Chương 3
Tôi mất ngủ.
Tôi tự thuyết phục mình rằng Christa có lý. Nghĩ như thế đỡ đau đớn hơn. Đúng rồi, lẽ ra tôi nên nói chuyện với ai đó. Nhưng để nói chuyện gì cơ chứ? Tôi chẳng có gì để nói cả. Và nói với ai chứ? Tôi không muốn làm quen với những người đó.
“Cậu thấy không, cậu chẳng biết gì về họ, thế mà cậu đã quyết định không muốn làm quen với họ. Cậu thật coi thường người khác và kiêu ngạo. Christa, nó thật rộng lượng: nó đến với những người khác giống như đã đến với cậu và bố mẹ cậu. Nó có thứ gì đó để tặng cho mỗi người. Cậu thì chẳng có thứ gì cho ai cả, ngay cả cho bản thân cậu cũng không. Cậu là hư vô. Có thể Christa hơi thô một chút nhưng ít nhất thì nó cũng hiện hữu. Tất cả đều đáng giá hơn bản thân cậu.”
Những lời cãi cọ đay nghiến trong đầu tôi: “Thôi đi! Làm sao nó dám bảo vì cậu mà nó phải khổ nhục biết bao nhiêu chứ? Việc giới thiệu phải đến từ cả hai phía chứ. Đằng này, nó lại không nói cho cậu biết tên của bất cứ người nào. Nó coi thường cậu.”
Lời đáp trả từ bên trong vang lên: “Cậu thật quá đáng! Chẳng ai giới thiệu nó với bất cứ người nào. Nó đến đây một mình, từ vùng tỉnh lẻ xa xôi, nó bằng tuổi cậu và nó không cần bất cứ sự giúp đỡ nào. Sự thật là cậu đã xử sự như một con ngốc.”
Lời phản bác từ phía đối phương: “Thế thì đã sao nào? Đã có ai nghe thấy tôi than phiền chưa? Tôi hài lòng với việc chỉ có một mình. Tôi thích nỗi cô đơn của mình hơn sự xô bồ của nó. Đó là quyền của tôi.”
Tiếng cười vang lên: “Đồ dối trá! Cậu biết cậu đang nói dối mà! Cậu luôn mơ ước được hòa nhập với mọi người, mơ ước ấy càng lớn hơn khi điều đó chưa bao giờ xảy đến với cậu! Christa là cơ hội của đời cậu! Và cậu đang bỏ lỡ cơ hội đó, cô bé tội nghiệp ạ, cậu là đồ...”
Và tiếp sau đó là hàng loạt những lời chửi rủa thậm tệ nhất nhằm vào tôi.
Đó là chuyện cơm bữa của những đêm tôi mất ngủ. Tôi thù ghét bản thân đến tột đỉnh.
Tối thứ Hai, trong phòng mình, tôi hỏi Christa:
- Cậu kể cho tôi nghe về Detlev đi.
Tôi sợ nó lại giáng cho tôi một câu sở trường kiểu như: “Chẳng liên quan gì đến cậu!”
Nhưng không, nó nhìn lên trần nhà và nói với một giọng xa xăm:
- Detlev... Anh ấy hút thuốc. Rất điệu nghệ. Anh ấy có vẻ kiêu hãnh. Cao lớn, tóc vàng. Có cái gì đó giống tài tử David Bowie[4]. Anh ấy có quá khứ: anh ấy từng đau khổ. Khi anh ấy bước vào một nơi nào đó, mọi người đều lặng im và ngước nhìn anh ấy. Anh ấy ít nói, ít cười. Kiểu người không biểu lộ cảm xúc.
Bức chân dung anh chàng điển trai có vẻ mặt u sầu là điều cực kỳ lố bịch đối với tôi, trừ một chi tiết làm tôi chú ý:
- Anh ấy thực sự giống David Bowie à?
- Nhất là khi anh ấy làm tình.
- Cậu đã từng nhìn thấy David Bowie làm tình thật à?
- Cậu đừng ngốc thế nữa đi Blanche, nó thở dài, bực tức.
Ấy thế mà đối với tôi câu hỏi đó lại logic. Chắc hẳn để trả thù, nó quẳng vào mặt tôi:
- Cậu đương nhiên là vẫn còn trinh trắng rồi.
- Làm thế nào cậu biết?
Câu hỏi ngu ngốc. Nó phì cười. Tôi lại mất thêm một cơ hội tốt để giữ im lặng.
- Anh ấy yêu cậu chứ? tôi hỏi.
- Ừ. Quá yêu.
- Sao lại quá?
- Cậu không biết được thế nào là có một người đàn ông nhìn cậu như thể cậu là một thánh nữ đâu.
Mệnh đề “cậu không biết được thế nào là” của nó cực kỳ miệt thị. Phần tiếp theo của câu nói đối với tôi thật lố bịch làm sao. Christa, cô gái tội nghiệp phải chịu đựng số phận nghiệt ngã, đó là bị David Bowie hút hồn! Đồ giả tạo!
- Thế thì cậu chỉ cần yêu cầu anh ấy yêu cậu ít hơn thôi, tôi tiếp lời, xét nét từng câu chữ của nó.
- Cậu nghĩ tôi chờ đợi lời khuyên của cậu đấy à? Nhưng anh ấy không thể ngăn mình yêu tôi nhiều như thế được.
Tôi vờ như nảy ra một ý tưởng sáng suốt.
- Cậu có thể cho anh ấy xem những gì chứa trong khăn mùi soa của cậu. Sau đó, anh ấy sẽ bớt yêu ngay.
- Ôi, con bé đáng thương, cậu đúng là có vấn đề, nó nói với tôi, vẻ kinh hãi.
Nó tắt điện, bây giờ điều đó có nghĩa là nó muốn ngủ.
Cuộc tâm sự bí mật trong đầu tấn công tôi: “Cậu có thể nhìn nhận nó xấu xa như cậu muốn, điều đó không thay đổi được gì: cậu vẫn muốn ở vào vị trí của nó. Nó được yêu, nó có kinh nghiệm, còn cậu, cậu là một đứa con gái khờ khạo có nguy cơ chẳng bao giờ có được cơ hội đó.”
Còn nữa: đây là chuyện tình yêu lứa đôi. Ở tuổi mười sáu, không thể tưởng tượng nổi tôi lại chưa cả biết đến điều đó. Mà hỡi ôi, tôi đâu có đòi hỏi cao xa đến vậy. Giá như tôi có thể nếm trải một thứ tình yêu nào nó, dù dưới bất kỳ dạng thức nào cũng được! Bố mẹ chưa bao giờ dành cho tôi điều gì khác ngoài tình thương, và tôi đang nhận ra rằng nó thật mong manh biết bao. Lẽ nào chỉ cần một cô gái trẻ quyến rũ bất thần xuất hiện là có thể hạ bệ tôi trong lòng bố mẹ xuống hạng bét hay sao?
Tôi đã mất cả đêm để lục lọi trong tâm trí mình: có ai đó đã từng yêu tôi chưa nhỉ? Liệu tôi đã từng bắt gặp trên con đường mình đi một em bé hay một người trưởng thành nào đó để tôi cảm nhận được sự diệu kỳ của tình yêu chưa? Dù rất muốn nhưng khi còn bé, tôi chưa bao giờ có được trải nghiệm về một tình bạn thực sự của những bé gái lên mười; ở trường cấp ba, tôi chưa bao giờ nhận được sự quan tâm đặc biệt của một thầy giáo. Tôi chưa khi nào bắt gặp trong mắt ai đó lóe lên ngọn lửa vì tôi, chỉ duy nhất ngọn lửa ấy đủ ủi an ta sống.
Vậy nên, tôi có thể nhạo báng Christa mãi mãi. Có thể nó kiêu căng, phù phiếm và ngu ngốc, nhưng ít ra nó khiến người khác yêu thương nó. Và tôi nhớ đến câu này trong kinh Thánh: “Chúa ban phước lành cho những ai khơi dậy xúc cảm yêu đương.”
Đúng thế, Chúa ban phước lành, bởi lẽ ngay cả khi tất cả bọn họ đều có khuyết điểm, thì họ cũng không thua kém những tông đồ trung thành của Chúa trên mảnh đất này, nơi bản thân tôi chẳng làm được tích sự gì và cũng chẳng ai để ý đến tôi.
Tại sao sự thể lại như vậy? Mọi chuyện chỉ công bằng nếu như tôi không yêu. Thế nhưng, thực tế lại ngược lại; tôi luôn sẵn sàng yêu. Từ khi còn thơ dại, tôi không thể đếm được có biết bao đứa bạn gái mà tôi đã quý mến hết lòng nhưng lại không đón nhận tình cảm của tôi; đến tuổi thiếu niên, tôi yêu ngây ngất một cậu con trai, người thậm chí chưa bao giờ nhận ra sự hiện hữu của tôi. Nhưng đó chỉ là khía cạnh thái quá của tình yêu; bản thân tôi cũng khăng khăng chối bỏ những cử chỉ âu yếm dù là đơn giản nhất.
Christa có lý: hẳn tôi có vấn đề rồi. Nhưng là vấn đề gì? Tôi không đến nỗi quá xấu. Vả lại, tôi đã từng thấy những cô gái xấu xí được yêu thương.
Tôi nhớ lại một giai đoạn thời niên thiếu, đó có thể là giai đoạn chứa đựng chiếc chìa khóa tôi đang thiếu. Tôi không cần phải kiếm tìm xa xôi: điều đó xảy ra vào năm trước. Lúc đó, tôi mười lăm tuổi và đang khổ đau vì không có được tình bạn nào trong đời. Trong lớp cuối cấp ba của tôi, có ba cô gái luôn dính chặt lấy nhau như hình với bóng: Valérie, Chantal và Patricia. Ba cô gái không có gì đặc biệt ngoài việc họ luôn đi cùng nhau và có vẻ như rất hạnh phúc.
Tôi mơ ước được làm thành viên của nhóm bạn này. Tôi bắt đầu liên tục đồng hành cùng họ. Trong nhiều tháng liền, không bao giờ người ta thấy bộ ba mà không nhìn thấy tôi trong đó. Tôi không ngừng chen ngang vào những cuộc trò chuyện của họ. Đúng là tôi có thấy họ không bao giờ trả lời mỗi khi tôi đặt câu hỏi. Nhưng tôi vẫn kiên nhẫn và hài lòng với những gì mình có, đối với tôi điều đó đã là rất nhiều rồi: quyền được có mặt ở đó.
Sáu tháng sau, sau khi phá lên cười, Chantal phát biểu một câu kinh khủng thế này:
- Cả ba chúng ta hợp thành một nhóm thật hoàn hảo!
Và cả ba lại cười như nắc nẻ.
Trong khi đó, tôi đang ở cùng họ như vẫn luôn thế. Một nhát dao đâm xuyên tim tôi. Tôi hiểu ra sự thật kinh khủng này: tôi không tồn tại. Tôi chưa từng tồn tại.
Người ta không còn nhìn thấy tôi đi cùng bộ ba nữa. Các cô gái cũng không nhận thấy sự vắng mặt của tôi rõ hơn sự hiện diện của tôi. Tôi vô hình. Đó đúng là vấn đề của tôi.
Khiếm khuyết khả năng hiện hữu hay khiếm khuyết khả năng tồn tại? Cả hai đều như nhau cả: tôi không tồn tại.
Ký ức đó hành hạ tôi. Tôi kinh hoàng nhận thấy đến giờ điều đó vẫn không thay đổi.
Hoặc đúng hơn là có một chút: Christa. Christa đã nhìn thấy tôi. Không, điều đó quá tuyệt vời. Christa không nhìn thấy tôi: nó nhìn thấy vấn đề của tôi. Và nó sử dụng điều đó để phục vụ bản thân.
Nó đã nhìn thấy một con bé đau khổ ghê gớm vì không hiện hữu. Nó hiểu nó có thể tận dụng nỗi đau khổ mười sáu tuổi này.
Nó đã chiếm lấy bố mẹ tôi và xâm lấn căn hộ của họ. Chắc chắn nó sẽ không dừng lại trong lúc đang thuận buồm xuôi gió đến thế đâu.
Thứ Hai kế tiếp, Christa không đến lớp. Vì vậy, tôi về nhà một mình.
Mẹ tôi nhận thấy ngay lập tức sự vắng mặt của Christa và đặt cho tôi hàng trăm câu hỏi:
- Bạn con ốm à?
- Con không biết.
- Con không biết, thế là thế nào?
- Thì là như thế. Nó không báo cho con biết.
- Và con đã không gọi điện cho bạn đúng không?
- Con không có số của nó.
- Con chưa bao giờ hỏi xin số điện thoại của bạn à?
- Nó không thích con hỏi chuyện về gia đình nó.
- Vì thế mà con không hỏi thông tin liên lạc của bạn thì thật là!
Đó đã là lỗi của tôi rồi.
- Nó có thể gọi điện chứ, tôi nói. Nó có số điện thoại của chúng ta cơ mà.
- Hẳn là việc đó quá tốn kém đối với bố mẹ bạn ấy.
Mẹ tôi chẳng bao giờ thiếu lý lẽ để biện hộ cho người được xem là bạn của tôi.
- Con không có cả địa chỉ của bạn ấy à? Tên ngôi làng của bạn ấy cũng không à? Con thật chẳng khôn khéo chút nào!
Mẹ tôi không dễ bỏ cuộc, bà quyết định thử gọi trung tâm chỉ dẫn nội địa.
- Xin hỏi có gia đình Bildung nào ở vùng Malmédy không ạ... Không có gia đình nào à? Thôi được rồi. Cám ơn anh.
Đến lượt bố tôi về nhà. Mẹ kể cho bố công cuộc tìm kiếm của mình và sự vô tâm của tôi.
- Con thật là! bố nói với tôi. Buổi tối hôm đó thật thê thảm.
- Con không cãi nhau với bạn ấy đấy chứ? mẹ tôi hỏi vẻ đầy tâm trạng.
- Không ạ.
- Lần đầu tiên con có một cô bạn! Một cô gái tuyệt vời! mẹ nói tiếp với giọng điệu buộc tội.
- Mẹ này, con đã nói với mẹ là con không cãi nhau với nó mà.
Tôi hiểu ngay rằng bố mẹ sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho tôi nếu xảy ra chuyện bất hòa với nó.
Bố tôi không nuốt nổi một miếng của bữa ăn ngon chuẩn bị sẵn cho Christa.
- Có thể con bé bị tai nạn chăng, cuối cùng bố cũng nói. Hoặc có thể nào nó bị bắt cóc không nhỉ?
- Anh nghĩ thế à? mẹ hỏi bố với vẻ sợ hãi. Tôi bực tức rút về phòng. Bố mẹ cũng không để ý đến điều đó.
Ngày hôm sau, Christa đang chuyện trò râm ran với đám bạn của mình. Tôi nhảy bổ vào nó:
- Cậu đã ở đâu thế?
- Cậu đang nói chuyện gì đấy?
- Tối hôm qua. Đó là ngày thứ Hai, chúng tôi đã đợi cậu.
- À đúng rồi. Detlev và tôi đi chơi về muộn quá. Sáng hôm sau, tôi không tài nào dậy nổi.
- Sao cậu không báo cho tôi biết chứ?
- Ôi trời đất ơi, việc đó nghiêm trọng thế sao? nó thở dài.
- Bố mẹ tôi đã rất lo lắng.
- Bố mẹ cậu dễ thương thật. Cậu xin lỗi cô chú hộ tôi nhé.
Và nó quay lưng, để tỏ rõ là nó sẽ không mất thêm thời gian với tôi nữa.
Tôi hôm đó, tôi giải thích mọi chuyện trong chừng mực có thể với bố mẹ. Bố mẹ khoan dung với Christa hết chỗ nói và nhận thấy điều đó hoàn toàn tự nhiên. Bố mẹ vồn vã hỏi tôi liệu thứ Hai tuần tới Christa có đến không.
- Con nghĩ là có, tôi trả lời. Bố mẹ hài lòng biết bao.
- Anh thấy chưa, mẹ nói với bố, con bé bình an vô sự mà.
Quả nhiên, thứ Hai tuần sau đó, nó đi cùng tôi về nhà. Bố mẹ tôi đón tiếp nó với niềm hạnh phúc nhân đôi.
“Chiến thuật của nó đã thành công”, tôi nghĩ.
Tôi không biết nhận định ấy đúng đến mức nào. Tôi nhìn thấy điều đó trong suốt bữa ăn, khi bố tôi phát biểu:
- Christa này, cô Michelle và chú đã suy nghĩ rồi. Cô chú đề nghị cháu đến đây ở với gia đình vào những ngày trong tuần. Cháu sẽ ngủ cùng phòng với Blanche nhé. Cuối tuần cháu sẽ về nhà ở Malmédy.
- Anh Franois, đừng quyết định cuộc sống của Christa thay cháu nó thế! mẹ ngăn bố.
- Em có lý, anh nóng vội quá. Christa à, cháu hoàn toàn có thể từ chối. Tuy nhiên, cả ba chúng ta sẽ rất hạnh phúc cho mà xem.
Tôi lắng nghe mà trong lòng chết lặng. Với một kỹ năng thuần thục, con bé cúp mắt xuống.
- Cháu không thể đồng ý được đâu ạ..., nó thì thầm.
Tôi nín thở.
- Tại sao? bố tôi hỏi, vẻ lo lắng.
Nó làm ra vẻ phải thật lâu mới chế ngự được sự thẹn thùng trước khi trả lời:
- Cháu... cháu không có khả năng trả tiền trọ cho cô chú đâu ạ...
- Chuyện đó không sao cả, mẹ tôi phản ứng.
- Nói tóm lại, cháu không thể ạ. Cô chú quá rộng lượng...
Đó đúng là ý của tôi.
- Cháu đùa đấy à? bố tôi nói. Cháu mới là người rộng lượng. Cả nhà đã rất hạnh phúc khi có cháu! Blanche đã thay đổi! Cháu như là một người chị gái đối với nó!
Suýt nữa tôi phì cười vì điều đó vượt quá sức tưởng tượng.
Christa nhìn tôi vẻ e thẹn.
- Blanche, cậu cần có sự riêng tư trong phòng ngủ của mình. Đó là điều bình thường.
Tôi định trả lời thì mẹ tôi xen vào:
- Lẽ ra cháu phải nhìn thấy Blanche buồn khổ thế nào tuần qua, khi cháu không đến. Cháu biết Blanche chưa bao giờ khéo léo trong việc kết bạn. Vậy nên, cô đảm bảo với cháu, nếu cháu đồng ý, điều đó sẽ vượt quá mong đợi.
- Nào Christa, điều đó sẽ làm cho tất cả chúng ta thật hạnh phúc mà, bố tôi năn nỉ.
- Thế này thì cháu không thể từ chối được rồi, nó đồng ý.
Nó đã đợi đến lúc mọi người phải cảm ơn nó vì điều đó mới nhận lời.
Mẹ tôi đến ôm hôn Christa, cô nàng nhăn mũi vì vui sướng. Bố tôi rạng rỡ. Tôi trở thành kẻ mồ côi.
Điều này được khẳng định ngay sau đó khi tôi đang dọn chén bát với bố mẹ trong bếp. Biết rõ Christa không thể nghe thấy, tôi hỏi:
- Tại sao bố không hỏi ý kiến của con? Tôi tưởng tượng bố sẽ cho tôi câu trả lời xác đáng: “Bố sống ở nhà mình nên bố mời đến nhà người nào bố muốn.” Thế nhưng bố lại trả lời thế này:
- Đó không chỉ là bạn con. Bạn ấy còn là bạn của bố mẹ nữa mà.
Tôi định đính chính nó chỉ là bạn của bố mẹ thôi thì Christa nhí nhảnh bước vào, với vẻ ngây thơ không thể tưởng tượng được.
- Cháu hạnh phúc quá đi mất, nó hét lên. Và nó nhảy bổ vào vòng tay bố, sau đó ôm hôn tôi vào hai má.
- Chú Franois, Blanche, giờ đây hai người chính là gia đình của cháu!
Mẹ nhập hội cùng chúng tôi để không bỏ lỡ bức tranh thú vị này. Cô gái trẻ kiểu mẫu cười sung sướng, nhảy nhót, quấn chặt bố mẹ tôi làm họ hết sức cảm động trước sự tươi mới trong trắng này. Đối với tôi, cảnh tượng này cực kỳ lố bịch và tôi hãi hùng vì sự cô lập của bản thân. Tôi nói xen vào với vẻ hơi lạnh lùng:
- Thế còn anh Detlev thì sao?
- Tôi sẽ gặp anh ấy cuối tuần.
- Như thế với cậu là đủ à?
- Tất nhiên.
- Thế còn anh ấy, quyết định đó có hợp lòng anh ấy không?
- Cậu không muốn tôi phải xin phép anh ấy đấy chứ?
- Hoan hô Christa! mẹ tôi vui mừng hớn hở.
- Con đúng là lạc hậu! bố tôi nói.
Họ chẳng hiểu gì cả. Tôi không nói về quyền tự do hay sự cho phép. Tôi có một ý niệm rõ ràng về tình yêu điên cuồng, nếu một ngày điều đó xảy ra với bản thân, tôi sẽ không thể tưởng tượng được bất cứ sự chia cắt nào. Giữa người mình yêu và bản thân, chỉ có thể là sự khoan dung nếu không sẽ là sự chia cắt chăng? Tôi tránh bày tỏ quan điểm mà tôi đoán sẽ mang đến cho bản thân hàng tràng giễu cợt.
Và tôi nặng nề nhìn bố mẹ mới của Christa vui mừng chào đón thảm họa này.
Ngày thứ Ba, con bé ma mãnh phải về quê để lấy một số đồ dùng cá nhân.
Trong suốt đêm thứ Ba đến ngày thứ Tư, tôi tận hưởng sự hiu quạnh của căn phòng bằng một niềm khoái trá bi thảm. Hẳn rồi, chút ít ỏi ta tin mình có được, thực tế ta lại không được sở hữu hay đúng hơn là sở hữu một cách quá tạm bợ bởi lẽ khả năng chúng sẽ bị tước đoạt mất là tất yếu. Kho báu của những cô gái bị bỏ rơi, không gian mơ mộng trong một căn phòng dành cho bản thân, cả thứ này nữa cũng sẽ bị tước đi khỏi tay tôi.
Tôi không ngủ được. Tôi nhập tâm vào những thứ mình sắp bị tước đoạt. Thánh địa của tôi từ khi được sinh ra, giáo đường thời thơ ấu của tôi, chiếc hộp cộng hưởng những tiếng thét thời niên thiếu của tôi.
Christa đã nói phòng ngủ của tôi chẳng ra làm sao cả. Điều đó chính xác. Căn phòng giống tôi ở điểm đó. Không hề có chân dung các ca sĩ, cũng không hề có những bức ảnh các nhân vật mờ ảo và trắng muốt trên mấy bức tường của căn phòng: chúng trần trụi như nội tâm con người tôi. Tuy thế, không có bất kỳ sự trần trụi đáng kể nào có thể cho phép nghĩ rằng tôi chín chắn trước tuổi: tôi không thế. Những cuốn sách chất đống đây đó là nơi lưu giữ bản sắc của tôi.
Điều nhỏ nhoi này, vốn quý giá với tôi biết bao, đang sắp sửa bị xâm chiếm bởi một thứ tình bạn không tồn tại, thế mà tôi vẫn phải giả vờ chấp nhận nó nếu không sẽ mất tong cảm tình của bố mẹ dành cho mình.
Tôi tự trách mình rất nhiều: “Thế giới của cậu thật nhỏ bé, những bi kịch của cậu chỉ nhỏ tí xíu, hãy nghĩ đến những người không có phòng ngủ và rồi Christa, nó sẽ dạy cậu cách sống, đó không phải là điều xa xỉ đâu.”
Những lời nói tốt đẹp này không thuyết phục được tôi chút nào.
Buổi chiều thứ Tư, kẻ xâm lược đổ bộ đến với một chiếc túi khổng lồ mà tôi hoàn toàn mù tịt về giá trị - và đó mới chỉ là khởi đầu. Từ trong túi xách xổ ra không biết cơ man nào là áo quần, một chiếc máy nghe nhạc và mớ đĩa CD với những cái tên làm tôi khiếp đảm, một số đồ vật được xem là thiết thân và đỉnh điểm của sự khủng khiếp là những tấm áp phích.
- Rồi cậu sẽ có một căn phòng trẻ trung, Christa reo lên.
Và nó dán lên tường gương mặt những nhân vật nổi tiếng mà cho đến giờ tôi vẫn hoàn toàn mù tịt và từ nay tôi sẽ phải chịu đựng. Tôi tự hứa sẽ quên tên họ đi.
Nó làm náo động căn phòng bằng những ca khúc mạt hạng, với những ca từ chứa đầy khao khát và đẩy sự lố bịch lên đến mức cao nhất bằng cách hát cùng chiếc đĩa đang chạy.
Nó bắt đầu một cách rất táo bạo.
Christa không bao giờ chịu nghe hết một tuyển tập nhạc từ đầu đến cuối. Nó cần phải thay đổi liên tục. Cách hành xử này cũng là một kiểu tra tấn: thực ra, khi nó tắt một đĩa nhạc, thường vào giữa bài hát, tôi lại nuôi hy vọng, lại tự nhủ có thể cuối cùng nó đã nhận ra sự chán ngắt của những âm thanh này; nhưng hỡi ôi, khi nghe tuyển chọn “âm nhạc” mới của cô nàng, ngay lập tức, tôi cảm thấy tiếc bài hát đã qua dù không hề trách cứ hay ép buộc bản thân phải thích bài hát này hơn so với bài hát chắc chắn sẽ được phát sau đó.
- Cậu thích không? nó hỏi tôi sau cả nửa giờ tra tấn.
Câu hỏi đó đối với tôi thật kỳ cục. Từ khi nào những kẻ tấn công lại bận tâm đến ý kiến của nạn nhân chứ?
Liệu tôi có thể dối trá đến mức ấy không?
- Có. Tôi rất thích. Nhất là bản rock Đức, tôi kinh hãi nghe mình trả lời.
Rock Đức chắc chắn là thứ tồi tệ nhất mà Christa đã ép tôi nghe. Vậy liệu tôi có phải là kẻ thích tìm kiếm khoái cảm đau đớn, đến mức nói rằng mình thích thứ âm nhạc mà thực ra trong thâm tâm mình cực kỳ ghê tởm hay không? Nghĩ lại thì không. Trước hết, khi phải nghe những thứ nhạc gớm ghiếc đó thì tốt hơn nên đi đến tận cùng của sự gớm ghiếc ấy vì chạm vào chỗ sâu nhất thì đỡ khủng khiếp hơn là lửng lơ trên bề mặt của sự kinh tởm. Hơn nữa, nhạc rock Đức tồi tệ đến vậy nhưng vẫn có một điểm ưu việt không thể chối cãi so với những bài hát tiếng Pháp: tôi không hiểu lời bài hát.
- Cậu có lý, thứ nhạc đó thật tuyệt! Detlev và tôi rất thích, nó say sưa nói.
Và nó mở thật to một bài hát được khéo léo đặt tên là: So schrecklich[5]. “Không thể nào diễn tả chính xác hơn thế”, tôi nghĩ. Điều gì đã xảy ra với nền văn hóa Đức, từng được coi là nền văn hóa tiêu biểu của các nhạc sĩ thiên tài, mà ngày nay sáng tác âm nhạc Đức lại bị xếp hạng bét thế giới như vậy? Cuộc sống đôi lứa của Detlev và Christa, được ru ngủ bởi những bài ca bốc mùi và ngu ngốc này, chắc hẳn phải rất khác xa đời sống của kỵ sĩ thiên nga[6].
Ai đó rụt rè gõ cửa. Đó là bố tôi.
- Chào chú Franois! Christa reo lên với nụ cười rộng ngoác mang tai. Chú khỏe không?
Việc nó xưng hô thân mật với bố mẹ tôi và gọi họ bằng tên tục vẫn luôn là điều kỳ cục đối với tôi.
- Ừ, chú khỏe. Xin lỗi cháu, hình như nhạc mở hơi to một chút cháu nhỉ? bố ấp úng nói.
- Đúng thế, nó vừa nói vừa vặn nhỏ âm thanh. Là để chiều lòng Blanche đấy chú ạ. Đó là loại nhạc yêu thích nhất của bạn ấy.
- Thế à, bố vừa nói vừa nhìn tôi, vẻ kinh hoàng.
Và bố đi ra ngoài.
Thế là, không những tôi phải chịu đựng sự trừng phạt thính giác mà hơn thế còn phải thuyết phục những người xung quanh tôi rằng tôi là thủ phạm chính của sự lăng nhục này.
Ở trường đại học, nó chủ động hơn trong việc giới thiệu tôi với đám bạn của nó. Điều đó trở nên cần thiết.
- Hiện giờ, tôi đang sống cùng nhà với Blanche. Bạn ấy cũng mười sáu tuổi như tôi.
- Cậu mười sáu tuổi hả Christa? một sinh viên hỏi.
- Đúng thế.
- Cậu chẳng có vẻ gì mười sáu tuổi cả.
- Blanche thì có vẻ đúng tuổi nhỉ?
- Ừ, gã trai nói, vẻ bất cần. Cậu làm thế nào để vào được trường đại học ở tuổi mười sáu thế Christa?
- Cậu biết rồi đấy, ở quê tôi, cuộc sống khó khăn. Tôi có nhu cầu phải phát triển nhanh hơn để ra đi, giải phóng bản thân và bay lượn bằng đôi cánh của mình, cậu hiểu không?
Một trong số những điều làm tôi bực mình ở nó là cách nó tuôn ra những câu hiển nhiên và kết thúc chúng bằng mệnh đề “cậu hiểu không?” như thể người nghe sẽ không thể nắm bắt được sự tinh tế trong những điều nó nói.
- Tôi hiểu rồi, cậu bạn trai bình luận.
- Cậu thật là một phụ nữ đáng gờm, một gã to lớn tóc dài tuyên bố.
- Blanche thì khác, Christa nói tiếp. Bố mẹ cậu ấy đều là giáo viên, vậy nên việc cậu ấy chăm học là điều đương nhiên. Hơn nữa, trước khi quen tôi, cậu ấy chưa bao giờ có bạn. Cậu ấy buồn chán đến mức đứng đầu lớp đấy nhé.
Tên con trai trong nhóm bạn của nó cười khẩy vẻ khinh bỉ.
Tôi không muốn thể hiện là mình đã bị xúc phạm. Nó thì biết gì về cuộc sống của tôi chứ? Nó tự cho mình quyền gì mà đưa tôi ra làm mồi ngon cho bạn bè nó chế nhạo cơ chứ? Động lực nào khiến nó làm thế?
Tôi hiểu rằng Christa dành phần lớn thời gian của nó để tự tâng bốc bản thân. Và chắc hẳn nó đã nhận thấy điều đó hiệu quả hơn khi có một vật làm nền là tôi.
Chắc chắn tôi là một nguồn lợi: nhờ tôi, nó có chỗ ở, được nuôi ăn và giặt giũ mà chẳng mất đồng nào ngoài việc làm nhục tôi ở chốn đông người. Cả điều này cũng phục vụ luôn cho những ích lợi của nó.
Như vậy, nó khoe khoang hình ảnh của bản thân, một cô gai đáng khen, can đảm, trưởng thành sớm, hoạt bát, hoan toàn trái ngược với hình ảnh con bé ngốc nghếch, không ma mãnh và xuất thân từ một môi trường “thuận lợi”. Tôi không biết bằng trò ảo thuật nào nó lại có thể ám chỉ việc có bố mẹ làm giáo viên là dấu hiệu của sự tiện nghi vật chất tuyệt vời.
Tối hôm diễn ra màn kịch thú vị đó với các bạn của nó, Christa tuyên bố với tôi:
- Nhờ tôi mà giờ đây cậu đã được nhập bọn rồi đấy nhé.
Chắc hẳn nó chờ tôi cảm ơn. Tôi im bặt.