← Quay lại trang sách

NGÀY THỨ SÁU PHẬT DIỆT

Đây là ngày đại hung. Trong ngày Phật Diệt, nên hạn chế làm mọi việc, nếu mắc bệnh thì bệnh sẽ kéo dài. Trước đây còn được gọi là ngày “Vật Diệt”, vật một khi đã diệt, cũng chính là khởi đầu của những sự việc, sự vật mới.

Ngay sau khi tỉnh dậy, Ruri gấp gọn chăn đệm và cất vào tủ. Để phòng trường hợp Hiroaki bất ngờ xuất hiện, chẳng biết từ lúc nào Ruri đã có thể tự hành động theo thói quen dù vẫn còn mắt nhắm mắt mở.

Giờ cô đã quen với việc đeo kính áp tròng và trang điểm, tuy vẫn còn chút cảm giác không thoải mái. Hôm nay là ngày Phật Diệt, là ngày làm việc gì cũng không được suôn sẻ.

Ruri vừa lấp đầy cái bụng đói của mình vừa chuyện trò đôi câu với ông chủ quán. Ông ấy kể rằng, “Bà chủ nhà rất cảm kích về bồn tắm trái cây của cháu đấy”. Sau đó, khi cô trở về phòng thì Hiroaki đã đang ngồi chờ trên chiếc ghế như mọi khi.

“Hôm nay là ngày cuối cùng.” Cậu mở miệng nói với vẻ mặt nghiêm túc mà cô chưa bao giờ thấy. “Cậu hãy... cố gắng tìm thấy bằng chứng đi. Tôi... không muốn thấy cậu chết.”

Có lẽ đây là những lời thật lòng của Hiroaki. Cho dù ngày mai là ngày cô dự định tự sát, cậu cũng không muốn thấy cô từ bỏ mạng sống của mình.

“Tôi cũng muốn tìm ra lắm chứ. Nhưng mà...” Ruri thở dài. “Hôm nay là ngày Phật Diệt. Làm cái gì cũng không tốt.”

“Đồ ngốc nhà cậu, đừng bó buộc quá bản thân quá mức như vậy. Bố cậu cũng nói thế còn gì.” Thấy Ruri đang dần nhụt chí, Hiroaki xốc lại tinh thần cho cô. “Cậu thử làm gì đó bằng kiến thức phong thủy của cậu đi. Chẳng phải phong thủy là để hóa giải điều xấu sao.”

“Nếu vậy thì... hay là mặc một chiếc áo phông màu đỏ nhỉ...”

“Màu đỏ là được hả? Cái khác thì sao?”

“Ừm... vật đem lại hiệu quả thì cũng có đấy...”

“Ồ, vậy tốt quá rồi, là cái gì thế?”

Hiroaki rướn người lại hỏi.

“Con ếch.”

“Con ếch? Là cái con kêu ộp ộp á? Cậu định mang nó theo hả?”

“Một con ếch thật sẽ mang lại hiệu quả cao nhất, nhưng...”

“Tốt rồi, quanh đây đầy ếch.”

Nghe xong, Hiroaki toan đứng lên định đi bắt ếch, nhưng Ruri vội vàng cản cậu ta lại.

“Thôi không cần đi bắt đâu.”

“Vậy sao?” Hiroaki nhăn nhó cười rồi ngồi lại xuống ghế. “Thế cậu định làm gì?”

“Chờ chút, tôi sẽ vẽ tranh. Tuy không so được với vật sống...”

Ruri lấy ra một tập giấy vẽ lúc trước mang theo để ngụy trang. Cô cũng chuẩn bị cả bút màu. Không ngờ chúng cũng có lúc hữu dụng thế này. Cô tìm kiếm hình ảnh con ếch trên điện thoại di động rồi cẩn thận vẽ theo sao cho giống nhất có thể.

Sau khi đã hoàn thành bước tô màu cuối cùng, Ruri đưa bức tranh cho Hiroaki xem, lúc này cậu ta đang ngồi nhìn ra ngoài từ bên hiên nhà. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy bức tranh, mặt cậu ta nhăn nhó.

“... Đây đâu phải con ếch.”

“Đúng mà.”

Cô đưa sát vào mặt Hiroaki, như muốn cho cậu xem kỹ hơn, nhưng cậu ta vội vàng né ra xa.

“Gớm quá đi mất. Trông như yêu quái vừa lột xác vậy. À không, giống như một sinh vật kỳ dị vừa bị một con trăn nuốt chửng, giờ đang phân hủy trong dạ dày con trăn mới đúng.”

Không đến nỗi như vậy chứ... Ruri nhìn lại bức tranh của mình một lần nữa, đúng là trái phải không cân đối, toàn thân con ếch méo mó như đang tan chảy.

“Cậu... Hình như cậu từng tặng cho cái cậu Yamazaki gì đó một bức tranh con rồng à?”

“Đúng thế.”

“Có khi chính nó đã khiến cậu ta nổi giận. Cậu ta nghĩ rằng cậu đang trêu ngươi cậu ta đó.”

“... Tôi vẽ xấu thật.”

Đúng là từ nhỏ Ruri đã không có năng khiếu vẽ tranh. Điểm mỹ thuật của cô luôn lẹt đẹt.

“Bức này thực sự không ổn. Để tôi làm lại cho.”

“Hiroaki vẽ giỏi lắm à?”

“Không, tệ lắm. Tôi học khối tự nhiên mà.”

Đã kỳ vọng nhưng lại không được như mong đợi, Ruri phồng má.

“Thế cậu định làm gì?”

“Tôi làm theo cách của tôi. Đưa tôi mượn điện thoại chút nào.”

Ruri nghiêng đầu thắc mắc trước yêu cầu của Hiroaki.

“Cách của cậu có hiệu quả không thế? Chà, tôi chờ xem.”

Nhận được điện thoại di động, Hiroaki nhanh chóng bắt đầu thao tác. Một lát sau, cậu ta trả lại cô và nói: “Xong rồi.” Nhìn vào màn hình, Ruri ngạc nhiên.

Trên màn hình điện thoại là một chú ếch màu đỏ đang nhảy tưng tưng trông hết sức dễ thương.

“Hẳn bùa động luôn. Chắc sẽ hiệu quả đấy!”

“Tôi chỉ làm bằng phần mềm chỉnh ảnh tức thời thôi.”

Hiroaki cười tỏa nắng.

Sau đó, như mọi khi, cả hai cùng đi bộ tới ga.

“Vậy, cố lên nhé. Nhất định phải mang được bằng chứng về đấy. Biết chưa?”

Được Hiroaki cổ vũ, Ruri đáp lại bằng một cái gật đầu thật mạnh.

“Cảm ơn cậu. Tôi sẽ cố gắng.”

Bước qua cửa soát vé, Ruri đi vào trong. Khi cô ngoảnh đầu lại, quả nhiên Hiroaki đã biến mất. Dẫu vậy, Ruri vẫn cảm thấy vững tâm. Cô nắm chặt điện thoại di động có chú ếch nhỏ trong tay, chờ tàu đến.

Khi về đến Tokyo, bầu trời u ám, những đám mây nặng nề trôi ở tầng thấp. Không khí ẩm ướt đến nóng nực. Có lẽ sẽ có mưa.

Như mọi khi, Rưri kiểm tra xem chiếc Mini Cooper có ở trong gara không rồi mới vào nhà.

Cô tìm một lượt trong nhà và ngoài sân. Reiko nói cô ta đã giấu bằng chứng đi, vậy nghĩa là chắc chắn chúng phải ở đâu đó.

Vì thế hôm nay cô phải dốc sức tìm kiếm thật kỹ. Có những chỗ đã tìm rồi nhưng cũng không được qua loa.

Có những chỗ dù hôm kia không thấy thì cũng có khả năng hôm qua cô ta đã cất nó vào đó. Phải tìm thật kỹ lưỡng, không được để những ấn tượng ban đầu chi phối.

Buổi sáng cô tìm kiếm ở tầng một thư phòng của bố, phòng kiểu Nhật, bồn rửa, nhà bếp và ngoài sân. Bãi cỏ và khu sân vườn kiểu Nhật cũng có thể là nơi giấu đồ, cô tìm cả những chỗ đất bị đào bới.

Buổi chiều, Ruri tìm ở tầng hai, phòng của cô và phòng của Reiko.

Bàn trang điểm, tủ quần áo, hộp đựng đồ và cả dưới gầm giường... Tuy không đủ thời gian để từ từ tìm kiếm nhưng cô đã kiểm tra từng thứ một, cẩn thận hết mức có thể. Có điều, quả nhiên vẫn... không tìm được gì.

Đúng là vật chứng quan trọng. Biết đâu cô ta mang theo người thì sao? Nếu vậy những việc cô làm cho đến giờ phút này đều trở thành vô nghĩa... Ruri mệt mỏi ngồi bệt xuống giữa phòng Reiko.

Cô thở dài rồi lấy điện thoại di động ra, trên màn hình là tấm bùa Hiroaki đã làm cho cô, một chú ếch đỏ rực đang nhảy nhót.

Cầu trời... cho con tìm thấy...

Ruri nhắm mắt, nắm chặt tấm bùa trong tay. Sau khi hít sâu vài lần để bình tâm lại, cô chậm rãi mở mắt.

Trước mắt cô là tủ quần áo vẫn đang mở tung. Vì Ruri đã tìm qua nên có chút hỗn loạn nhưng cô chỉ đụng vào quần áo và phụ kiện - những thứ dễ dàng khôi phục trạng thái ban đầu. Nó vẫn là tủ quần áo được phân loại theo màu sắc, sặc sỡ như cầu vồng.

... Cầu vồng?

Đột nhiên, một ý nghĩ xẹt qua tâm trí Ruri. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, cô đã cảm thấy tủ quần áo này có gì đó kỳ lạ. Cảm giác ấy đang dần thành hình cụ thể trong đầu cô.

Ruri đứng lên, một lần nữa bước vào trong tủ quần áo. Cô chầm chậm xoay người và thận trọng nhìn mọi ngóc ngách.

“Đúng rồi... Đúng là thế rồi.”

Để đống màu sắc xoay quanh như cơn hồng thủy nhấn chìm bản thân, Ruri dần hiểu ra cảm giác kỳ lạ dó là gì.

Không có màu đen. Trong tủ quần áo này, cả trang phục lẫn phụ kiện, đều không có một món đồ màu đen nào.

Ruri kéo đống hộp đựng đồ dưới gầm giường ra kiểm tra lại một lần nữa. Ở đây cũng vậy. Chẳng có thứ gì màu đen hết.

Tại sao cô ta chỉ loại bỏ màu đen? Lý do là gì? Vì phong thủy sao? Sau khi bố mất, Reiko có vẻ như không còn hứng thú với những thứ như phong thủy nữa...

Không đúng...

Biết đâu... đó chỉ là giả vờ. Có lẽ cô ta cố tình làm thế để đánh lạc hướng chú ý của Ruri.

Một cái gì đó lóe sáng trong đầu cô.

Trong phong thủy, màu đen là màu mang thông điệp muốn người ta tránh xa, không phải là màu giữ bí mật.

Trang phục là thứ được người ta cho rằng sẽ có tác dụng mạnh lên người mặc vì chúng tiếp xúc trực tiếp với da. Nếu thức ăn là phong thủy đưa vào cơ thể, thì trang phục là phong thủy mặc trên người. Như vậy, đối với Reiko, đó không phải là hành động bảo vệ bằng chứng.

Nếu điều này là chính xác... Vậy rốt cuộc cô ta giấu chúng ở đâu?

Chắc chắn Ruri đã kiểm tra kỹ quanh nhà. A a, thật khó để bình tĩnh suy nghĩ. Nếu cô ta dựa vào phong thủy, vậy thì hẳn cô ta đã lựa chọn kỹ nơi giấu. Hướng nào có thể bảo vệ bí mật nhỉ?

Ruri nhanh chóng chạy xuống thư phòng của bố. Cô lấy ra vài quyển sách phong thủy được xếp trên giá, vội vàng lật giở. Nhà cửa, tình duyên, gia đình, chuyện học hành, công việc... các phương hướng mang lại vận may cho những thứ này đều có, nhưng Ruri chưa từng nghe đến phương hướng có thể bảo vệ bí mật bao giờ. Liệu nó có tồn tại hay không...?

Sau khi xem qua vài cuốn sách, ánh mắt cô dừng lại ở một trang.

Phương vị giữ bí mật.

“... Hướng Bắc.”

Thực sự có. Phương hướng bảo vệ bí mật.

Hướng Bắc trong căn nhà này, tầng một nằm ở phòng kiểu Nhật, tầng hai chính là phòng Ruri. Cô nhanh chóng chạy về phòng mình, tìm lại một lần trên bàn học, trong tủ quần áo. Vẫn không tìm được gì. Lẽ nào chúng được giấu trong những hộp bưu kiện này? Vì thế nên cô ta mới mua những thứ linh tinh vô nghĩa?

Không còn thời gian do dự nữa. Ruri quyết định mở những chiếc hộp các tông. Đằng nào nếu hôm nay không thể tìm thấy, ngày mai cô cũng sẽ tự sát. Cho dù cô ta biết cô đang tìm bằng chứng thi cũng chẳng sao.

Đưa tay lau mồ hôi, Ruri mở chiếc hộp tiếp theo và lôi đống đồ bên trong ra kiểm tra, nhưng vẫn không thấy cái gì giống sổ nhớ của bố và lọ thuốc độc.

Còn phòng kiểu Nhật?

Cô chạy xuống tầng một. Không biết trời đã mưa từ lúc nào. Có thể nhìn thấy mây đen giăng kín trời bên ngoài cửa sổ phòng kiểu Nhật, những giọt mưa liên tiếp rơi xuống sân. Gió quá mạnh khiến quần áo đang treo trên giàn phơi gắn với trần nhà bay tán loạn.

Chăn, bàn để là, đệm ngồi, báo và tạp chí cũ... cô lôi mọi thứ trong tủ âm tường ra. Sau khi kiểm tra xong, cô đứng lên ghế, lôi ra những thứ được cất trong tủ sát trần, một lần nữa rà soát từng thứ từng thứ. Sau khi kiểm tra xong, Ruri hết sức hoang mang.

... Ở đâu cũng không có.

Ruri ôm đầu. Lẽ nào những phán đoán của cô đã sai? Không thể nào, rõ ràng...

Cô nhìn khắp căn phòng kiểu Nhật. Cô ta có thể giấu được ở đâu nhỉ? Cô trèo lên ghế một lần nữa, nhìn vào trong tủ sát trần. Cô bật đèn pin cầm tay, soi vào tận trong góc, nhưng quả nhiên không còn gì sót lại...

Ruri thở dài, tắt đèn pin. Đúng lúc đó, cô nhận ra mặt tường phía sau tủ sát trần bị vênh lên một cách thiếu tự nhiên.

Cái gì?

Cô vội soi đèn vào đó một lần nữa. Nhìn qua chỉ là một bức tường trắng bình thường, nhưng nó không vuông góc với trần nhà, có vẻ hơi nghiêng một chút. Ruri lấy cái ô để ngoài hiên chọc thử.

Mũi ô hơi lún vào một chút.

Cái này... không phải tường.

Ruri nhảy lên khỏi ghế, chui nửa người vào trong tủ và dứt khoát vươn tay. Cô đưa ngón tay vào khe hở nhỏ giữa chỗ đó với trần nhà, kéo nhẹ ra.

Cái này làm bằng da... Da cũng là chất liệu phù hợp với việc bảo vệ bí mật... Là một chiếc hộp màu đen. Có ba chiếc, kích cỡ vừa khít với độ sâu của tủ sát trần. Trên mặt hộp được dán một miếng giấy giống với giấy dán tường, có lẽ là để chắn tầm nhìn. Ruri tin chắc bằng chứng được cất giấu trong những chiếc hộp này, không thể sai được.

Cậy miếng giấy ra khỏi hộp, Ruri đặt từng chiếc xuống chiếu. Cảm giác hưng phấn vì cuối cùng cũng tìm thấy thứ gì đó khiến toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi.

Cô nuốt khan, lấy thứ được cất trong chiếc hộp đầu tiên ra.

Giống hệt như bên ngoài, bên trong hộp cũng chỉ toàn một màu đen. Áo len đen, váy đen, sơ-mi đen... Ruri hồi hộp tiếp tục mở chiếc hộp thứ hai. Cuối cùng, dưới đáy chiếc hộp thứ ba là cái lọ nhỏ màu xanh và một vật vô cùng quen thuộc.

Một quyển sổ màu đỏ thẫm.

Là sổ nhớ của bố.

Cuối cùng cũng tìm thấy rồi...

Cô cẩn thận cầm quyển sổ bằng cả hai tay. Là mùi hương thân thương của bố.

Trong lòng Ruri trào dâng nỗi xúc động như thể được gặp lại bố một lần nữa, cô dịu dàng vuốt ve trang bìa cuốn sổ.

Được cất giấu cẩn mật đến mức này, hẳn là nó đã ghi lại chuyện gì đó vô cùng quan trọng. Ruri gấp gáp mở sổ ra.

Một phong bì trắng được kẹp bên trong. Chỗ người nhận có ghi “Gửi Ruri”.

... Thư của bố?

Bố viết thư cho mình? Bố đã biết trước về cái chết đó ư...? Nghĩ đoạn, Ruri nín thở.

Lẽ nào bố đã dự cảm được việc sẽ bị Reiko hãm hại? Tuy đã ghi lại chi tiết việc đó trong sổ nhớ, nhưng để đề phòng bất trắc, ông còn viết thư để lại cho Ruri. Chính vì thế, chắc chắn Reiko đã giấu nhẹm đi mọi thứ.

Đóng cuốn sổ nhớ lại, Ruri tức tốc chạy lên tầng hai, cho cuốn sổ, bức thư và cả cái lọ nhỏ màu xanh vào balo rồi chạy ra phía cửa.

Cô phải lập tức đến Sở Cảnh sát. Phải nộp những bằng chứng này càng sớm càng tốt. Trên đường đi cô sẽ đọc bức thư trong xe taxi. Bây giờ dù một phút cũng đáng quý.

Đúng khoảnh khắc Ruri vừa xỏ chân vào đôi giày và vươn tay về phía tay nắm cửa... khóa cửa bỗng xoay và cánh cửa mở ra.

“Ồ, Ruri, cháu về rồi à?”

Reiko đứng ngay trước mắt cô với một nụ cười mỉm và toàn thân ướt đẫm nước mưa.

Như muốn ngăn cản Ruri ra khỏi nhà, Reiko chen vào khe cửa hẹp, đứng đối diện cô rồi đưa tay ra sau đóng cánh cửa lại.

Tại sao cô ta lại về đúng lúc thế?

Cô không hề nghe thấy tiếng xe ô tô cơ mà...

“Ngạc nhiên ghê, cháu cắt tóc rồi đấy à.” Reiko nhìn chằm chằm Ruri như thể muốn tìm kiếm thứ gì đó. “Cháu muốn ra ngoài sao? Với bạn à?”

“À, vâng...”

Ruri vươn tay ra, toan với tới cánh cửa. Nhưng Reiko đã nhanh hơn một bước, tóm lấy cổ tay cô. Bàn tay ướt đẫm nước mưa lạnh ngắt. Cảm giác như bị một loài bò sát bám trên tay khiến cơn ớn lạnh chạy khắp cả người Ruri.

“Lâu rồi cháu mới về nhà. Uống với cô một tách trà nhé.”

Tim Ruri đập liên hồi như chuông báo động. Chắc hẳn là vì cô đang quá sợ hãi.

Không được hành động mất tự nhiên. Không thể để lộ sơ hở. Còn nữa, nếu giờ Reiko mà đi vào phòng kiểu Nhật hoặc phòng ngủ của cô ta thì hỏng bét. Một khi nhìn thấy căn phòng bị xới tung lên, nhất định cô ta sẽ nghi ngờ.

“Vậy, một lát thôi nhé.”

Ruri giả vờ bình thản trả lời. Reiko khẽ reo lên “Tốt quá!” rồi thả tay Ruri ra. Lách cách, cửa đã bị khóa lại. Dường như âm thanh đó bị phóng đại một cách lạ kỳ.

Đợi Ruri cởi giày xong và đứng lên, Reiko mới cởi giày của mình.

“Cô Reiko, cháu tưởng thứ Sáu cô phải ghi hình chương trình nấu ăn...”

“Hôm nay xong sớm đấy. Nhưng, trên đường về thì động cơ xe hỏng, cô phải đưa đi sửa rồi mới về, thật bó tay. Lâu lắm không đi tàu điện, gần tới ga thì bị dính mưa. Xui ghê.”

Trong lúc Reiko đi tới nhà tắm lấy khăn bông, Ruri nhanh chóng chạy vào phòng kiểu Nhật. Cô vội vàng cất đống quần áo vào hộp đen rồi cất lên tủ sát trần, sau đó nhét hết đống chăn đệm vào ngăn kéo nhiều nhất có thể. Không nhất thiết phải giống hệt như ban đầu, chỉ cần đủ để câu giờ cho đến khi giao được những bằng chứng trong balo đến tay cảnh sát.

“Cô phải đi thay đồ đã. Chờ cô một lát nhé.”

Tiếng Reiko vọng đến từ hành lang. Giờ mà để cô ta vào phòng ngủ là hỏng hết.

“Chờ, chờ đã!”

Ruri tức khắc lao ra từ phòng kiểu Nhật, đứng chắn trước mặt Reiko.

“Đồ ở nhà cũng khô rồi. Để cháu lấy cho cô.”

Reiko bối rối nhíu mày.

“Cô pha trà giúp cháu nhé.”

Ruri vội vàng nói thêm như thể phân trần, rồi trước khi Reiko kịp mở miệng, cô đã vội chạy đến chỗ phơi đồ. Giá phơi quần áo gắn vào trần nhà, vì lúc nãy gió mạnh nên hơi hỗn loạn. Khi cô lấy được quần áo và quay lại, Reiko đang đặt ấm đun nước lên bếp.

“Cháu để ở phòng tắm cho cô nhé.”

Ruri để quần áo sạch vào giỏ và quay lại hành lang, Reiko nói cảm ơn với vẻ ngờ vực rồi đi vào phòng tắm. Khoảnh khắc cánh cửa kéo đóng lại, Ruri cuối cùng cũng thở phào. Bây giờ cô không còn cách nào khác, chỉ có thể dốc sức ngăn cản Reiko đi vào phòng kiểu Nhật hoặc phòng ngủ.

Ruri quay trở lại bếp và ngồi bên chiếc bàn, một lát sau Reiko cũng trở lại với áo phông và quần legging trên người. Ấm đun nước phát ra tiếng kêu như còi tàu. Reiko tắt bếp, lấy ấm trà và tách từ trên giá xuống. Ruri đưa mắt nhìn theo từng hành động của cô ta.

“... Sao thế, Ruri?” Reiko vừa cho trà vào ấm vừa nghiêng đầu hỏi: “Sao cứ nhìn cô chằm chằm vậy?”

“À, không có gì ạ.”

Ruri vội đánh mắt sang chỗ khác.

“A, sáng quá.”

Reiko rụt cổ, lo lắng ngó ra sân, Ruri cũng quay đầu lại nhìn. Qua khung cửa sổ đơn sắc của phòng bếp, khoảnh sân bên ngoài hệt như một bức tranh thủy mặc. Trên phông nền là bầu trời xám xịt, đám hoa cỏ bị trận mưa gió dữ dội đánh ngã rạp. Sau tia chớp lóe sáng ban nãy, một tiếng sấm đinh tai vang lên.

Bóng Reiko đang đứng trong bếp phản chiếu rõ ràng trên tấm kính cửa sổ. Khoảnh sân u ám ngoài kia càng khiến hình ảnh Reiko đang đứng trong căn bếp được đèn điện chiếu sáng nổi rõ hơn.

... Cái gì?

Ruri thấy rõ trên tay Reiko là một cái lọ nhỏ màu xanh.

Màu xanh nhạt, giống hệt lọ thuốc đó, chính là cái lọ nhỏ ngày hôm ấy.

Tim Ruri đập loạn nhịp.

Vậy còn cái lọ nhỏ mình đã tìm thấy thì sao? vẫn còn một lọ thuốc độc nữa ư...?

Cô nín thở, nghi ngờ nhìn hình ảnh phản chiếu trên tấm kính. Reiko không một chút do dự, nghiêng cái lọ trên tách trà. Từng giọt chất lỏng rơi xuống. Một giọt, hai giọt, ba giọt... Reiko lắc lắc cái lọ... Cô ta hoàn toàn không biết Ruri đã nhìn thấy toàn bộ nhờ tấm kính kia.

Reiko đã phát hiện việc mình tìm ra bằng chứng.

Mồ hôi lạnh chảy dọc lưng Ruri.

Làm thế nào bây giờ? Vòng qua sân chạy ra ngoài...? Không ổn, Reiko sẽ chạy qua sảnh đón đầu và tóm được mình ngay. Vậy từ sảnh...? Không được, cô ta đứng gần đó hơn, đã vậy trong bếp còn có dao nữa.

Mình sẽ bị giết sao? Mình còn chưa làm rõ được oan khuất của bố. Mình còn chưa vạch trần được tội ác của cô ta mà.

“Để cháu phải chờ lâu.”

Reiko bưng ra cái khay đựng ấm trà và tách. Ruri luống cuống quay đầu nhìn thẳng.

Phải làm sao đây?

“Đúng lúc cô làm thử món bánh cuộn. Thời gian vừa khéo.”

Trà và bánh được đặt xuống trước mặt Ruri.

Cô run rẩy đến mức toàn thân nổi da gà.

Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?

“Sao thế? Cháu không ăn à?”

Reiko nheo mắt hỏi.

“À... mời cô ạ.”

Ruri định câu giờ bằng cách ăn bánh cuộn trước, nhưng cô cũng không rõ trong bánh có bị cho cái gì không.

“Cô cho cháu xin ít đường được không?” Ruri bình tĩnh hỏi.

“Được chứ. Cháu muốn thêm sữa không?”

Nhân lúc Reiko quay vào trong bếp, Ruri liền tráo tách trà của hai người. Tay cô run rẩy, cố hết sức cầm chắc chiếc tách trơn tuột. Bất ngờ bị di chuyển khiến mặt nước sóng sánh. Trong lúc Ruri còn đang thầm cầu nguyện, Reiko đã quay lại với hộp đường và sữa trên tay.

“Cảm ơn cô.”

Cố tỏ ra bình tĩnh, Ruri cho đường và sữa vào tách trà. Có lẽ Reiko sẽ không nhận ra việc tách trà đã bị đánh tráo. Ruri bồn chồn liếc nhìn Reiko.

“Bánh thế nào? Cô muốn nghe cảm tưởng của cháu.”

Reiko ngồi xuống ghế, nâng tách trà lên. Ruri vừa cắm dĩa vào miếng bánh vừa nín thở theo dõi từng hành động của cô ta. Reiko từ từ đưa chiếc tách gần đến miệng.

“... Ồ.” Đúng lúc miệng tách gần chạm đến môi, cô ta dừng động tác. “Cái này là tách của Ruri mà.”

Toàn thân Ruri ớn lạnh. Làm sao cô ta biết?

“Trên miệng tách có viền vàng đúng không? Viền của chiếc tách này đã mờ đi nhiều vì cô thường dùng nó. Ruri dùng chiếc dành cho khách, nên hoa văn vẫn còn đẹp.”

Ruri nhìn lại chiếc tách trong tay mình. Phần viền vàng ở miệng tách quả nhiên đậm hơn một chút.

Ra vậy. Tâm tư của cô ta quả nhiên thâm hiểm, ngay cả những chiếc tách trà giống hệt nhau cũng có thể phân biệt rõ ràng.

“Vậy, của Ruri đây, mời cháu.”

“À, không... cháu cho đường và sữa vào mất rồi.”

“Không sao đâu.”

Reiko đổi lại tách trà. Không còn con đường nào khác. Giờ cô chỉ được chọn một trong hai cách.

Uống.

Hoặc chạy.

Nhưng dù chọn cách nào đi chăng nữa, có lẽ cô cũng không thể tránh khỏi kết cục bị Reiko kết liễu. Chết vì thuốc độc, hoặc chết dưới lưỡi dao.

Nếu đằng nào cũng phải chết, vậy thì...

Ruri hít một hơi thật sâu.

“Cô Reiko... cháu tìm thấy cái này.”

Ruri lấy cuốn sổ nhớ của bố từ trong balo ra. Khoảnh khắc ấy, mặt Reiko biến sắc.

“Cháu tìm thấy ở đâu? Tại sao cháu lại cầm theo nó?”

Dù hơi chùn bước trước ánh nhìn gay gắt của Reiko, Ruri vẫn cố gắng bật lại.

“Cô giấu cũng kỹ quá đấy! Cháu đã phải rất vất vả mới tìm được.”

“Trả lại cô ngay!”

Từ lúc bước vào nhà, Reiko vẫn luôn cố giữ vẻ bình thản nhưng giờ cũng bắt đầu lớn giọng.

“Không!”

“Trả cho cô!”

Reiko đứng phắt dậy, vòng qua bàn, toan tới gần Ruri.

“Không được! Đây vốn là đồ của bố cháu. Không phải của cô!”

Ruri cũng đứng dậy, với lấy balo, vừa ôm cuốn sổ trước ngực vừa lùi lại phía sau.

“Còn cả bức thư bố viết cho cháu nữa. Cô đã giấu nó đi, đồ đê tiện!”

“... Cháu đã đọc bức thư đó rồi sao?” Reiko nghiêm mặt.

“Đúng, cháu đọc rồi!”

Lời nói dối này lập tức có hiệu quả. Môi Reiko tái nhợt đi trông thấy. Trừng trừng nhìn cô ta, Ruri lùi dần từng chút một về phía hành lang.

“Cô đã mua thuốc độc từ bác sĩ Tanabe.”

Phải giáng thêm cho cô ta một đòn nữa.

“... Không phải cô mua nó.”

“Không hiểu sao khuôn mặt Reiko toát lên nỗi buồn thương chẳng thể kìm nén được, cô ta vô lực lắc đầu.”

“Cô định giả ngây à? Cô và ông ta đã hẹn gặp nhau ở khách sạn Ebisu. Tôi ngồi ngay bên cạnh và đã nghe hết câu chuyện của các người. Cô đã nhận thuốc từ ông ta và giết bố tôi. Đúng chứ?”

Reiko thở nặng nhọc rồi đưa hai tay lên bưng mặt. Cơ hội xoay chuyển tình thế đây rồi... Niềm tin dâng lên trong ngực Ruri.

“Không đúng...”

Từ kẽ hở của bàn tay, âm thanh nức nở yếu ớt vọng ra.

“Cái gì không đúng vậy, cô Reiko?”

“Không phải cô...”

“Sao...?”

“Người mua thuốc... không phải cô.”

Reiko buông tay xuống, hai má đẫm nước mắt.

“Người mua thuốc độc... là anh Sanao.”

Cô ta nói gì?

Quá choáng váng, Ruri đứng sững lại. Một tiếng sấm vang lên đinh tai khiến cô tỉnh táo lại.

Ngốc thật.

Người phụ nữ này chỉ định lừa mình thôi.

“Cô nói dối!”

Ruri hét lên bằng giọng lạnh tanh.

“Cô đang cố trì hoãn chứ gì? Tại sao bố tôi lại phải mua cái thứ đó làm gì!”

“Tại sao ư...?” Giọng Reiko run rẩy. “Chẳng phải vì anh ấy đã quyết định sẽ tự tử sao?”

Một tia sáng trắng toát lóe lên trước mắt Ruri.

Đến tận giờ phút này Reiko vẫn nói hết lời dối trá này đến lời dối trá khác. Cô ta định đổ toàn bộ lỗi cho người đã chết ư...

“Ruri... Thực ra cháu vẫn chưa đọc bức thư và cuốn sổ đó đúng không?”

“Đừng đánh trống lảng!”

Ruri vô thức giơ tay phải tát vào má Reiko. Một âm thanh chát chúa vang lên, Reiko lảo đảo ngã về phía sau.

“Tôi không cho phép cô xúc phạm bố tôi!”

Reiko ôm má, hoảng hốt nhìn Ruri.

Phải rồi.

Mình không thể kéo dài thời gian thêm nữa.

Phải nhân cơ hội này chạy thôi. Phải mang bằng chứng đến cho cảnh sát!

Nghĩ vậy, Ruri quay người chạy về phía cửa.

“Ruri, đợi đã!”

Nghe thấy tiếng gọi cùng quẫn của Reiko và tiếng bước chân đuổi theo phía sau, Ruri cố tăng tốc. Không thể để bị cô ta tóm được.

Ra khỏi nhà, cô lao vào màn mưa và chạy ra đường lớn. Cô chặn một chiếc taxi, mở mạnh cửa rồi lập tức chui vào.

“Đến Sở Cảnh sát!”

Ngay lúc cửa xe đóng lại, Reiko cũng vừa đuổi tới.

“Cháu định đi đâu!? Xin hãy nghe cô nói đã!”

“Mau cho xe chạy đi ạ!”

Ruri hối thúc tài xế, chiếc taxi liền phóng vút đi.

Qua tấm kính cửa sổ, bóng dáng Reiko càng lúc càng nhỏ dần.

Xong rồi...

Cô đã thoát khỏi Reiko, bảo vệ được bằng chứng. Ruri thở ra một hơi dài, nằm xuống ghế xe, cố để bản thân bình tĩnh lại sau khi cả tinh thần và thể xác vừa phải trải qua nỗi căng thẳng tột độ. Lấy ra một chiếc khăn tay từ trong balo, cô bắt đầu lau mặt và đầu.

Xe chạy được một lát, bác tài nói: “Gì thế, hình như phía trước có tai nạn.”

Những chiếc xe đằng trước từ từ giảm tốc, cuối cùng chiếc taxi cũng dừng hẳn lại. Qua cửa kính trước mặt chỉ có thể nhìn thấy hàng loạt đèn hậu sáng đỏ xếp hàng nối tiếp nhau trong mưa.

Có lẽ phải tốn thêm chút thời gian mới tới được Sở Cảnh sát. Ruri lấy bức thư của bố ra.

Cô chăm chú nhìn vào nét chữ “Gửi Ruri” trên phong bì. Là nét chữ thân thuộc của bố. Xin lỗi bố, con đã tìm ra quá muộn. Nhưng sẽ ổn thôi. Chỉ cần có bằng chứng này... Ruri thầm nhủ trong lòng rồi mở bức thư ra. Nhưng ngay khi vừa đọc dòng đầu tiên, cô đã sốc đến mức như thể vừa bị đâm một nhát vào tim.

Chuyện gì thế này?

Run rẩy cất bức thư đi rồi mở cuốn sổ nhớ ra, Ruri cảm thấy máu toàn thân như bị rút ra theo từng con chữ. Tiếng động cơ của chiếc taxi, tiếng còi xe ồn ã xung quanh trôi xa dần.

Không đúng, chắc chắn không thể thế được.

Nhưng... nhưng rõ ràng đây là chữ viết của bố, là giọng văn của bố...

... Thực ra cháu vẫn chưa đọc bức thư và cuốn sổ đó đúng không?

Ruri hoang mang nhớ lại biểu cảm của Reiko khi ấy.

“Xin lỗi, cho cháu quay về chỗ ban nãy ạ.”

Cô lên tiếng. Tài xế ngờ vực nhưng vẫn rẽ vào lối nhỏ để quay lại.

Ruri cảm thấy trong lòng bứt rứt, cô đưa mắt nhìn những con phố chìm trong màn mưa. Cuối cùng chiếc taxi cũng dừng lại, cô vội vàng thanh toán rồi chạy vào trong nhà.

“Cô Reiko!”

Cửa mở toang, Reiko ngồi bệt ở sảnh, thất thần.

“Chuyện này là sao? Những gì viết trong này... là sự thực sao?”

Reiko chậm rãi ngước mắt nhìn Ruri. Toàn thân Reiko không chỗ nào khô ráo, khuôn mặt cũng ướt đẫm, không rõ là nước mưa hay nước mắt.

“... Bố... Bố cháu đã tự tử ư?”

Reiko cúi đầu im lặng thay cho câu trả lời.

Reiko kể lại cho Ruri nghe toàn bộ câu chuyện.

“Không được rồi, Reiko.”

Một năm trước, bố thường xuyên nói câu ấy.

Vì theo đuổi lý tưởng nên Oasis gặp khó khăn về tài chính, phải gánh rất nhiều khoản nợ lớn. Vốn xoay vòng phần lớn là do Reiko đích thân đi vay, còn bố càng ngày càng xuống tinh thần, những việc gây chán nản liên tiếp ập đến.

Bố bị đau tim và khó thở nên đã đến chỗ bác sĩ Tanabe khám, nhưng điện tâm đồ và kết quả thử máu không có gì bất thường.

“Tôi nghĩ đây là triệu chứng bệnh tuần hoàn khí do trạng thái trầm cảm kéo dài.”

Tại phòng khám, bác sĩ Tanabe đã nói với Reiko và Sanao như vậy.

“Trầm cảm...?”

Trước giờ hai người họ cứ nghĩ các triệu chứng ấy là do bệnh tim nên vô cùng ngạc nhiên khi nghe kết luận của bác sĩ.

“Hệ tuần hoàn của anh không sao cả, nhưng trầm cảm cũng có thể gây ra những cơn đau và khó thở. Tôi nghĩ nên bắt đầu trị liệu ngay từ bây giờ.”

Vậy là từ đó, Sanao bắt đầu điều trị ở khoa Thần kinh của bệnh viện của Tanabe. Kết quả khá khả quan, nụ cười đã trở lại trên gương mặt Sanao. Khi vừa mới an tâm được phần nào thì bác sĩ Tanabe lại gọi Reiko tới và dặn:

“Mong cô hãy chú ý đến Sanao. Nhất định không được rời mắt khỏi anh ấy.”

Reiko nhất thời không hiểu bác sĩ muốn nói gì, nhưng cô lập tức lo lắng tới khả năng Sanao sẽ tự sát.

“Còn có Ruri mà. Anh Sanao nhất định sẽ vượt qua.”

“Không, trầm cảm là căn bệnh có thể cướp đi những suy nghĩ như vậy.”

“Nhưng gần đây anh ấy đã có chuyển biến rất tốt mà...”

Trước khuôn mặt hoang mang của Reiko, Tanabe lắc đầu.

“Ngược lại. Một khi trầm cảm đã trở nặng, dũng khí để chết cũng không có nữa. Thế nên Sanao bây giờ trông có vẻ khỏe khoắn nhưng lại đang trong giai đoạn nguy hiểm nhất.”

Từ lúc nghe những lời bác sĩ Tanabe nói, Reiko luôn chú ý quan sát chồng. Một tối nọ, khi Sanao đang tắm, cô vào thư phòng và lục lọi ngăn kéo bàn làm việc của Sanao. Cô tìm thấy một lọ nhỏ màu xanh được bọc kỹ mấy lớp giấy xốp giấu tận sâu ở góc trong cùng của ngăn kéo. Ngay khi vừa mở lớp giấy ra, một dự cảm xấu ùa tới, trong lọ nhỏ là một loại tinh thể nhỏ li ti giống muối ăn.

... Là thuốc độc.

Trực giác nói cho Reiko biết thế.

Cô đã định vứt đi nhưng có lẽ nếu thấy lọ thuốc biến mất, Sanao sẽ lại mua lọ khác. Thay vào đó, nên đánh lạc hướng Sanao thì hơn. Vì vậy cô đã mua một cái lọ nhỏ màu xanh giống y hệt rồi cho muối vào, sau đó đánh tráo lọ thuốc độc.

Vậy mà sáng hôm ấy, chồng cô vẫn ra đi. Nhìn thấy lọ thuốc rỗng không trên bàn cô vẫn không hiểu tại sao. Trong đó chỉ toàn muối mà... Tại sao...?

Ánh mắt Reiko hỗn loạn, đúng lúc ấy hai bức thư lọt vào mắt cô. Một bức dành cho cô, một bức đề gửi Ruri.

Những bức thư này... là di thư sao...? Trong đó viết anh đã đến giới hạn rồi, cả thể xác lẫn tinh thần, anh đã mua thuốc độc qua Internet, anh đã đóng bảo hiểm được ba năm, hết ngày hôm nay là qua được điều kiện miễn trách nhiệm tự sát, hãy lấy tiền bảo hiểm thanh toán hết nợ nần, số còn lại hãy dùng làm vốn xoay vòng và tiếp tục duy trì việc kinh doanh, còn nữa, hãy chăm sóc Ruri cho đến khi con bé tốt nghiệp đại học.

Reiko trách mình lơ là anh, trách anh sao lại vô trách nhiệm mà chết đi như thế, để lại Ruri mới đang học cấp ba. Vừa khóc cô vừa lật xem những giấy tờ liên quan đến bảo hiểm... Chính lúc đó, cô phát hiện...

Thời hạn miễn trách nhiệm tự sát là trong vòng ba năm kể từ ngày ký, bao gồm cả ngày hôm đó, và kể từ ngày đầu tiên của năm thứ tư mới bắt đầu không truy cứu trách nhiệm tự sát. Có nghĩa là, bắt đầu từ ngày mai Sanao mới được miễn trách nhiệm, nếu tự tử vào hôm nay thì một đồng cũng không được nhận.

Chồng cô đã hy sinh cả tính mạng để bảo vệ cô và Ruri, bảo vệ ngôi nhà này, bảo vệ gia đình này, bảo vệ sự nghiệp, bảo vệ khách hàng. Chẳng lẽ cái chết của anh không có ý nghĩa gì sao?

... Vậy thì không thể để Sanao tự sát được.

Reiko lập tức thu dọn những dấu vết liên quan đến việc tự sát, cái lọ nhỏ màu xanh, chiếc cốc đầy nước, di thư, và cả cuốn sổ nhớ ghi lại chi tiết những dằn vặt đau khổ dẫn đến kết cục này. Đúng lúc đó, Ruri đột nhiên xông vào.

Sau khi Sanao được đưa tới Bệnh viện Tổng hợp Tanabe và được xác nhận tử vong, Reiko đã trình bày rõ ràng sự việc với bác sĩ Tanabe và nhờ ông xác nhận nguyên nhân tử vong là do bệnh lý. Đây là trọng tội mà một vị bác sĩ tuyệt đối không được phép vi phạm... Mới đầu bác sĩ Tanabe đã cự tuyệt, nhưng rốt cuộc ông cũng không muốn cái chết của người bạn thân trở thành vô nghĩa, ông hiểu rõ nếu sự việc bại lộ, cuộc đời của một bác sĩ sẽ chấm hết, danh tiếng của bệnh viện cũng sẽ sụp đổ, nhưng ông muốn cứu gia đình bạn thân mình, bất chấp tất cả những rủi ro đó. Sanao có tiền sử bệnh đau tim và tim đập nhanh, thực tế, bác sĩ Tanabe cũng từng kê cho Sanao đơn thuốc cao huyết áp. Hơn nữa, Sanao còn có lượng cholesterol trong máu cao, vì thế bác sĩ Tanabe đã ghi vào cột nguyên nhân tử vong là do nhồi máu cơ tim.

Reiko đến ba công ty bảo hiểm để nhận tiền. Người thụ hưởng đều đề tên của công ty. Khi phía công ty bảo hiểm hỏi bệnh viện về nguyên nhân tử vong, nhờ có sự đảm bảo chắc chắn của bác sĩ Tanabe mà cô đã được nhận tiền bảo hiểm một cách thuận lợi.

Sau đó, cô tiếp tục điều hành công ty theo di nguyện của chồng, dùng tiền bảo hiểm trả hết nợ, số còn lại để làm vốn xoay vòng, cô làm việc quên mình để gây dựng lại mọi thứ. Reiko coi việc duy trì Oasis là ưu tiên số một, bắt đầu phát triển bằng việc mở thêm nhà hàng ở những khu trung tâm thương mại và hợp tác với các cửa hàng tiện lợi. Lúc còn sống, chồng cô thường nghỉ vào những ngày Xích Khẩu nhưng giờ cô không nghỉ ngơi một hôm nào. Mỗi ngày đều làm việc cật lực.

Dù vậy, Reiko vẫn không thể nào xua tan cảm giác tội lỗi vì đã làm ra việc bất chính. Chỉ cần muộn một ngày nữa, thì cho dù là tự sát cũng có thể đường đường chính chính nhận tiền bảo hiểm. Lúc đó, cô có thể ngẩng đầu mà dùng số tiền này gây dựng lại công ty... Những suy nghĩ ấy luôn đeo bám cô. Dù thời gian có trôi đi, cảm giác tội lỗi đó cứ quanh quẩn trong đầu cô. Thu được thành công bằng tiền lừa đảo, sớm muộn gì cũng sẽ phải nhận quả báo...

Trong suốt năm tháng chờ đợi tiền bảo hiểm giải ngân, Reiko đã quyết tâm khai báo hết sự thật. Và cô sẽ trả lại số tiền bảo hiểm đó. Cô đã sẵn sàng nhận mọi tội lỗi...

Ngay từ đầu, cô đã muốn cái chết của chồng được minh bạch nên đã nhờ bác sĩ Tanabe bảo lưu máu. Giờ cô định sử dụng chỗ máu ấy để xét nghiệm, khi xác định được chất độc thì sẽ nộp kết quả cho công ty bảo hiểm.

Nhưng... ngạc nhiên là không thể tìm thấy chất độc trong máu của Sanao. Ngược lại, theo chỉ số xét nghiệm troponin và CK-MB*, khả năng anh ấy chết vì một cơn nhồi máu cơ tim đột ngột là rất cao.

Chu thich: CK-MB là một trong ba hình thức riêng biệt (isoenzymes) của enzyme creatine kinase (CK). CK-MB được tìm thấy chủ yếu ở cơ tim. Việc đo hoạt độ CK-MB thường được chỉ định để phát hiện tổn thương cơ tim.

“Nghĩa là cô không lừa tiền bảo hiểm. Cô thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.”

Reiko cười nhẹ, cô đưa tay lau đi nước mắt trên mặt.

“Vậy... tại sao cô lại giấu những thứ này...?”

“Cô không muốn cháu biết rằng bố cháu đã tự tử. Cô nghĩ rằng cháu sẽ rất đau khổ...”

Ruri nhìn xuống cuốn sổ nhớ và bức di thư cô đang nắm chặt trong tay.

Bố đã đau khổ tột cùng.

Mình đã cho rằng bố là người có thể làm được mọi thứ, vậy mà ông đã phải chịu đựng nỗi đau đớn bất an trong khi mình chẳng hề hay biết gì cả.

A, quả nhiên...

Quả nhiên bệnh nhút nhát của mình vẫn chẳng thay đổi, lúc nào cũng chỉ lầm lũi một mình, nên đã không thể nhận ra những phiền muộn của bố.

Nhưng mà...

Nhưng mà cuối cùng bố vẫn nghĩ đến mình và cố không nghĩ tới cái chết nữa. Mẹ mất sớm, mình vui vẻ thế nào, buồn bã ra sao bố đều là người đầu tiên để ý đến, vậy mà...

“Bố thật là....”

Những giọt nước mắt đua nhau lăn dài trên má Ruri.

“Bố thật là! Con đâu muốn...”

Cô ném mạnh cuốn sổ và bức thư.

“Ruri...”

Reiko nhìn Ruri bằng đôi mắt đẫm nước, đoạn cô ấy nhặt cuốn sổ cùng bức thư lên, nhẹ nhàng ôm Ruri vào lòng một cách đầy yêu thương.

“Đừng nói như vậy. Bố đã nuôi cháu lớn khôn, gây dựng sự nghiệp rực rỡ, tất cả đều dùng toàn tâm toàn ý... Bố cháu là một người rất dịu dàng, ấm áp.”

Reiko nói, đôi môi run run như đang kìm nén nỗi xúc động.

“Cho đến ngày hôm nay, cô... vẫn vô cùng kính trọng anh ấy từ tận đáy lòng.”

Đó là lần đầu tiên Ruri nhận ra... Thì ra Reiko cũng phải chiến đấu với nỗi buồn mỗi ngày. Không những thế, cô ấy còn phải vùng vẫy để vượt qua nỗi đau mất chồng bằng cách động viên cô, quản lý chuyện làm ăn, ngày ngày quay cuồng với công việc.

“Khi biết được chân tướng sự việc, cô chỉ muốn đi theo bố cháu. Cho dù phạm phải tội tự kết liễu sinh mệnh, cho dù làm phiền đến người khác, nhưng... cuối cùng cô vẫn chưa làm được.”

Đúng là bố. Tuy bố đã ra đi vào buổi sáng hôm đó do một sự ngẫu nhiên tàn nhẫn, nhưng người bố vốn luôn cho rằng con người cũng là một phần của tự nhiên ấy đã thực sự quyết định tự tay tước đi sinh mệnh mình.

Có lẽ thời điểm uống thuốc độc vào mà không xảy ra chuyện gì, bố đã từ bỏ việc tự tử. Làm đến vậy mà còn không được, có lẽ bố đã quyết chí sống thêm một lần nữa.

Tất nhiên đến giờ phút này, cô không thể biết được suy nghĩ của bố khi ấy nữa. Nhưng đối với Ruri, việc ông để lại di thư cho cô là một sự cứu rỗi lớn lao.

Lúc này, cô rất muốn nói chuyện với bố. Đã từng trải qua cảm giác đối mặt với cái chết nên giờ cô có thể hiểu ra được rất nhiều điều. Cô sẽ không trách bố “Tại sao lại trốn chạy?” hay “Bố phải mạnh mẽ lên”, mà với tư cách là một người cũng từng nếm trải nỗi tuyệt vọng trong cuộc sống, cô có rất nhiều điều muốn chia sẻ cùng bố.

“Con muốn gặp bố...”

Cô muốn ôm lấy bố, muốn nghe giọng bố, muốn thấy bố cười, và muốn nghe bố gọi một tiếng “Ruri”.

Reiko ôm lấy bờ vai không ngừng run rẩy của Ruri, đặt cô ngồi lên thềm nhà. Cô ấy trùm chiếc khăn tắm lên đầu Ruri, còn cô vẫn đang thổn thức. Reiko không nói gì, chỉ lặng im ngồi sát bên cạnh cô, chốc chốc lại nghe thấy những tiếng thút thít nghẹn ngào từ đằng sau chiếc khăn tắm.

Họ cứ ngồi như vậy, không biết đã qua bao lâu. Sau khi khóc hết nước mắt, trái tim cũng bình tĩnh trở lại, Reiko khẽ nói:

“Cô đi pha trà nhé.”

Ruri cầm khăn lau lau mặt. Đây là lần đầu tiên cô khóc nức nở trước mặt Reiko thế này. Tự nhiên cô lại cảm thấy xấu hổ quá đi mất, cô không biết nên xử sự thế nào.

“Vâng, cháu muốn uống.”

Ruri bẽn lẽn ló mặt ra từ sau chiếc khăn tắm, thấy vậy Reiko cười khúc khích.

“Cái đó... không phải loại chống thấm nước đúng không?”

Thấy Ruri nghiêng đầu thắc mắc, Reiko liền chỉ vào chiếc gương to trước thềm nhà. Vừa nhìn đã thấy gương mặt loang lổ những vệt đen ở trên trán, xung quanh mắt, và cả dưới má.

“Ối, cái gì thế này?”

“Mascara của cháu không chống nước và mồ hôi à?”

“Cháu không biết nữa. Cháu thấy hợp nên mua thôi.”

“Cháu chờ ở phòng khách nhé. Cô sẽ mang đồ tẩy trang đến.”

Trong lúc Reiko đi đến bồn rửa mặt, Ruri ngồi ở sô-pha trong phòng khách. Một lát sau Reiko quay trở lại, trên tay cầm bông tẩy trang và một cái lọ.

“Cô làm cho nhé?”

Thấm nước tẩy trang vào miếng bông, Reiko ngại ngùng hỏi. Dù Ruri có thể tự làm được... cô nghĩ thế, nhưng rồi cô nhận ra, có lẽ cô Reiko đang muốn kéo gần khoảng cách giữa bọn họ.

Sau một thoáng lưỡng lự, Ruri đáp:

“Vậy... nhờ cô ạ.”

Nghe vậy, Reiko ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười vui vẻ.

Miếng bông lành lạnh nhẹ nhàng lướt trên mặt Ruri. Kể từ khi cô Reiko kết hôn với bố, đây là lần đầu tiên Ruri và cô ấy gần gũi như thế này. Ruri bỗng cảm thấy xấu hổ, cô nhắm mắt lại. Vừa lúc đó, miếng bông di từ lông mày xuống mi mắt cô. Trong không gian yên lặng, tiếng mưa cũng trở nên dễ nghe hơn ban nãy.

“Nhìn thế này mới thấy, cháu vừa giống anh Sanao lại vừa giống chị Nanami đấy.”

Tiếng thì thầm thân mật của Reiko hòa lẫn với tiếng mưa.

“Cả hai người ạ?” Ruri vẫn nhắm mắt, lông mày nhướng lên. “Mọi người thường bảo cháu giống mẹ.”

“Con gái khi lớn lên thường giống mẹ mà. vầng trán đầy đặn và đôi mắt tinh anh này là của anh Sanao, còn chiếc mũi cao và khuôn miệng nhỏ đáng yêu này là của chị Nanami.”

Cả bố và mẹ đều đã rời khỏi thế gian này, Ruri luôn nghĩ cô chỉ còn lại một mình. Nhưng đến bây giờ cô mới để ý đến sự tồn tại của mối quan hệ giữa mình và cô Reiko, hóa ra Ruri vẫn luôn có cô Reiko bên cạnh... Cô không nhận ra rằng nỗi đau đã bào mòn trái tim họ ngày qua ngày trong sự cô đơn, như mạch nước ngầm phun trào từ bên dưới mặt đất khô cằn.

“Được rồi, sạch rồi đó.”

Lau xong cằm cho cô, Reiko nói. Ruri vừa mở mắt liền nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Reiko.

“Vậy, cô đi pha trà nhé.”

Reiko đứng dậy, đi vào trong bếp và đun nước. Nhìn cô ấy lấy cái tách đặt trên bàn suốt từ nãy và thay lá trà trong ấm, Ruri đột nhiên nhớ ra.

“Đúng rồi, lúc nãy cô cho cái gì vào trà của cháu thế? Cháu thấy cô cầm một cái lọ nhỏ màu xanh.”

“Lọ nhỏ màu xanh à?” Reiko nghiêng đầu một chút, “À, cái này phải không?” Rồi cô ấy lấy ra một cái lọ nhỏ từ trên bàn bếp.

“Đúng rồi, là nó.”

Ruri đi vào bếp, nhận lấy cái lọ nhỏ từ tay Reiko. Cô mở nắp, đưa lên mũi ngửi thử, một mùi hương ngòn ngọt và hơi đắng tỏa ra, vô cùng kích thích khoang mũi.

“Cái này... không phải là thuốc độc ạ?”

“Làm gì có chuyện đó.”

Reiko ngạc nhiên, cô nhỏ vài giọt vào một chiếc tách đầy nước.

“Đây là marjoram*, một loại rau thơm. Lá của nó được ngâm trong nước đường, có tác dụng giải tỏa căng thẳng, còn mang mùi hương rất thơm nữa.”

Chu thich: Marjoram hay còn gọi là rau kinh giới ngọt, là một loại rau gia vị thường dùng trong các món ăn châu Âu.

Hòa một ít marjoram vào trong nước trà sẽ làm dậy mùi hương và đậm vị của trà, có vẻ như lúc nãy Reiko chỉ đơn giản là thêm thứ tinh dầu này vào trà thôi. Khi còn làm việc ở thẩm mỹ viện, cô ấy cũng rất hay dùng loại này.

“Ra vậy...”

Ruri lê những bước chân vô lực quay trở về phòng khách, cô ủ rũ thả mình xuống ghế. Hóa ra cô đã hiểu lầm tất cả mọi thứ. Giải quyết được một việc thì lại có vấn đề khác phát sinh, thế nên mọi chuyện mới thành ra thế này.

“Cô bị sốc đấy. Cháu nghĩ rằng cô là người hạ độc sao?”

Rót nước vào ấm trà, Reiko hỏi.

“Bởi vì cô giữ lại lọ thuốc độc mà không vứt đi, hơn nữa cô còn nói với bác sĩ Tanabe rằng sẽ dùng đến nó. Cháu đã nghĩ rằng cô sẽ nhằm vào cháu...”

“Ra vậy.” Reiko mỉm cười, bưng khay đựng bộ ấm tách đến. “Đó là vì khoảng thời gian trước, cô đã nghĩ nếu lần này mà chuyện kinh doanh thất bại nữa, cô sẽ chịu trách nhiệm bằng tính mạng mình. Nhưng viện trưởng Tanabe đã nổi giận với cô khi cô định chết đi và bỏ lại Ruri vẫn còn đang học cấp ba.”

Ngồi xuống trước mặt Ruri, Reiko chậm rãi nói. Cô có thể nhìn thấy sự ngạc nhiên trong đôi mắt cô ấy. Cô ấy đã tiếp tục công việc của bố, bất chấp cả những nỗi đau. Reiko rót trà vào tách, trên đôi vai gầy của cô ấy là trách nhiệm nặng nề mà một đứa trẻ như Ruri không thể nào tưởng tượng nổi. Trong khi phải chịu áp lực to lớn như thế, cô ấy vẫn phải tươi cười xuất hiện trên tạp chí và các chương trinh ti vi.

Người phụ nữ này thực sự rất mạnh mẽ. Và trong sự mạnh mẽ ấy, có cả sự dịu dàng vô cùng ấm áp. Ruri cảm thấy mình đã hiểu được phần nào cảm xúc của bố khi bị cô Reiko thu hút.

“Cô Reiko... rất yêu bố cháu đúng không ạ?”

“Đương nhiên rồi. Anh Sanao vừa là một đàn anh, vừa là một người chồng tuyệt vời trong cuộc đời cô. Thật lòng mà nói, đến tận bây giờ cô vẫn rất yêu anh ấy.”

Reiko bộc bạch một cách ngại ngùng rồi đặt tách trà xuống trước mặt Ruri.

“Cháu đã cho rằng cô kết hôn với bố vì danh tiếng của ông ấy.”

Ruri nói với vẻ hối lỗi, Reiko chớp chớp mắt, đoạn nói:

“Cô hiểu. Đứng ở vị trí của Ruri, cô có thể hiểu được điều đó. Khi cô nói sẽ kết hôn với anh Sanao, gia đình và bạn bè cô cũng phản đối lắm.”

“Ồ, tại sao ạ?”

Cô không thể hiểu nổi tại sao lại có người phản đối việc kết hôn với bố. Bố cô là một người vừa cao ráo lại đẹp trai, hơn nữa còn rất dịu dàng.

“Anh ấy hơn cô một giáp, lại là người đã từng có vợ, hơn nữa còn có con với vợ trước... đứa con lại đang tuổi dậy thì.”

“Con của vợ trước” thường là một cụm từ rất tế nhị, nhưng Reiko lại không để tâm đến điều đó mà chỉ nói bằng một giọng bình thản. Ruri rất cảm kích vì điều này.

“Mọi chuyện không suôn sẻ chút nào. Bố mẹ cô vẫn luôn cho rằng cô đã bị lừa, rằng anh Sanao là một gã đàn ông chuyên đi dụ dỗ các cô gái trẻ... Họ đã rất tức giận.”

Ra vậy.

Hóa ra là vậy.

Ruri đã chỉ nhìn nhận mọi chuyện từ góc nhìn của mình. Trong mắt Ruri, Reiko là người đã cướp mất người bố tốt nhất thế gian của cô. Ngược lại, trong mắt bố mẹ cô Reiko, bố cô chỉ là một gã đàn ông ngoại tứ tuần đã góa vợ, đến lừa mất cô con gái yêu của họ.

Trong gia đình này, Ruri tựa như một cái cửa sổ, mà Reiko cũng là một cái cửa sổ khác. Đối với một Ruri luôn đóng cửa lòng mình, Reiko phân vân không biết phải tiếp cận thế nào mới tốt.

“Họ lúc nào cũng thuyết phục cô, rằng cô vẫn còn trẻ, tội gì phải chọn người như vậy, rằng cô sẽ còn gặp được những người đàn ông tốt hơn, nhất định cô sẽ phải vất vả, sống cùng con riêng sẽ rất khó khăn. Họ không cho phép cô kết hôn, vào ngày tổ chức hôn lễ họ cũng từ chối đến dự. Sau khi anh Sanao mất, ngày nào họ cũng gọi điện bảo cô trở về. Họ nói vẫn có thể làm lại từ đầu. Họ đùa sao...”

“Tại sao cô không quay về?”

“Đến khi việc kinh doanh khôi phục lại, cô không muốn từ bỏ. Và cho tới lúc các vụ làm ăn mới đi vào quỹ đạo nữa. Những quán mới mở ở trung tâm thương mại, những mối hợp tác với chuỗi cửa hàng tiện lợi... Cô phải cố gắng nhiều hơn nữa. Trong vòng sáu năm, cô sẽ nỗ lực hết sức trong mọi việc.”

“Sáu năm? Sáu năm là sao ạ?”

“Là đến khi Ruri tốt nghiệp. Sau đó cháu sẽ tiếp quản việc kinh doanh.”

Ruri mở lớn đôi mắt nhìn Reiko. Cuối cùng cô đã hiểu ra, Reiko luôn cố gắng hết sức là để sau này có thể trao lại toàn bộ việc kinh doanh trong trạng thái phát triển tốt nhất cho cô.

Vậy mà bản thân cô đã cư xử quá trẻ con.

Cô đã đánh giá mọi việc một cách phiến diện, rồi đưa ra những phán đoán ích kỷ dẫn đến hiểu lầm, lại còn ngoan cố đóng cửa trái tim mình...

“Cháu... tiếp quản công việc của bố ạ?”

“Đó là việc cháu nên làm mà. Hơn nữa, chẳng phải ước mơ của chị Nanami là mở một auberge sao?”

“... Cháu biết.”

“Anh Sanao từng nói nhất định phải thực hiện được điều ấy. Ruri, cô nghĩ cháu rất hợp với việc kinh doanh. Từ cách chọn đĩa đến cách bày biện của cháu đều thể hiện rằng cháu rất có năng khiếu. Chẳng phải cháu vẫn luôn học hỏi để trau dồi đó sao? Hơn nữa, cháu còn có cái lưỡi rất sành. Đó mới là điều quan trọng.”

Reiko luôn hiểu rõ niềm yêu thích cũng như khả năng của Ruri. Tương lai của cô, sự nghiệp của bố và cả giấc mơ của mẹ, mỗi khi nghĩ tới những trọng trách đang đè nặng trên vai mình, cô chỉ muốn trốn chạy. Cô hiểu những điều này. Nhưng trước đây cô chỉ biết trốn trong chiếc vỏ của mình, vờ như không biết.

“Vậy, Ruri hãy làm việc thật hăng hái nhé.” Reiko cầm chiếc tách, đưa lên miệng khẽ thổi. “Chắc cháu vẫn còn đang hoang mang phải không? Những khi cô ở nhà, cháu thường chỉ trốn trong phòng. Thế nên khi cháu nói sẽ đến chơi ở nhà bạn trong thời gian dài, cô đã nhận ra ngay có điều gì đó không đúng.”

“A, chuyện đó...”

Ruri giấu giếm, cúi mặt gằm mặt lí nhí nói, cô chẳng thể giải thích rằng mình đi tự tử được. Reiko tiếp tục:

“Vì vậy, cô định sẽ chuyển đến sống ở một nơi gần đây.”

Hả, Ruri kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Ruri có thể tự làm việc nhà và nấu ăn, thi thoảng cô đã nhìn thấy rồi...”

“Chờ, chờ đã ạ!”

Ruri đứng bật dậy. Reiko vẫn cầm cái tách trên tay, nghiêng nghiêng đầu khó hiểu.

Cô Reiko sẽ chuyển ra khỏi ngôi nhà này. Đây là chuyện mà Ruri vẫn hằng mong mỏi. Nhưng sao giờ cô chẳng thấy vui chút nào. Nếu như vậy, họ sẽ không còn là một gia đình nữa, không, cũng không phải chuyện đó. Dù hiểu lầm đã được giải quyết, nhưng không có nghĩa là cô có thể tiếp nhận chuyện đó ngay được.

Cảm xúc này là sao đây... Ruri lắng nghe tâm tình của bản thân. Và khi nhận được câu trả lời, cô chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn.

“Cô Reiko này, cháu sẽ nói thật lòng về những suy nghĩ của cháu bây giờ.”

Reiko đặt lại tách trà vào đĩa, gật đầu.

“Hôm nay cháu rất vui vì được nghe cô kể lại chi tiết sự thật. Giờ cháu mới hiểu được vì cháu mà cô Reiko đã phải bỏ bao tâm sức. Nhưng đối với cháu, gia đình chỉ có bố và mẹ. Tuy trước đây cháu đã từng quý cô như một người chị, nhưng cứ nghĩ đến mẹ thì tình cảm đó lại trở nên rất phức tạp, nói thật lòng, cháu nghĩ cháu không thể yêu quý cô như vậy được nữa.”

Reiko cười chua xót.

“Cháu cũng thẳng thắn quá. Nhưng... ừm, cô hiểu rồi.”

“Có điều... Không ph