← Quay lại trang sách

Chương 4

Trước khi gặp Christa, một trong những niềm hạnh phúc trong thời niên thiếu của tôi là đọc sách. Tôi ngủ trên giường với một cuốn sách và tôi trở thành nội dung cuốn sách. Nếu cuốn tiểu thuyết hay, tôi sẽ hóa thân vào đó. Nếu cuốn sách tầm thường, tôi cũng sẽ không dành ít thời gian hơn để vui thú với những gì không làm tôi hài lòng, để mỉm cười với những cơ hội bị bỏ lỡ.

Đọc sách không phải là một thú vui có thể thay thế được. Nhìn từ bên ngoài, cuộc sống của tôi khô khan; nhưng từ bên trong, cuộc sống đó đầy cảm hứng như những căn hộ chỉ có một thứ đồ đạc duy nhất là một chiếc tủ chất đầy những sách. Người không ôm đồm những thứ thừa thãi và tràn ngập những thứ thiết yếu thật đáng ghen tị và thán phục làm sao.

Không ai biết con người bên trong của tôi: không ai biết rằng tôi chẳng có gì phải than phiền cả, trừ bản thân tôi - và với tôi, thế là đủ. Tôi tận dụng sự vô hình của bản thân để đọc sách từ ngày này qua ngày khác mà chẳng ai để ý.

Thỉnh thoảng chỉ có bố mẹ mới để ý đến thói quen này của tôi. Tôi phải chịu đựng sự chê trách của họ. Mẹ tôi, nhà sinh vật học, bực mình vì tôi không trau dồi thể chất, bố tôi nhiệt liệt ủng hộ mẹ với những trích dẫn từ tiếng La Tinh hoặc Hy Lạp, mens sana in corpore sano[7], nói với tôi về Sparte[8] và chắc hẳn đang tưởng tượng về những phòng tập thể dục nơi tôi có thể đến để luyện môn ném đĩa. Thậm chí bố còn thích có một đứa con như Alcibiade[9] hơn là một đứa con gái say mê văn học, hay mơ mộng và cô độc.

Tôi không cố gắng biện hộ cho bản thân. Cố gắng giải thích cho bố mẹ rằng tôi vô hình để làm gì cơ chứ? Bố mẹ tưởng rằng tôi kiêu căng, coi khinh những thú vui bình thường ở lứa tuổi mình: tôi rất mong có được lời khuyên khi còn niên thiếu, tuy nhiên điều này không thể thực hiện được nếu không có cái nhìn thấu hiểu của ai đó. Bố mẹ không nhìn vào con người thực của tôi vì họ đã tuyên bố tôi “quá ngoan, không hoạt bát...” như thế nào mất rồi. Một cái nhìn thực thụ là một cái nhìn không có định kiến. Nếu có những đôi mắt thực sự nhìn tôi, họ sẽ nhìn thấy một bộ pin nguyên tử, một chiếc cung căng đến cực độ, chỉ còn chờ mũi tên và tấm bia, và thét lên ước muốn nhận được hai kho báu ấy.

Tuy nhiên, trong suốt thời gian không có được hai kho báu đó, tôi cũng không cảm thấy chán ngán khi được thăng hoa cùng những cuốn sách. Tôi chờ đợi giờ khắc của mình, tôi thêu dệt những cánh hoa của tôi với những bông hoa của Standhal[10] và của Radiguet[11], mà đối với tôi đó không phải là những thành phần tệ hại nhất trên trái đất này. Tôi không sống rẻ mạt.

Từ khi có Christa, việc đọc sách giống như sự giao hợp bị gián đoạn: nếu bắt gặp tôi đang đọc sách, nó sẽ bắt đầu bằng việc mắng tôi (“sao cậu lúc nào cũng chăm chăm vào mấy cuốn sách thế!”), sau đó nó sẽ kể với tôi trăm nghìn thứ chuyện vô bổ, những chuyện được lặp đi lặp lại nguyên xi bốn lần. Tôi cảm thấy chán ngấy mỗi khi nó tám chuyện nhưng chẳng có phương thức nào khác ngoài việc ngồi đếm những câu lặp của nó và ngạc nhiên với chu kỳ lặp lại đúng bốn lần đó.

- Và Marie-Rose nói với tôi... vậy là tôi đã nói với Marie-Rose... Thật khó tin những gì Marie-Rose nói với tôi đúng không... Thế đấy, đương nhiên là tôi đã nói với Marie-Rose rằng...

Đôi khi tôi tự ép buộc bản thân, vì phép lịch sự, giả vờ phản ứng, ví dụ như:

- Marie-Rose là ai vậy?

Lẽ ra tôi nên im mồm. Christa giận điên người.

- Tôi đã kể với cậu cả nghìn lần rồi còn gì! Thực ra, chắc chắn nó đã kể về nhân vật này đến bốn nghìn lần trước sự chán ngán muôn thuở của tôi rồi và chắc hẳn tôi đã quên nhân vật đó cả bốn nghìn lần ấy.

Tóm lại, tốt hơn hết tôi nên im lặng và vừa nhìn nó nói vừa thi thoảng chêm vào bài phát biểu của nó từ “ừ” hoặc những cái gật đầu. Tuy nhiên, tôi tự hỏi tại sao nó lại hành xử như thế. Nó không phải là một đứa ngốc, nó không thể kiếm trò tiêu khiển bằng cách kể với tôi những câu chuyện nhạt như nước ốc như vậy được.

Tôi đi đến kết luận Christa mắc chứng bệnh đố kỵ: mỗi khi nó nhìn thấy tôi hạnh phúc với một cuốn sách, nó phải phá hoại bằng được niềm hạnh phúc đó, dù không thể chiếm làm của riêng được. Nó đã chiếm đoạt thành công bố mẹ tôi và căn hộ, nó cũng cần chiếm nốt cả những niềm vui sướng của tôi. Trong khi đó, tôi sẵn sàng chia sẻ tất cả những thứ đó.

- Nếu cậu để tôi đọc xong, tôi sẽ cho cậu mượn cuốn sách này.

Nó không thể chờ, nó tước lấy cuốn sách từ tay tôi, giở trang bất kỳ, đọc phần giữa hoặc phần kết cuốn sách (tôi không dám thể hiện với nó sự khinh bỉ của bản thân với cách hành xử như vậy) ngồi đó với cái bĩu môi đầy nghi hoặc

- Tôi định đi tìm một cuốn sách khác và vào lúc tôi vừa nhập tâm vào nội dung cuốn sách, tôi lại nghe thấy câu chuyện về Rose-Marie hoặc Jean-Michel. Thật không thể chịu nổi.

- Cậu không thích cuốn tiểu thuyết này à? tôi hỏi nó.

- Tôi nghĩ mình đã đọc cuốn đó rồi.

- Cậu nghĩ thế là thế nào? Khi cậu ăn một chiếc bánh mứt kem, cậu phải biết cậu đã từng ăn nó hay chưa, đúng không?

- Cậu là bánh mứt kem[12] thì có.

Và nó cười phá lên, hãnh diện vì câu chơi chữ dí dỏm của bản thân. Vẻ bàng hoàng của tôi có vẻ như là một thắng lợi đối với nó. Nó nghĩ đã làm tôi “phải câm họng”. Thực tế, tôi hoàn toàn thất vọng khi phát hiện nó đần độn đến thế.

Vì nó vừa muốn có được cả cờ lẫn gió nên nó tự khoe khoang với bố mẹ tôi về những cuốn sách đã đọc. Cả bố lẫn mẹ đều bị mắc lừa và ngây ngất thán phục:

- Cháu còn sắp xếp được thời gian để đọc sách dù bận việc học và công việc phục vụ bàn cơ đấy!

- Blanche thì hoàn hoàn khác, ngoài việc đọc, nó chẳng động tay vào bất cứ việc gì khác cả.

- Christa này, cháu giúp cô chú đi. Kéo nó ra khỏi mấy cuốn sách và dạy nó cách sống cháu nhé!

- Nếu để giúp cô chú, thì cháu hứa sẽ cố xem sao.

Nó rất giỏi trong việc gợi ý rằng chúng tôi luôn có những lý do tuyệt vời để phải mang ơn nó! Phải chăng nó đã khoan xương bố mẹ tôi, khiến họ trở nên ngốc nghếch như vậy chăng? Tôi nhìn bố mẹ mà không hiểu: liệu bố mẹ có biết là họ đang không ngừng chối bỏ tôi hay không? Tại sao bố mẹ lại khinh thường đứa con của mình như vậy chứ? Chẳng lẽ tình cảm bố mẹ dành cho tôi lại ít ỏi thế sao?

Thế nhưng, tôi chưa bao giờ gây cho bố mẹ bất cứ rắc rối nào. Trong suốt mười sáu năm, chưa ai than phiền về tôi và tôi cũng chưa bao giờ trách cứ bố mẹ đã cho tôi cuộc sống, dù cuộc sống đó vẫn chưa chứng tỏ với tôi vì sao nó đáng sống.

Đột nhiên, tôi nhớ đến Dụ ngôn về đứa con hoang đàng[13]: Đức Chúa nói rằng cha mẹ ưu ái hơn đối với đứa con đã cư xử không tốt.

Hơn nữa đây lại là do Christa nói. Có lẽ Đức Chúa và Christa đã nói vì lợi ích riêng của họ: họ chính là đứa con hoang đàng. Còn tôi, tôi là đứa con ngoan ngoãn đáng thương, đứa con không đủ khéo léo để thể hiện, bằng sự hiếu động, bằng việc bỏ nhà ra đi, bằng sự hỗn xược, bằng những câu chửi rủa, rằng nó rất xứng đáng có được tình yêu thương của cả bố lẫn mẹ.

Kẻ ma mãnh giữ lời. Nó dẫn tôi đến một trong vô vàn những buổi dạ hội sinh viên, diễn ra hầu như mỗi tối, được hết khoa này đến khoa khác tổ chức tại những địa điểm kinh khủng mà tôi không hiểu liệu chúng được xây dựng để phục vụ cho hoạt động này hay để làm kho chứa lốp xe cũ.

Hồi đó là vào tháng Mười một, tôi run lập cập trong chiếc quần bò. Ở đó phát ra thứ tiếng ồn kinh dị, ngắt quãng. Có hai lựa chọn, hoặc nghẹt thở trong làn khói thuốc hoặc đứng gần cánh cửa mở toang và sẽ bị viêm phổi. Một thứ ánh sáng kinh khủng làm mọi người càng trở nên xấu xí hơn.

- Chỗ này tệ quá, Christa nói.

- Tôi đồng ý với cậu. Chúng ta về chứ?

- Không.

- Cậu vừa nói là tệ mà.

- Tôi đã hứa với bố mẹ cậu đưa cậu đi chơi rồi.

Tôi định phản đối thì nó nhìn thấy mấy người bạn của nó. Họ đến tìm nó, ồ ạt và thô tục, như thường lệ. Họ bắt đầu uống và nhảy nhót cùng nhau.

Tôi có cảm tưởng như đang ở lò mổ, tuy nhiên, vì đôi chân lạnh cóng, tôi cũng giả vờ như đang nhảy. Christa đã quên đi sự có mặt của tôi. Tôi thích thế hơn.

Xung quanh tôi, nhiều sinh viên say ngất ngưởng. Tôi muốn mình cũng được say như thế, nhưng tôi quá lẻ loi không sao uống được. Tôi cố gắng xê dịch tại chỗ. Hàng giờ mệt nhoài cứ thế trôi qua, cuộc chiến đấu phi lý chẳng để làm gì.

Đột nhiên, nhịp điệu búa giã được chuyển thành giai điệu lau nhà: điệu slow. Những tên con trai nhảy bổ vào đám con gái. Một gã không có gì nổi bật dẫn tôi đi và ôm ghì lấy tôi. Tôi hỏi nó tên gì:

- Renaud. Còn cậu?

- Blanche.

Rõ ràng việc giới thiệu như thế đối với nó là đủ bởi vì ngay giây sau đó, tôi nhận thấy một chiếc miệng đặt lên miệng mình. Những tập tục này thật xa lạ đối với tôi nhưng vì chưa bao giờ được hôn, tôi quyết định phân tích nó.

Thật kỳ cục. Có một chiếc lưỡi uốn lượn như con quái vật Loch Ness trong vòm miệng của tôi. Cánh tay của anh chàng sờ soạng sống lưng tôi. Thật kỳ lạ khi cảm nhận mình đang được thăm thú.

Chuyến du lịch này kéo dài một lúc lâu. Tôi bắt đầu thấy thích.

Một bàn tay nắm lấy vai tôi và kéo tôi ra khỏi vòng tay đang ghì chặt mình. Đó là Christa.

- Muộn rồi, chúng ta đi thôi, nó nói. Renaud gật đầu chào tôi và tôi chào lại anh ta.

Lúc rời căn phòng, tôi nhận thấy đây đó trên nền bê tông, đám con trai và con gái mơn trớn nhau nồng nhiệt. Nếu Christa không đến tìm tôi, có thể điều này cũng sẽ xảy đến với tôi chăng, tôi chẳng biết nữa.

Không còn nghi ngờ gì nữa, điều gì đó đã xảy ra. Tôi cảm nhận một sự thăng hoa thực sự. Tôi chính là nhận vật kỳ cục và mê hồn này đây, một cô gái mười sáu tuổi nhận được nụ hôn đầu đời. Những trò cực kỳ ngu ngốc như vậy cũng đáng giá đấy chứ.

Tôi không nói gì cả. Không bỏ lỡ sự kiện này, Christa liếc nhìn tôi vẻ như cho rằng nỗi xúc động của tôi là đỉnh điểm của sự lố bịch. Chắc chắn nó có lý nhưng tôi hy vọng nó sẽ giữ mồm giữ miệng. Mỗi người đều có quyền hưởng những niềm hạnh phúc khờ khạo, nhỏ nhoi của mình. Cuối cùng tôi cũng đang hưởng niềm hạnh phúc của bản thân những niềm vui này rất mong manh, một lời nói cũng đủ để hủy hoại chúng.

Hỡi ôi, Christa đã không giữ im lặng, thứ tôi cần. Nó nói:

- Những buổi dạ hội sinh viên như thế này thực sự là Đội quân Cứu thế! Ngay cả những kẻ chẳng ai thèm ngó ngàng đến bao giờ cũng được lợi!

Rồi nó cười vang.

Tôi sửng sốt nhìn nó. Nó nhìn chằm chằm vào mắt tôi và tôi thấy nó đang tận hưởng nỗi nhục nhã của tôi. Nó lại cười khoái trá hơn.

Một tia sáng băng qua đầu tôi: “Nó không phải là Christa! Nó tên là Antéchrista[14]!”

Đêm hôm đó, vì Antéchrista ngủ trên cái trước kia đã từng là giường của tôi nên tôi thử chỉnh đốn lại một chút những xáo trộn linh tinh đang chen lấn trong đầu óc mình. Tôi đang chịu đựng sự hỗn mang tinh thần này đây:

“Đánh cắp chút ít ỏi mà tôi có chưa đủ với nó, nó cần phải phá hỏng mọi thứ của tôi mới được! Nó thấy rất rõ điểm yếu của tôi, nó lạm dụng điều đó, nó vui thú khi làm điều xấu và nó đã chọn tôi làm nạn nhân. Tôi mang đến cho nó chỉ toàn điều tốt, còn nó, chỉ toàn mang lại điều xấu cho tôi. Câu chuyện này sẽ không có hậu. Antéchrista, cậu nghe tôi nói không, cậu là kẻ ác, tôi sẽ quật ngã cậu như một con chằn tinh!”

Một lát sau, tôi nghe thấy:

“Cậu thôi trò hoang tưởng ấy đi, cậu dễ tự ái thật đấy! Nó chỉ trêu cậu một chút thôi, chẳng có gì nghiêm trọng đâu, nếu cậu có nhiều kinh nghiệm hơn trong tình bạn, cậu sẽ thấy cách thể hiện của nó bình thường thôi. Với lại, đừng quên chính nó đã dẫn cậu đến buổi dạ hội đó, không có nó, cậu sẽ chẳng bao giờ có can đảm để đến đó, và cậu hài lòng với những gì đã xảy ra còn gì. Đúng là nó tai ác nhưng nó dạy cậu cách sống, và dù muốn dù không, cậu cũng cần điều đó.”

Lời phản bác vang lên ngay lập tức:

“Thế đấy, cậu bị rơi vào bẫy của kẻ thù rồi, cậu luôn tìm ra lý do để biện hộ cho nó, chẳng lẽ phải đến lúc chết cậu mới chịu phản ứng hả? Nếu cậu không tôn trọng bản thân thì đừng ngạc nhiên nếu nó không tôn trọng cậu nhé!”

Sự đôi co kéo dài không dứt.

“Thế cậu sẽ buộc nó phải xin lỗi à? Này, cậu sẽ có vẻ tinh quái đấy! Cậu trông sẽ đỡ ngốc nghếch hơn nếu không tỏ ra đã bị nó làm tổn thương. Hãy vượt qua điều đó! Đừng vui thú với cái cảm giác mình là người bị hại ấy nữa đi!

- Đồ hèn! Cậu không che đậy được sự hèn nhát của bản thân bằng lời ngụy biện nào à?

- Cậu chẳng thực tế gì cả. Christa đâu phải là ác quỷ chứ. Nó có những điểm tốt và những mặt xấu. Nó đã nhảy vào thế giới của cậu rồi thế nên cậu sẽ khó lòng mà tống khứ nó đi được. Nhưng có một điều cậu không thể chối cãi được đó là nó chính là cuộc sống: nó sành đời còn cậu thì không. Cậu phải luôn đi theo chiều hướng của cuộc sống, không nên đối đầu với nó. Nếu cậu đau khổ, tức là cậu đang chối bỏ cuộc sống. Hãy bớt đề phòng đi. Khi nào cậu thực sự chấp nhận nó, cậu sẽ hết đau khổ.”

Vì không tài nào thoát ra khỏi cuộc cãi vã diễn ra trong đầu, tôi buộc mình nghĩ về chuyện khác. Tôi nghĩ đến nụ hôn của người lạ mặt: tôi được hôn, chẳng phải điều đó là không thể tin được hay sao? Vậy là chàng trai này đã không nhận thấy tôi là một cô gái không bình thường! Điều này có nghĩa là có khả năng anh ta không nhận ra điều đó: tin tốt lành.

Tôi cố gắng nhớ lại gương mặt Renaud.

Tôi không tài nào nhớ nổi một nét nào dù nhỏ nhất trên gương mặt đó. Chẳng có gì kém lãng mạn hơn sự tán tỉnh đáng giá năm mươi xu này, nhưng tôi mặc kệ: tôi đâu có đòi hỏi nhiều đến thế đâu.

Ngày hôm sau, Christa tuyên bố với bố mẹ tôi:

- Ngày hôm qua, tại buổi dạ hội, Blanche đã nhận được nụ hôn đầu tiên đấy ạ!

Bố mẹ hoài nghi nhìn tôi. Điên tiết, tôi im bặt.

- Thật sao, Christa? mẹ tôi hỏi.

- Thì cháu đã chứng kiến mà!

- Thế cậu ấy trông thế nào hả con? bố tôi chất vấn.

- Cũng thường thôi, tôi dè dặt nói.

- Là người đầu tiên đến mà, Christa bình luận.

- Thế là rất tốt, mẹ tôi nói, như thể vừa nhận thấy kẻ nối dõi này thật tuyệt.

- Ừ, đối với Blanche, như thế là tốt rồi, bố tôi tán thành.

Cả ba cười phá lên. Họ mới hạnh phúc làm sao!

Trong giây lát, tôi tưởng tượng ra trong đầu mình một tin vắn đăng ở mục Tin nhanh: “Một cô gái trẻ mười sáu tuổi giết chết bố mẹ và cô bạn thân nhất của mình. Cô ta từ chối giải thích động cơ vụ việc.”

- Thế nào Blanche, con có thích không? mẹ tôi hỏi.

- Không liên quan đến mẹ, tôi trả lời.

- Tiểu thư có những bí mật của riêng mình ấy mà, Christa bình luận.

Bộ ba lại cười như nắc nẻ.

- Dù sao thì con cũng nên cảm ơn Christa: những gì xảy đến với con chính là nhờ bạn ấy, bố tôi nói.

Tin vắn trên tờ báo hiện rõ trong đầu tôi: “Một thiếu nữ mười sáu tuổi sát hại cô bạn thân nhất, nấu cô gái thành món ra-gu và cho bố mẹ mình ăn. Họ chết do ngộ độc.”

Lúc còn lại một mình với Christa, tôi ngạc nhiên về bản thân khi nói với nó một cách cộc lốc:

- Yêu cầu cậu đừng bao giờ kể cho bố mẹ tôi những chuyện không liên quan đến họ nữa.

- Ối trời ơi, tiểu thư...

- Đúng thế! Nếu cậu không hài lòng, cậu chỉ việc đi nơi khác.

- Bình tĩnh lại nào Blanche! Được rồi, tôi sẽ không nói gì nữa.

Ngạc nhiên, nó im bặt.

Tôi cảm nhận điều đó như một chiến thắng đáng ngạc nhiên. Sao tôi lại không nói với nó như thế sớm hơn nhỉ? Chắc hẳn vì tôi sợ mình nổi nóng. Vậy mà tôi vừa mới chứng tỏ với bản thân rằng tôi có thể khuất phục nó mà không phải nổi nóng. Tôi sẽ nhớ đến chiến công này, hy vọng nó sẽ tái diễn.

Giai đoạn hùng tráng này tiếp cho tôi sức mạnh trong vòng vài ngày. Trong giờ học hay lúc ở nhà, tôi kiêu ngạo phớt lờ kẻ đột nhập. Khi tôi lén quan sát nó, chính là để đặt cho mình câu hỏi: “Christa đẹp hay xấu?”

Câu hỏi tưởng đơn giản thế nhưng lại khó đến mức tôi không tìm ra nổi câu trả lời. Theo lẽ thường, ta không phải suy nghĩ lâu để xác định xem ai đó đẹp hay xấu. Mọi người đều biết điều này mà không cần thiết phải nói ra, và chiếc chìa khóa lưu giữ những bí mật của một người không phụ thuộc vào điều đó. Hình thức bao giờ cũng chỉ là một ẩn số bổ sung, không phải là ẩn số gai góc nhất.

Christa là trường hợp đặc biệt. Nó có một cơ thể tuyệt vời nhưng ta lại không tài nào phán xét được gương mặt nó. Ban đầu, nó áp đặt một phong cách chói sáng đến mức làm lu mờ cả sự nghi hoặc dù là nhỏ nhất: chắc chắn nó là cô gái đẹp nhất hành tinh vì đôi mắt nó ánh lên nghìn ngọn lửa, vì nụ cười nó khiến ta choáng ngợp, vì từ con người nó phát ra một thứ ánh sáng phi thường, vì cả nhân loại say mê nó. Khi một người đạt đến độ cuốn hút như vậy thì không ai có thể tưởng tượng được người đó lại không đẹp.

Trừ tôi bây giờ. Tôi là người duy nhất có được bí mật Christa hé mở mỗi ngày mà nó không hề biêt. Đó là gương mặt của Antéchrista, bộ mặt của kẻ chẳng nhưng không hề có chút ý định làm tôi vui lòng mà ngược lại còn xem tôi chẳng ra gì. Và tôi nhận thấy khi chỉ có mình nó bên cạnh tôi, nó trở nên khó nhận diện: cái nhìn rỗng tuếch của nó không giấu nôi sự hèn mọn của đôi mắt mờ đục, những câu nói ngu ngốc làm lộ đôi môi cắn chỉ, gương mặt mờ nhạt cho thấy các nét của nó mới thô lam sao, chiếc cổ thật xấu xí, khuôn măt trái xoan thiếu tinh tế, và vầng trán hẹp của nó thể hiện những hạn chế về sắc đẹp và trí tuệ.

Thực ra, nó xử sự với tôi y như một bà vợ già không còn cảm thấy ngượng ngùng khi dạo trước mặt chồng với mái tóc toàn lô cuốn, chiếc váy ngủ xấu xí và vẻ mặt cau có nhưng lại giữ những lọn tóc xoăn xinh xắn, những bộ cánh đẹp đẽ và vẻ mặt dịu dàng cho người khác. Và tôi cay đắng nghĩ rằng người chồng lâu năm ấy ít ra cũng còn có thể tự an ủi bản thân khi nghĩ đến thời kỳ người phụ nữ tuyệt vời đó tìm cách quyến rũ ông ta; còn tôi, tôi nhận được hai nụ cười phù phiếm, chấm hết - tại sao lại phải làm mới bản thân vì một con bé ngốc nghếch như tôi cơ chứ?

Khi có một người thứ ba bước vào, nó không mất đến một giây để biến hóa. Thật hoành tráng làm sao. Ngay lập tức đôi mắt nó sáng lên, hai khóe miệng nhếch lên, những nét nhìn thấy rõ trên khuôn mặt trở nên thanh hơn, cái khuôn mặt của Antéchrista ngay lập tức biến mất để nhường chỗ cho nàng thiếu nữ tuyệt vời, tươi mới, nhiệt tình, tình tứ, mẫu hình của nàng trinh nữ mới chớm nở, vừa dữ dội vừa mềm yếu, hình mẫu lý tưởng do nền văn minh sáng chế ra để tự ủi an sự xấu xí của con người.

Thế là, một phương trình được đưa ra: Christa xinh đẹp ngang bằng với mức Antéchrista xấu xa. Tính từ xấu xa này không có gì quá đáng cả: bộ mặt khinh bỉ nó dành cho tôi rất xấu xa và ý nghĩa của nó cũng xấu xa - cậu chẳng là gì cả, cậu chẳng xứng với tôi, cứ tự cho mình hạnh phúc khi sử dụng tôi như vật làm nền và tấm chùi chân đi.

Hẳn trong tâm hồn nó phải có một chiếc công tắc giúp chuyển Christa thành Antechrista. Dụng cụ chuyển mạch này không có cơ chế trung gian. Và tôi tự hỏi liệu có tồn tại một mẫu số chung giữa cô gái ở nút on và cô gài ở nút off hay không.