← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 35

Amanda quyết định dành thời gian còn lại trong ngày để xem xét hồ sơ cho vụ Tiểu bang và Pope. Dennis Levy không còn ở trong phòng họp và cô cảm ơn chúa vì đã ban cho cô đặc ân nhỏ bé đó. Lúc kết thúc công việc trong ngày cũng là lúc cô đang uống tách cà phê thứ ba và mọi người trong văn phòng đều đã ra về. Mike Greene gọi điện để hỏi xem cô có muốn đi đâu đó ăn không, nhưng cô đã quá mệt tới mức quyết định rằng một bữa tối nhanh gọn, một chầu tắm nước nóng và một giấc ngủ sớm là tất cả những gì cô cần.

Amanda gọi món sushi từ một nhà hàng gần văn phòng. Trước tám giờ một chút, cô đỗ xe vào gara để xe nằm trong khu nhà vốn là một nhà kho lớn xây bằng gạch đỏ đã được cải tạo lại thuộc khu Pearl thời thượng của thành phố Portland và đi thang máy lên căn hộ của mình. Đó là một căn hộ rộng khoảng ba trăm sáu mươi mét vuông thiết kế theo kiểu không gian mở với sàn nhà bằng gỗ cứng, trần nhà và cửa sổ cao khiến cô có thể nhìn ra bên ngoài và thấy những chiếc cổng vòm kim loại trên cây cầu Freemont, những hoạt động trên sông Willamette và những sườn núi tuyết phủ trắng của ngọn St. Helens, một ngọn núi lửa đang hoạt động. Hầu hết những thứ đồ nghệ thuật trang trí trong căn hộ của cô được mua từ những phòng trưng bày nằm rải rác xen giữa các nhà hàng và các quán cà phê rất dễ tìm thấy ở khu Pearl này. Amanda thích sống ở một nơi mà cô có thể cuốc bộ đi làm hay đi bằng xe điện vào những ngày thấy không cần tới xe ô tô.

Amanda mở cửa trước và định ấn mật mã bảo vệ. Hệ thống báo động không bật. Cô ngừng lại, những ngón tay vẫn ở trên các phím bấm. Amanda đã không được ngủ cho tử tế bởi những sự kiện diễn ra ở tòa trước đó. Cô quyết định rằng chắc mình đã quá mệt nên quên không bật hệ thống báo động khi đi làm. Cô bật đèn lên, để món sushi lên bệ bếp và đi về phía phòng ngủ để thay đồ. Đi được nửa đường qua phòng khách, cô bỗng đứng khựng lại. Một người đàn ông da đen dáng mảnh khảnh đang nhìn cô từ chiếc đi văng của cô.

“Xin đừng lo lắng, cô Jaffe,” Nathan Tuazama nói bằng thứ tiếng Anh du dương pha lẫn âm châu Phi. “Tôi không định làm cô bị thương.”

Amanda nhìn kĩ hơn vị khách của mình. Anh ta mặc một bộ đồ đắt tiền và đi đôi giày bóng loáng. Cô nghĩ cà vạt của anh ta làm bằng lụa. Đó chắc chắn không phải là trang phục của một tên trộm vặt.

“Tôi nghĩ anh nên giải thích vì sao anh đột nhập vào căn hộ của tôi trước khi tôi gọi cảnh sát,” Amanda nói, cố giữ cho giọng có vẻ bình tĩnh trong khi đưa mắt nhìn xung quanh để tìm thứ gì thích hợp làm vũ khí.

Cặp môi kẻ đột nhập hơi cong lên nhưng có gì đó không tự nhiên trong nụ cười của anh ta. Nó làm cô nhớ tới khuôn miệng há ra trên mặt người chết trong những bức ảnh khám nghiệm tử thi.

“Tôi đảm bảo với cô rằng Charlie sẽ không muốn cảnh sát biết được cuộc nói chuyện của chúng ta.”

Amanda lôi chiếc điện thoại di động ra. “Tôi đã bấm một số chín và một số một. Nếu anh không có sự giải thích hợp lí cho vụ đột nhập này, tôi sẽ bấm nốt số còn lại.”

“Cô Jaffe, xin cô hãy ngồi xuống. Tôi biết là cô không an tâm khi thấy người lạ trong nhà nhưng tôi sẽ không ở đây lâu đâu và cô tuyệt đối an toàn. Chính thân chủ của cô mới là kẻ phải lo lắng.”

“Nếu anh muốn nói chuyện với tôi về thân chủ của tôi, tôi có giờ dành cho công việc ở văn phòng.”

“Rất nhiều giờ, nếu xét theo khoảng thời gian tôi đã ngồi đây đợi cô. Tôi vui mừng khi thấy rằng Charlie có được một luật sư tận tụy đến vậy. Nhưng hãy vào chuyện luôn nhé. Đã muộn rồi và cô hẳn rất mệt.

Tôi là Nathan Tuazama, giám đốc Văn phòng Giáo dục Quốc gia của tổng thống Jean-Claude Baptiste.” Amanda cảm thấy bụng cô quặn lại. “Cô đã nghe về tổng thống Baptiste rồi chứ?”

Amanda gật đầu. “Charlie cũng đã nhắc đến tên anh.”

“Tôi cũng đoán là anh ta đã làm thế.”

“Anh muốn làm gì với tôi?”

“Tổng thống Baptiste sẽ đánh giá cao sự giúp đỡ của cô trong một chuyện.”

“Và chuyện đó là...?”

“Charlie đã lấy một thứ không phải của anh ta khi rời khỏi Batanga, một thứ thuộc về tổng thống Baptiste. Nếu Charlie vẫn ở Batanga, hẳn là tôi sẽ nói chuyện này với anh ta trong phòng tầng hầm ở dinh tổng thống và vấn đề đó sẽ nhanh chóng được giải quyết.”

Charlie đã kể cho Amanda chuyện gì xảy ra trong căn phòng tầng hầm đó và phải nhờ tới toàn bộ quãng thời gian rèn luyện ở tòa án cô mới giữ được sự bình tĩnh.

“Thật không may là tôi lại đang ở Mỹ, vì thế tôi ở đây để yêu cầu cô, thay mặt cho tổng thống của tôi, hãy làm người đưa tin trung gian của chúng tôi và thuyết phục Charlie trả lại thứ anh ta đã lấy.”

Chiếc hộp! Hẳn là Tuazama đang nói đến thứ trong chiếc hộp của Charlie.

“Giả sử là tôi có thể lấy lại thứ đó cho anh, chuyện gì sẽ xảy ra với Charlie?”

“Một khi tôi đã lấy được thứ đó, tổng thống Baptiste sẽ không còn quan tâm gì tới thân chủ của cô nữa,” Tuazama nói dối. “Charlie là một kẻ tầm thường và dễ để quên, nhưng anh ta sẽ trở nên đáng chú ý với tôi nếu anh ta cố giữ tài sản của ngài tổng thống. Hãy nói với anh ta như vậy. Hãy bảo Charlie rằng anh ta sẽ trở thành một kẻ mà tôi rất quan tâm nếu tôi không có được cái tôi muốn. Và nói với anh ta, tôi không phải là một người kiên nhẫn khi chuyện liên quan tới những mối bận tâm của ngài tổng thống.”

“Anh nghĩ là Marsh đang giữ thứ gì vậy?”

Tuazama đứng lên. “Chuyện đó không cần cô bận tâm. Thực tế thì cô biết càng ít càng tốt cho cô. Hãy tin tôi, cô không muốn để bản thân mình dính vào chuyện này ngoài vai trò là người đưa tin đâu.”

“Tôi sẽ liên lạc với anh thế nào để báo cho anh biết Marsh muốn làm gì?

“Không cần cô phiền hà bất kì chuyện gì, ngoại trừ việc truyền đạt mong muốn của tổng thống Baptiste tới cho thân chủ của cô. Tôi có số điện thoại di động của cô rồi. Chắc chắn là tôi sẽ liên lạc với cô sớm thôi. Rất vui được gặp cô.”

Amanda đặt lại hệ thống báo động ngay sau khi cánh cửa căn hộ đóng lại sau lưng Tuazama. Rồi cô ngồi xuống cho tới khi trấn tĩnh lại. Amanda không hề biết Charlie đang dính vào chuyện gì nhưng cô tin rằng Tuazama phải chịu trách nhiệm về vụ lộn xộn ở phòng khách sạn của Charlie. Amanda tự hỏi liệu Tuazama có phải là kẻ bắn tỉa và có phải hắn đã cố tình bắn trượt để dọa Charlie không. Hắn đã thực sự dọa được cô.

+

+ +

Nửa giờ sau, Amanda đã ngồi trên chiếc sofa trong phòng khách ở căn hộ của Charlie.

“Anh có nhớ đã kể cho tôi về Nathan Tuazama, người đứng đầu Sở mật vụ của Baptiste không?”

Đôi mắt của Charlie chuyển động một cách lo lắng và một vệt mồ hôi xuất hiện trên trán anh.

“Tôi vừa có cơ hội gặp hắn ta, Charlie ạ. Hắn đã đột nhập vào căn hộ của tôi.”

“Hắn không làm cô bị thương chứ?” Charlie hỏi với sự quan tâm thật lòng.

“Không, nhưng hắn đã làm rõ với tôi rằng sẽ làm anh bị thương trừ khi anh trả lại thứ đã lấy trộm của tổng thống Baptiste.”

“Tôi chẳng lấy trộm thứ gì cả.”

“Vậy thì Tuazama đang làm gì ở đây?”

Charlie trông muốn bệnh. “Hắn ta theo đuổi thứ trong chiếc hộp tôi đưa cho cô.”

“Và thứ đó là?”

“Một ít kim cương mà tôi đã lén mang ra khỏi Batanga,” Charlie trả lời, giọng anh chẳng khác gì một lời thì thầm.

“Bao nhiêu kim cương?”

Tôi không biết chính xác.

“Đoán chừng xem.”

Charlie nhìn xuống, không thể nhìn thẳng vào mắt cô. “Rất nhiều. Tôi chưa có cơ hội để đưa chúng cho bất kì ai có thể cho tôi biết chúng đáng giá bao nhiêu.”

“Số kim cương trong hộp có thuộc về tổng thống Baptiste không?”

“Không, không hẳn vậy.”

“Vậy tại sao Nathan Tuazama lại nói là có?”

“À, đó là một vấn đề pháp lí.”

“Chiều lòng tôi đi, Charlie. Cứ cho tôi là một luật sư khá thông minh, đủ để hiểu những điều anh phải nói.”

Charlie liếm môi. “Thế này, ở Mỹ thì phụ nữ rất tự do. Ý tôi là, nhìn cô mà xem. Cô có thể đi bầu cử và đi học trường luật. Những chuyện đại loại như vậy. Ở Batanga, mọi thứ đều tuân theo luật lệ của bộ lạc. Người chồng có thể nói là có quyền sở hữu vợ mình và một khi hai người đã kết hôn thì bất kì thứ gì của người vợ cũng trở thành tài sản của người chồng.”

“Số kim cương đó là của Bernadette ư?”

“Hắn đã đối xử với cô ấy như rác rưởi, Amanda ạ. Hắn không thể cương cứng được và hắn trút hết giận dữ lên cô ấy. Khi chúng tôi ở trên giường, cô ấy đã khóc. Tôi đã nhìn thấy những dấu vết.”

“Và anh đã lợi dụng cô ấy, khiến cô ấy phải đưa cho anh số kim cương này sao?” Amanda hỏi, chẳng buồn che giấu vẻ khó chịu.

“Không phải,” Charlie phản đối. “Chúng thuộc về Bemadette và cô ấy đã đưa chúng cho một người, người đó đã đưa cho tôi.”

“Là ai?”

“Tôi không thể nói cho cô được.”

“Tại sao anh lại không thể cho tôi biết?”

“Chuyện đó tôi cũng không nói được. Hãy tin tôi, nếu có thể thì tôi đã cho cô biết rồi nhưng tôi đã thề không kể với ai.”

“Anh không nghĩ là tôi có quyền được biết mọi thông tin sau chuyến viếng thăm của Tuazama sao?”

“Làm ơn đi, Amanda, đừng hỏi thêm gì về chỗ kim cương đó nữa.”

“Tôi có gặp nguy hiểm không, Charlie?”

“Nếu Tuazama nghĩ rằng cô biết bất kì điều gì thì cô đã chẳng có mặt ở đây. Chừng nào hắn không biết tôi đã đưa số kim cương đó cho cô thì cô còn an toàn.”

“Liệu Tuazama có gan giết anh ngay trên nước Mỹ hay không?”

“Ồ, có chứ. Gã đó là ác quỷ chính hiệu. Tôi hoàn toàn không tin rằng hắn là một con người.”

“Anh có nghĩ rằng hắn chính là kẻ bắn tỉa không?”

“Có lẽ là hắn. Tôi cho là hắn đã cố tình bắn trượt để gieo vào tôi nỗi sợ Đức Chúa trời. Cô có biết là hắn đã có mặt ở phòng xử án không?”

“Tại phiên điêu trần bảo chứng sao?” Charlie gật đầu.

“Sao anh không cho tôi biết?”

“Tôi không muốn cô bị lôi vào cuộc.”

“À, tôi đang bị như thế rồi. Anh đã lôi tôi vào cuộc khi anh đưa tôi số kim cương đó.”

Amanda nghĩ ngợi một lúc. Rồi cô nhìn thẳng vào thân chủ của mình.

“Hãy để tôi đưa số kim cương đó cho hắn, Charlie ạ, nếu điều đó khiến hắn bỏ đi. Chúng không có giá trị gì với anh nếu anh chết.”

“Nếu tôi không chết thì sao? Chúng ta có thể làm gì nào? Cô không thể báo cảnh sát về vụ đột nhập của hắn sao?”

“Tội duy nhất mà Tuazama đã phạm là xâm nhập trái phép. Hắn không xâm nhập để thực hiện tội ác. Hắn chỉ yêu cầu tôi bảo anh trả lại số kim cương. Xâm nhập trái phép là một tội rất nhẹ. Hắn sẽ được phép bảo lãnh tại ngoại ngay lập tức và sẽ còn điên hơn bây giờ rất nhiều. Đừng có làm trò dại dột với gã này, Charlie. Baptiste có thể viện đến luật pháp để đòi lại số kim cương đó. Hãy đưa cho hắn đi.”

Charlie cắn môi. Anh nhìn ra cửa. Rồi anh lắc đầu.

“Tôi không thể làm vậy được.”

“Vì Chúa, tại sao chứ? Chúng có đáng so với mạng sống của anh không?”

“Nếu tôi trả lại số kim cương thì chẳng khác nào Bernadette chết vô ích. Baptiste nghĩ rằng hắn là kẻ bất khả chiến bại, và rằng hắn có thể tùy ý làm tổn thương người khác mà không gánh hậu quả gì.”

Charlie ngừng lại để hít một hơi thật sâu. Sau đó anh nhìn thẳng vào Amanda. “Nếu tôi giữ kim cương của hắn, nó có thể không nhiều nhưng sẽ có ý nghĩa gì đó.”

“Charlie, ở Batanga có những mỏ kim cương và Baptiste kiểm soát chúng. Ông ta có thể có tất cả số kim cương mà ông ta muốn.”

“Nhưng hắn không thể có số kim cương này. Tôi biết điều này không có nghĩa gì với cô cả, nhưng tôi biết Baptiste. Hắn không thể chịu đựng được ý nghĩ rằng có người dám chống lại hắn hay khôn ngoan hơn hắn. Đó là lí do vì sao số kim cương này có ý nghĩa nhiều với hắn như vậy. Việc không có được chúng làm hắn phát điên lên.”

“Theo những gì anh kể cho tôi, hắn đã điên sẵn rồi và hắn không hề coi trọng mạng sống. Nếu Tuazama nguy hiểm như lời anh nói thì có nhiều khả năng hắn sẽ giết anh.”

Charlie không nhìn Amanda nữa. Vai anh khom xuống và hai bàn tay siết chặt vào nhau.

“Tôi chỉ không thể làm vậy.”

“Có thể anh phải làm vậy nếu điều đó cứu được mạng anh. Tuazama sẽ gọi cho tôi để biết câu trả lời của anh và tôi không nghĩ hắn sẽ đợi lâu đâu.”

Charlie nhìn chằm chằm xuống sàn.

“Còn một điều nữa chúng ta nên bàn bạc,” Amanda nói khi rõ là cô sẽ không đạt được tiến triển nào về chủ đề này tối nay. “Tôi định ngày mai nói với anh nhưng tôi đang ở đây rồi, vì thế chúng ta có thể nói luôn. Anh định làm gì với Mickey Keys?”

“Ý cô là sao?”

“Tôi đã nói chuyện với anh ta ngoài hành lang khi anh ta chuẩn bị bỏ đi. Anh ta thực sự rất chán chường và có vẻ tuyệt vọng. Anh ta dọa sẽ tới tìm Burdett nếu anh không biết điều. Có chuyện gì anh ta có thể kể cho bên công tố quận để gây bất lợi cho anh không?”

“Chắc là không.”

“Keys đã ở trong xe với anh trên đường tới Câu lạc bộ Westmont. Anh ta có biết chuyện gì đã xảy ra với hung khí giết người trong khoảng thời gian từ khách sạn tới câu lạc bộ không?”

“Tôi... tôi không biết.”

“Có chuyện gì anh chưa kể với tôi về khẩu súng không, Charlie?”

“Không. Tôi không biết chuyện gì xảy ra với nó sau khi tôi ra khỏi xe. Tôi chỉ biết là tôi không cầm nó.”

“Anh có thể làm điều gì đó để xoa dịu Keys và khiến anh ta chịu nói chuyện với Kate không?”

“Ý cô là chia cho hắn một phần thu nhập của tôi ư? Đó là thứ hắn ta muốn.”

“Keys đưa tôi một bản hợp đồng đã kí với anh. Hợp đồng không phải lĩnh vực chuyên môn của tôi nhưng luật sư trong công ty có thể xem qua để xem nó có tính ràng buộc hay không. Nếu anh sẽ thua khi ra tòa thì chúng ta có lẽ nên thỏa thuận với Keys và giữ cho anh ta vui vẻ.”

“Tên khốn đó đã bán đứng tôi cho FBI.”

“Theo những gì tôi biết về Inner Light, dù anh ta không khai thì FBI cũng biết hết mọi chuyện rồi.”

Charlie xoa xoa lên mí mắt và thở dài. “Tôi không còn chút hơi sức nào rồi, Amanda. Cho tôi ngủ chút đi, tôi không thể suy nghĩ rõ ràng lúc này.”

“Được thôi, sáng mai chúng ta sẽ nói chuyện nhưng anh sẽ phải quyết định xem tôi sẽ nói gì với Tuazama đấy. Tôi không nghĩ là chúng ta có thể ngăn chặn được hắn đâu.”