Chương 9
Françoise Dammard mang khay đựng điểm tâm vào tận phòng tôi và đánh thức tôi dậy. Nàng mở các lá sách và và hỏi thăm sức khỏe của tôi. Tôi xuống giường và yêu cầu nàng dìu tôi đi vài bước. Mắt cá của tôi hãy còn đỏ bầm nhưng tôi đã có thể bước đi không mệt chút khó khăn. Tuy nhiên tôi không cho nàng biết điều đó ngay để hưởng cái thú được choàng một cánh tay quanh cổ nàng và tựa sát người vào bà chủ khách sạn trẻ đẹp.
Nàng hiểu ý tôi nên mỉm cười bảo:
- Ông Charmoy, ông lạm dụng tình thế rồi đấy. Chồng tôi đã có ý ghen ông. Ông ấy sẽ không bằng lòng nếu biết tôi vào đây. Thôi, xin mời ông nằm lại lên giường để tôi đặt khay thức ăn cho ông.
Tôi nghe lời nàng ngay rồi nhớ lại mối ưu tư hiện tại, tôi hỏi nàng:
- Bà có nghi ngờ một người nào âm mưu tổ chức vụ tấn công đêm hôm qua?
Nàng lắc đầu.
- Tôi không nghi ai hết.
- Chắc chắn tôi đã bị theo dõi từ khi rời khỏi khách sạn.
- Rất có thể người ta đã gặp ông ngoài phố và nắm lấy cơ hội này để chận đánh ông giữa đường trong đêm tối không có đèn. Giữa ông với tôi, tôi xin nói thực: ông đã làm cho nhiều người bực tức nên trong bọn họ có kẻ đã quyết định cho ông một bài học.
- Bà Ternant đã nói với tôi như vậy và chắc chồng bà cũng thế. Bây giờ lại thêm bà, chắc chắn tôi phải tin.
Nàng ra khỏi phòng tôi. Sau khi ăn điểm tâm xong, tôi đốt một điếu thuốc lá và trầm ngâm suy nghĩ.
Cuộc gặp gỡ giữa tôi với Pierre Valonne đành phải dời lại ít nhất là cuối tuần và bây giờ tôi phải tiếp tục đóng vai trò của mình. Không nên làm cho kẻ mướn tôi sinh ra nghi ngờ. Không chừng chuyện xảy ra đêm hôm qua đã khiến cho y phải thắc mắc. Lúc này tôi mới thấy hối hận vì đã quá lưu tâm đến gia đình Valonne. Nếu kẻ bí mật hay biết tôi đã khám phá ra sự thật về ba tôi, y sẽ không có lý do gì để trả tiền cho tôi nữa: y thừa hiểu rằng tôi sẽ ở lại Foncourt dù phải chi phí mọi thứ bằng tiền của tôi. Ngay sáng hôm nay, tôi sẽ cố gắng sửa chữa lại lỗi lầm đã gây ra hôm chủ nhật.
Tôi thận trọng kiểm soát lại tình hình. Tôi hiện nhắm ba mục tiêu. Mục tiêu chính là cuộc hội kiến với Pierre Valonne. Nhờ còn khá lâu mới tới lúc đó, tôi sẽ có đủ thì giờ để tìm phương thế hay hết và đồng thời, chuẩn bị đề tài chờ cuộc tiếp xúc chính yếu này.
Chiếc ví của tôi đang nằm trong hộc bàn ở đầu giường. Tôi lấy ví và rút mảnh giấy cắt từ tờ Est Republicain ra. Lại thêm một lần, tôi ngắm nghía bức ảnh thật lâu. Rồi tôi đọc bài báo: ông Pierre Valonne nối tiếp thân phụ ông... Tôi so sánh hình ảnh sống thực của Antoine Valonne, đã khắc vào tâm khảm tôi, với bức hình in lại trên miếng giấy mà tôi đang cầm giữa mấy ngón tay: rõ ràng hai hình ảnh đó rất giống nhau. Tôi tự nhiên nhỏm dậy trên giường để nhìn ảnh mình trong tấm gương soi của chiếc tủ kính. Với tôi, tức vòng xích thứ ba, sự giống nhau của nét mặt không còn nữa. Tôi lấy làm lạ tại sao Amie-Marie Fontan lại có thể khám phá ra mối liên hệ giữa tôi với những người trong dòng họ Valonne.
Ký ức về cuộc gặp gỡ của tôi với ông cụ đặt cho tôi một câu hỏi trong đầu: Tại sao Antoine Valonne không bắt chuyện với tôi? Tôi tự ngừng lại ở một lời giải thích: tôi đã từng từ chối một cuộc tiếp xúc khi tôi gạt ý Batz, một người đối thoại “ân cần”, cho nên bây giờ ông cụ không chịu hạ mình nói chuyện với tôi. Ông cụ chỉ đến để ngăn ngừa mọi chuyện tai tiếng lộn xộn có thể xảy ra gây buồn phiền cho những người khách của ông cụ. Ông cụ đã đạt được ý muốn không một chút khó khăn, vì tôi đã bỏ đi.
Tôi cất bức hình trở vào ví và đứng dậy để đi cạo râu.
Tôi còn có mục tiêu thứ hai là tìm cho ra lý lịch của kẻ bí mật đã nói điện thoại với tôi. Nhờ y tôi đã làm sáng tỏ được một điểm trọng yếu của đời tôi nên tôi không có ý định tìm cách trả thù y. Nhưng y đã đùa cợt tôi và ý nghĩ sẽ trả đũa lại y bằng một vụ làm tiền tinh vi không đến nỗi làm tôi không vui thích. Kể từ khi gặp ông thầy mằn, tôi đã ghép giọng nói vô danh với bác sĩ Fontan. Tôi quyết định kiểm chứng lại mối nghi ngờ của mình: với thương tích hiện tại, tôi sẽ có một lý do tuyệt diệu để đến nhờ vị bác sĩ chẩn bệnh.
Cuối cùng mục tiêu thứ ba của tôi là khám phá ra kẻ đã chận đánh tôi. Thêm vào những giả thuyết đã được đề ra lại còn có một suy định riêng đáng lo ngại hơn: phải chăng người ta đã cố tìm cách gây kinh hoàng cho tôi bằng cách chứng tỏ cho tôi rằng những ngày lưu ngụ của tôi trong vùng này gồm có nhiều nguy hiểm! Lẽ dĩ nhiên tôi nghĩ ngay đến những người trong dòng họ Valonne, tuy không hoàn toàn thỏa mãn với phỏng đoán này: nếu họ tưởng tôi sắp sửa mở màn một vụ bôi xấu ở Foncourt, chắc chắn họ phải hiểu rằng một sự hăm dọa theo kiểu đó chỉ càng khiến cho tôi có quyết định mau chóng hơn.
Để khỏi động chạm mạnh mắt cá, tôi dùng xe hơi để chạy vòng quanh thị xã. Rời khỏi khách sạn muộn hơn những buổi sáng khác, tôi kéo lại thời gian bằng cách gia tăng hoạt động. Tôi lại khoan khoái nhận thấy vẻ ngạc nhiên cùng với nỗi bất mãn hoặc tức tối của những người bị tôi tò mò quan sát một cách tinh quái.
Những cảnh sát viên ở Foncourt chỉ nhìn tôi mà không hề nói với tôi một tiếng nào. Hai người trong bọn họ đi qua trước mặt tôi, trong lúc tôi đang ngồi trên một chiếc ghế dài.
Tôi liền nói với họ:
- Thưa quý ông, tôi xin khai báo với quý ông, đêm hôm qua, trên con đường dọc theo tường lâu đài, tôi đã bị một người đàn ông chận đánh, hình như muốn cho tôi chết ngay tại chỗ. Tôi đã đuổi y trở về nguyên quán với mấy quả đấm mà y sẽ khó lòng quên được. Gã đó là một tên cao lớn. Tôi không thể khai gì rõ hơn với quý ông vì trời tối đen như mực. Nếu quý ông gặp một người dân Foncourt nào bầm một con mắt mở ra không được, quý ông có thể hỏi thăm y.
Hình như sự mở lời của tôi làm cho họ bối rối. Một người trong bọn hỏi tôi có muốn nạp đơn kiện cáo gì hay không.
Tôi quả quyết bảo:
- Thưa không. Tôi nghĩ sự trừng trị của tôi cũng đủ cho tôi vui lòng rồi.
Họ liếc nhanh nhau và chăm chú nhìn tôi. Người vừa hỏi tôi lại hỏi tiếp sau khi trầm ngâm một lát:
- Nếu ông không muốn thưa kiện thì kể lại chuyện đó với chúng tôi để làm gì?
Tôi trả lời:
- Để cho, nếu những lời bàn tán về vụ ẩu đả đó đến tai quý ông và người ta còn cố tình tố ngược lại tôi chính là kẻ gây sự, lúc đó quý ông đã có sẵn một quan niệm.
Viên cảnh sát thứ hai nhún vai:
- Không phải vì chúng tôi đã nghe lời khai của ông mà chúng tôi có được một quan niệm.
Họ lại tiếp tục đi tuần và tôi chắc chắn rằng họ không muốn bàn luận, cố tình tránh kéo dài cuộc tiếp xúc. Khi các nhà đại diện pháp luật trong một vùng vốn nổi danh là yên tĩnh giả vờ coi thường một sự việc đáng để ý thì chỉ là vì họ cần phải tuân theo những chỉ thị nào đó. Tôi dám quả quyết rằng họ đã nhận chỉ thị của cấp trên về chuyện của tôi. Một trong các chỉ thị đó là đừng nên tỏ ra hiếu kỳ đối với tôi, có lẽ để tránh trường hợp tôi phát sinh ra những lời giải thích quá tường tận. Thêm một lần nữa, bóng dáng của dòng họ Valonne nổi bật lên, nhưng theo chiều ngược lại, vẫn không có gì minh bạch.
Trước khi ngồi vào bàn ăn, tôi dạo đi bộ một hồi trên con đường phố chính của thị xã. Tôi chợt trông thấy Suzanne Ternant, liền đi về phía bà ta, nhưng bà ta vội vàng bước lên xe hơi, không đáp lại cử chỉ chào hỏi của tôi. Có lẽ nhìn thấy tôi đã có thể hoạt động lại, bà ta hối hận đã chỉ đường cho tôi đến ông thầy mằn.
Tôi đến phòng mạch của vị bác sĩ không sớm lắm, để khỏi ở trong số những người đầu tiên và do đó thời giờ quan sát, trong phòng đợi có tất cả tám người và tôi phải sốt ruột chờ gần hai tiếng đồng hồ mới được vào phòng chẩn bệnh. Thời gian chờ đợi này không có ích lợi gì cho tôi hết: viên bác sĩ, trong lúc gọi từng người bệnh vào, không hề thốt ra một lời nào đáng kể.
Fontan bảo tôi ngồi xuống và lấy một tấm phiếu bằng giấy bìa dày.
- Ông tên gì?
- Pierre Charmoy.
- Mấy tuổi?
- Hai mươi sáu.
- Địa chỉ?
- Khách Sạn Thương Mãi.
Ông ta rất trầm tĩnh. Còn tôi thì thần kinh căng thẳng.
Ông ta lại hỏi tôi:
Ông đau ở đâu?
- Tôi vừa bị té, đau ở mắt cá.
- Ông hãy cởi giày ra.
Tôi không tin giọng nói của kẻ đã nói điện thoại với tôi. Tuy nhiên, câu nào của ông ta cũng cụt ngủn, nên công việc nhận giọng của tôi không phải dễ dàng gì. Tôi đưa chân cho ta sờ nắn xem xét.
Ông ta bảo:
- Ông thầy mằn đã sửa gân lại rất hay.
Tôi đáp bằng một tiếng cười khẽ, và nói:
- Tin tức ở đây nhanh chóng thật. Dù sao tôi cũng phải nhờ đến bác sĩ khám lại cho an tâm.
- Lẽ ra ông không cần phải đến đây.
Bây giờ tôi đã biết chắc ông ta không phải là người bí mật nói điện thoại: ông ta nói chậm hơn và giọng trầm hơn. Tôi thất vọng gần như tức tối.
Ông ta lại nói tiếp, một cách chế riễu:
- Trừ phi ông bị thương ở chỗ khác... trong vụ té nầy.
Tôi liền hỏi:
- Có lẽ bác sĩ đã nghe chuyện tôi vừa bị chận đánh?
Ông ta điềm tĩnh trả lời:
- Đó chỉ là lời đồn.
- Không chừng bác sĩ đã biết ai là kẻ tấn công tôi? Rất có thể y cũng cần phải nhờ bác sĩ săn sóc.
- Không, nhưng tôi không phản đối chuyện đó.
Tôi vừa mang giày trở lại vừa bảo:
- Tâm tính gì mà kỳ lạ quá.
Ông ta lạnh nhạt đáp:
- Ông hãy nghĩ lại những gì ông muốn. Tôi là y sĩ chữa bệnh cho giới thợ thuyền, cho những người bình dân. Tôi hiểu rõ sự hiện diện của ông khiến cho họ tức giận. Thái độ của ông ở đây là một hành vi khiêu khích thường trực. Nhất định người ta phải tìm cách chận đứng, dù phải dùng lối cưỡng chế.
Tôi không thể không cảm thấy có cảm tình với Fontan, mặc dầu ông ta có vẻ khó chịu đối với tôi.
Tôi trả lời:
- Bác sĩ biện giải hơi nhanh. Tôi có quyền tự do sống theo ý tôi muốn và nhìn lối sống của thiên hạ trong vùng này như một khán giả lịch duyệt. Đó là những nghiên cứu hữu ích cho nghề nghiệp kịch sĩ của tôi,
Ông ta đột nhiên nổi giận:
- Trước mắt những người mà ông khinh rẻ họ như thế, ông chỉ là một thanh niên ăn không ngồi rồi suốt ngày lái chiếc xe hơi thể thao dạo quanh một cách hợm hĩnh và miệt thị họ bằng cách phơi bày sự nhàn rỗi của mình. Họ đã chán ngán không muốn thấy ông nữa. Ông nên cẩn thận đề phòng: không ai có thể đoán trước phản ứng của những người bị đẩy tới mức chịu đựng cuối cùng.
Tôi chua cay bảo:
- Tôi sẽ nghe lời bác sĩ. Tôi sẽ mượn một khẩu súng của ông bà Dammard để mang theo trong mình mỗi lần đi đâu ban đêm.
- Vậy ông hãy rời khỏi Foncourt đi. Nếu ông muốn dùng thì giờ nhàn rỗi để nghiên cứu các tập quán, ông nên đến một nơi nào khác rộng lớn hơn.
Tôi vặn lại:
- Nhưng chính nơi đây tôi lại vô cùng hứng thú trong những lúc quan sát. Tôi cần phải khám nhá những gì ở phía sau những bức bình phong, hoặc dở những nắp bình nước thánh của những mụ phù thủy. Những mối thù hận của dân chúng trong vùng đang được hâm nóng để chờ cơ hội tốt...
Ông ta chận lời tôi với một giọng gần như hung dữ:
- Đó chỉ là những sáo ngữ! Đó là chuyện trong tiểu thuyết! Con người ta bao giờ cũng phải tranh đấu. Phải để cho những người có liên hệ với nhau được tự do phát biểu đúng nguyện vọng của họ. Nếu ông đến đây để tìm hiểu những chuyện hận thù và khêu chọc lên, ông còn đáng tội hơn bất cứ những gì mà tôi đã tưởng.
Tôi chợt có cảm tưởng cơn giận của ông ta, không phải của người bảo vệ sự an bình cho giới bình dân, đúng hơn là phản ứng của kẻ đang bị hăm dọa sẽ không còn yên thân. Có lẽ đức hạnh - hoặc vô hạnh - của bà vợ ông ta chính là nguồn gốc của phản ứng này. Dù sao thái độ của ông ta hình như - chứng tỏ ông ta không biết gì về chuyện bí mật của đời tôi: nếu ông ta biết được lòng oán hận của tôi đang hướng về những người thuộc dòng họ Valonne chắc hẳn ông ta sẽ bớt tức giận.
Tôi nhìn Fontan, không bằng một vẻ thách đố, mà với vẻ quả quyết. Tôi có cảm tưởng ông ta cố tránh một cuộc tranh luận và hiện giờ chỉ muốn tống khứ tôi đi càng nhanh càng tốt. Vì tôi không còn gì muốn thăm hỏi ông ta nữa, tôi chuẩn bị cáo từ.
- Tôi phải trả bao nhiêu cho bác sĩ, về những lời khuyên... ngoại khoa vừa rồi?
Vừa nói mấy tiếng đó, tôi vừa rút ra khỏi túi một chiếc phong bì màu xám, với mặt ghi địa chỉ xoay về phía ông ta, chiếc phong bì đã mang đến cho tôi ở Paris tất cả số tiền công của tôi, và xấp giấy bạc ló mép ra ngoài. Tôi đã nghĩ ra lối kiểm chứng này trước khi đến đây, nhưng tôi chỉ thử cho vui, bởi vì tôi tin chắc kẻ đối diện không phải là người đã viết và gửi phong thư này cho tôi. Phản ứng của Fontan bỗng khiến tôi choáng váng. Khuôn mặt ông ta chợt hiện rỏ vẻ cảm kích, trong lúc mắt nhìn sững một lát vào chiếc phong bì. Ông ta trấn tĩnh lại khá nhanh và xé tấm phiếu mà ông đã ghi chép từ đầu cuộc nói chuyện với tôi rồi liệng những mảnh vụn vào sọt rác vừa trả lời:
- Tôi không lấy tiền khi khuyên khách hàng theo kiểu này.