Chương 5
Ôtô của Mason đi qua cánh cổng sắt lớn. Gã vệ sĩ đứng sẵn sàng, ngó nhìn với vẻ nghi ngờ. Chiếc xe vừa qua các cột đá, cánh cổng đồ sộ nặng nề quay trên trục và sập lại với tiếng ken két, chốt sắt kêu loảng xoảng.
Mason tăng ga.
“Ôi chao là công việc,” Della nói.
“Hơi nhiều bận rộn đối với một buổi tối,” Mason đồng tình.
“Thế bây giờ chúng ta sẽ làm gì?”
“Bây giờ chúng ta còn phải làm một số việc quan trọng,” Mason đáp. “Và trước tiên - cần thử liên lạc với James Etna. Chúng ta hi vọng là ông ấy chưa đi ngủ. Đâu đây phải có hiệu thuốc với trạm điện thoại. Khoảng sau nửa dặm nữa, như tôi còn nhớ.”
Mason tăng tốc.
“Anh có chú ý đến một cái mùi ngột ngạt đặc trưng trong ngôi nhà ấy không?” Della hỏi. “Nó gợi nhớ gì đó… Tôi không thể nhớ chính là gì…”
“Hương vị vườn thú,” Mason giải thích. “Đó là các súc vật bị nhốt trong cũi.”
“Cho đến giờ tôi vẫn nổi da gà. Vì mùi đó,” cô nói với tiếng cười.
“Chỉ riêng cái vẻ của ngôi nhà này, kiến đã bò khắp sống lưng rồi,” Mason mỉa mai. “Tôi thực muốn biết nhiều thêm về Benjamin Addicts, nhưng rốt cục thì điều đó chẳng liên quan gì đến chúng ta, Della ạ. Chúng ta sẽ trợ giúp tốt lành cho James Etna, và thế là quá đủ với chúng ta rồi.”
Ông đánh tay lái về phía hiệu thuốc. Della quay số điện thoại nhà của James Etna, nói chuyện một phút, sau đó gật đầu với Mason và báo, “Mọi chuyện ổn cả, họ còn chưa ngủ. Tôi nói chuyện với vợ ông ta. Ông ấy vừa từ văn phòng về.” Nghe lời đáp trong máy, cô nói: “Ông Etna ạ, đây là thư kí của ông Mason. Xin ông đợi cho một giây”
Cô đứng lên nhường chỗ cho Mason. Ông thu xếp trong buồng điện thoại cho thuận tiện hơn.
“Xin lỗi đã làm phiền ông muộn thế này, ông Etna, nhưng nguyên nhân là bởi một số tình huống bất thường. Vấn đề là các luật sư của Addicts sẽ phải liên hệ với ông và cố đi đến một thoả hiệp. Tôi nghĩ rằng, xét đến nhã ý mà ông thể hiện thời gian trước đây, tôi cần cho ông biết rõ về chuyện gì vừa diễn ra.”
“Addicts sẽ không chịu thoả hiệp đâu,” Etna nói, và qua giọng ông ta, nghe thấy rõ rằng ông ta mệt mỏi bởi công việc kéo dài ban đêm tại văn phòng. “Lão thuộc những kẻ đầu bò mà bao giờ cũng húc cho đến tận cùng, chỉ cốt được húc với ai đó thôi, và điều đó còn có thể kéo dài lâu nữa. Lão đoan chắc cho đến giờ lão chưa phải trả lấy năm cent vì những đơn kiện và không có ý định trả trong tương lai.”
“Thế mà bây giờ ông ta sẽ phải rút năm cent ra đấy, trốn đi đâu nổi,” Mason nói. “Tôi có ý nói, chính xác hơn thì Sydney Hardvic sẽ liên lạc với ông trong vòng năm phút gần nhất, hoặc ít ra, khi ông vừa mở cửa văn phòng sáng mai - và đề nghị ông đi tới thoả hiệp.”
“Chuyện gì đã xảy ra thế?”
“Họ tìm thấy chiếc đồng hồ platin và cái nhẫn đính viên kim cương lớn, mà Addicts cho là bị bà Kempton ăn cắp mất.”
“Quỷ quái, chả nhẽ?!” Etna hét lên đắc thắng.
“Chính xác đấy.”
“Ở đâu và làm sao họ tìm ra được chúng?”
“Nói thực,” Mason nói, “chính là tôi tìm ra chúng.”
“Ông ư?”
“Đúng. Tôi lật các trang nhật kí của Helen Cadmus và chú ý rằng cô ấy nhắc đến một chỗ mà một trong số những con khỉ nghịch ngợm nhất có thói quen giấu bất cứ đồ chơi nào, đặc biệt những thứ theo nó là Helen Cadmus thích. Và khi tôi đến gặp Addicts theo lời mời của ông ta, tôi nói với ông ta rằng sẽ không tồi nếu ngó vào cái chỗ kín đáo đó.”
“Và là cái chỗ gì vậy?”
“Chiếc lọ đá Hy Lạp ở tiền sảnh.”
“Thế có nghĩa là…” Etna kêu lên. “Điều đó đã làm thay đổi hoàn toàn tình thế. Nói thực lòng, ông Mason ạ, chính điều đó làm tôi lo nhất. Tôi không thể tin chắc một cách tuyệt đối vào thân chủ của tôi. Tất nhiên tôi tin bà ấy vô tội, nhưng rốt cục biết đâu trong tay của đối phương có tất cả mọi bằng chứng, tôi ý nói là bằng chứng chứng tỏ về khả năng bà ấy có thể lấy các vật ấy. Ông biết vẫn có thể có mà. Họ có thể trình ra vô số bằng chứng gián tiếp, ít nhất, chứng minh rằng Addicts có các cơ sở xác đáng cho là bà ta đã lấy các thứ đó. Nếu thế, tôi sẽ phải chống đõ suốt cả quá trình tố tụng.”
“Tất nhiên,” Mason đáp, “ở đây còn một điểm khó về pháp lí. Như Hardvic cố thuyết phục tôi, tình huống không thay đổi về mặt pháp lí. Cái sự kiện đồ vật được tìm thấy không ảnh hưởng đến các lập luận của ông ta, bởi vấn đề nói về sự nhầm lẫn không cố ý, và…”
Etna cười vang hể hả.
“Cứ mặc ông ta chìm sâu vào mọi thứ âm mưu đó,” Ông ta nói. “Nếu tôi không cần phòng thủ, chắc là tôi biết cách xuyên thủng sự phòng thủ của họ. Tôi dẫn toàn bộ sự ngẫu nhiên tới tình huống đơn giản nhất, ông Mason ạ. Người phụ nữ làm việc toát mồ hôi hột, cố gắng hết sức để thỏa mãn mọi thói đỏng đảnh của lão triệu phú. Lão đuổi bà một cách bất ngờ và chẳng có lấy một lí do gì. Rồi sau, lão buộc tội bà ta không trung thực, bôi đen thanh danh bà và không cho bà khả năng kiếm sống, tuyên bố rằng bà ăn cắp một chiếc nhẫn kim cương rất giá trị và chiếc đồng hồ platin. Sau đó lão tìm ra đồng hồ và nhẫn kim cương ở trong chính nhà mình, nơi chúng vẫn nằm suốt thời gian ấy. Thân chủ tôi không có tiền tiết kiệm, bà chẳng biết sống bằng gì, và bà không thể kiếm được việc làm, còn Addicts là tay cự phú. Nào bây giờ ông thử ước đoán, điều đó trông ra sao trước Bồi Thẩm Đoàn. Và tôi, quỷ tha ma bắt, nhổ toẹt vào những tiểu tiết kĩ thuật nào kia họ định đưa ra biện minh cho mình. Họ toi, vố toi hẳn rồi.”
“Ồ, tôi đã nghĩ rằng dù sao cũng nên báo trước cho ông là tốt nhất,” Mason nói.
“Xin nghe này, ông Mason, ông thật là nhã nhặn. Lẽ dĩ nhiên thôi, giờ đây, tôi cho rằng ông muốn trở thành người cùng cặp với tôi tại phiên tòa. Tôi còn chưa chuẩn bị một hợp đồng cụ thể về mức thù lao, nhưng cái thông tin mà ông vừa cho… “
“Khoan, khoan đã nào,” Mason nói với ông ta, “hãy hiểu đúng cho tôi. Tôi không định trở thành cặp đôi với ông trong vụ án đâu. Tôi đơn thuần cho ông thông tin này theo kiểu giúp đỡ bằng hữu.”
“Chà… ồ, trong trường hợp ấy, ít ra ông cũng cần gì ở tôi chứ?”
“Không gì cả,” Mason đáp, “điều duy nhất mà tôi mong muốn, - đó là để sau khi kí thoả thuận, bà Jozephine Kempton ghé qua thăm tôi tại văn phòng.”
“Ghé qua thăm ư?”
“Vâng,” Mason nói, “tôi quan tâm đến cái chết bí ẩn của Helen Cadmus. Đơn giản là tôi rất muốn biết một số chi tiết.”
“Bà Kempton sẽ đến văn phòng gặp ông vào bất cứ giờ nào tiện cho ông,” Etna hứa một cách long trọng,
“Ồ, ví dụ, mai vào mười giờ sáng được không?”
“Bà ấy sẽ ở chỗ ông, và tôi sẽ đến cùng bà ấy. Tôi muốn bắt tay ông và nói tôi đánh giá cao đến mức nào cái thông tin ông cho, ông Mason ạ. Chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon,” Mason nói.