NGÀY THỨ BA TIÊN THẮNG
Mang ý nghĩa: “Kẻ ra tay trước là người chiến thắng”. Là ngày tốt để làm chuyện mang tính cấp tách toặc tiến hành những việc liên quan đến kiện tụng. Trong ngày này, mọi việc thường được tiến hành nhanh chóng, gấp rút với vận may đến bất ngờ. Buổi sáng may mắn, buổi chiều nhiều rủi ro.
Còn được gọi là ngày “Tốc hỉ” hoặc ngày “Tức cát*”.
Chu thich: Hai từ này đều mang nghĩa: Vận may đến nhanh chóng, bất ngờ.
Chuông báo thức kêu, Ruri mở mắt.
Đúng 6 giờ sáng, cô rời giường.
Hôm nay là ngày Tiên Thắng, thực ra cô muốn xuất phát từ khoảng 5 giờ, nhưng nếu về nhà sớm quá e rằng sẽ đụng mặt Reiko.
Vươn người rồi chui ra khỏi chăn, cô thay quần áo rồi đi xuống nhà ăn. vẫn còn sớm nên cô gọi một suất ăn sáng với sandwich.
“Vì mình muốn đi ngay... nên hôm nay ăn luôn ở đây vậy.”
Vừa nói Ruri vừa leo lên chiếc ghế chỗ quầy bar. Bác chủ quán mang ra cho cô một suất sandwich, một đĩa salad và một cốc cà phê. Ngay khi vừa cắn một miếng sandwich, đôi mắt ngái ngủ của Ruri mở lớn.
... Gì thế này, thơm ngọt và ngon tuyệt vời...
Lần đầu tiên cô quan sát thật kỹ miếng sandwich trên tay. Lúc đầu cô tưởng nó giống với chiếc bánh sandwich ngày hôm qua, nhưng thứ kẹp bên trong lại là cái gì đó màu tím rực rỡ.
“Ông chủ, cái này là gì thế ạ?”
“Cái đó à? Là mứt mận. Bác mới làm thử đấy.”
Ruri cắn thêm một miếng. Không chỉ có mứt, mà còn có cái gì đó dính dính, đặc sệt và thơm ngòn ngọt.
“Một mặt phết bơ đậu phộng, một mặt phết mứt mận, sau đó kẹp lại với nhau. Đơn giản nhưng ngon tuyệt đúng không? Sandwich với bơ đậu phộng và mứt là đồ ăn nhanh tiêu chuẩn ở Mỹ đấy.”
Vị chua dịu của mứt mận hòa quyện với hương thơm ngọt ngào của bơ đậu phộng, đúng là một sự kết hợp đầy bất ngờ.
“Bác còn làm một phiên bản khác với mứt lê đấy.” Nói đoạn, ông chủ chỉ vào miếng sandwich còn lại trên đĩa.
Ăn xong miếng sandwich trên tay, Ruri vội vàng vớ lấy “phiên bản mứt lê”.
“Món này thực sự quá tuyệt. Cháu cứ nghĩ sandwich chỉ kẹp thịt xông khói hoặc trứng hay salad khoai tây, không ngờ chiếc sandwich ngọt này lại ngon đến thế. Món mứt tự làm cũng là một điểm cộng lớn đấy ạ.”
“Nguyên liệu lấy từ vườn của bà chủ đấy. Xuất đi bán rồi mà vẫn thừa nhiều mận và lê lắm. Thế nên bác còn làm cả nước ép mận nữa.”
“Cháu muốn uống!”
Nước ép mận làm từ quả mới hái, còn đầy thịt quả tươi ngon bên trong, không bị ngọt gắt mà mang vị chua dìu dịu.
“Đây là món tặng kèm nhé, vì không để được lâu.”
“Bác vẫn còn nhiều ạ?”
“Mỗi loại còn một thùng nữa cơ.”
Ông chủ quán chỉ ra sau lưng mình. Đằng sau quầy tính tiền là những hộp các tông chất đầy lê và mận đến nỗi không thể đóng nắp lại được.
“À... vậy bác có thể để lại cho cháu không ạ?”
“Để cho Ruri á?” Ông chủ quán tròn xoe mắt. “Cũng được, không thành vấn đề...”
“Nếu được, cháu muốn nhiều nhiều hơn nữa. Khoảng năm, sáu thùng, càng nhiều càng tốt ạ.”
“Vì nhiều quá nên bà chủ còn phải bỏ đi một lượng lớn, nên cháu lấy thì bác càng mừng... Nhưng cháu cần nhiều như vậy làm gì thế?”
“Bí mật ạ. Cảm ơn bác vì bữa ăn ngon.”
Ruri ngấu nghiến miếng sandwich còn lại rồi quay về phòng.
“Hôm nay cậu dậy sớm nhỉ.”
Hiroaki đã ở trong phòng tự lúc nào. Cậu ta vẫn ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ như mọi khi.
“Hôm nay là ngày Tiên Thắng, ngày sẽ gặp may mắn vào giữa buổi sáng. Bây giờ mà xuất phát thì khoảng 9 giờ tôi có thể về đến nhà.”
“Nhưng chẳng phải cậu nói Reiko thường sẽ ra khỏi nhà lúc 9 giờ sáng à? Chẳng may đụng phải cô ta thì sao?”
“Không sao. Tôi đã nghĩ ra cách rồi.”
Dứt lời, Ruri lấy một chiếc kính râm đeo lên mặt. Thấy vậy, Hiroaki vội nói.
“Chờ chút! Cái gì thế?”
“Tôi mua ở cửa hàng dưới tầng đấy.”
“Không phải. Ý tôi là cậu định làm gì?”
Hiroaki cau mày, lộ vẻ không thể hiểu nổi.
“Che bớt mặt đi một chút còn gì.”
“Thay vì làm mấy việc thừa thãi như thế, tôi nghĩ con gái bọn cậu chỉ cần thay đổi kiểu tóc, tháo kính ra là đã khác hẳn rồi.”
“Cũng đúng nhỉ.”
Ruri miễn cưỡng tháo kính râm xuống.
“Đằng sau nhà trọ có tiệm cắt tóc đấy, hay cậu đến đó cắt thử xem.”
“Giờ vẫn còn sớm mà, chắc người ta chưa mở cửa đâu.”
“Mở rồi, mở từ 6 giờ sáng ấy.”
“Sớm thế.”
“Bình thường ở đó chỉ làm buổi sáng thôi, tại vì khu này người ta đi làm rất sớm, rồi trở về quá muộn. Tiệm cắt tóc này mở ra để phục vụ những người như thế nên bà tạo mẫu tóc về vườn đó chỉ mở cửa khoảng ba tiếng buổi sáng thôi.”
Ruri lưỡng lự. Cô thực sự muốn xuất phát ngay bây giờ. Nhưng đó đúng là cách cải trang hiệu quả nhất. Rốt cuộc, cô quyết định đi cắt tóc theo lời gợi ý của Hiroaki.
Vòng ra phía sau nhà trọ, đi tiếp khoảng mười phút là có thể nhìn thấy một biển hiệu nhỏ đề “Wakita cắt và uốn tóc”. Đó là một ngôi nhà bình thường, một góc ở tầng một được ngăn ra để làm tiệm cắt tóc. Ruri bước tới mở cánh cửa gỗ cũ kỹ có dán một bức tranh trên phần kính. Trong tiệm, một bà lão đang ngồi đọc báo ngước lên nhìn cô.
Bà giục Ruri ngồi lên ghế, quàng vào cổ cô một tấm vải to.
“Cháu muốn cắt thế nào? Chỉ tỉa lại thôi nhé?”
“À...”
Vừa liên tưởng đến khuôn mặt nhân vật Ỵoshiko trong “Khu rừng bóng tối”, cô vừa nghĩ tới mái tóc dài đã nuôi từ bé của mình. Mái tóc này đã giúp cô che bớt khuôn mặt với những đường nét giống hệt bố. Bố cũng được coi là đẹp trai, nhưng những nét của bố trên gương mặt một cô gái như Ruri lại có vẻ quá góc cạnh. Vì thế mái tóc dài này giúp cô che đi cái trán rộng, đôi lông mày rậm và cái gò má hơi cao kia.
Nhưng...
Bao nhiêu năm qua, do mái tóc dài này mà dù nhìn từ xa mọi người cũng biết đó là Ruri.
“Cắt ngắn cho cháu ạ.”
Dù sao, đến ngày Đại An tiếp theo cô cũng không còn trên cõi đời này nữa.
“Cắt hết sao? Mái tóc dài đang đẹp vậy mà.”
Bà lão dùng lược chải mái tóc một cách đầy nâng niu.
“Không sao ạ. Mùa hè mà.”
Cô nhắc lại một lần nữa, nhưng bà lão có vẻ vẫn không yên tâm.
“Cô bé này, bà chưa gặp cháu bao giờ thì phải.”
“Dạ? À vâng, cháu từ Tokyo đến.”
“Tokyo à... Cháu thất tình sao?”
Bả lão hỏi, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.
“Dạ?”
“Cháu còn trẻ mà, không nên buồn phiền vì tình yêu đâu. Hay cháu mới chia tay với bạn trai?”
Bà lão cố hỏi han với vẻ sốt sắng.
“À... Cháu không bị thất tình, cũng không muốn tự tử, cháu không sao đâu ạ.”
Thấy Ruri chưng ra một nụ cười, khuôn mặt bà lão cũng nhẹ nhõm hẳn.
“Bà xin lỗi đã hiểu lầm cháu. Dù gì vùng này nổi tiếng là địa điểm tự sát mà, thế nên...”
Bà lão vừa thoăn thoắt tay lược tay kéo vừa kể lể. Tiếng kéo cắt vang lên loạt xoạt, Ruri nhắm mắt lại.
“Người dân trong vùng rất cố gắng, thậm chí còn có đội tuần tra đi tuần suốt, nên qua một thời gian, số người đến tự tử giảm hẳn đấy. Nhưng cũng không phải là không có...” Bà thở dài, nói tiếp. “Mỗi lần có người chết, dân làng tôi buồn lắm, lúc nào cũng tự hỏi sao bọn họ lại không muốn sống nữa kia chứ. Tuy chúng tôi cũng chẳng biết họ là ai, nhưng sống tiếp nhất định vẫn tốt hơn chết đi. Hơn nữa, ngày nay có rất nhiều cách giải quyết khó khăn mà.”
“Thế ạ...”
Ruri hờ hững gật đầu như thể đó là câu chuyện của người khác. Dù sao cô cũng không thể nói với bà lão rằng cô từng muốn vứt bỏ sinh mạng mình.
“Rồi đến một đợt, khu này được chọn làm địa điểm quay phim nên khách đến tham quan cũng nhiều, nhưng được vài năm thì lại ít hẳn đi, người ta chỉ biết vùng này là nơi tự sát thôi. Giờ đang kỳ nghỉ hè mà cũng chẳng có ai đến làng Sagamino nữa. Buồn lắm.”
Ruri chợt thấy cổ mát lạnh, đầu nhẹ hẳn đi.
“Xong rồi.”
Sau khi được bà lão dùng bàn chải lông mềm phủi hết đám tóc bám trên mặt, cô từ từ mở mắt.
Trong gương là một Ruri hoàn toàn khác.
Mái tóc ngắn qua tai một chút, phần mái dài lòa xòa cũng được cắt bớt, lộ ra đôi mắt sáng ngời.
Sau khi ra khỏi tiệm cắt tóc, Ruri cảm thấy như được tái sinh. Cảm giác được cả cơn gió khẽ lùa vào gáy, đến bước chân dường như cũng nhẹ nhàng hơn, Ruri quay trở về quán trọ.
“Tôi về rồi đây.”
Nhìn thấy Ruri, Hiroaki cười.
“Ồ, đúng là một cô nhóc.”
“Cậu phiền quá đấy.”
“Nhưng trông cứ như một người khác thật ấy. Vậy là cậu đại thành công rồi. Chúng ta đi thôi.”
Hôm nay Hiroaki cũng đi cùng cô đến tận ga tàu điện.
Không còn mái tóc dài lòa xòa che khuất tầm nhìn, quang cảnh hai bên đường đi vẫn hệt như ngày hôm qua nhưng cô lại thấy cảnh sắc hôm nay tươi sáng và rộng mở hơn hẳn. Dường như ngay cả đám bù nhìn ngốc nghếch trong ruộng cũng đang reo hò cổ vũ Rưri khi cô bước lên tàu.
Lúc Ruri về tới nhà đã hơn 9 giờ sáng.
Đầu tiên cô xác nhận bên trong gara không có chiếc xe nào. Sau đó, để chắc chắn hơn, Ruri bấm chuông điện tử rồi chờ một lát, sau đó cô mới mở khóa và bước vào nhà.
Nhân lúc giữa buổi sáng, vận khí còn đang tốt, cô nhanh chóng vào phòng của Reiko ở tầng hai.
Phòng của Reiko, căn phòng mà Reiko và bố cô cùng ở khi bố còn sống, hay cũng chính là căn phòng từng thuộc về bố mẹ cô.
Một thời gian dài sau khi mẹ cô mất, quần áo, túi xách... tất cả những đồ vật của bà vẫn được giữ nguyên vẹn trong căn phòng này. Mẹ cô là người vừa chăm con vừa theo đuổi sự nghiệp, cô chưa từng thấy bà có thói quen mua sắm. Nhưng dù sao bà vẫn là một người phụ nữ, vậy nên sau khi bà mất, Ruri đã rất bất ngờ khi sửa soạn đồ đạc của bà, cô phát hiện ra rất nhiều thứ, từ cái muôi tinh xảo đến những bộ quần áo bà chưa bao giờ mặc. Cuối cùng, tất cả những thứ đó, dù đã được bà dùng qua hay chưa bao giờ đụng đến, đều được cất hết vào nhà kho. Bởi cả bố và Ruri đều không đành lòng vứt bỏ những thứ từng là của mẹ. Nhưng khi Reiko bước vào ngôi nhà này, bố cô lại nói:
“Chúng ta phải sắp xếp lại đồ của mẹ con thôi.”
“Sắp xếp lại? Ý bố là gì?” Đứng đối diện với bố, Ruri ngước lên nhìn ông và hỏi.
“Nghĩa là... bỏ bớt đi vài thứ...” Bố lúng túng đáp.
“Bỏ bớt? Bố muốn vứt đồ của mẹ đi sao?” Ruri tiếp tục chất vấn.
“Đâu còn cách nào khác đâu con. Cũng không có ai dùng chúng nữa mà.”
“Sao bố có thể nói ra những lời lạnh lùng đến thế? Thật đáng thương. Bố có vợ mới rồi thì không còn quan tâm gì nữa sao?”
“Không phải vậy đâu.”
“Bố yêu mẹ hơn hay cô Reiko hơn?”
“Ruri à...” Đôi mắt bố ánh lên nỗi thê lương.
“Nếu các vị thần nói với bố rằng, chỉ cần giết cô Reiko thì mẹ sẽ được sống lại, bố sẽ giết cô ấy chứ?”
Đúng là lời nói ngu ngốc của một đứa bé tiểu học, chính cô cũng biết thế. Nhưng cô không kiềm được.
“Bố! Trả lời con đi!”
Một câu hỏi vô nghĩa và vô lý, vậy mà bố vẫn trả lời cô tử tế. Bố không nổi giận, nhưng ông rất nghiêm túc.
“Đây quả là một câu hỏi quá tàn nhẫn với bố. Nếu là con, Ruri, nếu như các vị thần nói với con rằng, chỉ cần giết bố thì mẹ sẽ sống lại, con có giết bố không?”
Ruri cứng họng.
“Không thể trả lời phải không? Vậy mà Ruri lại hỏi bố một câu hỏi như vậy.” Nói rồi, bố nhẹ nhàng xoa đầu Ruri như hồi cô còn nhỏ.
Bố, bố đừng có... xoa đầu con nữa. Con... không còn là... trẻ con nữa đâu.
Khoảnh khắc bố xoa đầu, một giọt nước mắt lăn dài trên má Ruri. Người bố luôn bình tĩnh, điềm đạm của cô... Người bố dù bị hỏi một câu đau đớn nhường ấy vẫn không nổi giận mà nghiêm túc cho cô một câu trả lời.
Vậy mà...
Câu trả lời của bố đã đánh gục Ruri.
Cô đặt mẹ và Reiko lên bàn cân, còn bố lại đưa chính mình lên bàn cân với mẹ. Nghĩa là... cô phải hiểu rằng đối với bố, Reiko đã quan trọng tới mức nào.
Sau đó, Ruri không bao giờ nhắc lại chuyện kỷ vật của mẹ nữa. Cô cũng không rõ cụ thể bố đã làm gì với chúng. Cô chỉ biết, rất nhiều hành lý của Reiko được đưa đến, và chúng đã được cất gọn gàng trong tủ quần áo.
Nhớ lại chuyện cũ khiến Ruri cảm thấy đau nhói trong tim. Khoảnh khắc mở cánh cửa bước vào căn phòng của Reiko, cô phải tiếp nhận chuyện căn phòng này đã hoàn toàn khác so với khi mẹ cô còn sống.
Giờ không phải lúc chìm trong buồn bã. Cô nhanh chóng tìm kiếm vật chứng, bắt đầu từ bàn trang điểm.
Trong ngăn kéo đầu tiên, một loạt sơn móng tay đủ màu sắc được xếp ngay ngắn thành hàng. Riêng màu hồng đã có mây lọ. Dù trong mắt Ruri chúng đều giống nhau cả, nhưng trên nhãn lại là đủ loại sắc hồng như hồng cá hồi, hồng ánh kim, hồng baby... Đống lọ sơn móng tay được sắp xếp theo từng màu giống như ngoài tiệm.
Ngăn kéo tiếp theo chứa rất nhiều mỹ phẩm của các thương hiệu nổi tiếng, sữa dưỡng, kem dưỡng, cọ trang điểm và bông tẩy trang. Trong ngăn kéo cuối cùng là máy sấy tóc, thuốc nhuộm tóc và máy uốn tóc. Có vẻ không có cuốn sổ nhớ và cái lọ nhỏ màu xanh nào.
Tiếp theo là dưới gầm giường. Ruri kéo những cái hộp nhựa ra và kiểm tra từng cái. Cô lật giở từng bộ quần áo, kiểm tra kỹ xem có kẹp cái gì không, rồi gấp lại cẩn thận và cất đi. Đống quần áo được gấp gọn như trưng bày ngoài hàng nên cô phải vừa tham khảo những cái khác vừa bắt chước cách gập. Một người có tính cách xuề xòa là Ruri vừa chiến đấu với đống áo phông và áo bó, vừa nguyền rủa sự gọn gàng ngăn nắp của Reiko. Sau khi kiểm tra xong toàn bộ sáu cái hộp, cô đã thấm mệt.
Ruri xuống bếp, lấy ra phần cơm trưa gồm cơm nắm và trà của mình. Cô nhanh chóng giải quyết xong bữa trưa và quay trở lại phòng của Reiko, tiếp tục tìm kiếm.
Cô kéo tấm chăn ra khỏi cái giường phẳng phiu không một nếp nhăn như thể giường trong khách sạn. Sau đó cô lột vỏ chăn và ga giường để xác nhận chắc chắn không có gì được giấu trong đó. Tất nhiên, cô cũng tháo cả vỏ gối và kiểm tra.
Nhưng Ruri vẫn chẳng tìm thấy gì cả. Lồng lại ga giường và vỏ chăn, cô cố vuốt phẳng tấm ga giường để không lưu lại một nếp nhăn nào, nhưng phẳng được một góc thì các góc kia lại nhăn nhúm, mãi mà không hoàn hảo được như lúc ban đầu. Cô đành trải lại ga giường một lần nữa.
Ruri không ngờ việc trải ga giường lại mất công tốn sức đến như thế. Cô vừa thở nặng nhọc vừa cố vuốt cho tấm ga thật phẳng phiu. Đoạn, Ruri ngước nhìn đồng hồ, đã bốn mươi phút trôi qua. Cô rất tò mò không biết mỗi buổi sáng Reiko làm cách nào để khiến cái giường thật gọn gàng chỉ trong vài phút.
Vì hôm nay cô cũng phải hành động trong phòng mà không dám bật điều hòa nên nóng khủng khiếp. Cắt tóc đúng là quyết định vô cùng chính xác.
Sau cái giường là đến tủ âm tường. Vừa mở cánh cửa tủ, Ruri đã hoa mắt.
“Woa...”
Cô bất giác thốt lên.
Trong tủ là đống quần áo bảy sắc cầu vồng.
Quần áo trong tủ được sắp xếp hệt như ngoài các cửa hiệu lớn. Tương tự đống sơn móng tay trong ngăn kéo bàn trang điểm, quần áo cũng được phân loại theo màu. Từ trái sang là đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, trắng, màu nọ nối tiếp màu kia vô cùng đẹp mắt. Sự hài hòa của sắc màu khiến những bộ đồ giống như một chiếc cầu vồng hoàn hảo bừng sáng trong tủ quần áo. Cánh cửa tủ trở thành lăng kính, khiến tia nắng mặt trời ngoài cửa sổ phản chiếu vào ánh lên bảy sắc lung linh.
Sau vài giây choáng ngợp, Ruri bực mình lẩm bẩm, “Dù sao cũng đâu có ai nhìn chứ.” Nói mới nhớ, Reiko còn có vô vàn bát đĩa đủ loại đủ màu, và cũng phân loại chúng theo màu sắc giống như đống sơn móng tay và tủ quần áo, tất cả đều tựa như một bảng màu.
Ruri lấy lại tinh thần rồi kiểm tra từng thứ treo trên mắc áo. Không chỉ phân loại theo màu sắc, những bộ đồ ở đây còn được Reiko sắp xếp theo kiểu dáng, độ dài. Đúng là quá sức phiền phức, Ruri vừa cảm thán sự tỉ mỉ của Reiko vừa cẩn thận kiểm tra từng túi áo túi quần.
Tiếp đến là những bộ để ở ngăn trên. Lại là những bộ phải gấp lại, Ruri ngán ngẩm rồi lật lại toàn bộ để kiểm tra. Từ sáng tới giờ chỉ toàn gấp đi gấp lại đống quần áo, chẳng biết tự lúc nào Ruri đã trở nên thành thạo, có thể nhanh chóng gấp gọn gàng. Nếu không quen tay thì không đời nào cô làm được như thế.
Tất cả quần áo, túi xách, mũ trong tủ âm tường cô đều đã kiểm tra xong, nhưng không có gì khả nghi cả. Cô cũng đã thử kiểm tra chiếc hộp để ngoài hiên, nhưng bên trong chỉ có mấy thứ như chậu đất nung, xẻng, phân bón...
Tóm lại, cô chẳng tìm thấy gì ở đây cả...
Trong lòng âm ỉ thất vọng, Ruri tiếp tục tìm kiếm trong bếp, trong tủ lạnh, trong phòng chứa đồ, và cả ngăn để bát đĩa. Căn bếp nhà Ruri có vô vàn những thứ lặt vặt, đúng là mò kim đáy bể. Sau phòng bếp là bồn rửa, rồi sảnh ngoài. Nhưng ngay cả những nơi đó cũng không tìm được gì.
Mặt trời sắp lặn. Quay trở về phòng mình, Ruri lôi ra một chiếc váy liền trắng mới tinh từ trong tủ. Vì thấy Ruri lúc nào cũng chỉ mặc mấy chiếc quần jeans đã bạc màu, nên vào sinh nhật cô hai năm trước, bố đã tặng cô chiếc váy này. Bây giờ cô đã cắt tóc, có lẽ nếu thay đổi cả cách ăn mặc thì sẽ khác lắm nhỉ. Cô nhét chiếc váy trắng và cả một chiếc túi vải trông có vẻ hợp với nó vào balo.
Trước khi trở về nhà trọ, Ruri quay lại phòng Reiko, xác nhận một lần nữa những nơi đã tìm qua. Cuối cùng, cô mở tủ âm tường. Đúng là không khác gì một bảng màu.
Tuy nhiên...
Ruri cứ có cảm giác là lạ.
Cô không thể nói rõ lý do. Lần đầu tiên mở cánh tủ ra, Ruri đã bị đống quần áo đẹp đẽ và sặc sỡ này làm choáng ngợp, nhưng giờ nhìn lại, cô cảm giác có gì đó hơi mất tự nhiên.
Sao thế nhỉ...
Trong lúc đang đứng thần người suy nghĩ trước tủ quần áo, cô chợt nghe thấy tiếng động cơ ô tô đi gần về hướng nhà mình.
Lẽ nào là... Reiko?!
Ruri nhìn qua cửa sổ, một chiếc Mini Cooper màu xanh lá đang đậu trước cửa nhà cô. Mặc dù gara có cửa cuốn tự động nhưng vẫn phải tự mở trước.
Cô vội vàng đóng cửa tủ rồi chạy xuống tầng. Khi xe đi vào gara, nhìn từ vị trí của người lái, chỗ hiên nhà và cửa ra vào sẽ là góc chết. Nhân lúc Reiko đang đỗ xe, cô có thể an toàn chạy ra ngoài.
Ruri xỏ giày, mở hé cánh cửa dẫn ra hiên và thăm dò, vừa lúc trông chiếc Mini Cooper đi qua hông nhà rồi từ từ tiến vào gara. Cô căn thời gian rồi chạy nhanh qua hiên, mở cửa và nhẹ nhàng ra ngoài.
Từ đây đã không nhìn thấy bóng dáng chiếc ô tô nữa. Ruri đi xa thêm một chút rồi ngoái lại nhìn... Đúng lúc này, chiếc Mini Cooper quay trở ra. Cô giật thót. Có vẻ như Reiko định đỗ lại.
Ánh mắt Ruri chạm phải ánh mắt Reiko đang ngồi trên ghế lái. Khoảnh khắc ấy, trái tim Ruri hẫng một nhịp.
Trực giác của Reiko rất nhạy bén. Ruri đã nói sẽ ở nhà bạn mà giờ lại lang thang ở đây, có lẽ cô ta sẽ phát hiện ra ý đồ của cô. Và nếu có bằng chứng nào còn sót lại trong căn nhà, cô ta sẽ tiêu hủy nó ngay lập tức. Trong trường hợp đó, kế hoạch của cô sẽ hỏng bét.
Làm thế nào bây giờ...
Nhưng Reiko không có phản ứng gì, cô ta chỉ ngoái nhìn phía sau, tiếp tục lùi xe. Sau khi đỗ xe xong, cô ta xuống xe và cứ thế tiến về phía hiên nhà.
Ruri thở phào nhẹ nhõm.
Chắc Reiko không nhìn thấy cô đâu.
Cô hít một hơi thật sâu rồi quay người đi thẳng.
Ruri dừng lại ở góc ngoặt, “Phù”, cô thở phào. Trống ngực đập liên hồi cuối cùng cũng dần ổn định lại. Lúc này, hẳn là Reiko đang trở về phòng của cô ta. Chắc cô ta không thể ngờ, chỉ vài phút trước Ruri đã có mặt trong căn phòng đó. Hành động lén lút này khiến Ruri thấy thỏa mãn kỳ lạ, cô cười đắc ý.
Hiroaki nói đúng, cắt tóc chính là cách hóa trang tuyệt nhất. Nếu cô mặc một chiếc váy liền thì có lẽ không ai có thể nhận ra nữa. Phải rồi, nếu có thể bỏ kính ra thì càng hoàn hảo.
Nghĩ vậy, Ruri liền đi mua kính áp tròng. Sau khi khám mắt, lần đầu tiên trong đời cô cho kính áp tròng vào mắt mình. Cô quay về quán trọ với tâm trạng vô cùng cao hứng.
Trở về quán trọ, Ruri đặt hành lý vào trong phòng. Hiroaki vẫn chưa xuất hiện. Cô đi xuống phòng ăn. Có vài nhóm khách hình như là dân địa phương đang vừa ăn vừa uống rượu.
Ruri ngồi trên quầy, trước mặt cô, ông chủ đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn.
“Oa, ông chủ, mấy món này là thế nào vậy ạ?”
“Được Ruri khen nên bác muốn thử làm một bữa. Bác mời hết nên cháu cứ ăn tự nhiên nhé. Xúp, món khai vị, món chính... bác đã thử làm một bữa ăn đầy đủ. Mọi khi toàn làm đồ àn nhanh, nhưng thật ra bác rất thích nấu nhũng bữa ăn chính. Cũng không phải chuyên nghiệp gì cả, bác chỉ làm theo cách của riêng mình thôi.”
Đầu tiên, Ruri thử ăn món xúp lạnh có vẻ rất hợp với mùa hè. Nó có màu vàng kem. Cô đã nghĩ rằng đây là xúp ngô, nhưng khi ăn vào lại thấy khang khác. Một vị ngọt béo ngậy đọng lại trên đầu lưỡi.
“Tuyệt quá! Đây là xúp gì thế ạ?”
“Lạc đấy.” Ông chủ đắc ý trả lời. “Vào mùa thu, người ta sẽ thu hoạch lạc, sau đó mang đi luộc ngay, nghiền nhuyễn rồi cấp đông. Vị ngọt thanh rất ngon phải không?”
“Ngoài chợ người ta thường không bán lạc sống nhỉ. Họ chỉ bán loại lạc đã rang khô thôi.”
Ruri nhanh chóng ăn sạch bát xúp. Món khai vị tiếp theo có vẻ là gỏi cuốn tôm và măng tây, nhưng trên mặt cắt của những chiếc gỏi lại có đủ màu đỏ, tím, vàng, hồng. Nhìn thôi đã thấy vô cùng hấp dẫn. Ông chủ quán dùng nguyên liệu gì mà lại sặc sỡ vậy nhỉ. Ruri cắn thử một miếng, hương thơm dịu nhẹ và vị ngọt tỏa khắp khoang miệng.
“Thơm quá! Đây là...?”
“Hoa cúc họa mi, cúc vạn thọ và hoa bóng nước... Đều là những loại hoa ăn được. Chúng chứa nhiều vitamin và khoáng chất không thua gì các loại rau đâu.”
“Có cả những loài hoa ăn được ạ?”
Món chính là thịt thỏ hun khói bằng gỗ cây anh đào. Mỗi lần cắn vào miếng thịt mọng nước, mùi hương của gỗ anh đào lại tỏa khắp khoang mũi. Món rau chiên đi kèm cũng rất ngon, nhìn xuyên qua lớp vỏ là một màu xanh lục nhạt. Ruri vừa nhai vừa cố đoán xem nó được làm từ nguyên liệu gì mà lại có vị đắng dễ chịu, rất kích thích vị giác.
“Vị hơi lạ... Giống nụ hoa Fuki... nhưng bây giờ đang là mùa hè mà...”
“Là hoa bia đấy. Lạ đúng không? Nó là loại cây giống mướp đắng, quả mọc trên dây leo. Chính xác thì là hoa trông giống quả.”
“Hoa bia... là loại hoa để làm bia ạ?” Ruri kinh ngạc nhìn món rau chiên.
“Giàu dinh dưỡng lắm đấy. Cũng rất tươi ngon đúng không?”
“Ồ. Vùng này cũng trồng cây hoa bia sao ạ?”
“Đúng thế. Có lẽ là hợp khí hậu. Ngoài vụ chính đông ra thì lúc nào cũng có thể ăn được món này. Mùa xuân có mầm, đầu hè có chồi non, từ hè tới thu có quả ăn rất ngon. Tầm này quả vẫn còn non nhưng khoảng vài tuần nữa, khi quả chín là có thể sử dụng làm nguyên liệu chế biến bia rồi.”
Nếu bố có ở đây, có lẽ ông sẽ vô cùng hào hứng nói chuyện với ông chủ quán, Ruri thầm nghĩ. Quán ăn của bố đã cực kỳ tuyệt vời, nhưng những món ăn của ông chủ đây lại hấp dẫn theo một cách rất khác. Ông ấy có thể biến những cây cỏ bình thường được trồng xung quanh thành những nguyên liệu nấu ăn vô cùng mới lạ.
“Giá mà bác mở quán ăn ở Tokyo thì thật tốt.”
Kết thúc bữa ăn, Ruri uống một hơi cạn cốc nước táo ép rồi nói.
“Bác... vốn là người từ Tokyo lưu lạc về đây.” Ông chủ cụp mắt, ngần ngừ nói. “Thực ra... ban đầu bác tới làng này vì không muốn sống nữa.”
Ruri giật mình.
“Từ thời ông nội, gia đình bác đã có một cửa hàng nhỏ bán bánh mì ở Tokyo. Không chỉ bánh mì, nhà bác còn bán vài món phương Tây nữa. Quán ăn rất nhỏ, chỉ mười người vào là đã hết chỗ. Sau khi bố của bác mất đi, đến lượt bác tiếp quản thì...”
Một ngày nọ, ông bị một người khách quen rủ rê, “Tôi có mối làm ăn ngon lắm.” Hắn nói, chỉ cần có một căn chung cư nhỏ cho thuê, hàng năm thu tiền là không cần đứng bếp nữa cũng có thể sống thoải mái. Người đó giới thiệu cho ông một tay môi giới, ông thế chấp nhà riêng và cửa hàng, mượn tiền rồi mua một mảnh đất. Rồi mọi chuyện vỡ lở, ông đã bị lừa, tay khách quen và gã môi giới ôm tiền chạy mất.
“Sau đó, mất nhà, mất cửa tiệm, bác trở thành kẻ trắng tay. Bác có lỗi với ông và bố của bác. Vợ con cũng bỏ đi mất. Vì thế, bác tìm đến ngôi làng Sagamino vốn nổi tiếng là nơi tự sát này. Nhưng những người dân sống ở đây đã cứu bác. Sau khi nghe bác kể lại sự tình, họ liền cho bác giúp việc lặt vặt trong bếp của quán trọ này. Từ đó, bác sống và làm việc ở đây.”
Câu chuyện của ông chủ quán khiến bầu không khí trở nên ý vị, khiến người ta muốn bộc bạch tâm tình. Có lẽ phải trải qua biết bao cay đắng, ông ấy mới được như ngày hôm nay.
“Bởi vậy, bác mang ơn ngôi làng này. Nấu ăn cũng được, cứu người cũng được, bác muốn đóng góp gì đó cho nơi đây. Gặp gỡ Ruri ở làng này, âu cũng là cái duyên. Nếu có chuyện gì bác giúp được, cháu cứ nói với bác nhé.”
Ông chủ quán nói với vẻ ôn hòa, như thể nhìn thấu tâm tư cô.
Khi quay trở về phòng, Ruri thấy Hiroaki đã ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ tự bao giờ.
“Cậu về rồi... Ồ.”
Hiroaki đứng dậy, chăm chú nhìn Ruri.
“Kính của cậu...?”
“Thực ra...”
Cô kể lại việc hôm nay đã suýt đụng mặt Reiko ra sao, và vì cô đã cắt tóc ngắn nên cô ta không nhận ra, rồi việc cô muốn thay đổi hoàn toàn nên đã đi mua kính sát tròng thế nào.
“Ồ, hiểu rồi.” Hiroaki gật gù. “Cậu cũng... trang điểm đấy à?”
“Hả? Tôi cũng định đổi trang phục, rồi mua mỹ phẩm, tôi đã thử rất nhiều ở cửa hàng. Son môi, phấn má, mascara... Có điều kẻ mắt thì độ khó cao quá, nên tôi chỉ làm được đến thế này thôi.”
“Phì...”
Hiroaki ngây ra nhìn Ruri. Ánh mắt cậu ta mông lung không có tiêu cự.
“Hiroaki, sao thế?”
Bị vỗ vai, Hiroaki giật nảy người.
“Không... Không có gì.” Hiroaki vội vàng rời mắt đi chỗ khác. “Thế, hôm nay cậu có tìm thấy gì không?”
Ruri kể lại cho cậu nghe quá trình tìm kiếm trong phòng của Reiko, hành lang và trong bếp suốt cả ngày hôm nay.
“Ờ, vậy là ngày hôm nay cũng không có thu hoạch gì.”
“Ngày mai tôi sẽ tìm kỹ hơn. Nhưng mà lật tung mọi thứ lên để tìm kiếm rồi lại phải xếp lại như cũ, nghĩ thôi cũng đã thấy tốn thời gian rồi. Tôi mệt nhừ luôn đây.”
Ruri ngả lưng xuống chiếu. Cô suýt thì mơ màng ngủ, rồi cô ngước đầu lên.
“Hiroaki?”
Căn phòng yên ắng, chỉ còn lại mình Ruri.
Không biết từ lúc nào, Hiroaki đã biến mất.
Cũng đúng thôi, cậu ta là một hồn ma mà.
Nhưng...
“Đừng vội vã bỏ đi thế chứ...” Cô thì thầm rồi khẽ thở dài.
Ruri trải đệm, tắt đèn rồi nằm xuống. Vừa nhắm mắt lại, trước mặt cô lại hiện lên khuôn mặt tươi cười của Hiroaki.
Suy nghĩ “Ngày mai cậu ấy sẽ quay trở lại” khiến cô vững tâm hơn một chút. Nói gì thì nói, cô đang ỷ lại rất nhiều vào Hiroaki. Dù cậu ta hơi độc mồm độc miệng nhưng nói chuyện với cậu ta rất thú vị...
Bất chợt, Ruri giật mình khi nhận ra bản thân chỉ toàn nghĩ về Hiroaki.
Mình sao thế này?
Đối phương là một hồn ma đấy!
Trong bóng tối, Ruri vỗ cả hai bàn tay vào má như muốn xua đi hình bóng Hiroaki ngập tràn trong tâm trí.