← Quay lại trang sách

NGÀY THỨ BẢY ĐẠI AN

Mang ý nghĩa “Rất an toàn, rất bình an.” Đây là ngày may mắn nhất trong lịch Lục Diệu. Vào ngày này, làm gì cũng thuận lợi, nhất định sẽ thành công.

Reiko đến đón Ruri, nhân tiện cũng tham quan quán trọ một vòng. Dưới sự hướng dẫn của bà chủ nhà và ông chủ quán ăn, cô ấy đi xem xét một lượt sảnh, phòng cho khách, bồn tắm và nhà ăn.

“Trần nhà cao như vậy, căn nhà chắc chắn thế này hẳn phải sử dụng nhiều gỗ lắm. Còn có thể mua được rau và trái cây tươi ở ngay bên cạnh, hơn nữa, nói gì thì nói, việc có suối nước nóng cũng có sức hấp dẫn rất lớn. Giao thông từ trung tâm thành phố đến đây cũng thuận tiện, nhất định sẽ rất được mọi người yêu thích. Ruri, chúng ta chọn chỗ này đi. Đây sẽ là một chốn thư giãn thảnh thơi, tránh xa sự hối hả ồn ào nơi phố thị. Một auberge mang phong vị Nhật Bản... Thật sự là một nơi rất truyền cảm hứng.”

Reiko vừa chụp ảnh chỗ này chỗ kia, vừa nói với vẻ phấn khích.

Sáng nay, Hiroaki không xuất hiện trong phòng Ruri như mọi khi nữa.

Quả nhiên, mình không thể nhìn thấy cậu ấy nữa rồi...

Reiko đã tham quan xong. Giờ là lúc chuẩn bị ra về.

“Cảm ơn mọi người đã chăm sóc Ruri những ngày qua.” Reiko cúi đầu nói. “Con bé bảo rằng đến nhà bạn, chẳng ngờ lại một mình đến trọ ở địa điểm quay phim thế này. Nhưng chuyến đi này cũng mang lại những mối nhân duyên tốt đẹp nên tôi muốn giận cũng không giận được nữa.”

Reiko khẽ liếc nhìn Ruri khiến bà chủ nhà và ông chủ quán bật cười.

“Ruri, hẹn gặp lại nhé.” Ông chủ quán mỉm cười. “Bác chưa từng nghĩ rằng sau này chúng ta lại có cơ hội cùng làm việc với nhau.”

“Đúng thế.” Bà chủ nhà trọ cũng vui vẻ nói. “Tôi rất biết ơn cháu vì chuyện tái sinh quán trọ này. Ruri, đối với chúng ta mà nói, cháu đúng là cô gái may mắn đấy.”

“Có thể giúp đỡ mọi người là cháu đã mừng lắm rồi. Cảm ơn mọi người vì đã quan tâm chăm sóc cháu ạ.”

Ruri cúi đầu thật thấp, lòng đầy tự hào. Bản thân cô có thể sống được đến ngày hôm nay, có thể hiện thực hóa kế hoạch auberge, đều là nhờ sự tiếp đón ân cần ấm áp của bà chủ và ông chủ... Và cả sự giúp đỡ của một chàng trai nữa.

Ruri nói cảm ơn với bà chủ và ông chủ thêm vài lần, rồi quay người trở về thành phố.

“Sao thế? Cháu thấy không khỏe à?”

“Không có gì đâu ạ. Cháu thấy hơi buồn thôi.”

Ngoảnh lại nhìn quán trọ lần cuối, rồi Ruri chậm rãi bước trên con đường đi tới ga.

Đấy là quãng đường mà cô vẫn thường đi cùng Hiroaki. Họ đã nói với nhau rất nhiều chuyện. Tuy cậu ấy hay gọi Ruri là cô gái phong thủy nhút nhát, nhưng không biết từ lúc nào cô đã bị Hiroaki thu hút.

Trong suốt những ngày Ruri ở lại ngôi làng này, lúc nào cũng có Hiroaki ở bên. Giờ cô mới nhận ra, cô được cậu ấy cổ vũ khích lệ rất nhiều. Sống mũi cô cay cay, cô vội nghiến răng để ngăn nước mắt chực trào.

Một lần nữa thôi.

Chỉ một lần thôi cũng được. Mình rất muốn gặp cậu ấy...

Khi nước mắt đang sắp tràn ra khỏi khóe mi, cô trông thấy Hiroaki đang đứng ở ngay trước cửa soát vé.

Không thể nào...

Chắc chắn không phải đâu, nếu đó chỉ là ảo ảnh, cô sẽ còn buồn hơn nữa... Ruri cố giữ cho trái tim không loạn nhịp, từ từ bước đến gần.

Nhưng cô đã không nhìn nhầm. Đúng là Hiroaki.

“Cô Reiko, cô vào trong trước đi ạ!”

Thấy Ruri vội vã chạy lại với gương mặt rạng ngời, Hiroaki cũng mỉm cười.

“Sao thế?”

Cô không thể tin nổi vào mắt mình, vui mừng nhìn cậu từ đầu đến chân mấy lần. Hiroaki nhún vai nói: “Thôi nào.”

“Sau này, nếu tớ đến đây thì có thể gặp được cậu không?”

“Có lẽ.”

“Tớ chắc chắn sẽ đến.”

“Được rồi, tớ sẽ đợi.”

Âm thanh chắn tàu vang lên, hai con tàu từ từ tiến vào. Tiếng loa thông báo tàu sẽ dừng mười phút vọng ra từ bên trong nhà ga.

“Hôm nay tớ sẽ tiễn cậu vào tới tận sân ga.”

“Như vậy không sao chứ?”

“Hôm nay là ngày đặc biệt.”

Lần đầu tiên được cùng Hiroaki đi qua cửa soát vé, Ruri rất vui. Cô cứ lo cậu ấy sẽ lại đột nhiên biến mất nên vừa đi vừa liếc sang bên cạnh mấy lần.

“Ruri, bên này bên này.”

Reiko đã lên tàu, từ chỗ ngồi cạnh cửa sổ, cô ấy đang đưa tay ra vẫy.

“Cậu lên tàu đi.”

“Tớ ở lại thêm một chút thôi.”

“Cậu ngồi cạnh cửa sổ là được.”

Bị Hiroaki giục, Ruri đành bước lên tàu. Cô ngồi bên cửa sổ, chỗ đối diện với Reiko, độ cao vừa vặn đối mặt với Hiroaki đang đứng trên sân ga.

“Ai thế? Cậu chàng khá đẹp trai đấy nhỉ?” Ruri nín thở trước lời trêu chọc của Reiko. “Đẹp trai? Ai cơ ạ?”

“Hả? Là cậu bạn này này.”

“Cô Reiko... có thể nhìn thấy cậu ấy ạ?”

Reiko gật đầu.

“Cô cũng có linh tính ạ?”

Reiko ngơ ngác. “Linh tính á? Kiểu như có thể nhìn thấy linh hồn hay là nghe thấy những âm thanh kỳ lạ à? Không không, cô không có cái đó.”

“Nhưng cô có thể nhìn thấy cậu bạn mặc áo phông trắng đó mà.”

“Đương nhiên rồi.” Reiko trả lời vẻ ngạc nhiên.

Chuyện này là sao? Tại sao cô Reiko cũng có thể nhìn thấy Hiroaki?

Ruri quay lại nhìn Hiroaki thêm lần nữa. Cậu ấy cũng đang nhìn Ruri... Cậu ấy vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng như mọi khi, nhưng ánh mắt lại vô cùng ấm áp.

“Rất vui được gặp cô, cháu là Shina ạ.”

Hiroaki hướng về phía Reiko cúi đầu chào.

Tinh huống trước mắt khiến Ruri cảm thấy hỗn loạn. Khi cô dần tiếp thu được mọi chuyện, một sự thật hiện lên trong đầu cô.

Lẽ nào...

“Hiroaki... cậu còn sống?!”

Hiroaki không trả lời, thay vào đó, cậu ấy giơ tay phải lên. Cánh tay rắn rỏi, vô cùng nam tính. Những ngón tay thon dài đẹp đẽ. Bàn tay của Hiroaki, bàn tay mà cô luôn muốn nắm lấy.

Lần này, cậu ấy đưa tay lên chạm vào má Ruri.

“Cậu... không biến mất sao...”

Cậu ấy đã chạm vào cô mà vẫn không biến mất, cậu vẫn ở đó.

“Cậu muốn ‘bum’ một phát rồi tôi biến mất sao... Đồ ngốc này...”

Mặt Ruri đã ướt đẫm nước mắt. Nhưng trong lòng cô lại tràn ngập niềm vui.

Hiroaki còn sống.

Cậu ấy vẫn còn sống...

Reiko nhìn Ruri đang vừa khóc vừa cười, lại quay sang nhìn Hiroaki đang mỉm cười vui vẻ, bèn tò mò hỏi:

“Hai đứa có chuyện gì thế? Dù sao thì cũng nên nói xong trước khi tàu chạy nhé. Cô... vẫn đang ngồi ngay đây đấy.”

Reiko xua xua tay, một chuyến tàu khác vừa chuyển bánh. Thấy vậy, Hiroaki bắt đầu giải thích.

“Cháu có chuyện nhất định phải nói với Ruri. Thật ra tớ...” Cậu nói nốt nửa câu nói dang dở tối hôm qua, “Tớ còn sống.”

Lâu nay, làng Sagamino nổi tiếng là ngôi làng tự sát.

Do cái danh chẳng hề tốt đẹp ấy mà rất nhiều người đến đây tự vẫn, còn những vị khách tham quan bình thường lại ngày một ít đi. hơn nữa, càng vắng vẻ tịch mịch lại càng được những người có ý định tự tử yêu thích... Cứ thế tạo thành một cái vòng luẩn quẩn.

Bà chủ của quán trọ duy nhất trong làng hết sức đau đầu trước vấn đề này. Bà rất buồn khi phải chứng kiến quá nhiều vị khách kết thúc sinh mạng của mình tại nơi đây. Đến một ngày, rốt cuộc bà không thể đứng nhìn được nữa...

Bà đã kêu gọi dân làng hợp lực, thuyết phục, đuổi theo những người tự sát vào tận trong rừng để ngăn cản họ. Thực tế, cũng có những người như ông chủ quán ăn, quyết định suy nghĩ lại. Lần này, khi nhận ra Ruri đến đây với mục đích kết thúc sinh mạng mình, bà đã lập tức bàn bạc với dân làng. Để thuyết phục một cô gái còn đang học cấp ba, cần một người trẻ có độ tuổi tương đương, hơn nữa còn phải là nam, để khi cần thiết có đủ sức lực ngăn cản cô tự sát.

Nhưng trong làng không có chàng trai nào ở độ tuổi ấy cả. Vì thế, bà đã nhờ con trai của người chị vừa từ thành phố về thăm.

“Mẹ của Hiroaki là chị gái của bà chủ nhà à?” Ruri tròn mắt. “Chờ đã, chẳng phải tớ đã gặp mẹ cậu ở trong rừng sao? Mẹ cậu còn khóc nữa, tất cả chỉ là diễn thôi ư?”

Hiroaki bình thản lắc đầu.

“Mẹ tớ không diễn. Bà vào rừng để đặt hoa là thật... Vì người tự sát là anh trai quá cố của tớ.”

Hai năm trước, người con trai cả đột nhiên tự sát khiến bà ngày ngày ôm nỗi ân hận khôn nguôi. Tại sao bà lại dồn con mình vào đường cùng? Tại sao bà lại bỏ qua những dấu hiệu bất thường của thằng bé? Đáng lẽ bà có thể làm nhiều điều hơn nữa cho con trai...

“Tớ vốn rất kính trọng và yêu quý anh trai mình. Lúc đó tớ đã rất sốc, cũng đã suy sụp. Nhưng...”

Nhưng vì còn phải làm chỗ dựa cho người mẹ đang tuyệt vọng nên ngoài mặt Hiroaki vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ. Thật ra trong thâm tâm, mỗi ngày cậu đều không ngừng tự trách... Cậu trách bản thân đã không để ý đến cảm xúc của anh trai, cậu trách anh trai sao cứ im lặng mà ra đi như vậy.

“Khi gặp Ruri, tớ nghĩ đến anh mình, vì thế liền nổi giận với cậu. Cậu không hề nghĩ đến những người ở lại mà định kết thúc sinh mạng mình như thế, nên tớ đã nói hết với cậu những lời tớ từng muốn nói với người anh quá cố của mình.”

Đồ ngốc!

Cậu không hề nghĩ đến những người ở lại hay sao?

Tự sát chính là giết chết trái tim của những người xung quanh cậu.

“Lúc đó tớ đã cố gắng nghĩ cách, nghĩ xem làm thế nào mới có thể ngăn được cậu. Cậu sẽ nghe lời ai đây? Trong lúc đầu óc tớ đang hoạt động hết công suất thì cậu nói ‘Người không nghĩ đến cái chết như cậu thì biết gì chứ?’. Khi đó, trong đầu tớ lóe lên một ý nghĩ: Nếu là người anh đã tự sát của tớ nói thì sẽ có sức thuyết phục hơn đúng không? hơn nữa, tớ cũng nhớ tới bộ phim ’Khu rừng bóng tối’. Vì thế trong lúc chúng ta đi uống cà phê tớ đã nhanh chóng nhắn tin cho bà chủ nhà trọ về kế hoạch, để bác coi như không nhìn thấy tớ. Và nhờ bác chuyển lời đến tất cả dân làng như thế.”

Trong ngôi làng nhỏ này, chuyện đó đúng là có thể xảy ra...

“Tớ và mẹ luôn tránh phải tới ngôi làng này. Sau hai năm, mẹ mới cùng tớ trở lại đây vào lần giỗ thứ ba của anh trai. Đúng lúc bác gái lại nhờ tớ chuyện Ruri... Tớ đã nghĩ rằng đây chính là thông điệp anh trai muốn gửi đến mình, rằng tớ nhất định phải ngăn cậu lại.”

Ruri nhớ lại ngày họ gặp nhau lần đầu tiên. Hiroaki đứng yên ở đó, chẳng hề cử động, cậu ngăn cô tự tử bằng khuôn mặt lạnh lùng mơ hồ xa xôi.

“Khi Ruri gặp mẹ tớ, tớ đã vô cùng luống cuống. Bởi mẹ vẫn còn đang vô cùng buồn bã, tớ vẫn chưa có cơ hội nói với bà về việc giả làm hồn ma của mình.”

Thế nhưng, câu chuyện người mẹ kể với Ruri lại vô tình trở thành nguyên nhân khiến cô tin những chuyện Hiroaki dựng lên là thật. Quả nhiên anh trai đã phù hộ mình... Vì tin như vậy nên cậu càng quyết tâm ngăn Ruri tìm đến cái chết. Dù sao, từ bé cậu đã đến quán trọ này và chơi trò thám hiểm khắp nơi nên việc đột nhập vào phòng Ruri từ cửa sổ là chuyện quá đơn giản đối với cậu.

“... Cảm ơn cậu.” Ruri nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Hiroaki.

“Người phải nói cảm ơn là tớ mới đúng. Tớ đã luôn ân hận vì không thể ngăn anh trai mình lại, nhưng với Ruri thì tớ đã làm được. Không phải là đưa ra những lời khuyên sáo rỗng rằng cậu đừng chết, mà là thực sự cùng cậu tìm ra cách giải quyết, cùng nhau đối mặt với vấn đề. Chính điều đó đã cứu rỗi tớ.”

Hiroaki cũng siết lấy bàn tay Ruri. Họ chầm chậm truyền hơi ấm cho nhau. Minh chứng cho sinh mệnh của chàng trai trước mắt này, đối với Ruri thực sự vô cùng đáng quý.

Tuy vậy, lúc này trong đầu Ruri lại hiện lên một nghi vấn khác.

“Nếu vậy, cho dù cậu không nói rằng nếu tớ chạm vào cậu sẽ biến mất cũng được cơ mà nhỉ?”

“Cái đó... tại vì...”

Tiếng chuông báo tàu sắp khởi hành đột ngột vang lên, át đi giọng nói của Hiroaki.

“Hả? Gì cơ?”

“Tại vì... tớ cũng thích cậu!”

Cửa tàu đóng lại. Con tàu từ từ lăn bánh khiến hai bàn tay bất giác rời khỏi nhau.

“Vì tớ cũng thích cậu, nên ngay cả khi cậu chỉ chạm một ngón tay vào tớ đi nữa, chắc chắn tớ sẽ không kìm chế nổi mất! Cái lần mất điện, và cả buổi chiều hôm đó nữa. Bởi vì tớ, tớ cũng là một thằng con trai bình thường khỏe mạnh!”

Con tàu dần tăng tốc, Hiroaki cố chạy theo trên sân ga.

“Nếu tớ không thể kìm chế được... thì cậu có đồng ý không?”

Hiroaki hét về phía Ruri đang dần xa.

Ruri vươn người ra ngoài cửa sổ.

“Nếu vậy cậu sẽ làm gì?”

Dưới ánh mặt trời, Hiroaki bật cười lớn. Còn trong lồng ngực Ruri, một chú bướm bung mở đôi cánh rực rỡ tuyệt đẹp, bay vút lên cao. Đôi cánh ấy mạnh mẽ đến nỗi Ruri không cách nào kiểm soát nổi, nó khiến toàn thân cô chìm trong cảm giác lâng lâng bồng bềnh. Giờ đây, thế giới trong mắt Ruri như được nhuộm bởi vô vàn bột phấn lấp lánh đầy màu sắc.

A a a, cảm giác này...

Cô cắn môi nhìn những cảnh vật quen thuộc xung quanh bỗng nhiên phát sáng rực rỡ.

Cảm giác này... chính là thích một người từ tận trái tim...

Con tàu càng lúc càng tăng tốc, Hiroaki chỉ có thể đuổi theo đến cuối sân ga. Hai người đành tạm chia tay ở đây.

Hiroaki vội vàng đưa hai tay lên vẫy.

“Ruri! Lần tới...”

Bóng dáng Hiroaki dần dần nhỏ lại.

Nhưng, Ruri đã kịp nghe thấy câu nói ấy.

Trong những hàng cây xanh mướt lướt qua khung cửa sổ, Ruri vẫn nghe được tiếng Hiroaki.

... Cậu ấy nói, lần tới chúng ta hãy thực sự hôn nhau đi.

Ruri chậm chạp mở mắt.

Cô nhìn thấy trần nhà có dán một chữ thập màu trắng. Sau đó là ánh đèn màu cam. Cánh tay cô đưa ra không chạm vào chiếu mà chỉ sờ thấy khoảng không.

Phải rồi. Cô đã về nhà...

Ruri từ từ ngồi dậy, cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng.

Xung quanh chiếc giường là những mảnh hộp các tông và cả những vật dụng mới lắp đặt.

Những đồ đạc trong hộp đều là cô Reiko mua cho Ruri. Giá sách và bàn học cô đã sử dụng suốt từ thời tiểu học đến giờ, nên khi cô vào cấp ba bố cũng từng nói muốn thay cho cô. Từ hồi mùa xuân cô Reiko đã bắt đầu tìm mua những món đồ có kiểu dáng đơn giản nhưng màu sắc và chất liệu phải hợp phong thủy. Ruri đã nói với cô Reiko rằng từ bây giờ cô sẽ dành thời gian để thay đổi phong cách của căn phòng này.

Ruri nhanh nhẹn sắp xếp lại chăn đệm, thay bộ pajama đang mặc rồi gấp gọn gàng đặt lên giường.

Khi cô đi xuống nhà, Reiko đang đứng trong bếp. Cô ấy đang lấy rau và trứng từ trong tủ lạnh ra.

“Chào buổi sáng. Cháu muốn ăn gì không? À, chắc cháu muốn tự làm nhỉ. Vậy cháu dùng bếp trước đi.”

Thấy Reiko có ý định nhường chỗ, Ruri vội ngăn cô lại.

“Nếu được thì... chúng ta có thể cùng làm không ạ?”

Vẻ bất ngờ thoáng hiện trên khuôn mặt Reiko, và ngay sau đó là nụ cười lan rộng.

“Cháu muốn làm món gì?”

“Để cháu xem...” Ruri nhìn mấy quả trứng nghĩ ngợi. “Món Trứng Benedict* thế nào ạ?”

Chu thich: Trứng Benedict, còn được gọi là Trứng Benny, là một món ăn sáng hoặc bữa sáng kết hợp bữa trưa truyền thống của Mỹ bao gồm hai nửa bánh muffin với trứng chần, thịt xông khói hoặc giăm bông và xốt Hollandaise.

Đây là lần đầu tiên hai người cùng nấu ăn. Trong lúc nướng bánh, Ruri chần trứng còn Reiko thì trộn lòng đỏ trứng với gia vị để làm xốt Hollandaise*.

Chu thich: Nước xốt Hollandaise, trước đây còn được gọi là xốt Hà Lan, là một dạng hỗn hợp của lòng đỏ trứng, bơ tan chảy và nước chanh. Nó thường được nêm muối và hạt tiêu trắng hoặc ớt cayenne. Hollandaise là một trong năm loại nước xốt mẹ trong ẩm thực Pháp.

“Chúng ta còn phải đi lấy hộ chiếu của Ruri nhỉ?”

“Khi nào xuất phát ạ?”

“Có lẽ là cuối tháng Tám. Cô vẫn đang sắp xếp với những địa điểm mà chúng ta sẽ đến. Ruri, tiếng Anh của cháu thế nào?”

“Không tốt lắm ạ.” Giọng Ruri nhỏ dần ở những âm cuối.

“Vậy à. Từ bây giờ cháu hãy cố gắng học nhé. Vì chúng ta sẽ có vài cuộc họp với người nước ngoài, tất cả đều phải sử dụng tiếng Anh đấy.”

Hóa ra việc học ở trường thực sự gắn liền với tương lai. Cô rất ghét môn tiếng Anh, nhưng để thực hiện được ước mơ của mình thì cô đành phải cố gắng thôi.

“Cô sẽ chỉ cho cháu cách đọc hợp đồng. À, còn phải làm danh thiếp cho Ruri trước khi đi nữa. Còn...”

Ruri chợt bật cười, Reiko nghiêng nghiêng đầu khó hiểu.

“Không giống một cuộc trò chuyện giữa mẹ và con gái chút nào.”

“A, đúng thật nhỉ.”

Reiko cũng ngại ngùng cười.

Cô đặt trứng chần và thịt xông khói lên trên bánh sau đó rưới xốt. Đồ ăn vừa làm xong được bưng ra bàn ăn, hai người ngồi đối diện nhau từ từ thưởng thức. Vị nước xốt cô Reiko làm hơi khác so với xốt của bố mẹ hay Ruri, nó có vị chua mạnh hơn. Nhưng, Ruri nghĩ vị đó cũng không tệ chút nào.

“Cô Reiko này,” Kết thúc bữa ăn, Ruri vừa uống nước cam ép vừa hỏi. “Cô cũng có lúc cãi nhau với bạn bè đúng không ạ?”

“Đương nhiên.”

“Vậy lúc đó, cô sẽ làm thế nào ạ?”

“Chỉ cần giảng hòa là được. Bạn bè thực sự sẽ tha thứ cho nhau thôi. Cháu cãi nhau với bạn à?”

“Vâng. Hôm nay cháu sẽ đi gặp các bạn ấy.”

“À, hôm nay cháu có buổi ngoại khóa mà nhỉ. Vậy, chờ chút nhé. Trong phong thủy, khi muốn làm lành thì nên có vài thứ...”

Ruri vội ngăn Reiko đang định chạy tới thư phòng lại.

“Không cần đâu ạ. Trong chuyện này cháu muốn tự mình cố gắng. Nếu không thì cháu lại phạm phải chính lỗi lầm trước kia mất.”

Đọc được vẻ quyết tâm trong đôi mắt mở lớn của Ruri, Reiko đành ngồi xuống. Cô ấy khoanh tay trước ngực rồi gật đầu, đưa ra lời khuyên với tư cách một người đi trước.

“Cô hiểu rồi. Vậy thì cháu chỉ còn cách trực tiếp đối mặt thôi.”

Ruri thử tưởng tượng đến cảnh mình gặp Yuika, cảnh mình run rẩy nói muốn làm bạn lại với cô ấy dưới ánh nhìn sắc bén của Phong thần và Lôi thần* - Mutsumi và Namie bên cạnh... Không được rồi, mới nghĩ thôi mà chân cô đã run rẩy.

Chu thich: Hai vị thần lớn trong Thần đạo Nhật Bản, được miêu tả với hình tướng dữ tợn.

“Sẽ ổn cả thôi.” Reiko mỉm cười như thể nhìn thấu suy nghĩ của Ruri. “Ruri, chẳng phải cháu cũng đã từng rất khó chịu với cô sao.”

Câu nói này đã khiến Ruri tỉnh ngộ.

Đúng vậy, khi chưa biết sự thật về cái chết của bố, cô đã từng rất ghét cô Reiko. Sau khi mối quan hệ mới giữa cô và cô Reiko được mở ra, cô mới có thể hướng đến giấc mơ của mình. Trước đây cô chỉ toàn nhìn về quá khứ, nhưng từ giờ trở đi cô nhất định phải hướng về tương lai.

Không biết từ bao giờ mình đã thay đổi rồi...

Nhìn thấy biểu cảm biến hóa trên gương mặt Ruri, Reiko hài lòng gật đầu. Sau đó, cô ấy đỡ Ruri đứng dậy, vỗ vỗ vào lưng cô như để tiếp thêm động lực.

“Ruri của bây giờ tràn đầy năng lượng. Tự tin lên nào!”

Hoạt động ngoại khóa chính là cả lớp đi làm tình nguyện.

9 giờ sáng, mọi người tập trung ở nhà ga gần trường, từ đó đi đến một công viên lớn trong thành phố cách ga khoảng hai mươi phút nếu đi bằng xe buýt, rồi bắt đầu những hoạt động như gom rác, lau các băng ghế...

Khi Ruri đến cổng soát vé thì khoảng nửa lớp đã có mặt ở đó. Nhưng không thấy bóng Yuika, Mutsumi và Namie đâu... Đúng lúc khí thế của cô dần suy giảm bởi ý nghĩ “Nếu họ không đến có khi lại tốt”, những giọng nói quen thuộc vang lên.

“Woa... Tớ vẫn buồn ngủ quaaaaá!”

“Nóng quá đi mất... Tớ cháy nắng mất thôi. Mệt thật đấy.”

“Mau vào trong mái hiên đi.”

Lúc Ruri ngoảnh lại cũng là lúc họ bước qua cửa soát vé. Dù than thở buồn ngủ và mệt mỏi nhưng lớp trang điểm trên mặt họ vẫn rất hoàn hảo, cả mái tóc cũng được uốn đâu ra đấy.

Yuika vừa ngáp vừa nhìn Ruri, sau đó quay sang nhìn Mutsumi và Namie rồi lại quay lại nhìn Ruri bằng ánh mắt ngạc nhiên. Mutsumi và Namie cũng nhìn cô.

“Ôi, chẳng phải là Ruri đó sao?”

“Không phải chứ.”

“Cậu ta cắt tóc rồi.”

“Không đeo kính nữa.”

Ba người họ chụm lại xì xào bàn tán.

“Còn trang điểm nữa à?”

Giọng điệu của họ tuyệt đối không phải là có ý tốt gì, nhưng dù sao đi nữa họ cũng đang chú ý đến cô. Đây chính là cơ hội để xin lỗi.

Ruri nắm chặt điện thoại di động trong tay rồi hít một hơi thật sâu. Sau đó cô định cất bước tiến về phía bọn họ. Nhưng, đúng lúc đó...

“A, Yamazaki đến kìa!”

Yuika reo lên, cả ba người đồng loạt nhìn về phía ấy.

“Woa, cậu ấy mặc đồ bình thường trông dễ thương ghê!”

Yuika nhìn chàng trai trong chiếc áo phông in hình nhân vật hoạt hình và chiếc quần đùi vừa đến, nói.

“Muốn đi cùng cậu ấy đến công viên ghê.”

“Hai cậu lập thành một cặp đi. Thoải mái mà.”

“Nhưng mà...”

“A, mai là lễ hội pháo hoa còn gì? Mời cậu ấy đi.”

“Cậu ấy đang tới đó.”

Trong mắt ba người họ hoàn toàn không có Ruri nữa.

Cô không thể cố tình xen vào lúc này. Thôi đành vậy, lặng lẽ đến dọn rác rồi đi về có khi cũng tốt...

Nghĩ thế, bàn chân định bước tới của Ruri cũng đổi hướng. Nhưng được vài bước, cô đột nhiên dừng lại.

Làm vậy có thực sự tốt không?

Chẳng phải nếu cứ thế này thì sẽ vẫn mãi giống như lúc trước hay sao?

Họ là những người bạn quan trọng của cô cơ mà? Cô muốn nhận lỗi với họ cơ mà?

Ruri quay lưng lại, nhưng rồi... Cô lại quay trở về làm một cô gái phong thủy nhút nhát ư?

Cô ngoái đầu nhìn, lọt vào mắt cô là hình ảnh ba người bạn đang vui vẻ cười đùa với nhau.

Nếu cô không bước tới thì sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Cô muốn thử nói hết những suy nghĩ của bản thân với họ. Sau đó, nếu họ không tha thứ thì cô cũng chẳng còn cách nào nữa. Dù sao cũng phải là bản thân cô hành động trước mới được.

Ruri thu hết dũng khí một lần nữa, rồi bước tới trước mặt ba người bạn.

“Yuika, tớ...”

Yuika quay lại, khuôn mặt hiện lên vẻ khó chịu. “... Có chuyện gì?”

Mutsumi và Namie đứng hai bên Yuika nhìn cô với vẻ hăm dọa.

“Tớ... à... chuyện đó...” Ruri ấp úng. “Chuyện trước đây, tớ thực lòng xin lỗi. Tớ đã rất hối hận vì đã làm chuyện không tốt với cậu.”

“Sao cơ?” Yuika nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.

“Nghe có vẻ ngốc... nhưng thực ra là vì tớ sợ bị cướp mất Yuika. Nhưng từ giờ tớ sẽ thật lòng ủng hộ tình yêu của cậu. Vì thế, tớ...”

Gương mặt ba người bạn vẫn lạnh lùng như cũ. Không được, không được rồi, mình tệ quá, Ruri thầm than. Phải nói rõ ràng hơn. Phải nói tớ muốn cùng ăn trưa với các cậu. Phải nói tớ muốn nghe cậu tâm sự chuyện tình cảm thật nhiều. Còn nữa, phải nói từ giờ tớ sẽ nghĩ cách để chuyện của cậu và Yamazaki thật thuận lợi...

Nhưng không hiểu sao những từ ngữ cứ chạy vòng vòng trong đầu cô rồi biến đâu mất. Khuôn mặt Ruri trở nên trắng bệch, trong đầu cô chỉ còn lại duy nhất một từ.

“Cái đó, là... là vì... là con heo!”

Nghe thấy từ mà Ruri vừa thốt ra, trong khoảnh khắc Yuika đờ người.

“Cậu, cậu vừa nói ‘con heo’ á?”

Nhìn Yuika mặt đỏ tía tai, Ruri càng cuống, trái tim cô bắt đầu đập thình thịch, mạnh đến nỗi chính tai cô cũng có thể nghe thấy tiếng.

“Tớ nói... Tớ nói thế, nhưng mà không phải con heo đó, mà là con heo cái...”

Khuôn mặt đỏ gay của Yuika giờ chuyển thành tái mét.

Aaaa, không phải, không phải!

Yuika giơ tay lên định tát Ruri, khiến cô vội vàng đưa điện thoại ra trước mặt cô ấy. Trên màn hình là một bé heo hồng với chiếc nơ đỏ trên tai đang chạy vòng quanh và cười vui vẻ.

“Hả? Cái này là...”

“Là bùa tác thành tình yêu.”

“...Gì cơ?”

“Bùa cầu tình yêu thành hiện thực. Đỏ và hồng là hai màu sắc tượng trưng cho tình yêu trong phong thủy. Còn trong văn hóa Trung Quốc, heo chính là thần tình yêu.”

“Thật không? Tớ mượn một chút.”

Yuika cầm lấy điện thoại của Ruri, dường như quên cả tức giận. Bé heo trên màn hình chớp chớp đôi mắt tròn xoe dưới hàng mi dài cong vút rồi chạy về phía Yuika.

“A a, siêu dễ thương.” Khuôn mặt đã thả lỏng của Yuika đột nhiên đanh lại. “Lần này là đồ thật đấy chứ?”

“Bùa tình yêu hàng thật giá thật luôn. Do chính tớ làm đấy.”

Ba cô bạn ngây người trước câu nói của Ruri, sau đó, “Hả, Ruri làm cái này á?”, “Cái ảnh động này á?”, “Thật không đấy?”, họ tranh nhau xem chiếc điện thoại.

“Ảnh động kết hợp màu sắc và loài vật mang lại sự thuận lợi trong tình yêu, rất hiệu quả đấy. Đây là bùa kỹ thuật số. Để ủng hộ cho tình yêu của Yuika, tớ đã làm nó bằng cả tấm lòng. Nếu được thì cậu hãy đặt làm hình nền điện thoại nhé.”

Yuika nhìn Ruri, “Cậu đang muốn giảng hòa à?”

“Ừ, tớ đã làm những việc tồi tệ, tớ rất xin lỗi. Tớ, từ nay...”

“Thôi được rồi.” Yuika cắt ngang lời xin lỗi của Ruri. “Từ nay chúng mình hòa nhau.”

Yuika lắc nhẹ chiếc điện thoại có hình bé heo hồng trên tay rồi nháy mắt với Ruri.

“... Thật không?” Môi Ruri run run.

“Ừ, tuy là bùa cho tình yêu nhưng rất thú vị. Cách làm lành này đúng là chỉ Ruri mới có.” Yuika cười.

“Thật sự rất hiệu quả đấy”, “Bùa kỹ thuật số mà”, Mutsumi và Namie cũng vui vẻ nói. Nhìn ba cô bạn thoải mái cười đùa, Ruri vẫn không thể tin được.

“Thật... thật sự được sao?”

“Hả, gì cơ?”

“Thì ra làm lành chỉ đơn giản như vậy thôi à? Sao lại thế được?”

“Sao lại thế cái gì?” Yuika nhẹ nhàng nói. “Đây chẳng phải điều cậu muốn hay sao?”

Ruri ngây ra. Chỉ như vậy thôi? Chỉ cần như vậy đã có thể làm lành với các bạn...?

“Nhưng... làm sao để cài đặt cái này vào điện thoại của tớ đây?”

“A,” Ruri sực tỉnh, cô vội nhận lại điện thoại từ tay Yuika. “Giờ tớ sẽ gửi dữ liệu cho cậu.”

Cô gửi ảnh sang điện thoại của Yuika rồi giúp cô bạn cài làm hình nền. Yuika có vẻ vô cùng hào hứng, cô ấy ghé sát lại và nhìn từ phía sau Ruri. Hai người đang đứng gần nhau đến nỗi hai mái tóc chạm vào nhau, dường như không còn khoảng cách.

“Này này, bọn tớ cũng muốn!”

Ruri cũng gửi ảnh cho cả Mutsumi và Namie.

“Đây là lần đầu tiên tớ có hình nền động đấy!”

“Ruri, cảm ơn cậu.”

Cô không còn cảm thấy bức tường ngăn cách trong lời cảm ơn của bọn họ nữa.

Hóa ra chỉ cần Ruri chân thành, họ sẽ lại mở cánh cửa lòng với cô.

Từ giờ trở đi, có lẽ họ vẫn sẽ có vài lần cãi nhau. Nhưng mỗi lần như vậy, cô chỉ cần thật lòng cố gắng thì mọi việc sẽ tốt đẹp trở lại, và sợi dây tình bạn của họ sẽ ngày càng bền chặt thêm.

Cô rất hy vọng mối quan hệ này sẽ trở nên khăng khít. Tuy Ruri không phải kiểu người tươi sáng như Yuika, cũng không giỏi lắng nghe như Mutsumi, cũng không thể học giỏi như Namie, nhưng cô luôn biết cách quan tâm đến người khác.

Ví dụ như...

Nếu một ngày có ai đó trong ba người bạn đang đứng trước mắt cô chẳng may phải trải qua đau khổ hay gặp phải chuyện khiến họ tuyệt vọng đến mức không còn thiết sống nữa, Ruri nhất định sẽ không phủ định hay áp đặt họ.

Cô cũng sẽ không coi thường họ. Sẽ không trách cứ sự yếu mềm của họ.

Cô sẽ lặng yên lắng nghe câu chuyện của họ đến khi họ cảm thấy nhẹ nhõm. Cô sẽ không chỉ nói một câu đơn giản “Hãy từ bỏ đi”. Cô cũng sẽ không an ủi và cổ vũ họ chỉ bằng những lời sáo rỗng. Thay vào đó, cô sẽ cùng họ bước qua cơn giông bão. Nhất định cô sẽ không buông tay họ. Cô sẽ cùng họ tìm cách giải quyết cụ thể, cùng thử tháo gỡ vướng mắc... Như cách một linh hồn độc miệng nào đó đã từng làm với cô.

“Này này.” Tiếng Yuika kéo Ruri trở về thực tại. “Phong thủy là đặt rất nhiều đồ đạc trong phòng nhỉ. Phòng cậu có thế không Ruri?”

Ruri nghĩ đến những thứ đặt trong thư phòng bố, liền gật đầu, “Có chứ.”

“Vậy lần tới tớ có thể đến nhà cậu không?”

“Nhà... đến nhà tớ chơi à?”

Tất nhiên rồi, Yuika cười gật đầu.

“Được chứ.”

“A, bọn tớ cũng muốn đến!”

Mutsumi và Namie cũng lên tiếng, cả bốn cùng cười vui vẻ.

Giọng nói của Yamazaki từ xa vọng đến. Yuika vừa nhìn cậu vừa đặt màn hình điện thoại lên ngực nói:

“Tớ quyết định rồi! Tớ sẽ mời Yamazaki đi xem pháo hoa.”

“Gì cơ?!”, Mutsumi kêu lên. “Vậy tớ cũng sẽ thử mời Shibata đi xem!”

“Thế thì tớ cũng mời Shimizu.” Namie cũng không chịu thua.

“Vậy, vậy tớ sẽ... mời Hiroaki....”

Giọng Ruri nhỏ xíu, nhưng vẫn đủ để cả ba cô bạn cùng quay lại nhìn cô.

“Là ai thế?”

Thấy Ruri ngại ngùng, ba cô bạn lập tức tiến lại gần. “Đợi đã, kể chi tiết cho bọn tớ mau!” Khi câu chuyện tình yêu vừa hé lộ, tiếng còi của giáo viên phụ trách bất chợt xen ngang.

“Nào nào, tập trung lại đây. Chúng ta đi thôi.”

Bốn cô gái hồn nhiên nắm lấy tay nhau, vừa cười nói vừa đi về phía trạm xe buýt. Ruri cảm thấy, chỉ cần được nắm tay bạn mình, cô có thể đi đến bất cứ nơi đâu.

Hôm nay là hoạt động tình nguyện ngoại khóa, ngày mai là lễ hội pháo hoa. Cô còn phải học tiếng Anh, và nghiên cứu về những địa điểm sẽ đến... Kỳ nghỉ hè này của Ruri tuy bận rộn nhưng vô cùng thú vị.

Dù hơi gấp nhưng chắc Hiroaki sẽ đến thôi. A, trước tiên cô phải đi mua yukata đã.

Không biết một chiếc yukata như thế nào thì sẽ hợp với mình nhỉ?

Phải rồi.

Một cái áo màu lưu ly chắc sẽ hợp lắm.

Cô nắm chặt tay những người bạn, bước đi như bay dưới bầu trời xanh.

Mùa hè của Ruri chỉ mới bắt đầu.