Chương 18
Khi Montbertaut trông thấy tôi trong tiền đình, bên cạnh có cả cụ Antoine Valonne, ông ta mở tròn mắt với một vẻ e ngại bất thần, tuần tự nhìn hai người vừa dẫn ông ta đến. về phía một bên gò má, dấu vết cú đấm của tôi hôm chủ nhật tuần trước trình bày thêm một vệt xanh lam quầng vàng trên khuôn mặt phì nộn xấu xí của ông ta.
Tôi chỉ cửa phòng thư viện cho ông ta:
- Ông hãy vào trong đó.
Ông ta nghi ngờ bước tôi hai cánh cửa chỉ khép hờ lại gần nhau và từ từ đẩy ra. Lúc ông ta trông thấy xác chết, ông ta buột miệng kêu lên một tiếng mà tất cả chúng tôi đều nghe rõ. Mắt tôi không hề rời khỏi mặt ông ta và tôi nhận thấy vẻ sững sờ ghê sợ của ông ta có vẻ thành thực.
- Anh hãy nói cho chúng tôi nghe những gì anh biết về vụ án mạng này.
Ông ta giật nẩy mình khi nghe cụ Antoine Valonne lên tiếng, và ấp úng vì quá hoảng hốt:
- Tôi đâu có biết gì… tôi xin thề...
Rồi ông ta quay người lại, nói tiếp:
- Thật là khủng khiếp! Tại sao thế này?
Tôi đáp:
- Chính ông sẽ giải thích cho tôi nghe.
Montbertaut lại lắc đầu:
- Tôi xin thề tôi không biết gì hết.
Tôi liền ra lệnh:
- Ông hãy qua bên kia.
Khi ông ta đã vào trong phòng khách, viên nhạc công vĩ cầm ngồi xuống một chiếc ghế bành, lầm bầm:
- Thật là một chuyện quá sức ghê rợn đối với tôi.
Cụ Antoine Valonne đến đứng ngay trước mặt ông ta.
- Anh đã làm “săng ta” con tôi bằng cách nào vậy?
Ông ta bỡ ngỡ hỏi lại:
- Cụ nói gì ạ?
Cụ già liền chụp lấy vai ông ta và buộc ông ta phải đứng lên.
- Tôi bắt buộc anh phải trả lời câu hỏi của tôi ngay lập tức.
Montbertaut giải thích liền một hơi:
- Khi tôi tình cờ gặp lại Pierre, tôi đang định thay đổi công việc làm. Tôi đã cho anh ấy hay rằng nếu anh ấy không chịu tuyển dụng tôi, tôi sẽ tiết lộ nhiều điều... về một tờ giấy mà tôi đã viết hồi xưa...
Tôi ngắt lời ông ta:
- Không đúng! Việc làm “săng-ta” của ông không liên quan tới vụ đó. Ông đã hay biết một chuyện khác và dùng chuyện này để đối địch với ba tôi. Chính ba tôi đã kể lại với tôi.
Montbertaut vẫn kịch liệt thề bán sống bán chết rằng ông ta nói đúng. Tôi quả quyết bảo:
- Ông Pierre Valonne đã tố cáo ông một cách minh bạch trước khi chết, ông ấy đang chuẩn bị đẩy ông ra khỏi hãng. Chính vì vậy mà ông đã mưu sát ông ấy! Ông đã lẻn đến đây, tối hôm nay. Ông đã rình nghe được cuộc chuyện trò giữa tôi với ba tôi, và đã nhận ra giọng nói của ông Ternant, khi ba tôi cho cuộn băng chạy. Ông đã nghĩ rằng ông có thể dùng cuộn băng để làm “săng-ta” người khác nữa, nên ông đã lấy trộm trước khi bỏ chạy trốn.
Montbertaut hỏi với một bộ mặt ngơ ngác:
- Cuộn băng nào? Tôi không hiểu anh muốn nói gì. Tôi chưa bao giờ đặt chân đến đây. Như vậy tôi làm sao vào rình trong nhà được?
Tôi dằn mạnh.
- Nhờ René. Cụ Valonne, chắc cụ không ngờ rằng tên mã phu của cụ đã báo cáo mọi chuyện xảy ra trong gia đình cụ cho ông Montbertaut.
Nói đoạn, tôi kể tóm tắt câu chuyện.
Cụ già vừa nắm chặt một cánh tay của kẻ bị cáo, vừa hỏi:
- Tất cả đều đúng?
Montbertaut cúi mặt nhìn xuống thảm, thú nhận:
- Tôi xin cam đoan việc tôi làm không nhằm mục đích gì ác độc... mà chỉ do lòng hiếu kỳ. Thỉnh thoảng tôi mới hỏi anh ta những việc Pierre đang làm... Pierre có nói chuyện về tôi với những người khác hay không...
Tôi gằn:
- Ông nói dối. Ông cần một tên do thám. Để lôi kéo René vào dưới quyền sai bảo của ông, ông đã dụ anh ta chui vào một chiếc bẫy cách đây hai năm, với sự đồng lõa của cô con gái bẩn thỉu của ông.
- Không đúng như thế. Tôi đã nói tất cả sự thật. Để vào làm việc trong nhà máy, tôi đã làm áp lực Pierre, nhưng sau đó, tôi đã để cho ông ấy yên thân. Dù ông ấy có hăm dọa thải hồi tôi đi nữa, tôi cũng không đời nào nghĩ tới chuyện rùng rợn như thế này.
Tôi bảo:
- Ông thì có việc gì mà không dám làm.
Sau khi lấy lại tự tin, ông ta quật ngược tôi:
- Thế còn anh thì sao? Tại sao anh đến Foncourt nếu không phải vì muốn báo thù? Anh đã làm gì tối nay tại đây? Còn tôi, tôi không hề rời khỏi nhà tôi nửa bước: vợ tôi và mấy đứa con của tôi sẽ làm chứng cho tôi. Nhưng còn anh, anh đã ở đâu khi án mạng xảy ra? Tại sao người ta lại có thể nghi ngờ tôi nhiều hơn anh?
Giải thích cho Montbertaut biết vì lý do gì tôi đến nơi này tức là mặc nhiên nhìn nhận rằng ông ta đã không nghe lỏm cuộc nói chuyện giữa tôi với ba tôi, và do đó, ông ta không có tội như tôi đã buộc cho ông ta.
Ternant chấm đứt sự do dự của tôi bằng cách lên tiếng:
- Để tôi kể cho ông nghe đầu đuôi câu chuyện. Sau đó, ông sẽ thông suốt mọi điều không kém gì chúng tôi.
Nói đoạn, ông ta kể ông ta đã mướn tôi đến Foncourt như thế nào và xác nhận luôn việc tôi đã thâu tiếng nói ông ta vào một cuộn băng, rồi cuộn băng này biến mất khỏi thư viện. Rõ ràng Montbertaut không hiểu được chuyện đó. Ternant thấy cần phải trình bày nguyên do hành động của mình, nên kể luôn:
- Vì những lý do đặc biệt, tôi muốn ngăn cản ông em rể của tôi tục huyền, theo dự tính của ông ấy.
Tôi nhận thấy vẻ kinh ngạc của Montbertaut, liền hỏi:
- Ông không biết chuyện đó hay sao?
- Không.
Cụ Antoine Valonne lại tiếp tục hăm dọa:
- Lần cuối cùng tôi bắt buộc anh phải nói rõ những gì anh biết. Nếu không, cảnh sát sẽ phụ trách việc lấy lời khai của anh.
Montbertaut đáp bằng một giọng đầy tin tưởng:
- Tôi không có gì đáng lo sợ. Tại sao cụ không gọi cảnh sát tới đây ngay đi?
- Tôi muốn làm sáng tỏ một vài chuyện trước đã.
Sau khi nghe Ternant thú thật âm mưu, cụ già đã bớt nôn nóng gọi cảnh sát. Tôi nhận thấy sự chuyển ý này và không bỏ qua một dịp tốt để nói móc:
- Thưa cụ, cách đây một giờ, cụ chỉ nghĩ đến việc bắt giữ tôi ngay lập tức. Tất cả những lời giải thích của tôi đều bị cụ xem là dối trá. Thế mà bây giờ cụ lại nghĩ rằng còn có nhiều điều phải làm sáng tỏ.
Bác sĩ Fontan lên tiếng:
- Anh đã triệu tập chúng tôi đến đây, bây giờ anh muốn gì?
- Gỡ cho tôi cái tội sát nhân mà có người muốn gán cho tôi. Rất có thể không có liên lạc trực tiếp giữa vụ án mạng và sự hiện diện của tôi ở Foncourt, nhưng tôi tin chắc rằng có kẻ đã lợi dụng tình thế hiện tại để hãm hại tôi. Y đã biết cuộc ước hẹn mà ba tôi đã cho tôi hay và y đã đến đây trước.
Batz hỏi:
- Ông Pierre gọi điện thoại cho anh lúc mấy giờ?
- Đúng bốn giờ chiều.
Ông ta quay sang hỏi cụ Antoine Valonne:
- Lúc đó anh Pierre có mặt ở đây?
- Phải.
- Chỉ có một mình.
- Có lẽ vậy,
Tôi bất thần hỏi:
- Người đàn bà tên Christine de Léré đó đã đến vào lúc nào?
Cụ Antoine Valonne đã chịu trả lời tôi:
- Lúc sáu giờ chiều, với những người khách khác.
Đến phiên Paul Ternant thăm dò:
- Ở khách sạn, người ta có thể nghe lỏm lúc anh nói chuyện hay không?
Tôi quả quyết:
- Không đâu. Và cũng không ai trông thấy tôi đến đây.
Viên bác sĩ cũng điều tra tôi:
- Anh làm sao đến đây được?
- Bằng một chiếc xe mướn. Chiếc xe hơi của tôi vừa bị hư. Dù sao đi nữa, tôi vẫn phải thận trọng, không dám dùng xe của mình.
Lại thêm một lần, tôi vẫn để Sylvie trong bóng tối hoàn toàn.
Batz chưa hết thắc mắc:
- Anh làm sao mà vào nhà được.
- Đúng chín giờ rưỡi, tôi có mặt ở ngay cổng. Ba tôi đã chờ sẵn tôi tại đó.
Batz lại hỏi cụ Valonne:
- Lúc ấy, anh Pierre vừa khỏi nhà cụ?
Cụ già gật đầu:
- Phải. Anh ấy đã ra về trước đó mấy phút.
Tôi kêu lên:
- Có lẽ ông ấy đã đi thẳng ra cổng, mà không ghé qua nhà. Tôi quên nghĩ đến trường hợp này. Rất có thể có người đã ở tại đây từ lâu. Ai giữ chìa khoá?
Cụ Valonne bảo:
- Mấy người giúp việc.
- Họ ở ngay trong nhà?
Ternant nói:
- Không còn ai, kể từ khi em gái tôi qua đời.
- Mỗi tối, họ ra về vào lúc mấy giờ?
Ông ta xác định:
- Trễ nhất là chín giờ.
Batz đang đứng gần chiếc dương cầm. Ông ta cúi xuống để đọc số chì trên viên đạn còn nguyên, rồi quay về phía chúng tôi và cho biết:
- Ba số không.
Viên bác sĩ trầm ngâm bảo:
- Loại đạn đặc biệt để hạ những con thú lớn.
Đoạn ông ta nói tiếp với tôi:
- Anh sờ vào khẩu súng này thật là bậy, vì chắc chắn anh đã xóa mờ những dấu tay.
Tôi cam đoan:
- Không đâu, tôi đã bọc tay bằng khăn cẩn thận. Dù thế nào, kẻ đã biết nơi cất đạn để lấy đạn nạp vào súng, tất nhiên quá quen thuộc với nhà này. Như vậy, số người bị tình nghi sẽ giảm bớt.
Montbertaut nói úp mở:
- Trừ phi Pierre đã cẩn thận nạp sẵn đạn vào súng trước khi đón tiếp cậu.
Tôi tức giận đáp lại:
- Ông nghĩ bậy rồi. Ba tôi đã hoàn toàn tin tôi. Ông ấy đã nói thẳng điều đó trong điện thoại. Nếu còn có một chút e ngại nào, nhất định ông ấy đã không hẹn gặp tôi tại nhà ông. Đây là một điều quá sức hiển nhiên.
Henri Batz nhận định:
- Chỉ có một mình anh xác nhận điều đó. Anh có nêu được những bằng chứng nào không?
Tôi trả lời:
- Không. Nếu tôi đã nắm được bằng chứng, tôi sẽ đi thẳng đến sở cảnh sát. Nhưng thế nào tôi cũng sẽ tìm ra. Các ông các bà là những người duy nhất biết tôi đang muốn gặp mặt ba tôi. Vì vậy, tôi có quyền nghi ngờ tất cả quý vị!
Trong chốc lát mọi người cùng im lặng. Tám người dàn theo hình bán nguyệt, ngay trước mặt tôi, lén lút nhìn nhau dưới đôi mắt diều hâu của cụ Antoine Valonne.
Fontan lên tiếng trước:
- Tôi có thể cho anh biết thời khắc biểu tối hôm nay của chúng tôi. Tôi đi khám bịnh cho các thân chủ về nhà lúc tám giờ. Chúng tôi ăn tối và xem truyền hình từ chín giờ đến mười một giờ rưỡi. Người đầy tớ gái của chúng tôi là nhân chứng.
Henri Batz có vẻ miễn cưỡng ra mặt, nhưng vẫn theo gương viên bác sĩ, cho hay:
- Chúng tôi đi ngủ vào lúc chín giờ rưỡi như thường lệ mỗi lần đi săn bắn về. Anh chịu tin chưa?
Fontan hỏi thêm:
- Có phải anh thật sự nghĩ rằng mỗi người trong chúng tôi đều có một lý do nghiêm trọng để thủ tiêu ông Pierre Valonne?
Tôi đáp:
- Tôi không rõ thế nào là một lý do nghiêm trọng để giết người. Như trường hợp của ông chẳng hạn. Ông oán hận ba tôi kể từ khi biết được vụ giao du giữa ông ấy với vợ ông.
Viên bác sĩ nghiêm giọng:
- Đúng thế, tôi thù ghét ông ấy.
Anne-Marie Fontan đột nhiên nói lớn:
- Không, chồng tôi không thể làm một việc như thế. Nhưng đối với những người khác thì lại khác hẳn. Cậu thử hỏi xem ông Batz có buồn giận ông Pierre hay không khi ông ấy đã từ chối không chịu giải cứu công ty của ông Batz.
Nét mặt của nhà doanh nghiệp đanh lại:
- Bà muốn nói bóng gió gì vậy?
Nàng tiếp ngay:
- Tôi biết nhiều điều về chuyện đó. Tôi có rất nhiều bạn bè trong các giới mà ông vẫn thường giao tiếp hàng ngày. Ông hiện đang lâm vào một tình trạng nguy biến và ông đã cố tìm cách thuyết phục Pierre Valonne hùn vốn. Nhưng ông ấy nhất thiết không chịu. Đó là một lý do đấy chứ!
Batz hầm hầm nổi giận:
- Bà điên!
Viên bác sĩ cũng cự nự:
- Anne-Marie!
Nhưng nàng vẫn cãi lại:
- Tôi dám thách ông Batz chứng tỏ rằng tôi đã nói sai. Còn Paul Ternant thì khỏi phải nói, bởi vì ông ấy đang định góp vốn.
Ternant liền bảo:
- Đúng thế. Nhưng “số vốn” mà tôi góp vào trước nhất là sự bảo chứng tinh thần bằng tên tuổi của tôi.
Batz nói với Anne-Marie Fontan bằng một giọng gay gắt:
- Có lẽ tôi đã thương nghị một vài lần với Pierre và không đạt được kết quả cụ thể nào. Nhưng tôi cấm bà suy diễn rộng ra như thế.
Bà vợ của viên bác sĩ vẫn không nao núng:
- Tôi nhắc lại rằng ông đang sắp sửa sạt nghiệp.
Batz liền hỏi móc:
- Bà nghe những chuyện mách lẻo đó trên chiếc giường nào vậy?
Fontan hét vang:
- Tôi cấm ông nói những lời như thế.
Cụ Antoine Valonne được dịp sỉ vả:
- Thôi! Các anh không biết hổ thẹn à? Ngay tại đây... Trong tình thế này?
Nỗi chán ghét đã dấy lên từ lâu trong lòng tôi, chợt bùng nổ:
- Tất cả các ông các bà đều phải lấy làm hổ thẹn mới đúng! Ba tôi đã nói với tôi ông ấy không tin tưởng một ai trong số những người thân cận. Bây giờ tôi mới hiểu rõ ông ấy đã sống giữa một đám người giả nhân giả nghĩa, một đám kẻ thù.
Cụ Antoine Valonne lên giọng:
- Tôi không cho phép cậu...
Tôi liền ngắt lời ông cụ:
- Tôi không cần phải được phép của cụ. Đáng lẽ những gì mà cụ vừa được nghe phải làm cho cụ mất hết kiêu hãnh. Ba tôi không có được những người bạn chí thiết. Người hùn hạp với ông lại khinh miệt ông đến cái độ dám gây xì-căng-đan ngay tại nhà ông. Một người trong số bằng hữu từ thời thơ ấu của ông thì cố lôi kéo ông vào những vụ làm ăn mờ ám. Một người khác thì lại làm “săng-ta” ông...
Tôi chỉ vào cụ Antoine Valonne, nói tiếp:
- Và, đó là tôi chưa nói gì tới cụ... người tàn tệ hơn hết. Tôi đã tìm hiểu điều đó kể từ lúc tôi tới Foncourt. Tôi đã phá tan những mặt tiền đẹp đẽ của cụ và nhìn thấy bên sau có gì.
Fontan lạnh lùng hỏi:
- Như thế có giúp cho anh tiến hành cuộc điều tra mà anh định thực hiện?
Tôi quả quyết:
- Nhất định là có chứ.
Tôi nói dối. Cách đây chừng mấy phút, tôi vừa có cảm tưởng rằng cuộc tranh luận đêm nay sẽ không đem lại cho tôi một tiến triển khả quan nào cả. Tình thế đang vuột dần ra khỏi tay tôi. Tôi chỉ biết nghi ngờ mọi người cùng một lúc hiện đang ở trước mặt tôi, nhưng nếu phân ra từng người một, tôi không sao tìm được lý lẽ để buộc tôi một cách vững chắc. Về phần Montbertaut, có lẽ tôi ít quả quyết hơn hết. Tôi không còn nghi ông ta đã gây ra án mạng, nhưng tôi có cảm tưởng ông ta đang dấu diếm chúng tôi nhiều yếu tố quan trọng. Cử chỉ ông ta hình như có vẻ kỳ lạ không thích hợp với bản chất vừa âm hiểm vừa nhu nhược của ông ta. Sau cơn bối rối lúc đầu, ông ta trấn tĩnh lại một cách khác thường và thái độ chăm chú mê say của ông ta xui khiến tôi tin rằng ông ta có thể biết rõ sự thật...
Tôi liền bảo:
- Ông Montbertaut, nếu ông không giết ba tôi, chắc chắn ông thừa hiểu nguyên do của vụ án mạng này... không chừng lại còn biết cả tên họ kẻ sát nhân. Hôm trước tôi đã sửa trị ông một lần, và lúc này tôi sẵn sàng ra sức một lần nữa để bắt ông phải thú thật những gì đang cắn rứt lương tâm ông.
Tôi thoáng trông thấy ánh mắt hoảng hốt của Montbertaut cố tìm một hậu thuẫn ở chung quanh Sự im lặng kế tiếp lời hăm dọa của tôi hình như khiến ông ta lo ngại. Biết rằng chỉ có thể tự vệ bởi chính đôi bàn tay của mình, ông ta cố xoay ngược tình thế, hùng hổ nói vào mặt tôi:
- Cậu cứ bảo rằng chúng tôi có nhiều lý do để phạm tội, nhưng tôi thì lại cho rằng cậu còn có nhiều lý do hơn nữa? Lúc này, cậu đang rán tự cứu mạng. Cậu đã bày đặt ra cuộc hội họp này để làm sai lạc những nghi ngờ. Đây chỉ là một lối dàn cảnh nhưng không một ai hoan nghênh cậu đâu.
Tôi bảo:
- Ông đang lo sợ những gì đang chờ ông.
Ông ta đáp:
- Đúng lắm. Ai cũng có quyền lo sợ một kẻ như cậu, một kẻ trong đầu óc chỉ nghĩ đến bạo lực. Hăm dọa, đánh đấm… cậu chỉ biết những món đó. Đã có lần cậu lấy trộm khẩu súng: tất cả xứ này đều hay biết chuyện này.
- Ông quên không nói rõ khẩu súng không nạp đạn.
Montbertaut nói oang oang:
- Tôi chắc chắn cậu đã bắn chết ba cậu. Hai cha con đã cãi lộn với nhau và cậu đã có phản ứng nóng giận... với một khẩu súng lần này đã nạp sẵn đạn.
Bỗng Anne-Marie Fontan đứng vụt dậy, lớn tiếng bảo:
- Thật là buồn cười và tồi tệ nếu muốn buộc tội cậu này. Cậu ấy đang hết lòng mong đợi ở người cha của cậu, Dù cậu ấy không hoàn toàn đồng ý với ông ấy đêm nay đi nữa, cậu cũng không điên khùng đến nỗi hủy diệt tất cả dịp may.
Montbertaut cố cãi cho bằng được:
- Anh ta tức giận vì tự nhận thấy mình không còn hy vọng gì ở Pierre và đã mất trí khôn.
Anne-Marie Fontan tiếp tục biện hộ cho tôi:
- Ông sẽ không làm cho bất cứ một ai tin lời ông đâu. Cậu ấy đã tỏ ra vô cùng bình tĩnh và tự tin trước mặt một đám người đang hung dữ chống đối cậu ấy, theo lệnh của chồng tôi.
Viên bác sĩ vội bảo:
- Tôi đã giải thích rõ việc này một lần, và sẽ không nói trở lại nữa. Tôi không có ý kiến gì về vụ án mạng vừa xảy ra tối hôm nay, trong ngôi nhà này, nhưng tôi nhất thiết không đồng ý về cuộc điều tra khôi hài mà mình đang tiến hành. Công việc này phải là công việc của cảnh sát và tòa án. Đáng lẽ biện lý cuộc Nancy đã có mặt tại đây từ lâu. Theo ý tôi đây là một lầm lẫn tai hại.
Tôi cãi bướng:
- Nếu tôi không hội họp mọi người đến đây, thì vụ án mạng mãi tới sáng mai mới được phát giác. Thế thì, tôi có quyền tiến hành cuộc điều tra “khôi hài” như ông bác sĩ vừa nói.
Cụ Antoine Valonne ngắt lời:
- Cậu đừng nói tới quyền hành gì hết. Tôi đã dung túng cho cậu quá nhiều và tôi nhìn nhận cuộc hội họp này đã không mang lại một kết quả nào. Tôi đồng ý với Fontan: bây giờ là lúc để cho cảnh sát hành động.
Tôi càng nhìn sâu vào thất bại không sao cứu vãn được nữa. Tôi không còn tìm được một lý lẽ nào để yêu cầu gia hạn.
Montbertaut không hề rời mắt khỏi tôi, tựa hồ ông ta đang trông chờ tôi đầu hàng. Tôi vẫn cố vùng vẫy:
- Tôi đã tự nguyện sẽ đích thân lột mặt nạ kẻ sát nhân và nhất định tôi sẽ thành công. Tất cả sắp được thu xếp êm đẹp giữa ba tôi với tôi. Trong suốt đời tôi, tôi chỉ được gặp ba tôi một tiếng đồng hồ nhưng cái chết của ông ấy có lẽ còn khiến lòng tôi xúc động nhiều hơn bất cứ một ai trong các ông.
Cụ Antoine Valonne sỉ vả:
- Khốn nạn, cậu muốn hạ nhục tôi phải không?
Bà vợ của viên bác sĩ bất thần tức giận, lên tiếng:
- Cậu ấy nói có lý. Tất cả các ông đều đứng sững sờ khi nghĩ đến những hậu quả của cái chết này đối với công việc làm ăn của các ông và danh tiếng của các ông. Nhưng thành thật đau đớn thì tại đây, chỉ có mình cậu này với tôi. Phải, tôi... tôi xin xác nhận lại! Các ông khinh bỉ tôi, bởi vì tôi đã mang tai tiếng đến cho các ông hồi xưa. Còn tôi, tôi khinh bỉ các ông, bởi vì tôi đã hiểu rõ giá trị của các ông. Pierre không giống với bất cứ một người nào trong các ông. Tôi hãnh diện đã được làm tình nhân của anh ấy...
- Anne-Marie, đủ rồi!
Fontan vừa bảo, vừa nắm lấy cánh tay của bà vợ kéo nàng ra xa.
Nàng vùng mạnh thoát khỏi tay chồng và, không thèm lấy bàn tay che khuôn mặt đầm đìa nước mắt, nàng nói tiếp, với một vẻ ngạo mạn mà tôi tin là rất thành thực:
- Tôi rất đau khổ vì anh ấy đã chết. Tôi hy vọng còn có một người đàn bà khác cũng khóc theo tôi: người mà anh ấy sắp thành hôn. Ngay lúc này, cô ấy đâu có ngờ. Phải đánh thức cô ấy dậy và tin cho cô ấy hay. Nên ngăn cản đừng cho cô ấy đến đây. Không có ích gì cho cô ấy khi phải chứng kiến cảnh Pierre chết... với máu chan hoà như thế này. Riêng tôi, tôi sẽ không bao giờ quên được... không bao giờ!
Những tiếng nức nở làm nghẹn ngào lời nói của nàng. Fontan đến đỡ lấy vai nàng trong lúc nàng mất bình tĩnh. Mọi người cùng im lìm nhìn cảnh tượng này một hồi lâu. Khi bà vợ ông ta đã hơi dịu lại, viên bác sĩ cho biết:
- Tôi đưa bà ấy về nhà. Tôi phải trông chừng bà ấy.
Tôi liền bảo:
- Ông bác sĩ cứ tự tiện. Với điều kiện ông không kể chuyện lại với bất cứ ai. Tôi sẽ đích thân thông báo tình hình cho ông hay.
Hai vợ chồng Fontan rời khỏi phòng khách. Batz đưa họ ra ngoài tiền đình, rồi trở lại với chúng tôi.
Một phút trước đó, tôi chợt như lạc vào một cõi nửa thực nửa mộng, vì một ý nghĩ thoáng qua trí. Rồi tôi trở về thực tại khi nghe cụ Antoine truyền lệnh cho Paul Ternant, chỉ tay về phía máy điện thoại:
- Anh hãy gọi cảnh sát.
Tôi ra dấu ngăn chận ông ta lại và nói:
- Khoan đã. Tôi có ý kiến mới.