← Quay lại trang sách

Chương 9

Mason ngồi trong một căn phòng nhỏ dành để hỏi cung các nhân chứng trong Cục cảnh sát. Xếp dọc bức tường đến nửa tá ghế tả tơi. Giữa phòng có một chiếc bàn cưa ra từ gỗ sồi với những vết dập đầu mẩu thuốc lá quanh mép. Trong góc xa có một thùng đựng nước và hộp với các cốc giấy. Ngoài ghế, bàn, thùng nước, giỏ đựng rác và hai ống nhổ cáu bẩn, trong phòng không còn gì nữa.

Mason ngồi ngoài mép trên một chiếc ghế không thuận tiện. Vươn cặp chân dài của mình ra, và nhìn đầy ý nghĩa cổ tay trống không của mình nơi phải có chiếc đồng hồ đeo tay, ông hạ tay xuống nóng nảy.

Ngồi trong phòng là một cảnh sát mặc cảnh phục, ngán ngẩm vung vẩy xì gà, nói, “Giờ thì sắp rồi. Không phải lo.”

Mason bất bình nhìn anh ta, “Tôi không thích khi người ta đối xử với tôi bằng cách tương tự.”

“Quá rõ, ai thích nổi điều ấy chứ.”

“Chắc các ông tưởng tượng ra là chính chúng tôi gây ra vụ giết người.”

“Nhưng ông có thể gây ra nó, chả phải thế ư? Ngoài ông, trong nhà còn ai đâu?”

“Thật vớ vẩn!” Mason kêu lên.

Sự im lặng trùm lên mấy giây.

“Mà cái sáng kiến này của các ông: nhốt thư kí của tôi trong một phòng, tôi trong phòng khác, thân chủ của tôi phòng thứ ba, để chúng tôi không tiếp xúc với nhau, điều đó, nếu muốn biết ý kiến tôi, thuần tuý là một trò hát rẻ tiền, ít nhất là khi các ông có việc với tôi.

“Ồ,” viên cảnh sát nói, vung vẩy xì gà, “việc của tôi nó nhỏ thôi, tôi thi hành mệnh lệnh. Thế ông nghĩ gì về ‘Jayants’? Hả? Các chàng trai thế nào kia chứ? Ông sẽ nói gì?”

“Ồ, các chàng trai rất khá,” Mason đồng tình.

“Ồ. Thế ‘Dogers’? Đấy mới là đội chứ!”

“Có lẽ,” Mason gật đầu.

Viên cảnh sát hút thuốc với vẻ thẫn thờ, và thấy rõ - điều duy nhất làm anh ta quan tâm, - là bao giờ thì đến lúc đổi ca trực. Tất cả những gì còn lại anh ta chấp nhận như một tất yếu buồn chán. Anh ta được lệnh ngồi trong căn phòng này cùng Mason và theo dõi để ông không tiếp xúc với ai.

“Cái tay thông minh nào đã ra cái lệnh này?” Mason hỏi.

Viên cảnh sát chuyển điếu xì gà từ mép này sang mép kia, chăm chú xem xét đầu mẩu, khi biết chắc là nó cháy đều, mới đáp, “Trung sĩ Holcomb.”

“Ông thấy không, thì giờ của tôi quý lắm. Thêm nữa, xe của tôi nằm lại đằng kia với động cơ vẫn nổ và đèn pha vẫn sáng.”

“không nằm lại đâu.”

“Ông có ý gì?”

“Thì nó đang nằm phía dưới chúng ta. Chỉ có điều ông đừng nói với ai là đã biết điều đó từ tôi đấy. Ông khỏi phải lo về chiếc xe.”

“Tuyệt lắm,” Mason nói, “nghĩa là tôi có thể dùng nó đi về nhà.”

Viên cảnh sát nhếch mép.

“Đức Chúa nhân từ!” Mason kêu lên. “Ông không muốn nói rằng người ta đã tịch thu cả chiếc xe với tư cách vật chứng đấy chứ?”

“Lúc này anh em đang rà soát nó,” viên cảnh sát nói. “Có thể, họ kịp xử lí đến lúc người ta thả ông ra khỏi đây. Mà cũng có thể là họ không kịp.”

Mason tức giận nhận xét, “Người ta thưởng cho tôi vì đã bảo thư kí của mình gọi cảnh sát như thế đó.”

“Không,” viên cảnh sát đáp, “đó là phần thưởng cho ông vì ông tìm thấy quá nhiều xác chết. Ông là một chàng trai quá láu lỉnh. Ngài trung sĩ nghĩ rằng, tốt nhất là ông nên ngồi trong văn phòng của mình, còn các thân chủ tự tìm đến với ông. Chứ không thì ông suốt đời có mặt đâu đó trên chính tuyến lửa - giống như, ông có tài xuất hiện ở nơi xảy ra sự cố chính vào thời điểm có ai đó bị thiệt mạng. Phải”, viên cảnh sát trầm ngâm nói tiếp, “giả dụ có cuộc chiến đấu tranh cúp, thì tôi, ông biết không, thích những đội vẫn hành động theo kiểu cũ hơn. Đó là các chàng trai nhiệt thành, hành động ăn nhịp, - chính nó đưa đội tới thành công. Rất may là vẫn còn những đội như thế. Còn một số đội hoạt động rời rạc suốt cả cuộc chơi. Thì cứ lấy, ví dụ, một đội chơi bóng chày tầm tầm ở mức trung bình, bỗng có ai đó hun nóng cuộc chơi, và ta thấy rằng toàn đội dường như hoá điên, đánh bật các pitrer[5], đánh văng bóng khắp cả sân. Họ đã thắng vô số lượt chạy và chỉ sau đó mới dịu xuống. Họ đã thắng trận đấu.”

“Phải, những lượt chạy, trong bóng chày nó là chủ yếu,” Mason đồng tình vẻ mệt mỏi.

“Thì thế, chính tôi cùng nói vậy. Ồ, cứ lấy, ví dụ, ‘Jayants’. Kể từ khi Duroche đến với họ, cả đội hành động như một thể thống nhất. Chỉ cần ông tưởng tượng, họ có làm gì đi nữa, họ làm việc nhất quán như chỉ một người. Họ chơi với sự chính xác của máy móc và chờ cho đến khi đối thủ bị sai lầm đâu đó, và lúc ấy họ nhất loạt xông vào công kích, và chẳng có ai ngang bằng họ. Họ…

Cửa mở tung. Một người cao, ăn mặc đẹp đứng trên ngưỡng cửa và mỉm cười niềm nở với Mason.

Mason đứng bật lên khỏi ghế, “Ồ, đích danh trung uý Tragg đây mà. Ấy mới thực là món quà dễ chịu. Tôi đã sợ rằng đành phải có chuyện với sự đần độn như bò của trung sĩ Holcomb.”

“Không đáng nhận xét cẩu thả như vậy về một cảnh sát khi trò chuyện với đồng nghiệp của anh ta, Mason ạ,” ông nói. “Trung sĩ Holcomb lúc này đang bận - anh ta đang trò chuyện với những người còn lại.”

“Tôi hi vọng, ông ta sẽ không đổ toàn bộ tính tế nhị và sự lịch duyệt của mình xuống đầu Della,” Mason nói.

Trung uý Tragg đi qua bàn và ngồi xuống.

“Thôi nào, Mason,” ông nói, “thế có gì xảy ra vậy?”

Cửa mở. Một người đàn ông vận đồ dân sự bước vào với cuốn sổ để ghi tốc kí trong tay, ngồi xuống bên bàn, mở sổ, lôi bút máy trong túi ra, mở nắp, loay hoay trên ghế dường như tìm một tư thế thích hợp nhất cho hai khuỷu tay của mình, rồi gật đầu với trung uý Tragg.

“Nào, tốt nhất chúng ta hãy bắt đầu từ đầu,” trung uý Tragg nói với Mason.

“Từ chỗ đầu tiên,” Mason lên tiếng kể, “tôi và Della ngồi trong văn phòng. Tổng đài réo không ngừng. Điều đó làm bực mình. Chúng tôi không trả lời các hồi chuông ban đêm, mà thông thường cũng chẳng ai gọi. Cuối cùng chúng tôi nhấc máy. Ai đó đề nghị chúng tôi đi đến dinh thự của Benjamin Addicts.”

“Ai đó ư?” trung uý Tragg hỏi lại.

“Vâng.”

“Và ‘ai đó’ là ai vậy?”

“Riêng tôi không nhận ra giọng ai,” Mason nói, “ít nhất, tôi không mấy tin tưởng để tuyên thệ.”

“Nào, ít ra ở ông phải hình thành một ý kiến xác định nào đó chứ, chả vậy sao?”

“Thế mà tôi nghĩ ông cần những lời khai của nhân chứng cơ đấy.”

“Ông quyết định chọc gậy bánh xe với chúng tôi đấy à, Mason?”

“Không, tất cả chỉ là tuân thủ tính thận trọng.”

“Được rồi, vậy tôi sẽ hỏi thẳng ông. Bà Kempton gọi cho ông?”

“Tôi không chắc.”

“Người gọi tự xưng như là bà Kempton?”

“Tôi không thể nói gì với ông được.”

“Không thể nói gì, tức là thế nào? Ông không biết điều gì được nói với ông qua điện thoại ư?

“Biết, nhưng tôi chưa có khả năng trao đổi với thân chủ của tôi.”

“Bà ta thành thân chủ của ông đã lâu chưa?”

“Ồ lại thế rồi,” Mason nói, “ông đụng chạm đến các vấn đề mà tôi thực muốn bàn bạc với thân chủ của tôi trước khi cung khai với cảnh sát. Nếu ông cho tôi khả năng nói chuyện năm hoặc mười phút với bà ấy, thì tôi có thể tiết kiệm cho cả hai chúng ta cả đống thì giờ.”

“Ông có thể ngạc nhiên, nhưng chúng tôi sẽ tạo cho ông khả năng như vậy,” Tragg thốt ra vẻ khinh thị, dường như nhún nhường trong một điều gì đó ý nghĩa rất nhỏ. “Ông đã đi đến biệt thự Addicts. Ông phát hiện ra gì, khi đã đến đó, Mason?”

“Cánh cửa.”

“Trời, ông làm tôi kinh ngạc! Và ông đã làm gì khi phát hiện ra cánh cửa?”

“Tôi bấm chuông. Không ai trả lời. Nó mở sẵn. Tôi ngó vào bên trong. Tôi không thích cái điều rằng tôi…”

“Vâng, vâng. Hãy tiếp đi,” Tragg thúc dục, ông nhận thấy rằng Mason ngần ngừ.

“Tôi không thích cảnh bên trong,” Mason đáp.

“Và gì lúc đó?”

“Lúc đó tôi bảo Della gọi cảnh sát, nếu tôi không quay lại sau năm phút. Tôi đã không quay lại sau năm phút, và cô đã gọi cảnh sát.”

“Tại sao ông không quay lại?”

“Tôi bận.”

“Ông bận gì thế?”

“Chơi trò đuổi bắt với một đàn đười ươi, bọn chúng thích phong cách chơi cứng, và tôi còn phát hiện ra xác chết.”

“Xác chết nằm ở đâu khi ông tìm ra nó?”

“Tôi cho rằng nó vẫn nằm ngay tại nơi các ông đã tìm ra nó. Nằm sấp mặt xuống giường.”

“Sấp mặt à?”

“Cái thân nằm sấp, còn đầu hơi quay sang một bên, vậy nên có thể nhìn được thế nghiêng. Trên cổ có một vết thương, còn từ lưng thò ra cán dao, chỗ giữa hai bả vai, hơi chếch trái cột sống, như tôi có cảm giác.”

“Thế ông phát hiện ra bà Kempton ở đâu?”

“Bà nằm trên sàn.”

“Bà ta làm gì?”

“Thở, và không gì nữa.”

“Và gì sau đó?”

“Sau đó chúng tôi rời ngôi nhà, và cảnh sát tóm lấy chúng tôi.”

“Tôi thật muốn biết mọi điều chi tiết hơn,” Tragg nói.

Mason nhún vai.

Tragg xích ghế ra, với nụ cười mỉa nhìn người cảnh sát và nói, “Hãy dẫn ông Mason vào cái phòng đang giữ bà Kempton, nói với người đang trông chừng bà ta rằng tôi ra lệnh để họ riêng hai người. Tôi cho họ nói chuyện mười phút. Sau đó ông Mason phải quay về đây.”

“Cảm ơn ông,” Mason nói.

“Không có gì. Rất vui được giúp ông,” Tragg đáp.

Viên cảnh sát dẫn Mason theo hành lang vào phòng khác nơi bà Kempton đang ngồi trên ghế dưới sự canh gác của một cảnh sát.

Mason nói nhanh, “Trung uý Tragg cho phép chúng ta trò chuyện riêng mười hoặc mười lăm phút, bà Kempton ạ.”

“Ồ, tôi rất mừng.”

Mason nhìn viên cảnh sát đầy biểu cảm, “Mặt đối mặt.”

Trông thấy cái gật đầu khẳng định của đồng sự, người cảnh sát ngồi trong phòng đứng dậy và bước ra hành lang.

Cửa vừa đóng lại, Mason lôi bút máy trong túi ra, mở cuốn sổ và nói, “Còn bây giờ, thưa bà Kempton, hãy cố thả lỏng và kể với tôi một cách chi tiết chuyện gì đã xảy ra.”

Ông đặt sổ lên bàn và viết: ‘Trong phòng chắc chắn có microphone. Hãy nói với tôi rằng bà quá xúc động để trò chuyện được’.

Bà Kempton nói, “Ô, chắc gì… chắc gì tôi có thể kể được nhiều cho ngài, ngài Mason ạ. Tôi bị xúc động khủng khiếp.”

“Bà đã trò chuyện với cảnh sát chưa?” Mason hỏi.

“Chưa.”

“Nhưng bà vẫn phải nói với họ chứ.”

“Tôi nói rằng ngài là luật sư của tôi.”

“Và gì nữa?”

“Tôi nói rằng nếu họ muốn nghe từ tôi lời tuyên bố gì đó, thì họ có thể đề nghị với luật sư của tôi.”

“Điều đó là đúng,” Mason động viên. “Và gì đi nữa, chúng ta có thể bàn bạc bây giờ, và lúc đó tôi sẽ biết nói gì với cảnh sát. Dù… nếu bà xúc động quá như vậy, chúng ta sẽ thử thảo luận vấn đề một cách từ từ.

Trong sổ Mason viết: ‘Hãy nói với tôi rằng bà không muốn có tuyên bố gì cả trong khi chưa có Etna James cùng với tôi ở đây’.

Bà Kempton húng hắng ho và nói, “tất nhiên tôi có thể kể cụ thể với ngài về tất cả những gì đã diễn ra… về điều gì tôi rõ, thưa ngài Mason.”

“Dĩ nhiên,” Mason nói, “bà có thể kể điều bà biết chắc chắn, và không gì hơn thế.”

“Nhưng, ngài thấy đấy, tôi còn có một luật sư nữa, Etna James. Tôi cho rằng, nhất thiết phải mời ông ấy. Tôi thực không muốn thoạt đầu kể với ngài, sau lại kể thêm một lần nữa với ông ấy. Tôi nghĩ, tốt hơn là hãy đợi, ngài Mason ạ, đến khi tôi liên lạc được với ông Etna, và lúc đó tôi có thể kể với cả hai ngài tất cả những gì tôi biết, dù tôi biết không lấy gì nhiều và… tôi xúc động khủng khiếp.”

“Biết sao được,” Mason nói, giấu cuốn sổ và bút máy, “nếu bà đã cho là thế, bà Kempton ạ, thì tôi không nài nỉ thêm. Tôi hi vọng rằng sự tự chủ sẽ trở lại với bà trong thời gian gần nhất. Bà phải kể với chúng tôi tất cả những gì đã xảy ra, và lúc ấy chúng tôi có thể có lời tuyên bố với cảnh sát và báo giới. Cảnh sát có quyền nhận được lời tuyên bố như vậy sao cho có thể nhanh hơn, và tất nhiên, chẳng sao cả, nếu bà tuyên bố với báo chí rằng bà không có gì để mà nói.”

“Người ta chưa cho phép tôi gặp gỡ với báo giới, hoặc họ chưa cho phép giới báo chí gặp tôi.”

“Tôi nghĩ, họ sẽ không cản trở việc đó đâu.” Mason nói khích lệ, vươn vai và ngáp.. “Mặc dù vậy, bà có thể nói với họ rằng, chỉ cần chúng ta có cuộc gặp gỡ chung với James Etna, chúng ta sẽ chuẩn bị lời tuyên bố dành cho báo chí.”

“Cảm ơn ngài.”

Họ im lặng mấy giây.

Bất ngờ cửa mở toang, và viên cảnh sát nói với Mason, “Ta quay lại thôi. Trung uý Tragg muốn gặp ông.”

Người cảnh sát canh giữ bà Kempton từ hành lang bước vào phòng và ngồi xuống.

Mason bằng cử chỉ trấn an bà Kempton và đi theo sau viên cảnh sát thứ hai quay lại căn phòng nơi trung uý Tragg đang đợi ông.

“Ông có lấy gì đó trong ngôi nhà kia không?” trung uý Tragg hỏi.

“Nhà nào?”

“Nhà Addicts, tại Stounhenge.”

Mason lắc đầu.

“Nhưng,” Tragg nói, “chúng tôi cần biết chắc điều đó. Tất nhiên, đó chỉ hoàn toàn là mặt hình thức thôi. Ông không có gì phản đối chứ?”

“Tôi phản đối.”

“Đừng tạo nên những chuyện phiền phức, Mason ạ,” Tragg thở dài. “Ông biết chẳng kém hơn tôi rằng, nếu ông phản đổi việc khám xét, thì chúng tôi sẽ lập biên bản ông là nhân chứng về vụ án, sẽ tịch thu toàn bộ các đồ vật của ông và đặt vào một phong bì, sau đó sẽ tống ông vào một xà lim yên bình tuyệt vời và…”

“Thôi được,” Mason nói, “quỷ tha ma bắt ông đi.”

Tragg sờ qua quần áo của Mason và nói, “Hãy lôi tất cả từ túi ra và để lên bàn, Mason.”

Mason nhận xét, “Tôi phải tống ông đi với quỷ, trung uý ạ, nhưng bởi hôm nay tôi còn nhiều việc và tôi muốn kết thúc cho nhanh với mọi thứ này, tôi sẽ dễ tính.”

“Thế mới tốt chứ,” Tragg tán thưởng.

“Mà còn,” Mason tiếp tục, “bởi tôi chẳng có gì giấu giếm cả.”

Mason lấy trong túi ra cuốn sổ ghi chép.

Tragg vớ lấy nó.

Mason cố giật nó lại, nhưng bị chậm.

Tragg cười mỉa và nói, “Đây chính là thứ tôi cần, Mason ạ.”

“Ông không có quyền đọc các ghi chép riêng tư của tôi,” Mason nổi nóng.

Tragg lật nhanh quyển sổ, cúi xuống một trang mới viết các chỉ dẫn của Mason cho bà Kempton, xé trang đó và nói, “Hừm, tôi thì tôi biết khó mà lừa được ông với các trò rẻ tiền như thế, và tôi cần điều đó để một lần nữa chứng minh lẽ phải của mình, tôi sẽ cho tay thanh niên, kẻ quyết rằng đó là một ý tưởng tuyệt vời, xem cái này.”

Mason phản đối, “Ông không có quyền xé trang giấy trong sổ ghi chép của tôi.”

“Biết, tôi biết,” Tragg nói, “hãy đến tòa, lấy ở đó chỉ thị cho chúng tôi, lập tức chúng tôi sẽ trả lại ngay trang giấy cho ông. Nhưng mặc dù vậy, sao ông sợ việc thân chủ của ông lên tiếng đến thế hả?”

“Bởi vì tôi không biết, bà ấy định kể gì.”

“Tốt lắm,” Tragg nói, “còn giờ tôi muốn báo đôi điều với ông, Mason ạ, vì chính lợi ích của ông thôi.”

“Điều gì?” Mason hỏi.

“Có một số bằng chứng chống lại bà Kempton. Chúng tôi sẽ giữ bà ta ở đây cả đêm, mà có thể, hết cả ngày mai nữa.”

“Các ông buộc bà ta vào tội gì?”

Tragg nhếch môi.

“Các ông phải đưa ra được lời buộc tội bà ấy,” Mason khăng khăng, “hoặc tôi sẽ đâm đơn kháng nghị kiện các phạm luật về quyền bất khả xâm phạm nhân cách.”

“Cứ làm đi,” Tragg nói, “hãy viết kháng nghị về sự bắt giữ phạm pháp, Mason ạ, và sau điều đó chúng tôi sẽ đệ ra cáo trạng đối với bà ta, hoặc sẽ tha. Còn trước khi ông hoàn tất mọi giấy tờ đó, bà ta sẽ ở lại chỗ chúng tôi. Và tôi muốn cảnh báo ông - đừng chui vào chuyện này quá sốt sắng, trong khi chưa rõ sự việc ở đấy là gì. Nói thực, Mason ạ, trong ngôi nhà chỉ có hai người - bà ta và Benjamin Addicts. Một trong hai bị đâm. Bây giờ ông hiểu thân chủ của ông ở vào một tình thế ra sao rồi chứ?”

“Nếu các ông cho tôi khả năng nghe bà ta kể việc gì diễn ra ở đằng ấy,” Mason nói, “chắc tôi…”

“Tôi đã tạo cho ông khả năng như thế,” Tragg bác lại, “còn ông đã không cho phép bà ta nói.”

“Dĩ nhiên,” Mason nói, “khi ngay dưới bàn có gắn máy ghi âm, còn mười bảy thám tử ngồi ở đầu kia đường dây và nghe trộm.”

“Thôi được, thực ra, ông đang chờ gì?” Tragg hỏi.

“Tôi chẳng chờ đợi gì khác.”

“Như thế, nghĩa là ông không thất vọng. Tôi còn có thể chia sẻ với ông vài tin mới. Xe của ông hoàn toàn yên ổn. Della đang ngồi trong nó và chờ ông. Hãy quay về văn phòng ông đi. Nếu ông muốn, hãy kiện lên tòa về việc bắt giữ trái luật. Ban đêm tìm ra chánh án là việc không dễ lắm, và chắc gì sớm hơn sáng mai ông có thể hoàn tất mọi giấy tờ và đưa chúng đến cho chúng tôi. Tốt nhất sáng mai hãy gọi cho tôi, và tôi giải thoát ông khỏi vô số những tất bật không cần thiết.”

“Thế cho đến lúc ấy?” Mason hỏi.

“Cho đến lúc ấy bà Kempton sẽ ở lại chỗ chúng tôi.”