← Quay lại trang sách

Chương 8

Sau bữa cơm chiều, để tránh bầu không khí của khách sạn hãy còn ồn ào, tôi lại đi dạo trong vùng. Lại thêm một lần bước chân của tôi đưa tôi đến trước ngôi biệt thự của ba tôi. Tòa nhà tối tăm chỉ lờ mờ hiện ra giữa đám cây cối. Tôi tiếp tục đi tới tận nhà hai vợ chồng Ternant nằm trơ trọi ở mút công viên ngay góc một con đường đá, một ngả tiến vào sâu trong khu rừng và ngả kia chạy dọc theo bức tường bao bọc công viên.

Hôm mới tới đây, tôi đã duyệt một vòng công viên này, nhưng lúc đó tôi còn chưa đặc biệt chú ý mọi chi tiết. Hôm nay, tôi quyết định dạo quanh một lần nữa ngay trong một đêm không trăng, mặc dầu tôi không phân biệt rõ mặt đất, vì ánh đèn công cộng của Foncourt không được mắc ở con đường ít có xe chạy này.

Ngay lúc vừa tiến vào con đường này, tôi chợt biết mình đang bị theo dõi. Theo bản năng tự nhiên, tôi dừng bước ngay để đề phòng. Tôi không có đủ thời giờ để đặt ra giả thuyết nhanh chóng hơn hết. Tiếng chân gấp rút cho tôi biết mối hiểm nghèo đang tới gần và, trong bóng đêm tối như bưng lấy mắt, một khối đen lao vào mình tôi. Sự đụng chạm mãnh liệt đến nỗi tôi té lăn xuống đất. Tôi liền nhanh nhẹn chồi dậy và vung đại quả đấm ra, nhưng không trúng vào đâu hết. Trái lại, kẻ đột kích tôi, hình như đã quen mắt với bóng tối, ôm ngang giữa mình tôi và cố vật ngửa tôi một lần nữa.

Tôi hét lớn:

- Xưng tên ra đi, thằng khốn nạn.

Y không thèm trả lời mà chỉ cố ngáng chân tôi nhưng tôi vẫn khéo tránh cho khỏi ngã. Gã đàn ông chắc chắn cao bằng tôi và có lẽ mạnh hơn tôi nữa. Cả hai đều bị mất thăng bằng, chúng tôi té lăn tròn trên mặt đất lởm chởm đá và tôi cố gắng thoát ra. Y cũng đứng dậy nhanh không kém gì tôi nhưng không sao tránh nổi cú đấm trực tiếp của tôi tống ngay vào bao tử của y. Y hiểu rằng tôi biết quyền Anh và bắt đầu thận trọng trong lúc tấn công.

Tôi gằn giọng hỏi:

- Mày muốn ăn đòn hả?

Rồi tôi lại sỉ vả y một tràng nhưng vẫn không làm cho y mở miệng.

Cuộc ẩu đả diễn ra được mấy phút. Gã lạ mặt cố tìm cách xáp lá cà để chiếm ưu thế còn tôi thì trái lại luôn luôn giữ một khoảng cách để lừa dịp đánh y.

Nhiều quả đấm của tôi lạc vào trong bóng tối lờ mờ vì tôi không hoạt động dễ dàng bằng tên phục kích tôi. Tuy vậy tôi vẫn đấm trúng một vài quả và đáng kể hơn hết là một cú đấm móc vào mặt y khiến cho y phải thốt ra tiếng rên đầu tiên. Tôi có cảm tưởng đã dành được thế công và thừa thắng xông tới. Y liền húc mạnh đầu vào ngực tôi và tôi bị bắn lùi về phía sau. Có lẽ tôi đang ở bên bờ một cái hố nhỏ bởi vì tôi hụt chân và té nhào xuống trẹo luôn mắt cá. Một cơn đau điếng làm cho tôi không thể chồi dậy tức khắc. Tôi mở to mắt nhìn vào bóng đêm để cố tìm xem kẻ đột kích ở chỗ nào và tôi ngạc nhiên nghe tiếng bước chân của y nhỏ dần. Không biết tình trạng yếu thế bất ngờ của tôi, y đã bỏ chạy trốn.

Tôi gượng đứng lên không dùng tới chân trái. Tôi bật chiếc quẹt máy soi sát mặt đất, hy vọng sẽ tìm được một dấu vết do gã đàn ông bỏ lại. Không tìm thấy gì, tôi đành lên đường trở về. Chỉ mới đi được khoảng chừng một trăm thước kể từ lối vào thị xã tức là từ nhà của ông bà Ternant, tôi đã cảm thấy khó khăn khổ sở đến nỗi tôi không muốn trở về Khách Sạn Thương Mãi bằng những phương tiện riêng của mình. Tôi ngồi phịch xuống đất và chính lúc đó trong đầu óc tôi bỗng lóe lên một ý nghĩ có lẽ phi lý nhưng tính chất táo bạo của nó lại khiến tôi thích thú: yêu cầu ông bà Ternant giúp đỡ. Tôi liền đi tới cổng biệt thự của họ và bấm chuông. Ngọn đèn trên cổng bật cháy và một nữ gia nhân mang tạp dề trắng hiện ra.

Tôi bảo:

- Tôi vừa té và vừa bị thương ở chân, không thể đi được.

Lời giải thích của tôi chỉ được đáp lại bằng một cái gật đầu. Tôi liền nói tiếp:

- Tôi muốn điện thoại về khách sạn để nhờ người ta đến tìm tôi. Nhờ cô nói lại ông bà chủ của cô.

Lúc bấy giờ cô ta mới lên tiếng:

- Ông chủ đi vắng rồi.

- Bà Ternant không đi vắng chứ?

Cô ta nói, như miễn cưỡng:

- Vâng.

- Thế thì nhờ cô vào nói với bà ấy.

Cô ta trở vào nhà và ít nhất là hai phút trôi qua. Rồi, Suzanne Ternant xuất hiện và đi ra tận cổng.

Bà ta lạnh lùng hỏi tôi:

- Thật sự ông muốn gì?

Tôi trả lời:

- Tôi vừa bị trẹo xương. Tôi phải ráng hết sức mới đi tới được đây. Tôi xin nghỉ chân ở đây một lát, để báo tin cho ông bà Dammard.

Tôi xê dịch để vào trong vùng có ánh sáng, và kéo lai quần lên cao. Tôi ngạc nhiên nhận thấy mắt cá của tôi sưng phồng lên khá lớn. Được dịp tôi nói ngay:

- Thưa bà. Đây là bằng chứng xác thực nhất.

Bà ta im lặng một lát. Tôi có thể đoán được tư tưởng của bà ta: tôi đang đặt bà ta vào một tình thế thật sự khó xử. Nếu lúc này tôi không đau đớn và dao động vì cuộc phục kích bí mật vừa xảy ra, chắc hẳn tôi phải cảm thấy vô cùng thú vị.

Bà ta bỗng bảo:

- Mời ông vào. Marthe, em hãy đỡ ông ấy đi.

Cô gái giúp việc tới gần và đưa cánh tay cho tôi. Tựa vào cô ta tôi bước vào tiền đình. Tôi đang ở trong thành trì của kẻ thù. Tuy không hiếu chiến lắm nhưng dù sao tôi cũng vào đây rồi. Quả thật là một chiến thắng vừa bất ngờ vừa mỹ mãn.

Suzanne Ternant chỉ đường đi vào bếp, có lẽ để hạ nhục tôi, sau khi bà ta vừa quyết định xong. Tôi vẫn thản nhiên bước vào và khi thấy một máy điện thoại tôi liền tiến tới không đợi mời. Tôi gọi về khách sạn và ông con Dammard trả lời tôi. Ông ta hứa sẽ đến ngay, rồi hỏi tôi:

- Ông hiện ở đâu?

Tôi nói trước khi gác máy:

- Nhà bà Ternant.

Đoạn tôi cho bà chủ nhà hay:

- Ông ấy sẽ đến liền.

Bà chủ nhà bất đắc dĩ bảo tôi:

- Ông ngồi xuống đi.

Tôi làm theo lời và cởi giày ra. Lúc bấy giờ tôi mới trông thấy áo quần tôi lấm đầy bụi bặm, đất cát và một cái túi áo bị rách toạc ra. Những dấu vết này hiển nhiên chứng tỏ một cú té nặng trong một trường hợp nguy hiểm. Tôi nhận thấy không nên che giấu sự thật làm gì vô ích.

- Thật ra không phải tôi tự nhiên té. Có kẻ đã tấn công tôi trong lúc tôi đi dạo trong vùng này.

Suzanne Ternant chăm chú nhìn tôi với một vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo. Bà ta không thốt ra một tiếng bình phẩm nào khi nghe tôi kể rõ tự sự.

Tôi nói tiếp:

- Tôi đang cố tìm một lý do cho vụ tấn công này. Bà có ý kiến gì không?

Bà ta trả lời, vô cùng thản nhiên:

- Cũng như ý ông mà thôi. Những hành vi gây hấn của ông đã làm cho nhiều người phải tức giận, cho nên tôi không ngạc nhiên chút nào khi dược biết có người ra tay trả thù.

Tôi riễu rợt hỏi lại:

- Hình như theo ý bà thì lối tiếp đãi đó là sự thường?

Bà ta trả miếng ngay, bằng một giọng gay gắt:

- Tôi không cần phải cho ông biết cảm nghĩ của tôi. Ông hỏi ý kiến của tôi về nguyên do vụ ông bị tấn công, nên tôi nói cho ông biết, ông đừng hòng mong ước gì hơn. Tôi vẫn thường sẵn sàng giúp đỡ những người gặp nạn, nhưng không phải ai được vào dưới mái nhà của tôi là có quyền quấy rầy tôi.

Nói đoạn bà ta ngoay ngoảy bỏ đi ra khỏi nhà bếp và cô gái giúp việc vội vàng chạy theo. Thoạt tiên tôi không khỏi tức giận, nhưng càng suy nghĩ lòng tôi càng dịu lại. Tôi đã vào được trong nhà Suzanne Ternant kể như tôi đã thắng được một bước. Tôi không thể tin tưởng sẽ thắng thêm bước thứ hai nếu cứ nhắm mắt hành động. Tôi đốt một điếu thuốc lá và cố quên cơn đau. Dammard đến rất mau. Có lẽ tính chất của ngôi nhà mà tôi vào ẩn trú tự nó giải thích rõ sự hấp tấp của ông ta.

Suzanne Ternant đưa ông ta đến tận tôi. Tôi không chịu mang giày và tựa mình vào vai ông chủ khách sạn.

Bà chủ nhà góp ý:

- Ông nên dẫn ông này đến ông thầy mằn ở Villers.

Dammard tán thành không lấy gì làm sốt sắng, nhưng có vẻ tôn kính.

Tôi mỉm cười cáo từ:

- Tôi xin cám ơn bà đã cho tôi vào tạm trú trong nhà lại còn giúp thêm ý kiến.

Trên đường về, tôi đã được giải thích về sự tương phản của viên chủ khách sạn. Ông thầy mằn, một bưu tín viên hồi hưu mà sự khéo tay đã được ca tụng khắp vùng này, có ác cảm với những người ở Foncourt. Dammard cho tôi hay:

- Tôi sẽ đợi ông ở ngoài. Mong ông đừng giận tôi.

Trong lúc ông thầy mằn trổ tài chữa trị, tôi đã đo lường được mối ác cảm mãnh liệt của ông ta đối với dân chúng trong vùng lân cận. Ông ta cho hay sau khi hành nghề chính của mình suốt hai chục năm trời ở Foncourt, ông ta đã có đủ thời giờ xét đoán tâm tính của những người dân sinh sống tại đây.

- Tất cả chỉ là một lũ nô lệ, ông à. Những kẻ sống lệ thuộc như vào thời phong kiến. Bọn chủ nhân của họ dày xéo họ mà họ vẫn một mực liếm gót giày của chủ.

Ông thầy mằn là một mẫu người đẹp trai, dễ xung động và hung dữ.

- Ai chỉ ông đến gặp tôi?

- Một người có vẻ hâm mộ tài nghệ của ông mặc dầu ông không có thiện cảm với gia đình người đó: bà Ternant.

Vẻ ngạc nhiên của ông ta làm tôi thích thú, nhất là tôi biết chắc chắn Suzanne Ternant phải lo lắng cho tôi lắm mới chịu hạ mình nhìn nhận giá trị chữa trị bệnh của ông ta.

Ông ta hỏi tôi, đầy vẻ nghi ngờ:

- Ông thường lui tới giao thiệp với gia đình đó?

- Không. Sau khi bị té, tôi đã gõ cửa nhà họ lần đầu tiên.

Ông ta bảo tôi ngồi xuống và sau khi liếc xem qua mắt cá của tôi ông ta quả quyết cho hay ngày mai tôi có thể chạy bộ như lúc bình thường, ông ta xoa nắn một cách chớp nhoáng nhưng rất đau đớn, rồi nói:

- Bây giờ ông hãy đứng dậy và đặt bàn chân xuống.

Tôi vẫn còn cảm thấy đau nhức, nhưng đã có thể bước. Tôi lắng nghe lời căn dặn của ông ta để làm tiêu vết bầm và hỏi ông ta:

- Ông với các bác sĩ trong vùng có thân mật với nhau không?

Ông ta đáp ngay:

- Một số đồng nghiệp giới thiệu khách hàng cho tôi. Một số khác thì vẫn để tôi yên thân… nhất là viên bác sĩ ở Foncourt. Phải nhìn nhận ông này rất tốt và không có tâm tính như những người khác.

Tôi gật đầu:

- Tôi đã nghe nói về ông ấy, và tôi lại quen biết cả bà vợ.

Ông ta nheo mắt một cách tinh quái,

- Chà, người đâu mà đa dâm quá! Anh chồng đáng thương Fontan đã điêu đứng với chị vợ này. Nếu ông ta dộng được bà ấy một vài trận đòn thì mới mong nguôi giận được.

- Lạ thật! Thế mà ở Foncourt tôi không nghe người ta nói bóng gió xa gần gì về vụ đó.

Ông ta lớn tiếng:

- Dĩ nhiên. Thiên hạ đâu có dại gì tâm sự với người lạ. Nhất là chuyện lại dính dáng tôi ông chủ của họ.

- Ông chủ nào?

- Valonne con. Ông này chính là người đã từng dăng dện với Anne-Marie.

Tôi không khỏi đau lòng khi được biết khám phá mới lạ đó.

Vị bưu tín viên về hưu, tức ông thầy mằn, nói tiếp:

- Pierre Valonne chuyên môn chạy theo tán tỉnh đàn bà đẹp, nhưng thường thường ông ta không dám hẹn hò với ai ở gần đây, tối thiểu cũng tận Nancy.

Tôi cảm thấy cực kỳ thích thú, mặc dầu nỗi khó chịu đè nặng lên lòng tôi. Bỗng nhiên cùng một lúc tôi hiểu rõ nguyên do sự thận trọng của vợ chồng Dammard và những lời nói úp mở của bà vợ viên bác sĩ. Tôi cũng khám phá ra vì sao không có ai nhận thấy những nét giống nhau giữa tôi và những người trong gia đình Valonne, mà Anne-Marie Fontan lại thấy rõ: tôi đã bị lật mặt nạ bởi một nhân tình của ba tôi.

Dèm pha Foncourt là một cái thú đặc biệt của ông thầy mằn nên tôi không cần phải khích lệ cho ông ta nói.

- Chuyện đó xảy ra trước ngày ông ấy góa vợ?

- Dĩ nhiên, ông ta mới bắt đầu góa vợ từ năm ngoái nhưng đã phải buồn khổ từ hai chục năm nay. Phải nói rằng ông ta đã cưới một bà vợ không hề biết mở miệng cười đùa: Jeanne Ternant, cô em gái của Paul. Luôn luôn bệnh hoạn, không thể sinh con và ngoài ra, tính tình lại y hệt ông anh, Ông biết ông này chứ?

Tôi trả lời:

- Không. Chỉ có bà vợ ông ta.

- Cái bà Suzanne cũng có tính da dâm mặc dầu bề ngoài có vẻ gắt gỏng. Nhưng chắc hẳn bà ta chỉ đành thao thức với một ông chồng như vậy. Một con người tồi tệ, trưởng thành giữa bọn ngụy quân tử, khinh rẻ tất cả mọi người, tính tình hẹp hòi, hay sinh sự, đúng là một tên bủn xỉn vô địch. Thế mà, cô em gái lại giống hệt ông anh. Pierre Valonne đã hiểu ngay và đành phải đi tìm cách tiêu khiển chỗ khác.

- Ông cụ chịu như thế hay sao? Nghe nói ông cụ khó tính lắm mà.

- Đối với ông cụ thì cô con dâu không sinh được cho ông cụ một mụn cháu nào cũng không còn đủ tư cách dâu con nữa. Với cụ Antoine, mọi thứ đều phải có năng suất.

Tôi dò hỏi thêm:

- Vụ giao du thân mật với bà Fontan đã được chấm dứt từ lâu?

- Bảy tám năm gì đó.

- Chính ông ấy cắt đứt liên lạc?

Ông ta cười ầm lên.

- Ông ta không có cách nào khác hơn. Khi viên bác sĩ hay biết câu chuyện, ông ấy đã đi tìm công tử Valonne và hai người đã cãi vã nhau một trận kịch liệt mà ở Foncourt hiện giờ thiên hạ còn nhắc nhở tới... ngoại trừ với những người lạ.

- Bây giờ họ đối xử với nhau ra sao?

- Fontan không bao giờ tha thứ. Kể từ ngày hôm đó, ông ta không chịu săn sóc sức khỏe cho Jeance Valonne nữa và không hề đặt chân trở lại nhà họ Valonne. Tôi đã nói với ông rồi thì phải: Fontan mới thật là một người đàn ông,

- Những người khác không được như vậy?

- Những người nào? Bọn Valonne và Ternant? Những kẻ được tôn xưng là người khai phá? Bọn đó mà gọi là đàn ông hay sao? Ông bạn hãy để cho tôi cười một lát! Lão già suốt ngày phi ngựa dạo chơi trên giang sơn của lão trong lúc bọn phu thợ trong nhà máy thủy tinh làm việc muốn thổ huyết, như vào thời Trung Cổ...

Tận đáy lòng tôi công nhận những lời buộc tội xối xả vào đầu vào cổ những con người này. Tuy nhiên nỗi khó chịu mà tôi cảm thấy từ lúc đầu cứ gia tăng mãi. Tôi không khỏi khinh bỉ ba tôi, nhưng tôi vẫn bực mình khi nghe ông già bưu tá hồi hưu này hết lời xôi xấu họ Valonne.

Tôi liền hỏi:

- Tôi phải trả bao nhiêu bây giờ?

Ông ta đáp:

- Tùy ý ông. Tôi không có bảng giá.

Tuy nhiên khi thấy tôi ngần ngại, ông ta nói tiếp:

- Khi người ta đến ban đêm, họ thường trả tôi năm chục bạc.

Tôi đưa cho ông ta một tờ giấy bạc một trăm. Số tiền này vừa trả tiền công chữa bệnh vừa trả tiền những tin tức mà ông ta đã kể cho tôi nghe. Tôi bước một cách khỏe khoắn ra xe. Dammard đang nóng nảy chờ tôi trong im lặng.

Trên đường trở về Foncourt, viên chủ khách sạn cố gắng thuyết phục cho tôi tin rằng ông thầy mằn chỉ là một kẻ vô nghĩa chỉ biết hận thù và phỉ báng, Nhưng tôi chỉ nghe tiếng được tiếng mất.

Hai câu hỏi đang đảo lộn trong đầu óc tôi: “Ai là kẻ đã theo dõi trong đêm hôm qua để tấn công tôi? Bác sĩ Fontan, kẻ thù ra mặt của Pierre Valonne, có phải là người vô danh đã nói chuyện với tôi bằng điện thoại?”