← Quay lại trang sách

Chương 10

Mason đi xuống gara của cảnh sát nơi xe ông đang đỗ. Della ngồi sau tay lái, vẫy tay với ông và mở máy. Mason đi lại gần xe, mở cửa bên phải và ngồi xuống cạnh cô thư kí.

Della uyển chuyển xuất phát, rời khỏi gara cảnh sát và quành ra đường phố bên cạnh với vẻ tự tin của một lái xe có kinh nghiệm. Tiếp tục chăm chú theo dõi đường đi, cô hỏi ra phía sau, “Thế nào, họ có thể thực hiện được gì đó chưa?”

“Họ đã làm tất cả mà trí tưởng tượng họ có,” Mason nói, “thế họ đã làm gì với cô?”

“Tôi huyên thuyên không dừng,” Della mỉm cười. “Và kể với họ tất cả những gì đã xảy ra với tôi, và họ biết rằng đó là sự thật, bởi họ ghi lại từ đầu và vào lúc nào tôi gọi họ. Họ lục soát khắp xe nhằm tìm kiếm dấu vân tay và vết máu. Sau đó họ thả tôi ra. Nhưng, theo tôi hiểu, họ định làm gì đó liên quan tới anh và bà Kempton. Bà ấy đã nói chứ?”

“Không. Bà ấy hóa ra là một hạt dẻ cứng. Họ để chúng tôi lại với nhau trong phòng được gắn máy nghe trộm.”

Della chỉ gật đầu đáp lại, cô hãm phanh trước tín hiệu đèn cấm và chăm chú dõi theo nó để là người đầu tiên vượt lên trước tất cả những người khác đi qua ngã tư.

Mason quan sát cô với nụ cười độ lượng.

“Sẽ chẳng có gì đáng sợ đâu, Della. Nếu có xe nào đó vượt qua chúng ta.”

“Không, tôi không chịu nổi điều đó đâu. Cái gã thanh niên trong chiếc Sedan xám kia kìa cứ cố vượt tôi, suốt cả dãy nhà vừa rồi hắn phóng như một gã điên.”

Cô khẽ rùng mình, thu xếp chỗ ngồi thuận tiện hơn, kéo váy lên quá đầu gối để khỏi vướng cử động, sững người trong sự chờ đợi căng thẳng - chân trái trên phanh, chân phải trên bàn đạp ga.

Đèn xanh bật lên.

Phản xạ của Della nhanh như chớp. Xe chồm về phía trước và lao qua ngã tư như một viên đạn. Chiếc Sedan xám cố bám theo cô, nhưng nó chẳng đạt được kết quả gì, nó bị mất hút đâu đó phía sau.

“Nào, đi đâu bây giờ?” Della hỏi. “về văn phòng?”

“Đến máy điện thoại gần nhất.” Mason nói, “và sau việc đó ta phải ăn uống một chút. Ở đây, sau góc có hiệu thuốc, cạnh nó là hai cabin điện thoại.”

Della quành ra sau góc.

Mason buồn rầu lắc đầu, “Và cô còn cho phép mình tuôn ra những lời nhận xét về việc tôi lái xe như thế nào nữa ư?”

“Khi tôi ngồi sau tay lái, mọi sự được tiếp nhận hoàn toàn khác,” cô ngượng nghịu đồng tình.

“Mà đúng là trong thực tế mọi sự đều khác,” Mason nói.

Cô đỗ xe và đến với Mason đang chờ cô trong cabin điện thoại.

“Nào, Della, trước tiên ta gọi cho James Etna, sau đó cho Paul Drake,” Mason bảo.

Các ngón tay Della với sự khéo léo thành thạo quay số, sau một thoáng cô thốt lên, “Một phút, thưa ông Etna, ông Mason muốn nói chuyện với ông.”

Cô chuyển ống nghe cho Mason, và ông nói, “Chào ông Etna. Bà Kempton đã cố liên lạc với ông. Nảy sinh những điều phức tạp gắn với…”

“Tôi vừa nghe về điều ấy,” Etna nói. “Thông tin được truyền qua radio. Tôi đang chơi ở chỗ bạn bè. Tôi và vợ lập tức quay về nhà, và từ đó đến giờ đã tìm ngài khắp mọi nơi.”

“Thế mà ông không đoán ra để gọi đến một chỗ,” Mason nhận xét.

“Đến đâu?”

“Đến Cục cảnh sát.”

“Ồ!” Etna thốt lên.

“Thân chủ của chúng ta, bà Jozephine Kempton, đang bị tạm giữ trong Cục cảnh sát.”

“Người ta buộc bà tội gì?”

“Hiện chưa đưa ra cáo trạng.”

“Ngài có định tuyên bố kháng nghị về việc bắt giữ trái phép không?”

“Tôi có cảm giác việc đó không được lợi lộc gì. Ngày mai hay ngày kia bà ấy sẽ được thả thôi, tất nhiên, nếu bà không kể gì đó với họ vào ban đêm, mà bà, tôi tin chắc, sẽ không làm điều đó.”

“Có thể là tôi sẽ có lợi gì đó cho ngài, ngài Mason ạ,” Etna nói, “nhưng tôi cần phải biết vấn đề là gì ở đằng ấy. Ngài có thể kể ngắn gọn cho tôi biết chuyện gì đã diễn ra được không?”

“Bà ấy gọi điện cho tôi và nói rằng không thể gọi nổi cho ông và rằng bà cần gấp một luật sư. Bà đang ở Stounhenge. Tôi với thư kí của tôi lập tức xuất phát tới đó, sau khi thoả thuận sơ bộ là bà sẽ mở cửa cho chúng tôi. Cửa hoá ra mở sẵn, nhưng bà Kempton nằm bất tỉnh trên sàn buồng ngủ ở tầng hai, còn trên giường Benjamin Addicts nằm sấp, trên người có mấy vết dao đâm, từ lưng thò ra cán con dao nhà bếp to.”

“Theo tôi hiểu, lũ vật phá cũi ra ngoài, và xung quanh bị phá tan hoang,” Etna nhận xét.

“Chắc không đến nỗi tan hoang, nhưng sự rối loạn ở đấy, tất nhiên là khủng khiếp.”

“Ngài không nghĩ về việc cho phép bà ấy kể lại tất cả về những gì xảy ra đằng ấy à?”

“Tôi không bao giờ cho phép các thân chủ kể với cảnh sát về điều gì đã xảy ra, khi tự tôi chưa biết chính gì đã xảy ra,” Mason đáp.

“Ngài rõ hơn, người tiến hành vụ án là ngài mà,” Etna nói.

“Tôi không tiến hành vụ án,” Mason phản đối, “trong trường hợp này tôi xuất hiện với tư cách chỉ là đồng sự của ông thôi.”

“Không, không. Ngài phải nắm lấy mọi việc về mình, nếu đằng ấy thực sự có gì đó nghiêm trọng. Tôi không đủ kinh nghiệm để tiến hành một vụ loại ấy. Tôi tin rằng đằng sau mọi thứ đó ẩn giấu một điều mà chúng ta hoàn toàn không rõ, và điều đó làm tôi lo lắng. Bà Kempton làm gì tại Stounhenge?”

“Cảnh sát đang cố đạt được điều đó từ bà.”

“Thế bà ấy không kể với ngài à?”

“Không. Bà ta đã không có cái khả năng như thế.”

“Tôi có cách tiếp cận với các nhà báo, và tôi nghĩ rằng tôi sẽ có thể biết được đôi điều về chuyện gì xảy ra đằng ấy. Chúng ta hãy gặp nhau, vào chín giờ sáng nhé.”

“Tốt lắm,” Mason đáp.

“Đành thế, tôi sẽ có mặt ở văn phòng ngài vào chín giờ. Tôi tin tôi sẽ có được ít thông tin nào đó.”

“Và…,” Mason nói, “nếu đến lúc đó họ vẫn chưa chịu thả bà Kempton, chúng ta sẽ viết kháng nghị về sự giam giữ trái luật.”

Mason dập máy và sau một tích tắc quay số điện thoại riêng, không có trong danh bạ điện thoại, của Paul Drake, người lãnh đạo ‘Hãng thám tử Drake’.

Nghe giọng Drake, Mason nói, “Paul này, tôi có một việc nhỏ cho anh đây, thêm nữa, khá khẩn cấp.”

“Nhưng tại sao, quỷ bắt anh đi, vấn đề của anh cứ luôn nảy ra trong đêm thế?” Drake gắt gỏng hỏi.

“Hoàn toàn không cứ luôn luôn,” Mason bác lại.

“Dù anh có gọi vào bất cứ lúc nào đi nữa, tôi luôn luôn tính đến một đêm thức trắng phía trước. Nào anh cần gì ở tôi vậy?”

“Tôi cần,” Mason nói, “anh làm sáng tỏ mọi thứ đến tận cùng về Benjamin Addicts quá cố.”

“Benjamin Addicts quá cố ư?”

“Chính thế đó. Tối nay ai đó vừa cắm con dao làm bếp vào giữa xương bả vai ông ta, và cảnh sát đã tạm giữ thân chủ của tôi, Jozephine Kempton, để làm sáng tỏ các tình huống.”

“Và anh cần biết gì về Benjamin Addicts?”

“Tất cả.”

“Và tất nhiên…,” Drake thốt ra chì chiết, “anh bắt tôi biết hết mọi thứ đó kịp tới chín giờ sáng chứ?”

“Anh sai rồi,” Mason nói, “tôi cần mọi thứ đó kịp tối tám giờ rưỡi sáng,” và ông bỏ máy.”