← Quay lại trang sách

Chương 11

Buổi sáng hôm sau, tôi lại cạo râu, thay quần áo rồi lái xe vào trung tâm thành phố như bình thường và đỗ xe ở bãi xe mọi khi, và nếu nhân viên bãi đậu xe tình cờ biết rằng tôi là một nhân vật quan trọng trước công chúng thì anh ta đã nỗ lực che giấu điều đó. Tôi đi lên cầu thang, dọc theo hành lang và lấy chìa khóa để mở cửa. Một anh chàng da ngăm ngăm bộ dạng chải chuốt nhìn tôi.

“Anh là Marlowe?”

“Sao?”

“Đừng đi đâu.” Anh ta nói: “Có người muốn gặp anh.” Anh ta bóc lưng khỏi bức tường và lững thững bỏ đi.

Tôi bước vào trong văn phòng và nhặt thư lên. Trên bàn còn vô số thư từ mà bà lao công ca đêm đã đặt lên. Tôi rạch phong bì sau khi mở cửa sổ và ném đi những gì mình không muốn đọc, hầu như là tất cả. Tôi chuyển chuông sang cánh cửa khác, nhồi đầy một cái tẩu và châm lửa rồi cứ ngồi chờ ai đó hét lên cầu cứu.

Tôi nghĩ về Terry Lennox theo cách khách quan. Hắn đã lùi xa dần, mái tóc bạc trắng, khuôn mặt đầy sẹo và vẻ quyến rũ yếu ớt cùng lòng kiêu hãnh đặc biệt của hắn. Tôi không phán xét hay phân tích hắn, cũng như tôi chưa bao giờ hỏi hắn những câu hỏi về việc hắn bị thương như thế nào hay làm sao hắn lại kết hôn với một phụ nữ như Sylvia. Hắn giống như một người quen mà ta gặp trên phà và biết rất rõ nhưng chưa bao giờ thực sự hiểu gì cả. Hắn bỏ đi cũng y như một người quen chào nhau trên bến phà, nhắn nhủ hãy liên lạc với nhau nhé cố nhân, nhưng cả hai đều biết sẽ không ai làm vậy. Rất có thể ta sẽ không bao giờ gặp lại người đó nữa. Giả sử có gặp lại, hắn sẽ là một con người hoàn toàn khác, chỉ là hội viên của hội doanh nhân toàn cầu trong chiếc xe câu lạc bộ. Làm ăn thế nào? Ồ, không quá tệ. Trông ông khí sắc thật tốt. Ồ ông cũng vậy. Tôi tăng cân nhiều quá. Ai mà chả thế chứ? Ông còn nhớ chuyến đi Franconia (hay xứ sở vớ vẩn nào đó) không? Có chứ, đương nhiên rồi, chuyến đi thật thú vị, phải không ạ?

Chuyến đi thú vị cái quỷ gì. Anh thực ra đã ngán đến đơ người. Anh bắt chuyện với người ta chỉ vì chẳng còn ai xung quanh quan tâm đến anh. Có lẽ giữa tôi và Terry Lennox cũng vậy. Không, cũng không hẳn. Tôi sở hữu một phần con người hắn. Tôi đã đầu tư thời gian và tiền bạc vào hắn, và ba ngày nhập khám, chưa kể ăn một quả thụi vẹo hàm và một cú đấm lệch cổ mà tôi cảm nhận rõ ràng mỗi khi nuốt. Bây giờ hắn đã chết và tôi thậm chí không thể trả lại hắn năm trăm đô la. Điều đó khiến tôi nhức nhối. Chính những điều nhỏ nhặt luôn khiến ta đau lòng.

Chuông cửa và điện thoại reo cùng lúc. Tôi trả lời điện thoại trước vì chuông cửa chỉ có nghĩa là ai đó đã bước vào phòng chờ nhỏ như cái chén của tôi.

“Ông có phải là Marlowe không? Ông Endicott đang gọi cho ông. Xin đợi chút.”

Ông đến bên điện thoại. “Sewell Endicott đây,” ông nói, như thể ông không biết cô thư ký chết tiệt của mình đã thông báo tên ông cho tôi.

“Chào buổi sáng, ông Endicott.”

“Tốt lắm, họ đã thả anh ra. Tôi biết anh có thể đã nghĩ đúng khi không cố tỏ ra chống đối.”

“Chẳng có ý nghĩ gì đâu. Chỉ cứng đầu.”

“Tôi không nghĩ anh muốn nghe thêm điều này. Nhưng nếu anh thực sự cần giúp đỡ, hãy gọi cho tôi.”

“Tại sao tôi lại cần sự giúp đỡ? Hắn ta đã chết. Họ sẽ mất một thời gian để chứng minh rằng hắn đã từng đến gặp tôi. Sau đó, họ phải chứng minh rằng tôi có ý thức về tội ác đã xảy ra. Rồi họ lại phải chứng minh rằng hắn đã phạm tội hoặc là đang trốn tội.”

Ông hắng giọng. “Có lẽ,” ông thận trọng nói, “anh chưa biết là hắn đã để lại lời thú tội đầy đủ.”

“Tôi đã được báo, ông Endicott. Tôi đang nói chuyện với một luật sư. Liệu tôi có quá trớn hay không, nếu tôi gợi ý rằng lời thú tội cũng sẽ phải được chứng minh, cả về tính xác thực lẫn độ chính xác?”

“Tôi e rằng tôi không có thời gian để thảo luận tính pháp lý,” ông nói gay gắt. “Tôi chuẩn bị bay đi Mexico với một nhiệm vụ khá đáng buồn. Anh đoán xem là gì?”

“À ha. Còn tùy ông đang đại diện cho ai. Ông không tiết lộ cho tôi, nhớ không.”

“Tôi nhớ rất rõ. Thôi, chào, Marlowe. Lời đề nghị giúp đỡ của tôi vẫn còn nguyên. Nhưng cho phép tôi đưa cho anh lời khuyên nhỏ. Đừng quá tin chắc rằng anh đã thoát nạn. Anh đang ở trong cái ngành rất dễ tổn thương.”

Ông cúp máy. Tôi cẩn thận gác ống nghe trở lại giá đỡ. Tôi ngồi một lúc, gác bàn tay lên điện thoại, mặt mày nhăn nhó. Rồi tôi vuốt phẳng vẻ mặt cau có và đứng dậy mở cánh cửa thông vào phòng chờ.

Một người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ lật giở cuốn tạp chí. Hắn mặc bộ đồ màu xanh xám với sọc kẻ ca rô xanh nhạt gần như không thấy được. Trên đôi chân vắt vẻo là đôi giày da buộc dây màu đen kiểu giày mọi, loại có hai lỗ xỏ dây thoải mái như giày đi bộ và không mài rách đôi tất sau mỗi chuyến đi dạo quanh khu nhà. Chiếc khăn tay màu trắng được gấp vuông vức và góc một cặp kính râm lộ ra dưới chiếc khăn. Hắn có mái tóc đen dày bồng bềnh. Làn da rám nắng rất đậm màu. Hắn ngước nhìn với đôi mắt sáng như chim và mỉm cười dưới hàng ria mép tỉa thẳng băng. Cà vạt màu hạt dẻ sẫm được thắt thành chiếc nơ nhọn góc nằm trên cổ áo sơ mi trắng lóa.

Hắn ném cuốn tạp chí sang một bên. “Những thứ rác rưởi mà bọn báo lá cải này bu vào,” hắn nói. “Tôi đang đọc một bản tin về Costello. Vâng, chuyện gì về Costello họ cũng biết. Giống như bí mật gì của nàng Helen thành Troy tôi cũng biết vậy.”

“Tôi có thể làm gì cho anh?”

Hắn thong thả quay sang nhìn tôi. “Chàng Taran cưỡi con scooter đỏ,” hắn nói.

“Gì cơ?”

“Anh đó. Marlowe. Là chàng Tarzan cưỡi con xe scooter đỏ. Họ cho anh ăn hành nhiều lắm à?”

“Chỗ này chỗ kia. Chuyện này liên quan gì tới anh?”

“Sau khi Allbright nói chuyện với Gregorius?”

“Không. Sau đó thì không.”

Hắn gật đầu ngắn gọn. “Anh khá cứng cựa đấy, dám yêu cầu Allbright nhắm mũi súng vào tên khỉ đột đó.”

“Tôi hỏi anh chuyện đó liên quan gì đến anh. Nhân tiện, tôi không quen biết ủy viên Allbright và tôi không yêu cầu ông ấy làm bất cứ điều gì. Tại sao ông ta phải làm gì đó cho tôi?”

Hắn sưng sỉa nhìn tôi chằm chằm. Rồi từ từ đứng dậy, uyển chuyển như một con báo, đi qua phòng chờ và nhìn vào văn phòng của tôi. Hắn hất đầu về phía tôi và tiến vào văn phòng. Hắn là kiểu người sở hữu bất cứ nơi nào mà hắn ta tình cờ đặt chân đến. Tôi theo vào và đóng cửa lại. Hắn đứng cạnh bàn nhìn quanh, có lẽ cảm thấy thú vị.

“Anh là loại tiểu tốt ất ơ,” hắn nói. “Rất ất ơ.”

Tôi vòng ra sau bàn làm việc và chờ đợi.

“Anh kiếm được bao nhiêu mỗi tháng, Marlowe?” Tôi lờ đi, và châm ống tẩu.

“Cùng lắm là bảy trăm năm chục,” hắn nói.

Tôi thả que diêm cháy dở vào khay và thở ra khói thuốc.

“Anh là tay chơi bủn xỉn, Marlowe. Anh là tay cá cược xu lẻ. Nhỏ đến nỗi phải dùng kính lúp mới nhìn thấy.”

Tôi không nói gì.

“Anh có những tình cảm rẻ tiền. Hết thảy mọi thứ của anh đều rẻ mạt. Anh kết bạn với một anh chàng, đi uống vài ly, nói vài câu đùa, dúi cho anh ta ít tiền khi anh ta bó chân bó tay, và anh bán đứng anh ta. Giống như đứa nhóc học trò say mê đọc truyện anh hùng một xu Frank Merriwell. Anh không có can đảm, không có trí tuệ, không có quan hệ, không hiểu biết, vì vậy anh diễn một thái độ giả tạo và mong đợi người ta khóc vì mình. Chàng Tarzan trên chiếc xe scooter đỏ.” Nụ cười mỉm của hắn thấm đầy vẻ mệt mỏi. “Theo tôi, anh chẳng đáng giá một xu.”

Hắn nghiêng người qua bàn rồi phất tay qua mặt tôi, hờ hững và khinh bỉ, không có ý gây tổn thương, và nụ cười nhẹ vẫn giữ trên môi. Sau đó, khi tôi thậm chí không nhúc nhích, hắn chậm rãi ngồi xuống và chống khuỷu tay lên bàn, ôm chiếc cằm rám nắng trong bàn tay rám nắng của mình. Đôi mắt sáng như chim nhìn chằm chằm vào tôi không chứa gì ngoài ánh sáng.

“Biết tôi là ai không, đồ rẻ tiền?”

“Tên anh là Menendez. Họ gọi anh là Mendy. Anh làm ăn trên đại lộ.”

“Ừ? Làm thế nào tôi trở thành nhân vật lớn như vậy?”

“Tôi không biết. Có thể ban đầu anh vào nghề là một ma cô trong nhà thổ Mexico.”

Hắn lấy trong túi ra hộp thuốc lá bằng vàng và châm một điếu thuốc màu nâu bằng chiếc bật lửa bằng vàng. Hắn vừa nhả một làn khói cay nồng vừa gật đầu. Hắn đặt hộp thuốc lá bằng vàng lên bàn và dùng đầu ngón tay ve vuốt nó.

“Tôi là một kẻ vô cùng xấu xa, Marlowe. Tôi kiếm được rất nhiều tiền. Tôi phải kiếm được rất nhiều tiền để có thể chèn ép những người mà tôi cần phải chèn ép, và chèn ép họ để mà kiếm được rất nhiều tiền rồi lại đi chèn ép những người mà tôi cần chèn ép. Tôi có một căn nhà ở Bel-Air trị giá chín mươi nghìn đô la và phí sửa chữa nó còn tốn kém hơn thế. Tôi có một cô vợ tóc vàng bạch kim xinh xắn và hai đứa con đang học trường tư thục ở phía đông. Vợ tôi có bộ kim cương đá quý trị giá một trăm năm chục nghìn đô cùng những bộ lông thú và quần áo đáng giá bảy mươi lăm nghìn đô. Tôi có một quản gia, hai người giúp việc, một đầu bếp, một tài xế riêng, chưa kể con khỉ đang bám đuôi tôi đây. Mỗi nơi tôi đến tôi đều có bồ bịch. Mọi thứ tôi dùng đều tốt nhất, thức ăn ngon nhất, đồ uống ngon nhất, phòng khách sạn tốt nhất. Tôi có một căn nhà ở Florida và một du thuyền trên biển với thủy thủ đoàn năm người. Tôi có một chiếc Bentley, hai chiếc Cadillac, một chiếc xe wagon Chrysler và một chiếc MG cho con trai tôi. Vài năm nữa con gái tôi cũng sẽ nhận được một chiếc. Anh thì có gì?”

“Không nhiều,” tôi nói. “Năm nay tôi có một ngôi nhà để ở, toàn bộ dành riêng cho tôi.”

“Không có phụ nữ?”

“Chỉ mình tôi. Ngoài ra, tôi có những gì anh thấy tại đây và một ngàn hai trăm đô la trong ngân hàng và vài nghìn trong trái phiếu. Anh nhận được câu trả lời rồi chứ?”

“Khoản tiền lớn nhất anh từng kiếm được trong một vụ là bao nhiêu?”

“Tám trăm năm mươi.”

“Chúa ơi, con người ta có thể hạ giá rẻ đến mức nào chớ?”

“Ngừng khoe khoang lại và nói rõ anh muốn gì.”

Hắn tắt điếu thuốc đang hút dở và lập tức châm điếu khác. Hắn ngả người ra sau ghế. Môi bĩu ra với tôi.

“Ba người chúng tôi chui trong một cái hố quân sự ăn tối,” hắn kể. “Trời băng giá như địa ngục, tuyết rơi khắp nơi. Chúng tôi xúc ăn từ trong lon đóng hộp. Đồ ăn lạnh ngắt. Vài quả đạn pháo kích đâu đó, nhưng phần nhiều là súng cối. Chúng tôi - Randy Starr, tôi và cậu Terry Lennox này, xanh xao vì lạnh, nghĩa là xanh tím tái. Một quả đạn cối rơi ngay giữa chúng tôi và vì lý do nào đó mà nó không nổ. Bọn Đức có rất nhiều mánh khóe. Chúng có tính hài hước dị hợm. Nhiều khi ai cũng tưởng đó là một quả mìn xịt, và ba giây sau nó lại không xịt. Terry chộp lấy nó và vọt ra khỏi hố trước cả khi tôi và Randy kịp cử động. Rất nhanh, người anh em biết không. Giống như một tay ném bóng chuyên nghiệp hạng nhất. Hắn ta nhảy vồ úp mặt xuống rồi ném quả đạn ra xa và nó nổ trong không trung. Phần lớn mảnh mìn văng qua phía trên đầu, nhưng một phần nhỏ rơi vào một bên mặt hắn ta. Ngay sau đó bọn Đức quốc xã tấn công và phút kế tiếp chúng tôi biết phải thoát khỏi đó.”

Menendez ngừng nói và nhìn tôi không chớp bằng đôi mắt sẫm màu sáng rực.

“Cảm ơn vì đã cho tôi biết,” tôi nói.

“Anh quả thực đã bị vần như cối, Marlowe. Anh rất được đấy. Randy và tôi đã bàn nhau, và bọn tôi đều cho rằng những chuyện xảy ra với Terry Lennox đủ khiến bất kỳ anh chàng nào bị úng não. Một thời gian dài, bọn tôi tưởng rằng hắn ta đã chết nhưng hắn không chết. Đức quốc xã bắt được hắn. Chúng mổ xẻ Terry suốt một năm rưỡi. Chúng đã làm tốt nhưng lại tổn thương hắn quá nhiều. Bọn tôi bỏ tiền ra để tìm hiểu, và bọn tôi bỏ tiền ra để tìm hắn. Nhưng bọn tôi kiếm được rất bộn từ thị trường chợ đen sau chiến tranh. Chúng tôi có đủ khả năng chi trả. Tất cả những gì Terry nhận được khi cứu mạng chúng tôi là một nửa khuôn mặt mới, mái tóc bạc trắng và tình trạng thần kinh tồi tệ. Trở về miền đông, hắn bắt đầu nghiện ngập, thỉnh thoảng bị bắt chỗ này chỗ kia, gần như hoàn toàn suy sụp. Có điều gì đó lẩn khuất trong tâm trí hắn, nhưng bọn tôi không bao giờ biết được là chuyện gì. Kế tiếp bọn tôi nghe rằng hắn đã kết hôn với người phụ nữ giàu có này và trèo cao. Hắn hủy hôn với cô ta, lại sa ngã xuống đáy, cưới cô ta lần nữa và giờ cô ta bị giết. Randy và tôi không thể làm gì cho hắn. Hắn sẽ không cho chúng tôi giúp gì, ngoại trừ một công việc có thời hạn ở Vegas. Và khi hắn gặp khó khăn thực sự, hắn lại không đến chỗ bọn tôi, hắn đến chỗ một kẻ rẻ tiền như anh, một kẻ mà cảnh sát có thể bắt nạt. Vì vậy, sau đó hắn chết, không một lời tạm biệt với bọn tôi, và không cho bọn tôi cơ hội trả ơn. Tôi có thể đưa hắn ra nước ngoài nhanh hơn một tay bài gian lận có thể đảo chồng bài. Nhưng hắn lại khóc với anh. Chuyện đó khiến tôi đau đớn. Một kẻ rẻ tiền, một người mà cảnh sát có thể xoay vần.”

“Cảnh sát có thể bắt nạt bất cứ ai. Anh muốn tôi phải làm gì?”

“Ngừng lại đi,” Menendez dằn giọng nói.

“Ngừng cái gì?”

“Cố kiếm tiền hay danh từ vụ án Lennox. Nó đã kết thúc, khép lại rồi. Terry đã chết và bọn tôi không muốn hắn bị làm phiền nữa. Anh chàng đã phải chịu đựng quá nhiều.”

“Một tên du côn đa cảm,” tôi nói. “Ha ha, tôi cười chết mất.”

“Dè chừng miệng lưỡi của anh đấy, đồ rẻ tiền. Cẩn thận mồm mép. Mendy Menendez không tranh cãi với ai hết. Anh ta sai bảo họ. Tìm cách nào khác để kiếm tiền đi. Hiểu không?”

Hắn đứng dậy. Cuộc nói chuyện kết thúc. Hắn nhặt găng tay lên. Chúng làm bằng da heo trắng như tuyết, trông như thể hắn chưa bao giờ dùng đến chúng. Quý ngài Menendez, một kiểu người thích chưng diện. Nhưng đằng sau bộ cánh đó, hết sức cứng rắn.

“Tôi không tìm kiếm danh tiếng,” tôi nói. “Và không ai chi tiền cho tôi. Tại sao họ phải làm như vậy và để làm gì?”

“Đừng giỡn mặt tôi, Marlowe. Anh không bị tống vào hầm lạnh ba ngày chỉ vì anh nhìn dễ thương. Anh đã bị mua đứt. Tôi không nói là ai nhưng tôi hình dung ra. Và cái đám tôi đang nghĩ đến có rất nhiều tiền. Vụ án Lennox đã đóng lại và nó vẫn đóng ngay cả khi...” Hắn dừng lại và lật đôi găng tay của mình ở cạnh bàn.

“Ngay cả khi Terry không giết cô ta,” tôi nói.

Vẻ ngạc nhiên của hắn mỏng như lớp vàng tráng trên chiếc nhẫn cưới vào cuối tuần. “Tôi muốn tạm thời đồng ý với anh về điều đó, đồ rẻ tiền. Nhưng nó không hợp lý. Nhưng cho dù nó hợp lý - và Terry muốn như thế này - thì nó sẽ là như vậy.”

Tôi không nói gì cả. Một lúc sau, hắn chậm rãi cười toe. “Chàng Tarzan trên chiếc scooter lớn màu đỏ,” hắn kéo dài giọng. “Một anh chàng cứng cựa. Để tôi bước vào đây và giẫm lên mặt anh ta. Một anh chàng được thuê bằng vài đồng xu, và bất kỳ ai cũng có thể xoay vần. Không tiền, không gia đình, không triển vọng, không gì cả. Hẹn gặp lại, đồ rẻ tiền.”

Tôi ngồi không nhúc nhích, hàm răng nghiến chặt, nhìn chằm chằm vào cái hộp thuốc lá bằng vàng lấp lánh của hắn ở góc bàn. Tôi cảm thấy mình già đi và mệt mỏi. Tôi từ từ đứng dậy và cầm lấy cái hộp.

“Anh quên mất cái này,” tôi nói, đi vòng quanh bàn.

“Tôi có nửa tá hộp như vậy,” hắn khinh khỉnh cười khịt.

Khi tôi lại gần hắn, tôi đưa nó ra. Hắn thờ ơ cầm lấy nó. “Còn nửa tá cái này thì sao?” Tôi hỏi hắn và dốc sức thụi một quả vào giữa bụng hắn.

Hắn rên rỉ gập đôi người. Hộp thuốc lá rơi xuống sàn. Hắn lùi lại dựa vào tường và hai tay co giật vung vẫy như động kinh. Hơi thở đi vào phổi gay gắt rít lên. Hắn bắt đầu toát mồ hôi. Rất chậm và bằng hết sức bình sinh, hắn đứng thẳng dậy và chúng tôi đối mắt nhau. Tôi vươn tay và rê một ngón tay dọc theo xương quai hàm hắn. Hắn cứng người. Cuối cùng hắn cố gắng nở nụ cười trên khuôn mặt rám nắng.

“Tao không nghĩ mày có cái gan đó,” hắn nói.

“Lần sau hãy mang theo súng, hoặc đừng gọi tôi là đồ rẻ tiền.”

“Tao có một vệ sĩ mang súng.”

“Mang hắn vào cùng. Anh sẽ cần hắn.”

“Mày là đứa cứng đầu cứng cổ, Marlowe.”

Tôi dùng chân di chuyển hộp thuốc lá bằng vàng sang một bên rồi cúi xuống nhặt lên đưa cho hắn. Hắn nhận lấy và bỏ vào túi.

“Mới đầu tôi không hiểu được anh,” tôi nói. “Vì sao anh thấy đáng để bỏ thời gian lên đây gây sự với tôi. Sau đó, câu chuyện trở nên đơn điệu. Tất cả những kẻ cứng rắn đều đơn điệu. Giống như chơi bài với bộ bài chỉ có quân Át. Anh có mọi thứ và anh không có gì. Anh chỉ biết ngồi đó nhìn ngắm bản thân mình. Không ai ngạc nhiên khi Terry không đến nhờ anh giúp đỡ. Chuyện đó giống như vay tiền từ một con điếm.”

Hắn nhẹ nhàng ấn hai ngón tay lên bụng. “Tao thấy tiếc là mày đã nói như thế, đồ rẻ tiền. Mày đùa giỡn quá trớn rồi đó.”

Hắn bước đến mở cửa. Bên ngoài gã vệ sĩ đứng thẳng người ở bức tường đối diện và xoay lại. Menendez hất đầu. Gã vệ sĩ bước vào văn phòng và đứng đó nhìn tôi, không biểu cảm.

“Nhìn kỹ nó đi, Chick,” Menendez nói. “Đảm bảo rằng mày nhớ mặt nó để phòng hờ. Có thể một ngày nào đó mày sẽ có việc phải làm với nó.”

“Tôi đã nhớ mặt nó rồi, sếp,” gã da đen lễ độ nói bằng giọng lầm lì của bọn vệ sĩ. “Nó sẽ không gây khó dễ cho tôi.”

“Đừng để gã đấm vào bụng,” Menendez nói với nụ cười chua chát. “Cú móc phải của gã không vui chút nào.”

Gã vệ sĩ chỉ khinh bỉ cười khì. “Nó sẽ không đến gần được như vậy.”

“Chà, gặp lại sau, đồ rẻ tiền,” Menendez nói với tôi và đi ra ngoài.

“Hẹn gặp lại,” gã vệ sĩ lạnh lùng nói với tôi. “Tên là Chick Agostino. Tôi đoán anh sẽ được làm quen với tôi.”

“Giống như một tờ báo bẩn thỉu,” tôi nói. “Nhắc tôi không được giẫm lên mặt anh.”

Cơ hàm của gã phình ra. Sau đó, gã đột ngột xoay người và đi ra theo ông chủ của mình.

Cánh cửa từ từ đóng lại theo bản lề khí nén. Tôi lắng nghe nhưng tôi không nghe thấy tiếng bước chân của họ đi xuống hành lang. Họ đi nhẹ nhàng như mèo. Để chắc ăn, một phút sau tôi mở cửa lần nữa, nhìn ra ngoài. Nhưng hành lang vắng lặng.

Tôi quay trở lại bàn làm việc, ngồi xuống và dành một khoảng thời gian băn khoăn tại sao một trùm xã hội đen địa phương khá quan trọng như Menendez lại cho rằng đáng bỏ thời gian đến tận văn phòng tôi và cảnh báo tôi đừng nhúng mũi vào, chỉ vài phút sau khi Sewell Endicott cho tôi một cảnh báo tương tự mặc dù được diễn đạt rất khác.

Tôi không nghĩ thông được chuyện này, vì vậy tôi cho rằng mình cũng có cách xoay chuyển nó thành một bàn thắng. Tôi nhấc điện thoại và gọi cho câu lạc bộ Terrapin ở Las Vegas, từng người một, Philip Marlowe gọi cho ông Randy Starr. Không vòng vo. Ông Starr đã rời khỏi thành phố, và tôi có thể nói chuyện với ai khác không? Không, cảm ơn. Tôi thậm chí còn không thực sự muốn nói chuyện với Starr. Đó chỉ là một ý thích thoáng qua. Hắn ta ở quá xa không thể hành hung tôi.

Ba ngày sau đó không có chuyện gì xảy ra. Không ai đánh tôi hay bắn tôi hay gọi điện thoại cho tôi và cảnh báo tôi đừng nhúng mũi vào. Không ai thuê tôi đi tìm đứa con gái bỏ nhà lang thang, người vợ lầm lỗi, chuỗi ngọc trai bị mất hay di chúc thất lạc. Tôi chỉ ngồi đó nhìn lên tường. Vụ án Lennox biến mất đột ngột như khi nó xuất hiện. Có một cuộc điều tra ngắn nhưng tôi không được triệu tập. Cuộc họp được tổ chức vào một giờ kỳ lạ, không có thông báo trước và không có bồi thẩm đoàn. Nhân viên điều tra tử vong bất thường đã đưa ra phán quyết của mình, đó là Sylvia Potter Westerheym di Giorgio Lennox bị chồng cố tình sát hại, Terence William Lennox, người cũng đã chết tại nơi nằm ngoài thẩm quyền của văn phòng điều tra. Hẳn là một lời thú tội đã được bổ sung vào hồ sơ và được xác minh đủ để hài lòng.

Thi thể được đưa đi mai táng, chuyên chở bằng phi cơ về phía bắc và chôn trong hầm mộ gia đình. Báo chí không được mời tham dự. Không ai trả lời phỏng vấn, nhất là ông Harlan Potter, người không bao giờ trả lời phỏng vấn. Ông ta cũng khó gặp như Đức Đạt Lai Lạt Ma. Những con người có hàng trăm triệu đô la sống một cuộc sống đặc biệt, đằng sau tấm bình phong tạo thành từ hầu cận, vệ sĩ, thư ký, luật sư và những nhân viên điều hành nhu mì. Hẳn là họ cũng ăn, ngủ, cắt tóc và mặc quần áo. Nhưng người ta không bao giờ biết chắc chắn. Mọi điều chúng ta đọc hoặc nghe về họ đều đã được xử lý qua tay một nhóm nhân viên quan hệ công chúng, gồm những người được trả lương cao để tạo ra và duy trì một nhân cách hữu dụng, một thứ gì đó đơn giản, sạch sẽ và sắc bén, giống như cây kim đã khử trùng. Một hình ảnh không cần phải là sự thật. Nó chỉ cần phù hợp với những sự thật đã được biết, một con số hạn hẹp những sự thật đã biết mà bạn có thể đếm trên đầu ngón tay.

Chiều muộn ngày thứ ba, chuông điện thoại reo và tôi nghe một người đàn ông tự giới thiệu là Howard Spencer, rằng ông là người đại diện cho một nhà xuất bản. New York trong chuyến công tác ngắn hạn đến California, rằng ông có một vấn đề cần thảo luận với tôi và mong muốn gặp tôi tại quầy rượu của khách sạn Ritz-Beverly lúc 11 giờ sáng hôm sau.

Tôi hỏi ông ấy vấn đề gì.

“Hơi tế nhị,” ông nói, “nhưng phải đạo. Nếu chúng ta không đi tới thỏa thuận, tất nhiên tôi vẫn trả tiền cho thời gian của anh.”

“Cảm ơn, ông Spencer, nhưng việc đó không cần thiết. Người quen nào của tôi đã giới thiệu tôi cho ông sao?”

“Một người biết anh, cả việc anh vừa mới vi phạm pháp luật, anh Marlowe. Tôi phải nói rằng chuyện đó khiến tôi thấy thú vị. Tuy nhiên, vấn đề của tôi không liên quan gì đến câu chuyện bi thảm đó. Chỉ là... ờm, chúng ta hãy thảo luận về nó trong khi cùng uống một ly rượu, thay vì qua điện thoại.”

“Ông có chắc là ông muốn hợp tác với một kẻ đã từng bị tống vào nhà đá không?”

Ông ta cười. Tiếng cười và giọng nói của ông đều dễ nghe. Đó là kiểu nói chuyện của dân New York trước khi họ học theo giọng địa phương Flatbush.

“Theo cách nhìn của tôi, anh Marlowe, đó là một lời khuyên. Để tôi nói rõ, không phải vì anh từng bị tống vào nhà đá, như cách anh diễn đạt, mà tôi phải nhấn mạnh, vì anh có vẻ cực kỳ kín tiếng, ngay cả dưới áp lực.”

Ông nói bằng những câu ngắt quãng, giống như đọc một cuốn tiểu thuyết nặng nề. Đọc qua điện thoại.

“Được rồi, ông Spencer, tôi sẽ đến đó vào buổi sáng.”

Ông cảm ơn tôi và cúp máy. Tôi tự hỏi ai đã cho tôi mối làm ăn này. Tôi nghĩ đó có thể là Sewell Endicott và gọi cho ông ta để tìm hiểu. Nhưng vị luật sư đã rời khỏi thị trấn từ đầu tuần, và chưa về. Chuyện này không quan trọng lắm. Ngay cả trong cái nghề của tôi, đôi khi ta cũng vớ được một khách hàng hài lòng. Và tôi cần một vụ làm ăn vì tôi cần tiền, hoặc tôi cho rằng tôi cần, cho đến khi tôi về nhà vào đêm hôm đó và tìm thấy bức thư có chân dung Madison [1] bên trong.

Chỉ tờ 5.000 đô phát hành cuối thập niên 1920, đầu thập niên 1930. (BT)