Chương 14
“Không tồi lắm,” Della nói khi đã lặng những tiếng bước chân chạy gấp gáp. “Đúng là anh đã lấy một cái cúc và gắn vào nó trên chiếc áo gilê.”
Mason mỉm cười.
“Sếp à, anh có phiêu lưu không khi dựng lên mọi điều ấy?”
“Phiêu lưu, nghĩa là gì?
“Trời, anh tuyên bố rằng cô gái ấy đang mang thai và cô là vợ dân sự của Benjamin Addicts. Chúa ơi, nếu giả sử cô ấy vẫn sống?”
“Thì sao nào?”
“Thế nếu cô ấy đâm đơn kiện anh lên tòa?”
“Trong trường hợp ấy,” Mason nói, “Jozephine Kempton lập tức sẽ dễ thở ngay. Chúng ta sẽ chẳng đạt được gì khi chỉ phòng thủ, né tránh trả lời và phủ nhận tất thảy. Đấy chính là trường hợp khi chúng ta nhất thiết chuyển chiến trận sang địa phận của đối phương.”
“Nhưng anh không có quyền vượt quá giới hạn các sự kiện đã được chứng minh.”
“Điều đó thì đúng,” Mason nói. “Còn bây giờ chúng ta cùng xem tất cả các sự kiện. Hoàn toàn rõ ràng là họ sống cùng nhau. Tôi cho rằng, họ yêu nhau. Ngay lần đầu khi tôi bắt tay vào xem xét nhật kí của Helen Cadmus, có hai điều làm tôi sửng sốt: Thứ nhất - không ai trong đoàn nhớ gì về việc đã thấy Helen Cadmus trên boong tàu sau khi tiến ra biển khơi. Còn điều thứ hai - những tờ giấy cô ta đánh máy biến đi đâu không rõ. Nếu cô ấy đã đưa chúng cho Benjamin Addicts, thì lúc ấy những lời giải thích của Benjamin Addicts với cảnh sát là dối trá, hoặc giấy tờ nằm lại trong buồng, và ai đó đã bí mật lấy mất chúng. Chắc gì một nữ tốc kí chuyên nghiệp lại thích đánh trên máy để ghi lại một văn bản quan trọng rồi nắm chặt nó trong tay, sau đó mới nhảy ra khỏi tàu.”
“Thế nếu tình cờ cô bị sóng cuốn?”
“Sóng chưa lớn đến mức làm nghiêng ngả con tàu, Della ạ. Đêm không yên bình, có gió, đâu đó trên sàn tàu đọng nước, có khá nhiều bọt sóng, nhưng đó chưa phải là một cơn bão biển cuốn sạch tất cả trên đường đi của nó, khi những khối nước khổng lồ thỉnh thoảng lại trùm lên boong tàu, để có thể đánh bật chân cô gái.”
“Dù có là gì đi nữa thì anh cũng đã nấu nồi cháo nát ra rồi.”
“Đó là điều tôi định làm,” Mason đồng tình.
“Thế bây giờ chúng ta sẽ làm gì đây?”
“Cô đi về nhà,” Mason phân công, “còn tôi ngồi cho thoải mái hơn. Tôi sắp có công việc căng thẳng.”
“Là việc gì thế?” Della hỏi ngờ vực.
“Tôi định nghiên cứu các nhật kí một cách chăm chú nhất, tính đến việc giờ đây chúng ta đã rõ hai ngày tháng, khi cô ấy dừng lại trong khách sạn. Tôi tin chắc rằng giữa các dòng có thể đọc ra được những ẩn ý gì đó mà sẽ cho chìa khoá, và khi đã có chìa khoá rồi, tôi sẽ kiểm tra tất cả những ngày còn lại.”
“Anh xích ra nào,” Della nói. “Tôi không định bỏ anh giữa chừng đâu.”
“Không, cô phải về nhà và nghỉ ngơi chút ít.”
“Vớ vẩn! Tôi muốn làm việc đến cùng.”
“Thôi được, nếu cô cứ khăng khăng như thế, thì ít ra cô cũng đi ăn tối đi đã.”
“Thế anh thì định ngồi nhịn đói à?”
“Ồ, tôi sẽ đề nghị dưới quầy ăn đem cà phê và chizburger lên.”
“Hãy gọi hai suất,” cô nói. “Và ta bắt đầu nào.”
“Thế cũng tốt,” Mason đầu hàng, không giấu nổi nụ cười vui sướng. “Della này, cô nghĩ sao, nếu một cô gái viết nhật kí như Helen Cadmus - khi say mê sếp của mình - viết sao cho trong nhật kí không lộ ra lời nào về mối tình đó?”
“Nhiều điều phụ thuộc vào tính chất của quan hệ tình yêu. Tôi nghĩ, người đàn bà đã yêu thật sự, hẳn né tránh viết điều gì mà nó có thể làm người mình yêu không thích. Mặt khác, người đàn bà đang yêu luôn luôn thiên về việc tâm sự với nhật kí của mình.”
Mason gật đầu, “Chính là tôi đang tìm kiếm mã số đó. Cô ấy phải có sự diễn đạt hoặc chữ quy ước nào đó mà cô ấy sử dụng, khi cô muốn viết rằng cô đã ở bên cạnh với người cô yêu.”
“Tất nhiên, cứ giả sử, rằng cô ấy đã yêu thực sự,” Della nói.
“Đọc xong nhật kí của cô ấy, tôi thấy có cảm tình với Helen Cadmus,” Mason nói. “Cô ấy là một cô gái thẳng thắn, chân tình và nhất quán, và có cảm giác, rất trung thành. Chúng ta có hai ngày tháng, Della ạ. Nào chúng ta hãy cùng tìm chúng trong nhật kí và chăm chú nghiên cứu tất cả các ghi chép.”
“Nếu ông ta thực sự yêu cô ấy, thì tại sao ông ta không cưới?” Della hỏi.
“Phải,” Mason nói, “đó chính là một trong những bí ẩn của vụ án chúng ta. Cô cũng không muốn để cho trong một vụ điều tra lại chẳng có lấy một bí ẩn nào, đúng không?”
Cô mỉm cười và lắc đầu.
“Nào,” Mason nói, “ta bắt đầu cuộc điều tra của mình thôi.”
Mason chăm chú đọc và đọc đi đọc lại tất cả các ghi chép thuộc cái ngày khi lần đầu tiên họ đăng kí trong khách sạn.
Della đến gần phía sau, ngó từ sau vai ông, và trong một khoảng thời gian họ cùng đọc trong sự im lặng hoàn toàn.
Bất ngờ cô cười phá lên.
“Có chuyện gì thế?” Mason hỏi.
“Anh đọc phía dưới cái ngày cô ấy đăng kí trong khách sạn.”
“Thì sao?” Mason hỏi.
“Đó không phải là ngày ấy,” cô nói. “Cô ấy không thể viết gì cho nhật kí của mình hôm đó, khi chưa quay lại vào ngày hôm sau. Vậy đúng hơn cả, là khi họ trên đường về nhà, Addicts mới đề nghị…”
“Đúng là trúng tim đen!” Mason nói. “Tôi cảm thấy rằng mọi tình cảm lãng mạn của tôi đã bị chôn vùi dưới những đống tuyết của các tính toán công việc. Đối với một luật sư - ngày là ngày thôi. Tuyệt quá. Nào ta ngó sang ngày hôm sau nhé.”
Họ đọc ghi chép của ngày hôm sau, và ngón trỏ của Della chỉ vào một dòng trên trang nhật kí.
“Nó đây, sếp. Không thể rõ hơn được nữa.”
Mason đọc:
‘Người ta nói rằng hạnh phúc ở nơi nào bản thân tự tìm ra nó, và điều đó đã diễn ra với tôi đúng như thế. Tôi muốn phó mặc cho số mệnh, và sẽ không cố thúc đẩy nhanh kết cục, cho tới lúc nó tự trở nên là tất yếu’.
“Trời ơi,” Mason kêu lên, “chính tôi đọc điều đó rồi mà! Tự tôi đã kiểm tra cuốn vở này, Della ạ, và lúc ấy tôi đã không thể nhận thức nổi toàn bộ tầm quan trọng của điều được viết ra.”
“Thế đấy, tất cả đều đúng,” Della nhận xét. “Ghi chép có liên quan tới việc xảy ra tối trước đó. Rõ ràng, điều đó không phải là lần đầu tiên. Cô ấy hoàn toàn phó thác cho số mệnh để tận hưởng hạnh phúc, trong khi kết cục chưa tới.”
“Hay lắm,” Mason nói, “nào ta quay lại quyển kia, quyển thứ hai ấy, Della. Chúng ta xem, có ghi chép gì thú vị trước cái ngày mà Addicts được biết về sự kiện quan trọng này.”
Della đem cuốn vở lại và đặt nó lên bàn.
“Kéo ghế lại đây và ngồi xuổng đi,” Mason đề nghị.
“Không, cảm ơn. Thế này tôi cũng đã thoải mái rồi. Từ đây tôi nhìn xuống trang ở dưới tiện hơn.”
Má cô hầu như sát má Mason; Mason vươn tay phải ra, quàng vào eo Della và ép cô vào sát ông hơn.
“Ồ đây, cả chỗ này cũng nói về điều đó,” ông nói, chỉ vào một đoạn trong vở. “Bây giờ, khi có mã khoá rồi, mọi thứ thật đơn giản. Đây, cô nghe nhé: ‘Tôi mãi vẫn còn chưa muốn kết cục đến gần, nhưng giờ đây nó là tất yếu’.
“Phải, đó là mã khoá của cô ấy,” Della đồng tình.
Mason đẩy ghế ra, đứng lên, quay Della lại phía ông, mặt đối mặt với ông, và nói, “Chỗ chúng ta xuất hiện một việc không thể nào trì hoãn.”
“Việc gì?”
“Chúng ta phải tìm ra cô ấy.”
“Anh nghĩ rằng cô ấy không nhảy ra khỏi tàu ư?”
Mason lắc đầu.
“Nhưng cô ấy hoàn toàn có thể mà.”
“Tôi biết rằng có thể,” Mason nói, “nhưng tôi không nghĩ rằng trong thực tế cô ấy đã nhảy.”
“Thế nếu giả sử rằng Addicts hứa cưới cô, nếu… điều đó cần thiết, và cô ấy đến nói với ông ta rằng… Chúa ơi, chính trong tình cảnh như thế người ta vẫn giết những người đàn bà.”
“Tôi biết,” Mason đồng tình, “cả khả năng ấy chúng ta cũng không nên bỏ qua, nhưng dẫu vậy… tôi vẫn ngờ vực. Tôi không hình dung nổi Addicts có những lí do gì để không cưới cô ấy.”
“Có thể là ông ta không muốn.”
“Có thể,” Mason nói.
“Ông ta có lý do để gây tội ác,” Della tiếp tục. “Một đêm giông bão trên eo biển. Gió thổi mạnh gào réo trong dây dợ của con tàu, sóng trào lên mũi tàu, chắc gì có ai đó nghe thấy được tiếng kêu. Benjamin Addicts dụ cô lên boong cuối đuôi tàu. Có thể là, ông ta chỉ cho cô ấy xem gì đó. Có khả năng, ông ta nói: ‘Anh cảm thấy đằng kia có ánh lửa, Helen ạ’. Cô bấu vào tay vịn và mải ngó nhìn. Bất thần ông ta cúi xuống, tóm lấy hai chân cô và đẩy mạnh.
“Hết ý,” Mason nói, “nếu nghe cô, thì có thể nghĩ rằng chính cô đã làm việc đó, Della ạ.”
“Ồ, nói thực, tôi không thấy có gì vô lí trong đó,” cô nhận xét. “Theo tôi hiểu, điều đó hẳn là hoàn toàn lôgíc nếu nhìn theo sự phát triển của các biến cố.
“Điều đó hoàn toàn lôgíc, nếu như không có một sự kiện.”
“Sự kiện gì thế?”
“Tiền đề của cô không đúng.”
“Tôi không nắm bắt được ý.”
“Xuất phát từ tiền đề,” ông nói, “cho rằng: đối với Addicts tất thảy đó chỉ là một sự dan díu thoáng chốc.”
“Thôi được, thế những cứ liệu nào nói lên rằng điều đó không phải như thế?”
“Cái sự kiện ông ta là triệu phú,” Mason nói, “cái sự kiện, rằng ông ta, khi dừng lại ở khách sạn, đã đăng kí bằng tên thật của mình và với người đàn bà như là vợ của mình. Tiếp theo, hoàn toàn rõ ràng. Ông ta nằm trong quyền lực của cô ấy. Bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể ép ông ta vào tường.”
“Có thể là cô ấy đã làm thế, và chính vì thế ông ta mới tóm lấy chân cô ấy và hất ra khỏi tàu.”
Mason lắc đầu.
“Thôi được, Della, chúng ta đã tìm được một trong những lời đáp cần thiết. Còn giờ chúng ta cần ăn uống cho ra hồn, sau đó chúng ta sẽ liên lạc với văn phòng của Drake, rồi tiếp tục tấn công các nhật kí và cố gắng tìm ra những câu trả lời còn lại. Và đừng quên về một sự kiện quan trọng: Khi Benjamin Addicts muốn bớt xén một ít thì giờ rỗi cho bản thân, ông ta làm ra vẻ đang ở trên tàu, dù thực tế ông ta không ở trên đó. Điều đó dễ dàng hơn đối với ông ta cho việc lập kế hoạch cho sự mất tích của Helen Cadmus.”
“Nhưng để làm gì, sếp? cần gì tất cả những rắc rối này? Cô ấy có thể tuyên bố rằng cô bỏ việc, rời đi và ung dung sinh con, khỏi cần đến tất cả những điều phức tạp này.”
“Tôi biết,” Mason đồng tình, “nhưng phải có lí do gì đó đối với chuyện ấy. Phải có lí do. Tôi nghĩ là Addicts sợ.”
“Sợ ư?”
“Phải, sợ rằng có thể xảy ra gì đó với người đàn bà mà ông ta yêu, và với đứa trẻ mà ông ta muốn yêu. Ta đi ăn tối thôi.”