
KẾ HOẠCH TỰ SÁT
Tổng số chương: 7
Mang ý nghĩa “rất an toàn, rất bình an”,
là ngày vô cùng mai mắn, vạn sự đều trôi chảy thuận lợi.
Kẻ đã giết bố, chính là mẹ
Nhưng bằng chứng đã bị tiêu hủy rồi, mình thật bất cẩn.
Mình đã quá tuyệt vọng với cuộc đời này.
Vĩnh biệt.
Cầu mong một ngày nào đó ông trời sẽ giáng
sự trừng phạt xuống đầu cô ta.
Watanabe Ruri
Ruri đặt trên bàn một bức thư như vậy và toàn bộ tài sản của cô. Tuy rằng ngần ấy tiền để trả cho một đêm trọ là quá nhiều, nhưng cứ nghĩ đến những chuyện phiền lòng về sau, cô lại cảm thấy chừng đó vẫn không đủ. Vì thế, không chỉ tiền, cô còn để lại cả thẻ học sinh và điện thoại di động để cảnh sát địa phương và người của quán trọ không gặp khó khăn gì khi muốn tìm kiếm thân thế và người giám hộ hiện tại của cô.
Sau khi đã đọc đi đọc lại bức di thư nhiều lần, cô rời khỏi phòng. Lúc nhận ra mình vô tình đi luôn đôi dép đi trong phòng của quán trọ, cô bối rối xỏ chân vào đôi giày của mình.
9 giờ 30 phút tối.
Ngoài sảnh tĩnh mịch đến đáng sợ.
Máy bán hàng tự động kêu lên một tiếng “bíp” nhỏ. Điện tắt, các kệ hàng bị phủ kín vải, quầy bán đặc sản và quà lưu niệm này tồn tại được đều nhờ vào lương tâm của khách trọ. Ghế sô-pha và bàn. Máy mát xa chạy bằng đồng xu. Cô đi qua những thứ đó, đặt chìa khóa lên bàn tiếp tân ở sảnh chính rồi nhẹ nhàng tiến ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa, cô lập tức bị bao trùm bởi không khí ẩm thấp của mùa hè và tiếng kêu inh tai của lũ ếch. Ngay trước quán trọ là một con đường nhựa, chiều rộng chỉ vừa đủ cho một chiếc xe, hai bên đường cây cối xanh mướt um tùm.
Ánh đèn đường le lói yếu ớt, bầu trời đầy sao còn sáng hơn thứ ánh sáng nhân tạo này. Hòa cùng với dàn hợp xướng của tiếng ếch, tiếng cú kêu vọng lại rõ ràng từ màn đêm đen phía trước.
Đi được một đoạn, ngã ba hiện ra trước mắt Ruri.
Cô lấy tấm bản đồ từ trong túi quần jeans ra. Gọi là bản đồ nhưng thực chất nó chỉ là bản in từ trên mạng. Trên đó có vẽ một đường màu đỏ bắt đầu từ quán trọ, đến chỗ ngã rẽ thì đường màu đỏ kéo dài tiếp về phía bên phải. Ruri chỉnh lại mắt kính rồi bắt đầu tiến vào đường nhánh bên phải.
Con đường trải nhựa dần thu hẹp lại, cuối cùng thành con dốc toàn đất đá. Ánh đèn đường hoàn toàn biến mất, cô dùng chiếc đèn pin đã chuẩn bị từ trước soi rọi con đường đêm. Mật độ cây cối càng lúc càng dày, những lùm cây um tùm cản trở lối đi của Ruri. Dù vậy, cô vẫn cố gạt những cành cây ngáng đường mình và chăm chăm tiến về phía trước.
Khoảng hai mươi phút sau, hơi thở của cô đã trở nên đứt quãng. Mái tóc dài đến eo như một chiếc áo măng tô bao phủ tấm lưng cô, khiến chiếc áo phông cô đang mặc thấm ướt mồ hôi. Vừa lau mồ hôi trên trán, Ruri vừa tiếp tục leo lên con dốc nhấp nhô đầy rễ cây lan ra. Lúc này, một quang cảnh hùng vĩ chợt hiện ra trước mắt.
Chính là đây.
Ruri lấy vạt áo lau lại mắt kính phủ đầy hơi nước rồi đeo lên mặt. Trông cô như một kẻ lữ hành mệt mỏi vừa phải trải qua một hành trình đằng đẵng không ngơi nghỉ. Giữa con dốc, một vùng đất bằng phẳng được ánh trăng chiếu rọi hiện ra. Trong không gian rộng lớn ấy, khoảng mười thân cây sừng sững vươn lên. Màu xanh của rêu bám đầy trên nền đất. Mùi đất ẩm phảng phất quanh mũi. Đứng từ đây có thể trông thấy ánh sao lấp ló giữa những ngọn cây cao vút và tán lá dày. Một khung cảnh huyền ảo biết bao.
Ruri hít một hơi thật sâu, cắt đứt mạch suy nghĩ trong đầu. Cô cảm nhận rõ hơi thở ấm áp tĩnh mịch của thiên nhiên đang bao bọc quanh mình.
Thật là một nơi tuyệt đẹp.
Trái tim Ruri rung động.
Được ở một nơi như thế này thật tuyệt.
Tốt quá, trước khi chết còn có cơ hội nhìn thấy cảnh đẹp đến thế.
Ý nghĩ sau cùng, quyết tâm bùng cháy trong đôi mắt cô.
Hít một hơi thật sâu, Ruri đi về phía một cây đại thụ lớn nhất rồi đặt balo xuống. Mở khóa kéo balo, cô lôi ra một sợi dây thừng.
Dùng miệng ngậm đèn pin để soi sáng, cô vòng sợi dây thừng, thắt lại. Độ rộng của vòng dây vừa đúng bằng đầu Ruri. Cô đã tìm hiểu cách thắt nút trên mạng và luyện tập nhiều lần. Sau khi thắt dây xong, Ruri tháo kính cất vào balo. Đoạn, cô đứng dậy, trèo lên cái ghế gấp đã mang theo ở cửa ra vào nhà trọ. Cô treo sợi dây lên cành cây rồi kéo thử.
Tốt rồi, chắc sẽ không tuột được đâu.
Hít sâu một lần nữa, Ruri liếm môi.
Bố, mẹ, hãy chờ con. Ba người chúng ta sẽ lại hạnh phúc bên nhau ở thiên đường.
Cô ngước lên ngắm vầng trăng lần cuối.
Trăng tròn đẹp thật đấy...
Ruri chầm chậm tròng sợi dây vào cổ, rồi cô đưa chân đá chiếc ghế gấp.
Cửa đóng “cạch” một tiếng. Âm thanh giày cao gót vang lên chát chúa trên nền đá hoa, Ruri có thể nghe thấy tiếng bước chân tiến từ phía cửa đến hành lang.
Cô Reiko đã về.
Đang ngồi trước laptop trong phòng riêng trên tầng hai, Ruri gập màn hình lại rồi đứng lên. Cô đi xuống tầng, Reiko đang ở trong bếp cầm bình nước uống ừng ực.
“A, Ruri đấy à. Cô về rồi đây.”
Reiko vừa lau khóe miệng vừa mỉm cười.
Khuôn mặt cô ta hơi đỏ, hơi thở phảng phất mùi ngòn ngọt đặc trưng của rượu. Reiko đặt cái bình lên bàn rồi đi ra ngoài phòng khách, cô ta ngã nhào xuống ghế sô-pha. Cái váy ngắn đỏ rực kéo lên làm lộ ra cả cặp đùi.
Phòng kiểu Nhật bên cạnh phòng khách là nơi đặt bàn thờ, Ruri liếc mắt qua đó. Không biết người bố mỉm cười trong tấm ảnh trên bàn thờ kia đang nghĩ gì.
Vẫn chưa đến 5 giờ chiều. Vì là mùa hè nên hiện tại bên ngoài trời vẫn sáng. Giờ này mà cô ta đã về nhà với bộ dạng say khướt như vậy.
“Không sao. Cô đã nhờ người lái xe về...” Reiko nói với Ruri đang đứng đằng xa, “Cô có mang đồ ăn về đây, vừa hay đúng giờ ăn tối.”
“Cháu không ăn đâu. Bây giờ cháu đi ra ngoài một chút... đi với bạn.”
“Thế à...”
“Chắc cháu sẽ ngủ nhà bạn luôn.”
“À, cháu đang nghỉ hè mà nhỉ.”
Ôm cái gối bông mềm mại trong lòng, Reiko nói với giọng điệu có chút ngờ vực. Nếu cô ta nhìn về phía Ruri, chắc cô ta sẽ nhận ra thực chất cô chẳng có bạn bè nào ở đây cả.
“Nhưng mà... cháu không có tiền.”
Dù Reiko đang say xỉn nhưng việc cô ta trở về vào giờ này đúng là may mắn với Ruri, cô không có đủ tiền.
“Hả?” Tiếng Reiko chậm chạp vang lên. “Tuần trước cô chưa đưa cháu tiền tiêu vặt à?”
“Cháu mua sách nấu ăn nên hết mất rồi.”
“Ừm, ra thế.”
Reiko không nghĩ ngợi với tay lấy túi xách đặt trên bàn.
“Năm nghìn yên đủ không?”
“Hai mươi nghìn... À, năm mươi nghìn đi ạ.”
Nếu chỉ tính phí đi lại và tiền nhà trọ thì chắc hai mươi nghìn yên là đủ. Nhưng còn phải đề phòng những sự cố bất ngờ phát sinh như tàu chậm hoặc bị mất cắp hay đánh rơi đồ. Dù sao đi nữa, nhất định cô phải đến được nơi đó trong ngày Đại An, nên cần mang theo nhiều tiền hơn mới yên tâm được.
“Cháu cần ngần ấy tiền làm gì vậy?” Đôi mắt đang mơ màng của cô ta đột nhiên mở lớn.
“Cháu muốn đến USJ* ở Osaka.”
Chu thich: USJ: Universal Studios Japan. Công viên chủ đề ở Osaka nơi du khách có thể trải nghiệm các sô diễn, các trò chơi cảm giác mạnh, tận hưởng thế giới trong các bộ phim nổi tiếng của Hollywood như “Jaws” và “Jurassic Park”.
“Ừ, được rồi.” Reiko chậm rãi rút ra năm tờ tiền mười nghìn yên đưa cho Ruri. “Của cháu đây.”
Tiền vừa chạm vào đầu ngón tay, Ruri đã giật phắt lấy. Reiko cũng từ từ nhắm mắt lại, tay đặt trở lại sô-pha.
“Còn gì nữa không?” Reiko hỏi bằng giọng ngái ngủ.
Số tiền bảo hiểm ba trăm triệu yên của bố tôi đi đâu cả rồi?
Tài sản của bố tôi thì sao?
Tại sao bố tôi vừa mất mà mỗi ngày cô đều sống vui vẻ như thế?
“Hết rồi ạ. Cháu đi đây.”
Ruri quay trở lại căn phòng trên tầng hai.
Cô ngồi trước máy tính, mở lại trang web vừa xem.
Tusattoantap.com
Trong danh sách những địa điểm tự sát, cô kích vào làng Sagamino rồi in bản đồ ra.
Ruri kiểm tra những đồ vật cần mang đi lần cuối. Hôm nay cô đã đến cửa hàng DIY* mua dây thừng, đèn pin, ghế gấp, và cả một cái balo leo núi chuyên dụng cỡ lớn. Để chuẩn bị những thứ này, cô đã tiêu hết tiền tiêu vặt, không biết cô Reiko có nghi ngờ gì không.
Chu thich: DIY: Do it yourself. Cửa hàng chuyên bán đồ tự làm.
Ruri khoác chiếc balo to nặng lên vai và tắt máy tính.
Cô đi xuống tầng dưới, liếc mắt về phía Reiko đang hoàn toàn ngủ say trên sô-pha rồi nhẹ nhàng tiến về phía hành lang.
Hôm nay là ngày Chủ nhật đầu tiên của kỳ nghỉ hè nên ga Oshiage rất đông đúc, toàn những cặp bố mẹ đưa đón con.
Ruri mua một vé đến làng Sagamino. Sau khi đến ga Tatebayashi, cô đổi sang tuyến tàu địa phương, đi khoảng hai tiếng nữa là đến nơi. Đứng cạnh Ruri là một nhóm học sinh tầm tuổi cô, bạn nữ nắm tay bạn nam chuyện trò rất vui vẻ. Ruri không có bạn gái, cũng không có bạn trai.
Ruri mới mười sáu tuổi, là một nữ sinh bình thường... Không, còn tệ hơn cả bình thường.
Trong không gian chật hẹp này, cô chợt hiểu ra. Dáng người cô cao gầy, ngực nhỏ, do cận nặng nên lúc nào cũng phải đeo đôi kính màu hồng nhạt, khuôn mặt ngoài làn da trắng thì chẳng có ưu điểm gì. Đúng là thật khó để kết bạn. Hơn nữa, bố mẹ ruột đều đã mất, họ hàng cũng không còn ai, đích thị là một kẻ cô độc giữa đất trời. Không, nói đúng ra thì vẫn còn một bà mẹ kế.
Mẹ của cô, Nanami đã mất từ bốn năm trước, khi ấy Ruri vẫn còn là một cô bé lớp Sáu tiểu học*. Bà mắc bệnh xuất huyết dưới màng nhện. Trước đó bà vẫn rất khỏe mạnh, rồi một ngày đột nhiên bà ngã xuống, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Chu thich: Ở Nhật, cấp tiểu học có 6 năm.
Bà là một người rất dễ mến. Vì làm nghề tổ chức tiệc nên lúc nào bà cũng đem lại cảm giác ngọt ngào, dễ chịu như một chiếc bánh chiffon vậy, nơi đâu có bà nơi đó sẽ trở nên ấm áp. Nhà hàng chỗ bố làm đầu bếp và tiệm bánh ngọt nơi mẹ làm việc rất gần nhau, bố đã yêu mẹ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ông yêu vóc dáng nhỏ bé xinh đẹp khi bà đội chiếc mũ trắng, yêu vẻ nghiêm túc khi bà ngắm nhìn những chiếc bánh, tất cả đều rất đẹp. Bố đã kể, khoảnh khắc gặp mẹ, cảm giác giống như “có chú bướm nhỏ đậu vào trong ngực, rồi lưu lại mãi chẳng hề bay đi”. Đối với người có máu nghệ sĩ, nắm vững nghệ thuật nấu ăn truyền thống Nhật Bản, hiểu sâu sắc về nghệ thuật cắm hoa, trà đạo và thơ ca như bố, đây quả là một cách diễn tả độc đáo.
“Lần nào được gặp Nanami, chú bướm cũng mở tung đôi cánh. Mỗi khi được thấy cô ấy cười, cánh bướm trong ngực lại bay tới bay lui. Mỗi lần như thế, trái tim như được phủ ánh sáng lấp lánh, tựa ma thuật vậy. Bố đã yêu mẹ như thế đấy.”
Bố ngại ngùng và nhạy cảm đến mức ngay cả đánh tiếng trước cũng không dám.
Nhưng mẹ có lẽ đã cảm mến người đàn ông âm thầm đứng trước tiệm bánh mỗi ngày. Sau đó, năm cả hai cùng hai mươi ba tuổi, họ đã kết hôn, cho đến khi bố mở được cửa hàng riêng, mẹ vẫn luôn là hậu phương vững chắc của bố.
Mẹ hiền lành và kiên nhẫn, nhưng sâu thẳm bên trong, bà là người vô cùng mạnh mẽ. Ngay sau khi cưới, mẹ đã quyết định họ sẽ di cư sang New York.
Bố có đồng nghiệp đang mở một nhà hàng đồ Nhật ở New York và họ muốn ông giúp đỡ. Tay nghề của ông rất tốt, có điều ông đã từ chối vì chưa từng nghĩ đến chuyện rời khỏi Nhật Bản. Nhưng khi ấy, mẹ đã động viên bố rằng, “Đem đồ ăn Nhật mở rộng ra nước ngoài chẳng phải là một việc rất vinh quang hay sao.”
Sau khi di cư tới New York, mẹ cũng tới trường học làm những loại bánh truyền thống của Mỹ, tự mở rộng thế giới của riêng mình. Bên cạnh đó, mẹ cũng giúp đỡ nhà hàng bằng những món điểm tâm làm từ trà xanh và bột đậu nành.
Vào những ngày nghỉ, họ cùng nhau lên tàu đi khắp đó đây. Bất kể du lịch ở đâu, điều hạnh phúc nhất đối với họ là được thưởng thức những món ăn ngon.
New York là thành phố đa sắc tộc. Có thể dễ dàng bắt gặp những màu da khác nhau ở siêu thị, nhà hàng hay những quầy hàng lưu động. Được thưởng thức đồ ăn của người Ethiopia, Hy Lạp, Thái Lan..., bắt gặp những nguyên liệu chưa từng có trong ẩm thực Nhật Bản cũng là những trải nghiệm tuyệt vời.
Một ngày nọ, mẹ nói, “Nếu kết hợp những nguyên liệu nước ngoài với món ăn Nhật Bản thì sao nhỉ?”
Ngay ngày hôm sau, bố bắt đầu thử đưa những nguyên liệu từ nhiều nước khác nhau vào món ăn Nhật Bản, bắt đầu từ phần ăn dành cho nhân viên. Cá nướng với bột ớt Mexico, salad đậu phụ cải bó xôi trộn với rau mùi Thái Lan hay món tempura làm từ cá trống trứ danh của Ý...
“Quá tuyệt vời. Chúng ta sẽ thêm những món này vào thực đơn.” Chủ nhà hàng hào hứng nói.
Những món mới được thêm vào thực đơn của nhà hàng nhanh chóng thu hút được sự chú ý của người dân New York sành ăn.
Nhưng khi nhà hàng vừa chớm có chút tiếng tăm, bố nhận được tin bà nội - người đã một tay nuôi nấng bố từ nhỏ mắc bệnh nặng. Thế là, họ kết thúc cuộc sống di cư sau hai năm.
Sau khi về nước và lo liệu xong xuôi hậu sự cho bà, bố lại nhận được lời mời làm việc từ một người đồng nghiệp khác. Ở đó, bố tiếp tục cho ra đời những thực đơn mới kết hợp từ nguyên liệu nước ngoài với món ăn truyền thống Nhật Bản. Không lâu sau đó, nhà hàng được giới thiệu trên tờ báo địa phương với tiêu đề “Làn gió mới trong ẩm thực Nhật” và trở thành một nhà hàng nổi tiếng.
Món ăn khiến bố trở nên thực sự nổi tiếng là món gyros bọc khoai lang.
Gyros là một món ăn đến từ Hy Lạp, người ta thái lát những miếng thịt, chồng nhiều lớp lên nhau, tưới gia vị và từ từ nướng xoay vòng. Khi mặt ngoài đã nướng rám, người ta cắt vát thành từng miếng thịt mỏng, cuộn bánh mì pita bên ngoài và thưởng thức.
Bố đã điều chỉnh món này thành hương vị Nhật. Ông dùng nước ép Kagoshima để làm mềm thịt, cho thêm những thành phần gia vị đậm chất Nhật như nước tương, muối hạt, rượu Nhật, miso, tiêu đen, ớt hiểm, tiêu Yuzu, tiêu núi... Với lớp dầu vừng vô cùng hấp dẫn được phết trên bề mặt thịt, món gyros phong cách Nhật Bản khi đã nướng chín vàng được báo chí và truyền hình tung hô là “tuyệt phẩm phù hợp với cả cơm và bánh mì”. Chẳng mấy chốc, khắp nơi nơi đều biết đến cái tên Watanabe Sanao.
Ngoài ra, bố cũng giúp những nhà hàng khác phát triển nhiều thực đơn mới, do đó ông thường phải chạy đi chạy lại giữa các nhà hàng. Sáng tạo những món ăn mới lạ, độc đáo đã trở thành chuyện thường ngày của bố. Ông được các phương tiện truyền thông tung hô là “Nhà sáng tạo đồ ăn”, “Nabesana* - người đứng sau nhà hàng lừng danh”. Khi ấy bố chỉ mới hai mươi bảy tuổi.
Chu thich: Biệt danh của bố nhân vật chính, Watanabe Sanao.
Công việc của bố ngày một nhiều lên, những đơn đặt hàng sáng tạo thức ăn liên tiếp được gửi đến. Để có thể hỗ trợ tốt nhất cho bố, mẹ đã từ bỏ công việc của mình, hoàn toàn lui về làm hậu phương.
Giấc mơ sở hữu một nhà hàng cho riêng mình của bố và mẹ đã sắp trở thành sự thật. Đồng sức đồng lòng, họ cùng nhau hướng về mục tiêu ấy.
Khoảng hai năm sau khi mọi việc ổn định và đi vào quỹ đạo, mẹ mang thai.
Tuy không bị ốm nghén nghiêm trọng nhưng việc mất cân bằng hormone khiến tâm trạng của mẹ có phần bất ổn. Thời điểm ấy, mẹ nhận được mail của một người phụ nữ Trung Quốc mà mẹ từng quen khi còn ở New York.
“Cô nên đặt một bức tranh hình quả lựu cạnh giường.”
“Để luôn giữ hướng Đông Nam được sạch sẽ, thanh khiết, nếu có cửa sổ hãy lắp thêm một chiếc rèm chấm bi màu đỏ hoặc hồng.”
“Nếu cô nghe lời tôi, vận khí của gia đình và đứa trẻ sẽ đi lên. Quả lựu tượng trưng cho đứa trẻ và tài sản, hướng Đông Nam là hướng có liên quan đến số mệnh của đứa trẻ, ngoài ra, màu đỏ hoặc hồng sẽ làm ấm tử cung, hình tròn sẽ khiến tâm hồn cô thanh thản.”
Mẹ không tin lắm vào phong thủy nhưng sự chân thành của cô ấy đã khiến mẹ làm theo. Và quả thực, mỗi khi nhìn vào quả lựu màu đỏ cùng tấm rèm hồng chấm bi trắng mẹ đều thấy lòng mình an yên phần nào.
“Phong thủy hướng người ta tiến về phía trước chỉ bằng những vật quen thuộc, thật thú vị.”
Mẹ bắt đầu chú ý đến phong thủy và ứng dụng rất nhiều kiến thức vào cuộc sống. Mẹ thay đổi cách bài trí những đồ vật trong nhà, sắp đặt những đồ vật mang lại may mắn. Kết quả là, mẹ đã bình an sinh ra Ruri.
“Giờ chúng ta cũng sẽ áp dụng thuật phong thủy vào nhà hàng nhé. Thực khách không chỉ đến thưởng thức món ăn mà họ còn có thể mang theo hạnh phúc khi trở về. Tuyệt vời lắm đấy.”
Theo gợi ý của mẹ, bố đã nhìn ra hướng đi cho cửa hàng sắp mở.
Bên cạnh việc tiết kiệm tiền từ những đơn hàng và tham gia nghiên cứu món ăn mới, bố cũng bắt đầu học về phong thủy. Khi học về sự lưu chuyển của khí trong trời đất hay những phương vị, ông cảm động sâu sắc với triết lý con người cũng là một phần của tự nhiên.
Phong thủy có rất nhiều trường phái, đức tin và cách thực hiện. Có những trường phái đem lại sự may mắn, cũng có những trường phái không như vậy. Phong thủy du nhập từ Trung Quốc vào Nhật Bản, từ đó có cả những phần do Nhật Bản phát triển lên. Vì thế, bố kết luận:
“Cái gì cũng nên vừa đủ thôi. Quan trọng là đạt được sự cân bằng và thoải mái.”
Tức là, dù phương vị có tốt đến đâu cũng không nên tự tiện bài trí, dù mang lại điềm lành đến đâu cũng không nên đặt những thứ thừa thãi. Với cách nghĩ đó, bố đã bài trí nội thất, đồ đạc và xây dựng thực đơn cho nhà hàng. Công việc nghiên cứu và chuẩn bị tốn hơn mười năm ròng, cuối cùng nhà hàng Oasis cũng ra đời.
“Tất cả đều mang bóng hình mẹ con.”
Ruri mười hai tuổi khi đó nhớ rất rõ bố từng nói vô cùng thấm thía rằng, “Đưa phong vị quốc tế vào đồ ăn Nhật Bản, áp dụng thuật phong thủy vào bài trí cửa hàng, đều là ý tưởng của mẹ con.”
Nghe bố nói vậy, mẹ chỉ khẽ cười.
“Bố con chỉ giỏi nói mấy lời như thế.”
“Đó là sự thật mà. Tuy không ra mặt nhưng mọi việc đều nhờ mẹ con cả. Không có mẹ con, bố không thể sống nổi mất.”
Trước mặt cô con gái, bố chẳng hề ngại ngùng mà bộc bạch với mẹ như vậy. Gia đình của Ruri thực sự đã rất hạnh phúc.
Thế nhưng, khi vừa mới an tâm một chút về cửa hàng... chỉ vài tuần sau đó, mẹ bỗng đột ngột ra đi..
Hơn cả nỗi đau là cảm giác không thể tin nổi.
Một đứa trẻ luôn cho rằng những người thân của mình sẽ mãi mãi ở bên mình, họ không bao giờ chết. Họ sẽ luôn khỏe mạnh, họ sẽ la mắng, rồi họ lại ôm mình vào lòng. Vì thế, vào một sáng nọ, khi người mẹ đang chuẩn bị bữa sáng đột nhiên gục ngã trước mắt, khi bà được người ta đưa vào bệnh viện, khi bác sĩ thông báo bà đã mất, đứa trẻ nhỏ bé ấy cũng chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu “Mẹ sẽ không chuẩn bị bữa tối cho mình nữa sao?”.
Không chỉ Ruri, ngay cả bố cũng không thể chấp nhận cái chết của mẹ. Khi di thể của bà được đưa về nhà, ông cứ thẫn thờ vuốt ve khuôn mặt đã trắng bệch ấy không biết bao nhiêu lần, nỗi buồn đau tỏa ra khắp căn nhà. Suốt lễ tang, ông chỉ bàng hoàng ngồi nguyên đó, đôi mắt đỏ quạch chăm chăm nhìn về phía bàn thờ.
Sau khi mẹ được hỏa thiêu, tất cả những gì còn lại của bà trên thế gian này chỉ còn là nắm tro tàn. Nhìn thấy tro cốt của mẹ, Ruri đã bị sốc. Có lẽ nếu không nhìn thấy, cô còn có thể tin rằng mẹ vẫn đang tồn tại ở đâu đó trên cõi đời này. Nhưng đã thấy rồi, cô buộc phải thừa nhận hiện thực đau xót: Mẹ đã không còn trên thế gian này. Cô sẽ không bao giờ được ấp ôm trong vòng tay mẹ thêm lần nào nữa.
Nhìn người bố như mất hồn suốt tang lễ đang cố cắn chặt răng để kìm nén nỗi đau và thu thập xương cốt cho mẹ, Ruri thầm nghĩ, có lẽ có gì đó đã thay đổi. Có lẽ bố đã sẵn sàng chấp nhận để tiến về phía trước. Cô tiến lên chạm nhẹ vào lưng ông.
“Bố...”
Ruri nắm lấy tay bố, ông siết chặt bàn tay cô bằng một lực rất mạnh. Bàn tay ông run run. Có lẽ ông vẫn đang khóc. Cô không dám ngước lên nhìn vào khuôn mặt ông.
Từ khi mẹ mất, mọi việc trong nhà đều do một tay Ruri quán xuyến. Tuy chỉ mới mười hai tuổi nhưng cô đã đảm đương tất cả các công việc nhà. Trước khi đến trường, cô phải giặt giũ rồi phơi đồ, tự làm đồ ăn sáng, hết giờ học cô lại ghé qua siêu thị mua đồ rồi trở về nhà làm bài tập, tắm rửa và chuẩn bị bữa tối. Vì bố mẹ đều là những đầu bếp giỏi nên việc nấu nướng cũng không làm khó được Ruri.
Thỉnh thoảng, bố cũng cùng cô vào bếp. Cả hai đều là những người thích thú với việc ăn uống. Mỗi lần được nhìn thấy những nguyên liệu thú vị như cây giọt sương hay hoa đậu bắp, họ lại hào hứng nghiên cứu xem nên chế biến ra sao. Ở trong vườn, hai bố con cũng trồng nhiều loại cây như hẹ tây, húng quế, bạc hà, mùi tây... Mỗi lần thu hoạch, họ lại làm nem cuốn hoặc há cảo.
Lúc mẹ mới mất, bố rất sợ phải làm việc. Mỗi khi đến Oasis, ông lại vô thức tìm kiếm bóng hình mẹ. Mỗi khi nghĩ thực đơn mới, ông lại hy vọng có được ý kiến của mẹ. Thế nên, tuy là bếp trưởng nhưng ông đã xin nghỉ nửa tháng. Có điều, dù đau buồn đến đâu, ông cũng phải quay lại làm việc. Bù lại, Oasis càng ngày càng trở nên nổi tiếng.
Thực đơn của Oasis vẫn lấy những nguyên liệu đa quốc gia làm chủ đạo, bên cạnh đó còn đẩy mạnh sử dụng những thảo dược tốt cho sức khỏe trong các món ăn.
“Khi còn sống, vợ tôi đã nói rằng ‘đồ ăn chính là phong thủy được đưa vào bên trong cơ thể’. Tôi cho rằng đó là một suy nghĩ rất hay. Tôi luôn mong đến một ngày nào đó có thể xây dựng được một nhà hàng phát triển về mọi mặt.”
Trên chương trình dành cho những người sành ăn, bố nhìn vào camera, từ tốn nói.
“Có một điều tôi luôn tâm niệm trong đầu khi mở nhà hàng Oasis. Đó là bàn ăn ấm áp của gia đình tôi. Tôi luôn mong thực khách có thể ăn những món ăn ngon, cùng nhau thưởng thức hương vị tuyệt vời và nói cười vui vẻ trong một không gian ấm cúng. Tôi muốn đem lại cho mọi người khung cảnh hạnh phúc càng ngày càng khó tìm ấy. Từ trẻ nhỏ đến người già, ai cũng có thể cảm thấy mãn nguyện khi ngồi vào bàn ăn của Oasis.”
Bố đưa mắt nhìn một vòng quanh cửa hàng, như cách mà mẹ vẫn làm trước đây.
Quả nhiên, trong lòng ông vẫn luôn có hình bóng của mẹ. Điều đó khiến Ruri thực sự cảm động.
Oasis có thể trở thành nhà hàng được yêu thích như hiện nay, ngoài ra còn có một lý do khác.
Bố đã học về phong thủy, ông cũng nghiên cứu lịch Lục Diệu*, trong đó có ghi những ngày như Phật Diệt, Đại An, có tất cả sáu loại ngày cát hung.
Chu thich: Lịch dùng trong phong thủy, có thể xem ngày lành tháng tốt.
Oasis nằm gần khu văn phòng, khi nghiên cứu vị trí, bố thường nửa đùa nửa thật nói “Chúng ta ký hợp đồng ngày X nhé. Hôm đó là ngày Đại An”, hoặc “Hôm nay không được rồi. Hôm nay là ngày Phật Diệt”. Thời đại này không còn mấy ai tin vào những thứ như vậy nữa, nhưng bố đã tạo ra hẳn một thực đơn thay đổi theo lịch Lục Diệu.
Vào những ngày đen đủi như Phật Diệt hoặc Xích Khẩu nhà hàng có món cơm đậu đỏ, những ngày may mắn như Tiên Thắng nhà hàng phục vụ những món ăn nhanh như mì miến, vào ngày Tiên Phụ là món sashimi, ngày Đại An hay Hữu Dẫn sẽ có những món rau đem lại điềm lành.
Một thực đơn độc đáo như vậy cũng là lý do khiến nhà hàng ngày một phát triển.
Oasis dần dần mở rộng, giống như một cái cây âm thầm tỏa hương thơm, như ánh mặt trời soi rọi khắp không gian, tạo ra bầu không khí ấm áp, gần gũi cho những cuộc chuyện trò. Thực khách đến đây đều rất hài lòng.
“Có lẽ mẹ cũng vui lắm bố nhỉ.” Ruri nói.
Từ lúc mẹ mất, bố vẫn tránh ánh mắt của cô nhưng cô biết, ông vẫn thường thầm khóc mỗi khi nhớ về mẹ. Ông vốn dĩ là một người rất nhạy cảm.
“Ruri, con có biết tiếp theo bố sẽ làm gì không?”
“Tiếp theo? Bố định mở một nhà hàng nữa ạ?”
Bố lắc đầu, “Con có còn nhớ ước mơ của mẹ là gì không?”
Ruri đã nhớ ra rồi. Tuy sau khi sinh con mẹ phải tạm nghỉ một thời gian, nhưng bà luôn ao ước có thể mở auberge - một nhà hàng kiêm nhà trọ.
“Đúng thế.” Bố gật đầu thật mạnh. “Oasis đã đi vào quỹ đạo rồi, chúng ta hãy thử xem sao.”
Tuyệt quá. Tuy mẹ đã mất nhưng dường như bà vẫn luôn sống mãi trong trái tim hai bố con.
Con cũng sẽ giúp bố.
Chúng ta cùng biến ước mơ của mẹ thành sự thật.
Thế mà...
Sự xuất hiện của Reiko đã khiến mọi thứ hoàn toàn thay đổi.
“Tàu đang vào ga. Đề nghị quý khách đứng vào trong vạch kẻ trắng.”
Đang chìm trong dòng suy nghĩ, Ruri giật mình ngẩng đầu lên. Tàu đã vào ga Oshiage, cô vội vàng bước lên. Chuyến tàu quá đông đúc khiến Ruri phải ôm khư khư cái balo trước ngực.
Tàu chuyển bánh, cô bỗng nhiên thấy lòng nhẹ đi đôi chút.
Thế là, cô đã tiến gần hơn đến cái chết.
Trên trần tàu, một tấm hình tạp chí bị gió điều hòa thổi bay phần phật. Trên mặt giấy trơn nhẵn, một người phụ nữ trẻ đang mỉm cười duyên dáng.
“Watanabe Reiko - nhà sáng tạo đồ ăn quyền lực
Một vẻ đẹp toàn diện”
Ruri hít một hơi thật sâu.
Reiko xuất hiện trước mặt Ruri lần đầu tiên với tư cách là trợ lý của bố.
Mẹ mất đã được nửa năm, bố vẫn luôn than thở rằng ông phải một mình làm quá nhiều việc. Ông rất cần người giúp ông quản lý giờ giấc và làm đại diện. Có hơn ba mươi ứng viên nhưng trong số đó, chỉ có Reiko là có bằng nghiên cứu dinh dưỡng và có hiểu biết về rất nhiều nguyên liệu, công thức nấu ăn. Trước đây cô ta tùng xây dựng thực đơn dinh dưỡng cho một nhà hàng liên kết với thẩm mỹ viện.
Dù là một nhà hàng nổi tiếng nhưng Oasis vẫn chỉ là nhà hàng tư nhân, cho đến thời điểm đó, cộng sự của bố cũng chỉ có mẹ. Và để tiết kiệm kinh phí, họ lấy luôn thư phòng của gia đình làm văn phòng làm việc. Một ngày nọ, Reiko đến nhà Ruri với tư cách “công tác”. Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau vì khi ấy Ruri vừa mới vào trung học, đang trong kỳ nghỉ Tuần lễ vàng.
Reiko hai mươi sáu tuổi, cô ta mặc một bộ vest đen lịch sự rất phù hợp với kiểu tóc ngắn lệch đang thịnh hành.
“Cháu là Ruri phải không? Cô là Nakajima Reiko. Rất vui được gặp cháu.”
Cô ấy mỉm cười và nói bằng chất giọng rất dễ nghe.
Cô ấy thật đẹp.
Đó là ấn tượng đầu tiên của Ruri về Reiko.
Khuôn mặt cô ta được trang điểm kỹ lưỡng nhưng không hề khiến người khác cảm thấy khó chịu. Reiko trông như một cựu diễn viên đóng vai nam chuyển nghề sau khi rút khỏi đoàn kịch nữ Takarazura nổi tiếng.
Kể từ đó, Ruri thường gặp Reiko vài lần một tuần, lúc thì cô ta bận rộn trong bếp của Oasis, lúc thì cô ta đang nghiên cứu thực đơn mới với bố.
“Có lẽ chúng ta nên chuyển văn phòng đi đâu đó.”
Vì nghĩ rằng nhiều người ra vào sẽ ảnh hưởng đến việc học của Ruri nên Reiko đã nói với bố như vậy. Thời gian Reiko ở lại ngày càng lâu nhưng Ruri chẳng mấy khi trở về nên cũng không để ý lắm.
Chuyện này khiến cô bắt đầu chú ý đến Reiko. Một lần, cô bắt gặp Reiko chụp ảnh lại những món ăn. Cô ta trải khăn trải bàn ra, bày thịt bò nướng và thịt gà lên rồi chụp lại.
“A, chỉ có cô Nakajima thôi ạ? Bố cháu đâu?”
“Sếp đang dự buổi phỏng vấn trên truyền hình.”
“Nhiều đồ ăn quá. Cô đang làm gì thế?”
“Cô chụp để đăng lên trang chủ của nhà hàng. Đây đều là những món trong thực đơn Giáng Sinh của năm nay đấy.”
Bên ngoài tiếng ve kêu râm ran. Bây giờ vẫn là giữa hè nhưng giới kinh doanh nhà hàng đã bắt đầu chuẩn bị cho Giáng Sinh.
“Ruri, cháu thấy thế nào?”
Reiko nối máy ảnh vào máy tính rồi cho Ruri xem những bức ảnh vừa chụp. Cũng không tệ.
“Thiếu một chút sinh động thì phải.”
“Sinh động à...” Reiko nghiêng đầu khó hiểu.
“Đã có thịt bò nướng chưa cô?”
“Có rồi.”
“Cô đặt cả miếng lên đĩa phải không? Cháu nghĩ cô thử để nguyên hai phần ba miếng, chỉ cắt khoảng một phần ba thôi xem sao. Trông sẽ như là mình đang cắt dở vậy.”
“À à, cô hiểu rồi.”
Nhìn thấy sự ngưỡng mộ không hề che giấu trong mắt Reiko, Ruri cảm thấy lâng lâng. Cô muốn thể hiện hết những gì mình biết cho Reiko xem.
“Còn nữa, màu sắc trông không được cân đối lắm thì phải. Thịt đã màu nâu rồi, ngay sau nó lại là súp lơ xanh nữa thì trông tối lắm. Mình xếp một ít cà chua bi vào giữa trông sẽ đẹp hơn đó cô.”
Ruri lấy đũa đặt vào một ít cà chua bi, Reiko đang theo dõi khung cảnh qua màn hình máy tính reo lên.
“A, đúng thật nhỉ. Miếng thịt trông bắt mắt hẳn lên.”
Ruri cũng rướn cổ nhìn vào màn hình vi tính.
“Ừm, nhưng vẫn có gì đó thiêu thiếu...”
“Thiếu gì sao? Cô thấy đủ rồi mà.”
“Đúng rồi!”
Ruri lôi ra từ tủ bếp một túi nhỏ, cô mở nắp, rưới lên đĩa một ít dung dịch trong suốt. Cô nhúng bàn chải vào đó rồi quét một lớp mỏng lên những quả cà chua bi.
“Ruri à, cái đó...”
“Chỉ là giấm thôi ạ. Nhưng nó sẽ tạo độ bóng cho quả cà chua.”
“Ôi, tuyệt quá. Nhìn thôi đã thấy hấp dẫn lắm rồi” Reiko kinh ngạc thốt lên. “Ruri mới chỉ là học sinh trung học mà giỏi quá đi mất.”
“Không không. Đây chỉ là những kiến thức cơ bản thôi ạ.”
“Gì mà cơ bản chứ.” Reiko cười. “Đây đều là những kiến thức đặc biệt và cả tài năng bẩm sinh mới có được đấy. Ruri hoàn toàn thừa hưởng hết tinh hoa của bố mẹ rồi.”
“Từ bé cháu đã suốt ngày nhìn những bức ảnh chụp đồ ăn rồi. Mẹ cháu mới là người thực sự giỏi cơ.”
“Tuy cô được học về nấu ăn và các nguyên liệu ở trường đại học nhưng những việc cần kỹ thuật như thế này thì vẫn đang phải từ từ học hỏi. Cô sẽ cố gắng thật nhiều để không làm vướng chân giám đốc. Ruri, cháu giúp cô nhé.”
Đây là lần đầu tiên Ruri được một người lớn, ngoài bố mẹ ra, khen ngợi hết lời thế này.
Lúc đó, cô thật sự cảm thấy Reiko giống như một người chị thân thiết.
Từ đó, Ruri rất vui mỗi lần Reiko đến.
Một ngày nọ, Reiko nói muốn tham khảo ý kiến Ruri về việc xây dựng một thực đơn dành riêng cho giới trẻ.
“Ở Oasis chúng ta cũng đã có thực đơn cho trẻ em, nhưng chỉ giới hạn từ tiểu học trở xuống. Thế nên có rất nhiều bạn học sinh trung học cũng muốn ăn, nhưng lại không ăn hết phần dành cho người lớn. Vì thế cô muốn tạo một thực đơn ‘Bữa trưa cho các bạn trẻ’.”
Trong bàn bếp, hai người ngồi đối diện với nhau, vừa trao đổi rất nhiều ý kiến, vừa nghĩ thực đơn.
Một hôm, Ruri bỗng hỏi.
“Tại sao cô Nakajima lại muốn làm nhân viên của bố cháu?”
“Cô rất thích món gyros thịt lợn của quán, vì thế nên thành fan của Nabesana luôn. Để ăn những món do giám đốc sáng tạo ra, cô đã đi rất nhiều nơi đấy.”
Reiko cho Ruri xem rất nhiều ảnh trong điện thoại.
“Nhìn này, đây là quán ‘Gin’ ở Yokohama. Còn đây là quán ‘Tsukimori’ ở Hiro, đây là ‘San hô’ ở Kamakura, ‘Mirabe’ ở Koube, ‘Neomi’ ở Hakata...”
Vừa vuốt màn hình, Reiko vừa kể ở các quán đó có gì ngon, và những điều khiến cô cảm động ở từng nơi cô đã đi qua.
“Lúc đó cô nghe nói Oasis mới khai trương. Cô đã sưu tầm hết các cuốn sách công thức nấu ăn, các bài luận, rồi đọc hết những bài phỏng vấn trên tạp chí của giám đốc. Có lần trong buổi phỏng vấn, giám đốc nói rằng để có được Oasis như ngày nay là nhờ cả vào công lao của mẹ cháu. Họ đã đồng tâm hiệp lực gây dựng được cửa hàng như bây giờ, thực sự khiến cô rất cảm động. Vì thế cô luôn rất kính trọng chị Nanami.”
Ruri rất vui khi thấy cô Reiko hiểu được, phía sau thành công của bố còn có bóng dáng mẹ cô.
“Vì thế, khi hay tin Oasis tuyển nhân viên, cô đã lập tức nghỉ việc ở thẩm mỹ viện rồi ứng tuyển đấy. Lúc nào cũng được ăn đầy bụng những món mới nhất của Nabesana, quyết định của cô đúng là cực kỳ chính xác!”
Nhìn dáng vẻ vừa nói vừa liếm môi của Reiko, Ruri cười khanh khách.
Một cô gái tốt tính, đôi mắt màu nâu nhìn là đã biết của kẻ háu ăn, bố cũng biết chọn nhân viên ghê. Bố làm tốt lắm!
Trong lòng Ruri thầm tặng cho bố một tràng pháo tay.
Có điều, khi ấy Ruri mới mười ba tuổi, cô vẫn chưa thể hiểu hết những toan tính của đàn bà.
Khoảng một năm sau, vào buổi chiều nọ, bố và Reiko cùng trở về nhà. Tuy đã là tháng Chín, nhưng tối hôm đó nóng nực đến khó chịu.
Khi nghe bố gọi “Con xuống phòng khách đi, bố có chuyện muốn nói”, Ruri đã có cảm giác chẳng lành.
Hai người họ ngồi cạnh nhau trên sô-pha, Ruri ngồi phía đối diện. Trong một khắc, ánh mắt họ nhìn cô bỗng chứa nhiều ẩn ý.
“Con và cô Nakajima cũng thân thiết với nhau nhỉ.” Bố mở lời.
“Vâng. Có chuyện gì ạ?”
“Bố đã quyết định sẽ không đi thuê văn phòng ở ngoài nữa.”
“À, chuyện đó ạ. Cũng không sao mà. Con đã nói với bố rồi đấy thôi.”
“Thật ra... Bố định để cô ấy đến đây sống cùng với chúng ta.”
... Cái gì? Bố nói... có ý gì?
Lúc này, lần đầu tiên Ruri mới để ý thấy khoảng cách giữa họ hình như quá gần.
“Anh... bây giờ bé Ruri đang rất bối rối đấy.”
... Bé Ruri?
Reiko khẽ trách, rồi vươn tay nắm lấy tay bố.
Tại sao cô ấy lại chạm vào tay bố? Tại sao cô ấy không gọi bố là giám đốc nữa?
Cảnh tượng trước mắt khiến cơ thể Ruri đông cứng lại.
“Tức là, bố sẽ tái hôn... với cô Nakajima.”
Bố lúng túng mỉm cười. Ông vừa gãi đầu vừa nhìn Ruri với đôi mắt sáng ngời.
Phạm luật.
Bố đã phạm luật rồi.
Người đến bên cạnh bố với tư cách là nhân viên. Người vào nhà cô với tư cách làm công việc. Người cố gắng làm thân với cô...
Bố nảy sinh tình cảm với một người xảo quyệt thế ư?
Bố không còn yêu mẹ nữa sao?
Mẹ mới mất được hai năm thôi mà.
Chẳng phải chính bố đã nói sự rung động với mẹ giống như có chú bướm vỗ cánh trong ngực sao?
“Bọn cô đã cùng nhau tâm sự nhiều lần.” Reiko cố trưng ra vẻ mặt thân thiện nhưng cũng không sao giấu nổi niềm vui đang rỉ ra từ khóe miệng nhếch cao. “Giờ đây, cô muốn giúp đỡ anh ấy cả trong cuộc sống riêng tư nữa. Mẹ cháu đã mất rồi, dù trong công việc hay chăm sóc cháu, anh ấy cũng phải gồng mình lên cố gắng. Dần dần cô cũng hiểu được gánh nặng mà anh ấy phải gánh vác. Cô sẵn sàng chia sẻ những chuyện đó với anh ấy.”
Reiko nhìn thẳng vào Ruri. Dù lời nói của cô ta như thỉnh cầu, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ tin tưởng rằng tình yêu của họ, hôn sự của họ là hoàn toàn đúng đắn.
“Bé Ruri này, cô rất hiểu sự hoang mang của cháu.”
Cô thì hiểu cái gì chứ?
Nếu mà cô hiểu thì tại sao hôm nay lại cứ gọi tôi là “bé Ruri”? Tại sao không đùng kính ngữ nữa? Tôi cũng có phải người nhà của cô đâu.
“Bé Ruri, cô không hề muốn thay thế vị trí của chị Nanami. Cô không nghĩ sẽ trở thành mẹ cháu. Nhưng hãy để cô chăm sóc cháu.” Reiko nói với vẻ thấu hiểu.
Cô ta còn nói kính trọng mẹ nữa.
Nghĩ lại tình cảm quý mến dành cho Reiko, Ruri cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Tất cả đều nằm trong tính toán của cô ta hết rồi.
Cô ta là người hâm mộ bố, cô ta đọc hết những bài phỏng vấn của bố, tất cả chỉ nhằm mục đích tìm ra cách khiến bố mở lòng. Hơn nữa, điểm yếu của bố chính là mình. Vì thế cô ta mới nhắm vào mình.
Người đàn bà này, ngay từ đầu đã có mục tiêu muốn đặt bố vào lòng bàn tay rồi.
“Kể từ bây giờ, cô rất mong được cháu giúp đỡ, bé Ruri.” Reiko nói. Đôi môi trát đầy son bóng của cô ta nhếch lên, mỉm cười đắc thắng.
Sau hôm đó, Ruri không nói chuyện với bố. Dù ông có cố gợi chuyện bao nhiêu lần, cô cũng phớt lờ đi. Cô bí mật lẻn vào thư phòng bố, lục tìm trong đống sách phong thủy và tìm được hai cách “phá duyên”.
Cách thứ nhất, vừa nghĩ về đối tượng muốn phá duyên vừa đặt một cốc đầy nước ở phía Nam của căn phòng.
Cách thứ hai, để người đó mang đá mã não.
Ruri răm rắp làm theo, vừa lầm rầm cầu nguyện chia cắt bố và Reiko, vừa đặt một cốc nước ở phía Nam phòng bố. Sau đó cô còn thả một viên đá mã não vào trong cặp của ông.
Thế nhưng, mấy ngày sau đó cũng không thấy có hiệu quả gì. Bây giờ Reiko còn đến nhà cô thường xuyên hơn trước. Mỗi lần cô ta đến, cô lại nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ vọng ra từ thư phòng bố.
“Sao chẳng có hiệu quả gì thế nhỉ?” Ruri tức tối.
Đột nhiên, cô nhớ ra lời mẹ đã từng nói, “Thuật phong thủy không có hiệu quả không có nghĩa là do cách đó không đúng. Ngược lại, đó là cơ hội khiến ta mở rộng tầm mắt. Nếu ta nhìn sự việc đó từ nhiều góc độ, biết đâu lại thấy được điểm tốt của nó.”
Có lẽ mình nên nhìn xem bố có hạnh phúc hay không.
Lần đầu tiên Ruri nghĩ đến chuyện đó là lúc cô đang đứng trong bếp làm cơm tối. Bỗng bố gọi “Ruri”, ngay khi cô vừa quay đầu lại thì bố đã lấy điện thoại chụp một bức ảnh.
“Bố làm cái gì thế.”
Chiếc mặt nạ cô cố tình tạo ra trước mặt bố vô tình bị xé toạc.
Trong phong thủy cũng có một mục nói về ảnh chụp. Viết tên đối tượng vào phía sau bức ảnh rồi hướng về bức ảnh mà nói lời xin lỗi. Ảnh càng mới hiệu quả càng cao. Vì thế trong nhà Watanabe có một luật bất thành văn, đó là sau khi vợ chồng cãi nhau hay cha mẹ con cái bất đồng, nếu không có dũng khí nói lời xin lỗi trực tiếp thì sẽ lén chụp một bức ảnh của đối phương. Có rất nhiều bức ảnh kỳ lạ từ những lần lén chụp như thế. Có bức thì người trong ảnh chưa kịp mở mắt. Bức thì người trong ảnh mũi nở to hết cỡ. Những bức ảnh như thế được in ra, viết tên lên mặt sau và đưa cho cả nhà cùng xem cùng cười, cứ thế bất hòa dễ dàng được xóa đi.
“A, mắt con còn chưa mở ra này.” Ruri hoàn toàn nguôi giận, cô vừa xem ảnh vừa cười.
“Bố xin lỗi, Ruri. Bố đã khiến con phải buồn rồi.” Bố xin lỗi vô cùng chân thành.
“Bố không muốn con lo lắng. Bố sẽ không tái hôn nữa.”
“... Thật ạ?”
Cô đưa mắt lên nhìn bố. Ông đang nở một nụ cười đầy thương yêu. Ông đã đặt cảm xúc của cô lên trước cả hạnh phúc của mình, trước cả những suy nghĩ của Reiko. Ruri cảm thấy một luồng ấm áp đang dần lan tỏa trong ngực.
“Bố này, tại sao bố lại chọn cô Nakajima? Ý con là... Cô ấy hoàn toàn tương phản với mẹ.” Ruri khẽ hỏi.
“Nói thế nào nhỉ...? Có lẽ là vì cô ấy luôn bừng bừng sức sống.” Bố đưa mắt nhìn về phía xa.
Ánh mắt bố bây giờ rất giống với khi ông thu thập tro cốt của mẹ. Người bố hiền lành của cô, người bố luôn yêu mẹ bằng cả trái tim. Thời gian của ông dường như đã dừng lại ở giây phút đó. Nếu cô Reiko có thể đem lại một chút, dù chỉ một chút ánh sáng cho trái tim bố... Nếu bố thực sự cần điều đó... Rốt cuộc, cũng đến lúc nên có ai đó chấm dứt nỗi đau này.
Nếu là vì bố, có lẽ cô sẽ cố gắng coi cô Nakajima là một phần của gia đình mình.
“Con đồng ý.” Ruri khẽ thì thầm. “Con đồng ý... việc bố tái hôn.”
Bố kinh ngạc mở to mắt.
“Thật sao?”
“Vâng. Nếu việc đó làm cho bố hạnh phúc.”
“Cảm ơn con! Bố cảm ơn con, Ruri.”
Ông đột ngột bước tới ôm chầm lấy cô. Trong vòng tay ông, cô từ từ nhắm mắt lại, tự nhủ với bản thân cả ngàn lần, “Sẽ ổn thôi.”
“Đã đến ga cuối, ga Tatebayashi. Quý khách có thể chuyển sang tuyến Tsumaki. Xin quý khách lưu ý hành lý...”
Cánh cửa hai bên tàu bật mở, hành khách ùa ra.
Ruri đưa mắt nhìn phần lớn mọi người đang đi ra phía cửa soát vé, còn bản thân cô thì đi về phía tuyến Tsumaki. Trên sảnh nhỏ không một bóng người, chỉ còn lại mình cô. Cảm giác giống như bị cả thế giới bỏ rơi và chìm vào quên lãng.
Thật tốt.
Những người đó, họ còn có nhà để về.
Đưa mắt nhìn ánh tà dương tịch mịch, Ruri lại nhớ tới căn nhà chính cô vừa vứt bỏ.
Vừa bước sang tháng Mười, Reiko đã chuyển đến. Bố không muốn tổ chức rườm rà nên họ cũng không cử hành hôn lễ.
Dù đã quyết tâm để bố tái hôn nhưng thực sự Ruri vẫn rất để ý chuyện phải sống chung một mái nhà với Reiko.
Giờ đây, cô được giải phóng hoàn toàn khỏi vai trò người phụ nữ trong gia đình. Dù cô rất thích nấu ăn nhưng mỗi lần vào bếp là lại bị đuổi khéo, “Được rồi, bé Ruri không phải làm đâu. Năm sau cháu có kỳ thi quan trọng đó. Mau đi học bài đi.” Reiko hoàn toàn nắm quyền lãnh đạo. Ruri không được làm bếp, đành giết thời gian bằng việc tự học, đọc sách hoặc xem truyện tranh.
Đối với bố, cô ta là vợ. Nhưng đối với Ruri, cô ta chỉ là người dưng nước lã. Phải chung sống với người xa lạ dưới cùng một mái nhà, thực sự quá gò bó. Rõ ràng là ở nhà mình mà đến đi vệ sinh, đi tắm hay ngồi xem phim cũng không được thoải mái.
Dù Reiko luôn nói đừng ngại nhưng Ruri vẫn tự dọn dẹp và giặt giũ đồ của mình. Mặc dù Ruri đã cố gắng tránh né nhưng cùng sống dưới một ngôi nhà, có những việc không muốn nhìn cũng phải nhìn.
Ví dụ như những chiếc áo lót quần lót viền đăng ten của cô ta cùng treo trên giá phơi với những đồ lót của bố. Nhìn chúng, những suy nghĩ nhạy cảm của một cô con gái tuổi dậy thì lướt qua đầu Ruri, chắc mấy cái này là đồ lót quyến rũ, chắc đối tượng để quyến rũ là bố mình rồi, bố thích loại đồ lót này sao, vân vân...
Cô cũng không thích nhìn Reiko mặc những chiếc áo bó sát vào cơ thể. Những chiếc áo lót ren ôm sát và đẩy ngực lên cao khiến khe ngực cứ lộ ra mỗi lần cô ta cúi xuống.
Thứ kinh khủng nhất là băng vệ sinh. Mỗi khi Ruri mở tủ đồ trong phòng vệ sinh, cô lại bắt gặp những gói đồ mãi không thể nhìn quen mắt nổi. Dù sống chung một nhà nhưng mỗi khi nghĩ tới việc có một người phụ nữ “tới tháng” là Ruri lại thấy không thoải mái. Rồi một ngày nào đó đột nhiên cô lại có thêm đứa em nữa không chừng.
Có phải cô đang phản ứng thái quá không? Bố thấy hạnh phúc là được rồi mà. Khi nào có thể tự lập cô nhất định sẽ dọn ra ngoài. Ruri tự thuyết phục chính mình, cố gắng vượt qua hết một năm. Cho đến khi Reiko can thiệp vào chuyện quản lý Oasis.
“Anh Sanao này, em thấy cửa hàng nên mua nguyên liệu với giá gốc như bình thường. Chúng ta không thể mua toàn bộ theo hợp đồng độc quyền được, rất tốn chi phí. Sao anh không thử nghĩ theo hướng từ bỏ độc quyền?”
“Yếu tố quan trọng nhất là chất hữu cơ, trong rau củ thông thường cũng có đầy đủ mà?”
Reiko đã phủ định niềm tin cơ bản quan trọng nhất mà mẹ đề ra. Lời cảm kích ý tưởng về Oasis của mẹ hoàn toàn chỉ là câu trót lưỡi đầu môi của cô ta.
Vậy mà bố chỉ nói, “ừ, cứ làm thế đi.” Thái độ của bố khiến Ruri càng mất bình tĩnh hơn.
“Sao cô Reiko có thể nói ra những lời kinh khủng như vậy được?” Cô tiến lại gần bố và thốt lên.
“Cô ấy chỉ đang cố gắng làm việc thôi con.” Bố dịu dàng an ủi cô.
“Nhưng Oasis không phải là của cô ta. Mẹ sẽ buồn đấy!”
Mỗi lần nói chuyện với bố, Ruri lại tỏ ra chống đối. Gần đây cô bắt đầu khó chịu ra mặt với ông.
“Đó không phải là những lời một đứa trẻ như con nên nói. Con đã quá ám ảnh về mẹ rồi đấy!”
Rốt cuộc cũng đến một ngày, bố đã thốt ra những lời nặng nề. Đó là lần đầu tiên bố như vậy. Trông thấy những giọt nước mắt đua nhau rơi xuống từ đôi mắt Ruri, bố vô cùng bối rối.
“Bố xin lỗi, Ruri...”
Ruri vùng chạy khỏi bếp, không nghe hết những lời bố nói. Cô cố tình giậm chân thật to và sập cửa thật mạnh để bố nghe thấy.
Từ ngày Reiko bước chân vào căn nhà này, bố đã thay đổi rồi...
Cô nằm sấp trên giường, khóc nức nở. Tiếng gõ cửa vang lên.
“Ruri, bố thực sự xin lỗi con. Dạo này bố bận nhiều việc quá.”
Ruri quyết định không để ý đến bố. Một lát sau bố bỏ cuộc và lặng lẽ đi xuống.
Cô khóc rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay, lúc tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
Khi đã bình tĩnh lại, cô nhận thấy mình thật có lỗi với bố. Bố chỉ quan tâm đến cô thôi mà. Nghĩ thế, Ruri từ bỏ ý định chiến tranh lạnh.
Mỗi ngày bố đều làm việc từ sáng tới tối, nào là kiểm tra nguyên liệu, xem lại khu bếp, tiếp khách..., làm việc đến khi mệt lử mới được nghỉ ngơi. Thế mà cô lại...
Ruri trở mình ngồi dậy. Những bức ảnh dán trên tấm bảng trên tường làm sáng bừng cả buổi sớm mùa đông. Đó đều là những bức ảnh chụp Ruri với khuôn mặt ngộ nghĩnh. Những bức ảnh bố chụp để làm hòa với cô.
... Mình cũng phải đi nhận lỗi với bố thôi.
Ruri cầm theo điện thoại rời khỏi phòng.
Cửa phòng ngủ của bố và cô Reiko đang mở, nhưng có vẻ như không có ai.
Dưới tầng có âm thanh vọng lên. Ở trong bếp thì phải. Nhẹ nhàng đi xuống và ngó vào phòng bếp, cô lại nghe thấy tiếng động truyền ra từ thư phòng.
Ruri rón rén đi về phía thư phòng, cô đột ngột mở cửa và bấm chụp ảnh, ”Bố!”
Nhưng trước mặt cô không phải là bố, mà là cô Reiko.
Chính giữa cửa sổ là bàn làm việc của bố, Reiko đang đứng đó trong bộ đồ mặc ở nhà. Chiếc ghế lớn quay lưng về phía cửa. Nếu bố ngồi đó, chắc chắn Ruri có thể nhìn thấy đầu bố, nhưng cô chỉ thấy mỗi cô Reiko.
Bố ra khỏi nhà rồi sao...
Ngay khoảnh khắc cô định quay người rời khỏi phòng thì đập vào mắt cô là một cánh tay rũ xuống từ tay vịn của chiếc ghế.
... Gì thế?
Tới lúc ấy, cô mới để ý thấy khuôn mặt Reiko tái nhợt và toàn thân cô ta đang run rẩy.
“Ruri, mau gọi xe cấp cứu! Nhanh lên!”
Cái gì? Cô ta vừa nói gì vậy?
“Mau lên! Anh Sanao không còn thở nữa rồi!”
Ruri vừa nghe tiếng Reiko lay gọi bố vừa run rẩy bấm 119. Khoảnh khắc cô chạm vào tay bố, một cảm giác bất an ập đến. Cảm giác này... khi ấy mẹ cũng thế.
Khi nhân viên cấp cứu đến, Reiko đang liên tục xoa tay bố. Ruri cũng nắm chặt lấy bàn tay mềm oặt của ông.
Bố ơi, bố sao thế này?
Bố cũng sẽ giống mẹ, sẽ bỏ con mà đi sao bố? Không phải vậy đâu đúng không?
Cô nghe thấy giọng của chính mình vang lên bên tai, như tiếng ai vọng lại từ nơi xa xăm nào đó.
Nhân viên cứu hộ vừa làm hô hấp nhân tạo vừa hỏi “Đăng ký bảo hiểm ở bệnh viện nào?” Reiko vội vàng đáp, “Là Bệnh viện Tanabe.” Dứt lời, cô ta và Ruri cùng leo lên xe cứu thương.
Bệnh viện Tanabe là nơi bạn của bố làm việc. Bác sĩ Tanabe đang tham gia một cuộc họp nghiên cứu phương pháp trị liệu mới nên không cách nào cấp cứu cho bố. Nếu được ông ấy cứu chữa, có lẽ bố đã có thể...
Thế nhưng trên đời này chẳng bao giờ có nếu như, bố đã ra đi mãi mãi. Gương mặt buồn bã của bác sĩ khi tuyên bố bệnh nhân tử vong đến giờ vẫn ám ảnh Ruri. Nguyên nhân cái chết là nhồi máu cơ tim.
Ruri không thể tiếp nhận nổi chuyện bố đã mất. Nhưng xung quanh cô, các công việc lo liệu hậu sự vẫn diễn ra và lễ tang vẫn được tiến hành trang trọng.
Cái lạnh giữa đông càng làm cho tang lễ thêm phần buồn bã. Bầu trời âm u đổ tuyết khiến hội trường rộng lớn lạnh thấu tim. Ngồi kế bên Ruri, Reiko với vành khăn trắng quấn trên đầu đang không ngừng rơi nước mắt. Ruri chỉ còn biết máy móc cúi đầu cảm ơn từng đoàn người vào viếng. Phóng viên các báo đài, đối tác đều nhìn cô với ánh mắt cảm thông.
Đến khi nhìn thấy tro cốt của bố được đưa ra từ lò thiêu, đầu gối Ruri sụp xuống, cảm giác vụn vỡ hệt như khi nhìn thấy tro cốt của mẹ. Nhưng lúc ấy vẫn có bố ở bên cô. Giờ đây, cô chỉ có một mình. Lễ ba tuần kết thúc, cô cũng chẳng còn lại gì trong tay. Tuy rằng cô có thể vào được trường cấp ba nhờ thư tiến cử, nhưng đó chỉ là sự lựa chọn cuối cùng. Có điều, giờ cô cũng chẳng còn tâm trạng nào mà thi nữa.
Cuộc sống với người mẹ kế chẳng hề thân thích trở nên bí bách ngột ngạt hơn bao giờ hết. Cô là con một, bố mẹ đều đã sang thế giới bên kia, họ hàng có thể nhờ vả được cũng chẳng có ai, nên đành cùng chung sống với Reiko như trước.
Vào kỳ nghỉ xuân sau khi tốt nghiệp cấp hai, Ruri chỉ nhốt mình trong nhà. Nghĩ đến chuyện bố đã đi theo mẹ, cô không còn dũng khí tiếp tục sống.
Bố mẹ đã cùng nhau đi đâu nhỉ? Chết là thế nào?
Ruri bỗng thấy tò mò về thế giới bên kia, và ao ước được đến bên bố mẹ.
Ruri thường lang thang vào những website tự sát. Không phải cô muốn chết ngay, nhưng với Ruri bây giờ, vào web nhìn kẻ khác tự sát là liều thuốc để cô tiếp tục sống.
Cái chết thật sự là liều thuốc tốt nhất ư? Liệu có chắc chắn không?
Uống nhiều thuốc ngủ hay cắt cổ tay đều không chắc sẽ thành công.
Cách tốt nhất là treo cổ... Biết được điều ấy, không hiểu sao cô lại thấy yên tâm đôi chút.
Nếu đã muốn chết, lúc nào cũng có thể chết, nghĩa là b