Chương 7
Trên đường trở về khách sạn, tôi thầm nghĩ: “Thế là xong một mạng”.
Tôi dùng bữa điểm tâm ngon lành mà tôi đã không kịp ăn trước khi tìm gặp Montbertaut, rồi tôi đi Nancy. Tới một phòng điện thoại công cộng, tôi gọi về nhà riêng của ba tôi. Một người giúp việc cho tôi hay Pierre Valonne đi vắng.
Tôi hỏi:
- Bao giờ ông ấy trở về?
- Thưa ông, tôi không được biết.
Sau đó, tôi quay số điện thoại tư của Batz. Ở đây cũng thế, một bà giúp việc cho biết, ông ta đã đi săn ở Foncourt cùng với bà vợ của ông ta.
Tôi liền trở về thị xã. Lúc đó mới mười giờ sáng nhưng, ở Khách Sạn Thương Mãi quang cảnh quá ồn ào náo nhiệt khiến cho tôi khó lòng lân la trò chuyện với hai vợ chồng Dammard. Tôi bước vào phòng ăn và gặp bà chủ quán đang lăng xăng làm việc cùng với một cô bồi bàn.
Người đàn bà bảo tôi:
- Ông Charmoy, xin ông chớ giận tôi nếu trưa nay tôi phải đẩy ông vào trong một góc phòng. Tôi phải dọn tới hơn năm chục người ăn nên mọi người đành chịu chật một tí.
Đây là ngày chủ nhật đầu tiên kể từ khi tôi đến Foncourt. Ngay từ lức trời chưa sáng tôi đã nhận thấy bầu không khí yên tĩnh của khách sạn bị xáo động vì sự hiện diện của những tay thợ săn. Từ năm giờ rưỡi trở đi tôi không thể nào nhắm mắt được nữa. Nhất là chính tôi cũng đang có nhiều ưu tư trong đầu nên lại càng dễ mất ngủ.
Tôi hỏi:
- Tất cả những người này từ đâu đến đây vậy?
- Đa số từ những nơi rất xa. Nhưng cũng có nhiều người ở Foncourt vẫn đến ăn cơm trưa tại đây. Đó là một cái lệ có từ lâu.
- Nghĩa là họ cốt ăn nhậu hơn là đi săn.
Françoise Dammard vội vàng cải chính:
- Ông đừng nghĩ như vậy. Tất cả đàn ông vùng này đều là những tay thợ săn say mê.
Tôi chủ tâm hướng về gia đình Valonne. Điều này tương đối không có gì khó khăn. Tôi được biết mỗi chủ nhật trong biệt thự của Valonne có chừng hơn mười người khách, tất cả đều là những tay súng cừ khôi do chính ông cụ Antoine Valonne tuyển chọn hết sức khắt khe vì ông cụ vốn không thích chứng kiến những vụ bắn hụt con mồi.
Tôi hỏi tới:
- Người con trai của ông cụ cũng ở trong nhóm?
- Lẽ tất nhiên. Cả hai ông bà Ternant cũng thế.
- Chắc tất cả đều hiện diện buổi sáng hôm nay?
Cô gái bồi bàn thêm mắm thêm muối vào câu chuyện của tôi và bà chủ khách sạn:
- Dạ, hôm nay, ông Pierre không đi săn. Ông ấy hiện ở bên Đức.
Françoise Dammard giải thích:
- Con nhỏ này biết tất cả những chuyện xảy ra ở đó. Chị ruột của nó hiện giúp việc cho cụ Antoine.
Cô gái nói rõ thêm với vẻ kiêu hãnh:
- Ông ấy đi vắng suốt tuần sau.
Sau khi tìm hiểu tạm đủ tôi để cho hai người đàn bà làm công việc của họ và trở ra xe hơi, trong lòng bực tức. Tôi thừa sức hiểu cuộc du lịch của ba tôi chỉ là một cách lánh mặt. Mấy lời hăm dọa mà tôi đã cố tình nói toạc ra trước mặt Batz chính là nguyên nhân gây ra sự trốn tránh này. Người ta đang tính toán gì đây? Chỉ cốt kéo dài thời gian? Hay họ nghĩ rằng trong thời gian vắng mặt đó, họ sẽ tìm được cách vô hiệu hóa hành động của tôi?
Tôi đậu chiếc Triumph bên cạnh nhà thờ và đi bộ tới gần cổng sắt của tòa biệt thự. Trong sân có nhiều chiếc xe hơi nhưng không thấy hóng dáng người nào. Tôi bước dọc theo bức tường hoa viên, tới chiếc cổng thứ hai: cổng vào nhà riêng của Pierre Valonne. Nơi đây tất cả cũng yên lặng.
Từ khi tôi đến Foncourt, tôi vẫn thường ngắm kỹ tòa biệt thự uy nghi này. Bây giờ, bỗng nhiên nó như mang một vẻ khác lạ trước mắt tôi. Tôi cảm thấy trong lòng tôi dâng lên một cơn tức giận: mới hôm qua nó còn xa lạ, thế mà lúc này nó lại như muốn thách đố tôi. Tôi bất thần quay đi và trở lên xe.
Tôi lái xe một hồi lâu, không chủ đích. Tối hôm qua, trong lúc từ Paris trở về đây, tôi đã lập xong chương trình hành động: trừng trị Montbertaut rồi tìm gặp Pierre Valonne. Tôi đã thực hiện xong quyết định đầu tiên, nhưng phần thứ hai lại bị kẹt. Đà tiến bất thần bị chận đứng, tôi sinh ra lúng túng, nóng lòng tìm một giải pháp thay thế. Tâm trí mỗi lúc một thêm tư tưởng đến ba tôi. Tôi không thể nghĩ ra một hình ảnh nào, bởi vì tôi không hề biết diện mạo của ông. Đột nhiên, tôi như không chịu đựng nổi vì nhận thấy đối với mình, người cha này không phải bằng xương bằng thịt mà chỉ bằng huyền thoại do má tôi un đúc thời xa xưa.
Tôi trở về Foncourt và hỏi Françoise Dammard:
- Bà có một bức hình nào của ông Pierre Valonne không?
- Thưa không, ông hỏi làm gì?
- Tôi sẽ giải thích với bà sau. Bây giờ tôi muốn tìm một bức hình của ông ấy.
Nàng cười, có lẽ vì nghĩ rằng ý muốn lạ lùng của tôi thích hợp với độ kỳ dị thường ngày của tôi.
- Nhật báo Est Republicain có đăng một bức hình của ông ấy cách đây vài tháng, ông vào trong nhà xe tìm thử xem.
- Vâng, cám ơn bà. Xin bà giữ kín việc này cho.
Tôi liền đi vào nhà kho được dùng làm nơi chứa những đồ lỉnh kỉnh vừa để các loại xe. Tôi đã thấy mấy chồng báo cũ ở trong đó từ trước nhưng không đặc biệt lưu ý. Tôi dở ra từng tờ một, đọc tất cả những ghi chú ở dưới các bức hình đàn ông. Sau hơn một tiếng đồng hồ tìm kiếm, cuối cùng tôi đã đạt được mục đích. Đó là một mục thể thao hàng tuần: ông Pierre Valonne, nối tiếp thân phụ ông; được bầu làm Chủ Tịch Hội Thể Thao và Thể Dục Foncourt. Bức bình khá rõ. Tôi xem xét hết sức tỉ mỉ và nỗi khó chịu đang đè nặng tâm hồn tôi tan biến dần trong vòng một phút sau. Tôi cẩn thận xé quanh bức hình và cất vào ví. Đoạn tôi vào phòng ăn.
Bầu không khí tẻ nhạt suốt tuần hôm nay bỗng đầy những màu sắc ồn ào và náo nhiệt. Tài đầu bếp của ông cụ Dammard và những ly rượu vang rót đầy mập đã góp phần không ít vào sự đổi thay này. Ở một bàn bên cạnh bàn của tôi, tôi nhận ra mấy thương gia của Foncourt. Họ trao đổi nhau những lời riễu cợt về tôi trong lúc ăn trưa, thỉnh thoảng lại cười ngất khiến cho nhiều thực khách khác quay lại nhìn thẳng vào tôi. Mặc dầu đang bận tâm suy nghĩ nhiều chuyện, tôi không thể không trả lời những cử chỉ khiêu khích đó. Tôi vừa định lên tiếng thì một người trong bọn họ hỏi tôi:
- Thế cậu không đi săn hay sao?
- Có chứ. Con mồi thứ lớn.
Một người khác hỏi tiếp:
- Cậu đã trang bị đầy đủ dụng cụ?
- Khỏi cần. Không giấy phép, không khí giới. Tôi bắt mồi bằng mưu kế. Chỉ cần có bộ óc là đủ. Ở Foncourt hình như không ai quen dùng lối này.
Người hỏi tôi đầu tiên hiểu ngay ngụ ý của tôi, liền bảo đồng bạn:
- Ông bạn trẻ này muốn chơi trò ma mãnh ở đây, nhưng lại không dám xông ra giữa đồng. Chắc vì sợ đạn lạc.
Lời nói đó khiến nhiều kẻ chung quanh cười ồ.
Tôi đáp lại:
- Buổi chiều hôm nay các ông cũng không dám đâu. Sau khi ăn nhậu theo cái kiểu này, tôi e các ông sẽ bị bội thực.
Vừa rời khỏi bàn, tôi quay trở lại tòa lâu đài của cụ Antoine Valonne. Lần này, tôi đếm thấy trong sân có chừng một chục chiếc xe hơi, đa số thuộc loại có thùng, Phía sau song sắt của một chiếc cũi, tôi trông thấy nhiều con chó đang ngủ lim dim bên cạnh những máng đựng thức căn đã cạn trơn. Tôi ngồi dưới bóng nhưng cây giẻ gai trong công viên, trên một chiếc ghế dài, từ đây tôi có thể nhìn rõ quang cảnh toàn diện giang sơn của hai dòng họ Valonne và Ternant. Tôi phải đợi chờ mất một lúc khá lâu. Cuối cùng, sân lâu dài nhộn nhịp hẳn lên. Xen lẫn với tiếng chuyện trò là những tiếng gọi nhau và tiếng chó sủa. Những chiếc xe hơi khởi sự chạy theo đuôi nhau. Tôi liền nhảy lên chiếc Triumph của tôi giấu phía sau nhà thờ và tôi chạy theo họ cách một khoảng. Những tay thợ săn bắt đầu xuống xe đi bộ sau khi ra khỏi Foncourt chừng mươi cây cây số. Lúc họ đã lên đường, bước vào giai đoạn thứ hai của cuộc bắn giết, tôi đậu xe tôi ở bên cạnh xe họ.
Tôi ngồi gần một lùm cây, từ đó tôi có thể xem xét trọn khu vực. Trong lúc nhìn đám người kia im lặng bước trong những đồng cỏ tranh, tôi nghĩ rằng đáng lẽ tôi phải ở trong đám đó. Tôi là còn trai của một người trong nhóm, có lẽ là người giàu nhất, và lại là cháu nội của một người khác, vị chủ nhân đầy uy quyền trên khắp địa phương này. Đáng lẽ tôi phải đi bên cạnh họ, trên đất của tôi, và gọi họ là “các bạn”. Thay vì như thế, tôi lại rình mò lén lút như một kẻ nhìn trộm đáng xấu hổ.
Tôi ngồi một mình, ít ra cũng một tiếng đồng hồ, rồi bỗng nhiên có hai chiếc chạy tới và dừng lại. Nhiều người đàn bà bước xuống, tất cả đều mặc y phục đi săn. Tôi nhận ra Suzanne Ternant. Bà ta trò chuyện mấy tiếng với một người đàn bà khác, và khi bà này vừa hướng mắt về phía tôi, tôi đã biết ngay đó là bà vợ của Batz, không thể nào sai lầm được.
Tôi đứng dậy và tiến tới gần họ. Một động lực tự nhiên xui khiến tôi xuất đầu lộ diện, nhưng tôi vẫn còn chưa biết mình sẽ nói chuyện gì. Tôi bèn châm một điếu thuốc lá để kéo dài thời gian. Nếu hai người đàn bà này không chịu tiếp chuyện với tôi, tôi không có cách nào khác hơn gây ra một chuyện lôi thôi để phải rước lấy sỉ nhục! Nhưng tôi nghĩ dù có gây ra được cũng bị dập tắt ngay. Vì vậy, tôi chọn đường lối ỡm ờ, như đang đóng một màn kịch vui.
Tôi vờ la lớn:
- Đàn bà ai lại đi săn bắn bao giờ! Huống hồ tất cả quý bà đều xinh đẹp! Tôi thật tình không thể nào hiểu nổi. Săn bắn là công việc của bọn đàn ông chúng tôi. Đó là một thú tiêu khiển đặc biệt dành riêng cho phái mạnh, vì nó quá sức tàn ác. Quý bà còn có nhiều trò tiêu khiển, nhiều thích thú vui khác cơ mà...
Mấy người đàn bà đều ngạc nhiên, dừng sững lại ngay lúc tôi vừa lên tiếng. Đa số cười vang, nhưng hai người mà tôi nhắm vẫn tiếp tục bước không thèm nhìn tôi, và những người còn lại phải rảo chân đi theo. Họ đuổi kịp bọn đàn ông đang ngừng để chờ họ. Rồi họ phân tán ra và tôi đếm được mười lăm người cả thảy. Người thứ mười sáu, một người đàn ông tụt lại đằng sau và đi ngược về phía tôi. Tôi thụt lùi mãi tới bìa rừng để ẩn núp. Tôi nhận diện được người thợ săn này lúc ông ta còn ở cách xa tôi độ chừng năm chục thước. Đó là một cụ già trạc thất tuần, đôi mắt sắc như mắt diều hâu chăm chú nhìn về phía mấy chiếc xe hơi: đúng là cụ Antoine Valonne. Chắc hẳn những người đàn bà đã thông báo sự hiện diện của tôi nên ông cụ mới đi tìm tôi.
Tới nửa đường, ông cụ lấy súng cầm tay, nòng chĩa về phía trước, và tỉ mỉ dò xét khắp chung quanh.
Lần này, tôi có thể nghiên cứu thái độ phải giữ, không cần hấp tấp. Tuy nhiên tôi không trì hoãn, bởi vì cứ một phút trôi qua tôi lại càng khó chịu thêm một chút. Tôi liền thận trọng tiến vào giữa rừng và đi trở ra theo mé bên kia, để bọc quanh ông cụ. Thế là tôi xuất hiện trước mắt ông cụ, tựa hồ vừa dạo bước ra khỏi một vùng che khuất ông cụ, tôi đã vô tình gặp ông cụ.
Tôi tiến bước, với cổ họng tắc nghẽn, ông cụ nhìn trừng trừng vào mắt tôi và không chịu rời ra. Tôi chịu đựng một cách tuyệt diệu luồng nhãn tuyến của vị chúa tể, một luồng nhãn tuyến lạnh như băng khó lòng hiểu nổi, tựa hồ không phải của con người. Tôi có cảm giác ông cụ vẫn còn nhìn theo tôi khi tôi tới xe, nhưng ông cụ vẫn không có một cử động gì khác lạ hoặc hé môi thốt lêu một tiếng nào. Tôi khoan thai gài số cho xe chạy đi và còn thoáng thấy bóng ông nội tôi trong kiếng chiếu hậu.
Lúc còn ở trong lùm cây, tôi đã quyết định không nên bàn luận bất cứ về chuyện gì với ông cụ ngay bây giờ. Như vậy chắc chắn tôi sẽ không bị ảnh hưởng bởi cá tính dễ gây tác dụng của ông cụ. Tuy nhiên, tôi cảm thấy trong lòng đầy hổ thẹn và tức giận.
Tôi không biết làm cách nào hơn để cho nguôi ngoai, ngoài việc phóng xe chí tử.