Chương 9
Đội phó trực ca đêm là một người đàn ông tóc vàng cao lớn với đôi vai cơ bắp và nụ cười thân thiện. Ông thuộc hàng trung niên và từ lâu đã không còn lòng thương hại hay giận dữ. Ông muốn đơn giản hoàn thành công việc ngày tám giờ, và ông có vẻ ngoài như thể hầu hết mọi chuyện đến với ông đều sẽ trở nên dễ dàng. Ông ta mở khóa cửa cho tôi.
“Có người muốn gặp anh. Anh chàng từ văn phòng ủy viên công tố. Không ngủ hả?”
“Còn hơi sớm đối với tôi. Mấy giờ rồi?”
“Mười giờ mười bốn.” Ông đứng ở ngưỡng cửa và nhìn quanh phòng giam. Một chiếc chăn được trải ở giường dưới, một chiếc được gấp lại để làm gối. Có vài chiếc khăn giấy đã sử dụng trong thùng rác và một cuộn giấy vệ sinh nhỏ trên thành bồn rửa mặt. Ông gật đầu tán thành. “Có đồ gì riêng tư ở đây không?”
“Chỉ mình tôi.”
Ông để cửa phòng giam mở. Chúng tôi đi dọc theo một hành lang yên tĩnh đến thang máy và đi xuống bàn đăng ký. Một người đàn ông to béo trong bộ đồ màu xám đứng cạnh bàn ngậm ống tẩu lõi ngô. Móng tay của anh ta cáu bẩn và anh ta bốc mùi.
“Tôi là Spranklin từ văn phòng ủy viên công tố,” anh ta nói bằng giọng cứng rắn. “Ông Grenz muốn anh lên lầu.” Anh ta đưa tay ra sau lưng và lấy ra một cặp còng tay. “Hãy thử cỡ này xem.”
Đội phó nhà giam và nhân viên đăng ký cười toe toét với vẻ cực kỳ thích thú. “Có chuyện gì vậy, Sprank? Sợ anh ta sẽ trấn lột anh trong thang máy à?”
“Tôi không muốn rắc rối,” anh ta gầm gừ. “Có một tên đã chạy trốn khỏi tôi một lần. Bọn họ sẽ ngắt đầu tôi xuống. Đi nào, chàng trai.” Nhân viên đăng ký đẩy cho anh ta một tờ đơn và anh ta vung tay ký vào đó với dáng vẻ hoa mỹ. “Tôi không bao giờ bỏ qua những rủi ro không cần thiết,” anh ta nói. “Con người ta không bao giờ biết mình đang đối mặt với chuyện gì trong cái thị trấn này?”
Một cảnh sát tuần tra đưa đến một người say với bên tai đầy máu. Chúng tôi đi về phía thang máy. “Cậu đang gặp rắc rối đấy, cậu bé.” Spranklin nói với tôi trong thang máy. “Cả đống rắc rối.” Điều đó dường như mang lại cho anh ta sự thỏa mãn mơ hồ. “Con người ta có thể gặp vô số rắc rối trong thị trấn này.”
Nhân viên trực thang máy quay đầu lại và nháy mắt với tôi. Tôi cười toe toét.
Spranklin nghiêm khắc nói với tôi: “Đừng thử trò chơi gì nhé, cậu bé. Tôi đã từng bắn một người. Hắn thử chạy trốn. Bọn họ muốn nhai đầu tôi.”
“Họ đối xử với anh như vậy hết lần này tới lần khác, phải không?”
Anh ta ngẫm nghĩ. “Phải,” anh ta nói. “Dù chuyện gì xảy ra họ cũng muốn nhai đầu tôi. Nơi này là một thị trấn khó nhằn. Thiếu tôn trọng.”
Chúng tôi ra khỏi thang máy và đi qua cánh cửa đôi của văn phòng ủy viên công tố. Tổng đài điện thoại đã tắt ngấm, các đường dây được kết nối sẵn cho ban đêm. Không có ai trong khu phòng chờ. Đèn vẫn sáng trong một vài văn phòng. Spranklin mở cửa căn phòng nhỏ sáng đèn, trong đó có một chiếc bàn làm việc, một tủ hồ sơ, một hoặc hai chiếc ghế cứng, và một người đàn ông to béo với chiếc cằm rắn chắc cùng đôi mắt ngu ngốc. Mặt ông ta đỏ phừng phừng và ông ta vừa dúi thứ gì đó vào ngăn kéo bàn làm việc.
“Anh có thể gõ cửa,” ông ta quát Spranklin.
“Xin lỗi, ông Grenz,” Spranklin lắp bắp. “Tôi đang nghĩ về tù nhân.”
Anh ta đẩy tôi vào văn phòng. “Tôi có nên tháo còng không, ông Grenz?”
“Tôi không biết anh mang còng lên để làm cái quái gì,” Grenz chua chát nói. Ông ta nhìn Spranklin mở khóa còng tay cho tôi. Chùm chìa khóa của anh ta to bằng quả bưởi và anh ta không tìm thấy nó ngay.
“Được rồi, biến đi,” Grenz nói. “Chờ bên ngoài đưa hắn trở về.”
“Tôi gần hết giờ làm nhiệm vụ rồi, ông Grenz.”
“Anh được nghỉ khi tôi bảo anh nghỉ.”
Spranklin đỏ bừng mặt và lách cái mông mập của mình ra khỏi của. Grenz tàn bạo nhìn theo anh ta, rồi khi cánh cửa đóng lại, ông ta cũng nhìn tôi y như vậy. Tôi kéo một chiếc ghế lại và ngồi xuống.
“Tôi không bảo anh ngồi,” Grenz quát.
Tôi lấy trong túi ra một điếu thuốc lá rồi nhét vào miệng. “Mà tôi cũng không nói anh có thể hút thuốc,” Grenz gầm lên.
“Tôi được phép hút thuốc trong khu nhà giam. Tại sao ở đây không được?”
“Bởi vì đây là văn phòng của tôi. Tôi đặt ra quy tắc ở đây.” Mùi rượu whisky thô tản ra từ phía bên kia bàn.
“Làm nhanh một ly đi,” tôi nói. “Nó sẽ giúp ông bình tĩnh lại. Ông đã bị làm phiền khi chúng tôi vào.”
Lưng ông ta đập mạnh vào lưng ghế. Khuôn mặt ông đỏ thẫm lại. Tôi đánh một que diêm và châm thuốc.
Sau một lúc lâu, Grenz nhẹ nhàng nói. “Được rồi, anh bạn cứng đầu. Rất ta đây, phải không? Anh bạn biết gì không? Những người bước chân vào trong này có đủ tầm cỡ và nhân dạng, nhưng khi rời đi tất cả bọn họ đều có một kích cỡ như nhau, nhỏ bé. Và cùng một hình dạng, gập người.”
“Ông muốn gặp tôi có chuyện gì vậy, ông Grenz? Và đừng để ý đến tôi nếu ông muốn quất hết cái chai đó. Tôi cũng là người sẽ tự hít một hơi nếu quá mệt mỏi, căng thẳng hay làm việc quá sức.”
“Anh có vẻ không phiền muộn lắm với mớ bòng bong mà anh đang bị cuốn vào.”
“Tôi không nghĩ mình đang gặp rắc rối gì.”
“Chúng ta sẽ xem xét chuyện đó. Trong khi đó tôi muốn một lời khai thật đầy đủ từ miệng anh.” Ông ta búng ngón tay vào chiếc máy ghi âm đặt trên giá cạnh bàn làm việc. “Chúng ta sẽ lấy lời khai ngay bây giờ và ghi chép lại vào ngày mai. Nếu phó chánh án hài lòng với tuyên bố của anh, ông ấy có thể thả anh nếu anh cam kết không rời khỏi thị trấn. Bắt đầu đi.” Ông bật máy ghi âm. Giọng ông lạnh lùng, dứt khoát và khó chịu, ông đã học được giọng điệu như thế. Nhưng bàn tay phải của ông ta cứ lần mò tới ngăn kéo bàn. Ông chưa tới tuổi để bị giãn mạch máu mũi, nhưng ông đã mắc, và tròng trắng mắt của ông ta xỉn màu.
“Tôi ngán lắm rồi,” tôi nói.
“Ngán cái gì?” ông quát.
“Đám người nhỏ bé cáu bẳn trong mấy văn phòng nhỏ bé cáu bẳn nói những lời khó nghe chói tai vô nghĩa. Tôi đã nằm năm mươi sáu giờ trong khu trọng tội. Không ai chèn ép tôi, không ai cố chứng tỏ mình mạnh mẽ. Họ không cần phải làm vậy. Họ sẵn sàng bất cứ khi nào cần. Và tại sao tôi lại ở đó? Tôi là nghi phạm. Hệ thống luật pháp quái quỷ gì lại để một người bị đẩy vào khu trọng tội chỉ vì một tên cớm nào đó hỏi vài câu mà không được trả lời? Ông ta có bằng chứng gì? Một dãy số điện thoại trên một tờ ghi chú. Ông ta nhốt tôi lại nhằm chứng minh điều gì? Chẳng cái quái quỷ gì hết, ngoại trừ việc ông ta có quyền làm điều đó. Bây giờ chính ông cũng đang chạy trên cùng một đường đua ấy đấy, cố gắng phô diễn cho tôi thấy ông có bao nhiêu quyền lực trong cái hộp diêm mà ông gọi là văn phòng này. Ông phái một bảo mẫu nhút nhát hốt hoảng lôi tôi đến đây giữa đêm. Ông tưởng tôi bị úng não chỉ vì ngồi một mình nghĩ ngợi suốt năm mươi sáu giờ? Ông tưởng tôi sẽ nhào vào lòng ông khóc lóc đòi ông xoa đầu vì tôi cô đơn phát khiếp trong tù? Thôi đi, Grenz. Lấy rượu ra uống đi rồi ra dáng con người một chút. Tôi sẵn lòng cho rằng ông chỉ đang làm chức phận của mình. Nhưng hãy bỏ nắm đấm sắt ra trước khi ông bắt đầu. Nếu ông đủ tầm cỡ thì ông không cần đến nó, còn nếu như ông cần nó thì ông không đủ sức nặng để chèn ép tôi đâu.”
Ông ngồi đó lắng nghe và nhìn tôi. Sau đó, ông cười toe toét. “Phát biểu hay lắm,” ông nói. “Bây giờ anh đã tống tháo mấy chuyện tào lao đó ra khỏi đầu, bắt đầu bản tường trình đi thôi. Anh muốn trả lời từng câu hỏi cụ thể hay khai báo theo cách riêng của anh?”
“Tôi đang nói chuyện với lũ chim,” tôi nói. “Chỉ để nghe gió thổi. Tôi không đưa ra bất kỳ tuyên bố nào. Ông là luật sư, ông biết rõ tôi không cần khai báo.”
“Đúng vậy,” ông lạnh lùng nói. “Tôi biết luật. Tôi hiểu công việc của cảnh sát. Tôi đang cho anh cơ hội để thanh minh cho bản thân. Nếu anh không muốn, chuyện đó cũng chẳng hề hấn gì với tôi. Tôi có thể đưa ra bản cáo buộc anh sáng mai lúc mười giờ, và sẽ sắp xếp cho anh một phiên điều trần sơ bộ. Anh có thể được tại ngoại, mặc dù tôi sẽ chống lại điều đó, nhưng nếu anh làm vậy, sẽ bị siết rất chặt. Anh sẽ mất vô khối tiền. Chúng ta có thể làm theo cách đó.”
Ông nhìn xuống một tờ giấy trên bàn, đọc rồi úp sấp nó xuống.
“Về tội gì?” tôi hỏi ông.
“Phần ba mươi hai. Tòng phạm sau khi tội ác thực tế diễn ra. Một trọng tội. Nó được xếp hạng năm trong thang điểm Quentin.”
“Tốt nhất là bắt được Lennox trước đã,” tôi thận trọng nói. Grenz biết điều gì đó và tôi cảm nhận được qua cung cách của ông. Tôi không biết là gì, nhưng chắc chắn ông đã nắm được một thứ gì đó. Ông ngả người ra sau ghế, cầm cây bút lên và chầm chậm xoay xoay nó giữa hai lòng bàn tay. Rồi mỉm cười. Ông đang lấy làm thích thú.
“Lennox là một người khó trốn, Marlowe. Với hầu hết người khác, anh cần một bức ảnh rõ nét. Nhưng một anh chàng có sẹo khắp nửa mặt thì không. Chưa kể màu tóc trắng, mà tuổi cũng không quá ba mươi lăm. Chúng tôi có bốn nhân chứng, có thể nhiều hơn.”
“Nhân chứng cho cái gì?” Tôi cảm nhận đắng ngắt trong miệng, giống như vị mật đắng mà tôi đã nếm sau khi bị đại úy Gregorius quật ngã. Nó khiến tôi nhớ lại rằng cổ tôi vẫn còn đau và sưng tấy. Tôi xoa cổ nhẹ nhàng.
“Đừng có giả ngu, Marlowe. Một thẩm phán tòa thượng thẩm San Diego và vợ ông ta tình cờ tiễn con trai và con dâu lên chiếc máy bay đó. Cả bốn người đều nhìn thấy Lennox và vợ của thẩm phán đã nhìn thấy chiếc xe đưa anh ta tới kèm người đi cùng anh ta. Anh không có một mảy may cơ hội.”
“Tuyệt lắm,” tôi nói. “Ông làm thế nào tìm được họ?”
“Bản tin đặc biệt trên đài phát thanh và ti vi. Chỉ cần một bản mô tả đầy đủ. Thẩm phán gọi điện tới.”
“Nghe hay đấy,” tôi thận trọng. “Nhưng cần thêm chút nữa, Grenz. Ông phải bắt được anh ta và chứng minh anh ta phạm tội giết người. Sau đó, ông phải chứng minh rằng tôi biết điều đó.”
Ông búng ngón tay vào mặt sau của bức điện. “Tôi nghĩ tôi sẽ uống một ly,” ông nói. “Đã làm đêm quá nhiều.” Ông mở ngăn kéo rồi đặt một cái chai và một ly thủy tinh lên bàn. Ông rót đầy đến miệng ly và nốc cạn trong một hơi. “Đã tốt hơn rồi,” ông nói. “Tốt hơn nhiều. Xin lỗi tôi không thể cho anh một ly trong khi anh đang bị giam giữ.” Ông đóng nút chai và đẩy nó ra xa, nhưng không quá tầm tay. “Ồ đúng rồi, chúng ta phải chứng minh điều gì đó, anh vừa nói. Ái chà, có thể chúng tôi đã có lời thú tội, bạn thân mến ạ. Tệ quá nhỉ?”
Một ngón tay nhỏ nhưng rất lạnh lướt dọc sống lưng tôi, giống như con côn trùng băng giá đang bò qua.
“Vậy tại sao ông cần lời khai của tôi?”
Ông cười toe toét. “Chúng tôi thích hồ sơ rõ ràng. Lennox sẽ được đưa về và xét xử. Chúng tôi cần tất cả những gì có thể thu thập được. Điều chúng tôi muốn từ anh chẳng đáng là bao so với cái thiện chí để cho anh thoát tội, nếu anh hợp tác.”
Tôi nhìn ông chằm chằm. Ông loay hoay nghịch góc tờ giấy. Xoay qua xoay lại trên ghế, nhìn cái chai của mình, và ông phải vận dụng rất nhiều ý chí để không vớ lấy nó. “Có lẽ anh muốn biết toàn bộ vở kịch,” ông đột ngột nói, liếc mắt vẻ đểu cáng. “Chà, anh bạn thông minh, để cho anh thấy là tôi không đùa, chuyện là thế này.” Tôi nghiêng người qua bàn và ông tưởng rằng tôi đang vớ lấy chai rượu. Ông chộp lấy nó và cất lại vào ngăn kéo. Tôi chỉ muốn khảy đầu mẩu thuốc lá vào cái gạt tàn. Tôi ngả người ra sau và đốt một điếu thuốc khác. Ông vội nói.
“Lennox xuống máy bay ở Mazatlán, giao điểm của các đường bay và một thị trấn có khoảng ba mươi lăm ngàn dân. Anh ta biến mất suốt hai ba tiếng đồng hồ. Sau đó, một người đàn ông cao lớn với mái tóc đen và nước da ngăm, khuôn mặt rất nhiều sẹo có thể là vết dao cắt, đặt vé đi Torreón dưới cái tên Silvano Rodriguez. Tiếng Tây Ban Nha của anh ấy khá nhưng chưa đủ lưu loát để mang cái tên địa phương như vậy. Anh ta cũng quá cao so với dân Mexico nước da ngăm. Viên phi công đã báo cảnh sát. Cảnh sát ở Torreón quá chậm chạp. Cớm Mexico không nổi tiếng nhiệt tình. Việc họ giỏi nhất là bắn người. Đến khi họ bắt đầu truy đuổi, kẻ tình nghi đã thuê một chiếc máy bay và bay đến một thị trấn miền núi nhỏ tên là Otatoclan, một khu nghỉ mát mùa hè ít tiếng tăm bên hồ nước. Phi công của chiếc máy bay thuê từng là phi công chiến đấu ở Texas. Gã nói tiếng Anh rất sõi. Lennox giả vờ không hiểu những gì gã nói.”
“Nếu đó là Lennox,” tôi chêm vào.
“Đợi chút, anh bạn ngốc. Chính là Lennox. Phải rồi, anh ta hạ cánh ở Otatoclan và đăng ký khách sạn ở đó, lần này dưới tên Mario de Cerva. Anh ta có một khẩu súng, khẩu Mauser 7.65 - tất nhiên, ở Mexico chuyện đó không gây chú ý gì. Nhưng tay phi công cho rằng anh chàng này có vẻ không đàng hoàng, vì vậy anh ta đã trình báo cảnh sát địa phương. Họ giám sát Lennox. Họ đối chiếu với bên Mexico City, sau đó họ bao vây.”
Grenz nhặt một cây thước lên nhìn, một hành động vô nghĩa chỉ để không phải nhìn tôi nữa.
Tôi nói: “Ờ ha. Anh chàng thông thái nhỉ, tay phi công đánh thuê của ông, lại hiếu thảo với khách hàng nữa. Chuyện ông kể thối lắm.”
Ông chợt ngước lên nhìn tôi. “Điều chúng tôi muốn,” ông nói khô khan, “là một phiên tòa nhanh chóng, chúng tôi sẽ chấp nhận một bản thú tội ngộ sát cấp hai. Chúng tôi không muốn đi sâu vào một số phương diện. Dù sao thì đó cũng là một gia đình có tầm ảnh hưởng khá lớn.”
“Ý ông nói là Harlan Potter.”
Ông khẽ gật đầu. “Tôi dám cược tiền rằng, toàn bộ câu chuyện này đều bốc mùi. Springer có thể tung ra hàng đống tin. Có đủ mọi mùi vị trong này. Tình dục, tai tiếng, tiền bạc, vợ đẹp ngoại tình, chồng cựu chiến binh suýt hy sinh trên mặt trận, tôi nghĩ vết sẹo của anh ta là từ đó mà ra. Ôi chà báo chí sẽ giật tít trang nhất vài tuần. Đám quần chúng buôn dưa trong nước sẽ ngốn ngấu bằng hết. Vì vậy, chúng ta du di một chút cho nó nhanh trôi qua.” Ông nhún vai. “Được rồi, nếu cấp trên đã muốn như vậy thì ta phải chịu thôi. Tôi có thể lấy lời khai của anh hay không?” Ông quay sang chiếc máy ghi âm nãy giờ vẫn kêu rầm rì khe khẽ, đèn báo hiệu phía trước nhấp nháy.
“Tắt nó đi,” tôi nói.
Ông ta xoay người lại và ném cho tôi ánh mắt hằn học. “Anh thích ngồi tù?”
“Cũng không quá tệ. Anh không thể gặp những con người tốt nhất, nhưng ai muốn gặp họ? Đừng quá đáng, Grenz. Ông đang nhử tôi trở thành một tên mách lẻo. Có thể tôi cứng đầu, thậm chí là đa cảm, nhưng tôi cũng rất thực tế. Giả sử ông phải thuê một thám tử tư, vâng, vâng, tôi biết ông rất ghét ý nghĩ đó, nhưng chỉ cần giả sử ông ở trong tình thế mà đó là cơ hội duy nhất của ông. Ông có muốn thuê một kẻ đã từng phản bội bạn bè của mình không?”
Ông điên tiết nhìn tôi chòng chọc.
“Vài điểm lưu ý nữa. Ông có thấy rằng chiến thuật trốn tránh của Lennox hơi quá lộ liễu không? Nếu muốn bị bắt, hắn không cần phải làm tất cả những trò phức tạp đó. Nếu không muốn bị bắt, hắn thừa thông minh để biết không nên cải trang thành người Mexico ở Mexico.”
“Có nghĩa là gì?” Grenz lúc này hầm hè với tôi.
“Nghĩa là ông có thể kể cho tôi đến phát ngán những câu chuyện tào lao ông vừa bịa ra, nhưng chẳng có Rodriguez nhuộm tóc râu ngô nào, mà cũng chẳng có Mario de Cerva nào ở Otatoclan, và ông chẳng hề biết Lennox đang ở đâu, không hơn gì tay hải tặc Râu Đen mơ hồ về nơi chôn kho báu của hắn.”
Ông lại lôi cái chai ra. Tự rót cho mình một ly và nốc cạn nhanh chóng như ban nãy. Ông chậm rãi thả lỏng, quay người trên ghế và tắt máy ghi âm.
“Tôi muốn đem anh ra xét xử,” ông nói đầy khó chịu. “Anh là kiểu người khôn lỏi mà tôi muốn xử lý cặn kẽ. Cái mớ bùi nhùi này sẽ còn ám ảnh anh rất lâu, bé cưng ạ. Anh sẽ đứng với nó, ngồi với nó, ăn ngủ với nó. Và lần tới khi anh vượt lằn ranh dù chỉ một bước, chúng tôi sẽ lập tức cắt đầu anh xuống. Còn lúc này tôi phải làm một việc khiến ruột gan tôi lộn ngược cả lên.”
Ông đưa tay kéo tờ giấy úp sấp về phía mình, lật qua lật lại rồi ký tên. Anh luôn biết được khi nào một người đang ký tên của mình. Người đó sẽ có những cử động đặc biệt. Sau đó, ông đứng dậy và đi vòng quanh bàn, mở tung cửa văn phòng hộp diêm của mình và hét gọi Spranklin.
Người đàn ông béo bước vào mang theo mùi hôi cơ thể. Grenz đưa cho anh ta tờ giấy.
“Tôi vừa ký lệnh trả tự do cho anh,” ông nói. “Tôi là một công chức và đôi khi tôi phải làm những nhiệm vụ khó chịu. Anh có muốn biết tại sao tôi ký nó không?”
Tôi đứng lên. “Nếu ông muốn nói với tôi.”
“Vụ Lennox đã khép lại, thưa ông. Không có bất kỳ vụ án Lennox nào. Anh ta đã viết một lời thú tội đầy đủ vào chiều nay trong phòng khách sạn của mình và tự sát bằng súng. Ở Otatoclan, như tôi đã nói.”
Tôi đứng đó nhìn vào hư không. Qua khóe mắt, tôi thấy Grenz từ từ lùi lại như thể ông ta nghĩ tôi sẽ đấm ông ta. Có lẽ trong một khoảnh khắc trông tôi khá dữ tợn. Sau đó, ông ngồi lại sau bàn làm việc và Spranklin đã nắm lấy cánh tay tôi.
“Nào, đi thôi,” anh ta nói bằng một giọng nỉ non. “Đàn ông đôi khi thích được ở nhà một đêm.”
Tôi đi ra ngoài với anh ta và đóng cửa lại. Tôi đóng cửa thật khẽ khàng, như thể trong căn phòng đó có người vừa qua đời.