← Quay lại trang sách

Chương 10

Tôi moi ra bản sao phiếu ký nhận tài sản của minh, giao cho họ và ký nhận trên bản gốc. Tôi nhét đồ đạc vào lại túi mình. Có một người đàn ông đứng khom người ở đầu kia bàn đăng ký. Khi tôi quay đi, anh ta đứng thẳng dậy và nói với tôi. Anh ta cao khoảng hơn mét tám, gầy nhẳng như một sợi dây điện.

“Cần chở về nhà không?”

Trong ánh sáng ảm đạm, trông anh ta nửa già nửa trẻ, mệt mỏi và bi quan, nhưng không có vẻ là một kẻ lửa đảo. “Với giá bao nhiêu?”

“Miễn phí. Tôi là Lonnie Morgan của tờ Nhật báo . Tôi vừa xong việc.”

“Ồ, anh theo dõi phân khu cảnh sát,” tôi nói.

“Chỉ trong tuần này thôi. Tòa thị chính mới là phân khu thường trực của tôi.”

Chúng tôi bước ra cửa và tìm xe của anh trong bãi đậu xe. Tôi nhìn lên bầu trời. Trời đầy sao nhưng ánh đèn quá chói mắt. Đó là một đêm dễ chịu mát mẻ. Tôi hít đầy lồng ngực. Sau đó, tôi lên xe và anh lái đi khỏi đó.

“Tôi ở khu Laurel Canyon,” tôi nói. “Thả tôi xuống chỗ nào cũng được?”

“Họ chở anh về đồn,” anh nói, “nhưng họ không quan tâm anh về nhà bằng cách nào. Vụ án này khiến tôi quan tâm, cho dù thật ghê tởm.”

“Hình như không lập chuyên án,” tôi nói. “Terry Lennox đã tự sát bằng súng chiều nay. Họ nói vậy. Họ nói vậy đấy.”

“Thuận tiện quá,” Lonnie Morgan nói, nhìn chằm chằm về phía trước qua kính chắn gió. Xe anh lặng lẽ trôi dọc những con phố vắng lặng. “Chuyện này giúp họ xây bức tường che đậy.”

“Bức tường nào?”

“Ai đó đang dựng một bức tường vây xung quanh vụ Lennox, Marlowe. Anh đủ thông minh để nhận ra điều đó, phải không? Chuyện này không được xử lý theo đúng mức độ của nó. Ủy viên công tố đã rời thị trấn đi Washington tối nay. Một hội nghị gì đó. Ông ta xuất hiện với màn quảng bá hoành tráng hấp dẫn nhất từng có trong bao nhiêu năm qua. Tại sao?”

“Hỏi tôi vô ích. Tôi bị tống vào nhà đá mấy ngày nay rồi.”

“Bởi vì ai đó muốn bù đắp công sức ông ta bỏ ra, đó là lý do. Không phải bằng cách thô tục như đập một cục tiền. Ai đó đã hứa hẹn bồi thường thứ gì rất quan trọng với ông ta, và chỉ có một người liên quan đến vụ án có thể làm điều đó. Cha của cô gái.”

Tôi ngả đầu vào một góc xe. “Nghe có vẻ không hợp lý lắm,” tôi nói. “Còn báo chí thì sao? Harlan Potter sở hữu một vài tờ báo, nhưng còn các đối thủ cạnh tranh của ông ta?”

Anh liếc nhìn tôi đầy thích thú rồi tập trung vào việc lái xe. “Đã từng làm trong giới nhà báo chưa?”

“Chưa.”

“Báo chí được sở hữu và xuất bản bởi những người giàu có. Những người giàu có đều cũng hội cùng thuyền với nhau. Chắc chắn là có cạnh tranh, thậm chí cạnh tranh gay gắt, về số lượng phát hành, những tin thời sự, những chuyện độc quyền. Chỉ cần nó không làm tổn hại đến uy tín, đặc quyền và vị thế của chủ tòa báo. Nếu có chuyện như vậy xảy ra, cái nắp đậy sẽ sập xuống. Anh bạn ơi, nắp đậy trên cái hộp Lennox đã đóng chặt. Vụ án Lennox, anh hai ơi, nếu có căn cứ đàng hoàng, có thể đã bán được rất nhiều số báo. Một câu chuyện có mọi thứ. Phiên tòa sẽ thu hút các cây bút từ khắp nơi trên đất nước. Nhưng sẽ không có phiên tòa nào hết. Vì Lennox đã xuống tàu trước khi nó khởi hành. Như tôi đã nói, rất thuận tiện, cho Harlan Potter và gia đình ông ta.”

Tôi ngồi thẳng dậy và nhìn xoáy vào anh.

“Anh nói toàn bộ vụ này bị che giấu?”

Anh nhếch miệng mỉa mai. “Có thể Lennox đã được ai đó hỗ trợ tự sát. Ví như một chút chống cự khi bị bắt giữ. Cảnh sát Mexico rất ngứa tay với cò súng. Nếu anh muốn đặt cược một chút, tôi sẵn sàng cược tỷ lệ cao với anh, rằng không ai đếm số lỗ đạn chính xác.”

“Tôi nghĩ anh sai rồi,” tôi nói. “Tôi biết Terry Lennox khá rõ. Hắn đã từ bỏ chính mình từ lâu rồi. Nếu họ bắt sống hắn, Lennox sẽ mặc họ muốn làm gì thì làm. Hắn sẽ chấp nhận thú tội ngộ sát.”

Lonnie Morgan lắc đầu. Tôi biết trước những gì anh ta sắp nói, và anh ta đã mở miệng. “Không có khả năng. Nếu anh ta đã bắn vợ hoặc đập vỡ đầu cô ta, có lẽ đúng vậy. Nhưng hiện trường quá tàn bạo. Khuôn mặt cô ta bị đập nát thành bùn. Tội sát nhân cấp độ hai sẽ là kết quả tốt nhất mà anh ta có thể nhận được, và thậm chí như vậy cũng sẽ bốc mùi.”

Tôi nói: “Có lẽ anh nói đúng.”

Anh lại nhìn tôi. “Anh nói rằng anh quen biết Lennox. Anh có nghĩ toàn bộ vụ này đều là dàn dựng không?”

“Tôi rất mệt. Đêm nay tôi không có tâm trạng suy nghĩ.”

Một khoảng lặng dài. Rồi Lonnie Morgan khẽ nói: “Nếu tôi là một người thông minh thực sự chứ không phải tên nhà báo chém gió, tôi nghĩ có lẽ anh ta không hề giết cô ta.”

“Quả là có suy nghĩ như vậy.”

Anh ngậm một điếu thuốc vào miệng rồi châm lửa bằng cách quẹt diêm lên bảng điều khiển. Anh lặng lẽ hút, khuôn mặt gầy guộc nhăn nhíu không đổi suốt dọc đường. Chúng tôi đến Laurel Canyon và tôi chỉ cho anh chỗ rẽ khỏi đại lộ vào con phố nhỏ của tôi. Xe anh lăn bánh lên đồi và dừng lại dưới chân bậc thang gỗ đỏ.

Tôi xuống xe. “Cảm ơn vì chuyến đi, Morgan. Muốn uống gì không?”

“Để dịp khác tiện hơn. Tôi nghĩ anh muốn có thời gian một mình.”

“Tôi có nhiều thời gian cho riêng mình. Quá nhiều.”

“Anh cần nói lời chia tay với một người bạn,” anh nói. “Anh ta hẳn phải là bạn, nếu anh đã để họ tống giam vì anh ta.”

“Ai nói tôi đã làm vậy?”

Anh cười nhạt. “Tôi không thể đăng nó lên báo không có nghĩa là tôi không biết, anh bạn à. Chào nhé. Hẹn gặp lại sau.”

Tôi đóng cửa xe, và anh quay đầu xe lái xuống đồi. Khi đèn hậu của anh biến mất ở góc phố, tôi leo lên các bậc thang, nhặt chồng báo và bước vào ngôi nhà trống. Tôi bật tất cả đèn và mở tất cả cửa sổ. Ngôi nhà quá ngột ngạt.

Tôi pha chút cà phê, nhấm nháp và lấy năm tờ một trăm ra khỏi lon cà phê. Chúng được cuộn chặt và chôn trong cà phê bên thành lon. Tôi đi đi lại lại với ly cà phê trên tay, bật ti vi, lại tắt đi, ngồi xuống, đứng lên, rồi lại ngồi. Tôi đọc qua đống báo chất đống trên bậc thềm trước nhà. Vụ Lennox ban đầu rất bùng nổ, nhưng đến sáng hôm đó, nó đã trở thành chuyện ngoài lề. Có một tấm ảnh của Sylvia, nhưng không có ảnh của Terry. Có một tấm ảnh chụp trộm tôi mà tôi không biết nó tồn tại. “Thám tử tư tại L.A. bị giam giữ để thẩm vấn.” Có một bức ảnh lớn chụp ngôi nhà Lennox ở Encino. Đó là trang viên mô phỏng kiểu Anh với rất nhiều mái nhọn và chi phí rửa cửa sổ phải mất cả trăm đô. Nó nằm trên một gò đất rộng hai mẫu Anh, một bất động sản khổng lồ đối với khu vực Los Angeles. Có một tấm ảnh nhà khách, là mô hình thu nhỏ của tòa nhà chính. Hàng rào vây lại bằng cây cối. Cả hai bức ảnh rõ ràng đã được chụp từ xa, sau đó được phóng to và cắt chỉnh. Không có bức ảnh nào về cái mà báo chí gọi là “căn phòng chết chóc”.

Tôi đã biết tất cả những chuyện này trước đây, trong tù, nhưng tôi đọc lại và nhìn bằng con mắt khác. Câu chuyện không cho biết gì ngoại trừ việc một cô gái giàu có và xinh đẹp đã bị sát hại và giới báo chí đã bị loại trừ hoàn toàn. Như vậy, một tác động nào đó đã bắt đầu có hiệu quả từ rất sớm. Đám cớm đội Điều tra án mạng chắc phải nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng vô ích. Câu chuyện dần sáng tỏ. Nếu Terry đã liên hệ với bố vợ của hắn tại Pasadena ngay trong đêm cô ta bị giết, hẳn đã có hàng tá vệ sĩ riêng đến khu dinh thự trước khi cảnh sát nhận được thông báo.

Nhưng có điều gì đó không thể hiểu nổi, phương thức cô ta bị đánh đến chết. Không ai có thể thuyết phục tôi rằng Terry đã làm điều đó.

Tôi tắt đèn và ngồi bên cửa sổ mở. Trong một bụi cây bên ngoài, một con chim nhại cất lên vài điệu ca và ngắm nghía mình trước khi nằm xuống qua đêm.

Cổ tôi ngứa ngáy, vì vậy tôi cạo râu, tắm rửa rồi lên giường và nàm ngửa lắng nghe, như thể trong bóng đêm xa xăm tôi có thể nghe thấy một giọng nói, một giọng nói điềm tĩnh và kiên nhẫn khiến cho mọi chuyện trở nên rõ ràng. Tôi không nghe thấy gì và tôi biết mình sẽ không nghe thấy. Không có ai giải thích vụ Lennox cho tôi. Không cần có lời giải. Kẻ sát nhân đã thú tội và hắn đã chết. Thậm chí sẽ không có cuộc điều tra nào được tiến hành.

Như Lonnie Morgan của tờ Nhật báo đã nhận xét, rất tiện lợi. Nếu Terry Lennox đã giết vợ mình, cũng không sao cả. Không cần phải xét xử hắn và đưa ra tất cả những chi tiết khó nhìn. Nếu hắn không giết cô ấy, như thế cũng tốt. Một người đã chết là kẻ thế tội tốt nhất trần đời. Hắn sẽ không bao giờ đáp lời.