← Quay lại trang sách

Chương 12

Bức thư nằm trong thùng thư màu đỏ và trắng hình lông chim dưới chân bậc thềm nhà tôi. Một con chim gõ kiến gắn ở tay đòn trên nắp thùng đã được đẩy lên. Ngay cả lúc đó tôi có thể đã bỏ qua nó, vì tôi chưa bao giờ nhận được thư về địa chỉ nhà. Nhưng gần đây con chim gõ kiến đã bị gãy mỏ. Một vết mẻ mới trên mảnh gỗ. Bọn trẻ nghịch ngợm đã bắn trúng nó bằng súng đồ chơi.

Bức thư có đóng dấu chuyển phát bằng đường hàng không cùng một mớ tem và chữ Mexico, mà có lẽ tôi đã không nhận ra nếu gần đây tôi không thường xuyên nghĩ tới Mexico. Tôi không đọc được dấu bưu điện. Nó được đóng dấu bằng tay và mảng mực hầu như đã phai hẳn. Bức thư khá dày. Tôi leo lên bậc thêm và ngồi đọc trong phòng khách. Buổi tối dường như rất tĩnh lặng. Có lẽ lá thư từ một người đã chết mang theo sự tĩnh lặng của riêng nó.

Bức thư mở đầu không có ngày tháng và không có lời chào hỏi.

Tôi đang ngồi bên cửa sổ tầng hai trong một căn phòng khách sạn không mấy sạch sẽ ở thị trấn tên là Otatoclan, một thị trấn miền núi bên bờ hồ. Có một hộp thư ngay bên dưới cửa sổ và khi phục vụ mang lên ly cà phê tôi đã gọi, anh ta sẽ bỏ thư giùm tôi và giơ nó lên để tôi có thể nhìn thấy trước khi anh ta thả nó vào khe thùng. Anh ta nhận được tờ một trăm peso nhờ làm việc này, đó là số tiền rất lớn đối với anh ta.

Tại sao phải làm những trò mèo này? Có một gã da ngăm đen đi giày mũi nhọn và mặc áo sơ mi bẩn đứng ngoài cửa đang theo dõi tất cả. Gã đang chờ đợi điều gì đó, tôi không biết là gì, nhưng gã sẽ không cho tôi ra ngoài. Cũng không quan trọng lắm miễn là bức thư được gửi đi. Tôi muốn anh có số tiền này vì tôi không cần nó và bọn cảnh sát địa phương chắc chắn sẽ ăn cắp nó. Một món tiền không phải để mua bất cứ thứ gì. Hãy coi đó là lời xin lỗi vì tôi đã khiến anh gặp quá nhiều rắc rối, và là biểu hiện của lòng quý trọng đối với một con người tử tế. Tôi đã phạm tất cả sai lầm như thường lệ, nhưng tôi vẫn còn khẩu súng. Tôi có linh cảm là anh đã khẳng định điều gì đó. Tôi có thể giết cô ấy và có lẽ sự thực là như thế, nhưng tôi không bao giờ có thể làm chuyện kia. Phương thức tàn bạo đó không tồn tại trong con người của tôi. Vì vậy, đã xảy ra một chuyện gì đó bẩn thỉu. Nhưng không quan trọng, không quan trọng chút nào. Điều chủ yếu bây giờ là cứu vãn một vụ bê bối không cần thiết và vô ích. Cha và chị gái cô ấy chưa bao giờ làm hại tôi. Họ có cuộc sống riêng của họ và tôi cảm thấy ghê tởm đến tận cổ cuộc sống của tôi. Sylvia không biến tôi thành một kẻ đầu đường xó chợ, tôi vốn đã như vậy rồi. Tôi không thể nói với anh rõ ràng lý do tại sao cô ấy lấy tôi. Tôi cho rằng đó chỉ là một ý thích bất chợt. Ít nhất cô ấy đã chết trẻ và đẹp. Người ta nói dục vọng khiến đàn ông già đi, nhưng khiến đàn bà trẻ mãi. Người ta nói rất nhiều điều vô nghĩa. Họ nói rằng người giàu luôn có thể tự bảo vệ mình và rằng thế giới của họ luôn luôn là mùa hè. Tôi sống với người giàu, và họ là những con người cô đơn và buồn nản.

Tôi đã viết một bản thú tội. Tôi cảm thấy nôn nao và khá sợ hãi. Người ta có thể đọc về những tình huống như thế này trong sách, nhưng ta không thể trải nghiệm sự thật qua trang sách. Khi chuyện xảy ra với chính mình, khi tất cả những gì ta còn lại là khẩu súng trong túi, khi bị dồn vào một khách sạn nhỏ bẩn thỉu ở một đất nước xa lạ, và chỉ có một lối thoát - tin tôi đi, bạn già, không có gì hưng phấn hay bi thương trong đó. Đơn thuần chỉ có bẩn thỉu và kinh tởm và xám xịt cùng nghiệt ngã.

Vì vậy, hãy quên chuyện đó và quên tôi đi. Nhưng trước tiên hãy uống thay tôi một ly gimlet ở quán Victor. Và lần tới khi anh pha cà phê, hãy rót cho tôi một cốc với chút rượu bourbon, châm cho tôi một điếu thuốc và đặt nó bên cạnh cốc. Và sau đó thì quên hết. Terry Lennox gác bút và chấm hết. Và chia tay từ đây.

Có tiếng gõ cửa. Tôi đoán là gã phục vụ với ly cà phê. Nếu không đã có tiếng súng nổ. Theo quy luật, tôi thích người Mexico, nhưng tôi không thích nhà tù của họ. Vĩnh biệt.

TERRY

Chỉ có thế. Tôi gấp lá thư lại và cho vào phong bì. Hẳn là gã phục vụ bước vào với ly cà phê. Nếu không thì tôi đã chẳng bao giờ nhận được bức thư. Đặc biệt là với bức chân dung Madison. Một bức chân dung tổng thống James Madison trên tờ 5.000 đô la.

Nó nằm trước mặt tôi, xanh và mới cứng trên mặt bàn. Tôi thậm chí chưa từng thấy một tờ năm ngàn trước đây. Rất nhiều nhân viên ngân hàng cũng không. Rất có thể những nhân vật như Randy Starr và Menendez mang theo mình hàng xấp. Nếu anh đến ngân hàng và yêu cầu một tờ, họ sẽ không có sẵn. Họ phải chờ Cục Dự trữ Liên bang. Quá trình có thể mất vài ngày. Chỉ có khoảng một nghìn tờ được lưu hành trên toàn nước Mỹ. Tờ tiền của tôi lấp lánh phản quang xung quanh rất đẹp. Nó tỏa ra chút ánh nắng của riêng mình.

Tôi ngồi đó và nhìn nó rất lâu. Cuối cùng tôi cất vào hộp đựng thư từ và đi ra bếp pha cà phê. Tôi làm những gì hắn yêu cầu, dù cảm động hay không. Tôi rót hai cốc, thêm một ít rượu bourbon vào cốc của hắn và đặt nó xuống cạnh bàn nơi hắn đã ngồi vào buổi sáng tôi đưa hắn lên máy bay. Tôi châm một điếu thuốc và đặt nó vào khay gạt tàn bên cạnh chiếc cốc. Tôi nhìn hơi nước bốc lên từ cốc cà phê và sợi khói mỏng từ đầu điếu thuốc. Bên ngoài, trong bụi hoa chuông vàng, một con chim đang loay hoay sục sạo, tự trò chuyện với chính mình bằng những tiếng chiêm chiếp khe khẽ, thỉnh thoảng một đợt vỗ cánh ngắn ngủi. Sau đó, cà phê không còn bốc hơi và điếu thuốc cũng ngừng nhả khói, chỉ còn là mẩu tàn thuốc trên mép gạt tàn. Tôi bỏ nó vào thùng rác dưới bồn rửa. Tôi đổ cà phê và rửa cốc rồi cất đi.

Chỉ có như vậy. Dường như không đủ so với năm nghìn đô la.

Lát sau tôi đến rạp xem một suất phim khuya. Bộ phim chẳng có ý nghĩa gì. Tôi hầu như không nhìn thấy những gì diễn ra trên màn hình. Chỉ là những tiếng ồn và những khuôn mặt phóng đại. Khi tôi trở lại nhà, tôi bày ra một thế cờ rất buồn tẻ theo Ruy Lopez và nó cũng chẳng có ý nghĩa gì. Vậy nên tôi lên giường.

Nhưng không phải để ngủ. Lúc ba giờ sáng tôi đang đi dạo vòng quanh phòng và lắng nghe nhà soạn nhạc Khachaturian làm việc trong một nhà máy sản xuất máy kéo. Ông ta gọi nó là bản concerto dành cho vĩ cầm. Tôi gọi nó là cái máy với vòng đai truyền động lỏng lẻo và chả ra cái quái gì.

Một đêm thức trắng đối với tôi cũng hiếm hoi như người đưa thư mập mạp. Nếu không có ông Howard Spencer hẹn ở Ritz-Beverly thì tôi đã nốc cạn một chai rồi lăn ra bất tỉnh. Và lần tới khi tôi nhìn thấy một anh chàng lịch sự say xỉn trong chiếc Rolls-Royce Silver Wraith, tôi sẽ té vội về bất kỳ hướng nào khác. Không có cái bẫy nào chết người bằng cái bẫy chúng ta cài cho chính mình.