Chương 17
Cơn kích động đã nhất thời làm hỗn loạn tất cả năng lực của tôi và tôi có cảm tưởng mình đang bị lôi cuốn vào trong một cơn ác mộng mà tôi phải bứt ra khỏi, bằng mọi giá. Tôi cố đi được mấy bước và nhờ cử động này, tôi tỉnh trí trở lại. Tôi hít một hơi thở thật dài trước khi tới cửa căn phòng bi thảm. Sự xuất hiện của tôi khiến cả hai vợ chồng Ternant ngơ ngác như đang chứng kiến một cảnh ma hiện hồn.
Tôi bảo bằng một giọng gần như bị ai bóp cổ:
- Ông là kẻ ám sát ba tôi.
Tôi bắt quả tang Paul Ternant giật nẩy mình và khuôn mặt ông ta xám như tro.
Cụ Antoine Valonne gầm lên:
- Cậu điên!
Cố lấy giọng vững vàng hơn, tôi nói tiếp:
- Ông là người đã nói chuyện với tôi trong điện thoại. Người đã trả tiền cho tôi để đến Foncourt. Tôi đã thâu được giọng nói của ông vào băng nhựa, cuộn băng vừa bị mất trộm đêm hôm nay.
Ternant phát âm một cách khó nhọc:
- Anh muốn nói gì?
- Tôi buộc tội ông đã giết ba tôi: tôi là người vừa khám phá âm mưu của ông.
Cụ Antoine Valonne liền xông tới vồ lấy chiếc áo vét của tôi, và lần này Batz không sao ngăn cản kịp. Ông cụ hét vang:
- Cậu hãy im miệng đi. Cậu mất lý trí rồi hay sao?
Tôi vùng ra và đáp lại:
- Chính cụ sắp sửa mất thì đúng hơn. Xin tất cả quý vị hãy ra phòng khách.
Khi mọi người đã ở trong phòng khách, tôi đóng cửa thư viện, rồi tôi gằn giọng bảo Ternant, là người mà từ nãy giờ tôi không hề rời mắt:
- Ông là người duy nhất mà tôi chưa được biết trong số những người thân cận với ba tôi... và là người cuối cùng mà tôi có thể nghi ngờ. Tôi đã tưởng ông cùng một phía với gia đình Valonne, nhưng thật ra ông đã phản bội họ.
Cu già lại la lối:
- Cậu còn bịa chuyện gì nữa?
Ternant cũng phụ họa:
- Tôi không hiểu gì hết.
Tôi hung dữ bảo:
- Còn tôi, tôi đã hiểu tất cả. Tôi đã suy nghĩ lại, và bây giờ tôi đã biết hết. Kể ra ông cùng với vợ ông sắp đặt vụ này cũng khéo lắm. Ông điện thoại cho tôi từ Paris, còn bà thì lại gửi tiền cho tôi từ Nancy. Bà dò xét hành vi của tôi tại chỗ rồi tường trình lại với ông. Như một gã khờ khạo, tôi lại cứ đâm đầu tìm đến bà mỗi khi có dịp. Tôi đã tưởng mình khôn khéo, nào ngờ tôi chỉ đi giúp ông bà, hơn cả hy vọng của ông bà. Bây giờ thì mọi chuyện đã sáng rõ như giữa ban ngày.
Tất cả bẩy người cùng châu mắt lại nhìn tôi và trên mặt họ đều lộ vẻ khó tin pha với sửng sốt.
Tôi quay sang nói với Suzanne Ternant:
- Đêm gọi cửa nhà bà, bà đã mở cho tôi vào không một chút sợ hãi. Bà đã biết rằng tôi không phải là người nguy hiểm. Những đặc biệt hơn hết là bà đã khuyên tôi nên tức khắc đến nhờ ông thầy mằn săn sóc chỗ gân trật. Lẽ tất nhiên! tôi phải ở trong tình trạng giữ trọn vai trò không được sơ suất. Và chiều hôm qua, buổi bàn cãi bần tiện ấy, lại thêm một cạm bẫy khác để chọc giận tôi và thúc đẩy tôi gây nên một chuyện tai tiếng. Thêm một lần nữa, tôi đã vô tình giúp đỡ bà, trong lúc lầm tưởng mình đang ở thế mạnh.
Cụ Antoine Valonne bảo:
- Tất cả những chuyện đó đâu có ý nghĩa gì.
Một tư tưởng chợt thoáng qua trí tôi: nếu tôi bịa đặt ra một chuyện, không chừng tôi có thể thắng được Paul Ternant. Tôi liền nói với ông ta:
- Chắc ông tưởng đã thủ tiêu được bằng chứng mà tôi đã mất nhiều công phu mới kiếm ra được. Ông đã lầm. Tôi còn có một cuộn băng khác sao lại cuộc điện đàm cuối cùng giữa tôi với ông.
Tôi trông thấy ông ta nuốt nước bọt một cách khó khăn và cúi mặt xuống.
Tôi nói lớn:
- Ông đã chịu thú thật?
Bà vợ ông ta lén nhìn chồng, sắc mặt biến đổi hẳn.
Bỗng nhiên, ông ta nói:
- Phải, chính tôi đã điện thoại cho anh.
Một sự im lặng ngột ngạt buông xuống sau lời thú tội bất ngờ ấy. Tôi tuần tự quan sát từng nhân chứng một: ngoại trừ Fontan, họ đều có vẻ đang muốn hít thêm không khí cho đỡ ngạt thở. Cụ Antoine Valonne hé môi ra, trông giống hệt một bức tượng bằng sáp.
Ternant nói tiếp:
- Tôi đã trả tiền cho anh để anh đến đây. Nhưng tôi không thể ngờ được những hậu quả bi thảm như thế này. Anh căn cứ vào những bằng chứng nào mà dám cho rằng có một mối liên quan giữa chuyện đó và... vụ ám sát?
Tôi dằn mạnh từng tiếng một:
- Nhưng ông chính là kẻ sát nhân.
Ông ta cực lực phản đối:
- Anh hoàn toàn điên. Không có một chút liên quan nào...
- Paul, anh hãy giải thích đi!
Lệnh của cụ Antoine Valonne vang lên như một nhát dao chém vào giữa câu nói của Ternant. Ông ta liền quay về phía cụ già, trả lời:
- Cháu sẽ không để ai buộc vào cổ cháu một tội ác ghê tởm, nhưng cháu sẽ không dấu diếm các lý do đã thúc đẩy cháu tìm cách nhờ cậu này giúp đỡ một cách vô ý. Nhưng chắc bác đã đoán biết những lý do đó. Cháu muốn gây nên một hoàn cảnh khó khăn cho Pierre, lúc anh ấy dự tính làm lại cuộc đời... sau khi chôn cất Jeanne chưa đầy một năm.
Cụ già sừng sộ:
- Anh đã dám làm trò đó à?
- Vâng! Vì nhớ thương cô em gái bất hạnh của cháu. Cháu đã nói với Pierre rằng dự định tục huyền của anh ấy sẽ làm cho cháu mang tai tiếng. Anh ấy đã không chịu nghe lời cháu. Vì thế, cháu mới có ý nghĩ phá hoại kế hoạch này.
Mấy câu ấy đã đem đến trong tâm trí tôi một ánh sáng hãy còn pha trộn với nhiều mơ hồ. Tôi liền hỏi:
- Ông dự tính câu chuyện sẽ kết thúc như thế nào?
Ternant phác một cử chỉ bất định và trả lời:
- Tôi chờ xem những phản ứng của ông em rể. Tôi mới định sau.
- Nhờ ai mà ông hay biết về sự thật của đời tôi? Ông không hề quen biết má tôi kia mà?
Ông ta bảo:
- Đúng thế. Nhưng khi bà ấy tìm cách tiếp xúc với ba má của Pierre trước khi anh ra đời, gia đình tôi đã biết rõ tất cả.
Cụ Antoine Valonne lại la lối:
- Anh đã hành động một cách đê tiện. Anh đã đem tai tiếng đến thị xã Foncourt và đưa sự chết chóc vào ngôi nhà này. Anh đã làm ô danh tên tuổi của một dòng họ từ trước đến giờ vẫn cư xử rất đẹp với anh. Rồi tôi sẽ bắt anh phải đền cái tội phản phúc này.
Ternant cũng nổi nóng:
- Ngay chính cá nhân bác, không phải bác sắp sửa làm ô danh dòng họ của cháu hay sao? Cháu có bổn phận phải ngăn cản hành vi sỗ sàng của bác. Không chừng bác đã ước mong cho đứa em gái của cháu mau chết để Pierre mau được tự do.
Cụ già hét vang:
- Anh đã hoàn toàn loạn trí mất rồi.
- Từ khi em cháu mất, bác chỉ nuôi mỗi một ước ao: cưới vợ khác cho Pierre để cho dòng họ Valonne có người nối dõi tông đường.
Ông ta vừa chỉ tôi vừa nói tiếp:
- Sự đời quả thật khôi hài phải không bác, bởi vì kẻ hậu duệ duy nhất của dòng họ bác lại là cậu này... mà cậu ấy thì lại mang họ Charmoy?
Mọi người ai đứng nguyên chỗ nấy kể từ khi bắt đầu cuộc đấu khẩu độc đáo, trong một bầu không khí gay cấn mà vụ án mạng cùng cái tử thi đã nhất thời phai nhòa.
Tôi lớn tiếng:
- Bây giờ tôi đã hiểu khá đủ về các ông. Trước kia tôi vẫn tưởng mình phải đương đầu với một nhóm người có tổ chức hẳn hoi. Tôi đã lầm. Các ông chỉ là những người bị dằng co bởi lòng thù hận và sẵn sàng thi hành mọi thủ đoạn, dù phải nhúng tay vào máu. Các ông đã tự lột mặt nạ của mình.
Ternant cãi lại:
- Không phải anh mới chính là tên sát nhân, nhưng anh giả vờ đóng vai người đi tìm thủ phạm hay sao?
- Ông có nhiều lý do để giết ông ấy, còn tôi thì không.
- Tôi không nghĩ rằng đây là một vụ mưu sát. Trong lúc tranh luận, rất có thể anh đã không giữ nổi bình tĩnh. Anh là một người xung động: anh đã từng chứng tỏ điều đó ở Foncourt. Tôi chỉ yêu cầu anh đóng vai trò của một kẻ hiếu kỳ. Nhưng anh đã đi quá xa đến nỗi cuối cùng mọi người đều ghét anh.
Anne-Marie Fontan đột nhiên lên tiếng:
- Không phải lỗi ở cậu ấy. Chính chồng tôi đã xúi giục người ta chống đối cậu ấy, ép buộc cậu ấy rời khỏi xứ này.
Fontan trầm tĩnh nói tiếp:
- Đúng vậy. Tôi không sao đoán được lý do những hành vi gây hấn của cậu.
Phát giác này mang một tầm quan trọng quá thấp, so sánh với sự bí mật mà tôi đang cố tìm cách vén màn để cứu vãn cho sự an nguy của chính mình. Tôi liền quay sang Ternant, hỏi ông ta:
- Đâu có ai cần lấy cuộn băng của tôi để thủ tiêu, nếu không phải là ông?
Batz góp ý:
- Rất có thể người lấy nhằm một mục đích khác. Chẳng hạn, để hãm hại... hoặc làm tiền Paul.
Tôi vẫn tiếp tục nói với Ternant:
- Tại sao ông lại không ghép thêm một vụ sát nhân, rất dễ đổ tội cho tôi? Xin ông chớ nhắc lại với tôi ông không có nguyên do. Ông khinh thường ba tôi, lại còn thù ghét ông ấy nữa, bởi lẽ ông ấy đã chóng quên người em gái của ông và định tục huyền.
Ông ta lắc đầu:
- Đó chỉ là một lý do để cố phá vỡ cuộc hôn nhân, chứ không phải để giết người. Tôi sẽ không để yên cho anh dùng mãi luận điệu hạ nhục tôi như thế.
Cụ Antoine Valonne có vẻ muốn tạm thời đứng ngoài vòng cuộc xung đột của chúng tôi. Chắc hẳn ông cụ cũng đang nghi ngờ Ternant nhiều điểm như tôi.
Tôi thình lình hỏi Suzanne Ternant:
- Đêm hôm nay, chồng bà về nhà hồi mấy giờ?
Bà ta trả lời:
- Vào khoảng quá mười một giờ.
Batz chen lời:
- Ông Valonne đã bị bắn một giờ trước. Phải hết sức điên cuồng mới nghi ngờ ông Ternant.
Tôi cãi lại:
- Giả sử lời của bà Ternant là đúng, tại sao ông Ternant lại không có thể đến Foncourt hai giờ trước, để nghe lỏm cuộc nói chuyện giữa tôi với ba tôi?
Ternant liền bảo:
- Tôi đâu có biết gì về cuộc, nói chuyện đó.
Batz cũng phản đối:
- Không một ai hay biết gì về cuộc gặp gỡ của anh. Chính ông Pierre Valonne đã xác nhận với anh như thế kia mà.
Tôi đáp:
- Ông ấy có thể lầm. Ông Ternant, những hôm thứ bảy khác, ông vẫn về nhà sớm hơn nhiều.
Ông ta giải thích:
- Hôm nay, mãi tới bảy giờ tối tôi mới rời khỏi văn phòng được và tôi đã đi ăn. Nếu anh cần, sẽ có hai chục người làm chứng cho tôi. Những lời buộc tội của anh thật là lố bịch và khả ố. Nếu tôi có một lý do để suy tính vụ giết người này, tôi điên khùng tới mức độ nói điện thoại với anh hay sao. Tôi dại gì mà không hiểu rằng tôi có thể vô tình gặp anh bất cứ lúc nào. Tôi đã dám liều như vậy, bởi vì tôi chỉ muốn nhờ tay anh chọc tức Pierre Valonne một mách. Anh không tin tôi cũng vô cùng xao xuyến vì chuyện bất hạnh này à?
Bây giờ, tôi đã gần như chắc chắn ông ta vô tội. Nhất định cụ Antoine Valonne cũng như tôi, bởi vì ông cụ chợt lên tiếng ra lệnh:
- Thôi, đủ rồi. Anh hãy đi tìm Montbertaut.
Ternant ngạc nhiên hỏi:
- Montbertaut? Bác muốn gì anh ta?
Tôi hiểu vì sao ông ta ngạc nhiên. Tôi liền kể lại cuộc nói chuyện giữa tôi với ba tôi. Tôi nhấn mạnh lời nói úp mở của ba tôi về một vụ làm tiền ông mà kẻ chủ mưu lại là người bạn cũ của ông. Rồi tôi hỏi thêm:
- Có lẽ ông không biết vai trò Montbertaut đã thủ trước khi tôi ra đời?
Cụ Antoine Valonne giật mình, bảo tôi:
- Chuyện đó đâu cần nói ra ở đây.
Tôi lớn tiếng cãi:
- Trái lại. Tất cả phải được làm sáng tỏ. Chính vì thế mà tôi đã triệu tập mời quý ông đến: kể cho các ông nghe những gì tôi biết và yêu cầu các ông kể cho tôi nghe những chuyện tôi không được biết. Mời các ông hãy nghe đây!
Tôi rút ra khỏi ví tờ thú tội do Montbertaut đã viết theo lời tôi đọc, và tôi đọc lại cho tất cả mọi người cùng nghe. Cụ Antoine Valonne, bị gọi đích danh trong bản tự thú này, lúc đó hình như co rúm người lại để cho tiếng nói của tôi không lọt vào tai.
Đọc xong, tôi bảo:
- Đó là nhân vật sắp sửa xuất hiện nơi đây. Ba tôi đã có ý định sẽ loại trừ ông ta trong một thời gian rất gần. Nhân dịp nhiều biến chuyển mà ba tôi sẽ thực hiện trong đời ông: đó chính là những lời do miệng ông ấy nói. Có lẽ ba tôi còn dự tính gì khác hơn chuyện tục huyền? Các ông có ý kiến gì không?
Tôi thấy tất cả kế tiếp nhau lắc đầu. Tôi hỏi Batz:
- Ông biết rõ dự tính này?
Ông ta nhìn nhận:
- Phải.
Tôi quay sang Fontan:
- Còn bác sĩ?
Ông ta bảo:
- Hoàn toàn không. Vợ tôi càng chắc chắn không biết gì.
Anne-Marie Fontan ra dấu xác nhận lời chồng Tôi lại hỏi tiếp:
- Không biết ba tôi sẽ cưới ai làm vợ?
Cụ Antoine Valonne vội cự nự:
- Chuyện đó đâu có liên quan đến cậu.
Batz phụ họa:
- Và, lúc này, đâu còn quan trọng nữa.
Tôi hung dữ vặn lại:
- Tôi mới là người nhận định tầm quan trọng này. Trong lúc tôi đang tìm kẻ đã ám sát ba tôi, tất cả những người gần gũi với ông đều được tôi đặc biệt lưu tâm đến. Tôi xin nhắc lại câu hỏi: người đàn bà đó tên là gì?
Ternant trả lời:
- Christine de Léré.
Tôi nghe cái tên lạ hoắc. Tuy nhiên, tôi vẫn hỏi thêm:
- Bà ấy ở đâu?
- Ở Paris.
- Bà ấy đã từng đến Foncourt?
Ternant lại cho hay:
- Bà ấy hiện ở đây đêm nay, lần đầu tiên. Ngay trong lâu đài.
Tôi la lớn:
- Ông nói sao? Ông không nói đùa chứ? Tôi muốn gặp bà ấy.
Cụ Antoine Valonne gầm lên:
- Tôi cực lực phản đối. Cô ấy là khách mời của tôi và cậu phải kính trọng cô ấy! Tôi sẽ đích thân nói tên kẻ giết con tôi cho cô ấy nghe. Thôi, đủ rồi! Henri, anh hãy cùng đi với Fontan đến nhà Montbertaut và gọi anh ta tới đây.
Hai người sửa soạn đi. Tôi ngăn lại, hăm dọa:
- Hai ông nhớ chỉ gọi một mình Montbertaut đến đây mà thôi, chứ đừng có gọi một ai khác. Hai ông đừng nên tìm phương hại tôi bằng cách gọi cảnh sát đến. Rồi họ sẽ đến ngay, nhưng phải do chính tôi gọi.
Họ cùng rời khỏi phòng khách. Chuông đồng hồ gõ mười giờ rưỡi khuya. Ba tôi vừa chết cách đây hai giờ mười lăm phút, và trong khoảng thời gian này, tôi đã trải qua nhiều biến cố và xúc động, còn nhiều hơn suốt hai mươi lăm năm vừa qua trong đời tôi. Sau giai đoạn đầu tiên của cuộc thử thách tàn nhẫn này, tôi ngạc nhiên thấy mình vẫn gần như sáng suốt, thừa sức bước sang các giai đoạn kế tiếp mà không hề kinh hoảng.
- Trong đầu óc tôi, những sự kiện không giải thích nổi khi tôi xem xét riêng rẽ, tự sắp xếp lại theo thứ tự. Ba tôi đã có ý định tục huyền. Phát giác này làm sáng tỏ rất nhiều điểm mờ tối. Hai vợ chồng Ternant đã dụ tôi đến Foncourt để gây nên tình trạng lộn xộn và tai tiếng sẽ bùng nổ đúng vào lúc người đàn bà kia cũng có mặt tại đây. Trong lúc bảo tôi: “Tai tiếng phải bùng nổ ngày hôm nay”, chắc chắn ba tôi đã đoán rõ nguyên do xui khiến người anh vợ của ông.
Tôi tin chắc kế hoạch của hai vợ chồng Ternant chỉ được dự tính tới đây, một kế hoạch hèn hạ và cuồng vọng để phá hoại một cuộc hôn nhân, trả thù cho một người đàn bà đã chết mà họ nghĩ là tủi nhục.
Nhưng, có kẻ đã xen vào kế hoạch này, gây nên một vụ án mạng.