NGÀY THỨ HAI XÍCH KHẨU
Xích Khẩu vốn là tên của con quỷ mang tới bất hạnh cho con người trong văn hóa Trung Quốc. Trong ngày này, chỉ có giờ Ngọ (từ khoảng 11 giờ trưa đến 1 giờ chiều) là giờ may mắn, còn lại đều là giờ xấu.
Chữ Xích khiến người ta liên tưởng đến lửa và đao kiếm. Đây là ngày cần đặc biệt cẩn trọng.
Ruri chậm rãi mở mắt.
Thứ đầu tiên cô thấy là trần nhà bằng gỗ, tiếp đó là cái chụp đèn làm từ giấy Nhật. Cô đưa tay sờ lên chiếu, nghĩ ngợi mông lung.
Ôi, sao mình lại ngủ trong một căn phòng kiểu Nhật nhỉ. Phòng của mình là phòng kiểu Âu mà...
Tiếng suối chảy róc rách từ xa vọng lại. Tới lúc đó cô mới bừng tỉnh.
Đúng rồi. Mình đang ở làng Sagamino.
Ruri chậm chạp ngồi dậy, đưa mắt nhìn khắp căn phòng.
Tối hôm qua, sau khi đã ấn định ngày tự sát, Ruri mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay. Trong đêm cô có tỉnh dậy đi toilet một lần thì thấy Hiroaki đã biến mất.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai bắt đầu len lỏi chiếu vào phòng.
Đáng lẽ ngày hôm qua cô đã tự tay kết thúc cuộc đời mười sáu năm của mình, thế mà giờ đây vẫn đang ngồi mơ màng trên đệm. Cảm giác thật kỳ lạ.
Ruri đeo kính lên nhìn đồng hồ, mới hơn 6 giờ sáng.
Thật là một buổi sớm trong lành. Tiếng suối chảy róc rách phía xa hòa cùng tiếng chim hót líu lo khiến cô gái trước giờ chỉ loanh quanh nơi thành thị như Ruri cảm thấy vô cùng tươi mới.
Cô nhanh chóng thay quần áo. vẫn là bộ quần jeans áo phông hôm qua. Vì cô nghĩ mình sẽ chết nên cũng không mang theo quần áo để thay đổi. Hôm nay cô sẽ quay về nhà lấy vậy.
Ruri gửi mail cho cô Reiko báo rằng sẽ ở lại nhà bạn khoảng một tuần.
Cho đến ngày dự định tự sát, cô phân vân không biết có nên về nhà hay không, rốt cuộc quyết định vẫn ở lại làng Sagamino. Cô ghét việc phải sống cùng nhà với Reiko. Vả lại, nếu cô vắng nhà có lẽ Reiko sẽ mất cảnh giác mà để lộ sơ hở. Cô đã nắm được lịch trình của Reiko mỗi ngày, vào blog của cô ta cũng biết được cô ta sẽ đi đâu làm gì. Nhân lúc Reiko ra ngoài, Ruri sẽ lẻn vào nhà tìm kiếm bằng chứng.
Cô đã nói với bà chủ nhà cho trọ thêm năm ngày. Bà chủ sẽ giảm giá cho cô với điều kiện cô phải tự dọn dẹp phòng của mình.
Ruri băng qua sảnh, ngó đầu vào nhà ăn. Mùi cà phê thơm nồng xộc vào khoang mũi. Lúc này có vài người mặc suit đang thanh toán ở quầy. Là khách du lịch đã phải đi tàu một chiều gần hai giờ đồng hồ mới tới được ngôi làng này, Ruri không ngờ nơi đây còn có cả nhân viên công sở đến. Mọi người đều cầm trên tay một cái bình. Có lẽ họ ghé mua cà phê của quán.
Sau khi những người đó rời khỏi, cô mới để ý thấy trong quán có một phụ nữ trung niên mặc bộ suit màu xám. Gương mặt người đó rất quen nhưng Ruri không thể nhớ ra mình đã gặp ở đâu. Cô bần thần đứng đó. Đúng lúc ấy, ông chủ quán đưa hóa đơn đến bàn của người phụ nữ nọ, trông thấy Ruri, ông lên tiếng, “Chào mừng quý khách.”
“Cháu ngủ ngon chứ?”
“Vâng. Cháu quyết định ở thêm mấy hôm.”
“Cháu ở đến khi nào?”
“Đến thứ Bảy ạ.”
“Thật vinh hạnh. Sao bỗng nhiên cháu lại quyết định ở lại?”
“À, việc này... Vì cháu rất thích ngôi làng này.”
“Thật không đấy?”
Ông chủ cười. Những vết nhăn nơi đuôi mẳt kéo xuống gò má khiến khuôn mặt ông trở nên thân thiện hơn. Hôm qua cô đã không để ý đến, ông chủ quán quả là một người dễ gần. Mái tóc điểm bạc được ông búi lỏng sau gáy. Chiếc áo phông đen cùng vòng cổ bạc trông rất ngầu.
“Cháu muốn ăn gì không?”
“Cho cháu một suất ăn sáng. Cháu sẽ ăn trên phòng ạ.”
Ruri chỉ vào suất ăn sáng trong menu, là một phần ăn giá sáu trăm yên gồm sandwich trứng nướng, salad cỡ nhỏ và cà phê.
Ông chủ nhanh nhẹn chuẩn bị một phần sandwich kẹp và cà phê nóng, đặt vào khay rồi đưa cho Ruri.
“Đây là đồ khuyến mại của riêng bác, để chào mừng cháu.”
“Cái này... cháu sẽ trả đủ ạ. Bác cứ tính vào tiền phòng cho cháu.”
“Đừng ngại. Chỉ sáng hôm nay thôi. Từ lần sau bác sẽ tính tiền đầy đủ.”
Có lẽ sau năm ngày nữa, cô sẽ không còn tồn tại trên thế giới này. Đó mới chính là lý do cô ở đây thêm vài ngày. Nhưng ông chủ đã nhiệt tình đến vậy thì cô cũng nên nhận để ông vui lòng.
“Vậy cháu xin nhận ạ.”
Cô nhận lấy khay thức ăn, ông chủ quán vui vẻ cười.
“Tiện đây, bác có thể biết tên cháu không?”
“Cháu là Ruri ạ.”
“Ruri, rất vui được gặp cháu. Nếu có chuyện gì cần thì bác lúc nào cũng ở đây nhé.”
Tạm biệt ông chủ quán ấm áp, Ruri quay trở về phòng.
“Chào!”
Hiroaki đang ngồi trên chiếc ghế ngoài hiên.
Lại nữa. Cậu ta toàn xuất hiện đột ngột.
Trong phòng chăn đệm ngổn ngang. Bộ yukata cô mặc lúc ngủ cũng vứt chỏng chơ. Ruri vội vã chạy vào phòng, đặt khay thức ăn lên bàn rồi nhanh chóng dọn dẹp.
“Ruri này, cậu bao nhiêu tuổi?”
“Mười sáu... Sao?” Cô vừa thu dọn vừa trả lời.
“Thế à... Vậy cậu nên chọn loại quần lót sexy hơn chứ.”
Quay đầu lại, cô thấy Hiroaki đang ngắm nghía chiếc quần lót trắng cô treo trên giá phơi đồ. Là đồ hôm qua cô đã giặt.
Ruri vội giật lấy chiếc quần cất đi.
“Đã là học sinh cấp ba rồi mà, quần còn chẳng có đăng-ten nữa.”
“Im, im ngay!”
Mới sáng ra đã làm người ta phát điên.
Cô cất ngay chiếc quần vào trong balo, phớt lờ sự tồn tại của cậu ta và bắt đầu ăn bánh.
“Vậy trước mắt cậu cứ tìm hết trong nhà đã nhỉ.”
Hiroaki thản nhiên chuyển chủ đề. “Cả ban công và sân vườn cũng phải tìm kỹ. Còn Oasis nữa, liệu có khả năng cô ta giấu ở đó không nhỉ?”
“Tôi nghĩ không có ở cửa hàng đâu. Tuy Oasis cũng có phòng dành cho nhân viên nhưng chỗ ấy mỗi ngày bao nhiêu người ra người vào, không thích hợp để giấu đồ. Vả lại giấu ở đó còn có khả năng thực khách sẽ uống nhầm nữa.”
“Vậy cậu nghĩ nhất định là ở nhà?”
“Ừm, nếu nó chưa bị vứt đi.”
Ruri cắn một miếng bánh sandwich to.
Lớp bánh thật mềm. Miếng trứng ở giữa được nướng bằng lửa vừa, nêm nếm thêm một chút gia vị vô cùng vừa miệng, hạt tiêu và lá oregano* cũng phát huy được hiệu quả. Miếng trứng xốp mềm thế này nhất định là đã được thêm kem tươi.
Chu thich: Một loại rau thơm, rất tốt cho sức khỏe.
Bố từng nói rằng ta có thể biết được khả năng của người đầu bếp chỉ qua món trứng ốp. Cách điều chỉnh lửa, cách thêm muối, cách phát huy hiệu quả của các loại gia vị... Rất khó để cân bằng những thứ đó. Món trứng của ông chủ quán thực sự vô cùng tuyệt vời. Tuy hơi thất lễ nhưng phải nói rằng thật lãng phí khi món ăn này chỉ được phục vụ trong một nhà ăn ở vùng quê hẻo lánh như vậy.
“Sức ăn của cậu tốt phết nhỉ.” Hiroaki ngạc nhiên nói.
“Ngon tuyệt vời. Bánh mì cũng đỉnh.”
“À, sáng nào ông chủ quán cũng nướng bánh mà.”
Đương nhiên là ngon rồi.
“Trước đây ông ấy từng mở một tiệm bánh mì ở Tokyo.”
“Sao ông ấy lại rời bỏ Tokyo đến làng Sagamino này vậy? Ở đây chẳng mấy khi có khách. Tiếc thật đấy.”
“Có nhiều chuyện đã xảy ra.”
Hiroaki chăm chú nhìn Ruri lúc này vẫn đang miệt mài ăn.
“A, cậu muốn ăn không?”
Ruri vẫy vẫy cái tay đang không bận cầm bánh mì của mình trước mặt Hiroaki. Đột nhiên cô nhận ra...
“À, cậu là linh hồn nên cũng không ăn uống được gì nhỉ.”
“Ừ, đúng là vậy đấy.”
Đối với người phàm ăn như Ruri mà nói, như thế thật đau khổ.
“Nhưng cậu vẫn có thể chạm vào hoặc cầm nắm đồ vật đúng không?”
“Đúng thế.” Nói rồi Hiroaki cầm cốc nước nóng đặt trên bàn lên, “Tất nhiên, trước mặt những người không có linh tính thì tôi chẳng làm gì được. Nhưng trước mặt cậu, tôi là một thực thể, nên có cả hình ảnh phản chiếu trong gương.”
“Yoshiko cũng thế nhỉ. Đúng là giống y như trong phim ‘Khu rừng bóng tối’.”
“Chắc thế. Cậu nên ăn nhanh rồi xuất phát sớm đi.”
Hiroaki nói, tỏ vẻ bất ngờ với việc Ruri hoàn toàn đắm chìm trong bữa sáng ngon lành kia.
“Vẫn chưa tới 7 rưỡi, còn sớm mà.”
“Sao lại thế? Không phải xuất phát sớm thì càng tốt à?”
“Ở nhà tôi, phải đến 11 giờ mới ra khỏi nhà. Vì hôm nay là ngày Xích Khẩu.”
Xích Khẩu là ngày xấu, làm việc gì cũng không thuận lợi. Chỉ có quãng thời gian trước hoặc sau chính ngọ một tiếng, tức là từ khoảng 11 giờ đến 1 giờ chiều, là khung giờ may mắn duy nhất trong ngày. Đương nhiên cô cũng dự định sẽ bắt đầu tìm kiếm từ 1 giờ chiều, ít nhất vẫn nằm trong thời gian may mắn.
“À, lịch Lục Diệu. Tôi từng nghe nói, có vẻ thú vị đấy.”
“Xích Khẩu là ngày phải chú ý đến lửa hoặc dao kéo. Vì màu đỏ khiến người ta liên tưởng đến lửa hoặc màu sắc của máu.”
Lửa và dao kéo là những thứ gắn liền với việc bếp núc. Do đặc thù công việc, ngay cả Chủ nhật hay ngày Iễ bố cô cũng không nghỉ, nhưng trong tuần ông nhất định sẽ nghỉ ngơi vào ngày Xích Khẩu.
Thông thường ngày Phật Diệt cũng bị cho là ngày xấu, vì Phật Diệt đọc giống với “Vật Diệt”, nhưng bố lại giải thích rằng mọi thứ bị phá hủy cũng sẽ là sự khởi đầu cho những thứ mới, vì thế đó cũng là ngày tốt để khởi sự, giống như ngày Đại An vậy. Ngược lại, Xích Khẩu là tên của một con quỷ trong thần thoại Trung Quốc, hơn nữa nó còn khiến người ta liên tưởng đến lửa và máu nên ông cho rằng, đây là ngày có điềm báo xấu nhất trong lịch Lục Diệu.
“Vậy chẳng phải hôm nay cô Reiko kia cũng sẽ nghỉ ở nhà sao?”
“Không. Từ sau khi bố tôi mất, cô ta làm việc mà chẳng bận tâm đến những điều đó nữa. Hôm nay là thứ Hai, cô ta sẽ ra ngoài để chuẩn bị cho chương trình ‘Người sành ăn phải biết’.”
Khi còn ở cùng bố, cô Reiko cũng ra sức học về phong thủy và lịch Lục Diệu, nhưng bây giờ có vẻ như cô ta đã từ bỏ rồi. “Nếu chỉ cần đặt đồ vật màu vàng ở phía Tây mà tiền vào như nước thì đã chẳng có ai phải vất vả làm việc nữa nhỉ.” Cô ta đã phát biểu một câu vô tâm như vậy đấy. Cô ta lo chỉ chăm chút cho vẻ bề ngoài mà thôi, rõ ràng cô ta không hề thực lòng yêu thương bố.
“Còn khoảng một tiếng đồng hồ rảnh rang nữa. Tôi đi trả lại đĩa ăn đã.”
Ruri bưng khay ra khỏi phòng. Cô đang định mang trả khay cho ông chủ thì bắt gặp người phụ nữ trung niên mặc bộ suit xám đang bước ra từ hành lang.
Người này... lẽ nào... muốn vào rừng?
Ruri vội vã đuổi theo sau. Đến ngã ba, người phụ nữ rẽ vào con đường bên phải... Là hướng đi vào rừng... Người phụ nữ khom lưng, bước chân không vững, lại mặc bộ suit không thích hợp để leo núi chật vật đi qua con dốc đầy đất đá, tiến về phía khu rừng, Ruri vẫn bám theo sau.
Làm thế nào bây giờ? Mình phải báo cho ai đó biết.
Khi Ruri đuổi tới nơi, người phụ nữ đã dừng bước. Bà đặt một bó hoa dưới một gốc cây to, rồi quỳ xuống và chắp hai tay.
Ruri len lén lại gần. Thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của bà, cô chợt giật mình. Hàng lông mày cong cong hình cánh cung này, sống mũi cao thẳng này, dưới môi dưới còn có một nốt ruồi rất dễ thấy... Bà ấy... trông rất giống Hiroaki.
Ruri nghe thấy tiếng bà sụt sịt. Cô nghĩ mình nên quay trở về thì hơn, nhưng đúng lúc lùi bước về phía sau cô vô tình giẫm phải một cành cây nhỏ. Tiếng gãy khô khốc vang lên, người phụ nữ giật mình đứng dậy.
“... Cháu xin lỗi.”
Ruri cúi đầu chào. Người phụ nữ lấy khăn tay ra chấm nước mắt, khẽ hỏi, “Cháu cũng có người thân mất ở đây à?”
Trong khi Ruri còn đang bối rối không biết phải đáp lại ra sao thì bà đã coi như nhận được câu trả lời khẳng định.
“Con trai tôi mất ở đây. Năm nó mười bảy tuổi. Suốt thời gian qua tôi chưa từng tới khu rừng này vì quá đau khổ. Vậy mà đã ba năm rồi. Hôm qua, tôi lấy hết dũng khí mới dám tới nơi đây.”
Người phụ nữ chạm tay lên thân cây to xù xì.
Quả đúng là thế.
Quả nhiên bà ấy chính là mẹ của Hiroaki.
“Xin hỏi... con trai cô sao lại tự tử ạ?”
“Là lỗi tại tôi.”
Bà đưa khăn tay lên che miệng, không kìm nổi tiếng khóc và kể lại câu chuyện đau lòng.
Sau khi ly hôn với chồng, bà một lòng dốc sức nuôi dạy con thành tài. Con trai bà cũng rất hiểu chuyện, luôn ngoan ngoãn nghe lời bà. Thậm chí cậu ấy còn không có thời kỳ nổi loạn, lúc nào cũng nói với bà, “Con nhất định sẽ vào được trường công lập”. Bà còn không ngừng nhắc đi nhắc lại “Con phải đứng đầu lớp đấy”, “Không được thi trượt. Chúng ta không có thời gian học lại đâu”, “Phải giành được học bổng nhé”... khiến con trai bị áp lực đè nặng. Ngay cả khi cậu ấy nói “Con mệt lắm rồi”, bà cũng không cho con trai mình nghỉ ngơi mà còn quát “Con nói cái gì thế! Bây giờ là lúc phải cố gắng hết sức. Con cứ như thế thì sẽ thua kém người khác mất”. Vậy nên...
“Ngày này ba năm trước, thằng bé nói phải đi học hè rồi ra khỏi nhà. Thế rồi, nó đã đến khu rừng này...”
Ngay cả di thư cũng không có. Người ta tìm thấy sách tham khảo và vở của cậu ấy ở bờ sông cạnh khu rừng.
“Bây giờ tôi chỉ có thể gặp nó trong mơ mà thôi. Buổi sáng, khi đứng ở cửa tiễn nó, tôi sẽ nói, ‘Con không đi học thêm cũng được. Con nên nghỉ ngơi một chút’. Rồi thằng bé cười với tôi, ‘Con cảm ơn mẹ’. Ngày nào tôi cũng chìm trong nỗi ân hận giày vò...”
Người phụ nữ khóc đến mức cả người run rẩy, dường như bà có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Hiroaki luôn tươi cười xán lạn, hóa ra lại từng sống trong đau khổ rồi chết đi như vậy. “Tự tử chính là giết chết trái tim của những người xung quanh”, Hiroaki đã nói thế.
“Xin lỗi cháu, tôi nói nhiều quá. Đã làm cháu buồn rồi.”
Người phụ nữ ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn lên tán cây một lần nữa, “Năm sau mẹ lại tới nhé”, bà run rẩy nói bằng giọng khản đặc rồi chậm rãi men theo con đường đã tới quay trở về.
Chỉ còn lại một mình, Ruri ngẩng đầu lên nhìn thân cây to được đặt bó hoa.
Hiroaki đã chết ở đây sao...
Sự thật đó đột nhiên trở nên hữu hình, tựa như một chiếc đinh sắc nhọn ghim sâu vào ngực cô.
Khi Ruri quay về phòng, Hiroaki vẫn đang ngồi chờ.
“Cậu lề mề quá đấy. Gần 8 giờ rồi. Đi thôi.”
Bị Hiroaki giục giã, cô vội cùng cậu ra khỏi phòng.
“Này... Tôi đã gặp mẹ cậu đấy.”
“Gặp mẹ tôi? Thật không?” Hiroaki giật mình nhìn Ruri.
“Ừ, bà ấy đến làm giỗ ba năm cho cậu.”
“À... Có vẻ như bà ấy trọ lại từ hôm qua nhỉ.” Đôi mắt cậu chợt trở nên u ám.
“Giá mà mẹ cậu cũng có thể nhìn thấy cậu thì tốt quá.”
“Thôi thôi. Chỉ có người muốn chết mới nhìn thấy tôi thôi.”
“Ừ nhỉ... A, nếu vậy khi tìm được bằng chứng, tôi không còn muốn chết thì tôi cũng sẽ không nhìn thấy cậu nữa sao?”
“Sẽ thế nào nhỉ. Thực ra tôi mới gặp trường hợp này lần đầu nên cũng không rõ sẽ ra sao. Nhưng cũng có khả năng sẽ như cậu nói lắm.”
Trong lúc hai người đi về phía sảnh chính, bà chủ nhà mang một đống dụng cụ quét dọn đi ngang qua.
Bà cúi đầu thật thấp chào Ruri và cười với cô. Đương nhiên, bà không thể nhìn thấy Hiroaki.
Họ lặng lẽ đi qua quầy bày bán đặc sản, lúc đi qua hành lang, Ruri chợt nhận ra một chuyện kỳ lạ. Thông thường buổi sáng ở quán trọ sẽ có người trả phòng, vậy mà khi cô ấn chuông gọi ở quầy tiếp tân lại chẳng có ai. Hôm qua cô đã nghĩ rằng vì lúc đó là chiều tối nên không có người, hóa ra không phải vậy.
“Có lẽ... khách ở đây chỉ có mỗi tôi với mẹ cậu thôi.”
Xác nhận xung quanh không có ai, cô mới quay sang nói chuyện với Hiroaki.
“Chỉ có Ruri thôi. Mẹ tôi đã trả phòng và về nhà rồi.”
“Hả?!”
“Phim ‘Khu rừng bóng tối’ đã chuyên địa điểm quay nên chẳng có ai tới đây nữa. Ở một nơi xa xôi hẻo lánh như vậy, quán trọ này trong năm nay thôi sẽ đóng cửa cho xem.”
“Đóng cửa? Sao lại thế?”
“Tuy hôm nay là ngày thường nhưng bây giờ chẳng phải đang trong kỳ nghỉ hè sao? Vậy mà cũng chỉ có mỗi một vị khách, quá khó khăn còn gì. Bà chủ nhà tiếp quản quán trọ này từ ông chủ trước, nhưng bà ấy cũng có vẻ mệt mỏi rồi. Với lại, trước kia công việc chính ở đây là trông nom vườn cây ăn quả, sau đó mọi người đổ xô đến tham quan vì bộ phim kia nên họ mới mở ra quán trọ này.”
Ruri nhìn quanh. Cột nhà và quầy tiếp tân đã tróc sơn, trên tường cũng đầy vết dột. Tuy đã được lau chùi cẩn thận nhưng cũng không che nổi dấu vết thời gian.
“Không ai tới cũng phải thôi. Nơi này nổi tiếng là địa điểm tự sát, người tới cũng toàn là người muốn chết hoặc đi tìm người chết, toàn những tin đồn kỳ lạ. Nhưng thực ra tôi đâu có tư cách trách móc gì ai.” Hiroaki cười khổ.
Từ thành phố tới đây mất khoảng hai tiếng. Cảnh sắc cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một vùng thiên nhiên rộng lớn cùng một suối nước nóng nho nhỏ. Nếu đi đến điểm cuối của chuyến tàu địa phương thì mới có một khu suối nước nóng lớn và một sân golf. Vì thế chẳng có ai xuống ga tại làng Sagamino cả.
Nguyên nhân khiến ngôi làng trở nên hoang vắng có lẽ do nơi đây đã trở thành một địa điểm tự sát nổi tiếng, nghĩ đến việc bản thân mình dường như cũng góp phần làm nên điều đó, trái tim cô lại nhói đau.
Khi hai người ra khỏi quán trọ, ánh mặt trời đã chiếu rọi khắp nơi. Những đám mây không bị gò bó trong không gian chật hẹp nơi phố thị mà bồng bềnh lững lờ trôi trên những rặng núi. Khác hẳn cái nóng bức đến phát hỏa ở thành phố, không khí quanh đây vô cùng dễ chịu nhờ những cơn gió dịu dàng mang đầy hương hoa cỏ. Một nơi thoải mái thư thái đến thế mà lại chẳng có ai muốn tới.
Trên con đường đầy cỏ dại dẫn đến ga, Ruri vừa đi bộ cùng Hiroaki vừa nghĩ, không biết mẹ cùa Hiroaki đã trở về với tâm trạng thế nào.
“Mẹ cậu đã khóc rất nhiều. Ngày nào bà ấy cũng hối hận. Bà ấy đau khổ đến nỗi hai năm trước không dám tới đấy.”
“... Chắc là thế.”
“Cậu có người mẹ tốt như vậy sao còn nghĩ đến cái chết?”
“... Đúng vậy.” Hiroaki buồn bã thở hắt ra. “Tôi cũng nghĩ mẹ thực sự rất đáng thương.”
“Chắc mẹ cậu tuyệt vời lắm. Sao cậu lại tự tử?”
“Một khi đã muốn chết thì người ta sẽ chẳng chú ý đến điều gì khác nữa. Cậu cũng thế còn gì.”
Quả thực Ruri cũng giống vậy, khi đã quyết định tự tử rồi, cô cũng tiến hành mọi việc với tốc độ nhanh nhất có thể.
“Nỗi bất hạnh và đau khổ chỉ có người trong cuộc mới hiểu thấu nhất. Thi cử mệt mỏi quá thì từ bỏ, bị bắt nạt thì chuyển trường, mệt mỏi đến mức muốn tự sát thì nghỉ việc cũng không sao... Những suy nghĩ ấy chính mình cũng hiểu chứ, nhưng vì bị ràng buộc mà chẳng thể làm được những việc đó nên mới đâm ra nghĩ quẩn. Trên thế giới này có vô số người đang giành giật sự sống trong khói lửa chiến tranh, vô số người đang khốn đốn khổ sở vì nạn đói, nếu so với bọn họ, nỗi bất hạnh của tôi quả thực chẳng là gì, nghĩ đến cái chết thì đúng là quá xa xỉ, cũng sẽ có người trách móc tôi đã quá yếu đuối, chỉ muốn trốn tránh. Ngay cả bản thân tôi cũng thế. Nhưng mà...”
Hiroaki nghẹn lại một chút rồi nói tiếp.
“Khi chính mình rơi vào hoàn cảnh đó, tôi lại không thể suy nghĩ lý trí được. Mỗi buổi sáng thức dậy, tôi đều sợ phải bắt đầu một ngày mới, nhưng lại chẳng có lựa chọn nào khác. Ngày nào cũng chỉ muốn tìm cách kết thúc cuộc sống, chấm dứt nỗi đau này... Trong đầu tôi chỉ toàn những suy nghĩ ấy.”
Hiroaki đưa mắt nhìn ra xa, chậm rãi kể lại câu chuyện lúc sinh thời.
“Bây giờ nghĩ lại, giá như có thể sống thêm một ngày thì tốt biết mấy. Nếu được quay về, nhất định tôi sẽ cố gắng kết nối bản thân với những người xung quanh mỗi ngày. Một khi tự tử, chỉ có người chết rũ bỏ được gánh nặng, còn những người ở lại sẽ phải hứng chịu nỗi đau lớn hơn gấp nhiều lần. Tôi rất hối hận vì khi còn sống đã không mở lòng nhiều hơn. Đến bây giờ tôi vẫn vô cùng ân hận vì chuyện đó.”
Hiroaki siết chặt nắm đấm khiến người cậu run lên. Gương mặt nhìn nghiêng của cậu căng thẳng tới nỗi nếu lúc này thấy chính bản thân mình trước kia đứng ngay trước mặt, có lẽ cậu sẽ không ngại ngần vung tay cho một đấm. Ruri cảm thấy cô có thể nhìn rõ vết thương lòng sâu kín của cậu.
“Thế nên, tôi mong Ruri đừng giẫm vào vết xe đổ của tôi.”
Vẫn giữ nguyên biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt, Hiroaki nhìn thẳng vào Ruri.
“Tuy cậu đã mất đi cha mẹ nhưng chắc vẫn còn bạn bè chứ? Nếu cậu tự tử, nhất định họ sẽ đau lòng khóc mãi không thôi đấy. Cậu đã từng nghĩ đến họ chưa?”
“... Tôi chưa.”
“Sao thế?”
Ruri cúi gằm mặt, trút một tiếng thở dài. Cô không muốn nhớ lại.
“... Tôi không có bạn bè.”
“Gì?”
“Tôi không có bạn.”
Hiroaki ngạc nhiên nhìn Ruri.
“Sao thế được?”
“Nhiều chuyện đã xảy ra...”
Ruri chậm rãi kể lại.
Trong thâm tâm, Ruri cũng không nghĩ rằng mình bị bắt nạt. Nhưng mọi người luôn giữ khoảng cách, chẳng một ai đến bắt chuyện với cô... Nếu có thì cũng dừng ở mức xã giao.
Từ hồi học cấp hai, cô đã bị cô lập. Sau khi mẹ mất cô trở thành cánh tay trái của bố, cả ngày bận bịu với những công việc nhà không tên. Cô thầm ao ước được thảnh thơi như các bạn cùng lớp. Cô luôn thấy lạc lõng trong những cuộc trò chuyện về phim ảnh, ca nhạc hay trào lưu của mọi người. Cô bị gắn cái mác “kẻ quê mùa”, và luôn phải ăn cơm một mình. Có rất nhiều bạn đã đến viếng trong lễ tang của bố nhưng kể từ sau lễ tốt nghiệp cấp hai, Ruri không tới trường và cũng chẳng có một ai ghé thăm cô nữa.
Có lúc cô cũng từng hy vọng, vào năm học mới, biết đâu cô sẽ có được một, hai người bạn. Nhưng khi tháng Tư đến, vừa nhập học cô đã nhận ra, không một ai trong lớp muốn làm quen với cô.
Mọi chuyện bắt đầu từ trận đấu của câu lạc bộ bóng chày.
Kết thúc lễ nhập học, mọi người vẫn còn xa lạ, chưa làm quen nhau... Khi ấy, thỉnh thoảng vẫn có người bắt chuyện với cô những câu vu vơ. Vào buổi họp lớp đầu học kỳ, cô chủ nhiệm hân hoan thông báo.
“Tuần sau, vào ngày 12, theo như thông lệ, các trường nội thành sẽ tổ chức thi đấu bóng chày. Năm nay, trận đầu tiên sẽ được tổ chức trên sân nhà của trường Tokyo, đối thủ của chúng ta. Năm ngoái trường ta đã về nhì. Năm nay mọi người hãy tới cổ vũ để trường chúng ta có thể đoạt được chức vô địch nhé!”
Lúc đó, Ruri đang ngồi chống cằm lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Ánh mặt trời mùa xuân quá đỗi ấm áp dễ chịu, khiến cô gà gật tự lúc nào. Trong lúc còn đang mơ mơ màng màng, cô buột miệng nói:
“Tiếc thật, chắc sẽ thua thôi.”
Cả lớp đột nhiên im bặt.
Giọng Ruri không lớn nhưng ai cũng nghe thấy câu nói đó của cô.
“Này!” Một bàn tay từ phía sau chợt túm lấy vai cô, “Cậu có ý gì thế? Tôi cũng tham gia câu lạc bộ bóng chày đó.”
Người vừa nói là một bạn nam tên Yamazaki. Cậu ta vào trường nhờ sự tiến cử của câu lạc bộ bóng chày. Ngay từ ngày nhập học, cậu ta đã vô cùng tự mãn. Ruri hoảng hốt chớp mắt liên hồi, vội vàng phủ nhận:
“Xin lỗi, tớ không có ý gì đâu.”
“Rõ ràng cậu nói trường ta sẽ thua mà.”
“Không, không, cái đó...” Ruri luống cuống phân trần, “Vì hôm ấy là ngày Tiên Phụ.”
“Hả? Tiên Phụ?”
“À ừm, là vì, vì trận đấu không diễn ra vào ngày Đại An hay ngày Phật Diệt. Là vậy đấy.”
Ruri cố giải thích cho cả lớp rằng ngoài hai ngày kia ra, còn có ngày Tiên Thắng, Hữu Dẫn, Tiên Phụ, Xích Khẩu, những ngày đó gọi chung là Lục Diệu. Ngày 12 của tuần sau chính là ngày Tiên Phụ, đó không phải ngày tốt đối với việc thi đấu, phân định thắng thua.
“Hả? Cậu đang đùa tôi đấy à? Nếu thế thì cũng là ngày không tốt với đối thủ còn gì.”
“Đúng là như thế. Nhưng trường Tokyo nằm chếch về phía Đông hơn trường mình, đó là hướng của thắng lợi, nên họ có ưu thế hơn...”
Đến khi Ruri nhận ra thì cũng đã muộn.
Lớp học chìm trong bầu không khí tĩnh lặng, mọi con mắt đều đổ dồn về phía Ruri.
Chiều hôm đó, Ruri cặm cụi làm một chiếc bùa cầu thắng lợi. Rồng là loài vật tượng trưng cho sự chiến thắng, mặc dù không có năng khiếu hội họa nhưng Ruri cũng cố gắng vẽ chi chít rồng lên một tờ giấy cỡ cuốn sách bỏ túi. Đôi mắt đỏ rực mạnh mẽ, miệng phun lửa, những chiếc nanh sắc nhọn và cả bộ móng vuốt dài... Ruri đã hì hục tô vẽ bằng cả tấm lòng.
Sáng hôm sau, cô rụt rè đưa chiếc bùa cho Yamazaki.
“Tớ đã làm tấm bùa này. Cậu hãy dùng nó cho may mắn.”
“Bùa? Thứ này á?”
“Cậu hãy để nó ở nơi sát với da cậu.”
“Sát da...” Vừa mở phong bao ra, mặt Yamazaki đã cứng lại. “... Cái quái gì đây, tôm à?”
Cậu ta nhìn tờ giấy đầy hình vẽ những con vật trông như đang ngoe nguẩy với những chiếc vảy dài bằng ánh mắt chán ghét không hề che giấu.
“Không phải, là con rồng. Nó tượng trưng cho sự tất thắng. Hôm qua, tớ đã vừa vẽ vừa hướng về phía Đông cầu nguyện cho trường mình thắng cuộc. Yamazaki hãy dán tấm bùa này ở hướng Đông trong phòng cậu, đến ngày thi đấu cậu để vào túi áo đồng phục...”
“Không cần!” Yamazaki thô lỗ vứt tấm bùa xuống đất. “Tôi ghét nhất là mấy con vật giáp xác như tôm. Không đời nào tôi mang bức tranh ghê tởm như thế bên người.”
Cậu ta tức giận bước ra khỏi lớp trong ánh mắt hiếu kỳ của tất cả mọi người. Lá bùa dưới đất bị cậu ta giẫm đạp không thương tiếc.
Sau chuyện này, biệt danh của Ruri bị đổi thành “con bé kỳ quái”. Thực ra mọi cô gái đều có hứng thú với những chuyện như bói toán hoặc phong thủy.
Ngày thi đấu, trường họ bị trường Tokyo hành cho rất thảm. Yamazaki dính chấn thương bởi một cú dead-ball*. Cậu ta gào lên: “Vì tôi không nghe lời cô ta nên Watanabe đã nguyền rủa tôi đấy!” Sau đó, những lời đồn thổi “Watanabe đã dự đoán đúng”, “Nhưng không ai tin lời cô ấy, nên cô ấy đã giáng xuống sự trừng phạt”... cứ lan ra khắp nơi.
Chu thich: Thuật ngữ chỉ sự cố trong bóng chày: Người ném bóng (pitcher) ném bóng trúng người đập bóng (batter) hoặc quả bóng bị ném lỗi hay bị đánh ra ngoài khu vực sân bóng.
Đến một ngày, không biết kẻ nào đã bắt đầu nói “Giống y hệt Yoshiko đấy”, “Đáng sợ quá”, “Tránh xa cô ta ra”... khiến Ruri dần bị xa lánh.
À không...
Cô vẫn còn có Yuika.
Một lần nọ, Yuika đã chìa một bàn tay với Ruri, lên tiếng bảo vệ cô.
Yuika, người duy nhất quan tâm đến cô bạn mờ nhạt trong lớp, là hình mẫu đối lập hoàn toàn với những học sinh ưu tú chững chạc khác. Cô ấy là một cô gái thích tỏa sáng, đến những thứ trang trí điện thoại di động cũng phải lấp lánh, khi đi học cũng lén gắn mi giả.
Dù vậy, cô lại là một cô gái luôn mang lại cho người khác cảm giác thoải mái khi nói chuyện, dù là bạn học, đàn anh đàn chị lớp trên hay thậm chí cả giáo viên. Cô luôn tỏ ra thân thiện với tất cả mọi người, hơn nữa sự thân thiện ấy lại không khiến người ta cảm thấy giả tạo. Chỉ cần Yuika xuất hiện, bầu không khí xung quanh sẽ bừng sáng.
Một nữ sinh như vậy lại lên tiếng bênh vực Ruri - cô gái với đôi mắt kính dày cộp luôn bị so sánh với những nhân vật trong phim kinh dị.
Cái lần Yuika ra mặt đã chấm dứt chuỗi ngày cô đơn của Ruri.
“Sao cậu lại muốn làm bạn với tớ?”
Ruri rụt rè ướm hỏi.
“Vì cậu khác biệt! Đối với hội con gái chúng mình, phong thủy với Lục Diệu gì đó quá là hấp dẫn!”
Yuika cười đáp.
Không phải “lập dị”, không phải “đáng ghét”, mà là “khác biệt”.
Từ ngữ tốt đẹp đó đã chạm tới trái tim Ruri.
Hai cô gái đi cùng Yuika là bạn từ thời cấp hai của cô ấy, Mutsumi và Namie. Người đầy đặn hơn một chút là Mutsumi, một cô bạn dễ chịu, lúc nào cũng mỉm cười nhưng không nhiều chuyện, rất giỏi lắng nghe. Namie là một cô gái thông minh, thành tích luôn đứng đầu. Hai người họ cùng gia nhập nhóm của Ruri vì cô là “cô gái thú vị đến nỗi Yuika cũng phải chú ý”.
Bình tĩnh lắng nghe vụ việc đã xảy ra với Yamazaki, Mutsumi nhẹ nhàng an ủi Ruri, “Thật ra Ruri chỉ hơi vụng về một chút thôi.”
Còn Namie lại giúp cô học toán và tiếng Anh, “Nếu cậu còn thấy ấm ức, hãy vượt mặt cậu ta trong việc học. Có gì khó hiểu cứ hỏi tớ.”
Cuộc sống học đường của Ruri bỗng chốc thay đổi. Nhóm bạn bốn người thường cùng nhau vừa ăn kem vừa đi dạo, hoặc ghé siêu thị chơi trên đường đi học về. Họ dự định kỳ nghỉ xuân sẽ cùng nhau đi Universal.
Nhưng những ngày tươi đẹp đó chẳng thể kéo dài.
“Ngày mai tớ sẽ tỏ tình với người ấy.”
Một ngày nọ, trong lúc cả nhóm đang cùng ăn cơm hộp trên lớp, Yuika thẹn thùng thổ lộ. Khoảnh khắc đó, trong đầu Ruri bỗng hiện lên vẻ mặt dịu dàng của bố lúc ông nói, “Bố muốn tái hôn cùng... cô Nakashima.”
Hệt như lúc này, đó là vẻ mặt khi có chú bướm vỗ cánh trong trái tim sao?
“Vậy à?”
Mặc dù cô cố gắng tỏ ra không có chuyện gì, nhưng miếng cơm trong miệng đã đắng ngắt. Giống như lúc bố tái hôn, cảm giác cô đơn như thể bị bỏ lại một lần nữa trào dâng khiến lồng ngực cô như nghẹn lại. Chẳng hề để tâm đến Ruri đang thẫn thờ, Mutsumi và Namie nhảy dựng lên.
“Thật không?”
“Là ai?”
“Là... là...” Mặt Yuika đã đỏ tới tận mang tai.
“Yamazaki.”
Trái tim Ruri đau nhói.
“Yamazaki... Là Yamazaki đó sao?”
Chính là kẻ đã khiến mọi người xa lánh Ruri sao? Là kẻ đã tung những tin đồn xấu xí khiến cô không thể kết bạn được sao...?
“Ừm, chính là Yamazaki của đội bóng chày. Tớ cũng không ngờ mình sẽ...”
“Cậu ta có chỗ nào tốt?”
Tuy câu hỏi này nghe giống như một cái cớ để gây sự, nhưng với Yuika đang lâng lâng trong cảm giác rung động thì nó chỉ là một câu hỏi bình thường, cô bắt đầu hào hứng kể:
“Sáng nay lúc tớ đi muộn, cậu ấy lấy xe đạp chở tớ. Nghĩ rằng cũng không sao nên tớ đã để cậu ấy chở, còn ôm eo cậu ấy, sờ thấy cả cơ bụng nữa. Khi ấy tớ chỉ cảm thấy hồi hộp, gần sát giờ học mới đến được trường, rồi cậu ấy thả tớ ở ngay trước cổng. Cả hai cùng đi muộn nhưng chỉ mỗi mình tớ bị thầy mắng... Nếu Yamazaki không đèo tớ thì đã không bị muộn học, nhưng cậu ấy cũng chẳng nói năng gì... Đúng là bọn con trai.”
Giọng Yuika kể nghe có chút khoe khoang, nhưng cả Mutsumi và Namie đều ra sức hùa theo phấn khích.
“Thế... cậu có thể dạy cho tớ cách gì đó giúp chuyện giữa tớ và Yamazaki thuận lợi không?”
Yuika đột nhiên hướng về phía Ruri hỏi với vẻ bồn chồn khiến Ruri bị sặc. “Cậu không sao chứ?” Namie vừa vỗ vỗ lưng cho cô vừa hỏi. Trong đầu Ruri lúc này đang có vô vàn suy nghĩ lướt qua. Hôm nay Yuika đã đến trường bằng xe đạp của Yamazaki rồi, có phải sau này họ sẽ ăn trưa với nhau nữa không? Rồi họ sẽ tan học cùng nhau, vừa đi vừa ăn kem, và cùng lang thang siêu thị. Rồi họ cũng sẽ lên kế hoạch đi Universal với nhau nữa...
“Được thôi.” Trái với những lo lắng trong lòng Ruri nở nụ cười. “Vậy tối nay, cậu về nhà, đặt một cốc nước đầy ở hướng Nam trong phòng xem sao. Nhớ phải vừa làm vừa nghĩ tới Yamazaki đó.”
Sáng hôm sau, Yuika vui vẻ thông báo:
“Này, hôm qua tớ đã làm như cậu nói rồi đấy.”
“Tốt rồi. Còn cái này nữa.” Ruri đưa cho Yuika một chiếc vòng tay.
“Cậu làm đấy à? Đá năng lượng phải không? Loại đá này tên gì thế?”
Yuika xem xét kỹ lưỡng chiếc vòng đá đen sáng bóng. Mutsumi và Namie cũng phải trầm trồ thốt lên “Woa!”
“Là đá Onyx*.”
Chu thich: Một loại đá tự nhiên, thuộc dòng đá thạch anh, có khá nhiều màu.
Yuika đeo chiếc vòng vào cổ tay, rồi ôm Ruri thật chặt.
“Cảm ơn cậu. Tớ rất vui vì được tặng chiếc vòng, nhưng tớ còn cảm động hơn nữa vì cái này do chính tay Ruri đã làm. Cậu đúng là bạn tốt của tớ.”
Yuika vui vẻ nhận vòng chẳng hề nghi ngờ, còn gọi cô là “bạn tốt” khiến lương tâm của Ruri thoáng chút cắn rứt, nhưng cô vẫn gật đầu thật mạnh, nhỏ giọng nói:
“Ừ, chúng ta mãi là bạn tốt.”
“Aaa, mong là mau chóng có kết quả.”
Hôm đó Yuika cứ sốt ruột than vãn, nhưng ngay ngày hôm sau, cô phải nghỉ học ba ngày liên tiếp vì bị cảm. Khi vừa đỡ ốm, cô lập tức đến trường thì lại đến lượt Yamazaki nghỉ vì cảm cúm.
“Mình đã cố gắng đi học rồi mà... Sao vẫn chẳng được gặp cậu ấy vậy.”
Thấy Yuika rầu rĩ than thở, Ruri cũng giả vờ an ủi.
“Chắc mai cậu ấy sẽ đến thôi.”
Cô còn nhấn mạnh, “Đồ lót cậu cũng phải chọn màu đen mới tốt đấy.”
“Mặc vậy thì đồng phục sẽ thành đồ xuyên thấu mất. Tớ cầm theo khăn tay màu đen có được không?”
“Càng là những vật tiếp xúc với da thịt thì càng hiệu nghiệm.”
Ruri nói có lý lẽ như vậy, Yuika cũng đành gật đầu.
“Tớ hiểu rồi. Mai tớ sẽ mặc, kết hợp cùng cái vòng đá đen này, nhất định sẽ có kết quả.”
Thế nhưng, vài ngày sau, buổi sáng khi vừa đến trường, Ruri đã bị bọn Yuika kéo lên sân thượng.
“Cậu là đồ tồi!”
Mutsumi và Namie đứng hai bên hỗ trợ Yuika. Namie trải ra trước mặt Ruri một tờ tạp chí. Là chuyên mục “Phong thủy đơn giản cho các bạn trẻ” trên tạp chí Cutie.
“Đặt cốc nước ở phía Nam... chẳng phải là phương pháp cắt duyên à?”
Trong tờ tạp chí có viết “Khi muốn cắt duyên” thì làm theo đúng như cách mà Ruri đã chỉ cho bọn họ.
“Tớ cũng đã tra về đá Onyx trên mạng. Nó có tác dụng chia cắt mối quan hệ. Và màu đen cũng khiến người ta xa lánh nhau.”
Mutsumi nói bằng giọng đe dọa, rất không phù hợp với vẻ ngoài mũm mĩm như linh vật của cô. Trước ánh mắt giận dữ của ba người bạn, Ruri cúi gằm mặt, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Tại sao cậu lại làm thế? Sao cậu lại ngăn tớ có được hạnh phúc?” Yuika đau đớn nói.
Vì chúng ta là bạn tốt của nhau mà! Từ nay chúng ta sẽ càng thân thiết hơn nữa, những tên con trai đáng ghét như Yamazaki không nên xuất hiện. Đó mới đúng là những gì Ruri nghĩ. Nhưng rốt cuộc, cô chỉ nói:
“Bởi vì... Yuika và Yamazaki không hợp nhau. Cậu xứng đáng với người tốt hơn. Còn về Yamazaki, mái tóc cụt lủn của cậu ta chẳng đẹp tí nào. Cậu có biết không, bài kiểm tra tiếng Anh của cậu ta chỉ được có 30 điểm. Bạn trai của Yuika không thể là tên kém cỏi như thế được.”
Những lời thoát ra từ miệng Ruri, chỉ toàn là nói xấu Yamazaki.
“Sao cậu phải nói nặng lời như thế hả Ruri?” Yuika tiến lại gần Ruri. “Đồ tồi tệ. Nhìn thấy tôi ngu ngốc răm rắp làm theo lời cậu cậu vui lắm phải không? Tôi còn nghĩ cậu thật thú vị, nhưng đúng như người ta nói, cậu chỉ là đồ dị hợm.”
“Tớ... tớ chỉ nghĩ cho cậu thôi.”
“Thôi đi, cậu bị mọi người xa lánh, rốt cuộc cũng chẳng phải lỗi của Yamazaki.” Mutsumi lạnh lùng nói.
“Đúng thế. Cậu đúng là kẻ lập dị. Tự làm tự chịu.”
Namie cũng quay lưng lại.
Và ngay cả...
“... Tôi thực sự đã coi cậu là bạn.”
Nước mắt Yuika tràn khỏi khóe mi, rơi xuống không ngừng.
Ruri nín thở. Cô nhận ra điều mình đã làm ngu ngốc đến nhường nào.
Cô mở miệng toan giải thích nhưng bị Mutsumi và Namie ngăn lại. Hai người họ đều thông cảm và ủng hộ cho Yuika, cả ba rời khỏi sân thượng.
Chỉ còn lại một mình, Ruri bỗng thấy căm ghét bản thân vô hạn.
Tại sao cô không thể vui cho hạnh phúc của Yuika? Tại sao cô không thể ủng hộ bạn mình? Bạn bè thực sự chẳng phải là những người cùng nhau san sẻ niềm vui nỗi buồn hay sao?
Vậy mà...
Yuika nổi giận không phải vì Ruri đã chia cách cô và Yamazaki.
Mà bởi vì Ruri đã nói dối.
Ruri gục xuống, liên tục tự đấm vào đầu mình.
Mày đúng là đồ ngu!
Lúc nào cũng tự cho mình là đúng.
Phải đi xin lỗi họ.
Nhưng mà...
Khi Ruri quay trở lại lớp, ba người bạn quăng cho cô những ánh nhìn khinh miệt, khiến cô đứng sững lại.
Họ không thể tha thứ cho mình ư? Họ cự tuyệt mình ư? Sợ hãi với những suy nghĩ đó, Ruri chỉ còn cách trốn tránh.
Từ đó, nhóm Yuika không nói chuyện với Ruri nữa, việc đi học lại trở về những ngày tháng hết sức nặng nề, cô chỉ muốn nghỉ học...
Cứ như thế, Ruri bước vào kỳ nghỉ xuân, và tình trạng đó vẫn tiếp diễn tới tận bây giờ.
“... Vậy cậu vẫn chưa nói gì à... cậu muốn nói chuyện với họ mà.” Nghe xong câu chuyện, Hiroaki ngập ngừng mở lời hỏi Ruri, một tay gãi gãi gáy. “Các cậu đã từng thân thiết thế cơ mà...”
“Đúng vậy. Nhưng tôi đã làm một điều quá tồi tệ.”
Hai bên đường là những cánh đồng bát ngát, một cơn gió thổi qua khiến những bông lúa xanh mướt reo lên rì rào.
“Biết thế mà cậu còn định tự tử khi chưa xin lỗi bọn họ tử tế? Làm người như thế là không được đâu.”
“Tôi cũng thử vài cách hàn gắn theo phong thủy rồi, nhưng chẳng có kết quả...”
Cô đã lén chụp ảnh Yuika rồi in ra, viết tên cô ấy lên mặt sau, mỗi ngày đều nói lời xin lỗi với bức ảnh.
“Này!” Hiroaki dừng bước. “Tôi chẳng hiểu phong thủy nhưng tôi biết vì sao nó không có kết quả. Cậu chẳng hề làm điều đáng lẽ cậu nên làm, đó là thành tâm thành ý xin lỗi bạn cậu. Cậu không làm được thì đừng có đổ lỗi cho phong thủy.”
Nói đoạn, Hiroaki liếc Ruri, phán một câu.
“Cô gái phong thủy nhát cáy.”
“Nhát... nhát cáy?” Ruri vô thức chớp chớp đôi mắt, cố gắng phản bác. “Tôi nhút nhát là do từng bị bạn bè xa lánh. Chẳng liên quan gì đến phong thủy hết.”
Hiroaki tiếp tục cất bước, Ruri vội vã đuổi theo
“Này, Hiroaki.”
“Gì?”
“Hôm qua lúc tôi định treo cổ ấy...”
“Biết rồi. Tôi chứng kiến còn gì.”
“Tôi đã nghĩ rằng cậu thật tử tế.”
Hiroaki dừng bước, liếc Ruri, thủng thẳng nói:
“Bố cậu bị mẹ kế giết, nên tôi thấy cậu tội nghiệp chứ chẳng có ý gì đâu. Có điều, về chuyện mối quan hệ của cậu với bạn bè tệ như thế thì tôi lại chẳng thấy đồng cảm tí nào.”
Nhìn theo bóng lưng Hiroaki đang tiếp tục lững thững đi, Ruri phẫn nộ hét to:
“Đồ... đồ con trai độc miệng!”
Hiroaki khựng lại, quay ngoắt lại nhìn Ruri. Giọng cô lớn đến mức khiến lũ chim sẻ đang kiếm ăn trên đồng hốt hoảng đồng loạt vỗ cánh bay lên. Thấy vậy, Ruri cũng bất ngờ.
“Sao thế?”
“Cậu làm chúng giật mình đó.”
Cô vội vàng đuổi theo Hiroaki đang vừa cười vừa sải những bước dài.
“Biết rồi biết rồi. Tôi xin lỗi.”
Họ một lần nữa sóng bước cạnh nhau. Những người nông dân đang làm việc trên cánh đồng ngạc nhiên dõi theo Ruri.
Phải rồi. Họ không nhìn thấy Hiroaki. Ruri lập tức đưa điện thoại lên tai, vờ như đang nói chuyện.
Cuối cùng hai người cũng đến ga. Ở đây không có máy bán vé, thay vào đó là một chiếc máy phát hành thẻ lên tàu. Cô ấn vào nút phát vé, một tờ giấy nhỏ có ghi tên ga và ngày tháng được in ra. Từ 6 giờ sáng đến 7 giờ sáng có ba chuyến tàu chạy qua đây. Ngoài giờ đó ra thì mỗi tiếng chỉ có một chuyến.
“Vậy, cậu đi đi nhé. Dũng cảm lên.”
Đứng trước cổng soát vé không một bóng người, Hiroaki cười tủm tỉm và vẫy vẫy tay.
“Giá mà cậu đi được với tôi thì tốt...”
Ruri thở dài. Hiroaki đã chết ở vùng đất này, biến thành một linh hồn không siêu thoát, mãi mãi không thể rời xa ngôi làng này nửa bước. Từ hôm nay, cô phải quyết tâm điều tra bằng được.
“Tôi đâu thể rời khỏi đây. Ruri thích nhé, được đi đến bất cứ nơi nào cậu muốn.”
Hiroaki nói với vẻ ghen tỵ, đúng lúc đó tàu vào ga. Khi Ruri quay lại nhìn về phía cửa soát vé đã không thấy bóng dáng cậu đâu nữa.
Sau khi đổi tàu, Ruri lại trở về ga Oshiage. Bầu không khí nóng nực bao trùm lấy cô, khiến cô thực sự cảm thấy mình đang quay lại chính con đường mình đã đi.
Cô đứng trước ngôi nhà có biển đề “Watanabe”, nhìn xuống đồng hồ đeo tay xác nhận lại một lần nữa. 11 giờ kém 2 phút. Ruri đứng lưỡng lự thêm một chút. Trong gara không có xe, có lẽ Reiko đã ra khỏi nhà.
Kim đồng hồ chỉ đúng 11 giờ, cô mở cửa, bước vào trong nhà.
Ruri đứng ở sảnh cởi giày, tâm trạng phức tạp.
Cô mới rời khỏi nhà ngày hôm qua. Khi đó, thực sự cô không nghĩ sẽ có ngày trở về.
Giá để giày, chiếc gương lớn, kệ để đồ... những đồ vật quen thuộc lần lượt lọt vào mắt cô. Chỉ mới vắng nhà một đêm thôi mà sao cô lại cảm thấy hoài niệm thế này.
Ngôi nhà này được bố cô xây dựng dựa trên kiến thức phong thủy. Cái sảnh này chính là quỷ môn, vì thế ông đã đặt thêm một chiếc gương lớn để loại bỏ chướng khí.
“Con về rồi.”
Cô nói, dù biết sẽ chẳng có ai chào đón mình.
... Đúng vậy, bố cũng không còn nữa.
Đã nửa năm trôi qua, sự vắng mặt của bố một lần nữa xoáy sâu vào trái tim Ruri. Cùng với đó, nỗi căm giận dành cho Reiko cũng nhân lên gấp bội. Ngay giờ phút này, có lẽ cô ta đang vô cùng đắc ý vì được xuất hiện trên chương trình truyền hình, thay thế cho vị trí của bố.
Ruri cứ đứng chết trân ở sảnh, nước mắt chảy dài. Có lẽ ngay cả trong mơ bố cũng không ngờ được rằng, mình sẽ bị đối tượng tái hôn sát hại rồi cướp đi tất cả mọi thứ đâu.
Bố, con nhất định sẽ báo thù cho bố
Ruri quệt nước mắt, hít một hơi thật sâu.
Cho đến ngày tự sát, cô không có thời gian để khóc lóc. Ruri cởi giày, đi đến thư phòng của bố đầu tiên.
Đó là một phòng đọc sách đơn giản, rộng tám chiếu, chỉ có giá sách và bàn làm việc. Kể từ ngày đó, đã lâu cô không bước chân vào căn phòng này, cảm giác mùi hương của bố vẫn còn quanh quẩn đâu đây khiến cô bần thần. Trước đây, khi còn được gặp bố mỗi ngày cô lại không nhận ra, vậy mà bây giờ chỉ đứng trong phòng thôi cũng ngửi thấy mùi của bố.
Bố là đầu bếp, nên ông không bao giờ sử dụng những thứ có mùi hương như sữa tắm, keo xịt tóc hay nước hoa. Cũng vì thế, người ông luôn tỏa ra một mùi thân thuộc dịu dàng ấm áp, vừa thơm như mùi bánh mì mới ra lò, lại vừa ngọt ngào như mùi thơm của một chiếc bánh xốp nóng hổi. Nghĩ đến đó, Ruri phải cắn chặt môi để ngăn nước mắt đang chực trào ra. Cô mở ngăn kéo bàn làm việc. Theo thứ tự đồ đạc từ trên xuống, cô bắt đầu tìm kiếm sổ nhớ của bố và cái lọ nhỏ màu xanh.
Cô cũng lật cả tấm đệm sô-pha lên, tìm kiếm bên dưới ghế bành và dưới thảm. Để chắc chắn rằng trong phòng không có ngăn ngầm, cô cũng gõ thử lên tường. Nhưng rốt cuộc, cô chẳng thể tìm thấy thứ gì trong thư phòng.
Có lẽ tất cả đã bị cô ta vứt đi hết rồi.
Đứng trước bờ vực phải lựa chọn giữa việc bị bắt giữ vì tội lỗi của mình hoặc che giấu để được sống cả đời với danh nghĩa một nữ doanh nhân thành đạt, chắc chắn Reiko sẽ không đời nào giữ lại những thứ có thể làm bằng chứng chống lại cô ta.
Ruri đưa tay vuốt mồ hôi rồi tiếp tục tìm kiếm. Vì sợ Reiko sẽ bất chợt trở về nên cô không dám bật điều hòa. Dù cô có trốn được kịp thời thì cô ta cũng sẽ phát hiện ra nhiệt độ khác thường của căn phòng. Thế nên Ruri đành dán miếng dán hạ sốt lên trán, còn cổ thì quấn một chiếc khăn lạnh.
Chẳng mấy chốc đã qua buổi trưa. Ruri tạm nghỉ một chút, cô quyết định đến cửa hàng tiện lợi trước ga mua cơm nắm về ăn trong bếp. Chỉ ăn cơm nắm thôi nên cô cảm thấy hơi nhạt nhẽo, nhưng do sợ vương lại mùi nên cô không dám ăn cơm hộp. Cô cũng nghĩ tới chuyện ăn ngoài sân nhưng lại sợ hàng xóm xung quanh sẽ nhìn thấy.
Ngồi trong căn bếp đã lâu không dùng tới, ngực Ruri chợt đau nhói. Đây là nơi cô đã từng chế biến những món ăn trưa tâm đắc nhất, nào là cơm chiên trứng, mì Ý, cơm thịt băm...
Ruri đưa mắt nhìn quanh, nhớ lại những giây phút ấm áp còn được ở bên bố mẹ, cả ba người vừa vui vẻ trò chuyện vừa nấu nướng. Độ cao của bàn bếp được thiết kế phù hợp với vóc dáng nhỏ bé của mẹ, nên mỗi lần bố dùng thớt lại phải còng cả lưng, nhưng ông chỉ nhăn nhó cười xòa.
Khi cả gia đình cùng nấu bữa tối, bố sẽ làm salad, mẹ nấu món chính còn Ruri phụ trách món xúp. Bố nhất định sẽ cắt táo thành hình con thỏ rồi mới cho vào salad, còn trứng trần cũng phải tỉa hình bông hoa.
Tuy vậy, những hình ảnh tươi đẹp đó chỉ còn trong ký ức, bởi bàn bếp đã được sửa lại để phù hợp với dáng người cao ráo của Reiko. Nơi đặt gia vị và cách sắp xếp dụng cụ cũng thay đổi, toàn bộ đều trở thành đồ của Reiko. Ruri thở dài, kết thúc bữa ăn.
Cô quay trở lại thư phòng, tiếp tục tìm kiếm. Lần này cô bắt đầu tìm từ góc của giá sách.
Trên giá có vô vàn cuốn sách về đồ ăn toàn thế giới, sách về Dinh dưỡng học và cả sách về thuật phong thủy. Ruri phải đứng lên ghế mới với tới được những cuốn ở tầng trên cùng, tình cờ lại là những cuốn dày nhất, không ít cuốn cô phải bê bằng hai tay mới lấy ra được. Cô lấy ra tùng cuốn, tỉ mỉ xem xét cả phía trước lẫn phía sau nên tốn thời gian hơn nhiều so với dự kiến.
Mặc dù mái tóc dài của cô đã được buộc lên nhưng vẫn vô cùng nóng. Ruri đưa tay lau mồ hôi đang chảy nhễ nhại, tiếp tục chiến đấu với đống sách vở khổng lồ.
Sau khoảng ba tiếng đồng hồ, cuối cùng việc tìm kiếm trong thư phòng cũng xong. Tiếp theo là phòng kiểu Nhật.
Trong căn phòng này gần như không có đồ đạc gì, Ruri cẩn thận tìm kiếm trong từng ngăn kéo của chiếc tủ kéo kiểu Nhật, cả những thứ cất trong tủ trần cô cũng lôi ra, nhưng không chỉ cuốn sổ nhớ, mà ngay cả những thứ có thể trở thành đầu mối cũng không tìm được.
Đã gần 5 giờ chiều. Dù bên ngoài trời vẫn sáng nhưng cô nghĩ mình nên rời đi ngay. Cả ngày tìm kiếm không thu hoạch được gì khiến Ruri cảm thấy khá hụt hẫng, cô về phòng mình để lấy thêm quần áo.
Cánh cửa phòng vừa mở ra, Ruri sững người bàng hoàng. Giữa phòng là một đống hộp các tông lớn nhỏ.
“Cái gì thế này...”
Hôm qua khi cô rời khỏi nhà, chắc chắn không có những thứ này. Tên người nhận là Reiko. Ruri rất muốn biết bên trong có gì, nhưng hộp được dán kín băng dính, nếu bóc ra sẽ để lại dấu vết. Từ lúc bố mất, Reiko mải mê mua sắm, có lẽ vì nghĩ cô sẽ vắng nhà khoảng một tuần, cô ta đã nhân dịp này lấy phòng cô làm nơi chứa đồ. Bình thường, cô ta sẽ không bao giờ lộ ra sai lầm. Nghĩ rằng mình có thể bóc trần Reiko, Ruri thấy nhẹ lòng hơn một chút.
Không chỉ nhét thêm quần áo vào balo, Ruri còn mang theo laptop và cục phát wifi trả trước. Lần trước cô cho rằng đằng nào mình cũng tự tử nên thấy những thứ này không cần thiết nhưng lần này cô có một tuần, có lẽ sẽ cần dùng đến.
Sau khi chắc chắn rằng mình không lưu lại dấu vết ở những nơi đã lục soát Ruri ra khỏi nhà rồi khóa cửa lại.
“... Hôm nay tuy không tìm được gì nhưng trong phòng riêng của tôi có rất nhiều hộp các tông. Có lẽ cô ta đã điên cuồng mua sắm. Dù sao cô ta tiêu bao nhiêu tiền cũng chẳng có ai hỏi tới.”
Quay trở về quán trọ, Ruri vừa ngồi ăn ngấu nghiến món cơm thịt lợn chiên vừa báo cáo lại với Hiroaki. Đây là món cơm thịt chiên bác đầu bếp làm cho cô. Thịt rất tươi ngon còn lớp chiên xù bên ngoài thì giòn tan, thêm cả miếng trứng luộc lòng đào trộn với nước xốt ngon không cưỡng nổi.
“Đó cũng được tính là có thu hoạch. Cậu mới bắt đầu vắng nhà. Cô ta sẽ lơ là thôi.”
“Tôi còn muốn tìm kiếm trong phòng riêng của Reiko nữa. Nhưng hôm nay tốn thời gian trong thư phòng quá. Ngày mai tôi nhất định sẽ triệt để lục lọi.”
Ruri phồng má nhai một miếng thịt rán, rồi lại ăn một miếng rau cải xanh trộn to. Rau cải xanh vẫn còn tươi mọng, vị ngọt tràn ra khoang miệng.
“Hôm nay là ngày đầu tiên điều tra, tôi biết là cậu vất vả... Nhưng công nhận cậu ăn nhiều thật đấy.”
“Ngon mà.”
Thấy Ruri lôi laptop từ balo ra, Hiroaki hỏi.
“Mẹ kế của cậu có dùng máy tính để bàn không?”
“Cô ta cũng sử dụng máy tính xách tay, lúc nào cũng mang theo bên người. Cũng có khả năng cô ta mua thuốc độc qua mạng, tôi cũng muốn xem trộm xem sao.”
Sau khi sắp xếp hành lý, Ruri lắc lắc đầu sang hai bên, rồi vặn mình vài cái.
“Haiz... Vừa tìm kiếm vừa phải canh chừng để không bị lộ, hại thần kinh quá đi mất. Mấy cuốn sách trong thư phòng bố tôi cũng nặng muốn chết, vai và lưng tôi đang kêu răng rắc đây này.”
“Vậy cậu đi ngâm nước nóng đi. Ở đây là nước nguồn, có tác dụng trị đau cơ đấy.”
“Ồ, đúng rồi nhỉ. Vậy tôi đi một lát nhé.”
Ruri mang theo quần áo để thay và dụng cụ tắm rửa, nhanh chóng đi về ph?