← Quay lại trang sách

Chương 12

Gần trưa, chuông điện thoại réo lên, Della nhấc máy.

“Vâng… vâng… xin chờ một phút. Để tôi ngó xem.” Cô quay về Mason và nói: “Từ văn phòng ‘Hardvic, Carson và Redding’.”

Mason gật đầu.

“Vâng, ông Mason có đây,” Della nói vào điện thoại. “Ông ấy sẽ trao đổi với ông Hardvic. Xin nối máy cho.”

Mason cầm ống nghe và nói, “Alô, Mason bên điện thoại… Chào ông Hardvic.”

“Ông Mason,” Hardvic nói, “tôi lâm vào một tình huống khá kì quặc. Tôi muốn gặp ông và ông James Etna.”

“Bao giờ?” Mason hỏi.

“Vào thời gian gần nhất mà các ông có thể.”

“Ở đâu?”

“Đâu tiện cho các ông. Tại văn phòng ông, nếu ông muốn.”

“Về vấn đề gì?”

“Về một sự kiện đặt tôi vào tình trạng khó xử và nếu nói hoàn toàn thẳng thắn, điều đó có thể có các hậu quả có lợi cũng như bất lợi đối với Jozephine Kempton, thân chủ của các ông. Tôi nghĩ ông cần thông tin liên quan đến bà Kampton, và tôi cũng rất quan tâm đến thông tin mà ông có”

“Ông có thể đến nhanh mức nào?” Mason hỏi.

“Lập tức ngay sau khi chúng ta thoả thuận về thời gian thuận tiện cho ông và ông Etna.”

“Hãy đến đây sau mười lăm phút,” Mason quyết định, “Etna sẽ ở chỗ tôi.”

Ông treo máy và nói với Della, “Hãy gọi cho được James Etna, và nói với ông ta rằng chỗ chúng ta có cuộc gặp gỡ quan trọng với Hardvic. Truyền đạt cho ông ấy để ông ấy lập tức đến đây ngay.”

Della gật đầu.

“Tôi sẽ kịp quay lại khi Etna đến,” Mason nói và theo hành lang đi đến văn phòng của Paul Drake.

“Anh Drake có trong ấy không?” Mason hỏi cô gáí đang ngồi cạnh tổng đài.

“Thưa ông Mason, mời ông đi thẳng đến chỗ ông ấy,” cô gái gật đầu. “Chỗ ông ấy hiện không có khách nào cả. Tôi sẽ báo trước cho ông ấy là ông đến,”

“Cảm ơn,” Mason nói, mở cửa chỗ hàng lan can thấp phân chia buồng tiếp khách nhỏ, và theo hành lang dài đến chỗ Drake.

Mason bước vào vừa lúc Drake bỏ máy điện thoại.

“Chào,” Mason nói. “Có gì mới không?”

“Tôi đào mỗi lúc một sâu hơn,” Drake nói, “chỗ tôi đã thu thập một khối lượng tài liệu khổng lồ, nhưng tôi còn chưa kịp phân tích nó. Có nhiều số liệu về những điều vớ vẩn.”

“Sydney Hardvic vốn là luật sư của Benjamin Addicts khi ông này còn sống, còn bây giờ, có lẽ, thực hiện việc kiểm soát của thừa kế cho thân chủ. Vào lúc này ông ta đang đi đến đây để gặp tôi,” Mason thông báo. “Xét theo cách xử sự của ông ta, ông ta biết chuyện gì đó và có gì đó làm ông ta lo lắng. Anh biết đó có thể là gì không?”

Drake lắc đầu.

“Không, hiện thời tôi chưa biết. Hãy cho tôi hai hoặc ba giờ, có thể tôi sẽ làm rõ điều đó.”

“Hãy cho tôi mười lăm phút, và tôi chắc chắn làm rõ điều đó,” Mason mỉa mai.

“Việc thử máu cho thấy,” Drake nói, “ở trong máu Addicts có ba mươi hai phần nghìn chất cồn vào thời điểm bị giết. Điều đó là quá đủ để cho ông ta ngủ say. Có những số liệu chứng tỏ về việc trước đó độ kết tủa cồn trong máu ông còn lớn hơn. Tôi nghĩ, tôi chẳng cần giải thích với anh mọi phép tính toán học liên quan với chất cồn, nhưng tôi có thể nói những nét chính rằng, bắt đầu giai đoạn lú lẫn ý thức khi nhiễm độc rượu chừng từ mười lăm phần nghìn chất cồn trong máu. Khi chứa cồn từ ba mươi đến bốn mươi phần nghìn, con người nằm trong trạng thái say nặng, tức anh ta say tới mức không có khả năng để di chuyển hay lĩnh hội. Benjamin Addicts có ba mươi hai phần nghìn chất cồn trong máu. Cảnh sát cũng biết rõ một cách chính xác bà Kempton vào nhà lúc nào. Họ kiểm tra điều đó nhờ người lái xe buýt. Bà ta đã đi chính chuyến xe như bà khẳng định. Sự nhiễm độc rượu ở Addicts mạnh đến nỗi ông ta không thể lĩnh hội rõ điều đang diễn ra. Có lẽ, ông ta uống cho đến lúc ngã vật ra giường và ngừng hoạt động. Dung lượng rượu trong máu giảm đi sau sự hấp thụ ở giới hạn hai đến bốn phần nghìn mỗi giờ.”

“Điều gì có thể là nguyên cớ cho một cuộc nhậu say đến thế, Paul?”

“Quỷ tha ma bắt, làm sao mà tôi biết?”

“Làm rõ được gì chưa về các quyết toán điện thoại?” Mason hỏi.

“Vẫn chưa, nhưng thông tin đó sẽ được nhập trong vòng một giờ nữa. Tôi đã thỏa thuận để người ta sẽ sao chụp cho tôi tất cả các thanh toán tiền điện thoại.”

“Sao anh có thể đạt được mọi thứ đó, Drake?”

“Tốt hơn anh đừng nên biết các tiểu tiết. Tôi liều cái mạng của mình. Nói ngắn gọn, tôi sẽ có chúng.”

“Hễ nhận được tin gì đó thì cho tôi biết ngay. Còn bây giờ, chuyện gì đằng ấy với Alen Blevins, ông ta thực sự là nhà thôi miên?”

“không đơn thuần là nhà thôi miên, mà là nhà thôi miên xuất chúng. Ông ta cho rằng, có thể thôi miên đười ươi trong các điều kiện bình thường. Ông ta khẳng định rằng vẫn dìm được lũ đười ươi vào trạng thái gì đó tương tự như thôi miên, nhưng khi làm điều đó, ông không thể khơi gợi gì nổi cho nó nếu tác động vào tiềm thức. Khi thôi miên con người, thì đạt được điều đó bằng lời nói. Khi anh thôi miên với đười ươi, không thể nào thiết lập nổi mối tiếp xúc giữa ý thức của người và của nó. Con thú đơn giản là ngủ. Để xác định giấc ngủ dưới tác động thôi miên hay giấc ngủ tự nhiên là khá phức tạp.”

“Blevins bị sa thải chứ?”

“Vâng.”

“Có nguyên cớ không?”

“Tôi đã làm sáng tỏ, không hề có nguyên cớ gì cả. Natan Fallon báo với ông ta cái tin tồi tệ đó. Addicts từ chối thảo luận điều này. Tất cả đều bị sa thải cùng một lúc.”

“Blevins có cơ sở để căm thù Addicts không?”

“Hoàn toàn có thể có.”

“Hãy làm rõ ông ta ở đâu tối hôm trước,” Mason nói.

“Đã làm rõ,” Drake đáp, “ông ta sống độc thân. Bà vợ li dị với ông ta hai năm về trước. Ông ta khẳng định là ở nhà, xem tivi, còn sau đó đi ngủ.”

“Không có ai khẳng định được chứ?”

“Không, đó là lời của chính ông ta, không hơn. Anh muốn tôi đào sâu thêm chỗ này không?”

“Dĩ nhiên, muốn. Tại sao bà vợ lại li dị với ông ta?”

“Sự cưõng bức tâm lí. Bà ta khẳng định rằng, ông ta thôi miên bà trong suốt thời gian, cố sử dụng cho các thử nghiệm của mình, đặt bà ta vào dạng vẻ đần độn và đủ thứ đại loại như thế.”

“Hãy biết về điều này nhiều hơn nhé,” Mason nói. “Hãy tìm cho ra bà ta. Tôi muốn nói chuyện với bà ta.”

Drake đánh dấu vào sổ.

“Còn gì thêm không?”

“Tôi nghĩ tạm thời hết. Tôi quay lại chỗ tôi và sẽ làm rõ Hardvic cần gì ở tôi. Ông ta phải sắp đến rồí.”

“À, còn thêm điều này,” Drake nói. “Blevins kể với tôi rằng ông ta đã dạy Addicts các phương pháp thôi miên.”

“Để làm gì?”

“Addicts muốn thế.”

“Paul này,” Mason nói, “tôi muốn anh kiểm tra lại mọi điều cần thiết. Tôi dự đoán, trong vụ tố tụng này sẽ dựng lên một lối bào chữa mà sẽ đi vào lịch sử, nhưng để cho bước đầu, tôi cần biết chính xác điều gì đã xảy ra đằng ấy.”

“Thế Jozephine Kempton không kể với anh à?” Drake hỏi.

“Không.”

“Tại sao không?”

“Nếu nói giữa chúng ta, thì tôi nghĩ rằng tự bà ấy cũng không biết.”

“Ồ, vì Chúa, Perry!” Drake kêu lên. “Chỉ có điều chớ nghĩ ra chuyện biện hộ trên cơ sở những lời bịa đặt của đàn bà: ‘Chúng tôi ngồi ở đấy, trong tay tôi có con dao, còn sau đó, bỗng nhiên, mắt tôi tối sầm lại, còn khi tôi hồi tỉnh, ông ta nằm ở trên giường kia hoàn toàn bất động, và tôi hét lên: hãy nói gì với tôi đi chứ, Benny!’”

Mason nhếch mép, “Mọi thứ hoàn toàn không như thế đâu, dù nó đúng là thế. Hãy lắc cho hết mọi thông tin anh có thể lắc từ Blevins ra, hãy tìm bà vợ cũ của ông ta. Thôi, tôi đi đàm phán với Hardvic đã, muộn hơn tôi sẽ ghé qua anh.”

Mason quay lại văn phòng của mình.

“James Etna đang trên đường đến,” Della thông báo. “Giống như ông ấy đang bị kích động khủng khiếp.”

Điện thoại đổ chuông.

“Alô,” Della nói vào máy, nghe lời đáp và quay lại phía Mason: “Ông Etna đã đến.”

“Hãy nói ông ấy cứ vào, và chuyển cho Gerty, để cô ấy dẫn ông Hardvic đến đây ngay khi ông ta xuất hiện trong văn phòng.”

Della bỏ ống nghe và bước ra đón Etna.

Etna xúc động thấy rõ, ông kêu lên khi vừa bước qua ngưõng cửa, “Ngài Mason, ngài có thể nói với tôi, cảnh sát đã đánh hơi được gì vậy?”

“Có lẽ, họ đã đào bới được gì đó rất nghiêm trọng.”

“Giống như là,” Etna nói, “họ tin tưởng chắc chắn vào điều họ nói…”

“Tôi và Della đã lật xới tung tóe cả văn phòng khi cố tìm microphon,” Mason cười mát. “Chúng tôi nghĩ, có thể là họ đã nghe trộm được cuộc trò chuyện của chúng ta với bà Kempton. Có gì đằng ấy với đơn phản kháng không? Ông đã đâm đơn chưa?”

“Chưa. Tôi hiểu rằng, từ việc đó sẽ chẳng có ích lợi gì.”

“Ông muốn nói là bà ấy đã bị buộc tội?”

“Vâng. Vụ giết người cố ý. Họ đã nhận được sự phê chuẩn, và lệnh bắt giữ được lập theo đúng mọi nguyên tắc.”

“Đã xảy ra gì đó mà kết quả của nó làm họ cảm thấy mình tuyệt đối tự tin,” Mason kết luận.

“Tất nhiên, đó là một chuyện khá khác thường,” Etna cho phép bản thân đưa ra một nhận xét.

“Điều đó thì chính xác.”

“Thế ngài sẽ nói gì về sự kiện này?” Etna hỏi.

“Về điều bà ấy đã kể ư?”

“Vâng.”

“Tôi còn chưa nghĩ đến điều đó.”

“Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra, khi bà ta kể điều đó trước tòa?”

“Ông muốn nói, bà ấy sẽ kể điều đó với tòa ư?”

“Nhưng mà sớm hay muộn bà ta cũng phải kể nó cho tòa chứ.”

Mason nhếch mép, “Trong trường hợp ấy, chúng ta hãy cùng cố để cho điều đó xảy ra muộn hơn thì tốt nhất, Etna ạ.”

“Ngài nghĩ các bồi thẩm sẽ không tin chuyện kể của bà ta?”

“Thế ông?”

“Tôi…” Etna thốt ra, “quỷ tha ma bắt, ngài Mason ạ, tôi vừa tin vừa không tin.”

Mason tiếp tục cười mỉm.

“Tất nhiên, nếu chú trọng đến bối cảnh ở đấy, thì câu chuyện nghe khá giống với sự thật. Có một tay triệu phú nào đó đã thử nghiệm với thôi miên. Ông ta cố thôi miên lũ đười ươi và cố khơi gợi, kích thích cho chúng sự xung động giết người. Sớm hay muộn ông ta cũng sẽ đạt được thành công nào đó, và lúc ấy hẳn giả định rằng, ông ta tự mình hoá thành nạn nhân đầu tiên là hoàn toàn lôgic.”

“Hãy tiếp đi, James,” Mason nói. “Ông đang dẫn ra các luận cứ có lợi cho tính chân thực trong câu chuyện của bà ấy. Ông cố thuyết phục bản thân dường như ông là bồi thẩm vậy.”

“Thì vâng, mà sao lại không nhỉ?”

Mason nói, “Nếu luật sư buộc phải tự thuyết phục bản thân trong tính chân thật câu chuyện của thân chủ mình, thì điều sáng suốt nhất là làm thế nào để không bao giờ có ai nghe thấy câu chuyện đó.”

“Tôi nghĩ ngài nói phải,” Etna nói, gắng gượng mỉm cười. “Tự tôi vẫn còn chưa xét đoán nổi, tôi cần xử trí thế nào với mọi chuyện ấy, còn giờ đây, sau những lời của ngài, tôi hiểu ra rằng phải hết sức cố gắng, dù là vô vọng, thuyết phục bản thân về tính chân thật của câu chuyện này, giờ đây tôi biết nên có thái độ thế nào với nó. Mọi thứ nghe ra hoàn toàn phi thực tế, nếu chỉ chú trọng đến bối cảnh ngự trị trong ngôi nhà ấy, chứ trên trên nền của nó mọi thứ trông có vẻ khá lôgic.”

“Sau mấy ngày nữa chúng ta sẽ biết nhiều hơn, James ạ,” Mason nói.

“Không cách nào tôi có thể tách ra khỏi cái ý nghĩ rằng vì lỗi của tôi mà ngài bị kéo vào mọi thứ này,” Etna than vãn.

“Mọi sự bình thường,” Mason mỉa mai. “Tôi còn lâm vào những vận bĩ tệ hại hơn nhiều.”

“Nhưng dẫu sao vẫn cứ nảy sinh câu hỏi, tại sao cảnh sát hành động lạ lùng như thế? Hình như, điều đó là khác thường đối với họ?

“Khác thường!” Mason kêu lên, “Đấy là một trường hợp hiếm có!”

Điện thoại reo lên, Della cầm ống nghe, gật đầu với Mason và nói, “Đó là Hardvic.”

“Hãy tạm ngừng một lát sự bàn bạc của chúng ta đã,” Mason hướng về phía Etna. “Bởi nhẽ chúng ta buộc phải có chuyện với Hardvic, cần phải tự tin vào mình và hành động theo một cách thống nhất chặt chẽ. Chúng ta phải tươi cười và tỏa ngời niềm lạc quan. Della, mời ông ấy vào.”

Della mở rộng cửa và nói, “Ngài Hardvic.”

Sydney Hardvic, rõ ràng đang lo lắng điều gì đó, nói, “Chào các ông. Hi vọng tôi không phá vỡ kế hoạch của các vị ngày hôm nay, ông Mason ạ, và cả của ông, thưa ông Etna.”

Mason gật đầu với ông ta, “xin mời ngồi. Chúng tôi giúp gì được ông đây?”

Hardvic ngồi xuống, sửa lại kính trên mũi, sợi dây chun đen sau tai, chạm vào thiết bị tai nghe và nói, “Nào, ngay từ đầu chúng ta hãy cùng thẳng thắn nhé. Tôi rõ rằng cả hai ông trong nhiều quan điểm có thái độ chống đối lại tôi. Ông, theo tôi nghĩ, đại diện cho Jozephine Kempton?”

“Tôi cũng cho là thế,” Mason nói. “Mà tôi nghĩ, chúng tôi sẽ đại diện cho bà ấy.”

“Cả hai ông?” Hardvic hỏi.

James Etna ngần ngại chút ít, đáp, “Phải, tôi cho rằng cả hai chúng tôi.”

“Trong trường hợp ấy,” Hardvic tiếp tục, “tôi đại diện cho Benjamin Addicts, khi ông ấy còn sống. Tôi biết về ông ấy nhiều hơn bất cứ ai khác. Mấy tháng trước tôi đã lập di chúc cho ông ấy. Bản di chúc phù hợp với ý nguyện của ông Addicts vào thời điểm ấy.”

“Ông có cơ sở cho rằng ông ta đã thay đổi ý nguyện của mình?”

Hardvic hắng giọng.

“Không chỉ ý nguyện mà cả di chúc nữa.”

“Ông muốn báo gì đó với chúng tôi và muốn biết gì đó từ chúng tôi. Tại sao ông không mở hết các con bài của mình ra?” Mason đề nghị.

Hardvic mỉm cười. “Tôi sợ tôi là tay chơi poker tồi.”

“Ông không chơi trò poker,” Mason đáp lại ông ta. “Ông tham gia vào cuộc thương thuyết công việc với chúng tôi, tất cả chúng ta phải đặt lên bàn những con bài xác định. Còn giờ chúng ta cùng thỏa thuận rằng đầu tiên ông hãy bày ra tất cả những con bài mà ông muốn mở, còn sau chúng tôi sẽ có thể cho ông xem những con bài nào.”

“Rất tốt. Vấn đề là nảy sinh một tình huống khác thường mà phần nào có lợi cho thân chủ của các vị. Tôi cho rằng các ông nên biết về điều đó, ông Mason ạ, trước khi ông quyết định đại diện cho các quyền lợi của bà ta.”

“Xin hãy tiếp đi,” Mason nói, “chúng tôi nghe ông rất chăm chú.”

“Ông đến thăm Benjamin Addicts vào tối thứ ba. Chuyến viếng thăm của ông đã làm ông ấy mất thăng bằng về mặt tinh thần. Khi ông tìm ra nhẫn và đồng hồ. Đó là một cú giáng khắc nghiệt vào tính tự ái và lòng tự tin của Addicts. Ông ấy thay đổi toàn bộ quyết định của mình về việc cần phải viết gì vào bản di chúc của ông ấy. Vào chính cái đêm ấy, trước khi đi ngủ, khoảng mười một rưỡi, ông gọi Natan Fallon và Mortimer Hershy đến hội ý. Ông đã nói: ‘Thưa các vị, tôi là một thằng đần, là một con lừa tự mãn. Tôi xử sự độc đoán, khi đưa ra những quyết định liên quan đến tất cả mọi người xung quanh mình. Tôi có lỗi. Tôi muốn chuộc lại tội lỗi của mình đến mức mà tôi có thể.

Đây là bản di chúc tự tay tôi viết ra. Tôi đặt di chúc này vào phong bì. Tôi chuyển nó cho các vị. Tôi đề nghị các vị niêm phong bì thư này lại, kí lên mặt sau của nó và đặt vào một chỗ đáng tin cậy. Nếu trong khoảng mấy ngày gần tới có chuyện gì đó xảy ra với tôi, các ông phải lo sao cho bản di chúc này đến tay ông Sydney Hardvic.”

“Trong khoảng mấy ngày gần tới?” Mason hỏi lại. “Nghĩa là ông ta lo sợ điều gì chăng?”

“Không, không, chẳng có gì. Ông ấy muốn gặp tôi và lập di chúc của mình đúng theo nguyên tắc trước các nhân chứng. Ông muốn có bản di chúc tự tay ông viết kiểu như một biện pháp tạm thời phòng bất trắc, nếu nhỡ có gì đó xảy ra với ông, thì cái di chúc cũ của ông sẽ không còn hiệu lực.”

Mason gật đầu, “Và vào tối hôm ấy ông đến để lập bản di chúc mới?”

“Vâng. Thế nhưng, ông ấy quá bị kích động và đã không thèm trò chuyện với tôi. Vào thời điểm đó tôi đã không thể hiểu nổi có chuyện gì nữa. Nhưng dưới ánh sáng các sự kiện tiếp theo, giờ đây tôi có thể dựng lên toàn cảnh. Ông, ông Mason ạ, đã làm lung lay tính tự tin của ông ấy. Mà tôi biết, để làm ông ấy chạm nọc là khó lắm; ông ấy vốn là một người như thế rồi. Và giờ đây tôi sẽ đọc cho các ông nghe một phần bản di chúc viết tay của ông Addicts - bản di chúc mà tôi sẽ đệ trình để được phê duyệt chính thức. Tôi nghĩ rằng, một số điểm được nhắc tới trong đó có thể có ý nghĩa to lớn đối với các ông, thưa các ông, và đặc biệt là đối với nữ thân chủ của các vị.”

“Chúng tôi nghe ông,” Mason nói và bằng mắt ra hiệu cho Della hiểu rằng cô cần ghi tốc kí phần di chúc sẽ được đọc.

Hardvic mở tờ giấy ra và lên tiếng đọc, “Tôi, Benjamin Addicts, thể hiện ý nguyện cuối cùng của mình, tự tay viết bản di chúc này, trong trạng thái ăn năn thanh thản. Tôi đã xử sự độc đoán. Tôi đã tự thị quá đáng. Tôi quá thiên về việc chỉ trích những người xung quanh tôi. Đặc biệt, tôi lấy làm tiếc về những hoàn cảnh đã dẫn tôi đến sự cắt đứt với em trai Herman của tôi.

Tối hôm nay tôi đã trải qua sự chấn động lớn lao về mặt cảm xúc. Bà Jozephine Kempton, người phục vụ cũ của tôi mà tôi ít hoặc nhiều đã trực tiếp buộc vào tội trộm cắp, là vô tội. Những vật dụng giá trị mà tôi cho rằng bà đã lấy cắp, được phát hiện ra là chúng bị một con đười ươi nghịch ngợm ăn cắp, và tôi phải chịu trách nhiệm về các hành động của con đười ươi đó.

Thể hiện ý nguyện cuối của mình, tôi di chúc như sau. Đối với Jozephine Kempton, người phục vụ cũ của tôi, tôi có những lời xin lỗi chân thành nhất và dành lại cho bà số tiền năm mươi nghìn đôla. Đối với Mortimer Hershy, người quản lí của tôi mà sự phục vụ, tiện thể nói thêm, cũng đã được trả rất hậu rồi, tôi di chúc lại mười nghìn đôla. Đối với Natan Fallon, người mà tôi cho rằng tôi đã trả thừa quá mức và người đôi khi hành động bất chấp các quyền lợi của tôi, tôi di chúc lại một đôla và một lời khuyên đáng giá: điều chủ yếu cần phải có ở một người phục vụ, - đó là lòng trung thành tuyệt đối, không lay chuyển. Tôi tin rằng lời khuyên này sẽ có lợi cho ông ấy bất là ở địa vị nào trong tương lai ông ấy phụng sự.

Tôi giao cho ngân hàng ‘Sibourg mikenics nestion trass company’ làm người thừa hành ý nguyện cuối cùng của tôi và tôi đòi hỏi để tất cả các hành động được bảo đảm bằng luật pháp, liên quan với việc phân phối tài sản do tôi di chúc lại, được tiến hành bởi Sydney Hardvic làm việc tại hãng ‘Hardvic, Carson và Redding’.”

Hardvic rời khỏi tờ giấy và thốt lên, “Thế đấy, thưa các ông. Di chúc ghi ngày thứ ba buổi tối, nó được viết trọn vẹn bởi tay Benjamin Addicts và được ông kí.”

“Tôi không nghi ngờ điều đó,” Mason nói, “cho phép nhìn tình huống theo cách mới. Tôi đã chú ý, ông nói là chỉ đọc một phần bản di chúc thôi.”

Hardvic mỉm cười. “Đúng! Ở đây còn có một số chỉ thị liên quan đến các nhân công cũ của ông ấy, và điểm cuối cùng trong đó là tất cả phần tài sản còn lại được trao cho em trai của ông ấy.”

“Họ ông ấy cũng là Addicts chứ?” Mason hỏi.

“Không.”

“Tôi có thể biết được nó không?”

“Muộn hơn.”

“Thế ông ta phân chia tài sản của mình như thế nào trong bản di chúc cũ?”

Hardvic mỉm cười nhưng không đáp lại.

“Thôi được, tôi sẽ hỏi theo cách khác vậy,” Mason nói, “trong bản di chúc kia có nhắc tới bà Kempton không?”

“Không. Không hề có.”

“Tức bằng cách ấy ông Addicts cố chuộc lại lỗi của mình,” Mason phỏng đoán.

“Tôi nghĩ, các ông cần biết về điều này,” Hardvic nói. “Điều đó củng cố vị trí của thân chủ các vị, thêm nữa thông tin cũng có thể đáng giá khi kí kết thỏa thuận về mức độ thù lao cho các vị. Tôi nghĩ rằng, hẳn các vị sẽ thất vọng làm sao, khi đã xác định mức thù lao của mình, còn sau mới phát hiện ra rằng nữ thân chủ của quý vị có năm mươi nghìn đôla mà các vị không hề biết.”

“Cảm ơn ông,” Mason nói, “còn ông cần gì?”

“Tôi muốn được trò chuyện với nữ thân chủ của các ông, với Jozephine Kempton,” Hardvic nói. “Tôi muốn trò chuyện riêng mặt đối mặt với bà ấy. Tôi muốn được bàn bạc với bà một vấn đề bí mật.”

“Tức, như tôi hiểu,” Mason ngạc nhiên, “ông không muốn để chúng tôi có mặt lúc đó?”

“Tôi muốn trò chuyện tuyệt đối bí mật với bà ấy.”

Mason ngước nhìn James Etna.

“Riêng phần tôi thì tôi không phản đối, rất cảm ơn ông và…”

“Còn tôi lại phản đối,” Mason nói.

“Nghĩa là sao?” Hardvic kêu lên.

Mason nhếch mép, “Tôi không đến nỗi phải hàm ơn ông lắm.”

“Chính tôi đã cho ông thông tin…”

“Dĩ nhiên,” Mason nói, “ông cho chúng tôi thông tin giúp chúng tôi xác định được mức thù lao. Chúng tôi cảm ơn ông vì điều đó. Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho ông - với tư cách cá nhân. Nhưng nữ thân chủ của chúng tôi lại ở một vị thế có phần khác. Tôi không định phân chia tiền tạm ứng nhỏ vào thân chủ của mình cho đến khi tôi chưa biết chính xác ông muốn gì.”

“Tôi có thể cam đoan với ông, ông Mason ạ, rằng sự việc nói về một vấn đề không dính líu một chút nào tới vụ mà vào thời điểm hiện tại thân chủ của ông đang mắc vào. Điều đó phải được tuyệt mật ở mức cao nhất. Thật ra bà Kempton cũng không biết là tôi muốn làm rõ vấn đề gì nữa cơ.”

Mason lắc đầu.

“Tôi muốn biết ông đang săn chính con thú gì trước khi tôi cho phép thân chủ mình bước vào vùng xạ kích.”

“Điều đó không hề gây thiệt hại gì cho bà ấy.”

“Tình huống vốn chính là tự nó,” Mason nói, “bà ấy có quyền sử dụng lời khuyên của luật sư - lời khuyên của một luật sư hành động cho các quyền lợi của bà ấy.

“Ông Mason ạ, ông đòi giá quá cao vì sự giúp đỡ của mình đấy.”

Mason mỉm cười. “Còn ông thì đánh giá quá cao những điểm ông đọc trong di chúc.”

“Thôi được,” Hardvic nói, “cứ giả sử rằng các ông cũng biết nội dung bản di chúc sau, khi nó được đăng kí để phê chuẩn chính thức. Nhưng biết trước về nó, các ông có thể cho riêng bản thân, thưa các ông, - thêm được mấy nghìn đôla.”

“Chúng tôi hàm ơn ông,” Mason nói, “nhưng chúng tôi đang giúp thân chủ vì quyền lợi của họ, chứ không vì quyền lợi riêng của chúng tôi.”

“Tôi không nghĩ rằng cái giá tôi đòi hỏi là cao quá mức,” Hardvic nói.

“Ông định nói về điều gì với bà Kempton?”

“Tôi không có quyền thông báo với ông.”

“Được,” Mason nói, “trong trường hợp như thế, tôi sẽ nói với ông, và chúng ta cùng xem tôi đoán chính xác đến mức nào nhé.”

“Ông sẽ nói cho tôi ư?” Hardvic kêu lên sửng sốt.

“Đúng vậy,” Mason nói. “Ông định hỏi Jozephine Kempton về vụ giết Helen Cadmus.”

“Về vụ giết Helen Cadmus?” Hardvic hỏi lại.

“Đúng, về vụ giết người. Ông có cơ sở cho rằng có ai đó đã ném Helen Cadmus ra ngoài thành tàu. Ông nắm được thông tin mà chúng tôi không có. Ông cũng lo lắng một số vấn đề gắn với quyền thừa kế. Khi tôi biết thêm về điều ông quan tâm, tôi sẽ có thể trả lời ông chi tiết hơn.”

Hardvic ho to, tháo kính, chùi nó kĩ lưỡng và đặt trở lại mũi.

“Nào, tôi đúng được mấy phần?” Mason hỏi.

“Đó chỉ là các phỏng đoán của ông thôi,” Hardvic nói.

“Tất nhiên là phỏng đoán, nhưng phỏng đoán của tôi khá gần với chân lí, phải thế không?”

“Cứ giả sử, chỉ nhằm góp chuyện thôi, nó là thế đi. Và tiếp theo sẽ là gì?”

“Đấy chính là điều tôi phải làm sáng tỏ.”

“Nói thật, cái điều có thể có ảnh hưởng nghiêm trọng đến số phận nữ thân chủ các ông đang làm tôi lo đấy.”

“Ông không định dựng nên một lí thuyết về việc Jozephine Kempton đã giết Helen Cadmus chứ?”

“Tôi không nói ra những lời buộc tội tương tự.”

“Ông không nói thẳng điều đó,” Mason bác lại, “nhưng đó chính là điều mà ông định dùng để làm chúng tôi sợ, như một số kẻ lôi ra một tiểu quỷ trên đầu sợi chỉ và rung lắc nó trước mũi đứa trẻ vậy.”

“Tôi đơn thuần là muốn để các ông nhận thức được, thân chủ của các ông cần phải hợp tác với tôi.

“Dĩ nhiên,” Mason nói, ”chúng tôi không có ý định đứng tách sang một bên, trong khi ông cố ngoắc vụ giết người lên cổ thân chủ của chúng tôi.”

“Tôi không định treo lên bà ta vụ giết người, nếu bà ta hợp tác với tôi. Tôi hứa với các ông, thưa các ông, rằng không bao giờ tôi trao cho cảnh sát lấy một lời nào dù tôi có rõ đến đâu chăng nữa.” Hardvic tiếp tục,“chúng ta chẳng cần giữ quan điểm chống đối để làm gì cả. Tôi chỉ cần biết hai thứ và…”

“Hai thứ?” Mason hỏi lại ông ta.

“Đúng vậy.”

“Tôi tưởng rằng chỉ nói về có một thứ.”

“Nhưng ông có chịu đợi cho tôi kết thúc đâu. Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với thân chủ các ông, và tôi cần những cuốn nhật kí kia của Helen Cadmus.”

Mason lắc đầu.

“Để đổi lấy những thứ đó,” Hardvic tiếp tục, “các ông có thể tính đến sự hợp tác của tôi với các ông trên mọi giai đoạn tố tụng.”

“Vứt mẹ toàn bộ sự ngoại giao ngọt lịm ấy của ông đi,” Mason nói. “Nếu nói thẳng, thì ông đến tống tiền chúng tôi. Ông cần các nhật kí Helen Cadmus, và ông muốn để bà Kempton lôi hạt dẻ từ trong lửa ra cho ông. Còn nếu bà ấy khước từ làm điều đó, ông sẵn sàng treo lên bà ấy vụ giết Cadmus.”

“Ông Mason!”

“Nhưng,” Mason tiếp tục, “ông đã nhằm không đúng kẻ rồi.”

“Ông Mason, tôi chỉ nói là các ông có thể làm hai việc mà chúng sẽ đem lại cho thân chủ các ông điều lợi khổng lồ thôi. Cuối cùng, các ông biết không, tôi có thể đạt được điều tôi cần một cách đơn giản hơn - chỉ cần tôi đến cảnh sát là đủ. Nhưng lúc ấy mọi thứ đó sẽ xuất hiện trên mặt báo.”

“Điều đó là đúng,” Mason nói, “cảnh sát có thể đào ra bất cứ tin tức gì, và trên báo chí họ có thể in bất cứ gì họ thấy nảy ra trong đầu. Còn chúng tôi có thể khuyên thân chủ chúng tôi không đáp lại bất cứ câu hỏi nào.”

Hardvic đứng lên.

“Bây giờ tôi sẽ nói cho các ông, các gentlmen,” ông ta nói, “tôi đã nhận được điện tín của em trai Benjamin Addicts từ Australia.”

“Tuyệt lắm. “

“Tôi đã chuyển ngay điện báo theo một địa chỉ duy nhất mà tôi rõ, khi người ta báo cho tôi về cái chết của Benjamin, và có điện tín đáp lại với lời chia buồn. Sau đó, khi vừa biết về bản di chúc, tôi đã điện báo tiếp cho ông ấy và trình bày những nét chính ý nguyện của người quá cố.”

“Và ông nhận được lời đáp từ ông ta,” Mason nói, “với đòi hỏi bác bỏ trả bất cứ thứ tiền gì cho Jozephine Kempton, bởi nhẽ bà ấy có tội trong vụ án mạng và như vậy theo luật pháp, không có gì còn lại cho bà ấy từ số tiền thừa kế, bất chấp mọi sự sắp đặt có trong di chúc?”

“Tôi chưa nhận được những điện tin như thế. Tôi nhận một bức điện trong đó có chỉ dẫn đăng kí bản di chúc để được phê chuẩn chính thức và đại diện cho các quyền lợi của ông ấy.”

“Ông sẽ nhận được điện tín như thế,” Mason nói, “và trong trường hợp, nếu ông không nhận được nó, thì như luật sư lo toan bảo vệ quyền lợi của thân chủ mình, ông sẽ lưu ý ông ta đến mục đó của bộ luật và giải thích với ông ta rằng nếu bà Kempton bị xử vì tội giết người, thì ông ta lãi được số tiền năm mươi nghìn đôla. Theo một số cân nhắc, có lẽ thân chủ của chúng tôi mong kìm được sự đề xuất những đòi hỏi như thế. Ông sẽ giải thích với ông ta rằng ông ta có quyền sử dụng sự kiện đó chứ?”

“Thế ông sẽ làm gì, nếu như ông ở vào địa vị tôi?” Hardvic hỏi.

“Tất nhiên, tôi sẽ giải thích với ông ta,” Mason nói. “Còn bây giờ thì tôi xin hỏi ông một câu. Ông sẽ xử sự thế nào, nếu như ông là luật sư đại diện cho Jozephine Kempton và một tay luật sư nào đó khác rõ ràng có lợi trong việc xử bà ta vì tội giết Benjamin Addicts, muốn hỏi bà ấy trực tiếp để xem có tìm ra nguyên cố thuận lợi treo lên cổ bà thêm một vụ án mạng nữa không?”

“Tôi tin chắc chắn lẽ phải trong các lí lẽ của mình,” Hardvic nói, “còn ông không biết được chính điều gì có lợi cho bà ta, nhưng tôi sẽ cho bà ta những lời khuyên phù hợp với điều đó.”

“Hoặc đặt hết các con bài lên bàn,” Mason đòi hỏi, “hoặc ông biến đi với quỷ.”

“Ông cứ ngang ngạnh, hoàn toàn không cần thiết,” Hardvic nói lạnh lùng. “Tôi thì tôi không đến với quỷ đâu, nhưng còn thân chủ của ông sẽ đi gặp quỷ sứ dưới Diêm Phủ, khá chóng đấy.”

Và ông ta bước ra khỏi phòng với vẻ kiêu hãnh.