Chương 6
Tôi đẩy cánh cửa nhỏ bên hông vườn và bước nhanh trên lối đi rải sỏi dẫn tới ngôi nhà. Đến đây, tôi gõ cửa khá mạnh và đứng chờ. Có tiếng gót chân vang lên, rồi tiếng ổ khóa xoay và cánh cửa hé mở. Trước mặt tôi hiện ra một cô gái độ chừng hai mươi tuổi mặc một bộ áo quần mát màu sắc sặc sỡ.
Tôi bảo:
- Tôi muốn nói chuyện với ông Montbertaut.
Nàng đáp với một tiếng cười hơi vô duyên:
- Ông ấy hãy còn ngủ.
- Ông ấy cần phải thức dậy để tiếp tôi.
Tôi ngang nhiên bước vào nhà và tự tay đóng cửa lại.
Dù chưa được nghe ai nhắc tới, tôi vẫn có thể biết ngay cô con gái của Montbertaut thuộc vào loại gì. Vẻ trơ tráo của cô ta trong lúc nhìn người lạ và vuốt lại mái tóc bờm xờm thừa đủ để tượng trưng cho "đợt sóng mới” đang bộc phát mạnh giữa giới thanh thiếu niên tại Foncourt và khiến cho các bậc phụ huynh phải hoảng sợ.
- Có phải ông hiện ở Khách Sạn Thương Mãi và ông có một chiếc xe thể thao?
Tôi ầm ừ gật đầu cho qua chuyện.
- Ông là tài tử điện ảnh phải không?
Bà Montbertaut bước ra giúp tôi khỏi phải trả lời. Bà ta đi xuống mấy nấc thang cuối cùng với một vẻ do dự đầy nghi ngờ.
Tôi tự giới thiệu:
- Tôi tên Pierre Charmoy. Má tôi nhờ tôi đến đây hỏi thăm ông Montbertaut. Hai người đã học chung một lớp ở trường Quốc Gia Âm Nhạc. Nhưng mãi tới hôm qua tôi mới hay.
Viviane Montbertaut reo lên:
- Ồ! Chuyện ngộ quá quá!
Tôi phụ họa:
- Kể ra sự trùng hợp này cũng khá lạ lùng.
Tôi tiến về phía một căn buồng có cửa mở sẵn.
Cô gái bèn bảo:
- Xin mời ông ngồi, để tôi đi gọi ba tôi.
- Nhờ cô nói với ông ấy tôi là con của bà Gisèle Charmoy.
Tôi cố phỏng đoán tư tưởng của bà Montbertaut. Bà ta vừa ngồi xuống theo tôi, nhưng cách một khoảng xa, ánh mắt nhìn lơ sang chỗ khác và không thốt ra một lời nào.
- Tôi đã có cơ hội nghe được tiếng đàn của ông. Ông đàn hay quá. Ông bỏ chơi vĩ cầm thật là đáng tiếc.
Lúc bấy giờ người đàn bà mới chịu mở miệng.
- Vâng. Đáng tiếc thật.
- Má tôi vẫn tiếp tục hành nghề một cách tốt đẹp. Bà ấy hiện là cây đàn cừ nhất trong ban nhạc của Nhà Trường. Tôi rất vui sướng nhìn nhận điều đó. Nhờ thế, má tôi đã nuôi tôi ăn học, mặc dầu một cách vô cùng chật vật, vì bà ấy chỉ còn có một mình. Ba tôi đã chết trong chiến tranh.
Bà Montbertaut không bộc lộ một phản ứng nào. Trái hẳn lại, hình như những lời tâm sự của tôi khiến bà cảm thấy dễ chịu hơn. Trông bà ta có vẻ rụt rè, hình như vô phương che giấu nổi một sự giả trá.
Tôi tiếp tục phàn nàn về những khó khăn và bất định của nghề đánh đàn. Bà ta nhìn nhận lời nói của tôi bằng cách gật đầu: rõ ràng bà ta không còn e ngại tôi nữa.
Cô gái lại trở xuống một mình. Cô ta đã vội vàng chải sơ qua đầu tóc và kẻ đôi lông mày. Cô ta cho hay:
- Sáng nay, ba tôi bị bệnh. Có lẽ bệnh cúm. Mời ông hãy đến hôm khác vậy.
Tôi đọc rõ trong ánh mắt của bà mẹ một vẻ ngạc nhiên chứng tỏ rằng cô con gái của bà ta đã nói dối. Tôi lạnh lùng bảo:
- Nhờ cô trở lên và cố mời ông ấy xuống. Tôi muốn gặp ông ấy ngay hôm nay!
Cô ta đùn sang bà mẹ:
- Má lên đi, má!
Tôi tỏ vẻ đồng ý và bà Montbertaut đi ngay, chỉ một lát sau bà ta trở xuống, cho biết chồng bà đang cố gắng thức dậy. Quả thật, bóng dáng nặng nề của Montbertaut hiện ra trên cầu thang, ông chủ khách sạn của tôi đã mô tả thật đúng về viên kế toán. Mập mạp, xệu xạo, bụng phệ, toàn thân đầy những mỡ, nước da xanh xao, đầu gần như trơ trụi không còn tóc, đôi mắt có nhiều vết nhăn, khỏi cần có thành kiến, ai trông thấy ông ta cũng phải gớm nhờm. Ông ta đã khoác bên ngoài bộ pyjama một chiếc áo len và lại còn quàng một cái khăn quanh cổ có lẽ để chứng tỏ ông ta đang bị nóng lạnh thật sự.
Ông ta ngừng chân trên ngưỡng cửa và gượng mỉm cười:
- Xin lỗi tôi phải tiếp cậu như thế này vì, như cậu đã biết, tôi bị cúm nặng.
Tôi vẫn ngồi yên trên ghế, nhìn ông ta và không trả lời.
Ông ta nói tiếp:
- Tôi đã cố gắng hết sức để xuống. Có lẽ cậu khó có dịp trở lại, nên nếu tôi không chịu xuống thì tệ quá.
Tôi vẫn im lặng lặng chú nhìn ông ta trong lúc ông ta tiếp lời, mỗi lúc một mất tự nhiên:
- Tôi hãy còn nhớ rõ má cậu. Tuy nhiên. Trường Quốc Gia Âm Nhạc... thì ra lúc này má cậu đã cộng tác với nhà trường.
Lúc này thì tôi đã chắc chắn rằng giọng nói của Montbertaut không phải là giọng của kẻ vô danh đã điện thoại cho tôi. Biết được điều này rồi, có lẽ tôi sẽ còn tiến xa hơn, nhưng tôi vẫn bất động để làm cho Montbertaut càng thêm bối rối.
Ông ta thè lưỡi liếm môi và nói tiếp:
- Má cậu có biệt tài về âm nhạc. Ngoài ra bà ấy lại còn chịu khó làm việc và đã đoạt một giải thưởng đặc biệt...
Tôi vẫn giữ nguyên thái độ và tôi trông thấy vẻ sợ hãi hiện rõ trên nét mặt của Montbertaut. Ông ta tìm cách nói lãng bằng cách quay sang bảo cô con gái:
- Tại sao con không đi thay áo cho tử tế?
Cô ta đáp bằng một giọng hỗn xược:
- Ô! Con ăn mặc như thế này đâu có gì là quá đáng?
Ông ta chụp ngay lấy cơ hội này để lấy lại sĩ diện:
- Viviane! Đi thay áo ngay, hiểu chưa?
Cô gái thong thả ưỡn ẹo đi ra. Montbertaut quay về phía bà vợ và nói tiếp:
- Bà hãy để tôi nói chuyện với cậu đây.
Tôi tiếp lời:
- Xin bà cứ tự nhiên cho.
Bà ta ngần ngại và tôi lại nói:
- Ông bà có cô con gái xinh quá. Chẳng hay cô ấy được bao nhiêu tuổi rồi?
Montbertaut trả lời, như nhẹ người vì cuối cùng đã nghe tôi lên tiếng.
- Nó đã mười chín tuổi rồi đó.
Tôi bảo:
- Đó là tuổi nguy hiểm trong thời buổi này. Chắc ông bà giữ gìn hết sức kỹ.
Bà mẹ ngây thơ gật đầu.
- Vâng! đúng vậy.
Tội đã tìm ra đường lối tấn công, liền nói tiếp:
- Một chuyện dại dột xảy ra. Vào một buổi sáng đẹp trời, các cô bỗng cho hay các cô đang chờ ngày làm mẹ... Các cô lại thường không biết rõ ai là cha của đứa bé.
Tôi trông thấy Montbertaut xanh mặt. Còn bà vợ của ông thì trái hẳn mặt bà ta đỏ bừng. Tôi vội trấn an:
- Xin ông bà hãy yên tâm, tôi sẽ không bao giờ làm bậy một chuyện như thế đối với con của ông bà.
Tôi dừng lại một lát rồi nhấn mạnh:
- Tôi không đến nỗi là kẻ loạn luân.
Đôi gò má của Montbertaut như sâu hoắm hẳn di và mắt chớp lia lịa. Lần này thì quả thật ông ta không còn một giọt máu trên mặt.
Ông ta ra lệnh cho bà vợ lúc bấy giờ đang ngồi sững sờ nhìn tôi:
- Bà hãy đi đi! Hãy để tôi nói chuyện với cậu này. Bà nghe rõ chứ?
Ông ta lôi bà vợ lên khỏi ghế và đẩy ra khỏi phòng. Rồi, ông ta khép cửa lại và vẫn đứng yên trán ướt mồ hôi trầm giọng hỏi:
- Cậu đến nhà tôi để làm gì?
- Để làm quen với ông. Ít nhất cũng phải như thế mà? Không chừng ông lại là cha của tôi.
Đôi gò má của ông ta lại thóp vào; chắc hẳn đó là một cái tật.
- Cậu không điên chứ? Ai đã bịa chuyện dó với cậu?
- Tôi có những tin tức chắc.
Ông ta quả quyết bảo:
- Quả thật tôi có quen biết má cậu. Nhưng từ trước cho tới sau hai người không hề vượt quá tình bạn.
Tôi công nhận:
- Chính má tôi cũng nói như thế.
- Vậy tại sao cậu còn đến đây?
Tôi cố ý dừng lại một vài giây, mới trả lời:
- Khổ thay lại có một bằng chứng trái ngược, viết trên mặt giấy rõ ràng.
Tôi để ý nhìn hai gò má của ông ta: trên đó lại có mấy nếp nhăn lõm sâu. Sau đó Montbertaut chợt có một cử chỉ tỏ ra ông ta vừa có quyết định giải thích tất cả:
- Cậu đã sai lầm vì không tin lời má cậu. Phải, tôi biết có một mảnh giấy do người ta yêu cầu tôi viết và ký tên. Tôi đã dại dột chấp thuận, để giúp đỡ…và để lấy tiền. Lúc mới hai mươi tuổi đầu, mình thường không biết nhìn xa hiểu rộng. Hơn nữa tôi phải thành thật nhìn nhận cô bạn Gisèle Charmoy hơi khinh rẻ tôi. Vì thế tôi lại càng ít do dự.
Montbertaut đã có lý về một điểm: đáng lẽ tôi phải hoàn toàn tin tưởng má tôi. Niềm thoải mái mà hiện giờ tôi đang cảm thấy chứng tỏ rằng trước đây tôi đã không khỏi nghi nhờ nhiều chuyện. Tôi bỗng tự thấy hổ thẹn. Cơn tức giận của tôi bùng nổ đúng lúc để gạt bỏ cảm nghĩ này. Tôi bất thần đứng dậy nói như hét:
- Montbertaut, ông là một con người bẩn thỉu, một kẻ thối tha và đáng ghê tởm, một tên hèn hạ nhất trên đời!
Viên kế toán khòm lưng hẳn. Chiếc đầu của ông ta thụt vào trong chiếc khăn quàng màu trắng làm nổi bật bộ râu không cạo từ ngày hôm qua. Sự hung dữ đột ngột của tôi có lẽ khiến ông ta hết sức bất ngờ đến nỗi thở không ra hơi.
Cửa phòng chợt mở và bộ mặt khổ sở của bà vợ ông ta ló vào.
Ông ta la lớn:
- Đi ra! Bà hãy cùng bọn nhỏ lên lầu ngay.
Bà ta nhìn tôi một cách hoảng sợ và thụt trở ra.
Tôi lại tiếp tục:
- Tôi ghê tởm ông. Ông nghe rõ chứ?
- Cậu đừng la lớn như vậy. Mình có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau.
Tôi vẫn không đổi giọng:
- Ông đã bình tĩnh sống suốt hai mươi năm trời nay! Nhưng bây giờ thì chấm dứt. Ông sẽ phải đền tội. Tôi đến để đòi nợ ông đây.
Ông ta đưa cả hai bàn tay về phía tôi, với điệu bộ lố bịch:
- Thật ra tôi không chịu hết trách nhiệm về vụ này. Hồi câu chuyện xảy ra, tôi chỉ là một cậu bé học sinh. Cái mưu kế đó không phải do tôi nghĩ ra. Ngoài ra, nếu má cậu tỏ ra quyết liệt hơn một chút, nếu bà ấy cứ đi theo Valonne, chắc chắn tôi đã thú thật tất cả. Trái lại, bà cứ lặng thinh không chịu đính chính... chính bà ấy mới có lỗi.
Tôi gầm lên, trong lúc chụp lấy ngực áo ông ta:
- Tôi cấm ông không được xét đoán má tôi. Ông hiểu chứ?
Mồ hôi chảy thành hàng dài trên mặt ông ta và cằm ông ta run lập cập. Tôi xô ngược ông ta một cách dữ dội. Ông ta phải tựa người vào vách mới không mất thăng bằng.
Tôi ra lệnh:
- Lấy giấy bút ra viết mau!
- Tại sao?
- Ông không được hỏi!
Ông ta ngần ngại đi về phía một cái bàn, trên đó có mấy tập vở học trò. Tôi bước theo sát ông ta xé một tờ giấy trắng và ấn ông ta ngồi xuống, đưa cho ông ta một cây bút mực.
Ông ta lại hỏi:
- Cậu bắt tôi làm gì đây?
- Ông không biết thật à? Ông sẽ phải viết một bản thú tội rành mạch về việc làm bỉ ổi của ông đồng thời tố cáo tất cả những kẻ có liên can trong vụ này.
Ông ta phản đối:
- Cậu không có quyền ép buộc tôi như vậy.
- Tôi không có quyền à? Đừng có nói đùa!
Tôi liền chụp lấy chiếc khăn quàng, ở ngay nơi cần cổ, và tôi vặn mạnh. Ông ta níu chặt cổ tay tôi, đôi mắt như sắp sửa lọt tròng ra ngoài. Tôi hơi nới tay ra và hỏi:
- Ông đã chịu viết chưa?
Tôi phải đợi cho ông ta hết run mới bắt đầu đọc từng câu một cho ông ta viết theo. Nhiều lần, ông ta dở hẳn cây bút lên cao, khủng khiếp vì một vài tiếng mà ông ta buộc lòng phải viết. Ông ta chỉ viết trở lại lúc nhìn thấy quả đấm của tôi đưa gần tới mặt. Khi tất cả xong xuôi, tôi xấp tờ giấy lại và cất vào trong túi, rồi bảo ông ta:
- Bây giờ, ông hãy trả lời những câu tôi hỏi. Và nhớ đừng nói dối. Ông có gặp lại má tôi kể từ hồi đó?
- Không bao giờ.
- Ông làm sao biết được tôi ra đời?
- Tôi đâu có biết rõ chuyện đó... mãi cho tới ngày cậu thi vào Trường Quốc Gia Kịch Nghệ. Tôi đã đọc thấy tên cậu trên mặt báo.
- Còn Pierre Valonne, ông ấy làm sao biết được?
Montbertaut quả quyết:
- Tôi cũng không rõ. Tôi cũng không gặp lại ông ta trong suốt hai mươi năm.
- Tại sao ông đi tìm lại ông ấy?
- Tôi đâu có đi tìm. Chúng tôi đã gặp lại nhau một cách tình cờ.
- Ngoài đường phố?
- Tôi xin thề với cậu. Trong hộp đêm là nơi tôi đang đánh đàn. Chúng tôi nói một vài câu chuyện. Tôi cho ông ấy hay tôi đang định tìm cách đổi nghề. Ông ấy liền cho tôi một chỗ làm ở đây.
Tôi cười nhạt:
- Như thế tỏ ra ông ấy cũng biết nhớ ơn. Ông có thường gặp ông ấy ở ngoài nhà máy?
- Không bao giờ. Tôi cũng biết giữ thân phận mình.
- Tôi tạm tin lời ông vì phép lịch sự.
Montbertaut cắn môi.
Tôi nói tiếp:
- Trong tuần này ông đã nghe nói chuyện về tôi. Ai là người đầu tiên biết tôi đến Foncourt?
- Ông ấy không hề nói gì với tôi về chuyện của cậu.
- Ông chớ coi thường tôi!
- Tôi xin thề với cậu.
- Thế ông không tham dự một cuộc hội nghị cùng với Batz hay sao?
Ông ta nhất quyết bảo rằng chưa hề nghe nói về việc đó. Tôi lại hỏi Batz có hay biết vai trò ti tiện của ông ta lúc má tôi mang thai và ông ta cam đoan Batz không thể nào biết.
- Có một ai khác, ở Foncourt, Paris hoặc một nơi nào ngoài hai nơi đó, biết tôi là con của Pierre Valonne?
Tôi cố moi móc trí nhớ ông ta, nhưng ông ta cũng có ý nghĩ như má tôi: không ai hưởng lợi khi tiết lộ sự thật.
Tôi bảo:
- Tôi chắc chắn ít nhất là có một người ở đây biết rõ điều đó trước khi tôi đến Foncourt. Một người muốn mưu hại Pierre Valonne. Ông có ý kiến gì lạ không?
Montbertaut ấp úng:
- Không. Không, tôi xin thề với cậu.
Lúc bấy giờ tôi mới chịu tin ông ta.
Ông ta đứng lên khỏi chiếc ghế mà tôi đã ép ông ta ngồi ban nãy, và lo sợ hỏi tôi:
- Tối thiểu, cậu hãy cho tôi biết cậu định làm gì. Tôi đã thành thực với cậu với cậu: cậu phải nhìn nhận điều đó Tôi hiện có bốn đứa con. Bọn chúng không thể bị trừng phạt vì một lỗi lầm trong thời thanh niên của cha chúng. Nếu cậu làm cho tôi mất sở thì thật là vô cùng thê thảm.
Tôi không thể biết rõ nỗi sợ hãi trong giọng nói của ông ta là thật hay giả. Nhưng dù thế nào, tôi cũng nhất quyết đi đến cùng. Tôi liền trả lời:
- Tôi không cần biết. Và vì ông đã thành thực với tôi cũng xin thành thực lại: chẳng những tôi không cần biết, mà tôi lại còn hết sức ước mong ông, vợ ông và cô con gái của ông cuốn gói rời khỏi nơi này.
Ông ta năn nỉ:
- Xin cậu đừng lôi kéo cả gia đình tôi vào vụ này.
- Tất cả phải dính vào chứ! Ngay tức khắc.
Tôi nhảy tới cửa và mở ra. Ngay chân cầu thanh tay níu chặt lan can, bà Montbertaut đang đứng như ngây dại.
Tôi hét lớn với bà ta:
- Bà hãy đưa mấy người con của bà vào đây. Tất cả! Bà hiểu chưa?
Montbertaut phóng theo tôi kêu lên:
- Cậu không được làm như thế. Cậu không có quyền...
Tôi chận ông ta lại chụp lấy cổ ông ta và siết mạnh chiếc khăn quàng bằng cách xoay một phần tư vòng.
Bà vợ hét to:
- Để tôi kêu cứu.
Tôi đáp ngay:
- Được mà. Bà cứ việc gọi mọi người trong xóm đến để tối đọc cho họ nghe một tờ khai đặc biệt do chính tay chồng bà vừa viết xong.
Nói đoạn tôi nới tay ra. Montbertaut liền ra dấu cho vợ hãy giữ bình tĩnh.
Tôi lại bảo:
- Bà hãy gọi tất cả con cái bà vào đây, hay là bà muốn để cho tôi đích thân đi gọi. Và tôi sẽ nhân tiện mời tất cả xóm giềng.
Bà ta bước tới gần tôi với vẻ hoảng hốt:
- Tôi đã nghe gần rõ đầu đuôi câu chuyện. Tôi xin cam đoan với cậu tôi không hề biết chuyện này. Chồng tôi quả thật có tội, nhưng đó là một lỗi lầm thuở thiếu thời, như ông ấy đã nói. Ông ấy có thể tìm cách chuộc tội. Tôi van cậu, xin cậu đừng nói chuyện này cho các con của chúng tôi nghe. Như thế thì nhẫn tâm quá cậu à.
Tôi lạnh lùng nhìn bà ta và thản nhiên bảo:
- Tôi cho bà mười giây.
Bà ta đành phải tuân lời và một lát sau cả đàn con của Montbertaut cùng đi vào. Phía sau Viviane, lúc này đã hết ưỡn ẹo đôi mông, là một cậu con trai độ chừng mười tuổi và một cô bé nhỏ hơn, và cuối cùng là một gã thiếu niên cao lớn vẻ mặt đần độn khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Bọn chúng sắp thành hàng dọc. Cảnh tượng trông vừa khôi hài, vừa đáng thương. Tôi chợt cảm thấy trong lòng dâng lên một niềm thống khoái kỳ lạ. Tôi không hề ngờ rằng trả thù có thể đem đến một nỗi vui thú như thế này.
Tôi nghiêm giọng nói:
- Lúc ba của cô cậu hãy còn trẻ, ông đã đối xử rất độc ác với một người trong gia đình tôi. Ông ấy đã khai dối, gây ra một chuyện vô cùng đáng tiếc. Bây giờ ông sẽ kể hết cho các cô cậu biết ông hối hận như thế nào và yêu cầu các cô cậu luôn luôn nhớ đến tấm gương đó.
Bà Montbertaut hít vào một hơi thở dài, dường như vừa hồi sinh. Tuy nhiên, ông chồng bà ta thì vẫn còn e ngại. Vừa nói lại gần đúng những lời của tôi, ông ta vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn tôi với vẻ đầy lo lắng. Dù vậy giọng ông ta cũng khá thành thực khiến cho tôi không đến nỗi bất mãn.
Tôi ra lệnh;
- Các cô cậu trở lên lầu đi. Cả bà nữa.
Tất cả kẻ trước người sau kéo nhau ra khỏi phòng và tôi đóng cửa lại: Montbertaut đã cởi chiếc khăn choàng và đang lau đầu cùng mặt. Ông ta hiểu ngay những gì được dành riêng cho mình khi trông thấy tôi đi trở lại về phía ông ta. Ông ta đưa tay về phía trước để tỏ vẻ phản đối.
- Tôi đã làm đúng theo lời cậu muốn. Như vậy còn chưa đủ hay sao?
Tôi mỉm cười, lắc đầu:
- Đủ sao được, Montbertaut, Tôi còn đấm vỡ mặt ông ra.
Hai gò má của ông ta lại hóp vào và ông ta lắp bắp:
- Cậu càng lúc càng đi quá, cậu nên biết…
Tôi bật cười và vì thế làm cú đấm đầu tiên của tôi trễ mất mấy giây. Ông ta lãnh trúng ngay bao tử, mặc dầu đã cố tránh né. Ông ta cúi người xuống và tôi lại dựng đứng ông ta lên bằng một cú đấm móc vào cằm.
Mãi đến cú thứ tư, một phát vào bụng kế tiếp một phát vào mặt, ông ta mới ngã quị xuống nền nhà làm vang một tiếng thịch. Ông ta không kêu la, chỉ rên rỉ trong cổ họng, ngay cả bà vợ ở ngoài cũng không hay biết gì.
Lúc bước qua hành lang, tôi lớn tiếng:
- Bà hãy lấy khăn ướt vào cho ông ấy.