← Quay lại trang sách

Chương 24

Khi anh mở cửa, tiếng lao xao từ phòng khách đập thẳng vào mặt chúng tôi. Nó dường như to hơn trước, nếu có thể. Khoảng hai ly to hơn. Wade chào hỏi chỗ này chỗ kia và mọi người tỏ vẻ vui mừng khi gặp anh. Nhưng ở thời điểm này, họ sẽ vui mừng cả khi gặp Pittsburgh Phil, kẻ sát nhân vĩ đại với cái dùi đập băng đặc chế của hắn. Cuộc đời là một chương trình tạp kỹ hoành tráng tuyệt vời.

Trên đường đến quầy rượu, chúng tôi chạm mặt bác sĩ Loring và vợ anh ta. Bác sĩ đứng dậy và bước tới đối mặt với Wade. Anh ta có vẻ mặt gần như phát ốm vì hận thù.

“Rất vui được gặp anh, bác sĩ,” Wade nói thân thiện. “Chào, Linda. Gần đây cô đã bận rộn với việc gì? Ô không, tôi nghĩ đó là một câu hỏi ngu ngốc. Tôi...”

“Ông Wade,” giọng Loring có chút run run. “Tôi có điều muốn nói với ông. Điều này cũng đơn giản thôi, và tôi hy vọng rất là súc tích nữa. Tránh xa vợ tôi ra.”

Wade tò mò nhìn anh ta. “Bác sĩ, anh mệt rồi. Và anh không có đồ uống. Để tôi lấy cho anh một ly.”

“Tôi không uống rượu, Wade. Như anh biết rất rõ. Tôi đến đây có mục đích và tôi đã bày tỏ mục đích đó.”

“Chà, tôi nghĩ là tôi hiểu ý anh,” Wade nói, vẫn hòa nhã. “Vì anh là khách trong nhà, nên tôi không có gì để nói ngoại trừ việc tôi nghĩ anh hơi khùng.”

Những cuộc nói chuyện gần đó lặng hẳn đi. Các chàng trai và cô gái đều lắng tai nghe. Vở diễn lớn. Bác sĩ Loring lấy trong túi ra một đôi găng tay, kéo thẳng chúng ra, nắm lấy đầu ngón tay của một chiếc găng và quất mạnh lên mặt Wade.

Wade không chớp mắt. “Súng lục và cà phê lúc bình minh?” anh lặng lẽ hỏi.

Tôi nhìn Linda Loring. Cô đỏ bừng mặt vì tức giận. Cô từ từ đứng dậy và đối mặt với bác sĩ.

“Lạy Chúa, anh làm gì ngớ ngẩn thế, anh yêu. Đừng hành động như một thằng ngốc khốn kiếp được không, anh yêu? Hay anh thà ở lại cho đến khi ai đó vả vào mặt anh ?”

Loring xoay người về phía cô và nâng đôi găng tay lên. Wade bước tới chắn trước mặt anh ta. “Bình tĩnh đi, bác sĩ. Ở đây chúng tôi chỉ đánh vợ trong phòng riêng thôi.”

“Nếu anh đang nói về chính mình, tôi biết rõ chuyện đó,” Loring chế nhạo. “Và tôi không cần học cách ứng xử từ anh.”

“Tôi chỉ nhận những học trò có triển vọng,” Wade nói. “Xin lỗi vì anh sẽ phải rời đi quá sớm.” Anh cao giọng. “Candy! Bảo bác sĩ Loring ra khỏi đây ngay! ” Anh quay lại phía Loring. “Trong trường hợp anh không biết tiếng Tây Ban Nha, thưa bác sĩ, điều đó có nghĩa là cửa ra ở đằng kia.” Anh chỉ ra cửa.

Ông Loring nhìn anh chằm chằm không nhúc nhích. “Tôi đã cảnh báo anh rồi, Wade,” anh ta nói lạnh như băng. “Và một số người đã nghe thấy tôi. Tôi sẽ không cảnh báo anh nữa.”

“Đừng,” Wade nói cộc lốc. “Nhưng nếu anh làm thế, hãy làm trên lãnh thổ trung lập. Cho tôi thêm một chút tự do để hành động. Xin lỗi, Linda. Nhưng cô kết hôn với anh ta.” Anh nhẹ nhàng xoa má nơi đầu chiếc găng tay đã đập vào mặt anh. Linda Loring cười cay đắng. Cô nhún vai.

“Chúng tôi sẽ rời đi,” ông Loring nói. “Lại đây, Linda.” Cô lại ngồi xuống và cầm lấy ly của mình. Cô liếc nhìn chồng khinh bỉ lặng lẽ. “Anh đi,” cô nói. “Anh phải gọi một số cuộc điện thoại, nhớ nhé.”

“Cô đi với tôi,” anh ta cuồng nộ nói.

Cô quay lưng với anh. Anh ta bất ngờ vươn tay nắm lấy cánh tay cô. Wade chộp lấy vai anh ta và vung anh ta sang một bên. “Bình tĩnh đi, bác sĩ. Anh không thể thắng tất cả.”

“Bỏ tay ra khỏi người tôi!”

“Chắc chắn rồi, thả lỏng đi,” Wade nói. “Tôi có ý này hay, bác sĩ. Tại sao anh không đi gặp một bác sĩ giỏi?”

Ai đó cười to. Loring căng thẳng như một con vật chuẩn bị nhảy chồm lên. Wade cảm nhận được điều đó và gọn gàng quay lưng bỏ đi. Việc đó khiến bác sĩ Loring bối rối. Nếu anh ta đuổi theo Wade, anh ta sẽ càng ngớ ngẩn hơn. Anh ta không thể làm gì ngoài việc rời đi, và anh ta làm vậy. Anh ta bước nhanh qua căn phòng nhìn thẳng về phía trước, nơi Candy đang giữ cửa mở. Anh ta đi ra ngoài. Candy đóng cửa lại, mặt ngay đơ và quay lại quầy rượu. Tôi đến đó và hỏi một ít rượu Scotch. Tôi không thấy Wade đi đâu. Anh vừa biến mất. Tôi cũng không thấy Eileen. Tôi quay lưng lại với căn phòng và để mặc họ eo sèo trong khi uống ly Scotch của mình.

Một cô gái nhỏ với mái tóc màu bùn và chiếc khăn buộc quanh trán xuất hiện bên cạnh tôi và đặt một chiếc ly lên quầy rượu và nói lí nhí như cừu. Candy gật đầu và pha cho cô ấy một ly.

Cô gái nhỏ quay sang tôi. “Ông có hứng thú với chủ nghĩa cộng sản không?” cô ấy hỏi tôi. Cô ấy có đôi mắt vô hồn và đang rà cái lưỡi nhỏ màu đỏ trên môi như thể tìm kiếm một mẩu sô cô la vụn. “Tôi nghĩ mọi người nên quan tâm,” cô tiếp tục. “Nhưng khi tôi hỏi bất kỳ người đàn ông nào ở đây, họ chỉ muốn sờ mó tôi.”

Tôi gật đầu và nhìn qua miệng chiếc ly của mình chiếc mũi hếch và làn da thô ráp vì nắng của cô ấy.

“Thực ra tôi cũng không thấy phiền nếu họ làm tốt,” cô ấy nói với tôi, vươn tay đến ly rượu mới. Cô ấy để tôi thấy răng hàm của cô trong khi cô nốc hết nửa ly.

“Đừng trông cậy vào tôi,” tôi nói.

“Ông tên là gì?”

“Marlowe.”

“Có chữ ‘e’ hay không?”

“Có.”

“À, Marlowe,” cô ngân nga. “Thật là một cái tên đẹp buồn bã.” Cô ấy đặt ly của mình xuống gần như cạn sạch rồi nhắm mắt lại, ngửa đầu ra sau và dang hai tay ra suýt nữa đập vào mắt tôi. Giọng cô phập phồng xúc động:

“Đây phải chăng là khuôn mặt đã hạ thủy hàng ngàn con tàu

Và thiêu đốt những ngọn tháp không mái của Ilium?

Hỡi nàng Helen ngọt ngào, hãy cho tôi được bất tử bằng một nụ hôn.” [1]

Cô ấy mở mắt ra, cầm lấy ly và nháy mắt với tôi. “Bài thơ đó ông làm khá hay, bạn thân mến. Gần đây còn làm thơ không?”

“Không nhiều lắm.”

“Ông có thể hôn tôi nếu ông thích,” cô bẽn lẽn nói.

Một anh chàng mặc áo khoác lụa shantung và áo sơ mi hở cổ đến sau lưng cô và nhoẻn cười với tôi qua đỉnh đầu cô. Anh ta có mái tóc ngắn màu đỏ và khuôn mặt như lá phổi bị xẹp. Anh ta là gã xấu xí nhất tôi từng thấy. Anh xoa đầu cô gái nhỏ.

“Nào mèo con. Đến giờ về nhà rồi.”

Cô giận dữ xoay qua anh. “Ý là anh phải tưới lại mấy cây thu hải đường chết tiệt đó hả?” cô ta thét lên.

“Ôi nghe này, mèo con....”

“Bỏ tay ra khỏi người tôi, đồ hiếp dâm chết tiệt,” cô tru lên, và ném phần rượu còn lại vào mặt anh. Phần còn lại không hơn một thìa cà phê đầy và hai cục đá.

“Vì Chúa, em yêu, anh là chồng của em,” anh ta hét trả lại, lấy khăn tay lau mặt. “Hiểu không? Chồng của em.”

Cô khóc nức nở và ném mình vào vòng tay anh. Tôi bước vòng qua họ và ra khỏi đó. Mọi bữa tiệc cocktail đều giống nhau, ngay cả đối thoại.

Ngôi nhà đang tuôn đổ khách ra ngoài trong bầu không khí ban đêm. Những giọng nói nhỏ dần, ô tô bắt đầu khởi động, những lời tạm biệt nẩy tưng tưng như bóng cao su. Tôi đi đến cửa sổ kiểu Pháp và bước ra hàng hiên lát đá phiến. Mặt đất dốc về phía bờ hồ tĩnh lặng như một con mèo đang ngủ. Bên dưới có một cầu tàu ngắn bằng gỗ với chiếc thuyền chèo được buộc bằng dây neo trắng. Về phía bờ xa, thực chất không quá xa, một con gà mái nước màu đen đang lượn vòng lười biếng, như một vận động viên trượt băng. Chúng không quấy lên được một gợn sóng lăn tăn.

Tôi nằm dài trên chiếc ghế dài bằng nhôm bọc đệm, châm tẩu và hút thuốc một cách yên bình, tự hỏi mình đang làm cái quái gì ở nơi này. Roger Wade dường như có đủ khả năng kiểm soát bản thân nếu anh ta thực sự muốn. Anh đã xử lý ổn thỏa Loring. Tôi sẽ không quá ngạc nhiên nếu anh lụi một quả vào cái cằm nhọn hoắt của Loring. Như vậy hẳn anh đã đi quá giới hạn, nhưng Loring còn đi xa hơn nhiều.

Nếu các quy tắc còn mang ý nghĩa gì, thì chúng có nghĩa là anh không được phép chọn một căn phòng đầy ních người làm địa điểm để đe dọa một người đàn ông và dùng găng tay vả vào mặt anh ta khi vợ mình đang đứng ngay bên cạnh, và thực tế là anh đang buộc tội cô ấy ngoại tình. Đối với một người đàn ông vẫn còn run rẩy sau một trận chiến khó khăn với những điều rất khó khăn, Wade đã ứng phó khá ổn. Anh đã làm tốt hơn cả ổn. Tất nhiên tôi đã không nhìn thấy anh khi say. Tôi không biết anh sẽ như thế nào khi say. Tôi thậm chí không biết anh có nghiện rượu hay không. Có một khác biệt lớn. Một người đàn ông thỉnh thoảng uống quá nhiều vẫn là cùng một con người đó như khi anh ta tỉnh táo. Một người nghiện rượu, một người thực sự nghiện, không còn là cùng một người đó nữa. Anh không thể đoán trước bất cứ điều gì về anh ta ngoại trừ việc anh ta sẽ là người mà anh chưa từng gặp bao giờ.

Những bước chân nhẹ nhàng vang lên phía sau tôi và Eileen Wade băng qua hàng hiên rồi ngồi xuống cạnh tôi trên mép một chiếc ghế dài.

“Chà, ông nghĩ gì?” cô khẽ hỏi.

“Về quý ông vung vẩy đôi găng tay?”

“Ôi không.” Cô ấy cau mày. Rồi cô cười. “Tôi ghét những người gây ra cảnh tượng kệch cỡm như thế. Không phải anh ta không giỏi nghề. Anh ta đã diễn cảnh đó với một nửa số đàn ông trong thung lũng. Linda Loring không phải là kẻ lăng nhăng. Cô ấy nhìn không giống, nói chuyện không giống, cư xử cũng không giống một người đàn bà như vậy. Tôi không biết điều gì đã khiến bác sĩ Loring làm như thể cô ấy hư hỏng vậy.”

“Có lẽ anh ta là một con nghiện hoàn lương,” tôi nói. “Rất nhiều người trong số họ trở nên khắc khổ.”

“Có thể lắm,” cô nói, và nhìn về phía hồ nước. “Đây là một nơi rất yên bình. Người ta nghĩ rằng một nhà văn sẽ hạnh phúc ở đây, nếu anh ta có thể hạnh phúc ở bất cứ đâu?” Cô quay sang nhìn tôi. “Vì vậy, sẽ không thể thuyết phục ông làm điều Roger yêu cầu.”

“Vô ích thôi, Wade. Tôi không thể làm gì. Tôi đã nói những điều này từ trước. Tôi không thể đảm bảo rằng tôi có mặt đúng lúc. Tôi phải có mặt mọi lúc. Điều đó là không thể, ngay cả khi tôi không có việc gì khác để làm. Ví dụ, nếu anh ta nổi cơn tàn bạo, chuyện đó sẽ xảy ra trong nháy mắt. Và tôi chưa thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy anh ta trở nên hung dữ. Anh ta có vẻ khá mạnh mẽ theo tôi thấy.”

Cô nhìn xuống tay mình. “Nếu anh ấy có thể hoàn thành cuốn sách của mình, tôi nghĩ mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều.”

“Tôi không thể giúp anh ta làm điều đó.”

Cô nhìn lên và đặt tay lên thành ghế bên cạnh. Cô nghiêng người về phía trước một chút. “Ông có thể nếu anh ấy nghĩ ông làm được. Toàn bộ trọng điểm là ở chỗ đó. Có phải ông cảm thấy khó chịu khi làm khách trong nhà chúng tôi và được trả lương cho việc đó không?”

“Anh ta cần một bác sĩ tâm thần, cô Wade. Nếu cô biết một bác sĩ không phải là lang băm.”

Cô có vẻ giật mình. “Bác sĩ tâm thần? Tại sao?”

Tôi gõ tro ra khỏi tẩu và ngồi đó, đợi cho cối tẩu nguội trước khi cất nó vào.

“Cô muốn biết ý kiến của một người nghiệp dư, thì đây. Anh ta nghĩ rằng có một bí mật chôn giấu trong tiềm thức anh ta nhưng không thể tìm được. Có thể là một tội lỗi của chính anh ta, cũng có thể là của người khác. Anh ta nghĩ đó là lý do đẩy anh ta đến chỗ nghiện ngập, chính vì anh ta không nhớ được nó. Có lẽ anh ta cho rằng chuyện đã xảy ra, bất kể là chuyện gì, phải xảy ra trong lúc anh ta say và anh ta chỉ có thể tìm hiểu nó trong lúc say, say quên trời quên đất, như anh ta đã làm. Chuyện này thuộc phận sự của bác sĩ tâm thần. Đó là một khía cạnh. Nếu suy nghĩ này là sai, thì anh ta say chỉ vì anh ta muốn hoặc không thể cưỡng lại được, và câu chuyện về bí mật kia chỉ là cái cớ. Anh ta không thể viết cuốn sách kia, hoặc không thể hoàn thành nó. Bởi vì anh ta say. Cho tới giờ, giả định ở đây là anh ta không thể hoàn thành cuốn sách của mình vì anh ta tự chuốc rượu cho mình say. Nhưng cũng có thể suy luận theo chiều ngược lại.”

“Ồ không,” cô nói. “Không. Roger có rất nhiều tài năng. Tôi cảm thấy khá chắc chắn rằng tác phẩm hay nhất của anh ấy vẫn sẽ đến.”

“Tôi đã nói với cô đó là ý kiến nghiệp dư mà. Cô đã nói hôm nọ rằng anh ta có thể đã hết yêu vợ mình. Đó là một chuyện nữa cũng có thể đi theo chiều hướng ngược lại.”

Cô nhìn về phía ngôi nhà, rồi quay lưng lại với nó. Tôi cũng nhìn về phía đó. Wade đang đứng sau, nhìn chúng tôi bên ngoài. Khi tôi quan sát, anh ta di chuyển ra sau quầy rượu và với lấy một cái chai.

“Can thiệp cũng không có ích gì,” cô nói nhanh. “Tôi chưa bao giờ làm vậy. Không bao giờ. Tôi cho rằng ông nói đúng, ông Marlowe. Không thể làm gì ngoài việc để anh ấy tự tìm lối thoát.”

Cái tẩu đã nguội và tôi cất nó đi. “Vì chúng ta đã mò tới đáy tủ bí mật rồi, vậy chiều hướng ngược lại thì thế nào?”

“Tôi yêu chồng tôi,” cô nói đơn giản. “Có lẽ không phải như tình yêu của một thiếu nữ trẻ. Nhưng tôi yêu anh ấy. Mỗi người phụ nữ chỉ có một lần tuổi thiếu nữ. Người đàn ông tôi yêu thời đó đã chết. Anh ấy đã chết trong chiến tranh. Thật kỳ lạ, tên của anh ấy lại có những chữ viết tắt trùng với tên của ông. Bây giờ điều đó không quan trọng nữa, mặc dù đôi khi tôi không thể tin rằng anh ấy đã chết. Thi thể của anh ấy chưa từng được tìm thấy. Nhưng chuyện đó xảy ra với rất nhiều người.”

Cô nhìn tôi thăm dò. “Đôi khi, tất nhiên là không thường xuyên, khi tôi bước vào một quán rượu yên tĩnh hoặc đại sảnh của một khách sạn sang trọng vào giờ vắng vẻ nhất, hoặc đi dọc theo boong tàu vào sáng sớm hoặc rất khuya, tôi tưởng chừng như có thể thấy anh ấy đang đợi tôi ở một góc tối nào đó.” Cô dừng lại và cụp mắt xuống. “Ý nghĩ rất ngớ ngẩn. Tôi thấy xấu hổ. Chúng tôi đã yêu nhau say đắm - thứ tình yêu hoang dã, bí ẩn, không có thật, chỉ đến một lần.”

Cô ấy ngừng nói và ngồi đó bất thần nhìn ra hồ. Tôi nhìn về phía ngôi nhà một lần nữa. Wade đang đứng ngay phía trong cánh cửa kiểu Pháp mở rộng với một chiếc ly trên tay. Tôi nhìn lại Eileen. Đối với cô ấy, tôi không có mặt ở đó nữa. Tôi đứng dậy đi vào nhà. Wade đứng đó với ly đồ uống trông khá nặng. Và mắt anh ta hẳn không được tốt.

“Anh tán tỉnh vợ tôi thế nào rồi, Marlowe?” Lời nói trôi ra từ cái miệng vặn vẹo.

“Không hề, nếu anh có ý như vậy.”

“Ý của tôi chính xác là như vậy. Hẳn là anh đã hôn cô ấy đêm hôm nọ. Có lẽ anh tự cho là mình tiến công nhanh, nhưng anh lãng phí thời gian thôi, anh bạn. Ngay cả khi anh có cái mẽ lịch sự đúng kiểu.”

Tôi cố gắng đi vòng qua anh nhưng anh chặn đường tôi bằng một bờ vai rắn chắc. “Đừng vội đi, bạn già. Chúng tôi thích anh ở lại. Chẳng mấy khi có thám tử tư đến nhà chúng tôi.”

“Tôi là người thừa,” tôi nói.

Anh nâng cốc lên và uống cạn. Khi hạ ly xuống, anh lườm tôi.

“Anh nên chừa cho mình thêm một chút thời gian để tăng cường sức đề kháng,” tôi nói với anh ta. “Nói thì dễ, phải không?”

“Được rồi, huấn luyện viên. Anh là nhà xây dựng tính cách hay sao? Anh nên cảnh giác hơn là cố gắng giáo dục một con nghiện. Con nghiện không thể được giáo dục, bạn của tôi ạ. Họ phân rã. Và một phần của quá trình này rất thú vị.” Anh lại uống, đến khi ly gần cạn. “Và một phần khác thì thật kinh khủng. Nhưng nếu tôi có thể trích dẫn câu nói cô đọng của bác sĩ Loring tốt bụng, một tên khốn nạn khốn kiếp với cái túi nhỏ màu đen, hãy tránh xa vợ tôi, Marlowe. Chắc chắn anh thích cô ấy. Tất cả bọn họ đều thích. Anh muốn ngủ với cô ấy. Tất cả bọn họ đều muốn. Anh muốn mơ cùng giấc mơ với cô ấy và ngửi hương bông hồng trong ký ức của cô ấy. Có lẽ tôi cũng vậy. Nhưng không có gì để chia sẻ đâu, bạn thân mến, không gì, không gì, không gì cả. Anh chỉ có một mình trong bóng tối.”

Anh uống cạn và úp ngược ly.

“Trống rỗng như thế này, Marlowe. Không có gì trong đó cả. Tôi là người biết điều đó.”

Anh đặt chiếc cốc lên mép quầy rượu và đờ đẫn bước đến chân cầu thang. Anh leo lên khoảng chục bậc, bám vào lan can rồi dừng lại và dựa vào đó. Anh nhìn xuống tôi với một nụ cười chua chát.

“Thứ lỗi cho thái độ mỉa mai ủy mị, Marlowe. Anh là người tốt. Tôi không muốn có chuyện gì xảy ra với anh.”

“Chuyện gì như thế nào?”

“Có lẽ cô ấy vẫn chưa dùng tới phép thần chú mối tình đầu ma muội ám ảnh của cô ấy, anh chàng mất tích ở Na Uy. Anh sẽ không muốn bị mất tích, phải không, bạn thân mến? Anh là thám tử tư đặc biệt của riêng tôi. Anh tìm thấy tôi khi tôi mất tích trong vẻ tráng lệ hoang dã của Sepulveda Canyon.” Anh xoay tròn bàn tay trên lan can bằng gỗ bóng loáng. “Tôi sẽ đau tận đáy lòng nếu anh mất tích. Giống như anh chàng đã ở lại bên kia đại dương với bọn người Anh. Anh ta mất tích kỹ đến độ đôi khi người ta băn khoăn không biết anh ta thực sự tồn tại hay không. Anh có nghĩ cô ấy đã dựng nên anh ta để có món đồ chơi?”

“Sao tôi biết được?”

Anh nhìn xuống tôi. Những nếp nhăn lúc này hằn sâu trên nhân trung và miệng anh méo xệch vì cay đắng.

“Ai có thể biết được? Có lẽ chính cô ấy cũng không biết. Bé mệt rồi. Bé đã chơi quá lâu với món đồ chơi hỏng. Bé muốn chào ngủ ngon.”

Anh đi lên cầu thang. Tôi đứng đó cho đến khi Candy bước vào và bắt đầu thu dọn xung quanh quầy rượu, đặt ly lên khay, kiểm tra đồ uống còn thừa trong chai, không để ý đến tôi. Hoặc tôi tưởng là vậy. Rồi cậu ta nói:

“ Thưa ngài. Còn một ly ngon. Để lãng phí quá đáng tiếc.” Cậu giơ lên một cái chai.

“Cậu uống đi.””

“ Cảm ơn ngài, tôi không thích. Một ly bia, không hơn. Giới hạn của tôi là một ly bia.”

“Anh chàng thông minh.”

“Một kẻ say trong nhà là đủ,” cậu nói, nhìn tôi chằm chằm. “Tôi nói tiếng Anh tốt, phải không?”

“Chắc chắn rồi, rất ổn.”

“Nhưng tôi nghĩ bằng tiếng Tây Ban Nha. Đôi khi tôi nghĩ với một con dao. Ông chủ là người của tôi. Anh ấy không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, anh bạn. Tôi chăm sóc anh ấy, thấy đó.”

“Cậu làm tốt ghê nhỉ, đồ rác rưởi.”

“Đồ con trai của ống sáo,” cậu ta rít giữa hai hàm răng trắng. Cậu nhặt một chiếc khay chất đầy rồi vung nó lên vai và lòng bàn tay, như một bồi bàn chuyên nghiệp.

Tôi mở cửa và bước ra ngoài, tự hỏi tại sao một thành ngữ có nghĩa là “con trai của ống sáo” lại trở thành câu chửi trong tiếng Tây Ban Nha. Tôi không thắc mắc quá lâu. Tôi có quá nhiều điều phải suy nghĩ. Vấn đề với gia đình Wade không chỉ là rượu. Rượu chỉ là phản ứng trá hình.

Tối hôm đó, khoảng chín giờ rưỡi, mười giờ, tôi gọi đến số của gia đình Wade. Sau tám hồi chuông, tôi cúp máy, nhưng tôi vừa mới bỏ tay ra khỏi máy thì nó bắt đầu đổ chuông. Đó là Eileen Wade.

“Có người vừa gọi đến đây,” cô nói. “Tôi có linh cảm đó là ông. Tôi vừa mới chuẩn bị đi tắm.”

“Là tôi, nhưng điều đó không quan trọng, cô Wade. Anh ta, Roger, hơi choáng váng khi tôi rời đi. Tôi nghĩ có lẽ bây giờ tôi cảm thấy có chút trách nhiệm với anh ta.”

“Anh ấy không sao,” cô nói. “Ngủ say trên giường. Tôi nghĩ bác sĩ Loring làm anh ấy khó chịu hơn biểu hiện bên ngoài. Chắc chắn anh ấy đã nói rất nhiều chuyện ngớ ngẩn với ông.”

“Wade nói anh ta mệt và muốn đi ngủ. Rất hiểu chuyện, tôi nghĩ vậy.”

“Nếu anh ấy chỉ nói có vậy, vâng. Chà, chúc ngủ ngon và cảm ơn vì đã hỏi thăm, ông Marlowe.”

“Tôi không nói anh ta chỉ nói có vậy. Tôi nói anh ta đã nói câu đó.”

Có một khoảng lặng, sau đó: “Mọi người đều có lúc suy nghĩ điên rồ. Đừng nghiêm trọng hóa mọi chuyện với Roger, ông Marlowe. Rốt cuộc, trí tưởng tượng của anh ấy khá phong phú. Hẳn nhiên là vậy. Anh ấy không nên uống rượu sớm như vậy sau đợt xỉn vừa rồi. Ông hãy cố gắng quên tất cả đi. Tôi nghĩ anh ấy đã thô lỗ với ông.”

“Anh ta không thô lỗ với tôi. Anh ta có suy nghĩ rất hợp lý. Chồng cô là một người có thể tự soi xét bản thân và nhìn thấy thực chất bên trong. Đó không phải là một tài năng dễ tìm. Đa số con người ta dùng hết một nửa năng lượng cuộc đời để bảo vệ cái phẩm giá mà họ không hề có. Chúc ngủ ngon, cô Wade.”

Cô cúp máy và tôi bày bàn cờ. Tôi nhồi đầy một ống tẩu, bày trận các quân cờ và kiểm tra xem chúng có bị bung đáy hay lỏng đầu hay không, và chơi lại một ván chung kết giải vô địch giữa Gortchakoff và Meninkin, bảy mươi hai nước đi đến kết quả hòa, một mô phỏng xuất sắc nhất của sự va chạm giữa một lực không thể chống cự gặp một vật thể bất động, một trận chiến không áo giáp, cuộc chiến không đổ máu, và sự lãng phí trí tuệ con người tinh vi nhất ở bất cứ nơi nào ngoại trừ trong một công ty quảng cáo.

Trích từ The Tragical History of Dr. Faustus , Christopher Marlowe (1564-1593). (ND)