Chương 11
Lúc chuông đồng hồ náo reo vang, tôi đành phải bật đèn và đẩy thân hình bất động và ấm áp đang nằm dài sát bên cạnh tôi về phía mép giường. Sylvie cằn nhằn, cố gượng lại bằng cách níu chặt tấm ra, rồi cuối cùng đứng dậy duỗi thẳng tay chân trong ánh sáng lờ mờ của một bóng đèn không có gì che đậy, như chính con người của nàng.
Tôi bảo:
- Em hãy đi săn sóc loài người đang đau đớn nhanh lên.
Nàng gắt gỏng:
- Sáng nay cho chết hết cả đi.
Chúng tôi đã làm tình quá nhiều và chuyện trò quá nhiều, mãi tới hơn một giờ sáng. Tôi đã kể lại, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào, những gì đã xảy kể từ khi tôi đi Foncourt và những phát giác của tôi đã khiến Sylvie vừa ngạc nhiên và kinh hãi. Tôi đã rất xúc động vì nàng chịu khó tìm hiểu thật rõ các vấn đề của tôi.
Một lát sau, nàng chợt bảo, lôi tôi ra khỏi tình trạng nửa mơ nửa tỉnh:
- Em đi nghe anh. Anh cố đương đầu với tên đó sao cho thật hay.
Tôi trả lời trước khi hôn nàng:
- Em cứ tin anh đi. Em vặn dùm cho đồng hồ reo lúc mười giờ. Anh cần phải bồi dưỡng lại.
Nàng phát mạnh một cái vào mình tôi, sỉ vả:
- Còn em không cần hay sao?
Tôi ngủ thiếp lại ngay và chỉ mở mắt ra khi tiếng chuông reo vang. Tôi chợt trông thấy một chiếc phong bì trên sàn bên cạnh cửa và tôi nhảy chồm dậy bởi vì tôi đã nhận ra màu sắc của nó. Thư được gửi ở Nancy chiều hôm qua, bên trong ngoài hai tấm giấy năm trăm quan còn có một nửa từ giấy trắng trên đó chỉ viết mỗi một câu ngắn “Hãy tiếp tục”.
Tôi vừa vui thú vừa lo lắng. Căn cứ vào vụ trả tiền công lần thứ hai này, tôi có thể tin chắc mình chưa bị bại lộ ở Foncourt. Tuy nhiên, vụ trả tiền trước này và nhất là hiệu lệnh ngắn ngủi kèm theo đây, dường như ngầm cho hay cuộc hẹn qua máy điện thoại đã được hủy bỏ. Kế hoạch đã được dựng lên để lật mặt nạ kẻ nói điện thoại với tôi thế là kể như hoàn toàn thất bại.
Ngày hôm qua, tôi đã mượn của một anh bạn kịch sĩ, chiếc máy thâu âm của anh ta và bộ phận cần thiết để ghi lại tiếng nói trong ống nghe. Sau bữa cơm chiều, Sylvie đã giúp tôi thí nghiệm cái dụng cụ này. Từ một tiệm cà phê bên cạnh, nàng đã gọi điện thoại cho tôi ở khách sạn và tôi đã ghi lại cuộc nói chuyện của chúng tôi vào cuốn băng nhựa, một cách kín đáo, bằng cách mang chiếc máy thâu âm bên dưới lớp áo mưa. Một lát sau, trong phòng tôi, chúng tôi cùng thích thú lắng tai thưởng thức kết quả hoàn hảo của cuộc thâu băng.
Theo ước định, người bí mật sẽ gọi tôi vào lúc mười hai giờ trưa. Tôi chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng và nóng nảy chờ đợi suốt cả buổi trưa, cố gắng đọc sách, cứ giật mình thon thót mỗi lần có tiếng chuông reo lên từ dưới tầng trệt và hút thuốc là liên miên hết điếu này đến điếu khác. Vào lúc 8 giờ tối, khi Sylvie trở về, tôi đã mất hết hy vọng. Rõ ràng kẻ bí mật đã gửi chỉ thị bằng thư đã cẩn thận tránh một cuộc nói chuyện lần thứ hai.
Tôi bảo:
- Ngày hôm qua, anh đã đi khỏi Foncourt vào lúc năm giờ rưỡi, và bức thư đã được bỏ vào thùng bưu điện ở nhà ga Nancy vào lúc tám giờ. Y đã viết sau khi biết chắc anh đã đi. Y có một lý do để nghi ngờ anh. Anh có thể dựng lên một mưu mô nào đó để thộp cổ y: chẳng hạn dẫn lại đây một người ở Foncourt có thể nhận ra giọng nói của y.
Sylvie góp ý kiến với tôi rằng nếu tôi không trở về Foncourt, người bí mật sẽ liên lạc với tôi đã hỏi lý do.
Tôi cãi bướng:
- Mục đích chính của anh là gặp mặt Pierre Valonne. Anh đã có tiền rồi thì nên đi vào ngày mai là hơn.
Sylvie bảo, không phải là vô lý:
- Như vậy anh vẫn không tiến hộ được bước nào. Ba anh mãi đến cuối tuần mới có mặt ở Foncourt. Anh còn những ba ngày nữa. Nếu gã đó không thấy anh trở về Foncourt, em cá với anh y sẽ điện thoại.
Nàng đã thắng.
Y điện thoại hỏi thăm tôi vào buổi chiều ngày hôm sau. Tôi liền vào phòng điện thoại, cho máy thâu băng chạy ở ngang tầm thắt lưng, một tay áp bộ phận bắt tiếng vào ống nghe và tay kia dở ống nghe lên.
Tôi vắn tắt bảo:
- Pierre Charmoy, tôi nghe đây.
- Ông đã nhận được thư của tôi rồi chứ?
Tôi reo lớn, theo giọng ngạc nhiên và mừng rỡ:
- A! Ông đấy à. Tôi đã bắt đầu cảm thấy nóng ruột vì đợi ông quá lâu.
- Ông đã nhận được tiền rồi, tại sao lại chưa đi?
- Mình đã ước định ông sẽ điện thoại cho tôi nên tôi cứ phải đợi chờ mãi tới bây giờ.
Người bí mật lạnh lùng trách:
- Đáng lẽ ông phải hiểu tôi đã viết thư cho ông tức là khỏi cần gọi điện thoại.
Tôi diễu cợt cãi lại:
- Nhưng tôi có chuyện cần phải nói với ông.
- Chuyện gì?
- Tôi không đồng ý về số tiền công. Tôi đã hiểu rõ những nỗi khó khăn của vai trò tôi đang đóng... Tôi phải công nhận vai trò này không phải là không nguy hiểm. Bây giờ tôi đã biết tôi đang lâm nguy và ông phải trả công cho tôi thật đích đáng mới được.
- Ông không nên quan trọng hóa. Chỉ có một chuyện lôi thôi nhỏ đã xảy ra.
- Khi một tên khổng lồ nhảy bổ vào người ông giữa đêm tối, với ý định giết người, ông không thể gọi đó chỉ là một chuyện lôi thôi nhỏ.
- Thôi được, bây giờ ông muốn gì?
Tôi quả quyết bảo:
- Gấp đôi tiền công, nếu không tôi bỏ cuộc.
Người bí mật nổi giận:
- Nhưng còn số bạc một ngàn quan?
- Tôi lấy để bồi thường cho... chuyện lôi thôi nhỏ vừa rồi.
- Ông bất lương quá.
Tôi vừa cười rộ lên vừa liếc mắt qua khe áo mưa nhìn cuộn băng của máy thâu âm đang quay đều.
Rồi tôi nói:
- Ông quả thật là con người có đầu óc hoạt kê. Bất lương thật sao? Còn ông? Nếu ông là người lương thiện tại sao ông cứ giữ kín danh tánh một cách quá sức thận trọng như thế này?
- Tôi đã trả tiền công cho ông thêm một tuần nữa thì ông phải đi.
- Tôi đã nói phải hai nghìn quan mới được.
- Tôi nhất định không chịu.
Tôi lớn tiếng cố đẩy y tới thế đường cùng:
- Được rồi! Ông hãy đi tìm một tên ngốc khác để bảo y đưa đầu cho dân chúng Foncourt đua nhau đánh đập. Ông không phỉnh gạt nổi tôi một lần thứ hai nữa đâu.
Người bí mật khó chịu thật sự.
- Ông nói quá đáng. Trả một ngàn quan mỗi tuần cho một công việc như vậy không thể gọi là lợi dụng ai cả. Ông đừng ra ngoài đường ban đêm chắc chắn sẽ không việc gì mà sợ. Thế nào, bao giờ ông lại đi.
- Bao giờ ông gởi cho tôi một phong bì nữa?
Cò kè về chuyện tiền bạc như thế, tôi tin tưởng ngụy trang được những ý định thật sự của tôi.
Y đành bảo:
- Còn ba ngày nữa thì hết tuần lễ này. Vậy ông hãy đi Foncourt từ đây cho tới chủ nhật, tính vào số tiền ông vừa nhận được.
- Thế thời gian tôi mất công chờ đợi ông ở đây, ông không tính tới hay sao? Ông không bằng lòng thì thôi vậy. Nếu ông cho rằng tôi lường gạt ông, ông cứ kiện tôi đi.
Gã kia nghiến răng, dằn giọng:
- Ông quả thật có khiếu làm tiền. Ngày mai ông sẽ nhận thêm một ngàn quan.
Tôi mừng thầm trong ruột nhưng vẫn cố nghiêm giọng:
- Ông là người rất biết điều. Tôi sẽ đi ngay sau khi nhận được tiền.
- Không, ông hãy đi ngay tối hôm nay. Ông phải tin tôi chứ?
- Tin thế nào được. Phải có tiền trước đã.
Người bí mật cộc cằn bảo:
- Tôi sẽ gửi tiền ngay bây giờ. Ông ráng có mặt ở Foncourt vào trưa mai.
Tôi gác điện thoại và đi lên phòng. Đóng cửa cẩn thận, tôi vặn nhỏ máy thâu âm lắng tai nghe lại cuộn băng vừa được thâu lại hết sức rõ. Rồi tôi sửa soạn va li.
Má tôi đã đến thăm tôi ngày hôm trước. Tôi đã hứa với bà tôi sẽ báo tin cho bà hay ngay sau khi tôi nói chuyện với người bí mật và thâu được những lời đối đáp vào cuộn băng. Suốt buổi chiều, bà cùng với dàn nhạc bận thâu một dĩa hát ở phòng thâu băng Wagram. Vì thế tôi phải đến đó để gặp bà.
Vào lúc giải lao, trong một phòng dành riêng cho nghệ sĩ ở cuối một hành lang dài có vẻ dơ bẩn, tôi cho máy thâu băng chạy, lần này vặn lớn, và tôi vô cùng hồi hộp dò xét sắc mặt của má tôi. Bà lắc đầu nhiều lần và khi nghe xong cuộn băng, bà quả quyết:
- Má không biết giọng nói này. Hoàn toàn không biết.
Tôi liền nói:
- Má cứ nghe lại một lần nữa xem sao?
Tôi lại cho máy chạy thêm một lần nữa nhưng vẫn không có kết quả gì hơn.
- Không, Pierre à, má chưa hề nghe tiếng nói của người này.
Tôi bảo:
- Không sao. Ngày mai, ở Foncourt, con sẽ biết rõ.
Bà hỏi tôi, với vẻ khổ sở:
- Con nhất định đi nữa?
- Với cái này trong tay, mà má muốn con buông rơi tất cả?
Ra phố, tôi mua một chiếc khăn choàng thật đẹp bằng lụa và hai tá hoa hồng. Tôi trở lại phòng thâu băng Wagram và đưa bó hoa cho một nữ nhân viên của hãng đĩa mà dàn nhạc của má tôi đang cộng tác để nhờ cô ta trao lại cho má tôi. Sau đó tôi đến Xóm La Tinh và đón chờ Sylvie ở cổng Y Khoa Đại Học Đường. Thời gian nằm lì trong khách sạn để kiên nhẫn chờ đợi đã được đền bù một cách xứng đáng, đúng như lời tiên đoán của Sylvie. Trông thấy tôi, nàng hỏi ngay:
- Y đã điện thoại cho anh rồi?
- Đúng.
Chúng tôi cùng vào trong một tiệm cà phê. Trong một buồng điện thoại ở dưới hầm, tôi vặn cho nàng nghe cuộn bang rồi tháo ra khỏi máy và bỏ vào túi.
Khi đã ngồi vào bàn trong tiệm tôi bảo nàng:
- Em hãy đem trả giùm anh cái máy thâu băng cho anh bạn của anh. Còn anh, anh phải đi ngay.
Sylvie ngạc nhiên hỏi:
- Anh không chờ nhận tiền?
- Không. Ngày mai em hãy ghé khách sạn và lấy thư cho anh.
Tôi lấy chiếc khăn choàng ra khỏi túi và đưa tặng Sylvie.
Sau khi dở ra xem, nàng bảo tôi:
- Đẹp ác! Anh thật là tình. Một thứ tình đầy những tiền, thấy rõ.
Chúng tôi chia tay trước tiệm cà phê và tôi lái xe về phía Porte de Vincennes. Chuyến ra đi này thật nhanh chóng và thú vị. Tôi đang nắm trong tay một vật bằng chứng mà giá trị trước mắt tôi mỗi lúc một tăng. Cuốn băng này sẽ giúp tôi tìm ra lý lịch kẻ đang tin tưởng điều động được tôi ở Foncourt và tới lúc cần sẽ khiến cho y phải chưng hửng. Đây cũng là một bằng chứng cho thiện ý của tôi khi tôi cần phải giải thích cho Pierre Valonne về nguyên do thái độ của tôi.
Với hành lý xách trên tay, tôi vừa bước vào Khách Sạn Thương Mãi vừa lớn giọng lên tiếng:
- Chào quý vị.
Sự xuất hiện của tôi gây xôn xao ngay tức khắc, Françoise Dammard, chồng nàng và một vài người khách đang ngồi xem truyền hình đều nhìn tôi sửng sốt. Ông cụ Dammard chợt từ nhà bếp đi ra và bước về phía tôi, với một nụ cười ngượng nghịu khó lòng che giấu nổi vẻ bất mãn.
Ông cụ bảo:
- Ông Charmoy, chúng tôi không thể đón tiếp ông lưu ngụ tại đây được.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Hôm nay mới thứ năm mà tất cả phòng đều có người mướn hay sao?
Ông con ấp úng:
- Vâng, tất cả đều đã có người giữ chỗ.
Tôi giở giọng phúng thích:
- Giữ chỗ nhưng mãi tới chín giờ rưỡi tối vẫn không chịu đến ở là một điều trái luật lệ khách sạn. Như thế phòng lại được xem như còn trống và tôi sẽ lấy một căn, nếu có thể. tôi lấy lại căn phòng cũ.
Tôi xách va li lên tay và bước về phía hành lang. Cả hai vợ chồng Dammard cùng ngăn tôi lại.
Bà chủ khách sạn trẻ đẹp hơi hạ thấp giọng, thú thật:
- Không phải như thế. Chúng tôi không muốn để ông ở tại đây nữa. Đó là tất cả sự thật, ông Charmoy, mong ông đừng giận chúng tôi. Chúng tôi là dân buôn bán và chúng tôi không thể liều lĩnh đem chuyện rắc rối đến cho các khách hàng thường xuyên. Họ sẽ giận chúng tôi nếu chúng tôi để cho ông ở đây.
Tôi không ngờ tới sự đón tiếp quái dị này và tôi cảm thấy cơn giận bừng bừng nổi lên.
Viên chủ khách sạn lại nói tiếp lời vợ, như đổ thêm dầu vào lửa:
- Dân chúng ở Foncourt đều bất mãn vì đâu cũng gặp ông. Ông đã khiêu khích hầu hết mọi người. Ông nên đi nơi khác.
Tôi hét to:
- Tôi sẽ ở Foncourt ngay tại khách sạn Thương Mãi này. Tôi thách tất cả các ông tìm cách gì ngăn cản được tôi, dù các ông có đi gọi cảnh sát chăng nữa. Nếu các ông lo sợ khách hàng trả thù, các ông cứ bảo rằng tôi đã ép buộc các ông phải để cho tôi ở. Những vị hiện diện tại đây sẽ làm chứng.
Những người bị tôi chỉ đích mặt liền len lén quay về phía màn ảnh truyền hình lúc đó đang chiếu một cảnh chẳng nghĩa lý gì so sánh với cảnh gay cấn trong phòng. Tôi lại cầm va li lên và, không thấy ai phản đối nữa, tôi xách lên tận căn phòng cũ. Rồi trở xuống ngay, yêu cầu dọn cơm tối.
Françoise Dammard bảo tôi:
- Ông cứ ở đây đêm nay nếu ông muốn, nhưng xin ông hứa với tôi ngày mai ông sẽ đi.
Tôi nói:
- Ngày mai, trời sẽ sáng. Tôi sẽ nghiên cứu lại vấn đề dưới mọi góc cạnh. Lúc này xin nhờ bà cứ hãy cho tôi ăn tối và rót cho tôi một ly vang trắng thượng hảo hạng: như thế món thích hợp với buổi tối hôm nay vì tôi cần phải ăn mừng.
Hai người đàn ông nhìn tôi một lát mà tôi không sao đoán nổi thực sự họ đang nghĩ gì. Rồi họ cùng bỏ đi một cách không vui vẻ, một người về phía nhà bếp, người kia về phía hầm rượu.