Chương 10
Suốt cả buổi sáng, tôi rảo quanh thị xã để chứng tỏ tôi tận tâm đến mức nào trong việc thực hành bản hợp đồng đã ký kết với người bí mật. Nhất định ngày mai y sẽ bắt liên lạc lại với tôi. Chắc chắn y đang canh chừng tôi, hoặc có một người nào đó làm công việc này cho y. Tôi đã quyết định trở về Paris tối hôm nay, rời khỏi Khách Sạn Thương Mãi với tất cả hành lý và để cho thiên hạ nghi ngờ rất có thể tôi sẽ trở lại.
Tuy nhiên tôi muốn gặp Anne-Marie Fontan trước khi đi. Tôi gọi điện thoại cho nàng từ sở bưu điện, biết chắc viên bác sĩ hiện đi vắng vì tôi đã gặp ông ta ngoài phố. Nàng cho tôi hay nàng vừa đi xa trở về và bằng lòng gặp tôi chiều nay ở Nancy. Hoàn toàn mãn nguyện, tôi lại tiếp tục đi dạo.
Tôi tránh xa vùng phụ cận lâu đài là nơi người ta đã trông thấy tôi quá nhiều hôm chủ nhật, và tôi dạo quanh không ngừng, lúc thì đi bộ. lúc thì chạy xe, trên khắp các con đường phố của thị xã xưa cũ và những xóm lao động. Lúc này những ý tưởng bật ra trong lúc tôi đi dạo một đôi khi vô hại nhưng thường thường đắng cay.
Trên một bức tường, một tấm giấy quảng cáo cho biết một phim đang chiếu ở Nancy. Đó là một phim Western và hình vẽ cho thấy một gã “cao bồi” đang đi một mình với một vẻ vô cùng thận trọng, trên con đường phố chính của một đô thị cổ điển miền Viễn Tây. Tôi chợt so sánh cái cảnh đó với cảnh của tôi hiện tại và không khỏi cảm thấy thú vị: tôi cũng là một kẻ cô đơn trong một vùng thù nghịch, bị toàn thể dân chúng nghi ngờ theo dõi. Tôi tưởng tượng mình đang đội một chiếc nón rộng vành, gót giày mang đinh thúc ngựa vang động trên lề phố Foncourt. Khách Sạn Thương Mãi biến thành một quán rượu và chiếc Triumph của tôi cũng trở thành một con tuấn mã hung hăng.
Khi tôi trở về ăn trưa, trời bắt đầu mưa và tôi để xe ở ga-ra. Françoise Dammard, với sắc mặt gay cấn, dẫn tôi ra xa và khẽ bảo tôi:
- Tôi được biết một người làm việc ở nhà máy thủy tinh có một miếng bằng dán trên mặt. Ông ta cho hay vừa bị té.
Tôi hăm hở nói:
- Ai vậy?
- Chắc ông sẽ ngạc nhiên: Montbertaut, ông nhạc sĩ vĩ cầm.
Tôi cười ồ lên:
- Lão già đó nếu cả gan tấn công tôi thì đã không còn sống sót để trở về.
Nàng gật gù.
- Tôi cũng lấy làm lạ. Như thế thì lão phệ đó bị té thật.
Tôi lắc đầu:
- Không phải, chính tay tôi đã để nhẹ ông ta một trận. Nhưng ở ngay nhà ông ta.
Tôi nói tiếp trước vẻ nghi ngờ của nàng:
- Tôi sẽ giải thích lý do với bà sau.
Sau bữa ăn trưa, lúc đi ra ga-ra, tôi thấy cửa mở toang và cả bốn bánh xe của tôi đều xẹp lép. Tôi liền chạy vào báo tin cho Dammard và dẫn ông ta tôi tận nơi. Vẻ băn khoăn bối rối của ông ta không làm nguôi được cơn giận của tôi.
Tôi lớn tiếng:
- Ông hãy cố tìm xem ai đã làm vụ này.
Không có dấu vết bánh xe bị đâm thủng và các nắp van nằm trên mặt đất. Viên chủ khách sạn đi mượn một máy bơm ở tiệm sửa chữa xe hơi và, mười lăm phút sáu, thì tất cả trở lại bình thường.
Tôi đến quán rượu hơi trễ và nói rõ lý do với Anne-Marie Fontan. Nàng không hay biết vụ tôi bị tập kích và tôi kể lại cho nàng nghe, với những diễn biến kế tiếp, kể cả việc tôi đến nhờ ông chồng của nàng khám bệnh. Tôi hỏi nàng có nghĩ ra các lý do khiến cho viên bác sĩ có ác cảm với tôi.
Nàng trả lời:
- Những điều mà ông ấy đã cho ông biết theo ý tôi đều hữu lý. Ông ấy thật tình tôn trọng những người thuộc giới bình dân và không chấp nhận thái độ khiêu khích họ của ông.
Tôi nói:
- Tôi tin bà. Dù sao, ông ấy không có vẻ nhận thấy tôi có một nét nào giống với những người trong dòng họ Valonne. Tất cả mọi người khác cũng thế. Như vậy, bà phải quen biết ba tôi nhiều lắm mới có thể nhận ra những mối tương quan?
Anne-Marie Fontan nhìn thẳng vào mặt tôi với vẻ nghĩ ngợi. Tôi nhận thấy nàng quả thật quyến rũ. Không bận tâm tới dư luận, với một lối sống tự nhiên tuy hơi táo bạo nhưng không có gì tồi bại, nàng đúng là một người đàn bà trời sinh ra để hưởng lạc thú, để yêu đương, để sống một cách tận cùng. Tất cả con người nàng nói lên những điều đó.
Nàng hỏi tôi:
- Ông muốn ám chỉ gì vậy?
- Về chuyện đã xảy ra hồi xưa giữa bà và ba tôi.
Nàng chợt mỉm một nụ cười buồn và đáp:
- Tôi không hối hận vì cậu biết chuyện đó. Như thế sẽ đơn giản hóa cuộc nói chuyện giữa cậu với tôi.
- Xin bà hãy kể cho tôi nghe về vụ giao du này Tôi cần biết nhiều chi tiết về ba tôi.
Nàng liền bảo:
- Bây giờ tôi đề nghị cậu một giao ước. Nhưng tôi muốn, cuộc giao ước này phải chân thật. Mình nên xử sự thẳng thắn với nhau: cậu sẽ giải thích vì sao cậu đến Foncourt và đáp lại, tôi sẽ nói những điều giúp cho cậu.
Đề nghị của nàng đối với tôi quả thật hấp dẫn nhưng tôi quyết định sẽ không hoàn toàn trao đổi mọi điểm vì có nhiều phát giác khiến cho tôi khó chịu. Tuy vậy tôi vẫn vờ chấp thuận cuộc giao ước.
Tôi kể rằng má tôi đã nói thật tên họ của ba tôi ngay từ lúc tôi tới tuổi biết nghĩ nhưng vì muốn chìu ý má tôi nên mãi đến bây giờ tôi vẫn không tìm cách xuất đầu lộ diện với ba tôi. Kế đó, tôi thuật lại vụ tiếp xúc bằng điện thoại của kẻ bí mật đã làm tôi đổi ý.
- Khi đã đến Foncourt, tôi được tiếp xúc với Henri Batz, và thế rồi tôi bị lôi cuốn vào guồng máy này. Bây giờ tôi nhất định tìm gặp Pierre Valonne, nhưng khi mới đến tôi chưa có quyết định đó.
Lối giải thích này vẫn giữ nguyên vẹn được lòng tự ái của tôi. Anne-Marie Fontan lắng tai nghe hết sức say mê.
Khi tôi dứt lời, nàng hăng hái bảo:
- Lúc này tôi có thể nói tất cả sự thật với cậu. Tôi đã không nhìn ra cậu vì cậu không có một nét nào giống ba cậu. Khi tôi nhận lời gặp cậu hôm thứ bảy, tôi đã được biết cậu là ai... nhờ một bức thư nặc danh.
Tôi kinh ngạc, hỏi ngay:
- Bức thư nói gì?
- Tôi không kể lại cho cậu nghe được. Thư tuy ngắn nhưng đầy tính chất nhục mạ.
Tôi cứ nài nỉ mãi khiến nàng cuối cùng phải khẽ nói vào tai tôi:
- Vậy bà hãy ngủ với Pierre Charmoy đi. Sau ông cha bà lại lấy luôn cậu con.
Tôi sinh ra bối rối. Tôi cố suy nghĩ và một tư tưởng đến trong trí:
- Bà còn giữ bức thư đó?
- Vâng. Nếu biết trước, tôi đã đem theo.
Tôi liền rút chiếc phong bì màu xám ra khỏi túi.
- Nó có giống cái này không?
Nàng mở to mắt và cố nén một tiếng kêu sửng sốt. Tôi đã nghĩ đúng: chính kẻ bí mật liên lạc bằng điện thoại với tôi đã gửi bức thư khiêu khích và tố giác kia.
Nàng kể tiếp:
- Thư này đã được gửi vào hôm thứ năm tại Nancy, ngay hôm tôi quen biết cậu ở tiệm sửa chữa xe hơi. Tôi tin chắc kẻ đó đã gửi cho tôi sau khi trông thấy cậu nói chuyện với tôi. Tôi đã đào óc cố nhớ lại những người đã đi qua trước mặt mình.
Tôi quả quyết:
- Đây chỉ là một chuyện ngẫu nhiên. Bức thư đó là một phần kế hoạch của kẻ đã mướn tôi đến Foncourt. Có lẽ y tưởng rằng bà sẽ đồn đãi khắp vùng điều phát giác chấn động này. Kẻ âm mưu nội vụ nhất định thù ghét Pierre Valonne ác liệt lắm. Bà hãy giúp đỡ tôi cố tìm cho ra y. Tôi đã nghi ngờ chồng bà.
- Ông ấy không bao giờ hành động theo lối đó.
Bỗng tôi hỏi:
- Ông ấy có lúc nào xem xét kỹ những phong bì thư gửi đến cho bà hay không?
- Dĩ nhiên có. Sau khi người bưu tá đi rồi ông ấy vẫn lựa xem thư gửi cho ai.
- Hôm thứ sáu, ông ấy có trông thấy phong bì thư đặc biệt đó?
- Phải. Ông ấy đã đưa lại cho tôi cùng với mấy bức thư khác.
Lúc này tôi mới hiểu được lý do phản ứng của viên bác sĩ lúc tôi lấy chiếc phong bì ra khỏi túi ngay trong phòng mạch của ông ta. Mấy ngày trước đã băn khoăn vì bức thư gởi đến cho vợ ông ta, nên ông ta đã không sao che giấu được nỗi ngạc nhiên khi nhận thấy tôi có một bức tương tự. Tôi lấy làm lạ tại sao ông ta lại không đặt một câu hỏi nào về chiếc phong bì kỳ lạ đó.
Sau khi do dự một lát, Anne-Marie Fontan nói:
- Chồng tôi cố tỏ ra cao thượng bằng cách xử sự như đời sống trong gia đình chúng tôi vẫn bình thường và tư cách tôi vẫn gương mẫu. Tôi đã có lỗi rất nhiều với chồng tôi, nhưng ông ấy đối với tôi thì lại không có một điều gì đáng trách.
- Ngoại trừ cái lỗi đã không đem hạnh phúc đến cho bà.
Nàng nhún vai với vẻ nhẫn nhịn và nói tiếp:
- Lỗi không phải ở ông ấy, mà do nghề nghiệp của ông ấy. Ba tôi là một y sĩ ở Foncourt, ông cụ ao ước nhường phòng mạch lại cho một người con rể. Tôi đã kết hôn với một y sĩ để thỏa mãn ý nguyện này nhưng tôi đã phải trả giá quá đắt. Tôi chỉ giải thích cho cậu hiểu chứ không phải tìm cách tự biện hộ đâu.
Tôi nhắc lại chủ đích của mình:
- Xin bà hãy nói chuyện về ba tôi. Mong bà cứ thẳng thắn, vì chỉ nhờ một mình bà tôi mới có thể tạo ra một ý niệm trước khi gặp mặt ông ấy. Bà đã quen biết ba tôi từ lúc nào?
- Từ lúc tôi hãy còn bé tí teo. Tôi ra đời tại Foncourt. Pierre lớn hơn tôi tám tuổi: trẻ con cách biệt nhau nhiều như thế thường rất ít khi chơi thân với nhau. Tôi còn nhớ rõ thời đó, bởi vì Pierre là con trai của Antoine Valonne, tức là một thứ trời con đối với bọn trẻ khác trong vùng. Tôi chỉ thật sự quen biết ông ấy sau chiến tranh, lúc tôi định cư ở Foncourt với chồng tôi. Ba tôi vẫn thường lui tới nhà gia đình Valonne: chúng tôi đã tiếp tục thói quen này. Chúng tôi cùng đi săn hoặc phi ngựa. Chuyện đó đã kéo dài suốt mười năm mà không có gì xảy ra. Chồng tôi đã gây được chút tiếng tăm. Ông ấy được nhờ săn sóc sức khỏe cho bà vợ của Pierre.
- Tôi nghe người ta nói bà này gần như không bao giờ được khỏe mạnh.
Anne-Marie Fontan xác nhận với tôi tất cả những lời thổ lộ của ông thầy mằn: Pierre Valonne không dược vui thú trong gia đình nên đã đi tìm an ủi ở chỗ khác.
Nàng kể tiếp:
- Một hôm, ông ấy bỗng tỏ lời tán tỉnh tôi, dường như vừa bất ngờ phát giác sự hiện diện của tôi... Cuộc giao du giữa chúng tôi đã kéo dài được một năm. Chúng tôi thường hẹn gặp nhau ở Nancy và ở Paris. Một đôi khi, chúng tôi trốn đi xa hơn bằng máy bay, về Miền Nam hoặc ra ngoại quốc. Chúng tôi cùng vào các hộp đêm, các nhà hàng khiêu vũ. Ông ấy thích thế. Trong những khoảng thời gian đó, ông ta có cảm tưởng đang được sống.
- Rồi chuyện đó đã chấm dứt như thế nào?
- Do một vụ xì-căng-đan. Cậu đã nghe kể vụ này rồi chứ?
- Chỉ mơ hồ thôi.. Chồng bà đã được người ta cho hay nỗi bất hạnh của ông ấy?
Anne-Marie Fontan gật đầu.
- Phải, ông ấy đã được người ta mách lại, nhưng lúc đó ông ấy vẫn không nỡ sỉ mắng tôi. Ông ấy chỉ nghĩ rằng Pierre đã phản bội sự tin cậy của mình và làm to chuyện, tìm gặp Pierre gây sự để buộc Pierre phải đoạn tuyệt với tôi.
- Pierre Valonne đã đoạn tuyệt bà không hối tiếc?
Nàng đáp ngay:
- Khoan khoái thì đúng hơn. Thật ra, cuộc yêu đương vụng trộm này đang khiến cho ông ấy phập phồng lo sợ. Ông ấy bảo tôi đã bất cẩn...
- Bà bất cẩn thật?
Nàng mỉm cười thú nhận:
- Phải. Sự giao du giữa tôi với Pierre đã khiến cho lòng tôi tràn đầy kiêu hãnh.
- Chắc bà đã giận ông ấy nhiều lắm?
- Lẽ tất nhiên, lúc đầu tôi hết sức giận vì ông ấy đã gây nhục nhã cho tôi. Nhưng về sau, tôi đã thông cảm.
Tôi không đồng ý.
- Dù sao, ông ấy đã thiếu can đảm.
- Ông ấy đã tỏ ra biết lẽ phải.
- Đó chỉ là vì bà muốn biện hộ cho ông ấy.
Nàng giải thích rõ hơn:
- Bất cứ ai cũng khó lòng giận Pierre được. Cậu có biết ông ấy rất có duyên?
Thái độ của nàng đáng lẽ tôi phải không đồng ý. Nhưng trái lại, lời bênh vực đó lại khiến cho tôi vui lòng. Tuy nhiên, tôi bắt buộc nói khác đi:
- Tôi đã nghe nhiều ý kiến về gia đình Valonne. Người ta cho rằng họ vô nhân đạo, người con cũng như ông cha.
- Antoine Valonne có lẽ xứng đáng với lời phê bình đó, nhưng với Pierre thì không đúng. Pierre rất xã giao và khoan dung. Tôi dám quả quyết với cậu ông ấy là một con người đáng quý. Ông ấy chỉ có một điều đáng tiếc là quá phục tùng ông cụ. Chỉ những người hiểu rõ lịch sử gia đình Valonne mới thông cảm được điều này. Thật ra, ông ấy phục tùng không phải vì sợ sệt, mà phục tùng vì truyền thống gia tộc. Đó là một chuyện khác hẳn.
Tôi phản đối:
- Đối với những người phải chịu đựng thì kết quả vẫn chỉ là một.
Nàng lắc đầu và đột nhiên hỏi tôi:
- Má cậu và ông ấy đã xa nhau vì một thỏa thuận chung?
Tôi nhìn nhận lời nàng đúng.
Anne-Marie Fontan lại hỏi:
- Bà ấy không bao giờ muốn nhờ cậy ông ấy hay sao?
Tôi bảo má tôi là một con người có nhiều tự ái không bao giờ cần tới chuyện đó và tôi nóng lòng rời khỏi vùng đất hiểm nghèo này nên vội vàng hỏi nàng:
- Sau khi đoạn tuyệt với bà, ông ấy còn có những vụ giao du khác?
- Tôi không biết rõ... nhưng tôi nghĩ là có.
- Bà không tìm cách dò xét?
- Có chứ! Cậu nghi ngờ đúng lắm. Nhưng, không kết quả.
Tôi lại hỏi cầu may:
- Có lẽ ông ấy đã trở nên khôn ngoan hơn?
Nàng cười đáp:
- Trừ phi ông ấy rút kinh nghiệm trong bài học vừa qua để thận trọng gấp đôi.
Cuộc liên minh của chúng tôi bị bế tắc. Anne-Marie Fontan sẵn lòng giúp tôi và chúng tôi cùng cố gắng đoán xem kẻ đã gọi tôi đến Foncourt là ai nhưng đành chịu. Kế đó chúng tôi ước hẹn sẽ gặp lại nhau vào ngày mốt, ngay sau khi tôi từ Paris trở lại Foncourt.
Lúc đi qua cửa quán rượu, chúng tôi chợt trông thấy chiếc xe hơi của Fontan ngừng ngay phía trước quán. Viên bác sĩ ung dung nhìn chúng tôi từng người một, rồi rồ máy chạy đi.
Tôi bực tức bảo:
- Chắc chồng bà vừa nhận được một cú điện thoại nặc danh.
Anne-Marie Fontan nhún vai và quả quyết với tôi rằng nàng không xem việc này quan trọng một chút nào cả. Chúng tôi từ biệt nhau ở trên lề đường và tôi trở về Foncourt. Tôi yêu cầu Dammard tính toán tiền bạc khiến ông ta vô cùng ngạc nhiên;
- Ông đi?
Tôi vừa chạy lên cầu thang vừa trả lời:
- Tôi sửa soạn va-li xong sẽ đi ngay.
Khi tôi trở xuống, cả gia đình đều đông đủ và tôi đọc thấy trong ánh mắt của Françoise Dammard một vẻ thất vọng làm cho tôi cảm thấy lòng tự ái được vuốt ve.
Một trong những thực khách hiện diện lên tiếng, trong lúc tôi bắt tay gia đình chủ nhân khách sạn:
- Ông ta đã chán Foncourt rồi. Chắc ông ta thấy không còn gì đáng xem nữa.
Tôi vừa đi ra vừa đáp:
- Đúng thế. Bây giờ, tôi đã biết hết rồi.