CHƯƠNG 41
Amanda tới gặp Kate ngay sau khi trở về văn phòng luật.
“Chuyện ở Denver đến đâu rồi?” cô hỏi.
“Tuyệt vời. Rollins thừa nhận đã nói dối trong phiên tòa xử Sally Pope. Hắn nói Burdett đã gây áp lực buộc hắn khai rằng đã nhìn thấy Charlie bắn Pope bằng cách đe dọa sẽ truy tố hắn về vụ tấn công nhân viên bảo vệ. Hắn còn nói là không hề thấy ai là kẻ đã bắn phát súng đó. Có một bản báo cáo trên bàn cậu đấy.”
“Thật là tin tuyệt vời. Lời khai của Rollins là chứng cứ mạnh nhất chống lại Charlie. Giờ thì hắn đã rút lại lời khai đó, Burdett có thể phải từ bỏ các cáo buộc.”
Bất chợt, Amanda nở một nụ cười tinh quái.
“Cậu có gặp rắc rối gì với cậu bé phi thường đó không?” cô hỏi.
“Không hề. Anh ta không hề tìm cách quyến rũ mình lấy một lần trong suốt chuyến đi và cũng không hề nói tới chuyện anh ta tuyệt vời ra sao hay ba hoa về việc anh ta sẽ giàu có và nổi tiếng đến mức nào. Thực ra thì anh ta khá là im lặng.”
“Không nên phàn nàn về món quà tuyệt vời đó.” Amanda nói.
“Phải, cậu nói đúng. Thế cậu đã làm gì trong khi mình đang giúp cậu thắng vụ kiện?” Kate hỏi. Amanda lập tức nghiêm túc trở lại.
“Mình tới nhà Sally Pope cùng bố. Pope cha chuẩn bị kiện đòi quyền chăm sóc Kevin. Liam O’Connell muốn bố mình đại diện cho ông ấy.”
“Cậu có nói chuyện được với Kevin về việc xảy ra khi Charlie bị bắn không?”
“Có. Cậu bé tội nghiệp đang rất rối trí. Nó quá tuyệt vọng đến mức mình phải rút ngắn cuộc nói chuyện.”
“Cậu ta có nhận dạng được kẻ nào không?”
“Kevin nói là có một người đàn ông đã giết mẹ mình nhưng lúc đó tối và tên sát nhân đeo mặt nạ. Có một điều thú vị nữa. Kevin tin rằng kẻ đã cứu Charlie là một người đàn ông da màu.”
Kate cau mày. “Làm gì có người Mỹ gốc Phỉ nào dính dáng tới vụ án này nhỉ, phải không?”
Amanda quyết định giữ điều bí mật của Charlie về Nathan Tuazama.
“Không có người Mỹ gốc Phi nào, theo mình biết,” cô trả lời một cách thành thật.
Amanda đứng lên. “Mình còn phải làm việc với mấy vụ khác nữa, nếu không mình sẽ bị khai trừ khỏi hãng mất.”
“Hẹn gặp cậu sau nhé,” Kate nói.
Amanda sắp sửa quay đi thì Kate nhớ ra một chuyện định hỏi.
“Này, cậu có làm gì với tấm ảnh chụp Charlie và đoàn tùy tùng trong buổi hội thảo tại Dunthorpe không?” Kate nói.
“Bức ảnh nào?”
“Ai đó đã lấy đi bức ảnh chụp Charlie và nhóm người của anh ta tại buổi hội thảo ở Dunthorpe nơi anh ta đã gặp Sally Pope.”
“Mình không nhớ là đã nhìn thấy nó khi xem đống hồ sơ nhưng Burdett sẽ có bản gốc. Chúng ta có thể xin một bản sao nếu cậu cần.”
“Không, nó không quan trọng. Mình chỉ không tìm được nó nên thấy khó chịu.”
“Bực nhỉ.”
“Có khi mình đã để nó vào một tập hồ sơ lẫn với các thứ khác và quên mất.”
“Mình chắc là sẽ tìm thấy nó thôi. Hẹn gặp cậu sau nhé.”
+
+ +
Vụ Charlie đến với Amanda quá nhanh tới mức nó chiếm hết cả thời gian của cô dành cho công việc. Thật không may, những vụ án khác của cô chưa biến mất và vài vụ đang đòi hỏi phải giải quyết ngay lập tức. Amanda thảo một bản kiến nghị cho một giáo viên bị buộc tội tàng trữ cocaine cho tới khi sự dằn vặt của cơn đói buộc cô tới một nhà hàng Trung Quốc gần đó để mua một món mang về. Trong khi ngấu nghiến món gà Tướng Tso* theo cách hoàn toàn không giống với một quý cô, Amanda đọc qua việc khám phá một vụ gian lận của một gã môi giới chứng khoán mà cô đang xử lí, ban đầu gã tỏ ra trung thực và ngay thẳng nhưng giờ thì rõ ràng là có vẻ rất mờ ám và không đáng tin cậy.
Tên một món ăn chế biến từ gà, rất phổ biến ở các nhà hàng Trung Hoa tại Bắc Mỹ. Món này được đặt theo tên vị danh tướng Tso Tsung-t’ang (Tả Tông Đường) của triều đình nhà Thanh, Trung Quốc, người được cho là rất thích món ăn này và đã góp phần vào công thức chế biến món ăn.
Amanda xong hồ sơ về vụ gian lận chứng khoán đúng lúc những tia nắng mặt trời cuối cùng biến mất sau dãy West Hills. Cô đang suy nghĩ xem nên dừng lại và về nhà ngủ hay xử lí tiếp một hồ sơ khác thì điện thoại đổ chuông.
“Cô là Amanda Jaffe phải không?” một người đàn ông hỏi, giọng líu ríu khiến Amanda khó khăn lắm mới hiểu ông ta nói gì.
“Ai đấy?”
“Karl đây, Karl Burdett. Ơn Chúa vì đã gặp được cô. Tôi biết là muộn rồi nhưng chúng ta phải nói chuyện.”
Amanda nhíu mày. Giọng viên công tố quận nghe có vẻ sợ hãi và cô chắc chắn rằng ông ta đã uống rượu.
“Có chuyện gì không ổn sao?”
“Tôi cần được tư vấn về pháp lí. Tôi đang mắc vào một chuyện vô cùng nan giải. Tôi không nhìn ra tới khi Cordova gọi cho tôi lúc tối.”
“Viên đặc vụ FBI ư?”
“Cô phải giúp tôi.”
“Ông cho tôi biết đó là chuyện gì đi.”
“Không phải qua điện thoại. Hãy tới gặp tôi ở bãi đỗ xe của quán Tillamook.”
“Sao lại ở đó?”
“Tôi đang có mặt tại đó. Tôi sợ về nhà. Tôi sẽ ở trong xe đỗ ở hàng cuối cùng. Ở đó tối. Sẽ không ai thấy chúng ta.”
“Tôi không nghĩ là tôi làm luật sư cho ông được, Karl ạ. Chúng ta ở hai phía đối nghịch nhau trong vụ án của Charlie.”
“Việc này liên quan đến Charlie. Đó là lí do tôi gọi cho cô. Làm ơn đi, cô phải giúp tôi.”
“Thôi được, Karl. Hãy bình tĩnh. Hai mươi phút nữa tôi đến.”
“Cảm ơn cô. Nhanh lên nhé!”
+
+ +
Trong khi lái xe tới quán rượu, Amanda cố hiểu vì sao Karl Burdett lại muốn cô tư vấn về pháp luật. Sau bố cô thì cô là người ít có khả năng nhất mà Burdett tìm đến để bàn bạc nếu ông ta gặp những vấn đề pháp lí. Trước khi rời văn phòng, cô chợt nghĩ rằng biết đâu có kẻ dùng Burdett để dụ cô rơi vào bẫy giống như kẻ đã gài bẫy Charlie, vì thế cô nhét một khẩu súng ngắn vào túi. Amanda đã bị tấn công vài lần trong khi bào chữa cho một vụ và cô không định tới cuộc gặp này mà không có vũ khí trong tay.
Tillamook là quán bar một tầng thấp tè dành cho giới lao động nằm trên con đường phụ gần một khu công nghiệp. Cũng trên tuyến phố đó là một cửa hàng tồi tàn mở cửa hai mươi tư trên hai mươi tư giờ với cửa sổ lắp chấn song, bán bia, thuốc lá, đồ ăn vặt và một khu đất trống toàn đất đá vụn. Đèn đường hắt thứ ánh sáng vàng vàng yếu ớt lên một bên của quán bar, ánh sáng còn lại là từ những chiếc đèn neon trên bảng hiệu tên của quán và một bảng hiệu nhỏ hơn treo phía khung cửa sổ trước nhỏ hẹp, quảng cáo các nhãn hiệu bia. Hai chiếc xe bán tải và một chiếc Chevy đã bị mưa gió làm cho cũ nát nằm rải rác trong bãi đậu xe của quán. Xe của Karl đậu một mình ngay cạnh một đống nhựa đường ở sau cùng trong dãy đỗ xe cuối cùng. Khi còn cách đó vài hàng xe, Amanda lờ mờ thấy bóng dáng Burdett đang nhìn chằm chằm qua kính chắn gió vào bóng tối. Amanda đỗ cách xe của Burdett một chiếc xe. Viên công tố quận không nhìn cô. Cô ra khỏi xe và siết chặt bàn tay quanh báng khẩu súng lục. Trong khi tiến lại gần xe của Burdett, Amanda nhận ra cửa sổ phía bên ghế lái đã hạ kính xuống.
“Karl?
Burdett không có phản ứng. Amanda thấy bụng thắt lại. Có chuyện gì đó không ổn. Cô gọi tên Burdett một lần nữa. Rồi cô nhận ra vì sao ông ta không trả lời. Ông ta đang nhìn chằm chằm ra phía trước, miệng há hốc, và một cái lỗ đầy máu do đạn xuyên thủng nằm ngay trên thái dương.
+
+ +
Đôi mắt xanh của Mike Greene thường trong veo nhưng lúc này thì vằn đỏ bởi anh bị đánh thức trong khi đang say sưa giấc nồng. Anh đỗ xe trên con phố nằm trước mặt quán Tillamook, rồi đi vòng ra phía sau, nói chuyện với viên cảnh sát đầu tiên có mặt tại hiện trường và một chuyên gia pháp y đang tiến hành công việc. Khi đã xem xét đủ rồi, anh vào quán và thấy Amanda đang ngồi bên một chiếc bàn nhỏ ở phía cuối. Ngồi trước mặt cô là Billie Brewster, một phụ nữ da màu dáng mảnh dẻ với mái tóc gần như màu đồng, mặc quần jean, áo phông đen in hình cố ca sĩ nhạc rap Tupac Shakur, và đi giày chạy của hãng Mercury. Billie, một trong những thám tử điều tra án mạng hàng đầu của Sở Cảnh sát Portland, từng là sĩ quan điều tra trong một số vụ của Amanda và họ đã trở thành bạn bè thân thiết.
“Đây đúng là cách hay ho để hẹn hò đấy,” Mike vừa nói vừa kéo một chiếc ghế lại gần bàn để ngồi.
“Này anh bạn, bạn gái anh bị sốc đấy,” Brewster nói, “đừng đùa nữa.”
“Em sao rồi?” Mike hỏi, đột nhiên chuyển sang nghiêm túc.
“Em ổn. Không phải là em chưa từng thấy người chết. Nhưng quả là sốc khi em thấy ông ấy.” Amanda lắc lắc đầu. “Em chưa bao giờ thích Karl cả. Ông ta có thể là một gã ngốc vênh vang tự đắc. Nhưng em chưa bao giờ mong bất kì điều gì như thế này xảy đến với ông ấy. Giá như em đến sớm hơn, em có thể khiến kẻ bắn ông ấy sợ hãi mà bỏ đi.”
“Hoặc khiến chính cô bị bắn,” Brewster nói.
“Làm thế nào mà em tình cờ lại là người tìm thấy ông ta vậy?” Mike hỏi và Amanda kể về cú điện thoại.
“Và em không hề biết ông ta muốn nói gì với em sao?” Greene hỏi khi cô kể xong.
“Em chỉ biết là chuyện đó có liên quan tới Charlie Marsh.” Amanda ngừng lại. “Có chuyện này nữa,” cô ngập ngừng.
“Em nói đi,” Mike khuyến khích.
“Burdett đã xử sự một cách...” cô lại ngừng lại. “Em nghĩ dùng từ “kì quặc” để mô tả hành vi của ông ấy là rất đúng.”
“Kì quặc ư?” Mike lặp lại.
Amanda kể cho Mike và Billie về buổi điều trần bảo chứng.
“Em đã rất ngạc nhiên khi ông ấy không phản đối việc s Charlie được bảo lãnh và em không thể hiểu nổi vì sao ông ấy lại có vẻ chán chường khi chấp nhận việc đó. Nếu ông ấy không muốn Charlie được tại ngoại thì chỉ cần phản bác bản kiến nghị của em. Với việc Charlie trước đây đã trốn ra nước ngoài và đây là một vụ án mạng, Karl hoàn toàn có cơ hội thuyết phục thẩm phán Berkowitz phản đối việc bảo lãnh.”
Amanda ngừng lại một lần nữa khi mường tượng lại những hành động của Burdett tại phiên điều trần.
“Anh biết đấy, giờ nghĩ tới chuyện đó em mới thấy Karl đã xử sự như thể một nhân viên cấp dưới đang thực thi một mệnh lệnh mà anh ta không đồng tình hơn là một ủy viên công tố quận chịu trách nhiệm ra quyết định. Và cả cái cách ông ấy phản ứng khi biết rằng một kẻ bắn tỉa đã nã súng vào
Charlie nữa. Ông ấy tỏ ra lo ngại hơn rất nhiều so với mức em tưởng.”
“Anh cũng sẽ rất lo ngại nếu có kẻ định giết người ngay trước cửa tòa án quận Multnomah,” Mike nói.
“Em biết. Ai cũng vậy. Nhưng Karl... Em không biết miêu tả thế nào. Em chỉ có cảm giác là có điều gì đó hơi quá trong phản ứng của ông ấy chứ không chỉ đơn thuần là tức giận hay thông cảm cho Charlie.”
Amanda nhắm mắt lại và thở dài. “Em mệt quá rồi, Mike. Nếu anh và Billie không cần em ở đây nữa thì em muốn về nhà bây giờ.”
“Tôi đã lấy lời khai của cô ấy rồi,” Brewster đứng dậy nói với Mike. “Và tôi biết phải tìm cô ở đâu nếu cần thêm điều gì khác nữa,” cô quay sang nói với Amanda, “giờ tôi sẽ để hai kẻ si tình này lại với nhau.”
“Em có muốn anh ở lại với em tối nay không?” Mike hỏi ngay khi người nữ thám tử đã đi một quãng đủ để không nghe thấy họ.
“Vâng, thế thì hay lắm. Em thật sự không muốn ở một mình đêm nay.”
“Được, để anh kiểm tra công việc với nhân viên pháp y đã. Rồi chúng ta có thể về nhà ngay.”
+
+ +
Amanda trút bỏ quần áo ngay khi bước vào căn hộ của mình. Rồi cô dùng chỉ nha khoa và đánh răng nhanh hết sức có thể trước khi lảo đảo đi vào giường. Mike đắp chăn cho cô và cô chìm vào một giấc ngủ say sưa, không mộng mị. Mike ra phòng khách và gọi vài cuộc điện thoại để xem tiến trình điều tra đến đâu rồi mới quay lại phòng ngủ. Anh và Amanda đang ngày càng gần gũi hơn trong năm vừa qua và anh mỉm cười khi nhìn cô ngủ. Rồi cơn mệt mỏi ập đến và anh bò vào giường nằm bên cô, chìm vào giấc ngủ ngay khi vừa nhắm mắt.
Quãng hơn ba giờ sáng một chút, tiềm thức của Amanda bỗng rung lên báo động khiến cô tỉnh giấc. Karl Burdett đã nói tới một chuyện trong cuộc điện thoại Amanda quên không kể cho Billie Brewster và Mike Greene nghe, giờ cô bỗng nhớ ra đó là chuyện gì. Cô cố đánh thức Mike nhưng anh ngủ say quá nên cô rón rén ra khỏi giường, không muốn làm phiền anh. Điện thoại di động của cô để trong túi xách đặt trên bàn bếp cùng danh thiếp mà Daniel Cordova đã đưa cho cô. Amanda đi ra, tránh khỏi phòng ngủ càng xa càng tốt và tận dụng ánh sáng từ điện thoại để đọc số trên tấm danh thiếp.
“Đặc vụ Cordova, tôi là Amanda Jaffe đây,” cô nói ngay khi người nhân viên FBI trả lời điện thoại. “Anh đã biết chuyện xảy ra đêm nay chưa?”
“Cái gì xảy ra?” Cordova đáp lại. Nghe giọng anh nhừa nhựa như người vừa thức dậy và bị làm phiền, điều đó không làm Amanda ngạc nhiên.
“Karl Burdett đã bị bắn chết.”
“Lạy Chúa tôi!” “Lúc đó tôi đang làm việc muộn. Karl gọi cho tôi. Ông ấy rất hoang mang và nghe giọng như là đã uống rượu. Ông ấy nói đang kẹt trong tình thế nan giải. Ông ấy cũng nói là không nhận ra rằng mình ở trong tình thế ấy cho tới khi nói chuyện với anh. Anh có nghĩ ra điều gì đã nói khiến Karl sợ hãi vậy không?”
“Không,” Cordova nói, vẻ bối rối. “Đúng là tôi có nói chuyện với ông ta nhưng đó chỉ là cuộc gọi xã giao.”
“Tức là sao?”
“Bọn tôi đã bắt được tên Gary Hass tại Sacramento. Hắn tham gia một vụ buôn bán ma túy lớn và bọn tôi đã tóm được hắn khi bắt giữ nhóm tội phạm đó. Hóa ra hắn đã có mặt tại California vào lúc tên bắn tỉa đó nã súng vào thân chủ của cô. Tôi gọi cho Burdett để ông ấy không lãng phí thời gian để cuộc điều tra rơi vào ngõ cụt.”
“Đó là tất cả nhũng gì anh và ông ấy đã trao đổi sao?”
“Phải. Chỉ là một cuộc nói chuyện ngắn.”
Amanda nói chuyện với Cordova thêm vài phút nữa, rồi cúp máy. Thoạt đầu cô chưa thấy được vì sao thông tin của Cordova về tên Hass lại khiến Karl Burden bối rối nhưng rồi cô bắt đầu nhen nhóm về một ý tưởng.
+
+ +
Mike Greene bắt đầu thấy nghi ngờ khi mùi cà phê mới pha thơm phức đánh thức anh dậy từ giấc ngủ say. Sự nghi ngờ lớn dân khi anh bước vào phòng ăn trong căn hộ của Amanda và thấy một li nước cam đang đặt sẵn trên bàn ăn. Sự báo động lên đến đỉnh điểm khi Amanda hỏi anh muốn dùng món ốp la kiểu gì cho bữa sáng.
Amanda không phải là một đầu bếp tồi nhưng Mike biết cô không thích dành thời gian vào việc bếp núc. Khi anh ở lại qua đêm với cô, họ thường ăn ngoài hoặc anh là người làm bữa sáng. Nếu cô đã dậy sớm nấu cho anh ăn thì Mike chắc chắn là cô muốn thứ gì đó mà anh không muốn trao cho cô.
“Chuyện gì đang diễn ra vậy?” anh hỏi.
“Chẳng lẽ em không thể nấu cho anh một bữa sáng tử tế mà không bị anh nghi ngờ sao?”
Mike khoanh hai tay trước ngực và nhìn Amanda chằm chằm tới khi cô đỏ mặt lên.
“Được rồi, đúng là em có động cơ đằng sau việc này nhưng em cũng muốn cảm ơn anh vì đã rất tử tế với em tối qua.”
“Chăm sóc em là niềm vui của anh. Nào, giờ thì hãy cho anh biết lí do tiếp theo đi.”
Amanda gieo mình xuống chiếc ghế trước mặt Mike. Trông cô thật quyến rũ với mái tóc còn rối, trên mình chỉ mặc quần lót và áo phông.
“Anh biết là vụ ám sát Karl có liên quan đến vụ án của Marsh, đúng không?”
“Đó là một khả năng. Nhưng cũng có thể là ngẫu nhiên,” Mike nói.
“Karl có bị cướp gì không?”
“Ông ta mang theo ví, nhẫn và một chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền, nhưng có thể là em đã làm tên sát nhân sợ mà bỏ đi khi em lái xe vào bãi. Vụ giết người vẫn có thể chỉ là trùng hợp.”
“Anh thực sự không tin vào điều đó, phải không?” Amanda hỏi.
“Anh không biết phải tin thế nào. Tiến trình điều tra còn quá sớm để rút ra được bất kì kết luận nào.”
“Anh nên xem những hồ sơ của Karl về vụ Sally Pope và Charlie. Có thể có những lời chú thích trong đó cho biết lí do ông ta gọi cho em.”
“Anh cũng định làm vậy.”
“Tại sao anh không cho em xem để em chỉ ra những điều mà có khi anh không nhận ra là quan trọng.”
Mike trông có vẻ kinh ngạc. “Em đang đùa phải không?”
“Em cực kì nghiêm túc đấy.”
“Có lí do nào khiến em muốn anh bị sa thải và khai trừ khỏi ngành không đấy?”
“Anh biết gì về vụ Charlie nào?” Amanda hỏi.
“Không nhiều lắm. Anh biết đó là một vụ rất ầm ĩ ở đây và anh nhớ đã đọc về nó khi còn ở California.”
“Em đã gắn với vụ này gần như không ngừng nghỉ và bố em đã tham gia vụ Pope, Em có thể nhận ra những thứ trong hồ sơ mà có khi anh bỏ qua.”
“Amanda, em có thể sẽ ngạc nhiên khi biết trước đây anh từng lấy thông tin về các vụ án khác. Và anh đã làm điều đó mà không hề vi phạm các nguyên tắc đạo đức nghề nghiệp. Em có biết là chuyện gì sẽ xảy ra nếu ai đó phát hiện ra rằng anh để em đọc những hồ sơ của một công tố viên đang truy tố thân chủ của em không? Và không phải chỉ có anh là người gặp rắc rối đâu. Em cũng sẽ ở trên chiếc thang dẫn tới địa ngục cùng anh đấy.”
Amanda nở một nụ cười quyến rũ. “Anh đúng là văn vẻ quá đấy.”
“Đừng có giở những trò yểu điệu thục nữ ra với anh nhé. Tâng bốc, chớp chớp mắt, và liếc mắt đưa tình cũng không có tác dụng gì đâu. Chuyện này quá đỗi nghiêm túc.”
Amanda không cười nữa. “Giờ thì anh biết rồi đấy, Mike. Chuyện này thực sự nghiêm túc. Có kẻ đã cố giết Charlie hai lần rồi và chúng đã giết được Sally Pope, trợ lí riêng của bà ấy và cả con chó nữa. Giờ thì chúng lại giết cả viên công tố quận đang truy tố vụ án của Charlie. Em cần mọi sự giúp đỡ mà anh có và em sẵn sàng đánh đổi sự nghiệp của mình để bắt được tên khốn đã làm điều đó. Nếu em giúp anh tóm được hắn, em chẳng quan tâm mình sẽ phải vi phạm những nguyên tắc đạo đức nào.”