Chương 8
Các xe tuần tra tiếp tục kéo đến. Cảnh sát nói chuyện với nhau qua điện thoại bộ đàm, và thêm một số xe tuần tra nữa rú còi đến chỗ xảy ra lộn xộn.
Della dừng xe trên phố bên cạnh và ba chân bốn cẳng chạy trên ngõ phố.
Mason định chui ra khỏi xe cảnh sát.
“Ê, hãy ngồi yên,” người cảnh sát được để lại giám sát họ giật ông lại.
“Đó là thư kí của tôi,” Mason nói, “tôi đã bảo cô ấy gọi cảnh sát. Hãy gọi cô ấy đến đây.”
Người cảnh sát ngẫm nghĩ một chút, sau vươn tay đến công tắc và nhấp nháy ngọn đèn pha đỏ.
Mason thò đầu ra ngoài cửa sổ xe và hét, “Della, chúng tôi ở đây, ở đây này! Della! Mọi chuyện ổn cả!”
Della sững lại trong giây lát, lắng nghe giọng nói vọng từ đâu tới, sau đó nhận ra ánh đèn nhấp nháy, lập tức hiểu ngay điều đó nghĩa là gì và chạy đến xe với tiếng kêu, “Sếp, sếp ơi, anh ở đâu?”
“Tôi ở đây. Della. Mọi việc ổn cả.”
“Cô là thư kí của nhân vật này?” viên cảnh sát hỏi.
“Vâng.”
“Chính cô ấy đã gọi cảnh sát,” Mason nói.
“Đúng chứ?” người cảnh sát hỏi.
“Đúng rồi,” Della đáp. “Thế ai trong đó với anh vậy? Ồ, bà Kempton. Vì Chúa, sếp, chuyện gì xảy ra trong đó? Trong đời chưa bao giờ tôi sợ đến thế. Tôi chờ năm phút như anh ra lệnh cho tôi, tôi dõi theo cái kim giây trên đồng hồ tôi, không rời chân khỏi bàn đạp ga, và vào đúng cái giây khi qua đi năm phút, tôi đã phóng khỏi chỗ. Tôi có cảm giác rằng không tìm ra điện thoại.”
“Chớ lo lắng, Della,” Mason nói, “trong ngôi nhà ấy đã xảy ra điều gì đó thực sự khác thường. Tôi còn chưa biết cụ thể chuyện gì xảy ra đằng ấy. Một số cửa cũi mở toang. Rõ ràng có mấy con đười ươi đã chạy được ra ngoài và chúng đang dạo khắp nhà. Khi tôi định quay lại và kể với cô về tình hình, nhưng một trong số con đười ươi có thái độ không thân thiện lắm, hay đúng hơn, đã thể hiện sự thân thiện quá mức, đã giữ tôi lại.”
“Nhưng lí do vì đâu? Vì sao có toàn bộ sự nhốn nháo ầm ĩ này?”
“Chắc là,” Mason nói, “hệ thống báo động được thiết lập đằng ấy…”
“Nào cô gái, tốt hơn cô nên ngồi vào xe,” viên cảnh sát can thiệp. “Nếu chính cô đã gọi cho cảnh sát, thì cần lấy lời khai của cô. Vậy tốt hơn cô nên đợi ở đây.”
“Xe tôi đỗ trên phố bên,” Della nói, “tôi nhảy ra vội đến nỗi không kịp rút chìa khoá điện. Tôi sợ động cơ vẫn đang làm việc.”
“Không có gì đáng sợ,” người cảnh sát nói.
“Nhưng tôi có thể chạy nhanh, tắt máy và…”
“Tất nhiên cô có thể, nhưng sẽ tốt hơn, nếu cô ở lại đây,” viên cảnh sát phản đối.
“Và thực sự đấy, Della ạ,” Mason nói. “Ông Benjamin Addicts chắc chắn là đã bị giết. Tất nhiên, cảnh sát phải làm sáng tỏ mọi tình huống về cái chết của ông ta.”
“Ôi cha!” Della kêu lên.
Mason mở rộng cánh cửa xe.
“Hãy chui vào đây và ngồi với chúng tôi.”
“Chào cô Della,” bà Kempton nói.
“Chào bà. Thế còn bà…”
Cô ngắc ngứ, bởi Mason dùng đầu gối thúc vào cô.
“Tiếp tục, hãy tiếp đi,” viên cảnh sát nói, “cô định hỏi gì bà ta thế?”
Della không chút bối rối, trả lời hoàn toàn thản nhiên, “Thực ra tôi chỉ muốn hỏi bà ấy định quay về thành phố bằng cách nào. Tôi với ông Mason đi xe và hẳn có thể chở giúp bà về.”
“Giờ đây điều đó đã chẳng còn là mối quan tâm của cô nữa,” viên cảnh sát đáp. “Chính chúng tôi sẽ đưa bà ta về thành phố. À, tiện thể nói thêm, cả cô với ông Mason cũng thế.”
Từ loa vọng ra, “Số bảy, xe số bảy.”
Viên cảnh sát cúi về trước, bật công tắc và đáp, “Số bảy nối liên lạc. Nhận lời.”
“Chính các anh báo về vụ giết người trong dinh thự Addicts phải không?”
“Đúng thế. Tôi biết về điều đó từ hai người bị tạm giữ, họ chạy từ trong nhà ra. Một trong hai người là Mason, luật sư. Ông ta tuyên bố là Benjamin Addicts đã bị giết. Và cùng ông còn có một phụ nữ, Jozephine Kempton, và cô thư kí của ông ta cũng vừa xuất hiện. Ông Mason cam đoan rằng chính cô ấy gọi cho cảnh sát. Tôi làm gì tiếp đây?
“Xe số bảy, tôi truyền đạt lời đáp cho câu hỏi của anh: không chậm trễ, ngay khi người cặp đôi của anh quay lại, hãy đưa ông Mason, bà Kempton và thư kí của ông Mason về Cục. Không cho phép họ rời khỏi xe trong bất cứ tình huống nào. Không cho phép họ tiếp xúc với ai hết. Hãy giám sát, để họ không thể giấu được gì cả. Cặp đôi của anh vừa nhận được lệnh đến với anh. Hết.”
Viên cảnh sát tắt bộ đàm, quay lại Mason và nói, “Tốt, chính ông cũng nghe thấy chỉ dẫn rồi đó.”
“Nhưng ông phải cho tôi đưa xe về Cục và đỗ xe ở đấy,” Mason phản đối. “Tôi sẽ đi theo sau ông hoặc, nếu ông muốn, phía trước ông, theo bất cứ tuyến nào mà ông…”
“Ngồi đâu hãy ngồi đấy,” viên cảnh sát cắt ngang ông. “Trong vụ này mọi sự không phải tất cả đều sạch sẽ. Ông biết quá rõ tại sao từ Cục đã ra một chỉ lệnh như vậy chứ.”
“Tại sao?” Mason hỏi với vẻ ngây thơ.
“Ai đó đã gọi từ đường phố và thông báo. Dù về vấn đề gì đi nữa thì với thông báo đó, nó buộc… Mà anh bạn của tôi đây rồi.”
Cánh cửa dẫn vào chuồng thú mở ra, từ đó một người cảnh sát chạy ra và đi thẳng đến xe. Viên cảnh sát canh giữ bộ ba ngồi ở ghế sau, nổ máy và chuyển dịch sang một bên.
Người bạn đồng hành mở cửa xe và nhảy vào ngồi bên tay lái.
“Ở Cục người ta lệnh cho chúng ta…”
“Tôi biết,” lái xe cắt ngang và lao xe đột ngột khỏi chỗ. “Họ cần chúng ta đưa những người này về sao cho có thể nhanh nhất. Bật còi lên Michel, và cứ để nó rú hết cỡ đi.”
“Tôi để xe ông Mason với động cơ vẫn nổ,” Della nói.
Không ai để ý dù một chút nhỏ đến cô.
Chiếc xe cảnh sát bay trên Rouz street, quành sang phải. Della ngó vào kính sau, kêu lên, “Ôi trời, cả đèn pha tôi cũng không tắt!”
Lái xe bị cuốn hút vào con đường. Viên cảnh sát thứ hai chăm chú nhìn vệ đường. Kim tốc độ trườn từ vạch ‘bốn mươi’, sau đó ‘năm mươi’, đạt đến ‘sáu mươi’ và cuối cùng đứng lặng trên vạch gần ‘bảy mươi’ mile[3] một giờ, khi họ phóng trên đại lộ.
Mason ngả ra sau và nói, “Hãy thư giãn đi. Hãy thư giãn và sẽ nhận được niềm khoan khoái!”
“Có mà thư giãn!” bà Kempton rít qua hàm răng nghiến chặt. “Ma quỷ, vì sao chứ?”
“Tốt nhất bà nên biết các tục ngữ Trung Hoa[4],” Mason đáp.