc bộ, và tôi đứng bên ngoài lối vào phía trước khi xe của Charlie tới.”
“Trước khi chiếc xe tới, chị đã nói chuyện với Tony Rose phải không?”
“À đúng rồi! Tôi đã quên mất chuyện đó. Chỉ có điều đó không phải là cuộc nói chuyện. Hắn ta muốn nói chuyện nhưng tôi thì không. Nhất là lại vào lúc các vị khách danh dự đang tới.”
“Chuyện gì đã xảy ra?” Amanda hỏi.
“Tôi bảo với Tony là tôi không thể nói chuyện với hắn ta và hắn để tôi lại một mình.”
“Chị có nhận thấy điều gì khi anh ta rời đi không?”
Sally nhăn trán lại suy nghĩ. Sau vài giây, cô ta lắc đầu.
“Tôi xin lỗi. Ngay khi Tony rời đi, xe của Charlie đã đến. Rồi Arnie bắt đầu tới gây chuyện và vụ đánh lộn xảy ra. Tôi đã quên mất chuyện Tony.”
“Vậy là chị không nhớ nhìn thấy anh ta sau khi anh ta đã cố nói chuyện với chị ư?”
“Tôi khá chắc chắn rằng Frank đã hỏi tôi xem tôi nhìn thấy những ai và họ đứng ở chỗ nào sau khi tôi đuổi Tony đi. Có lẽ ông ấy đã ghi chép lại.”
“Tôi đã đọc những ghi chép ấy. Tôi muốn biết những gì chị nhớ lúc này.”
“Tôi nhớ là Charlie đã ra khỏi xe. Có chuyện gì đó rắc rối với một người đàn ông trông vẻ ngoài như một tay đua xe mô tô. Anh ta đã ra làm chứng tại tòa nhưng tôi không nhớ tên. Rồi Arnie tới làm ầm ĩ lên và ném những bức ảnh vào mặt tôi. Đó là lúc cuộc đánh lộn bắt đầu.”
“Chị có nhìn thấy chồng mình lúc anh ấy bị bắn không?”
Sally gật đầu. Trông cô ta có vẻ buồn bã. “Tôi đã nhìn anh ấy trong suốt vụ đánh lộn, vì thế tôi đã thấy anh ấy bị bắn, nhưng tôi không thấy kẻ nào bắn anh ấy vì mắt tôi không hề rời khỏi Arnie.”
“Và chị không nhớ là ai đã ở gần chồng mình ư?”
“Tôi chỉ nhớ là có người thôi. Lúc đó tối quá và rất lộn xộn.”
“Thế còn người đàn ông trông giống tay đua xe thì sao? Chị có nhìn thấy anh ta không?”
“Có. Anh ta đánh nhau với một nhân viên bảo vệ. Cả Delmar Epps, vệ sĩ của Charlie cũng thế.”
“Chị có đứng gần Epps lúc nào trong buổi tối hôm đó không?”
“Tôi đứng ngay cạnh anh ta khi anh ta ra khỏi xe. Có chuyện rắc rối với người đàn ông ra mở cửa xe của Charlie. Đó không phải là lái xe của Charlie. Tôi không thể nhớ được tên anh ta. Anh ta không ra làm chứng trong phiên tòa.
Dù sao thì người lái xe đã ra khỏi xe và chuẩn bị mở cửa, nhưng người đàn ông đó bước tới và làm điều đó. Rồi Delmar bước ra và mọi chuyện trông có vẻ không ổn, vì thế tôi bước về phía xe để làm dịu tình hình.”
“Chị đứng gần Epps tới mức nào khi ra chỗ chiếc xe?”
“Tôi đứng trước mặt, gần như là chạm vào anh ta.”
“Chị có nhận thấy anh ta mang súng không?”
“Trong tay anh ta ư?”
“Ở bất kì vị trí nào trên người anh ta.”
Sally nhắm mắt lại và tập trung suy nghĩ. Một lúc sau, cô ta mở mắt và lắc đầu.
“Tôi không nhớ là đã thấy súng nhưng tôi không thực sự nhìn khi đó. Anh ta có thể có súng giấu dưới áo khoác.”
“Thế Charlie thì sao? Anh ta đi đâu khi xảy ra vụ đánh nhau?”
“Tôi không chắc lắm. Tôi không thấy anh ta đánh nhau với ai nhưng điều đó không làm tôi ngạc nhiên, Charlie chỉ giỏi nói mồm thôi chứ đánh nhau thì không. Anh ta hẳn đã không đánh Tony nếu không có người vệ sĩ đứng ngay phía sau. Thành thật mà nói, tôi không thể hình dung nổi là anh ta sẽ bắn ai.
“Chồng chị đã đánh anh ta và chạy đuổi theo anh ta.”
“Tôi biết, nhưng tôi vẫn không cho là Charlie lại có kiểu bạo lực như thế.”