← Quay lại trang sách

Chương 13

Bây giờ tôi phải gặp Anne-Marie Fontan và sẵn sàng đi mượn một máy thâu băng nếu nàng không có máy. Trong điện thoại, người đàn bà giúp việc cho tôi hay bà bác sĩ đã rời Foncourt đi Paris vào ngày hôm qua.

Tôi bực tức hỏi:

- Bao giờ bà bác sĩ mới trở về?

- Dạ, chiều ngày mai.

Đột nhiên lạc lối vì vụ bất trắc này, tôi bỏ đi Nancy vào quán rượu. Gã chiêu đãi viên nhận ra tôi và bảo:

- Bà ấy đã đến đây hôm thứ tư và thứ năm. Lần nào bà ấy cũng chờ rất lâu.

Vì không thể liên lạc với Anne-Marine Fontan, tôi phải đi tìm viện trợ nơi khác, về phần Françoise Dammard, theo ý tôi khó mà nhờ nàng giúp đỡ, sau vụ lộn xộn ngay trước khi tôi rời khách sạn. Thế thì biết tiếp xúc với ai bây giờ mà không sợ chính kẻ đó sẽ chống đối lại với tôi lúc tôi buộc lòng phải kể rõ mọi điều phát giác để giải thích cho việc tra cứu lý lịch kẻ bí mật? Tôi không trả lời được câu hỏi này. Tôi có quá ít liên minh.

Tôi gọi điện thoại nhà ba tôi, và cũng như lần trước, tôi lại gặp phải sự kín miệng rõ ràng đã được dặn trước của người đàn bà giúp việc. Sau đó tôi gọi nhà máy; ở đây một chỉ thị có lẽ khó ép cho kẻ khác tuân theo hơn, bởi vì tôi được biết Pierre Valonne sẽ trở về vào ngày thứ bảy.

Rồi tôi quyết định gặp lại Henri Batz. Căn cứ theo tính chất cuộc tiếp đãi của ông ta và diễn tiến của buổi đàm luận, có lẽ tôi nên cho ông ta nghe cuộn băng. Tại văn phòng của “Hãng Địa Ốc Lorraine” thông cáo về sự vắng mặt của Batz là một mối thất vọng dữ dội. Đây không phải là một vụ lẩn trốn: ông ta chỉ phải đi Paris lo công việc hãng cho tới sáng mai. Vào khoảng cuối tuần, tất cả những cấp lãnh đạo của chi nhánh hiện làm việc tại Foncourt phải trở về công trường. Đi tìm ai cũng không gặp, tôi tức giận hết sức, đành phải dời lại giờ phát giác bí mật mà tôi đã đã tưởng là sắp sửa tới nơi. Tôi đợi đến trưa và trở về Foncourt để có thể tìm gặp Montbertaut ngay tại nhà ông ta, vào giờ ăn.

Các công nhân đang trò chuyện với nhau ở ngưỡng cửa vườn của họ đều có vẻ sững sờ khi trông thấy chiếc Triumph của tôi. Nụ cười tinh quái của tôi bắt gặp những tia mắt hằn học trên những khuôn mặt cố chấp, Tôi thoáng nghe những tiếng nói gay gắt và trông thấy nhiều thanh niên chạy theo sau xe tôi.

Lúc tôi sắp sửa quẹo để chạy vào con đường Montbertaut ở, hai người đàn ông từ trên lề bỗng bước ra và đứng lại ngay giữa lộ. Tôi phải dừng lại và những người chạy theo tôi tới nhập bọn để cùng chận đường tôi. Tất cả năm người nhìn thẳng vào mặt tôi không nói nói một tiếng nào, mấy người trẻ thì có vẻ chế nhạo còn mấy người kia thì đầy vẻ hiểm ác. Trong kính chiếu hậu, tôi trông thấy còn nhiều người khác đang chạy đến: mười lăm, hai chục, có lẽ còn hơn thế. Tôi nhận còi và sang số. Thấy chiếc xe lăn bánh, ba thanh niên nhảy sang một hên, nhưng hai người lớn tuổi hơn vẫn đứng nguyên tại chỗ. Tôi phải đạp lút thắng để khỏi cán phải họ. Ba gã nhát gan, để chuộc thể diện, lại dàn trước mũi xe, cười khẩy. Những kẻ tăng viện mà tôi vừa trông thấy trong kính chiếu hậu chỉ trong một thoáng đã đến vây quanh chiếc xe hơi.

Tôi chợt cảm thấy mấy đầu ngón tay như bị kim chích. Ngồi thụt người xuống trong chiếc ghế xe rất thấp, tôi như bị ngập chìm giữa làn sóng người đầy hăm dọa. Tôi tắt máy và mở cửa. Những người đang tựa sát lề liền lùi lại một chút chỉ vừa đủ chỗ cho tôi đặt chân xuống mặt đường và lách mình ra khỏi xe. Cổ họng tôi khô nghẹn lại và trên các đầu ngón tay vẫn còn cảm giác như bị nhiều mũi kim châm chích.

Tôi bảo:

- Tôi xin lắng tai nghe mấy ông nói đây.

Một người đàn ông đứng tuổi dơ một bàn tay lên và những tiếng xì xào ngừng lại. Ông ta hỏi tôi:

- Ông đến làm gì ở đây?

Tôi đáp:

- Việc tôi làm chắc không liên quan đến ông. Tôi đi thăm một người bạn của tôi.

- Ai?

- Montbertaut?

Tôi cung tay làm bộ điệu một người đang kéo vĩ cầm.

Một giọng nói bảo:

- Không đúng. Y đâu có quen biết gì với ông ấy.

Người đại diện chận lời:

- Đúng hay không cũng mặc, chúng tôi không muốn trông thấy ông trong thị xã này. Ông nên dông lẹ đi và đừng cố trở lại đây nữa.

Tôi bình tĩnh hỏi:

- Tại sao tôi không được quyền đến đây?

Kẻ đối thoại với tôi trả lời:

- Chúng tôi trông thấy ông nhiều quá rồi.

Người đứng bên cạnh ông ta nhấn mạnh:

- Chúng tôi đã chán ngấy ông.

Một người thứ ba nói tiếp:

- Nơi đây là quê quán của chúng tôi. Chúng tôi có luật lệ riêng.

Tôi không để cho những người khác có thì giờ chen thêm lời:

- Các ông tự đặt ra mệnh lệnh, cũng như ông Dammard vậy.

Câu ví của tôi khiến cho bọn họ nổi tức và những lời sỉ vả rồi để dọa xối xả nổi lên. Tôi nghiến răng tiếp tục đưa mắt nhìn khắp bọn họ. Người đàn ông đứng tuổi đã hỏi tôi ban nãy không thèm dơ tay lên để ra dấu cho những người khác giữ im lặng nữa: ông ta chỉ lặng thinh lắng nghe những lời bàn tán hùng hổ đang xác nhận cho những gì ông ta đã nói.

Ương ngạnh sẽ không giúp tôi tiến triển bước nào. Tôi lo sợ cho chiếc xe hơi của tôi vì rất có thể bọn họ sẽ phá hư nếu có ai điên khùng lên tiếng xúi dục. Tôi liền ra dấu có ý định trở lui. Khi tôi ngồi trở lại vào xe, mọi người chợt cùng im lặng. Đám đông rẽ ra và tôi từ từ quay xe. Tới Quốc Lộ, tôi phóng hết ga về phía Nancy.

Tôi điện thoại cho Sylvie và nàng báo tin đã nhận được phong thư đựng một ngàn quan theo đúng giao ước. Tôi vắn tắt kể cho nàng nghe những chuyện vừa xảy ra trong buổi sáng.

Nàng khuyên tôi:

- Anh hãy cố thu xếp để gặp ba anh vào ngày mai, ngay khi ông ấy về.

Tôi cố ăn cơm trưa nhưng không thể nào nuốt trôi được. Một cơn giận ngấm ngầm nung nấu óc tôi. Sự móc nối với đám thợ thuyền, sát bên cạnh nhà Montbertaut đã khiến tôi thất bại một cách nhục nhã. Lúc này nhất định Montbertaut đã biết mình đang gặp một chuyện hiểm nghèo khác và những người láng giềng đã cứu được ông ta lần này. Tôi lại càng thêm chắc chắn rằng dân chúng Foncourt đã bị làm áp lực để gây khó khăn cho tôi nếu tôi vẫn ở nơi đây. Chỉ một mình Antoine Valonne mới đủ sức tạo ra áp lực như vậy. Nhưng tại sao ông cụ lại dấn thân vào con đường gian nguy này? Có lẽ Batz thừa sức giải thích rõ với tôi về điểm này. Tôi liền quyết định đi tìm gặp bà vợ của ông ta.

Tôi tìm một khách sạn có lối kiến trúc khá đặc biệt và được đón tiếp bởi một cô bồi phòng. Cô ta bỏ đi mấy phút rồi trở ra cho hay:

- Bà chủ xin ông cảm phiền cho vì bà còn bận dùng cơm và đang có khách mời bận suốt buổi chiều.

Tôi bảo bằng một giọng đầy uy quyền khiến cho cô gái giúp việc phải ngán:

- Cô nói với bà chủ của cô tôi sẽ trở lại nửa giờ sau. Bà phải nhín cho tôi một chút thì giờ mới được.

Tôi trở ra và ngồi vào xe, gần như đối diện với cổng chính. Chừng mười lăm phút sau, một chiếc 404 màu trắng ngừng lại ở cách xe tôi một khoảng ngắn. Suzanne Ternant bước xuống và đi bấm chuông. Simone Batz đã gọi bà này đến cứu viện: sự việc bà này đến nhanh như thế này không thể chỉ là một sự ngẫu nhiên.

Tôi đợi đúng thời gian đã định và lại gõ cửa một lần thứ hai. Không nói một tiếng, cô gái giúp việc dẫn tôi vào một phòng khách. Tôi đứng một mình nơi đây trong mấy phút và thoáng nghe những tiếng đàn bà nói chuyện thì thầm không rõ xuyên qua một cánh cửa. Trong căn phòng lộng lẫy, các thứ đồ đạc rõ thật xuất xứ từ thời Louis XV, cho thấy vợ chồng Batz ở vào giới nào, theo đúng ý của chủ nhà.

Simone Batz và Suzanne Ternant cùng bước vào. Không thèm chỉ cho tôi một chiếc ghế, bà chủ nhà hỏi tôi:

- Ông cần việc gì?

- Trước hết tôi xin cám ơn bà Ternant đã mách giùm tôi ông thầy mằn là một người rất giỏi khoa sửa gân bị trật.

Bà này liền chế riễu đáp:

- Nhờ vậy ông mới mau tiếp tục lại hoạt động của ông ở Foncourt?

- Chính vì thế tôi lại càng nhớ ơn bà nhiều hơn nữa.

Bà ta không dở giọng xấc láo nữa và Simone Batz lại hỏi:

- Tôi có thể giúp gì ông bây giờ?

- Xin bà cho tôi biết khi nào ông nhà trở về và trước khi đi ông ấy có nhắn lại tin tức gì cho tôi hay không?

- Với danh nghĩa gì ông hỏi tôi những câu đó?

- Thưa bà, tôi quen biết chồng bà. Ông nhà đã tự giới thiệu là một người trung gian và đã đề nghị với tôi nhiều điều mà lúc đó tôi chưa thể thỏa thuận được. Hôm nay, sau nhiều diễn tiến của sự việc, tôi đến để trả lời những đề nghị đặc biệt của ông ấy.

Tôi quan sát họ, nhưng họ vẫn giữ vẻ thản nhiên.

Simone Batz bảo:

- Nhà tôi không bao giờ cho tôi biết công việc làm ăn của ông ấy nên tôi không thể giúp ông được.

Tôi đáp:

- Chuyện này không liên quan tới công việc làm ăn của ông nhà. Đây là những công việc riêng... thuộc loại rất đặc biệt.

- Như vậy tôi lại càng không biết.

- Tôi tin chắc bà hiểu rõ tôi muốn nói gì. Bà Ternant, bà cũng thế. Vì vậy để khỏi mất thì giờ, mình nên thẳng thắn với nhau.

Hai người đàn bà nhìn nhau dò hỏi và câu trả lời do Suzanne Ternant thốt ra:

- Chúng tôi đã trông thấy ông làm những trò gì ở Foncourt. Chúng tôi không ưa thích những trò ấy.

Tôi thay đổi sắc mặt:

- Khi quý bà hiểu được một vài sự thật, và chuyện ấy cũng không xa xôi gì, quý bà mới thấy những trò của tôi vô cùng thú vị. Dù sao đi nữa, tôi có thể xác nhận điều tôi đang trông đợi ở chồng bà, bà Batz: tôi sẵn sàng gặp Pierre Valonne ngay tức khắc. Mong ông ấy thu xếp gấp cho.

Suzanne Ternant liền hỏi:

- Nếu ông muốn gặp ông Valonne, tại sao ông không nói thẳng với ông ấy?

Tôi đáp:

- Ông Batz đang được ủy thác vụ này.

Bà Ternant nói không e dè:

- Tôi khó tin ông Valonne lưu tâm đến ông, ngoại trừ việc mời ông đi khỏi Foncourt, và chắc chắn ông ấy không muốn tiếp ông đâu. Sự xôn xao đầy hắc ám mà ông đã gây ra trong vùng này kể từ khi ông đến đây, không một ai thích thú gì hết.

- Bà cứ việc nói trắng ra rằng tôi đang mang trong mình mầm mống của một vụ xì-căng-đan!

Tôi cố tìm hiểu hai người đàn bà này đã biết được những gì. Phải chăng họ đã hiểu rõ tất cả sự thật, hoặc chỉ một phần, và cả hai đều biết như nhau? Simone Batz dường như bắt chước y hệt thái độ của bà bạn và mặc dầu đang ở ngay trong nhà của mình rõ ràng bà ta vẫn để cho Suzanne Ternant điều khiển cuộc đàm thoại. Bà này tỏ vẻ kiêu ngạo và khinh người như tôi đã từng trông thấy, nhưng theo điệu bộ khác hẳn với khi ở tại nhà bà ta, bà ta hình như ưa thích được cơ hội nói chuyện để có thể phát biểu lòng khinh miệt của mình. Để ngầm hiểu rằng mưu mô tìm gặp Pierre Valonne của tôi được thúc đẩy bởi một ý định làm tiền, bà ta kết luận:

- Một kịch sĩ quèn thất nghiệp tưởng rằng có thể kiếm ăn một cách dễ dàng bằng cách khuấy phá một gia đình danh giá. Âm mưu của ông sẽ thất bại. Ông hãy chuẩn bị rơi trở về cái địa vị thấp kém của ông để rồi không bao giờ có thể thoát ra khỏi đó.

Tôi có cảm tưởng vừa bị một cái tát vào mặt và tôi hét to:

- Bà lầm to khi nói đến gia đình danh giá. Phải chứng minh rõ mới được và chuyện đó sẽ không dễ dàng đâu.

Simone Batz vội vàng xen lời:

- Xin ông nói nhỏ bớt cho. Tôi đang có khách bên cạnh.

- Tôi không cần biết.

Suzanne Ternant cũng quên lời kêu gọi bình tĩnh của bà bạn, lớn tiếng ngắt lời tôi:

- Tôi cấm ông không được nói bóng gió về danh dự của gia đình Valonne cũng như gia đình Ternant.

Tôi bật ra một tràng cười như đang ở trên sân khấu và giận dữ trả lời:

- Bà cần phải tỏ ra khiêm nhường hơn. Và thận trọng nữa. Bà cũng có thể rơi xuống từ trên cao chứ... từ trên tột đỉnh kiêu hãnh của bà... xuống tận nơi mạt lưu xã hội là nơi mà ban nãy bà muốn cho tôi xuống... khi bà được biết rằng gã kịch sĩ quèn thất nghiệp cũng ở cùng một gia đình với bà... rằng y chính là con trai của Pierre Valonne!

Bầu không khí đột ngột im lặng. Hai người đàn bà cùng nhìn tôi, sửng sốt. Simone Batz tái xanh mặt. Suzane Ternant kềm chế cảm xúc giỏi hơn và trấn tĩnh trước. Bà ta thấy câu chuyện của tôi không được mạch lạc: tại sao tôi lại đi bêu xấu như thế này nếu tôi chỉ muốn gặp Pierre Valonne? Bà ta không chối rằng ông này đã có một thời gian giao du với má tôi, nhưng bà ta nhất quyết không chịu tin rằng tôi có thể là con của ông này. Lời kết luận mà bà ta ném vào mặt tôi còn ác hơn cả một tô át xít:

- Tự tạo cho mình một người cha thì thật là quá dễ, rồi lẽ tất nhiên lựa chọn người thật giàu để cho, nếu âm mưu thành công, mình sẽ có một tương lai bảo đảm. Ông là một kẻ đáng khinh.

Simone Batz cố ngăn cản không cho bà bạn nói. Phải chăng đó là vì mấy người khách của bà ta hay chỉ vì bà ta đã đọc được cơn tức giận đang báo hiệu sắp bùng nổ trên mặt tôi?

Cố gắng của bà ta vô ích vì Suzanne Ternant vẫn nói ào ào và âm vang chắc chắn thừa sức xuyên qua mọi lớp cửa và màn. Tôi cũng hét theo, không cần giữ gìn, với những lời sống sượng nhất, do chính phản ứng của Suzanne Ternant gợi ý ra cho tôi. Tôi trút lên đầu cả hai người đàn bà nỗi thù hận và lòng oán ghét mà tôi thường cảm thấy trước sự ích kỷ ghê tởm trong giai cấp của họ. Tôi nhận xuống bùn nhơ cái lối sống trưởng giả bất lương xảo quyệt và phè phỡn của họ. Tôi quả quyết rằng tất cả ân oán sẽ được thanh toán giữa gia đình Valonne và tôi, với đầy đủ những chi tiết nhỏ nhặt nhất, và tôi tuyên bố muốn gặp Pierre Valonne lúc này tôi đã có đầy đủ thẩm quyền để khỏi cần nhờ Batz làm trung gian.

Trong suốt thời gian tôi nói, Suzanne Ternant không còn tìm cách ngắt lời tôi. Lần này, tôi đã khiến bà ta nghẹn họng.