Chương 15
Mason và Della giải quyết xong với phần thức ăn còn lại trong một nhà hàng Trung Hoa.
“Cô muốn bánh nướng nhân quýt không?” Mason hỏi.
Cô lắc đầu, “Tôi thích hơn cái hương vị dịu dàng của những chiếc bánh bột gạo mà qua chúng có thể đoán biết được số phận kia kìa.”
“Tuyệt vời,” Mason gật đầu. “Vậy thì ta kết thúc bữa tối bằng trà và bánh đoán biết số phận. Hãy đem cho chúng tôi món bánh bao,” ông lệnh cho hầu bàn.
Người Trung Hoa đi thụt lùi, và cánh rèm xanh lại khép kín lối vào khoang phòng.
“Anh biết không, trong tôi xuất hiện một linh cảm đặc biệt. Tôi có cảm giác rằng chúng ta đang chạy theo dấu vết nóng. Vì tôi cứ rùng mình.”
“Chúng ta cần hành động nhanh,” Maison gật đầu. “Chúng ta không có nhiều thì giờ lắm.”
Người hầu bàn Trung Hoa quay lại với bình trà lớn.
“Loại tốt nhất,” anh ta nói,. “trà Ulung.”
Anh ta đặt trước họ hai cái chén và đĩa bánh bao.
Maison đẩy đĩa thức ăn sang chỗ Della. Cô cầm một chiếc bánh, bẻ đôi nó, đọc mẩu ghi lời tiên đoán, mỉm cười, gấp mẩu giấy nhỏ in dòng đánh máy và định giấu vào xắc.
“Này, đợi tí,” Mason nói.
Cô lắc đầu.
“Nhưng tại sao, Della?” Mason hỏi. “Cô thường vẫn không giấu tôi điều gì cơ mà.”
“Thế nhưng cái này tôi muốn giữ bí mật với anh.”
“Tại sao?”
“Xin lỗi, sếp,” cô đỏ mặt.
Cô mở xắc, lấy ví từ xắc ra và nhét mẩu giấy với câu cách ngôn đánh máy vào ví.
Mason bẻ chiếc bánh bao của mình trong khi Della rót trà.
“Thế điều gì chỗ anh?” Della hỏi.
Mason vội vã gấp tờ giấy lại và định nhét vào túi quần.
Della cười to.
“Thế là tôi đã tóm được anh rồi,” cô nói,. “anh thậm chí chưa kịp đọc qua nó.”
Mason cười mỉa, mở tờ giấy bột gạo, đọc điều in trên nó, và chìa cho Della.
Câu cách ngôn nói, ‘Nếu muốn đạt được mục đích, hãy nhớ rằng lòng can đảm là liều thuốc giải hiểm nguy duy nhất’.
“Đành thế,” Mason nói,. “tôi nghĩ, giờ đây chúng ta nên gọi đến văn phòng Drake và hỏi rõ, họ đã biết được gì hay chưa.”
“Sếp ạ, tôi ấy mà… anh cho rằng trong các lời tiên đoán có gì đó không?”
Mason cười to.
“Ồ, tất nhiên, không, Della ạ. Họ in chúng ra hàng trăm tờ. Sau đó đặt vào bánh và nướng nó sao cho khi ta bẻ cái bánh như thế, thì sẽ tìm được lời tiên đoán ở bên trong.Tôi không biết họ có bao nhiêu lời tiên đoán khác nhau. Chắc gì hơn nổi một trăm hoặc gần gần như thế.”
“Thế anh đã bao giờ bắt gặp những tiên đoán giống nhau trong những chiếc bánh mà anh đã ăn chưa?”
“Cho nghĩ một tí,” Mason nói. “Chưa, hình như chưa bắt gặp. Mà tôi cũng không suy nghĩ nghiêm túc về chuyện ấy.”
“Anh tin vào số phận không?”
“Người Trung Hoa tin,” Mason nói, “đến mức họ đặt hàng trăm lời tiên đoán khác nhau vào hàng trăm cái bánh khác nhau. Họ tin tưởng rằng lời tiên đoán mà anh vớ được, thực sự là dành riêng cho anh. Chính họ thường vẫn đoán định số mệnh bằng cách đó. Còn đôi khi cần phải lắc trong cốc những lời tiên đoán cuộn tròn cho đến lúc một trong số đó bật ra ngoài.”
Cô trầm ngâm, “Tôi có một cảm giác rằng lời tiên đoán của anh chính là dành riêng cho anh.”
Mason cười to.
“Trong thực tế, Della ạ, cô muốn nói rằng cô hi vọng là lời tiên đoán cô vớ được chính là dành riêng cho cô.”
Cô đỏ bừng mặt.
“Ồ, xin lỗi,” Mason kêu lên, tuân theo một xung động không rõ, ông đặt nhanh tay lên tay cô, “tôi đùa mà, Della! Tôi không muốn cô xem mọi thứ đó một cách nghiêm túc. Dù…,” ông nói thêm, “tôi có cảm giác rằng từ quan điểm tâm lí mọi thứ là rất rõ.”
“Chả sao,” cô nói, “thế tôi gọi cho văn phòng Drake chứ?”
“Hãy ngồi đây và uống trà đi,” Mason ra lệnh, “và đừng xị mặt ra thế nữa, Della ạ. Tôi tự đi gọi cho Paul Drake.”
“Tôi có xị mặt đâu. Tôi… tôi…”
“Không là thế nào, cô thậm chí còn đỏ mặt lên nữa,” Mason khăng khăng.
Bất ngờ cô lảng tránh ánh mắt, “Mọi thứ đều tuyệt, xông lên thôi. Hãy gọi cho Paul Drake. Anh biết rõ số điện thoại anh ấy.”
Mason đi đến cabin điện thoại, bỏ xu vào và quay số văn phòng Drake.
Khi cô thư kí ngồi cạnh tổng đài trong văn phòng Drake trả lời, Mason nói, “Perry Mason đây. Tôi rất muốn biết…”
“Một phút,” đầu kia điện thoại cắt ngang ông một cách dứt khoát.
Mason nghe tiếng tách và tiếp theo đó là giọng cô thư kí của Drake, “Thưa ông Drake, ông Mason gọi ông.” Sau đó vọng lại lời cảm thán của Drake: “Cô giỏi lắm! Cô tóm được ông ấy ở đâu thế?”
“Đó không phải là tôi. Tự ông ấy gọi. Ông ấy…”
“Alô, alô, Perry, Perry à?!” Drake nói vẻ kích động.
“Chuyện gì vậy, Paul? Tôi nghĩ anh đang ngủ. Anh vớ trúng vỉa vàng à?”
“Tôi đang cào hàng tấn vàng từ vỉa ấy!” Drake kêu lên. “Ma quỷ, linh cảm của anh thật ghê! Tốt nhất ngày mai anh hãy đi cá cược đua ngựa và can đảm đặt toàn bộ gia sản vào đó.”
“Tiếp đi, chuyện gì đằng ấy thế?”
“B. F. Barnuell và Helen Cadmus tổ chức đám cưới tại một thị trấn nhỏ ở Nevada mà trong những tình huống thông thường sẽ chẳng ai nghĩ ra chuyện đi kiểm tra cả. Một thị trấn bé tẹo, chỗ đã chắc gì có ai nhìn đến, địa điểm ở Đông Bắc Las Vegas, trên đường đi Elai.”
“Tuyệt,” Mason nói. “Hãy tuôn hết những gì anh đã kịp biết ra đi, Paul.”
“Chuẩn bị bút chì chưa?”
“Hượm chút. Tốt hơn tôi gọi Della. Đừng bỏ máy.” Mason đặt ống nghe, thò đầu ra ngoài cabin và tay vẫy Della: “Hãy đem theo bút chì và sổ, Della.”
Cô thư kí vội đẩy chiếc ghế chân cong ra và chạy đến cabin điện thoại, vừa mở xắc trong khi chạy. Cô lấy nhanh sổ ghi tốc kí từ xắc, ngoắc nó vào khuỷu tay và áp ống nghe vào tai, nói, “Nào, anh Paul.”
Bút chì của cô bay trên trang giấy, vẽ nên một loạt dấu ngoằn ngoèo, sau đó là những con số và tên người.
“Đó là tất cả à?” cô hỏi. “Tốt lắm, sếp còn muốn nói với anh đấy.”
Cô dịch ra khỏi điện thoại. Mason tóm lấy ống nghe, “Tôi nghe đây, Paul.”
“Tôi đã đọc mọi số liệu cho Della rồi, Perry ạ. Tôi vẫn kiểm soát mọi thứ. Còn tin chủ yếu: đó là khi đăng kí đám cưới xong, thẩm phán hòa giải hỏi ông ta sẽ chuyển giấy tờ đến đâu sau khi hoàn tất các thủ tục, họ im lặng một lát, sau đó người đàn bà nói: ‘Hãy gửi chúng cho bà B.F. Barnuell’ và cho địa chỉ một thị trấn nhỏ ở California, tận mép sa mạc.
“Đó là tất cả?”
“Tất cả.”
“Della ghi hết rồi chứ?”
“Phải, tôi đã đọc hết. Nhưng vì Chúa, Perry, đừng nghĩ rằng anh có thể nâng tôi dậy khỏi chỗ và phái đi…”
“Không, tôi không định làm việc đó,” Mason nói, “tôi cần ở anh một điều hoàn toàn khác.”
“Là gì vậy?” Drake hỏi với vẻ đau khổ trong giọng nói.
“Hãy đi tắm nước nóng,” Mason nói,. “sau nó là vòi sen nước lạnh, sau nữa trèo lên giường và ngủ bao nhiêu lâu anh có thể ngủ, bởi vì khi tôi đánh thức anh dậy, anh sẽ phải làm việc đấy.”
“Điều đó nghe như nhạc đối với lỗ tai tôi,” Paul nói mệt mỏi. “Tôi vừa định về nhà thì nghe thông báo này từ Nevada. Người trực thang máy nói rằng các vị đi ăn gì đó. Tôi đã gọi khắp các nhà hàng nơi các vị thường dùng bữa.
“Lỗi ở tôi,” Mason nói, “tôi đã định gọi đến văn phòng cho anh, nhưng không nghĩ là anh sẽ rõ được điều gì đó nhanh như vậy. Tôi nghĩ anh đang ngủ. Thôi nhé.”
Mason treo ống nghe, nắm lấy tay Della và nói, “Tiến lên, Della, chúng ta đang đi đúng đường.”
Mason chạy lại quầy trả tiền nằm ngay cạnh cầu thang, rút tờ mười đôla từ ví ra, đặt lên mặt quầy và nói với người thủ quỹ Trung Hoa, “Chúng tôi không có thì giờ đợi thanh toán. Đây là mười đôla. Hãy để lại một đôla boa cho hầu bàn…”
“Cần phải nhận chỗ hầu bàn bản thanh toán,” người kia đáp thản nhiên với vẻ trầm tĩnh Phương Đông.
Mason bực bội vứt lên mặt quầy tấm cạc, cất mười đôla, lôi trong túi ra tờ năm mươi đôla và ném ra bàn.
“Tốt thôi, anh không tin tôi. Còn tôi thì tin anh. Hãy đưa cho hầu bàn một đôla tiền boa, còn ngày mai hoặc lúc nào đó tôi sẽ ghé vào lấy tiền thừa.Vậy chào đã nhé.”
Ông tóm lấy tay Della và chạy bổ nhào theo cầu thang về phía cửa ra đường phố.
Mason chạy lại chiếc xe đang đỗ.
“Tuyệt lắm, Della,” ông nói. “Giờ hãy giữ chắc nhé!”
Ông mở cửa, Della giật cánh cửa xe ra, nhảy vào bên trong, giập nó lại sau mình và vươn người qua lưng ghế để mở cửa từ phía người lái.
Mason chui vào sau vô lăng, bật động cơ, khi xe vừa rồi khỏi mép bãi đỗ, đã dấn ga.
Gần ngã tư thứ hai Della nhận xét, “Anh còn nói gì nữa về việc tôi lái xe thế nào cơ đấy!”
“Lần này,” Mason đáp, “chúng ta thực sự là đang vội.”
“Tôi đã đoán ra điều đó,” Della nói.
Họ phóng trên những đường phố sôi động nhất của thành phố, ra tuyến xe hơi và rồi bay trên đó với kim đồng hồ vận tốc đứng trên vạch bảy mươi mile một giờ.
Hai lần Della ngước nhìn Mason, định nói gì đó, nhưng trông thấy sự tập trung cao độ của vị luật sư, cô hiểu rằng đầu óc ông đang làm việc căng thẳng, rà soát các phương án có thể và lập kế hoạch những hoạt động tiếp trong khi đang cầm lái.
Sau hai mươi phút họ vượt ra ngoại ô thành phố, và Mason tăng thêm tốc độ đến tám mươi mile.
“Thế sẽ ra sao nếu chúng ta bị dừng lại?” Della hỏi.
“Sao tôi biết,” Mason đáp. “Lúc ấy chúng ta sẽ rõ. Hãy theo dõi đường phía sau chúng ta đi, Della.”
“Với tốc độ thế này anh có thể vượt xe cảnh sát, họ thường đi tuần với tốc độ sáu mươi lăm,” cô nói.
“Đành liều mạng thôi. Tôi nhìn các số xe phía trước. Còn cô hãy giúp tôi theo dõi đường phía sau.”
Sau ba giờ Mason giảm tốc độ để đọc biển chỉ đường trên ngã ba, và ngoặt sang phải.
Della nói, “Xét qua vẻ ngoài của cái thị trấn này, các vỉa hè đường phố vắng người từ bảy giờ tối. Vào lúc đêm hôm thế này anh sẽ chẳng tìm ra nổi ai đâu.”
“Ta sẽ dựng họ dậy,” Mason nói.
Della gật đầu, “Ở đây, sếp ạ. Đó là khách sạn, và trong đó người ta ngủ cả rồi.”
“Ta sẽ đánh thức ai đó dậy.”
Mason bấm chuông cửa văn phòng, và sau mấy phút trong cửa xuất hiện một người đàn ông ngái ngủ đang dụi mắt.
“Xin lỗi,” ông ta nói, “chúng tôi đã quá tải. Các vị sao thế, không trông thấy biển ‘Hết chỗ’ à? Các vị…”
Mason nói, “Năm đôla đây.”
“Tôi đã nói rồi mà, chỗ chúng tôi chật cứng. Tôi không thể tìm nổi chỗ cho các vị, thậm chí nếu ông…”
“Tôi không cần chỗ,” Mason cắt ngang ông ta. “Tôi muốn biết bà Barnuell ở ngôi nhà nào thôi.
“Bà Barnuell ư? Nhà mười một, nhưng bà ấy đã ngủ rồi.”
“Cảm ơn,” Mason nói. “Ông hãy mua cho mình chai wishky, và lần nữa xin lỗi đã đánh thức ông.”
Mason và Della đi nhanh qua con đường bê tông nhỏ hẹp bắt đầu từ bãi đậu xe được quây bọc bởi những ngôi biệt thự nhỏ sơn màu trắng.
“Biệt thự của chúng ta đây rồi,” Mason nói.
Họ đưa mắt tìm nút bấm chuông, nhưng không thấy. Mason cố mở chiếc cổng kéo. Nó bị khoá từ phía trong. Mason gõ cửa bằng những khớp ngón tay.
Một giọng đàn bà lo lắng hỏi, “Ai ngoài ấy?”
“Có thông báo cho bà,” Mason nói, “thông báo rất quan trọng.”
“Xin lỗi. Tôi cần biết, ông là ai. Tôi…”
“Hãy bật đèn lên,” Mason nói. “Có thông báo cho bà. Nó liên quan đến tính hợp pháp của lễ cưới tổ chức ở Nevada. Giờ đây điều đó làm bà quan tâm chứ?”
Bên trong đèn bật sáng.
“Một phút,” giọng phụ nữ nói.
Sau thoáng lát cánh cửa trong mở rộng, trong khung cửa xuất hiện hình dáng mầu tối của một phụ nữ trẻ quấn trong thứ gì đó buông xuống tự do. Cô ta không mở cánh cửa kéo bằng kính.
“Được rồi. Chuyện gì vậy?” cô ta hỏi.
Mason, tay giữ chiếc đèn pin nhỏ bấm công tắc. Tia sáng xuyên qua cửa kính chiếu thẳng vào mặt người đàn bà. Cô ta ngả đầu ra và quát lên giận dữ, “Ngừng lại cho!”
Mason nói, “Tôi đã làm rõ hết những gì tôi cần, tiểu thư Cadmus ạ.”
“Xin lỗi, nhưng tôi là bà Barnuell.”
“Thì tôi chính đang muốn nói chuyện với bà về điều đó đây.”
“Thế nhưng tôi lại không muốn nói chuyện gì với ông cả,” cô ta đáp lại bực tức và định đóng cửa lại.
“Tôi nghĩ, bà sẽ muốn,” Mason nói. “Nếu bà từ chối trò chuyện với tôi, sau hai giờ nữa bà buộc phải giải thích tất cả với các phóng viên báo chí.”
“Với các phóng viên?”
“Phải.”
“Nhưng từ đâu họ… làm sao sẽ có thể tìm ra tôi?”
“Nhờ tôi,” Mason nói.
Từ biệt thự bên cạnh giọng đàn ông gầm lên giận dữ, “Này, giảm thanh đi! Hãy vào nhà hoặc đi tìm cho mình mụ đàn bà dễ tính hơn. Chả có gì mà phải đứng cãi nhau ở đấy! Tôi muốn ngủ!”
Mason bình thản đứng trước cánh cửa kính và chờ.
Hình người trong khung cửa đứng bất động mấy giây, sau đó người phụ nữ vươn tay ra và mở chốt.
“Xin mời vào,” cô ta nói, “và gắng đừng đánh thức đứa bé.”
Mason giữ cánh cửa cho Della vào trước, và theo cô bước vào ngôi nhà, chốt cửa một cách kĩ lưỡng.
“Ông là ai?” người đàn bà hỏi.
Bên trong ngôi biệt thự thoáng đãng và tiện nghi. Phòng khách nhỏ với thảm đắt tiền trên sàn, được bài trí đồ gỗ tốt; qua cánh cửa khác trông rõ phòng ngủ với chiếc giường đôi và chiếc giường trẻ con.
Mason tự giới thiệu, “Tôi là Perry Mason, luật sư. Đây là Della, thư kí của tôi. Tôi muốn lập tức xỉa các con bài lên bàn, tôi là một trong hai luật sư đại diện cho Jozephine Kempton. Bà ấy bị buộc tội giết Benjamin Addicts, chồng bà.
Người phụ nữ ngồi xuống, mím môi thù địch.
“Hãy tiếp đi.”
Mason nói, “Tôi bị dính vào vụ này một cách tình cờ. Tôi mua các nhật kí của bà và…”
“Tôi đọc về điều ấy trên báo. Chúng cần cho ông để làm gì? Ông muốn làm một việc gì đó kiểu như tống tiền ư? Chẳng lẽ ông nghĩ rằng tôi ngu ngốc đến nỗi viết trong chúng điều gì đó…”
“Bà viết trong đó nhiều thứ mà thậm chí tự mình bà cũng không ngờ đến,” Mason nói.. “Tức bà đã viết về điều mà theo như bà, không ai có thể đoán ra.”
“Ví dụ?”
“Bà nghĩ sao, tôi đến được đây?”
“Tôi không biết. Tôi đang muốn làm rõ chính điều đó.”
“Thế theo bà, tôi làm sao tìm ra bà ở đây?”
“Điều này thì tôi không biết nổi. Tôi đã làm tất cả mọi biện pháp phòng ngừa rồi.”
“Điều đó thì tôi rõ,” Mason nói. “Chính vì thế tôi mới nói rằng trong nhật kí có nhiều thứ hơn so với bà nghĩ. Còn bây giờ thì tôi muốn biết mọi thứ chi tiết hơn.”
“Tôi không định kể gì với ông hết.”
“Tôi cho là bà sẽ kể,” Mason tuyên bố đầy tự tin.
“Tại sao ông nghĩ như thế?”
“Tại vì,” Mason nói, “tôi biết rõ rất nhiều thứ. Tôi biết tên các khách sạn bà dừng lại ở đấy với Benjamin Addicts. Tôi có các ghi chép của bà về việc bà định tận hưởng hạnh phúc của mình, và rằng bà không đẩy nhanh kết cục cho đến lúc nào nó chưa tự đến. Còn sau khi phát hiện ra rằng kết cục là tất yếu, bà buộc phải quyết định gì đó trong tình huống ấy và viết về điều ấy trong nhật kí. Tôi biết rõ điều gì đã diễn ra trên boong tàu. Tôi biết rõ bà với Addicts đã bày đặt ra sao để đánh lừa được tất cả và để người ta hình dung sự việc giống như là bà tự vẫn. Tôi chỉ không rõ một điều - ông ấy thực hiện mọi biện pháp phòng ngừa như thế để làm gì. Đó chính là điều tôi muốn làm rõ.”
“Ồ, nếu ông đã tinh khôn thế, hãy tự đi mà làm rõ lấy.”
“Tôi rõ,” Mason nói, “rằng ông bà cưới nhau ở Nevada. Tôi biết bà cho chỉ dẫn gửi các hồ sơ đăng kí đám cưới theo bưu điện tới địa chỉ này. Tôi biết tên thật của ông Addicts là Barnuell. Còn giờ đây tôi có thể nêu lên một số giả thiết. Tôi không biết bà có muốn nghe những giả thiết ấy từ tôi hay không. Tôi có thể đăng chúng lên báo. Mọi người sẽ đuổi theo tôi xin phỏng vấn.”
“Thì cứ đi và cho họ phỏng vấn đi.”
“Tôi đã cho họ một phỏng vấn, trong đó tôi tuyên bố: trên cơ sở một số ghi chép trong nhật kí của bà, tôi cho rằng bà báo với ông Addicts là ông ta sắp sửa sẽ thành bố. Tôi đã kể với họ về khách sạn mà khi nghỉ lại trong đó bà với ông Addicts đã đăng kí như vợ chồng, và tôi có các nhân chứng đã nhận diện được các tấm ảnh của bà. Các nhà báo đã rõ điều đó. Sáng mai mọi thứ sẽ được đăng.”
“Nhưng ông bày ra mọi thứ ấy đối với tôi để làm gì?” cô ta hỏi.
“Tôi không bày ra gì cả,” Mason nói. “Tôi là luật sư. Tôi tiến hành vụ án mà trong đó tôi phải làm rõ được tất cả các sự kiện. Tôi không hề bịa ra gì hết. Tôi không đặt điều. Tôi chỉ sắp xếp các sự kiện lại.”
“Rồi đi ba hoa với cánh nhà báo.”
“Tôi làm điều đó vì cần phải như thế. Đã có lí do gì đó làm ông Addicts không thể cưới bà. Đó là lí do gì vậy?”
“Tôi không hiểu, vì sao tôi lại phải kể với ông cơ chứ?”
“Tôi cố lập lại sự thật.”
“Và ông đại diện cho Jozephine Kempton?”
“Phải”
“Tuyệt lắm!” cô ta thốt lên cay đắng. “Nếu ông cần sự thật về mụ, thì tôi sẽ nói với ông sự thật. Mụ đã giết anh ấy!”
“Bà có ý nói bà ấy đã giết Benjamin Addicts?”
“Ồ tất nhiên, mụ đã giết anh ấy. Mụ muốn giết tôi còn mạnh hơn so với anh ấy. Đó là một trong những lí do tại sao Benny quyết định chúng tôi sẽ làm dường như tôi đã chết.”
“Tôi có cảm giác,” Mason nói, “đó là phương pháp quá phức tạp để giải quyết một vấn đề đơn giản.”
“Vấn đề không đơn giản thế đâu.”
“Tại sao ông ấy không giải quyết vấn đề này với người vợ đầu của ông?” Mason hỏi, theo thói quen giấu sự kiện, ông đoán mò.
“Bởi vì anh ấy không thể.”
“Tại sao?”
Cô ta nhún vai và nói, “Tại sao ông lại không thử tự suy xét về đề tài ấy?”
Mason nói, “Thôi được. Tôi là luật sư. Khả năng duy nhất mà tôi có thể tìm được để lí giải tại sao ông Addicts không thể công khai tuyên bố bà là vợ ông ấy là ở chỗ ông ấy không có quyền về mặt pháp lí làm điều đó, và nguyên nhân duy nhất tôi có thể nghĩ ra nổi, tại sao ông ấy không có quyền về mặt pháp lí cưới bà, đó là việc ông ấy có người vợ đầu còn sống, người vẫn móc tiền từ ông để tồn tại và khước từ cho ông ấy li dị.”
Cô ta lắc đầu.
“Không đúng à?” Mason hỏi.
Cô ta nói vẻ cay đắng, “Báo chí thỉnh thoảng có viết khá nhiều về anh ấy. Vô số lần họ in ảnh anh. Và chưa bao giờ ông nghe về đám cưới đầu tiên của anh ấy.”
“Đó chính là một trong số thứ làm tôi băn khoăn,” Mason đồng tình vẻ miễn cưỡng.
Cô ta nói, “Điều đó cùng làm tôi băn khoăn, nhưng tôi yêu và để mặc cho số mệnh tiếp nhận mọi thứ như nó có.”
“Bà yêu ông ấy đến thế kia à?” Della hỏi.
Cô ta trầm ngâm nhìn Della và nói, “Anh ấy là người tuyệt vời. Tôi muốn để mọi sự cứ tiếp diễn, với bất kì điều kiện nào mà anh đề nghị, và cho đến tận khi điều đó liên quan đến hai chúng tôi.
“Tôi vẫn chưa được nghe từ bà chuyện kể chi tiết.”
“Ông sẽ không nghe thấy.”
Ném ánh mắt ngắn sang Della, Mason nói, “Theo một số lí do ông ấy tự biết mình không có khả năng cưới vợ. Khi mọi chuyện đã trở nên cấp thiết - để cho đứa bé có tên tuổi của mình, cho bà sự bảo vệ chính đáng, - ông ấy đã quyết định đăng kí đám cưới. Nhưng trước khi làm việc đó, ông ấy đã bày ra toàn bộ trò vớ vẩn này nhằm xem như bà đã chết. Điều đó phải có nghĩa là ông ấy… tôi hình như đã đoán ra.”
“Và sự thể là gì, sếp?” Della hỏi.
“Tôi hiểu rằng người đàn bà mà ông sẽ cưới đang nằm trong mối hiểm họa vô cùng lớn.”
“Nhưng tại sao?”
“Thứ nhất,” ông nói, gập một ngón tay lại, “ông ấy biết rằng không có quyền chính thức để cưới. Thứ hai, ông ấy biết rằng bất cứ người phụ nữ nào mà ông mê đắm nghiêm túc, sẽ gặp hiểm họa vô cùng. Tất cả thứ đó hình thành nên một sơ đồ cụ thể, Della… bởi tôi là luật sư.”
“Tôi không nắm bắt được, sếp ạ.”
Mason ngước nhìn người đàn bà khoác tấm khăn.
“Có thể là Helen sẽ kể với chúng ta.”
“Mà có thể là không kể.”
“Tốt lắm.” Mason nói, “biết sao được, Della, tự chúng ta cố thử xem vậy. Vào một quãng đời nào đó của mình Addicts đã lấy vợ. Đám cưới này không được hủy bỏ vì nguyên nhân người vợ chưa chết hoặc có một thoả thuận nào đó về li hôn. Và câu hỏi - vì nguyên do nào?”
Della lắc đầu, “Không có những nguyên do như thế. Nếu ông ta cưới vợ, thì cũng có thể li hôn. Không có ý nghĩa việc ông ta có thể mất bao nhiêu, nhưng ông ta có thể mua và nhận được tự do. Ông ta có thể rất thận trọng khi thực hiện ý đồ lần thứ hai, nhưng ông ta sẽ phải đảm bảo cho mình tự do hợp pháp.”
“Nếu ông ấy có khả năng như thế,” Mason nói.
“Anh ngầm chỉ gì dưới những lời ấy?”
“Theo luật pháp có thể nảy sinh tình huống rất thú vị từ quan điểm và với nó ông ấy không đủ khả năng làm điều ông ấy muốn.”
“Tình huống nào?” Della hỏi.
“Trong nhiều bang không thể nào li hôn với người vợ được tòa thừa nhận là người điên,” Mason đáp. “Còn bây giờ, ta giả sử, Benjamin Addicts đã cưới vợ, và người vợ đó được thừa nhận là bị điên. Tay chân Addicts bị trói. Và cứ giả sử tiếp theo, rằng vì điên nên bà ta có thể trở nên nguy hiểm, và điều đó có thể là… Tôi có cảm giác, Della ạ, chúng ta sắp tiếp cận điều gì đó rồi.
Mason hơi cúi đầu về phía người phụ nữ cuộn người trong tấm khăn. Có gì đó bất thường diễn ra trên khuôn mặt cô ta. Sự co thắt cay đắng làm biến dạng nó, sau đó cô ta kêu to giận dữ, “Quỷ tha ma bắt ông đi! Ông là ai kia chứ? Ông biết đọc ý nghĩ của người khác? Ai cho phép ông chúi mũi vào đời tư người khác…”
“Tôi nghĩ,” Mason nói, “tốt nhất bà nên kể hết với tôi, Helen ạ.”
Cô ta nhíu trán, “Tôi đã trải qua cái điều mà có nằm mơ ông cũng không thấy. Ông không thể tưởng tượng nổi đó là cái gì nữa.”
“Người đàn bà đó là ai?” Mason hỏi. “Bà ta bị giữ tại bệnh viện nào?”
“Vần đề chính là ở chỗ đó,” Helen nói. “Người ta không giữ mụ ở đâu cả. Không thể nào giữ được mụ. Mụ chạy lung tung khắp nơi. Mụ sống tự do. Mụ là một ả cuồng bị ám bởi khao khát giết người. Ông hiểu điều đó có nghĩa là gì không?”
Mason trầm ngâm, mắt nheo lại.
“Mụ ta hoàn toàn điên khùng. Mụ cả ghen. Mụ theo dõi Benny và tống tiền anh ấy. Mụ nói với anh ấy rằng, nếu anh ấy có ý định hoặc chuẩn bị lấy vợ, mụ sẽ giết vợ của anh ấy. Và mụ hoàn toàn không đùa. Đám cưới của tôi với Benny xét từ quan điểm pháp lí thì vẫn là không hợp pháp.”
“Vậy lúc ấy tổ chức đám cưới chính thức để làm gì?”
“Vì để cho đứa bé có họ tên của anh ấy.”
“Vợ đầu của ông ấy ở đâu?”
“Không ai biết cả.”
“Tại sao không giữ bà ta đâu đó sau khoá sắt?”
“Không cách nào khoá mụ nổi. Mụ luôn luôn trốn được, dù có nhốt mụ ở đâu đi nữa.Chính vì thế mà Benny mới buộc thực hiện các công việc của mình bằng cách để bao giờ cũng có khả năng trao tiền mặt cho mụ.Người đàn bà ấy điên hoàn toàn. Hẳn mụ sẽ giết anh ấy và giết cả tôi với niềm sướng vui thoả thích.
“Nhưng bà ta không giết ông ấy?”
“Không, Jozephine Kempton đã làm điều đó; nhưng nếu ông kể với các nhà báo về đám cưới của chúng tôi hoặc mụ vợ kia thoáng nghĩ qua trong đầu rằng tôi là mẹ đứa con của Benny, mụ sẽ lần ra tôi và giết chết. Mụ nhiều sáng kiến đến quỷ quái và thù dai khác thường. Ông biết không, đến giờ mụ vẫn ở trạng thái điên, ít ra thì cũng từ quan điểm của luật pháp. Benjamin Addicts đã không thể làm gì nổi. Anh ấy không thể bắt đầu việc li dị, thậm chí không thể xác định nổi quan hệ tài sản của họ. Nếu anh ấy có ý đồ thực hiện, thì họ tên thật và quá khứ của anh ấy sẽ rõ ràng.”
“Thế có gì trong quá khứ ông ấy?”
“Anh đã giết một người.”
“Tôi nghĩ chuyện nói về em trai ông ấy.”
“Không. Đó đã là tiếng vọng của những tin đồn sai lạc. Benny tiếp tục giữ Herman trong tầm nhìn của mình, còn Herman thì cho rằng Benny đã chết.”
“Chồng bà đích thực đã giết người ư?”
“Anh ấy cam đoan rằng trên thực tế anh không biết chính xác. Anh không bao giờ kể tỉ mỉ với tôi. Khi tôi trông thấy anh ấy phản ứng như thế nào đối với điều đó, tôi ngừng hỏi.”
“Nhưng vợ ông ấy vẫn giữ liên hệ với ông ấy chứ?”
“Dĩ nhiên.”
“Bằng cách nào?”
“Chuông điện thoại réo lên. Thường là gọi từ máy công cộng.Trong ống nghe vang lên giọng của mụ ta. Mụ lệnh cho anh ấy bỏ vào túi một số tiền mặt xác định và đặt túi ở chỗ quy ước. Mọi điều đó được làm với sự bí ẩn, dường như mụ nhận tiền chuộc một đứa trẻ bị bắt cóc vậy.”
“Và Addicts phái những người mà ông tin cậy đi trao số tiền ấy?”
“Vâng.”
“Ông ấy không cho bà dây vào chuyện này.”
“Không. Thường thì Mortimer Hershy làm việc đó. Thỉnh thoảng là Natan Fallon.”
“Họ biết rõ chính việc họ làm không?”
“Tôi không biết, ông Mason ạ. Tôi không nghĩ là họ biết rõ. Benny sợ rằng người ta có thể sẽ tống tiền anh ấy.Trời ơi, tôi kể hết cả với ông rồi, dù hoàn toàn không định làm điều đó, nhưng tôi cô đơn quá… giờ đây Benny đã không còn nữa. Anh ấy là người duy nhất tôi đã gắn bó…”
“Hãy đợi cho một phút,” Mason nói. “Hiện thời hãy cố kiểm soát xúc cảm, thưa bà Barnuell. Nào chúng ta hãy cùng tiếp cận đến bản chất sự việc. Jozephine Kempton thì dính líu gì ở đây? Bà ấy biết các quan hệ của bà với ông Addicts không?”
“Bà ta có thể đoán ra.”
“Bà đã đọc bài báo về những vật bị xem là mất cắp đã tìm lại được?”
“Vâng, đã đọc. Tôi lẽ ra nên tự mình đoán được mới phải. Ôi Chúa nhân từ, tôi rõ điều đó mà. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ điều đó cả. Một con bé nghịch ngợm xảo trá! Tôi yêu quý nó lắm, nhưng dù sao thì nó cũng là một tiểu quỷ!”
“Thế con khỉ bây giờ ở đâu?” Mason hỏi.
“Nó… có người chăm sóc cho nó. Ông đừng lo, nó sẽ sống với những người chủ tốt.”
“Bà cho là thế nào, Jozephine Kempton kể sự thật về…”
“Chưa bao giờ trong đời mụ nói sự thật. Mụ là kẻ lừa dối bẩm sinh. Mụ là kẻ thủ đoạn, ả trộm cắp đểu cáng, độc ác, sẵn sàng vu khống cho bất cứ ai, mụ đàn bà tâm địa độc ác, và chính mụ giết Benjamin Addicts. Tôi tin chắc điều đó cũng y như lúc này tôi đang ngồi ở đây vậy.”
“Từ đâu bà rõ điều đó?” Mason hỏi.
“Tôi không có bằng chứng nào cả, nhưng tôi tuyệt đối tin rằng sự thể chính là như thế.”
“Bà không muốn để các nhà báo sấn đến với những câu phỏng vấn, đúng thế chứ?” Mason hỏi.
“Tất nhiên, không.”
“Tốt lắm,” Mason nói với cô ta, “nếu thế hãy đi thu xếp đi.”
“Ông có ý gì?”
“Tôi định,” Mason nói, “đưa bà đến một nơi mà trong một thời gian nào đó bà sẽ được an toàn. Bà đơn giản là điên khi nghĩ rằng người ta sẽ không thể tìm ra bà ở cái nơi như thế này. Bà để lại dấu vết khá rõ để cho việc…”
“Tôi nghĩ tôi đã làm tất cả những gì có thể,” cô ta nói,. “nhưng tôi đã… tôi quá bối rối và nói thực, chưa bao giờ trong đầu tôi nảy ra cái ý rằng Benny sẽ quyết định mở hết các con bài của mình và cưới tôi. Tôi đã hi vọng rằng anh ấy sẽ giúp đỡ đứa bé… tôi không biết, tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ tự hào…”
“Về cháu bé?”
“Vâng. Anh ấy có một thằng con tuyệt diệu, khoẻ mạnh,” cô ta nói. “Nó sẽ thông minh cũng như Benny, tôi sẽ chăm sóc nó chu đáo, sẽ chẳng có sai lầm nào cả. Ông Mason ạ, Benny đã gây ra sai lầm lớn. Anh ấy cố trốn chạy. Mà khi con người trốn chạy gì đó trong cuộc đời của chính mình, ở anh ta nhất định sẽ nảy ra cả một chuỗi những khiếm khuyết và nỗi sợ hãi. Con trai tôi sẽ không như thế. Nó sẽ nhìn thẳng vào mối hiểm nguy!”
“Tuyệt lắm,” Mason nói, “tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp bà.”
“Thế ông định sẽ làm gì? Ông có thể làm gì được?”
“Bà cần thu xếp,” Mason nói. “Della sẽ đưa bà và con trai bà vào một khách sạn khác và tự đăng kí trong khách sạn đó. Bà sẽ là chị cô ấy. Bà sẽ không gợi đến cái tên Addicts. Bà sẽ không dùng tên là Barnuell.”
Mason ngó nhìn đồng hồ.
“Bà có mười lăm hoặc hai mươi phút. Chắc tôi sẽ không muốn thử vận may lâu hơn. Della sẽ giúp bà đóng gói đồ đạc.”
“Nếu nói một cách thẳng thắn, ông Mason ạ, thì tại sao tôi lại không bắt đầu sống theo cách mới ngay từ bây giờ? Tôi bỗng hiểu ra rằng tôi chuẩn bị làm đúng y như Benny vậy. Tôi bắt đầu chạy trốn…”
Mason gay gắt dứt lời cô ta, “Có sự khác nhau giữa việc lùi bước tạm thời - trong khi bà chưa thể đánh trả vào chỗ cần thiết và thời gian cần thiết, - và sự tháo chạy thông thường. Mụ đàn bà điên muốn giết con bà. Trở thành can đảm, điều đó tất nhiên là tuyệt vời, nhưng trước tiên ta hãy cùng tìm hiểu cho được nhiều hơn về người đàn bà ấy, trước khi đánh liều cái sự sống non trẻ mà bà chịu trách nhiệm gìn giữ.”
Cô ta ngập ngừng một thoáng, sau đó thu thập đôi thứ quần áo, đi vào buồng tắm, nói, “Tôi cần thay quần áo,” và đóng cửa lại.
“Sếp ạ,” Della nói, “anh thực sự muốn giấu cô ta à?”
“Tôi phải giấu cô ta, Della ạ.”
“Tại sao?”
“Tại vì nếu báo chí nhận được từ cô ta toàn bộ câu chuyện về việc bà Kempton giết Benjamin Addicts này, điều đó sẽ gây nên cả một phản ứng dây chuyền trong dư luận xã hội. Tôi không muốn mạo hiểm.”
“Lẽ nào giấu nhân chứng,” đó là phạm tội?
“Thế cô ta nhân chứng cho cái gì?”
“Ồ, tất cả những điều cô ta đã kể với anh.”
“Cô ta kể với tôi khá nhiều về sự biến mất của Helen Cadmus,” Mason nói, “và cô ta kể với tôi một đống đủ mọi thứ về cuộc đời quá khứ của Addicts, nhưng điều đó hoàn toàn không có nghĩa rằng cô ta là nhân chứng của tất cả mọi chuyện đó. Cô ta có thể ba hoa tất cả mọi thứ đó với các nhà báo, nhưng cô ta không thể làm chứng trước tòa bồi thẩm. Cô ta không phải là nhân chứng, nếu không thể khẳng định gì đó với lời thề. Còn vào thời điểm hiện tại chúng ta đang điều tra vụ giết Benjamin Addicts. Cô ta không thể khẳng định một tí gì về sự kiện này với lời tuyên thệ.”
“Dù sao đi nữa, nếu cảnh sát biết…”
Mason nhếch mép.
“Hãy nhớ lời tiên đoán trên tờ giấy bột gạo, Della ạ: Lòng can đảm là liều thuốc giải hiểm nguy duy nhất.”