Chương 12
Vào lúc tám giờ, có tiếng người gõ gấp rút lên cửa phòng tôi, mà tôi đã cẩn thận khóa lại. Tôi đi ra mở và trông thấy Françoise Dammard không mang theo chiếc khay đựng thức ăn điểm tâm theo thường lệ.
- Ông Charmoy, tôi có thể nói với ông vài tiếng?
- Nhiều hơn nữa cũng được. Bà vào đây đi.
Tôi khoác áo ngủ và kéo cho lá sách mở ra. Bà chủ khách sạn trông bộ còn lúng túng hơn cả hôm qua. Tôi nhìn nàng, với vẻ thú vị, không cần dè dặt trước nỗi bối rối của nàng.
- Họ biệt phái bà làm nữ đại sứ, phải không, Françoise? Hôm nay, chắc chồng bà thỏa thuận cho bà vào phòng tôi. Tôi dám cá dù bà ở đây với tôi suốt một tiếng đồng hồ đi nữa, ông ấy cũng không hó hé. Công tác được yêu cầu kia mà! Người ta dám hy sinh cả danh dự của vợ để giữ vững uy tín thương mãi của cơ sở.
Nàng khẽ bảo:
- Xin ông đừng chế nhạo tôi.
Tôi nói như hét:
- Chồng bà là một con người không ra gì. Ông ta lại dồn cho bà một thử thách nữa.
- Ông Charmoy, ông chớ nên tàn nhẫn, nghi oan cho người khác như thế. Tôi xin thưa thật với ông bất cứ ở đâu, người ta cũng cảnh cáo chúng tôi, để chúng tôi từ chối không cho ông trú ngụ nếu ông còn trở lại đây.
Tôi quá hiểu những lý lẽ của nàng và bỗng nhiên tôi lo ngại vì dấu hiệu hành động cừu địch này dường như đã bất ngờ tiếp theo kích động bên ngoài, mãi tới lúc này chỉ gồm những cử chỉ tức tối nóng nảy. Françoise Dammard kết luận bằng một đề nghị:
- Nếu ông hứa với tôi ông sẽ rời khỏi khách sạn, tôi sẽ tiết lộ với ông một điều rất quan trọng đối với ông.
Tôi vừa bảo, vừa choàng một cánh tay quanh cổ nàng:
- Để rồi xem.
Nàng hơi cứng sững người nhưng vẫn không hề tỏ vẻ cự tuyệt mà chỉ nói:
- Tôi biết ai là người đã chận đánh ông đêm hôm ấy. Và lần này hoàn toàn chắc chắn.
Nỗi kinh ngạc và hiếu kỳ khiến tôi tạm ngừng cử động mà tôi vừa khởi phát để kéo người đàn bà trẻ đẹp vào lòng.
- Ai vậy?
- René, người mã phu của cụ Antoine.
Tôi thụt lùi đột ngột đến nỗi Françoise Dammard mất thăng bằng. Tôi dằn giọng hỏi lại:
- Bà chắc không sai lầm chứ?
Nàng quả quyết đúng. Từ tối chủ nhật, gã gia nhân của lâu đài Valonne không còn thấy bóng dáng trong thị xã. Mỗi ngày, y vẫn tiếp tục luyện đàn ngựa của vị chủ nhân công ty thủy tinh nhưng y không bao giờ chịu rời cặp kiếng đen.
Antoine Valonne đã ra lệnh trừng phạt tôi, không còn có thể nghi ngờ gì nữa. Ông cụ đã cho một tên nô bộc hèn hạ sửa trị tôi, như ở vào thời thượng cổ bán khai! Tôi bừng bừng nổi giận.
Françoise Dammard, khỏi cần đợi tôi hỏi, kể cho tôi nghe mọi chi tiết về tên mã phu:
- Tuổi y khoảng chừng ba mươi. Y là chồng của một cô giúp việc trong gia đình Valonne và cha mẹ của cô này cũng là gia nhân của họ. Cô ta nguyên là đầy tớ của bà Pierre và hiện giờ cả hai vợ chồng đã về ở nhà riêng. Từ khi bà Pierre chết, hai vợ chồng gã mã phu này dọn tới khu cư xá của gia nhân, gần chuồng ngưa. Kể ra y không đến nỗi tệ ác, chỉ hơi đần độn.
- Tôi có thể gặp tay đôi với y ở đâu?
Nàng nói:
- Mỗi buổi sáng, trước tiên y phi ngựa cùng với cụ Antoine trong hoa viên. Sau đó, vào khoảng mười giờ, y vào rừng bằng một con ngựa khác. Y ra cổng ở gần nhà ông bà Ternant và phi ngựa theo con đường ngay phía trước mặt nhà ông bà này.
- Một mình?
- Gần như luôn luôn vậy. Nếu không đi cùng với bà Ternant.
Tôi bảo:
- Tôi sẽ xử tội y.
- Ông nên cẩn thận, ông đừng làm cho những khó khăn của ông ở đây càng thêm nguy kịch.
Tôi hứa với Françoise Dammard điều nàng yêu cầu tôi và nàng đi ra với vẻ khoan khoái. Tôi cạo râu và thay quần áo một cách nhanh chóng, rồi tôi đi xuống để lái xe ra khỏi ga ra. Tôi nhận thấy chiếc xe thùng của khách sạn không còn trong đó: chắc chắn Dammard đã đi ngay sau khi bà vợ của ông ta đã trấn an về những ý định của tôi.
Tôi sắp sửa lên đường thì một tư tưởng chợt thoáng qua trong trí và tôi kín đáo trở vê khách sạn. Ông cụ Dammard đang ở trong bếp, cô con dâu ông cụ thì ở ngoài nhà hàng ăn. Cánh cửa căn buồng nhỏ được dùng làm văn phòng mở ra phía hành lang như thường lệ. Tôi bước vào phòng và lấy một trong ba khẩu súng săn trên giá khí giới. Tôi tháo khẩu súng ra hai phần, nòng và báng rời nhau, để có thể giấu dễ dàng hơn dưới chiếc áo mưa, đoạn tôi trở ra xe.
Tôi rời khỏi Foncourt và đậu chiếc Triumph vào một con đường mòn trong rừng, rồi băng rừng bằng chân, tôi đi tới một đoạn đường hẹp mà một buổi sáng tôi đã trông thấy một kỵ mã phóng qua.
Sau khi chờ đợi một hồi lâu, ẩn núp trong bụi cây, tôi trông thấy thấy kẻ tôi đang chờ đợi tới gần dần. Y phi nước kiệu trên mình một con ngựa ô có khoang trắng ở chân và mang một cặp kiếng đen. Cầm súng trên tay, tôi nhảy ra khi con ngựa còn ở cách chừng mười thước tây. Trước sự bất ngờ này, con ngựa nhảy ngược lên một chút và ngừng lại.
Tôi hét lớn với gã ngồi trên lưng ngựa:
- Xuống ngay, không tôi bắn bây giờ.
Lời hăm dọa có một hiệu quả tức khắc: y nhảy xuống đất.
Tôi chỉ một cây nhỏ, bảo y:
- Buộc cương vào đó.
Y tuân lời tôi và tôi lại ra lệnh y bỏ kiếng đeo mắt ra. Khi y đã cầm kiếng trên tay rồi, tôi mới trông thấy rõ ánh mắt hoảng hồn của y. Khuôn mặt của y tái mét, vết máu bầm lớn quanh mắt và trên gò má bên trái của y trông còn ghê sợ hơn nữa.
Tôi cười khảy:
- A! tên khốn kiếp, mình lại chạm trán nhau nữa rồi. Chắc thiên hạ đã bảo tôi hơi mạnh tay phải không? Nhưng như thế vẫn còn chưa ăn nhằm gì. Bây giờ, cuộc khiêu vũ mới thật sự mở đầu.
Lúc bấy giờ y mới mở miệng ấp úng:
- Ông muốn làm gì tôi? Tôi đâu có quen biết ông. Tôi không có gì nói với ông hết.
Tôi hét:
- Đừng làm hộ ngây thơ nữa mà tôi bắn gãy giò ngay bây giờ. Tại sao đêm hôm đó, anh dám chận đánh tôi?
Y lắp bắp:
- Tôi đâu có muốn làm hại ông. Tôi xin thề với ông.
- Hãy trả lời câu hỏi của tôi. Ai đã sai anh chận đường gây sự với tôi?
Y lắc đầu, kinh hoàng cực độ.
Tôi lại hét:
- Anh hãy dang ra để cho tôi khỏi làm con ngựa bị thương trong lúc bắn vào thân hình của anh.
Có lẽ y tưởng tôi đã quyết định thực sự bởi vì, vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ như bị chôn chân xuống đất, y nghẹn ngào thốt lên:
- Ông Montbertaut.
Tôi sững sờ như ngây dại nhiều giây, vì sự phát giác quá sức bất ngờ. Chiếc gọng kềm vô hình đang kẹp chặt lồng ngực của tôi đột nhiên buông ra khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Hai cha con Valonne không dính dáng tới âm mưu này. Tôi chỉ muốn bật cười lên thật lớn.
Tôi nói như reo to:
- Ông bạn già Montbertaut của tôi! Trời đất ơi! Ông ta đã yêu cầu anh hôm nào? Có phải chủ nhật?
- Dạ phải.
- Ông ta đã kể lể với anh rằng tôi vừa dượt ông ta một trận nên thân chứ gì?
- Dạ không, ông ấy bảo tôi rằng chỉ cốt để cho ông phải rời khỏi Foncourt... bởi vì ông đang âm mưu gây hại cho nhiều người.
Tôi hỏi René cái lý do xui khiến y đóng vai trò phán quan cho lão đê tiện Montbertaut. Mắt vẫn không dám rời khỏi mũi súng, tên mã phu cho hay đó chỉ là một việc y đã làm giúp cho viên kế toán của nhà máy thủy tinh, là con người mà theo ý y có rất nhiều lòng tốt. Muốn biết thêm chi tiết, tôi đành phải đe dọa y một lần nữa.
Y củ rủ thú thật:
- Một hôm ông ấy đã bắt gặp tôi cùng với con gái của ông ấy.
- Với Viviane, con bé lẳng lơ? Anh kể rõ hơn đi.
Tôi buộc y thuật hết câu chuyện. Y đã đáp lại những cử chỉ khêu gợi của con gái Montbertaut và đúng hôm sắp sửa được những gì mà cô nàng đã hứa hẹn với y, thì ông cha lù lù hiện ra hăm dọa, sẽ đưa y ra tòa về tội mưu toan cưỡng hiếp gái vị thành niên. Hoảng sợ trước viễn ảnh tai tiếng đó cùng với những hậu quả xấu hổ, René dành phải chấp nhận đề nghị của Montbertaut.
Y vô cùng thẹn thùng, giải thích:
- Ông ấy ép buộc tôi viết một tờ tự thú tất cả những gì tôi mưu tính. Ông ấy đã bảo tôi nếu tôi không chịu nghe lời sai khiến thì ông ấy sẽ trình tờ khai này cho cảnh sát.
Chiếc bẫy được căng ra bởi người cha với sự cộng tác của cô con gái bất cứ ai nghe chuyện cũng phải hiểu rõ. Tôi tin chắc tên mã phu nói thật nên không khỏi lên tiếng sỉ vả.
- Lão Montbertaut này đúng là một tên bỉ ổi! Thế mà anh không hiểu cả hai cha con cùng sắp đặt vụ đó để về sau dùng làm áp lực anh hay sao?
Nỗi khủng khiếp lúc ban đầu của y bây giờ lại thêm vẻ nghi ngờ và nan giải.
Tôi liền dằn giọng:
- Lão ta không có quyền tồi bại như vậy! Và những việc lão ta sai khiến là gì?
- Tôi kể cho ông ta nghe nhưng chuyện xảy ra ở nhà cụ Antoine, nhà ông Pierre và nhà ông Ternant.
Tôi mong được biết những đòi hỏi quan trọng hơn. Nòng súng vẫn không xê dịch một phân, tôi bắt buộc tên mã phu nói rõ hơn.
- Ông ta muốn biết những ai đến nhà họ, những gì họ nói với nhau, trong lúc ăn cơm hoặc trong phòng khách... Những người gọi điện thoại...
- Có phải vợ anh kể lại những chuyện đó cho anh nghe?
Y gật đầu:
- Vợ anh biết anh thuật lại hết với Montbertaut?
Y quả quyết:
- Dạ không. Vợ tôi ghét vụ đó lắm.
Phát giác này xác nhận không có những liên lạc thân thiện giữa Montbertaut với ba tôi và cũng xác nhận luôn lời khai của Montbertaut cho hay ông ta không bao giờ đến nhà gia đình Valonne, vì ông ta biết giữ thân phận mình, Bỗng nhiên tôi nhận thấy dụng tâm hiển nhiên này che giấu một tính tò mò ngoài sức tưởng tượng.
Tôi hỏi:
- Một đôi khi hai cha con Valonne có nói chuyện về Montbertaut hay không?
- Ồ! không, không bao giờ.
Tôi lại hỏi rõ hơn:
- Nhưng, có phải chính ông con, tức ông Pierre như lời anh gọi, đã mời Montbertaut đến Foncourt và cho ông ta vào làm việc trong nhà máy? Vào lúc đó, anh đã ở trong nhà ông chủ của anh rồi chứ?
- Dĩ nhiên.
- Hồi đó, dù sao họ cũng đã bàn luận về việc này?
- Tôi không được biết.
Nói đoạn, y tiếp lời với vẻ ngay thật:
- Trước kia, tôi không hề để ý nghe lỏm chuyện người khác.
Cơn giận của tôi tan biến dần nhưng tôi vẫn tiếp tục hăm dọa tên mã phu, để giữ cho nỗi sợ hãi luôn luôn hiện ra trên mặt y và nhờ thế y trả lời mọi câu hỏi của tôi.
- Một đôi khi ông ta có vẻ đặc biệt lưu ý tới chuyện anh kể lại hay không?
- Tôi đâu biết, ông ta đâu có nói cho tôi hay.
- Anh có làm công việc gì khác cho ông ta, ngoại trừ những tin tức anh đã cho ông ta?
- Dạ không?
- Hôm chủ nhật là lần đầu tiên ông ta sai anh đi “công tác”?
- Dạ phải, tôi xin thề với ông.
- Anh đã tuân lệnh ngay mà không dám cự nự?
Y cãi:
- Tôi không muốn, nhưng ông ta không chịu để cho tôi bàn luận... Luôn luôn vì tấm giấy mà tôi đã viết.
Tôi bỗng tôi hạ mũi súng xuống đất.
- Thằng khờ, tôi sẽ buộc ông ta trả tờ giấy lại cho anh.
Tên mã phu mở tròn hai mắt.
Tôi cho hay:
- Trưa nay, tôi sẽ đi thanh toán một vụ với Montbertaut. Nhất định lúc bước ra khỏi nhà ông ta, tôi đã lấy được tờ tự thú của anh bỏ vào túi. Tôi sẽ tự tay trả lại cho anh.
Sắc diện của y trở về với tình trạng bình thường, ngoại trừ vết thâm do cú đấm móc của tôi gây ra. Tuy nhiên, y vẫn nhìn khẩu súng của tôi một cách đầy nghi ngờ. Tôi mở chốt, bẻ gập nòng súng để cho y thấy không có viên đạn nào, và cười xòa bảo y:
- Súng không có đạn. Anh bị tôi xí gạt rồi!
Cơn giận làm biến dạng nét mặt của tên mã phu. Tôi đóng khẩu súng lại và đặt vào trong đám cỏ, nói tiếp:
- Nhưng nếu anh muốn trả thù, đường đường chính chính, tôi sẵn lòng thừa tiếp anh ngay lập tức. Giữa ban ngày, tôi đấm chính xác hơn nhiều lắm.
Tôi lấy thế thủ và chờ đợi. Y chăm chú nhìn tôi một hồi, trán nhăn lại chứng tỏ đang suy nghĩ dữ dội. Cuối cùng y tháo cương ngưa lên yên và mang lại cặp kiếng đen.
Y hỏi tôi:
- Về chuyện giấy tờ của tôi, ông nói thật chứ?
- Tôi sẽ báo tin cho anh ngay sau khi lấy được.
Y thúc gót chân vào hông ngựa và phi về phía trong khu rừng. Tôi nhặt khẩu súng và trở về xe, nhẹ bớt một gánh lo.
Tôi trở về phố và tới khách sạn, tôi xách súng đi vào phòng ăn. Françoise Dammard nhìn tôi, sững sờ, mặt trắng hệch như tấm khăn nàng đang choàng phía trước bụng.
Tôi bảo nàng:
- Xin bà an tâm, tôi không giết ai cả.
Ông cụ Dammard bước ra gặp tôi ở ngưỡng cửa bàn giấy, ông cụ thì trái lại, mặt mày đỏ bừng. Vì quá giận, ông cụ nói lúng búng:
- Ai cho phép ông lấy súng?* Trước hết, ông hãy cho biết vừa đi đâu về? Ông đã dùng súng làm gì?
Tôi đưa khẩu súng cho ông cụ, một cách bình tĩnh, và tôi trả lời:
- Tôi vừa đến tiệm chụp hình. Tôi muốn đi chụp một bức hình với trang phục thợ săn để gửi tặng mấy cô bạn gái.
Ông cụ chủ khách sạn sừng sộ:
- Ông coi tôi không ra cái quái gì cả. Chuyện này không thể để yên được. May phước ông về kịp, vì tôi đang định đi thưa cảnh sát. Ông phải cút khỏi đây, ngay lập tức.
Françoise Dammard cố tìm cách làm cho ông bố chồng bớt giận. Tôi liền nói với nàng:
- Lát nữa tôi sẽ lấy hành lý. Xin bà ghi thêm vào phiếu tính tiền của tôi một khoản tiền mướn khẩu súng săn.