← Quay lại trang sách

Chương 18

Bác sĩ Amos Varley là một phong thái hoàn toàn khác. Ông ta có ngôi nhà lớn cổ kính trong một khu vườn lâu đời rộng lớn với những cây sồi già to lớn che bóng mát. Đó là một khung kiến trúc đồ sộ với những phù điêu cuộn phức tạp dọc theo mái hiên nhô ra. Lan can hàng hiên sơn trắng uốn cong và vươn thẳng vút lên giống như chân đỡ của một chiếc đại dương cầm kiểu cũ. Vài cụ già ốm yếu ngồi trên ghế dài ngoài hiên, những tấm chăn mỏng giặm kỹ quanh người.

Cửa ra vào là cửa đôi lắp kính màu. Hành lang bên trong thoáng mát, sàn lát gỗ bóng loáng và không trải một tấm thảm nào. Altadena có khí hậu khá nóng vào mùa hè. Thị trấn nằm sâu giữa những quả đồi và ngọn gió thổi qua phía trên nó. Tám mươi năm trước người ta đã biết thiết kế nhà phù hợp loại khí hậu này.

Một y tá mặc đồ trắng tinh cầm lấy thẻ của tôi, và sau một lúc chờ đợi, bác sĩ Amos Varley đã hạ mình đến gặp tôi. Đó là một người đàn ông đầu hói cao lớn với nụ cười tươi tắn. Chiếc áo khoác trắng dài của ông không tì vết, ông bước đi không một tiếng động trên đôi giày đế cao su đúc.

“Tôi có thể giúp gì cho ông, ông Marlowe?” Ông có một giọng nói khỏe, dịu dàng có thể xoa dịu cơn đau và an ủi trái tim lo lắng. Bác sĩ ở ngay đây, không phải lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn. Ông có phong cách ân cần phủ mật ong ngọt ngào. Ông rất tuyệt vời, và cũng cứng rắn như một tấm giáp.

“Thưa bác sĩ, tôi đang tìm một người đàn ông tên là Wade, một người nghiện rượu giàu có đã bỏ đi khỏi nhà. Từ quá khứ của anh ta chúng tôi được biết rằng anh đang ẩn náu ở một chốn kín đáo nào đó có khả năng điều trị cho mình. Manh mối duy nhất của tôi nhắc đến một bác sĩ V. Ông là bác sĩ V. thứ ba tôi tìm tới và tôi đang buồn nản.”

Ông mỉm cười hiền lành. “Mới là người thứ ba thôi à, ông Marlowe? Chắc chắn trong và xung quanh khu vực Los Angeles phải có hàng trăm bác sĩ có tên bắt đầu bằng chữ V.”

“Hẳn thế, nhưng không nhiều người có cửa sổ lắp chấn song. Tôi để ý thấy một vài cái ở tầng trên đây, bên hông nhà.”

“Những người già,” bác sĩ Varley buồn bã nói, nhưng là một nỗi buồn nặng trĩu miên man. “Những người già cô đơn, những người già chán nản và bất hạnh, thưa ông Marlowe. Đôi khi...” Ông làm một cử chỉ biểu cảm bằng tay, một chuyển động uyển chuyển hướng ra ngoài, dừng lại giây lát, rồi nhẹ nhàng thả xuống, giống như một chiếc lá úa rơi xuống đất. “Tôi không nhận điều trị con nghiện ở đây,” ông nói thêm đầy dứt khoát. “Bây giờ nếu ông thứ lỗi cho tôi...”

“Xin lỗi bác sĩ. Ông tình cờ có mặt trong danh sách của chúng tôi. Có lẽ là một sai lầm. Một hồ sơ gì đó dính dáng đến người nghiện ma túy vài năm trước.”

“Là vậy sao?” Ông có vẻ bối rối, rồi ánh sáng bừng lên. “À, vâng, tôi đã thiếu khôn ngoan khi thuê một trợ lý. Trong một thời gian rất ngắn. Anh ta đã lạm dụng tồi tệ sự tin tưởng của tôi. Đúng vậy.”

“Theo như tôi nghe được thì không phải vậy,” tôi nói. “Cũng có thể tôi đã nghe nhầm.”

“Theo như ông nghe được thì như thế nào, ông Marlowe?” Ông ta vẫn dành cho tôi sự đối đãi trọn vẹn với nụ cười và giọng nói du dương.

“Rằng ông đã phải nộp sổ kê đơn thuốc gây nghiện của mình.”

Điều đó tác động ông ta đôi chút. Ông ta không hẳn cáu gắt nhưng đã lột bỏ một vài tầng mê hoặc. Đôi mắt xanh thoáng một tia lạnh lùng. “Và nguồn gốc của thông tin tuyệt vời này là?”

“Một công ty thám tử tư lớn có cơ sở để xây dựng hồ sơ về những thứ như vậy.”

“Chắc chắn là một đám những tên tống tiền rẻ mạt.”

“Không rẻ đâu bác sĩ. Chi phí cơ bản của họ là một trăm đô la một ngày. Công ty được điều hành bởi một cựu đại tá quân cảnh. Không phải loại bòn từng xu, bác sĩ ạ. Lão ta được đánh giá cao ngất ngưởng.”

“Tôi sẽ mắng anh ta một trận cho ra hồn,” bác sĩ Varley bực dọc nói. “Anh ta tên gì nào?” Mặt trời lặn chỗ bác sĩ Varley rồi đây. Hẳn sẽ là một buổi chiều tối lạnh lẽo.

“Bí mật, bác sĩ. Nhưng không cần suy nghĩ về chuyện đó. Tất cả là vì công việc thôi. Cái tên Wade không gợi nhớ chút nào cho ông, phải không?”

“Tôi tin rằng ông biết lối ra, ông Marlowe.” Cánh cửa thang máy nhỏ mở ra sau lưng anh. Một y tá đẩy chiếc xe lăn ra. Trên ghế là những gì còn lại của một ông già đã tàn tạ. Đôi mắt ông nhắm nghiền, làn da hơi xanh. Ông ấy được bao trùm kín mít. Người y tá lặng lẽ đẩy ông trên sàn nhà bóng loáng và ra khỏi cửa hông. Bác sĩ Varley nói khẽ:

“Người già. Người già ốm yếu. Người già cô đơn. Đừng quay lại, ông Marlowe. Ông sẽ khiến tôi khó chịu. Khi khó chịu, tôi có thể không dễ chơi. Tôi thậm chí có thể nói là rất khó chơi.”

“Được thôi, thưa bác sĩ. Cảm ơn vì thời gian ông dành cho tôi. Ông có một ngôi nhà nhỏ xinh xắn dành cho những người chờ chết.”

“Ý là gì?” Ông ta tiến thêm một bước về phía tôi và gột bỏ những lớp mật ong cuối cùng còn lại. Những đường nét mềm mại trên khuôn mặt ông ta sắt lại thành gò rãnh cứng.

“Có vấn đề gì?” Tôi hỏi. “Tôi thấy người tôi cần tìm không có ở đây. Ở chốn này tôi sẽ không tìm kiếm những người còn sức lực để chống trả. Những người già ốm yếu. Người già cô đơn. Chính ông đã nói điều đó, bác sĩ. Những người già không ai mong muốn, nhưng họ có tiền và đám con cháu thừa kế đói khát. Hầu hết trong số họ có lẽ bị tòa án đánh giá là không đủ năng lực tự chăm sóc.”

Bác sĩ Varley nói: “Tôi đang cảm thấy rất khó chịu.”

“Thức ăn nhẹ, thuốc an thần nhẹ, trị liệu chắc tay. Đưa họ ra ngoài nắng, đưa họ trở lại giường. Lắp chấn song một vài cửa sổ, trong trường hợp ai đó còn lại một chút khí thế. Họ yêu quý ông, bác sĩ, không chừa một người nào. Họ chết trong khi nắm tay ông và nhìn thấy nỗi đau buồn trong mắt ông. Nó cũng rất thật lòng.”

“Dĩ nhiên là thật lòng,” ông nói gầm gừ trong cổ họng. Tay ông ta giờ đã siết thành nắm đấm. Tôi nên từ bỏ trò chơi này. Nhưng ông ta bắt đầu khiến tôi buồn nôn.

“Chắc chắn rồi,” tôi nói. “Không ai muốn mất một khách hàng chịu chi. Đặc biệt là người mà ông thậm chí không cần phải lấy lòng.”

“Phải có người làm việc này,” ông nói. “Phải có người chăm sóc những người già đau buồn này, ông Marlowe.”

“Phải có người dọn dẹp hố phân. Hãy nghĩ mà xem, đó là một công việc trung thực sạch sẽ. Tạm biệt, bác sĩ Varley. Khi công việc của tôi khiến tôi cảm thấy dơ bẩn, tôi sẽ nghĩ về ông. Tôi sẽ được khích lệ không biết bao nhiêu mà kể.”

“Đồ con rận bẩn thỉu,” bác sĩ Varley nói giữa hai hàm răng trắng nhe rộng. “Lẽ ra tôi nên bẻ gãy lưng ông. Công việc của tôi là một chuyên ngành đáng kính của một nghề nghiệp đáng kính.”

“Phải.” Tôi mệt mỏi nhìn ông. “Tôi biết thế. Chỉ có điều nó mang mùi của xác chết.”

Ông ta không thụi tôi, vì vậy tôi rời đi và ra ngoài. Tôi nhìn lại từ cánh cửa đôi rộng. Ông ta không nhúc nhích. Ông ta còn một việc phải làm, phủ lại những lớp mật ong.