← Quay lại trang sách

Chương 14

Tôi lấy một phòng cực sang ở Đại Khách Sạn công trường Stanislas. Trên một cái bàn, có để sẵn giấy viết thư. Tôi chợt có quyết định viết ngay thư yêu cầu gặp Pierre Valonne.

Tôi thảo nhiều bản nháp, bản nào cũng bị gạch xóa và chữ chồng lên nhau lung tung. Tôi đang viết thư cho một người lạ mà lại là cha của tôi: nghịch lý này như còng bàn tay của tôi lại và bắt buộc tôi phải cân nhắc từng chữ một. Tôi không ghi tên ở đầu trang. Tôi trình bày rõ rằng nguyên do thúc đẩy tôi đến Foncourt và thủ đoạn tôi có thể dùng để chứng tỏ điều này: tôi đã thâu được một cuộn băng. Tôi giải thích vì sao cuối cùng má tôi đành phải cho tôi biết sự thật và bà đã chống lại một cách vô vọng như thế nào trước sự tham gia của tôi. Tôi nhắc lại trường hợp hiểu lầm không sao tránh được với Batz. Tôi xin được tiếp chuyện ngay và tôi biết tôi quyết định ở khách sạn chờ phúc tin bằng điện thoại là hay hơn hết. Cuối cùng tôi nói rõ ý định gửi thư theo lối lưu trữ tại sở bưu điện, để tránh cho thư khỏi bị thủ tiêu bởi một đệ tam nhân.

Tôi thảo thêm hai bức thư khác, chỉ có mấy dòng, báo cho ba tôi hay có một bức thư mật và khẩn lưu trữ tại sở bưu điện Nancy. Tôi đề địa chỉ bức thứ nhất gửi về nhà riêng của ông, còn bức thứ hai thì gởi đến nhà máy. Tôi đi bỏ tất cả vào một thùng thư và trở lại Foncourt.

Bước vào Khách Sạn Thương Mãi, tôi trông thấy ngay hai chiếc va-li của tôi đặt gần cửa. Ông Dammard còn đang ở tại quầy và trong phòng có một vài thực khách.

Tôi nói:

- Cám ơn ông đã đem hành lý của tôi xuống.

Viên chủ khách sạn chỉ im lặng đưa phiếu tính tiền cho tôi. Đúng lúc đó, cụ già Dammard đi ra, lớn tiếng bảo:

- Bây giờ, ông hãy đi khỏi Foncourt.

Tôi đáp lại:

- Cụ Dammard, cụ quả thật là một người khích bác. Tuy nhiên, nếu người ta không cấm cụ để cho tôi ở đây, chắc chắn cụ vẫn tiếp lục bán Whisky cho tôi với giá cắt cổ, chứ gì?

Ông con liền can cụ già:

- Ba đừng cãi vã với ông ấy làm gì nữa.

Tôi nói tiếp:

- Vậy nhờ cụ mời bà con đâu của cụ ra đây. Tôi muốn chào bà ấy trước khi đi.

Ông cụ đáp:

- Nó khỏi cần phải nghe ông chào hỏi. Ông không gặp nó được đâu.

Tôi cười vào mặt cụ.

- Cụ bắt nhốt bà ấy rồi hay sao? Thật quá sức khôi hài! Hôm nào rảnh tôi sẽ ghé lại đây vào đúng lúc cụ còn ở ngoài chợ.

Ông cụ gầm lên;

- Ông đừng hòng đặt chân trở lại đây nữa.

Một người trong phòng lên tiếng:

- Sẽ có người khóa họng y lại, nếu y vẫn tiếp tục làm ngứa tai thiên hạ.

Tôi chắc lưỡi:

- Chà, hôm nay cụ đã triệu tập sẵn viện binh.

Có nhiều tiếng xì xào, nhưng không ai cử động.

Tôi xách hai cái va li đem ra bỏ vào thùng xe của tôi. Tôi bước lên chiếc Triumph và mở máy. Như tôi đã dự đoán, tôi thoáng nghe những lời bình phẩm và những tiếng cười.

Trên đường phố chính, nhiều người đang đứng ở cửa sổ hoặc ngưỡng cửa tiệm: chắc chắn họ đã được thông báo tôi sắp đi qua. Tôi chạy xe chừng hai trăm thước tây rồi tôi dừng lại trước sở cảnh sát. Ít ra, nơi đây xe tôi sẽ khỏi sự bị phá hoại. Tôi đặt chân xuống đất và thọc tay vào túi quần, tôi bình thản đi trở xuống đường phố. Những bộ mặt không còn như cũ. Mới phút trước họ đã tin tưởng thắng thế và lúc này họ nhận thấy tôi đã chơi họ, tôi lại còn chọc quê họ hơn nữa.

Nhân viên công ty thủy tinh vừa rời khỏi nhà máy và sự xôn xao của mỗi buổi chiều biến đổi bộ mặt hiền lành của Foncourt trong những giờ trống vắng. Bây giờ tôi đã nhận thấy rõ áp lực của mọi người, từ chủ khách sạn cho đến dân chúng trong thị xã, không còn giữ giới hạn nữa. Tôi đọc thấy vẻ thù nghịch trong hàng trăm cặp mắt đeo dính vào tôi. Nhất định, một hiệu lệnh đã được ban ra cho tất cả mọi người cùng chống tôi.

Tôi bước đi bên cạnh lề đường vì người ta cố tình không nhường chỗ cho tôi trên lề. Những tiếng cười ngạo vang lên một cách ngang nhiên kế ngay đó là những lời nhục mạ. Tôi lại cảm thấy những đầu ngón tay như bị kim châm. Cũng như hồi trưa, đó là biểu hiện của nỗi tức giận đang bị ức chế trong lòng tôi. Tôi thoáng nghĩ rất có thể đó cũng là một nỗi sợ hãi. Tôi vội vàng xua đuổi tư tưởng này. Tôi đâu phải đang ở trong một xứ của miều Viễn Tây, vào thời các nhà thám hiểm, lúc dân chúng vẫn thường tự tiện xử tội. Hình ảnh cuốn phim cao bồi đã khiến cho tôi vui thú hôm trước, lại trở về trong trí tôi.

Tôi chợt quyết định bước vào một hàng bán lẻ thuốc lá, để mua một gói mà sự thật tôi không cần. Tôi quen biết với viên thâu ngân. Tuần trước tôi đã nói đùa với anh ta mấy lần.

Vừa thấy tôi, anh ta bảo ngay:

- Tôi không có gì để bán cho ông hết. Xin mời ông bước ra và ông có muốn đi khiếu nại tới đâu cũng tùy ý ông.

Sự sỉ nhục bất ngờ này như một ngọn roi quất vào mặt tôi. Tôi không tìm ra ngay câu trả lời để che giấu nỗi tức giận của mình và đành phải nhún vai. Trước cửa tiệm có một đám đông đang bu lại, nhưng họ rẽ ra cho tôi đi qua, tới ngoài đường. Nhiều tiếng cười vang lớn bên tai tôi như một hồi chuông khích nộ. Chân tôi bước mà lòng tràn đầy tức tối.

Tới trước nhà thờ, để cho đoàn người đang bám sát tôi không tuần hành quá gần lâu đài của Antoine Valonne, tôi quay gót đi trở lại đường cũ. Khi những chiếc xe hơi buộc tôi phải lấn sát vào lề tôi lại đụng phải những nhóm người cố tình đẩy tôi trở ra giữa đường. Những lời công kích mỗi lúc một gia tăng.

- Thế nào mình cũng phải làm cho tên khốn này cúp đuôi chạy trốn.

Tôi ao ước chụp cổ lấy một kẻ trong bọn họ, dù là gã mạnh nhất, và bắt y phải khai tên họ kẻ đã xúi giục họ chống đối tôi. Nhưng đó chỉ là một ước mong vô vọng. Một gã đàn ông đi ngược chiều chợt nhổ một bãi nước bọt ngay trước mặt tôi và tôi phải tránh xa mới không bị dính vào giày. Tôi dừng chân sẵn sàng phóng vào mình y. Tất cả bọn đều canh chừng phản ứng của tôi. Có lẽ họ trông thấy tôi cắn môi trước khi bỏ đi.

Trước Khách Sạn Thương Mãi, hai cha con Dammard và những người khách của họ đều ra ngoài để xem cảnh tượng đang diễn ra. Tôi thoáng trông thấy hông bà chủ khách sạn trẻ đẹp trong một khung cửa sổ và dơ tay ra dấu chào thân mật. Để kéo dài đường đi, tôi rẽ vào một con đường ngang ít náo nhiệt. Đoàn người hộ tống tôi. vẫn còn đông thêm dần, bỗng chuyền miệng nhau tới khắp những khung cửa sổ có nhiều người đang ngạc nhiên đứng nhìn ra. Nhận ra tôi, họ góp lời chế riễu phụ họa với đám đông đang đi ngoài đường.

Cuối cùng tôi trở về xe của tôi. Bọn người biểu tình cũng dừng lại quan sát trên công trường trồng ba gốc cây lớn. Họ bao nhiêu nhỉ? Ít ra cũng một trăm. Và về phía bên kia, từ đường phố chính mà tôi vừa tách khỏi ban nãy, một đám đông khác đang tiến lại, cũng đông không kém. Bị kẹp giữa hai gọng kềm, tôi nhìn mặt tiền của sở cảnh sát. Không có gì động tĩnh. Lực lượng an ninh công cộng cũng nhắm mắt làm ngơ không thèm dấu diếm trước cảnh tượng vô trật tự nầy.

Một giọng nói chợt vang lên:

- Thế nào, chú mày chuồn đấy à?

Chiếc áo sơ mi của tôi ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào hai bả vai. Tôi ngồi vào trước tay lái và rồ máy thật lớn để át những lời nhạo báng vừa đột ngột nổi lên.

Tôi phóng xe chạy đi giữa những tiếng huýt sáo hỗn loạn.

Về phía hên kia đường xe lửa, ngả tay phải, là khu cư xá mới mà tôi đã bị xua đuổi hồi sáng, mở đầu cho cuộc trục xuất trắng trợn chiều hôm nay. Một cơn tức giận chợt xui khiến tôi quẹo về phía khu cư xá này, thay vì chạy thẳng đường đến Nancy. Tôi nhấn còi để dọn đường và nghe tiếng nhiều viên đá ném vào xe tôi. Bỗng nhiên miếng kiếng trước vỡ toang với một tiếng nổ khô khan. Tôi dừng lại và nhảy ra khỏi xe. Tôi trông thấy một lũ trẻ chạy trốn tản mác vào các khu vườn. Trong phút chốc, chỉ còn một mình tôi giữa vùng đất cấm mà tôi đã muốn dạo qua một lần cuối. Tôi đoán nhiều cặp mắt đang chăm chú nhìn tôi ở phía sau những khung cửa sổ đóng, nhưng không một ai xuất hiện để cho tôi có thể trút cơn giận. Tôi gỡ những miếng kiếng bể thành một lỗ trống, rồi tiếp tục lái xe đi.

Trong một ga-ra ở Nancy, người ta bằng lòng sửa chữa lại chiếc Triumph của tôi trong vòng hai mươi bốn giờ. Tôi liền chui vào rạp chiếu bóng đầu tiên vừa tìm thấy. Phim thuộc hạng tồi nhưng nó cũng làm trôi qua hai tiếng đồng hồ. Tôi lên giường, sau khi ăn một miếng sandwich. Lâu lắm tôi mới ngủ được và gặp toàn những ác mộng trong giấc ngủ.

Ngày hôm sau, tôi cho cô điện thoại viên hay vì phải đợi một cú điện thoại quan trọng cho nên tôi sẽ không rời khỏi phòng. Tôi trưa, vẫn chưa có gì lạ. Tôi gọi Sylvie như tôi đã hứa với nàng. Nàng tỏ ý muốn đến gặp tôi trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Tôi tán thành ngay chương trình hấp dẫn đó và nàng hứa sẽ cùng ăn cơm với tôi ở Đại Khách Sạn.

Tôi yêu cầu dọn bữa ăn trưa ở ngay trong phòng để khỏi phải xa máy điện thoại.

Vào lức bốn giờ chiều, chuông bỗng reo vang. Nằm dài trên giường, tôi chỉ cần dơ tay ra là cầm lấy ống nghe lên và tự giới thiệu theo thói quen của tôi:

- Pierre Charmoy, tôi nghe đây.

- Tôi là Pierre Valonne.

Tôi giật mình, mặc dầu đã đoán trước.

- Vâng.

- Tôi vừa đọc bức thư của anh. Tôi tin những lời anh đã viết cho tôi.

Ông ta nói thật chậm, nghe rõ từng tiếng một.

Ông tiếp lời:

- Tôi sẵn sàng gặp anh ngay tối nay, nếu anh muốn.

Một cơn xúc động kỳ lạ siết lấy ngực và eo tôi.

- Tôi đồng ý. Chỗ nào?

- Ngay tại nhà tôi là hay hơn hết.

Tôi không thích đề nghị này bao nhiêu, nhưng với cuộc gặp gỡ hôm nay, tôi đã quyết định nhượng bộ tất cả. Tôi có ngay ý nghĩ xử dụng chiếc xe của Sylvie.

Tôi liền trả lời:

- Foncourt đã trở thành nguy hiểm đối với tôi nhưng tôi vẫn sẽ đến.

Ông bảo:

- Cám ơn anh. Anh nhớ đem theo cuộn băng. Tôi sẽ nghe bằng máy thâu băng. Trong lúc tiếp anh ở nhà tôi, tôi hy vọng anh sẽ chứng tỏ cho tôi hoàn toàn tin tưởng được anh.

Pierre Valonne nói tiếp, trước sự im lặng của tôi:

- Anh hãy đến vào chín giờ rưỡi đúng. Tôi sẽ đợi anh ở ngoài cổng. Nhất thiết đừng cho ai hay biết chuyện này. Đó là điều quan trọng hơn hết.

Tôi quả quyết:

- Vâng! Đúng chín giờ rưỡi đêm nay.

Tôi nằm bất động một hồi lâu trên giường, tận hưởng chiến thắng mà tôi vừa thu hoạch được, mỗi lúc một cảm thấy trong người thêm khoan khoái. Tôi ra khỏi khách sạn và lại đi xi-nê một lần nữa.

Phim vẫn không hay hơn nhưng nó lại giúp tôi tiêu thời giờ cho đến chiều tối.

Tôi về tới khách sạn ngay lúc Sylvie đang đậu chiếc 2 CV của nàng trên công trường Stanislas.

Tôi reo lớn:

- Đã đến rồi! Em có cả một con cọp trong máy xe hay sao?

Nàng cười to bảo:

- Không, em có một con sư tử đang chờ ở cuối đường.