← Quay lại trang sách

Chương 16

Rất có thể đó là một tiếng súng do một người đi săn trộm bắn trong khu rừng gần đây. Tuy nhiên, tôi có cảm tưởng nó phát ra từ phía biệt thự của ba tôi. Một nỗi lo sợ bất thần xâm chiếm lòng tôi. Tôi đứng lặng dò xét trong một hai phút, rồi muốn cho hết thắc mắc, tôi đi trở vào nhà. Tôi bước lên bậc tam cấp và áp tai vào sát mặt cửa: không có một tiếng động nhỏ vang đến tai tôi. Bên trái biệt thự là một cầu thang khác dẫn lên tận sân thượng hình như bao trùm tất cả tầng dưới. Tôi liền đi vào đó.

Như tôi phỏng đoán, sân thượng chạy suốt mặt tiền của biệt thự, nhìn xuống công viên. Trên nền, một lằn sáng lờ mờ cho thấy một cánh cửa hé mở. Tôi tiến tới gần và qua khe cửa, tôi tìm thấy một phòng khách được chiếu sáng một cách gián tiếp bởi ánh điện từ một phòng bên cạnh.

Tôi cố suy luận để trấn áp nỗi lo ngại đang lớn dần. Có lẽ Pierre Valonne đã đi ra ngoài khi nghe tiếng súng nổ trong rừng? Tôi có thể gặp nguy nếu bị bắt gặp bất ngờ trong bóng tối. Tôi liền cất tiếng nói to:

- Tôi là Pierre đây. Ông đấy à?

Câu hỏi của tôi không nhận được một âm vang nào. Lúc đó, tôi mới bước vào trong nhà và đi về phía căn phòng có ánh đèn. Tôi nhận ra thư viện ngay tức khắc và khi vừa tới ngưỡng cửa, tất cả mọi vật dường như nghiêng ngửa trước mắt tôi, kéo tôi xuống một vực sâu.

Pierre Valonne đang nằm ngửa trước hai chiếc ghế bành mà chúng tôi vừa ngồi. Khuôn mặt của ông vẫn nguyên vẹn và mắt nhìn sững lên trần. Nhưng, ở dưới cổ và ngay thắt lưng, chiếc áo sơ mi của ông đầm đìa máu đỏ tươi đã bắt đầu lan qua tấm thảm.

Tôi đứng sững một hồi lâu, hai chân như bị chôn cứng xuống đất, chỉ chực nôn mửa. Rồi cuối cùng, tôi lại hồn và chạy ra ngoài. Chưa đầy một phút sau tôi đã tới xe. Tôi lôi Sylvie ra khỏi xe, bảo nàng bằng một giọng nhát gừng:

- Em đến ngay... Em đến đây... nhanh lên!

Vừa theo tôi nàng vừa thì thào:

- Chuyện gì vậy, Pierre? Nói cho em nghe đi. Kìa anh?... Nói đi anh?

Tôi chỉ trả lời cho nàng lúc vào trong phòng khách:

- Có kẻ đã giết ông ấy rồi.

Tôi dừng chân ở ngưỡng cửa, như ban nãy, và để cho Sylvie bước vào thư viện. Nàng cúi xuống một hồi trên xác chết, rồi từ từ đứng thẳng lên và quay lại. Mặt nàng tái mét, nhưng nàng không run.

Nàng bảo:

- Ông ấy đã chết ngay tức khắc.

Nàng lại gần tôi và nắm lấy hai bàn tay lạnh giá của tôi.

Tôi nghẹn giọng nhắc lại lời vừa nói:

- Người ta đã giết ông ấy rồi. Tất cả mọi việc sắp sửa thu xếp êm xuôi thì người ta đã giết ông ấy.

Tôi bỗng đọc thấy, trong ánh mắt của Sylvie, một câu hỏi ghê rợn đến nỗi tôi hét lên:

- Không phải anh, anh xin thề với em! Em không nghi ngờ anh chứ?

Nàng lao vào mình tôi, ấp úng:

- Không, Pierre, bởi vì anh đã thề với em. Nhưng thế thì ai bây giờ?

Tôi liền kể vắn tắt vài lời về những điều tôi được biết và tôi kết luận:

- Từ khi chúng tôi chia tay nhau cho đến khi súng nổ chỉ độ chừng ba phút. Kẻ đã giết ông ấy chắc chắn đã núp đâu đó, đợi anh đi rồi mới ra tay. Y đã bước vào liền, theo phía sau...

Trong lúc tôi nói mấy lời này, một điểm đáng nghi thoáng qua trí tôi. Tôi liền vặn ngọn đèn ngoài hành lang và đi tới cửa thư viện: đúng là có một cửa sổ sát mặt đất ở bên ngoài không thể mở ra được.

Tôi bảo:

- Không. Y đã chạy trốn qua ngả này, nhưng y đã vào nhà bằng lối khác... có lẽ trong lúc ba anh ra cổng mở cửa cho anh.

- Anh xem kìa.

Tôi trông thấy một khẩu súng săn đặt trên đống gối dựa. Tôi vừa định cầm lên thì nàng ngăn lại:

- Đừng, Pierre, anh đừng nên đụng tay vào đó.

Tôi lấy khăn choàng của nàng và bọc cả hai bàn tay tôi lại để vận dụng khẩu súng. Khi tôi bẻ nòng một vỏ đạn rơi xuống thảm. Tôi nhặt lên và lấy viên đạn thứ hai ra, trước khi đóng súng trở lại và đặt đúng chỗ cũ. Tôi xem xét viên đạn còn nguyên và cái vỏ đạn giết người một lát rồi đem để lên mặt đàn dương cầm.

Bất thình lình tôi hốt hoảng hét:

- Cuộn băng!

Tôi trở vào thư viện. Trên chiếc bàn xoay không còn gì khác ngoài cái gạt tàn.

Tôi nói:

- Khi anh ra về, nó hãy còn nằm ở đây.

Sylvie khẽ hỏi:

- Anh muốn em xem thử trong túi ông ấy?

Tôi gật đầu. Nàng liền quỳ xuống bên cạnh tử thi và vừa đứng lên vừa bảo tôi:

- Không có. Có lẽ ông ấy đã cất ở đâu đó?

Tôi vội đi vào văn phòng, mở bàn viết đựng máy thâu băng: cuộn băng không có trong máy. Lúc trở ra, tôi chợt trông thấy một tủ kiếng mở toang, trong đó một chỗ để súng trống trơn trên một hàng kệ dùng để gác năm khẩu khác và nhiều con dao săn lưỡi dài. Ở dưới kệ là một dãy hộc và hộc đựng đạn vừa được đóng vào không kỹ.

Tôi bảo:

- Có người đã bắn chết ông ấy để đoạt cuộn băng.

- Nếu thế thì chính là kẻ đã điện thoại với anh?

- Y chính là kẻ sát nhân. Y đã theo dõi anh tới đây... hoặc y đã biết nhất định anh sẽ đến. Y muốn lấy cuộn băng bằng bất cứ giá nào. Y quen thuộc biệt thự này nằm lòng, nên có thể tìm được ngay súng đạn.

Sylvie phản đối:

- Rất có thể chính ba anh đã nạp đạn vào súng khi nhận thấy có ai trong nhà. Không chừng đã xảy ra một cuộc vật lộn và ông ấy đã bị bắn chết bởi chính khẩu súng của mình.

Đó là một giả thuyết hữu lý. Dù sao đi nữa, kẻ bí mật đã nhúng tay vào máu để đoạt cuộn băng buộc tội. Tôi đi ra tiền đình và bật mấy ngọn đèn vách. Sylvie bước theo tôi, trong lúc tôi mở những cánh cửa trong bếp, tôi hứng nước vào lòng bàn tay và thấm ướt mặt.

Sau đó chúng tôi trở lại phòng khách. Bên cạnh chiếc trường kỷ đặt khẩu súng, còn có một cái khác. Tôi ngồi xuống, hay đúng hơn, tôi buông người xuống, hai tay dang rộng, đầu ngửa về phía sau. Sylvie ngồi chồm hổm bên cạnh tôi.

Tôi lơ đãng hỏi:

- Mấy giờ rồi em?

- Mười giờ ba mươi lăm.

Tôi còn nhớ hết sức rõ tôi đã nhìn chiếc đồng hồ treo trong thư viện trước khi đi ra với ba tôi: lúc đó là mười giờ mười. Như vậy là hai mươi lăm phút vừa trôi qua.

Sylvie chợt thì thào:

- Pierre, mình đừng nên ở đây lâu. Nếu có người bắt gặp mình thì sao? Phải làm sao cho đừng một ai biết anh đã đến đây tối hôm nay. Chắc anh cũng hiểu tất cả đều khiến anh bị nghi ngờ?

Tôi hất tay nàng ra và đứng bật dậy, tựa hồ tôi vừa bị đâm một nhát dao. Một tia sáng bất thần lóe lên trong đầu óc tối mù mịt của tôi kể từ khi tôi phát giác vụ án mạng. Tôi cảm thấy cổ họng khô cháy, nỗi kinh khủng làm tôi đau nhói trong bụng.

Cuối cùng tôi bảo:

- Kẻ đã giết ba tôi không có chủ tâm lấy cuộn băng. Sau đó, thấy cuộn băng nằm trên bàn y mới lấy đi. Còn vụ án mạng thì đã được sắp đặt từ trước. Kẻ tình nghi được chỉ định, chính là anh! Em có lý... Chính vì muốn trút tội sát nhân lên đầu anh nên kẻ bí mật mới mướn anh đến Foncourt. Sylvie, anh nguy rồi.

Nàng níu lấy mép áo vét của tôi và gọi to:

- Không, Pierre! Anh có thể tìm cách tự biện hộ. Em sẽ làm chứng cho anh. Em van anh, anh đừng có hoảng hốt.

Tôi vẫn đứng lặng, thẫn thờ với ý nghĩ tại sao mình không thể hiểu ngay rằng tình cảnh hiện tại của tôi chính là đoạn kết của một âm mưu ghê hồn đã được sắp đặt để hãm hại Pierre Valonne và tôi.

Tôi để cho Sylvie dìu ra cửa. Tôi như một kẻ đã hết sinh lực, ruột gan đã bị một quái vật gặm mòn.

Sylvie bỗng nhiên bảo tôi:

- Anh hãy đợi em một lát. Anh đừng sờ vào bất cứ một vật gì. Để em lau sạch tất cả dấu tay của anh.

Tôi nhìn nàng tháo khăn choàng ra và chùi các tay nắm khoá cửa một cách kỹ lưỡng, cùng những công tắc đèn trong mọi phòng mà chúng tôi đã vặn lên.

Tôi vẫn đứng nguyên một chỗ. Nàng dẫn tôi ra ngoài. Không khí phả vào người tôi, từ từ tháo cái gọng kềm vô hình đang làm cho tôi nghẹt thở. Khi chúng tôi đã lên xe, tôi bảo nàng hãy chạy vòng nhà thờ để rời khỏi nơi này. Được ba bốn cây số, nàng cho xe chạy vào một con đường rừng và dừng lại.

Nàng đề nghị:

- Bây giờ, mình sẽ suy nghĩ thật kỹ. Trước hết hãy cố tỉnh trí. Anh ráng thở từng hơi dài và từ từ.

Tôi nghe lời nàng. Sự bình tĩnh rõ ràng của nàng, thêm vào đó là thái độ vững chắc của nàng trong suốt mười lăm phút bi thảm vừa qua, đã an ủi tôi và giúp tôi tìm lại một chút thăng bằng trong tâm trí. Nàng tiếp lời, lúc nhận thấy tôi đã tỉnh táo hơn:

- Chỉ có một giải pháp thôi, Pierre à. Phải kể lại tất cả sự thật. Phải hành động trước khi cảnh sát bắt đầu nghi ngờ.

Tôi sửng sốt kêu lên:

- Em điên. Người ta sẽ bắt anh mà không thèm nghe anh nói.

- Có lẽ họ sẽ bắt anh, nhưng sau đó họ sẽ nghe anh.

Tôi cãi:

- Nếu anh rơi vào tay họ, anh sẽ không bao giờ thoát khỏi. Em thừa biết mà. Tại sao em xóa sạch các dấu tay của anh?

Nàng nói:

- Em đã hành động theo phản ứng tự nhiên. Bây giờ, em nghĩ che giấu sự thật là một sự điên rồ. Pierre, mình nên tới ngay sở cảnh sát.

Tôi hung dữ lắc đầu:

- Không, theo lời em mới là điên rồ. Anh bị kẹt ở khắp nơi. Người ta đã vùi anh trong một thủ đoạn ghê gớm. Anh đã hoàn toàn chui đầu vào bẫy. Mọi hành vi của anh sẽ quay trở lại buộc tội anh.

- Nếu anh bỏ trốn, thì không khác gì anh tự thú nhận đã gây ra án mạng.

Tôi bảo:

- Có lẽ, nhưng nếu tìm được chỗ ẩn núp tay chân vẫn còn được tự do. Anh có thể viết gửi cảnh sát những điều anh đã biết.

Nàng cãi lại:

- Anh kể lại bằng miệng mới có hiệu nghiệm. Kẻ đã đưa anh vào bẫy này chắc chắn nghĩ anh sẽ chạy trốn. Nếu anh không bỏ trốn, tức là anh làm đảo lộn kế hoạch của y.

Những luận điệu của Sylvie tôi thấy cũng khá vững chắc. Lần này tôi tự thấy mình đủ sáng suốt để bàn luận.

Tôi liền nói:

- Nhất định phải có những giải pháp khác.

Nàng đề nghị:

- Mình hãy trở về Nancy. Mình sẽ ngụy tạo một bằng chứng ở cách xa phạm trường suốt cả đêm nay rồi mình chờ đợi.

Giải pháp này thoạt tiên có vẻ thuận lợi. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, tôi nhận thấy nhiều khuyết điểm. Rất nhiều người biết tôi có ý định tìm gặp ba tôi: cuộc điều tra chắc sẽ hướng về tôi.

Tôi bảo:

- Sau cuộc nói chuyện đó, tất cả sắp sửa được dàn xếp xong xuôi, ông ấy đã quyết định sẽ gặp lại anh ngay... để lo tính công việc với anh. Bây giờ ông ấy đã chết còn anh thì lại bị truy nã,

Nỗi chán nản của tôi ban nãy lúc này lại thêm vào một cơn tức giận như điên cuồng. Sylvie lại phải tìm lời trấn tĩnh tôi:

- Anh hãy giữ bình tĩnh. Tức giận cũng như thất vọng đều không kéo anh ra khỏi hoàn cảnh này.

Cuối cùng lối thoát của ngõ bí chợt hiện ra trong trí tôi. Quyết định của tôi thật là táo bạo, nhưng tôi tin tưởng không còn cách nào khác hơn. Và nhờ thế nghị lực của tôi lại trở về.

- Bây giờ anh đã thấy việc anh phải làm: phản công!

Sylvie hỏi:

- Bằng cách nào?

- Anh sẽ tập hợp tất cả những người biết rõ chuyện anh. Anh sẽ đưa họ tới trước thi thể của ba anh. Anh sẽ ép buộc họ tiết lộ tất cả những gì mà họ biết.

- Anh làm sao mà triệu tập họ lại được?

Tôi ngẫm nghĩ một lát, rồi bảo:

- Bằng bất cứ giá nào, đừng để cho họ có thể bàn tính trước với nhau cũng như đi báo cảnh sát. Anh sẽ điện thoại gọi họ từ biệt thự của ba anh, tuần tự hết người này đến người khác, mà không nói rõ sự thật. Anh sẽ bắt đầu bằng Batz; nhất định ông ta sẽ về phe anh. Em đưa anh trở về đó mau.

Không phản đối một tiếng, Sylvie quay xe trở về ngả Foncourt. Trên đường, tôi kể tên những người tôi sẽ gọi đến:

- Batz và vợ ông ta, Antoine Valonne, Suzanne Ternant và chồng bà ta. Nếu ông ta không đi vắng, viên bác sĩ và bà vợ, Montbertaut...

Những lời nói của ba tôi vang lại trong ký ức của tôi. Montbertaut là một tên làm tiền và Pierre Valonne là nạn nhân của y. Chúng tôi tới nơi trước khi tôi kịp tìm ra một lập luận vững chắc về sự đối chiếu này. Tôi bảo Sylvie ngừng xe dưới bóng cây của đoạn đường dạo mát.

- Từ đây em có thể trông thấy cổng biệt thự. Em hãy để ý những người sẽ đến đó. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em cũng vẫn ở yên một chỗ. Nếu cần, anh sẽ gọi em vào làm chứng, hoặc khi anh đã lột được mặt nạ của tên sát nhân. Anh thề với em, anh nhất định sẽ làm xong công việc này.

Nàng mạnh dạn cổ vũ:

- Em cũng tin chắc như thế. Em biết anh sẽ chiếm được ưu thế, anh sẽ thắng.

Nàng choàng hai tay quanh vai tôi một cách nồng nhiệt.

Tôi lại căn dặn nàng:

- Em nhớ không được xuất đầu lộ diện.

- Em xin hứa với anh.

Sau khi nhận xét thấy rằng tất cả vẫn như lúc chúng tôi bỏ đi, tôi bước vào phòng khách. Lúc này tôi đã hoàn toàn tự chủ. Ý chí quyết liệt kết thúc thật nhanh chóng hành động táo bạo của mình đã đẩy lui tất cả nỗi lo âu sợ hãi của tôi.

Tôi liên lạc được với Batz trong điện thoại và yêu cầu hai vợ chồng ông ta cùng tới nhà Pierre Valonne là nơi tôi hiện có mặt.

Tôi bảo ông ta:

- Tôi đang cần sự giúp đỡ của ông. Xin ông đừng cho một ai hay và hãy đến ngay bây giờ.

Tôi gác máy, để không cho ông ta hỏi han gì được. Chuông điện thoại reo vang gần như liền sau đó. Tôi trả lời không do dự, biết rõ ông ta gọi lại để xem thử có phải tôi hiện đang ở nhà Pierre Valonne. Tôi đã nghĩ không lầm.

Ông ta cho hay:

- Chúng tôi sẽ đến trong vòng mười lăm phút.

Trong tiền đình, Henri và Simone Batz nhìn tôi bằng những cặp mắt nghi ngờ và dò hỏi:

Tôi bảo:

- Cha tôi vừa bị ám sát, cách đây một giờ.

- Sao?

Batz thốt ra tiếng đó như một tiếng kêu nghẹn ngào. Bà vợ của ông ta tái xanh và môi dưới của bà run lên.

Tôi nói tiếp:

- Tôi mời ông bà đến đây để giúp tôi khám phá kẻ sát nhân.

Tôi chỉ tay về phía thư viện. Henri Batz chỉ sải mấy bước dài là tới nơi, nhưng bà vợ ông ta vẫn chôn chân tại chỗ, vừa lắc đầu lia lịa như sắp lên cơn điên, vừa lảm nhảm:

- Không! Tôi không muốn xem... Tôi không muốn xem...

Batz tiến tới gần tử thi người bạn quá cố của ông, từ từ đi quanh một vòng, rồi dừng lại để nhìn vào mặt tôi.

Tôi nói:

- Ông ấy đã bị giết bởi một khẩu súng của chính ông ấy. Kẻ sát nhân đã đặt súng lên trên một chiếc trường kỷ trước khi chạy trốn theo lối cửa sổ ra sân thượng.

Tôi bước vào phòng khách và bật một ngọn đèn. Batz theo tôi và trong lúc ông ta chăm chú nhìn khẩu súng, tôi đi tìm bà vợ ông ta ngoài tiền đình. Tôi phải dẫn bà ta tới một chiếc ghế bành và bà ta buông người xuống tựa hồ như hai chân của bà đã đứt hết gân không còn giữ thân hình nữa.

Batz đột ngột hỏi:

- Trước hết, anh hãy cho biết anh làm gì ở đây vậy.

Tôi kể lại câu chuyện của tôi và kết luận:

- Vì thế tôi đến Foncourt. Kẻ đã mướn tôi đến đây chính là tên sát nhân. Y đã lấy theo cuộn băng buộc tội y. Nhờ cuộn băng này mà ba tôi đã nhận ra y. Ông có nghi ngờ ai không?

Ồng ta bảo:

- Câu chuyện của anh nghe vô lý quá.

Tôi vừa tiến một bước tới gần ông ta vừa hét to:

- Nhưng ông phải tin. Tôi không có đủ thời giờ để đi thuyết phục tất cả mọi người.

Tôi trình bày kế hoạch của tôi và ra lệnh Batz báo tin cho Antoine Valonne trước nhất.

Ông ta quả quyết:

- Tôi không thể đưa ông cụ tới đây khi chưa chuẩn bị cho ông cụ khỏi bị cảm xúc quá độ. Tôi sẽ điện thoại rồi đi thăm ông cụ ngay.

Tôi dằn giọng:

- Không. Ông cụ sẽ biết sự thật tại đây, trước mặt tôi.

Giữa biệt thự và tòa lâu đài có sẵn một đường dây trực tiếp.

Chuông réo nhiều lần mới nghe tiếng cụ Antoine Valonne trả lời:

- Cháu là Henri đây. Cháu hiện đang ở tại nhà Pierre. Vừa có chuyện quan trọng xảy ra cho anh ấy... Cháu không nói gì hơn với cụ. Xin cụ dậy và đến đây ngay... Chỉ một mình cụ mà thôi.

Tôi bảo lúc ông ta đã đặt ống nghe xuống:

- Ông cụ sẽ nghe lời tôi. Nhờ ông nói giúp tôi vài tiếng.

Batz quật lại:

- Trước hết chính tôi phải tin lời anh đã chứ.

Tôi bực tức nói:

- Lẽ dĩ nhiên, ông nghĩ rằng tôi đã giết ông ấy! Đúng y khuôn kế hoạch của kẻ đã lựa tôi vào tròng! Buộc tội sát nhân của y vào cổ tôi. Tôi sẽ chứng minh với ông sự vô tội của tôi.

Chúng tôi cùng giữ im lặng cho đến lúc cửa chính mở mạnh. Tôi phóng ra tiền đình với Batz chạy theo sát gót. Vừa trông thấy tôi, Antoine Valonne đứng sững lại, vô cùng kinh ngạc. Tôi mở màn tấn công trước:

- Phải, chính tôi đây! Tôi đã vào đây với ba tôi. Ông đã gọi tôi đến nhà. Hai cha con chia tay nhau trong niềm thông cảm. Và, vài phút sau, ông bị giết.

Cụ Antoine Valonne tiến tới từng bước chậm mắt, nhìn vào mắt tôi. Ông cụ có vẻ xanh xao và khuôn mặt tiều tụy dường như bọc bằng giấy da. Henri Batz vội vàng chen vào giữa hai chúng tôi và vừa nắm lấy cánh tay cụ già vừa nói:

- Thưa cụ, khiếp quá!

Tựa hồ ông cụ không nghe Batz nói và chỉ đụng phải một chướng ngại vật vô tri vô giác ở ngay giữa đường, cụ Antoine Valonne ngừng lại và lớn tiếng truyền lệnh:

- Cậu hãy nhắc lại cậu vừa giết con tôi!

Tôi cũng lớn tiếng lại:

- Tôi không bao giờ nhắc lại những lời tôi không hề nói.

Bỗng ông cụ hỏi dồn dập:

- Ở đâu? Ở đâu?

Henri Batz, vẫn không buông cánh tay ông cụ ra, liền đưa ông cụ vào thư viện. Tôi đi về phía bên kia tử thi, đối diện với họ. Antoine Valonne lảo đảo đứng nhìn vũng máu ghê rợn một lát, rồi ngước mắt về phía tôi.

Tôi bảo:

- Tôi sẽ khám phá ra kẻ đã gây nên chuyện này, nhưng tôi cần sự trợ giúp của cụ.

Ông cụ đáp lời:

- Chính cậu. Đồ sát nhân!

Tôi nắm tay lại và ra lệnh cho Batz:

- Ông hãy đưa ông cụ ra ngoài kia.

Tôi đi ra phòng khách trước. Simone Batz vẫn ngồi ủ rũ trong một chiếc ghế bành. Hai người đàn ông bước theo tôi và cụ Antoine Valonne lại nhất quyết buộc tội tôi:

- Cậu nói dối! Cậu đã vào đây bằng vũ lực. Không bao giờ con tôi bằng lòng tiếp cậu. Ông ấy không thèm nghe lời cậu nên cậu đã giết... Cậu sẽ đền tội, đồ khốn nạn. Tôi sẽ cho người bắt cổ cậu. Batz, gọi cảnh sát dùm tôi.

Tôi nói không nể nang:

- Cụ là một con người độc ác, u mê vì ích kỷ và câu nệ. Nhưng cụ sẽ phải tin lời tôi, dù vui lòng hay miễn cưỡng.

Cụ Valonne tức đến nghẹn hơi, vừa dang tay về phía tôi vừa hét:

- Tôi muốn bắt nhốt tên này, Batz, hãy tuân lời tôi. Điện thoại đi.

Tôi đáp lại:

- Ông ấy sẽ không vâng lời cụ đâu. Hiện giờ tôi là kẻ chỉ huy ở đây. Cụ nên lưu ý đến điều đó.

Simone Batz, lúc bấy giờ mới tỉnh hẳn cơn mê loạn, lên tiếng:

- Mình cứ để cho anh ấy nói. Anh ấy cần giải thích với cụ Valonne.

Cụ già chận lời:

- Tôi không muốn nghe gì hết. Tôi yêu cầu giao anh ta cho cảnh sát. Để tôi tự lo liệu lấy.

Ông cụ vừa đi một bước về phía máy điện thoại thì chính Batz ngăn lại:

- Dù sao cụ cũng nên biết anh ấy muốn nói gì rồi hãy hay. Vợ cháu nói không sai: ít nhất cũng phải nghe lời trình bày của anh ấy. Dù thế nào đi nữa, anh ấy cũng ở trong tay của mình, không sao trốn vào đâu được.

Tôi liền nói:

- Tôi không có ý định bỏ trốn đâu. Nếu muốn trốn thì tôi đâu cần đợi tới lúc này. Nhưng tôi cũng không muốn cho tên sát nhân tẩu thoát khỏi tay tôi.

Tôi lại kể câu chuyện của tôi một lần thứ ba.

Cụ Antoine Valonne kết luận:

- Tất cả đều là những chuyện dối trá và bịa đặt. Đâu có ai trông thấy cuộn băng.

- Nhiều nhân chứng đã được nghe. Như má tôi, chẳng hạn,

Ông cụ cãi bướng:

- Bà ấy là đồng lõa của cậu trong một âm mưu làm tiền, và âm mưu đó đã đưa đến một vụ án mạng.

Tôi chỉ muốn nhào tới ông cụ. Batz rất tinh ý chận tôi lại, nhưng vẫn không biết làm cách nào ngăn tôi đừng sỉ vả.

- Cụ là một con người độc ác, chuyên chế, không có tâm hồn và trái tim. Trong ruột gan của cụ không có gì ngoài lòng kiêu ngạo.

Cụ Antoine Valonne lại còn tái xanh hơn trong lúc ông cụ ra lệnh:

- Cậu im đi.

Nhưng tôi vẫn nói tiếp:

- Tính cố chấp, và một thứ uy quyền quái đản. Vì tất cả những thứ đó cụ sẽ phải gánh một vụ xi-căng-đan. Tuy nhiên nếu cụ trở về với lẽ phải vẫn còn kịp thời giờ dập tắt.

Simone Batz lại can thiệp để năn nỉ cụ già hãy cố nghe tôi nói hết câu chuyện, và ông chồng của bà ta tận tình theo lời yêu cầu của vợ nên lần này đã hơi chịu tin.

Tôi kể việc ba tôi đã hẹn tôi đến đây sau khi nhận được bức thư của tôi, tôi mô tả thái độ của ông lúc nghe cuộn băng, rồi tôi tóm lược cuộc nói chuyện của chúng tôi và không quên thuật lại những lời tuyên bố và hứa hẹn mà ông đã dành cho tôi. Khi tôi nói về một vụ làm tiền của Montbertaut, lần đầu tiên tôi thấy sắc mặt cụ Valonne đổi khác trong giây lát.

- Chúng tôi chia tay nhau trên thềm tam cấp trong bóng tối. Khi vừa ra tới cổng thì tôi nghe tiếng súng nổ.

Batz hỏi:

- Anh đã trở vào đây ngay?

Tôi giải thích rõ việc tôi trở vào, phát giác án mạng và dò xét khắp nhà, nhưng không hề nhắc nhở đến Sylvie,

Tôi nói với cụ Antoine Valonne:

- Tôi đã có ý định gọi cảnh sát, nhưng tôi lại nghĩ rằng chắc chắn họ sẽ quá tận tụy với cụ, không thèm nghe tôi. Tôi không thể tin tưởng sự thông cảm của ai hết. Vì thế, thà tôi tấn công trước còn hơn. Những người biết ít nhiều về lý do sự hiện diện của tôi sẽ đến đây và tự giải thích.

Cụ Antoine Valonne bảo:

- Cảnh sát sẽ đích thân nghe lời khai của những người này. Đó là vai trò của họ, chứ không phải của cậu.

Tôi nổi giận:

- Thì ra cụ không hiểu gì hết, cụ không có một cử động nào để ngăn chận xì-căng-đan hay sao?

Ông cụ đáp lời:

- Từ nay không có chuyện gì có thể khiến cho tôi đau buồn nữa, vì con tôi đã chết.

- Còn tôi, tôi sẽ không để bị bắt vì tội giết cha.

Mọi người cùng im lặng một lát. Tôi đang chờ cụ già chấp thuận đề nghị của tôi, nhưng tôi phải sững sờ khi nghe ông cụ nói:

- Tôi không bằng lòng cậu gọi Pierre Valonne là cha của cậu.

Tôi lớn tiếng hỏi:

- Tại sao tôi không được gọi? Có phải vì ông ấy không còn sống để xác nhận với cụ?

Ông cụ trả lời bằng một giọng run run:

- Trong lúc thiếu thời, Pierre Valonne rất có thể đã... sa ngã, và cậu là kết quả của vụ sa ngã đó. Nhưng tôi cấm cậu tự cho là con của con tôi tại đây.

Cơn giận xâm chiếm trọn đầu óc tôi. Tôi quên tất cả mọi người đang ở chung quanh tôi, ngoại trừ cụ già ngoan cố, ngay trong giờ phút bi thảm này vẫn cố tìm cơ hội biểu dương lòng kiêu hãnh miệt thị như một thứ nọc độc. Batz phải nhảy tới ôm chặt ngang hông tôi.

Tôi gào thét dữ dội, không tiếc lời sỉ vả. Rồi cơn giận của tôi bỗng tắt ngấm. Hình ảnh xác chết đang nằm dài, bên kia bức tường, chỉ cách xa mấy thước tây, vừa hiện lên trong trí tôi, xóa nhòa mọi vật cũng như người trong phòng khách. Có lẽ Simone Batz cũng có ý nghĩ này bởi vì bà úp mặt vào hai bàn tay, rên rỉ:

- Tôi van ông... thật quá sức tàn tệ. Xin ông im lặng đi.

Cụ Antoine dùng tay áo phủi sạch chiếc vét-tông. Lúc này ánh mắt ông cụ hình như nhìn vào chốn xa xôi.

Batz thả tôi ra và nói với cụ Valonne:

- Mình có thể nghe lời khai của Suzanne và Paul, cũng như Fontan và Montbertaut, theo lời đề nghị của anh ấy. Nếu sau này vẫn không có chút tiến bộ nào, mình sẽ giao anh ấy cho cảnh sát.

Tôi sừng sộ:

- Tôi không đề nghị, tôi đã quyết định. Mình đã mất quá nhiều thì giờ. Ông hãy gọi họ lại đi.

Batz liền quay sang hỏi ý kiến cụ già và khi đã được ông chấp thuận mới dở máy điện thoại lên:

Tôi liền bảo:

- Ông bà Ternant trước hết.

Ông ta gọi họ đến với những lời lẽ mà tôi đã dùng để gọi ông ta một giờ trước.

Sau đó, tôi lại ra lệnh:

- Bây giờ, ông bác sĩ. Và bà vợ ông ấy nữa. Bà ấy chính là người hiểu chuyện của tôi nhiều hơn hết, nên phải mời đến cho kỳ được.

Cụ Antoine Valonne bước tới gần máy điện thoại tỏ vẻ ông cụ muốn đích thân gọi. Muốn thuyết phục để viên bác sĩ chịu dẫn bà vợ đến nhà này, là nơi mà bảy tám năm nay ông ta không hề đặt chân tới, vị chúa tể của Foncourt lại không giải thích cặn kẻ như tôi tưởng.

Cuối cùng tôi nói:

- Mình hãy ra đợi ngoài tiền đình.

Anne-Marie Fontan và ông chồng của nàng tới trước. Cả hai cùng dừng chân sửng sốt lúc tôi mở cửa cho họ. Tôi mời họ vào và dẫn họ đi theo tôi. Cụ Valonne và Batz đang đứng dưới chân cầu thang bằng đá, không một ai nhúc nhích. Họ cũng không trả lời câu hỏi của viên bác sĩ:

- Có chuyện gì vậy?

Tôi vừa bảo vừa đẩy một cái mở rộng cả hai cánh cửa của thư viện:

- Một vụ án mạng.

Fontan phóng tới và quỳ xuống bên cạnh xác chết. Bà vợ ông ta nhìn sững mấy giây, như ngây dại, rồi ngã xuống, bất tỉnh nhân sự. Tôi đưa tay về phía nàng khá nhanh để đỡ nàng khỏi bị đụng đầu vào một cạnh tủ.

Tôi gọi to:

- Bác sĩ, vợ ông!

Ông ta đứng dậy để phụ giúp tôi đỡ lấy nàng.

Batz chạy đến nói:

- Hãy để cho bà bác sĩ nằm trên trường kỷ.

Khi nàng đã được đặt nằm trong phòng khách, nàng từ từ tỉnh lại, nhưng sắc mặt của nàng vẫn còn nhợt nhạt. Ánh mắt của nàng tràn đầy khủng khiếp nhìn sững tôi.

Tôi liền hảo:

- Không. Tôi không giết ông ấy.

Ngoài tiền đình, có tiếng cửa mở lách cách rồi sau đó là giọng nói sang sảng của một người đàn ông:

- Thế nào, có chuyện gì thế? Chúng tôi hết sức lo lắng. Henri làm gì mà lại gọi điện thoại vào giờ giấc này.

Fontan cũng như tôi cùng lắng tai nghe. Batz giải thích:

- Đó là Paul Ternant và bà vợ của ông ấy. Mình cũng vừa mời họ đến.

Nói đoạn, ông ta đi ra tận cửa phòng khách để đón tiếp họ, mà mắt vẫn không ngừng theo dõi tôi. Tôi còn nghe nhiều câu hỏi do người anh vợ của Pierre Valonne đặt ra. Hai tiếng kêu thảng thốt vang lên, kế tiếp là im lặng hoàn toàn, cho tôi hay đôi vợ chồng vừa được dẫn vào thư viện.

Nhưng lúc bấy giờ tôi đã cảm thấy lạnh toát cả người. Đầu mút các ngón tay của tôi lại đau nhức chịu không nổi như bị kim châm. Lưỡi tôi cứng đờ trong miệng.

Không còn ngần ngại gì nữa, tôi đã nhận ra giọng nói của Paul Ternant. Chính là giọng của người bí mật trong máy điện thoại mà tôi đang cố tìm lý lịch từ hai tuần nay.